Lục Cung Vô Phi

Quyển 3 - Chương 8: Nhất thời động tình


11 tháng

trướctiếp

Đột nhiên, tiếng nổ sập kinh hồn vang lên. Một bóng người từ dưới đáy thuyền phóng người lên. Quần áo đen ướt đẫm, không hề che mặt, rõ ràng là tên thích khách đã xuất hiện trên bãi biển đêm hôm đó!

Nước biển dũng mãnh tràn vào bên trong thuyền, chiếc thuyền bắt đầu có xu hướng chìm xuống. Đường Phong Hoa vẫn thản nhiên đứng đó, lạnh lùng mở miệng: “Ta biết là cùng một nhóm người, chỉ là không ngờ các ngươi lại lớn mật như vậy, ngay cả việc che mặt cũng lười chẳng muốn làm.”

Người nọ khó chịu nhưng không buồn hé răng, mũi kiếm hướng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đâm về hướng Đường Phong Hoa. Nhiệm vụ lần trước thất bại, hắn ta là kẻ chờ trị tội. Lần này bất kể như thế nào, hắn ta nhất định phải giết bằng được nàng, mới quay lại nhận xử phạt.

Khóe miệng Đường Phong Hoa nhếch lên một chút, nhảy lên chiếc bàn thấp. Trên chiếc thuyền lắc lư chòng chành trong nước, nàng vẫn đứng vững như núi. Một dải lụa trắng bắn ra, đánh trúng ngực của tên áo đen! Người nọ liền thối lui vài bước. Lưỡi dao mỏng bên tay trái phóng vút ra, song song đó tay phải cầm kiếm hung hãn tấn công. Rõ ràng là hắn ta dùng cách liều mạng đặt cược số phận.

Đường Phong Hoa nghiêng người sang một bên, tránh được lưỡi dao mỏng kia. Không đợi nàng đánh trả, Hiên Viên Triệt đã bay vút lên dùng kiếm huyền băng chém xuống. Khi tiếng va chạm keng thật to vang lên, thanh kiếm trong tay thích khách bị chặt đứt!

“Giữ lại nhân chứng sống!”

Đường Phong Hoa hét lên một tiếng. Dải lụa trắng thuận thế phất lên, ghì chặt chiếc cổ của tên áo đen. Nàng đi lên trước vài bước, hai tay đập mạnh lên ngực hắn ta! Người nọ bỗng phun ra một ngụm máu, cơ thể cứng đờ, không thể động đậy nổi nữa.

Thích khách đã bị khống chế, nhưng mà nước đã tràn vào khoang thuyền, từng chút từng chút nuốt chửng mọi thứ. Mắt thấy thuyền sắp chìm, Hiên Viên Triệt nắm cổ tay Đường Phong Hoa, thúc giục: “Không kịp nữa rồi, chúng ta đi thôi!”

“Mang theo tên này.” Đường Phong Hoa kéo theo tên áo đen. Thấy tên kia định cắn lưỡi, một tay nàng vụt sang, đánh méo mặt hắn ta. Sau đó nàng lật tay điểm huyệt câm của hắn ta.

Đang định rút quân, đáy thuyền bỗng nhiên nhô lên một cánh tay. Cánh tay đó túm chặt mắt cá chân của Đường Phong Hoa, liều mạng kéo nàng xuống.

Tiếng ào ạt ngày càng lớn, thế nước cuộn trào mãnh liệt, nửa thân thuyền đã chìm trong nước biển.

Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn, quả quyết giơ kiếm huyền băng lên, một nhát chém đứt cánh tay kia!

Ầm ầm vài tiếng, boong thuyền nứt toạc. Chiếc thuyền chiến hoàn toàn chìm nghỉm. Nước ngập đến đỉnh đầu, sóng đánh dữ dội. Đường Phong Hoa kéo tên áo đen thật chặt không buông. Hai người bị thổi bay đập mạnh vào một khối gỗ trên thân thuyền. Đầu váng hoa mắt, đồng loạt rơi xuống biển.

Nước biển xanh thăm thẳm, Đường Phong Hoa dập dềnh chìm xuống. Trước mắt dường như thấy khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm của Bách nhi. Nước biển lạnh như vậy, làm sao Bách nhi có thể chịu được. Có phải lúc này nó đã chìm xuống một nơi nào đó dưới đáy biển? Có cô đơn? Có sợ không?

“Phong Hoa!”

Tiếng gọi vừa lo lắng vừa tức giận mơ hồ truyền đến. Đôi mắt nàng chợt trợn trừng, một cỗ khí quật cường mạnh mẽ trong lòng ngực bật ra. Nàng bỗng nhiên dồn sức, ào một tiếng, nàng trồi lên khỏi mặt nước. Nàng không thể chết, không thể chết tức tưởi ở chỗ này như vậy!

“Phong Hoa! Nàng làm ta sợ muốn chết!” Hiên Viên Triệt nhảy xuống biển, tìm thấy nàng. Hắn vươn tay ôm nàng vào lòng, giọng nói có chút hổn hển, “Trong tình
hình nguy hiểm như vậy, nàng tội tình gì không vứt tên thích khách đi!”

“Ngươi đưa hắn lên thuyền.” Đường Phong Hoa lấy lại bình tĩnh, giao tên áo đen nàng túm chặt trong tay cho Hiên Viên Triệt, “Ta không sao, không cần lo.”

Hiên Viên Triệt thấy ánh mắt lanh lợi của nàng, lòng thả lỏng đôi chút. Hắn đem tên thích khách lên chiến thuyền chi viện kia trước, sau đó nhảy xuống biển lần nữa, đưa Đường Phong Hoa lên thuyền.

“Thay quần áo ướt ra đã rồi bàn tiếp.” Hắn không khỏi phân trần, nắm lấy tay nàng kéo vào bên trong thuyền.

Trên chiến thuyền này không có quần áo và đồ dùng hằng ngày của Đường Phong Hoa, nhưng lại chuẩn bị y phục thường ngày của hoàng đế. Cẩm bào thêu hoa văn rồng nét chìm, biểu hiện dáng dấp tôn quý.

“Không phải ngươi muốn đứng đây xem ta thay đồ chứ?” Đường Phong Hoa nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn.

Hiên Viên Triệt không được tự nhiên mà ho khan một cái, xoay người qua hướng khác, nói: “Ta không có nhìn trộm, nàng cứ yên tâm. Ta chỉ là sợ có cá lọt lưới, vô tình chiếm tiện nghi của nàng.”

“Ngươi dám quay sang đây, ta sẽ móc mắt ngươi.” Đường Phong Hoa nhanh chóng cởi quần áo ẩm ướt, thay bằng cẩm bào khô sạch. Lập tức mái tóc dài ướt đẫm buông ở sau lưng, nước nhỏ tí tách lên mặt sàn.

Hiên Viên Triệt nghe sau lưng tiếng vải vóc ma sát sột
soạt, chẳng biết vì sao mà hắn cảm thấy tim mình đập nhanh. Hắn và nàng vốn là vợ chồng, trước đây ân ái triền miên, chuyện nên làm hay không nên làm thì đều đã
làm rồi. Da thịt trắng noãn mịn màng của nàng, dáng vẻ với những đường cong lả lướt đã để lại ấn tượng thật sâu
trong tâm trí hắn. Lúc này, những hình ảnh đó không kìm được lại hiện lên, càng nghĩ thì càng cảm thấy khô nóng.

Đường Phong Hoa nghe thấy hơi thở dồn dập của hắn, không khó đoán ra phản ứng hiện tại của hắn. Nàng lập tức chỉnh trang lại quần áo, thản nhiên nói: “Thay đồ xong rồi, ngươi có thể quay lại được rồi.”

Hiên Viên Triệt xoay người, ánh mắt ngấm ngầm nóng rực, không hề chớp mắt, dán chặt trên người nàng. 

Nàng giống như đóa hoa sen vừa hé nở trong hồ nước. Khuôn mặt mộc mạc thuần khiết, hàng mi dài cong cong, làn da mịn màng. Đôi mắt sáng rực phát ra ánh sáng long lanh, cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn thẳng vào hắn, không tránh không né.

Tầm mắt Hiên Viên Triệt dừng lại trên khuôn mặt nàng, sau đó dịch xuống dưới. Cẩm bào của hắn mặc trên người nàng, rộng thùng thình rũ xuống, nhưng lại có một hương vị khác. Mái tóc dài ướt sũng của nàng choàng trên bả vai, giống như vừa mới tắm xong, mang theo một vẻ đẹp mê hoặc. Hắn có cảm giác miệng khô lưỡi nóng. Hắn cố gắng quay mặt sang một bên, cầm lên một chiếc khăn khô, thấp giọng nói: “Ta giúp nàng lau khô tóc.”

Đường Phong Hoa hơi nghiêng đầu sang bên, từ chối: “Ngươi cũng nên đi thay quần áo đi.”

Hiên Viên Triệt dường như không nghe thấy, nâng mái tóc dài đen nhánh đến thắt lưng của nàng lên, dùng khăn nhẹ nhàng chà sát. Hai người ở khoảng cách rất gần, trên người nàng tựa như tỏa ra mùi thuốc như có như không, chui vào chóp mũi của hắn. Hắn nghĩ đến những viên thuốc có mùi hoa khiên ngưu, khẽ nhếch môi cười. Cuối cùng thì nàng cũng dùng nó rồi, không uổng công hắn hao tâm tổn sức.

Hơi thở của hắn phả lên gáy của Đường Phong Hoa, nàng nhíu mày nói: “Không cần lau, gió biển thổi một lát là tự khắc khô thôi.”

“Không được, nàng cứ như vậy sẽ lạnh đầu bị bệnh đó.” Hiên Viên Triệt gỡ từng lọn tóc cho nàng, cẩn thận lau khô. Hắn dành ra một cánh tay đặt bên hông nàng, không kìm được còn mò xuống dưới, ôm nàng vào lòng.

“Ta muốn ra ngoài kiểm tra thích khách.” Đường Phong Hoa cố gắng thoát ra. Cánh tay hắn vòng chặt lại, không cho nàng lộn xộn.

“Đừng vội.” Âm thanh của hắn kề sát bên tai nàng, dịu dàng mềm mại, tựa như tiếng nỉ non giữa đôi tình nhân.

Đường Phong Hoa sử dụng lực chặn cánh tay của hắn. Hắn lại tăng thêm sức mạnh, vẫn cứ ôm nàng. Hai người kéo kéo đẩy đẩy như vậy, cơ thể dính chặt càng thêm chặt. Đường Phong Hoa nhỏ giọng “Ưm?” một tiếng, bỗng nhiên dừng lại bất động.

Hiên Viên Triệt cũng cảm thấy lúng túng, không biểu lộ gì, làm như không có chuyện gì mà tiếp tục lau tóc cho nàng.

Nhất thời im ắng, bầu không khí kỳ lạ quẩn quanh, rất lạ lùng kỳ diệu.

Đường Phong Hoa đập lên cánh tay hắn vẫn còn để trên
lưng nàng, khịt mũi cười chế nhạo: “Vừa trải qua hiểm cảnh chìm thuyền đầy kích thích, ngươi nhanh như vậy đã có suy nghĩ khác rồi sao?”

Trên mặt Hiên Viên Triệt có một dòng khí nóng bốc lên cao, thấp thoáng ửng hồng, miệng lại cả giận nói: “Ta có
tâm tư với nàng, có gì không đúng chứ?”

Đường Phong Hoa cười khẽ, cũng không phản bác, làm như chỉ là đang xem kịch hay.

Hiên Viên Triệt phát cáu. Thái độ này của nàng thật sự chọc giận người ta. Hắn hung dữ hơn, đụng chạm sau lưng nàng nhiều hơn, tức giận nói: “Nàng còn cười, tự gánh lấy hậu quả!”

Đường Phong Hoa nằm trọn trong vòng tay của hắn. Nàng ngước mặt nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt sáng mang theo ý cười chê không chút nào che giấu: “Ta không ngại đánh với ngươi một trận. Nếu ngươi thua, giơ hai tay lên cao đứng trên boong tàu một canh giờ, có dám hay không?”

“Nếu ta thắng?”

“Tùy ngươi xử trí.” Nàng tươi cười trêu tức, tự tin tràn đầy. Hiên Viên Triệt cắn răng căm phẫn. Nữ nhân này, ỷ vào việc hắn không đành lòng dốc toàn lực tấn công nàng. Năm lần bảy lượt cười nhạo dục vọng của hắn một cách trắng trợn như thế này!

Đường Phong Hoa tách ra khỏi vòng tay của hắn. Một tay vỗ lên bả vai của hắn, nàng cười nói: “Ta đi truy hỏi thích khách, ngươi có thể xuống nước lần nữa cho mát.”

“Đường Phong Hoa!” Hiên Viên Triệt cuối cùng cũng nổi giận, giữ chặt cổ tay nàng. Phút chốc, hắn kéo cơ thể nàng đến gần, cúi đầu cắn lên cái miệng be bé nhưng lời nói thì sắc bén của nàng.

“Ê!” Đường Phong Hoa bị cắn đau, nghiến răng kèn kẹt. Nàng tìm được một khe hở, quay ngược lại cắn môi hắn.

Hiên Viên Triệt không đánh trả, để mặc nàng cắn.

Bàn tay hắn lần mò vòng eo của nàng, trượt theo độ cong hoàn mỹ, xoa lưng nàng, rồi lại sờ đến trước ngực...

Cảm giác sung mãn rắn chắc, làm huyết mạch của hắn nhất thời phun trào, bụng dưới lại buộc chặt. Dục vọng mãnh liệt quen thuộc lại ập đến. Hắn không chịu được nữa, một tay vịn sau ót của nàng. Hắn duỗi chiếc lưỡi thâm nhập vào miệng nàng, tìm kiếm hương vị ngọt ngào.

Thình lình, cảm giác đau đớn kịch liệt ngay đầu lưỡi lan ra. Hắn kinh ngạc rút ra, trừng mắt nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước mắt.

“Mọi chuyện đều phải trả giá đắt. Ngươi muốn khinh bạc, trước tiên phải biết người ngươi khinh bạc là ai.” Đường Phong Hoa mang vẻ mặt tức giận, phất tay áo ra khỏi căn phòng.

Hiên Viên Triệt xoay lưỡi liếm máu trong miệng. Nàng thật độc ác, chỉ thiếu chút nữa là đã cắn đứt đầu lưỡi của hắn. Nhưng hắn lại không cảm thấy tức giận. Bờ môi mỏng kia bất giác cong lên. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay của chính mình. Cảm giác mềm mại êm ái kia, hơi ấm ngọt ngào kia, dường như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay.

Đường Phong Hoa tìm được căn phòng nhỏ trong khoang thuyền dùng để giam giữ thích khách. Tần Phi Vãn từ đầu đã ở trên chiến thuyền này, lúc này mới vội vàng đến chào, vội hỏi: “Cô nương, người không sao chứ? Sớm biết như thế nô tì đã ngồi chung thuyền với cô nương rồi.”

“Không sao.” Đường Phong Hoa xua tay. Hiên Viên Triệt cố ý tách Tần Phi Vãn ra, đại khái là có ý định muốn được ở chung một mình với nàng.

Tần Phi Vãn gật đầu, chỉ về phía tên thích khách bị trói gô, nói: “Tên này cái gì cũng không chịu nói, hở giải á huyệt của hắn một cái, là hắn liền có ý đồ tự sát.”

Đường Phong Hoa không nhanh không chậm đi đến trước mặt tên thích khách. Nàng nheo mắt đánh giá khuôn mặt bình thường ngăm đen đó, tựa như lơ đãng mở miệng nói: “Ngươi là người dưới trướng Giản lão tướng quân, hay là người của Giản Minh Khiết?”

Tên đàn ông trẻ tuổi kia ngặm chặt miệng, không nói một tiếng.

Dường như Đường Phong Hoa lúc này mới nhớ rằng hắn bị điểm huyệt câm, từ từ nói: “À, ta quên mất. Ngươi bây giờ không thể nào nói chuyện. Chi bằng thế này đi, ta đưa ra vấn đề, nếu như ngươi chớp mắt, thì xem như là trả lời ‘Đúng’ nhé.”

Người nọ vẫn trầm mặc như trước, bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục.

“Ngươi xuất thân từ bộ binh Giản gia?”

“Tùy tùng của Giản lão tướng quân nhiều năm?”

“Lẽ nào không phải là người của Giản thị?”

Đường Phong Hoa tự nói tự trả lời, mặc kệ hắn không có phản ứng. Nàng lại nói tiếp: “Không thể nào, ngươi nhất định là người của Giản gia. Theo ta thấy, ngươi lần trước hành động thất bại, còn có thể sống để đi ám sát thêm lần nữa, chứng minh địa vị của ngươi khá cao. Cũng có thể, ở Liêu Thành không có ai có địa vị cao hơn ngươi, cho nên ngươi mới có thể sống đến bây giờ. Một khi trở về đế đô, ngươi chắc chắn phải chết.”

Tên kia mở mắt rất to, sống chết không chịu chớp mắt.

Đường Phong Hoa vừa cười khanh khách vừa nhìn hắn ta, lại nói: “Nhiệm vụ lần trước thất bại, ngươi vốn phải tự sát tạ tội rồi. Ta nghĩ ngươi cũng không phải là kẻ sợ chết, chỉ là quá mức tận trung với Giản thị, muốn lập công chuộc tội. Rất đáng tiếc, ngươi lại thất bại rồi, hơn nữa còn lỡ bị bắt nhất. Bây giờ trong lòng ngươi cảm thấy rất hổ thẹn rất hối hận đúng không?”

Tên kia vẫn cố gắng chống mắt lên, đôi mắt to tròn như viên bi mở lớn cực đại. Viền mắt từ từ cay xè, hắn cố chết cố sống chống đỡ.

“Thân phận của ta, trong lòng ngươi tất đã hiểu rõ.” Đường Phong Hoa vén áo ngồi lên chiếc ghế gỗ ở bên cạnh. Với phong thái nhàn nhã rong chơi, nàng dịu dàng
nói: “Mật hàm của cha ta đã bị người ta đánh cắp giữa đường. Chuyện đó có phải do Giản thị âm thầm ra tay không? Ngoại trừ Giản thị, không biết còn có những ai tham dự vào hành động đó. Hiện tại xem ra, Giản thị đúng là tình nghi chủ mưu lớn nhất, ngươi nói xem có đúng hay không?”

Tên kia không chịu nổi nữa, đôi mắt nháy một cái rất nhanh, bỗng nhiên phát cáu. Đây là do phản ứng nguyên thủy của cơ thể, không phải là câu trả lời của hắn ta!

Đường Phong Hoa “À” một tiếng thật dài: “Đa tạ ngươi đã trả lời ta. Hóa ra phỏng đoán của ta không sai. Giản
thị lòng muông dạ thú, từ lâu đã ham muốn vị trí Đế hậu,
không diệt trừ ta là không được. Giản Minh Khiết bây giờ có thể xem như là đứng đầu hậu cung, với thủ đoạn
của nàng ta, ngày leo lên ghế Đế hậu không còn xa.”

Trong lòng Đường Phong Hoa biết lửa giận của hắn ta đã đạt đỉnh điểm, liền đưa tay giải huyệt câm cho tên thích khách.

Tên mặt đen lập tức phẫn nộ quát lớn: “Ta không trả lời cái gì cả! Ngươi quá nham hiểm gian xảo!”

“Giản Minh Khiết không muốn khoác áo phượng lên người sao? Ta không tin.” Đường Phong Hoa lấy hai đầu ngón tay kẹp một lọn tóc, chậm rãi xoay tròn: “Mấy năm gần đây, gia tộc Giản thị công trạng hiển hách, có thể nói một nhà anh liệt. Đợi đến khi Giản Minh Khiết ngồi vững trên ghế Đế hậu, Giản thị liền có thể nở mày nở mặt vô hạn, trong triều không có ai có thể sánh bằng. Chỉ hận một nỗi, ta mạng lớn, không ngờ lại xuất hiện, khiến cho bọn họ lòng sinh hoảng sợ.”

Tên hán tử kia nghe nàng nói mà lông tơ dựng đứng cả lên, nàng phân tích mọi chuyện gần đúng với sự thật khoảng tám chín phần, đáy lòng hắn ta bốc lên cơn ớn lạnh. Hắn ta đã đánh nhau với nàng hai lần, đã biết thực
lực của nữ tử này rất đáng sợ. Hơn nữa, hắn ta còn tận mắt thấy bệ hạ nhảy xuống biển cứu nàng ta, thái độ quan tâm chăm sóc quá rõ ràng. Nữ nhân này không chết, chỉ e sẽ nhổ cả gốc lẫn rễ Giản thị. Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ!

Đường Phong Hoa nhìn qua giống như không tập trung, nhưng ánh mắt vô cùng nhạy bén. Nàng thấy ánh mắt của tên thích khách kia dậy sóng, liền biết mình đã đoán đúng bảy tám phần. Trước đây là do nàng quá cố chấp, cứ nhất
quyết phải tìm được chứng cứ xác đáng, mới ra tay báo thù. Nhưng trên đời này, án oan vô số, lại có mấy ai có
may mắn tìm được chứng cứ rõ ràng để lật lại bản án của bản thân?

“Nếu ngươi muốn cắn lưỡi tự sát, ta sẽ không ngăn cản ngươi.” Nàng đứng lên, khuôn mặt tuyệt đẹp lại mang theo sự lạnh lùng vô tình: “Giản thị là chủ mưu cũng được, hay là đồng lõa cũng thế, với ta mà nói đều là tội không thể tha. Năm đó bọn họ dùng thủ đoạn đê tiện, bây giờ đừng trách ta cũng dùng thủ đoạn độc ác.”

Đường Phong Hoa phất mạnh tay áo, nói với Tần Phi Vãn: “Thả hắn, nếu hắn muốn chạy trốn, không cần đuổi theo.”

Tần Phi Vãn vâng lệnh, cắt đứt dây thừng, giải đại huyệt cho tên thích khách. Tên kia vùng mình bật dậy, lao ra khỏi phòng. Hắn ta cuộn mình nhảy xuống biển, nghe thấy tiếng ùm, thoáng cái đã mất tăm mất dạng.

Nơi đây là giữa biển khơi rộng lớn, bốn phía đều không có bờ. Trôi dạt trên biển mà có thể sống tiếp, khả năng rất thấp. Sắc mặt Đường Phong Hoa vẫn thản nhiên, đi đến bên cửa phòng, thấy Hiên Viên Triệt đang dựa vào ván cửa, đưa mắt nhìn sang.

“Nàng định thế nào?” Hắn hỏi.

“Đi đảo Thiên Sa gặp sư phụ, rồi ta sẽ đi đế đô.” Đường Phong Hoa thay đổi chủ ý. Nếu nàng không đứng dậy được, thì chỉ làm kẻ thù vỗ tay ăn mừng. Cái kiểu bản thân đau đớn còn kẻ thù khoái chí, nàng nhất định sẽ không làm!

Trong đôi mắt đen sâu thẳm thẳm tựa như đại dương rộng lớn đang giấu kín tình cảm dạt dào cùng sự mờ ám khó nhận ra.

Thấy hắn không nói, Đường Phong Hoa hơi cong môi cười khẩy: “Phải chăng ngươi đang luyến tiếc Minh phi của mình, muốn khuyên ta thu tay lại?”

“Ta đã nói rồi, chuyện nàng muốn làm, ta đều đồng ý.” Ánh mắt Hiên Viên Triệt xẹt qua tia thâm trầm, nhìn lướt qua khuôn mặt nàng, nhìn sang chỗ khác. Chứng cứ phạm tội năm đó của Giản thị cứ giao cho nàng đi thu thập. Thù này, vốn nên để cho nàng tự báo. Bằng không, khi nàng rảnh rỗi, nàng chỉ biết không ngừng nhớ đến Bách nhi, chỉ càng thêm đau lòng mà thôi. Còn những chuyện ngoài Giản thị ra, sẽ do hắn ra tay giúp nàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp