Gió đêm mát rượi thổi qua quần áo ướt sũng dán chặt trên người, mang theo cảm giác lạnh run. Đường Phong Hoa cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước. Nhiều ngày qua không ăn được một bữa trọn vẹn, cơ thể nàng có chút gầy
yếu. Bước chân nàng lảo đảo nên nàng quyết định ngồi xuống bờ cát.

Lại một cơn gió nữa thổi qua, lạnh đến phát run. Đường Phong Hoa đột nhiên quay phắt đầu ra sau, đôi mắt nheo lại.

Hơn mười bóng đen xuất hiện im ắng như từ trên trời rớt xuống, cầm kiếm đâm về phía nàng. Kiếm khí sắc bén phóng tới, đủ khiến hai má sinh đau. Đường Phong Hoa
phất tay áo, dải lụa trắng trong tay áo bay ra cản mũi kiếm đang hướng đến. Xoay tay một cái, dải lụa xoắn vào thân kiếm. Tiếng loảng xoảng vang lên, thanh kiếm bị cắt thành hai đoạn.

Hiên Viên Triệt lúc này mới nhảy vọt lên trước, bảo vệ Đường Phong Hoa. Thanh kiếm huyền băng được rút ra khỏi vỏ. Thanh gươm đáng sợ. Hắn giao đấu với mấy tên khác, lại bận tâm đến Đường Phong Hoa hết hứng thú ở phía sau. Hắn khó tránh khỏi trầy trật, nhưng vẫn lớn tiếng quát lên: “Nàng đi trước đi!”

Đường Phong Hoa vẫn đang ngồi tại chỗ cũ. Một tay biếng nhác chơi cát, hờ hững giống như chuyện này không liên quan đến nàng.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt khí khái anh hùng của Hiên Viên Triệt được ánh trăng chiếu rọi bừng sáng rực rỡ. Có một tên áo đen che mặt trong số những tên tấn công, ánh mắt của hắn thầm chấn động, lực tấn công ở tay giảm đi không ít. Hắn ta không đối phó với Hiên Viên Triệt nữa, thoát ra khỏi đó.

Hắn ta bay lên giữa không trung, nắm chặt kiếm chém xuống đỉnh đầu Đường Phong Hoa!

Đường Phong Hoa vụt tay lên, cát cùng ngân châm hỗn loạn tung bay khắp trời.

“Á!” Tên bịt mặt kia kêu đau một tiếng, một tay bụm ngực, rớt bịch xuống đất.

Đường Phong Hoa bỏ mặc Hiên Viên Triệt và đám thích khách còn lại đánh nhau túi bụi. Nàng từ từ đứng lên, dùng dải lụa trắng giật miếng vải đen che mặt của tên áo đen kia.

Khuôn mặt đàn ông da ngăm đen bị lộ ra ngoài. Đường nét khuôn mặt bình thường không mấy đặc sắc, chỉ có ánh mắt sắc lẹm, không có nửa điểm khuất phục, nhát gan.

Đường Phong Hoa nhíu chặt mày, giọng nói khàn khàn: “Giản thị cứ không cho phép có sự tồn tại của ta như vậy sao?”

Tên thích khách kia không rên một tiếng, hắn bị ngân châm đâm trúng khí huyệt, không cách nào nhúc nhích. Hắn ta không ngờ nữ tử thoạt nhìn có vẻ yếu đuối này, tung ám khí lại chuẩn xác như vậy, ra tay độc ác như thế.

“Đầu tiên là phái bộ binh hung tàn, bây giờ lại nhân lúc ta chán nản mà phái người ám sát. Bọn chúng nóng ruột như vậy, là sợ ta tra ra cái gì sao?” Đường Phong Hoa giống như đang lẩm bẩm với chính mình, âm điệu không cao, đều đều nho nhỏ, “Về nói với chủ tử của các ngươi. Bất luận chuyện năm đó bọn chúng có tham dự hay không, ta đều đã nhận định bọn chúng là một trong những hung thủ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho chúng.”

Đáy mắt của tên thích khách kia xẹt qua một tia khiếp sợ. Phỏng đoán của chủ tử quả thực không sai. Bộ binh đã bại lộ, nữ nhân này phải biến mất! Chỉ có thể trách kế hoặc hắn sắp xếp lần này không chu toàn. Bọn hắn đã
canh chừng ở bờ biển nhiều ngày, nhưng không ngờ bệ hạ lại cải trang xuất cung, cùng xuất hiện một chỗ với nữ
nhân này! Như vậy, hơn mười tử sĩ hắn sắp xếp không thể không rút lui. Ngộ nhỡ làm bệ hạ bị thương, để lộ càng nhiều, càng thêm vướng tay vướng chân.

“Nói với bọn chúng hãy tự giải quyết cho tốt. Nói chung, nếu không phải ta chết, thì chính là bọn chúng phải chết.” Đường Phong Hoa phất dải lụa một cái, giải huyệt đạo của tên thích khách. Nét mặt nàng vẫn cô quạnh, tự mình bỏ đi.

Hiên Viên Triệt nghe nàng nói thế, liền tốc chiến tốc thắng. Hắn tung mấy thế kiếm tuyệt sát, bỗng có vài tên bịt mặt rớt đầu. Mấy tên bịt mặt còn lại nhận được ám hiệu, nhân cơ hội lùi lại. Trong nháy mắt, trên bãi cát trắng không còn bóng người.

Hiên Viên Triệt lo lắng cho Đường Phong Hoa, nên không muốn truy đuổi, xoay người đuổi theo nàng.

Hắn đi phía sau nàng, mở miệng nói với giọng trầm thấp: “Lúc trước nàng đã bị ám sát mấy lần sao? Có liên quan tới Giản thị à?”

Đường Phong Hoa căn bản không trả lời, hoàn toàn xem hắn trong suốt như không khí. Nàng chỉ một mực bước đi, giống như trên đời này không có gì quan trọng hơn việc bước đi.

Hiên Viên Triệt đành chịu, nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ im lặng đi theo bảo vệ.

***

Chiến tranh được phát động làm bầu không khí như dầu sôi lửa bỏng. Chuyện Hiên Viên Triệt chạy đến Liêu Thành chỉ có một số ít tướng quân cấp cao mới biết, vẫn chưa thông báo rộng rãi. Hắn coi giữ bên cạnh Đường Phong Hoa, kiên cường bất khuất vô doanh trướng của nàng để ở, hằng đêm ôm nàng ngủ. Đường Phong Hoa nhiều ngày mệt mỏi, tinh thần uể oải. Nàng không đẩy
hắn ra, cũng không nói gì. Mỗi đêm nàng đều cuộn mình ngủ trong một góc giường, thường xuyên mở mắt thao láo đến bình minh.

Hiên Viên Triệt vắt óc tìm cách chọc nàng mở miệng. Tư tưởng của nàng giống như đã bay đến một nơi rất xa, không còn nghe thấy âm thanh bên cạnh.

“Phong Hoa, hạm đội của triều đình đã đến đảo Thiên Sa. Nhưng hòn đảo đó khó tấn công, người trên đảo lại toàn là cao thủ. Nếu chúng ta muốn dùng biện pháp mạnh tấn công, thì chỉ có thể dựa vào đội hỏa tiễn và đội pháo. Nhưng làm như vậy, đảo Thiên Sa nhất định sẽ bị phá hủy, sư phụ và sư huynh đệ đồng môn của nàng khó có người có thể may mắn tránh khỏi.” Hiên Viên Triệt ôm nàng từ phía sau, nhỏ giọng nói.

Lưng Đường Phong Hoa cứng ngắc, nhưng lại không
phản ứng.

“Còn Hoa Vô Hoan nữa, hạm đội của hắn cũng đã đến vùng phụ cận đảo Thiên Sa, nhìn chòng chọc. Chỉ sợ chúng ta còn chưa nổ súng, hắn đã ra tay trước rồi.” Hiên Viên Triệt cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc nàng, chậm rãi hỏi: “Nàng có muốn đi xem sao không?”

Bàn tay để bên mép giường của Đường Phong Hoa hơi
giật giật, từ từ nắm lại. Vô Hoan đã hại chết Bách nhi...

“Ta đi cùng nàng, có được không?” Hiên Viên Triệt tiếp tục nói. Hắn duỗi tay qua ôm eo của nàng, kéo nàng vào lòng, ôm chặt hơn, “Triều chính nhiều việc, ta chỉ có thể ở lại đây mấy ngày. Đợi sau khi đi đảo Thiên Sa xong, chúng ta sẽ về đế đô.”

“Ta không đi đế đô.” Đường Phong Hoa bỗng nhiên mở miệng nói, giọng nói khàn đặc mỏng manh, “Ta phải ở lại đây với Bách nhi.”

Ánh mắt Hiên Viên Triệt đông cứng, hiện lên vẻ bi thương.

Im lặng trong giây lát, hắn dịu dàng nói: “Được. Chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, ta đều đồng ý.”

Hắn chẳng biết phải làm sao mới có thể vỗ về nỗi đau của nàng. Hắn đã từng làm nàng tổn thương. Bây giờ người bạn tốt nhất của nàng cũng làm tổn thương nàng. Ba loại tình cảm đáng quý nhất trên đời này, đó là tình yêu, tình bạn, và tình thân. Nàng gần như mất tất cả. Ngay cả người có tính cách kiên cường cũng sẽ sụp đổ. 

“Đi đảo Thiên Sa.” Nàng chỉ phun ra bốn chữ ngắn gọn, liền không nói nữa.

“Được.” Hiên Viên Triệt lên tiếng trả lời. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đen suôn mượt của nàng. Hắn
nhích đến gần, vùi mặt mình vào làn tóc đó, giấu đi nỗi bi thương. Bảy năm trước, trái tim hắn trống không. Hiện tại, trái tim hắn đã được lấp đầy hơn rất nhiều, rồi lại giống như có một mũi dao liên tục đục khoét. Rất đau, đau đến mức không mở miệng nói được.

Hôm sau, xuất phát đi đảo Thiên Sa.

Là vì hoàng đế đích thân đi, nên đoàn thuyền được âm thầm trang bị. Bên ngoài, nhìn qua chỉ thấy là hạm đội có bảy chiến thuyền tuần biển bình thường. Thực ra, binh lực hơn gấp ba so với bình thường, hỏa lực và lương thảo sung túc, mọi phương án đều vẹn toàn.

Đi thuyền nửa ngày, Đường Phong Hoa vẫn đứng trên khoang thuyền, chẳng buồn hé răng.

Hiên Viên Triệt pha nước trà xanh, cẩn thận đặt vào tay nàng, nói nhỏ nhẹ: “Trong lòng có chuyện buồn bực, thì cứ nói ra đi, như vậy sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.”

Đường Phong Hoa ngước mắt, đột nhiên hỏi: “Hoa Vô Hoan chặt đứt một phần quân lương, chuyện này ngươi xử lý ra sao?”

Hiên Viên Triệt nhếch bờ môi mỏng, cười thản nhiên: “Ta để cho nàng nắm một phần tư quyền hoàng thương, khi đó đã chuẩn bị kế sách dự trù.”

Đường Phong Hoa vừa nghe đã hiểu thấu. Hắn ngay từ
đầu đã chưa hoàn toàn tin nàng. Nhưng sự thực đã chứng minh là hắn đúng. Làm chuyện lớn không thể có lòng dạ đàn bà. Hắn từ trước đến nay luôn là người nhìn xa trông rộng.

“Không phải là ta không tin nàng.” Thấy sắc mặt nàng
lãnh đạm, Hiên Viên Triệt không khỏi muốn giải thích, “Ta đã điều tra Hoa Vô Hoan rất lâu, người này...” Đề cập đến Hoa Vô Hoan, liền nghĩ ngay đến Bách nhi, hắn dừng lại.

“Ta hiểu.” Đường Phong Hoa lạnh nhạt mở miệng, không có ý cười chỉ có nỗi khổ sở vô tận. Phải chăng chỉ cần nàng đối xử thật lòng, sẽ bị trúng tên bị tổn thương nghiêm trọng không? Bảy năm trước đã vậy, bây giờ cũng như vậy. Mỗi người bọn họ tựa như đều có nỗi khổ riêng, duy chỉ có nàng là không có. Cho nên nàng phải không oán không hận không đổ lỗi mà chấp nhận tất cả những chuyện này sao?

“Quân lương bị chiếm mất kia, chỉ e là đã bị Hoa Vô Hoan trộm dùng cho riêng hắn.” Ánh mắt đen của Hiên Viên Triệt tối lại, ẩn hiện ánh sáng sắc bén, “Hiện nay hắn binh tốt lương đủ. Nếu muốn tiêu diệt hắn, cách tốt nhất mà không hao binh tổn tướng chính là gây ra xích mích, tranh chấp giữa hắn và Nguyên Triều.”

“Nếu hắn kiên trì muốn đánh đảo Thiên Sa trước, thế thì
ngày rạn nứt với Nguyên Triều cũng không còn xa nữa.” Đường Phong Hoa cúi đầu uống trà, giọng điệu rất lạnh nhạt, “Bất luận đảo Thiên Sa cuối cùng ra sao, hai bên hắn đều không quay lại được. Hắn trở mặt với Nguyên Triều, mà Kim Triều cũng không tha cho hắn. Hắn ép bản thân hắn vào con đường chết.”

Hiên Viên Triệt nhận ra hàm ý sâu xa trong lời nàng nói, chỉ “Ừ” một tiếng. Nói như vậy, nàng không định tìm Hoa Vô Hoan báo thù.

Thật ra thấy như vậy hắn rất mừng. Đáy lòng nàng đã tích tụ lửa hận nhiều năm, bây giờ lại gặp biến cố lớn. Nếu nàng lại mang một tầng thù hận nữa, chỉ sợ tính cách
nàng từ đây sẽ bị vặn vẹo, với nàng mà nói đó không phải chuyện tốt.

Hai người ngồi đối diện, lẳng lặng uống trà. Mùi hương
trà ô long hảo hạng từ từ phiêu tán ra khắp nơi.

Qua một lúc lâu sau, một tên tướng lĩnh đi vào, nói nhỏ vài câu bên tai Hiên Viên Triệt. Gương mặt Hiên Viên Triệt không biến sắc, chỉ bình thản nói với Đường Phong Hoa: “Nàng ngồi đây một lát, ta ra ngoài boong tàu hít thở không khí.”

Đường Phong Hoa đánh mắt nhìn hắn một cái, sóng mắt không động, chỉ đáp: “Ừ”

Hiên Viên Triệt đứng ở đầu thuyền, nhìn mặt biển mênh mông. Gợn sóng vỗ nhẹ mạn thuyền, hắn vẫn còn rất bình tĩnh.

Tên tướng quân sau lưng hắn đến gần, kề tai bẩm báo: “Bệ hạ, gần đây có một hòn đảo nhỏ, vốn không có người ở, nhưng lúc này dường như có gì đó kỳ lạ.”

Hiên Viên Triệt nheo đôi mắt sâu thăm thẳm, nhìn về nơi xa. Đúng là bè gỗ, xem chừng có khoảng hai mươi bè. Trên mỗi bè đứng đầy những kẻ áo đen bịt mặt, tổng cộng khoảng hơn trăm tên. Dám ở trên mặt biển rộng lớn chèo bè đến gần, bọn chúng nhất định là đã chuẩn bị tâm lý phải chết rồi. Chỉ là không biết mục tiêu của chúng, là hắn, hay là Phong Hoa.

Những bè gỗ đó cách hòn đảo nhỏ kia ngày càng xa, cũng có nghĩa ngày càng đến gần hạm đội của bọn họ. Tiếng nước xao động, nguy hiểm dập dờn.

Trên boong tàu, pháo đã lên nòng, chỉ chờ Hiên Viên Triệt ra lệnh một tiếng, liền nã pháo oanh tạc bè gỗ.

“Số lượng quá lớn, đại bác bắn ra quá chậm, không có khả năng một lần hốt gọn một mẻ.”

Tiếng nói trong veo nhưng lạnh lùng vang lên. Hiên Viên Triệt quay đầu, đã thấy tà áo trắng của Đường Phong Hoa tung bay trong gió, khuôn mặt trắng ngần đứng ở sau lưng hắn.

“Quan điểm của nàng là?” Hắn không khỏi mỉm cười, Phong Hoa cuối cùng cũng khôi phục chút sức sống.

“Đội tên.” Đường Phong Hoa lời ít ý nhiều.

“Người trên bè gỗ không khó phỏng đoán, nhất định đều có võ công thượng thừa, không hẳn không tránh được mưa tên.” Hiên Viên Triệt nói như đang bàn chuyện.

Đường Phong Hoa nhếch môi tạo thành một độ cong như nụ cười khẩy, nói: “Nếu cộng thêm sức của ta và ngươi thì sao?”

Hiên Viên Triệt vỗ tay, cất giọng nói: “Rất tốt.”

Mặt biển trở mình dậy sóng, sát khí dày đặc, từ từ áp sát. Trên boong tàu, có hai người đứng thẳng lưng, mặt không đổi sắc, nói chuyện tự nhiên, giống như mấy cái bè gỗ đằng đằng sát khí kia chỉ là mấy con cá nhỏ đang tung tăng nhảy ra khỏi mặt biển.

Trên bảy chiếc tàu chiến đều phái ra đội cung tên. Chỉ chốc lát sau, liền thấy hỏa tiễn bay xẹt trên mặt biển không ngừng nghỉ, vẽ ra một vòng cung lửa trên mặt biển xanh thẳm. Xa xa truyền đến vài âm thanh ùm bùm, vài
tên áo đen rơi xuống nước. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là một vài tên chưa kịp đề phòng, bị trúng chiêu mà thôi.

“Đưa cung đây!” Đường Phong Hoa cầm chiếc cung lớn được binh sĩ dâng lên. Nàng cài tên lên dây, kéo căng hết cỡ, tay phải bỗng nhiên thả ra, một mũi tên nhìn qua giống như bình thường được bắn ra xa.

Còn chưa kịp thưởng thức đường cong mà mũi tên kia vẽ nên, đã chợt nghe một tiếng la “Á” thảm thiết mơ hồ truyền đến. Một tên áo đen bị mũi tên cắm giữa ấn đường, xuyên qua xương sọ, chết rất thê thảm.

Không hẹn mà gặp, Hiên Viên Triệt cũng nạp tên kéo cung. Ba mũi tên cùng bắn ra, vô cùng chuẩn xác. Gần
như ngay sau đó, ba tên áo đen trên một bè gỗ đều bị tên cắm trúng ngực trái, lập tức mất mạng!

Hai người như La Sát, hễ đã ra tay thì nhất định trúng mục tiêu, không khi nào sẩy tay. Những tên áo đen trên bè gỗ có phần kinh hãi. Đợi khi bè gỗ đến gần hơn một chút, có tên đã dứt khoát nhảy xuống biển, ẩn nấp dưới nước, quan sát chờ thời.

Đường Phong Hoa bắn tên rất cao hứng, híp mắt, bắn phá từng tên. Những tên áo đen trên bè gỗ nếu không phải nhất thời bỏ mạng, thì cũng nhảy xuống nước để giữ mạng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trên mặt biển ngờ ngợ nổi lên màu đỏ của máu. Hơn hai mươi bè gỗ trên mặt biển không còn ai, tự trôi dạt bồng bềnh, không có phương hướng.

Hiên Viên Triệt lại từ từ nhăn mày kiếm, xoay người nói với tên tướng cấp dưới: “Thích khách ẩn thân dưới nước, nguy hiểm càng lớn. Nhanh chóng chọn những binh lính bơi giỏi nhất cho xuống nước, cần phải tiêu diệt địch sạch sẽ!”

“Vâng! Mạt tướng nhận lệnh!” Tên tướng lĩnh kia lập tức lui ra, làm theo lệnh.

Lúc này Đường Phong Hoa đã thu lên, quay quay cánh tay mỏi nhừ. Nàng thầm nghĩ, lâu lắm rồi không hoạt động, thể lực quả nhiên kém đi nhiều. Nàng đi thẳng về khoang thuyền, giống như vừa rồi nàng chẳng qua là hứng khởi nhất thời, đi vận động tay chân một chút.

Hiên Viên Triệt thấy thế cũng đành chịu, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, cũng quay lại bên trong khoang thuyền.

“Không lo lắng sao?” Hắn ngồi xuống chỗ cũ, ấm trà trên bếp lò nhỏ vẫn còn đang đun. Hắn cẩn thận rót nước trà ra, nhưng không uống.

“Lo lắng cái gì?” Đường Phong Hoa lại không sợ, nhấc chén trà trên bàn, uống hết nước trà còn dư.

“Đám người đó, hình như là giống bọn áo đen bịt mặt ám sát đêm đó, đúng là đến đây vì nàng.”

“Thì sao?”

Nét mặt Đường Phong Hoa vẫn thản nhiên không gợn sóng. Giữa hai hàng chân mày xinh đẹp đã có một tầng sát khí. Bây giờ trên đời này, nàng đã không còn sợ mất đi thứ gì nữa. Từ nay về sau, ai dám áp sát ức hiếp nàng, thì nàng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Tàu chiến vốn cực kỳ vững chắc, lúc này bỗng nhiên lung lay. Hiên Viên Triệt và Đường Phong Hoa đều rất thính tai, nghe thấy tiếng lộp bộp khác thường.

“Có người đục đáy thuyền.” Đường Phong Hoa mặt vẫn
không biến sắc, không sợ hãi như cũ, chỉ hờ hững lên tiếng.

“Đúng là vậy.” Hiên Viên Triệt cũng rất bình tĩnh, chăm chú suy nghĩ trong giây lát, lại nói, “Ta có một cách, nói cho nàng nghe xem sao.”

“Ta cũng có một cách.” Đường Phong Hoa trả lời.

“Hả? Nàng nói trước đi.” Hiên Viên Triệt nhướng mày, khẽ cười nhìn trộm nàng.

“Nếu những kẻ đến đây có mục tiêu là ta, vậy thì sẽ tập trung nhân lực để đục chiếc chiến thuyền này.” Đường Phong Hoa vừa ngắm nghía chén trà sứ xinh xắn trên tay, vừa nói: “Đã như vậy, chi bằng đã làm thì làm cho trót. Ta phá chiếc chiến thuyền này vỡ tan, để những tên trốn dưới đáy thuyền thành cá biển hết.”

Hiên Viên Triệt cười thành tiếng, “Ta cũng có ý này!”

Cách hai người nghĩ ra không bàn mà trùng. Hiên Viên Triệt đứng dậy gọi người, lệnh thông báo với một con thuyền chiến gần nhất kịp thời tiếp ứng. 

Khi tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, binh tướng trên thuyền đều chuẩn bị tâm lý nhảy xuống biển, mọi người đều rút lên boong tàu.

Hiên Viên Triệt cười nhìn Đường Phong Hoa, nói: “Nàng hay là ta ra tay đây?”

Đường Phong Hoa phất tay, miệng bật ra một tiếng quát
kiêu ngạo: “Để ta!” 

Lời còn chưa dứt, một chưởng đã đánh xuống. Lòng bàn tay đập mạnh lên boong thuyền. Tấm ván gỗ dày kia lập tức vỡ vụn thành một cái lỗ lớn. Nhưng cái đó chưa phải là chỗ lợi hại nhất. Theo cú chưởng của Đường Phong Hoa đánh xuống, chiến thuyền rắn chắc chấn động kịch liệt. Chỉ nghe tiếng cốc chén nảy lên, những binh khí treo trên tường bên trong thuyền rơi loảng xoảng xuống đất, một mớ hỗn loạn. Mà cú chưởng xuyên thấu qua tấm ván gỗ rắn chắc, truyền ra ngoài khơi, tạo ra một cơn sóng dữ. Phía dưới chẳng biết đã chết bao nhiêu người, nước biển dũng mãnh tràn vào thuyền, bọt nước ào ào tung tóe.

“Đi!” Hiên Viên Triệt kéo tay Đường Phong Hoa, liền muốn lui về chiến thuyền tới tiếp viện.

“Đợi đã!” Đường Phong Hoa dừng bước, đôi mắt lạnh căm chợt nheo lại, “Có người còn sống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play