Không có thích khách tập kích, thời gian còn lại lênh đênh trên biển trở nên khá nhàn nhã. Kiểu nhàn hạ này đối với Đường Phong Hoa mà nói, chắc chắn là một sự dằn vặt không thể nghi ngờ. Có lúc nàng đứng trên boong
tàu cả buổi, không nói một lời. Nàng chỉ nhìn mặt biển
xanh ngọc bích, nhớ đứa con đã mất, sắc mặt buồn bã đau thương.
Hiên Viên Triệt luôn lẳng lặng đứng phía sau nàng, tựa
như một cái cây đại thụ vững chãi che nắng che mưa cho
nàng.
Trong lòng hai người đều thê lương. Mỗi khi nhớ đến đứa bé đáng yêu ranh mãnh kia thì trái tim liền mềm yếu, lập tức cay mắt muốn khóc.
Thuyền đi được hai ngày, khoảng cách với đảo Thiên Sa ngày càng gần. Hiên Viên Triệt vẫn canh đúng giờ nhắc nhở Đường Phong Hoa uống thuốc. Nàng im lặng nuốt xuống, dựa lưng vào lan can thẫn thờ.
“Nàng còn nhớ cuộc chiến ở Cảng Thành không?” Hiên Viên Triệt cho binh lính lui xuống, từ phía sau đến gần nàng, mở miệng với âm điệu nho nhỏ: “Quân Hiên Viên
lúc đó đang ở thế khó cả đôi đường. Nàng đưa ra đề xuất vượt sông công thành, đột phá cửa ải khó khăn.”
“Quân ta tổn hại một vạn, diệt năm vạn quân địch, cuối cùng cũng thắng lớn.”
Đường Phong Hoa không xoay người lại, nhàn nhạt tiếp lời.
“Nàng thuở bé đã sống cạnh biển, kỹ năng bơi lội rất tốt, ta lại không bằng nàng.” Giọng điệu Hiên Viên Triệt dịu dàng, từ từ nói: “Trong một lần giao chiến, ta gặp nạn rơi xuống nước, mất tích ba ngày. Trong quân lòng người hoảng loạn, đều cho rằng ta nhất định đã gặp nạn chết chìm. Chỉ có mình nàng vẫn vô cùng cứng cỏi, bình tĩnh đứng ra ổn định lòng quân. Nàng còn tuyên bố, ‘Nguyên soái chẳng qua chỉ gặp một tai nạn nhỏ, lẽ nào chúng ta trong lúc chờ đợi lại nản lòng nhụt chí? Đợi đến khi nguyên soái trở về, thấy chúng ta quân lính tan rã, chúng ta còn mặt mũi nào gặp lại người?”
Đường Phong Hoa đương nhiên vẫn còn nhớ. Khi đó trong lòng nàng cũng rất thấp thỏm lo âu. Nhưng nàng biết đang ở chiến trường không thể tự loạn, hơn nữa nàng tin hắn sẽ bình an trở về. Chí hướng cao rộng của hắn còn chưa thực hiện được, sao có thể chết trong một chiến dịch cỏn con? Hiên Viên gia đã khởi nghĩa nhiều năm, hắn theo cha tác chiến, không biết đã bỏ ra bao nhiêu công sức nhiệt huyết. Hắn há có thể để thắng lợi ngay trước mắt vuột mất như vậy chứ?
Với niềm tin đó, nàng chống đỡ qua ba ngày. Nàng không đi khắp nơi tìm người, cắn răng thầm chịu đựng. Nàng dẫn quân Bách Thắng tấn công, đánh thắng trận đầu tiên trong chiến dịch Cảng Thành.
“Nàng là nữ tử kiên cường nhất mà ta từng gặp.” Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thấp giọng thỏ thẻ.
Sau đó, hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, quay lại với đội quân. Hôm đó, vạn quân hoan hô, tiếng gào vang trời. Hắn lại biết là nàng đã vì hắn mà dẫn quân tiên
phong, song còn làm hậu thuẫn. Thắng lợi trước mắt, sau khi chủ soái không sao quay về, đã khích lệ lòng quân không gì sánh được. Chúng binh sĩ khí thế dâng cao, không đầy nửa tháng đã đánh chiếm được Cảng Thành!
Giang sơn hiện nay của hắn không thể nghi ngờ là có nửa công lao của nàng. Nhưng mà, chưa kịp chia sẻ thắng lợi và vinh quang với nàng, hắn đã tự tay đâm nàng. Đạo trời sáng tỏ, nhân quả tuần hoàn. Hôm nay hắn mất đi con trai, có thể trong tương lai hắn sẽ không có con chăm sóc trước lúc lâm chung. Đó là hình phạt nghiêm khắc mà mà ông trời dành cho hắn.
“Ngươi đang muốn ta lại kiên cường hơn?” Đường Phong Hoa vươn tay ra khỏi lan can, tư thế giống như vốc nước, miệng thì lẩm bẩm: “Bách nhi không giống
ngươi. Ngươi đã là người lớn, vả lại nội lực thâm hậu mới có thể tránh được một kiếp nạn. Nó vẫn còn nhỏ tuổi chưa bao giờ được cọ sát tôi luyện, dù thiên chất thông minh nhưng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ...”
“Không.” Hiên Viên Triệt cầm tay nàng, đặt trọn vào lòng bàn tay của hắn, nắm thật chặt. Hắn nói khẽ bên tai nàng nhưng rất kiên định, “Nếu ta là chân mệnh thiên tử, cho nên mới mạng lớn. Vậy thì Bách nhi cũng giống như ta, nó là người thừa kế ngôi vị hoàng đế của ta, tuyệt đối sẽ không biến mất như thế!”
Đường Phong Hoa không nói. Nàng hi vọng những lời hắn nói là sự thật xiết bao.
Nhưng hi vọng xa vời như vậy, nàng không có cách nào lừa mình dối người.
“Phong Hoa, bất luận ta và nàng sau này còn có thể bên nhau hay không, nhưng ta đã thề với ông trời. Chỉ cần Bách nhi bình an, ta cả đời này sẽ không có con nối dõi nữa.” Nếu có thể giảm tuổi thọ để đổi lấy bình an khỏe
mạnh của Bách nhi, hắn sẽ không do dự chút nào.
Đường Phong Hoa nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của hắn. Nàng xoay mặt lại khẽ cười, che giấu sự bi thương nơi đáy mắt: “Không phải ngươi đã nói, ngươi chưa từng chạm vào phi tần hậu cung sao? Nếu sau này ngươi vẫn thủ thân như ngọc, vậy thì ngươi đương nhiên sẽ không có hoàng tự rồi.”
Hiên Viên Triệt hừ lạnh, tức giận nói: “Nàng lại đem chuyện này ra chế nhạo ta, đừng trách ta hôm nay phá lệ!”
Đường Phong Hoa giả bộ hoang mang, nhìn quanh quất, nói: “Ở đây không phải là hậu cung của ngươi, mỹ nhân giai lệ của ngươi đang ở đế đô xa xôi. Cho dù ngươi có muốn cũng không làm được.”
“Nàng đừng quên, trên con thuyền này mặc dù đa phần là nam, nhưng vẫn có một nữ tử xinh đẹp động lòng người...” Hiên Viên Triệt nhếch môi cười, vẻ mặt gian tà.
“Ngươi đang nhắc đến Phi Vãn?” Bản lĩnh giả vờ của Đường Phong Hoa vẫn cao siêu trước sau như một, vừa cười nhạo vừa với, “Cho dù ngươi muốn nạp nàng ấy vào
hậu cung, thì nàng ấy cũng chưa chắc đã đồng ý. Ngươi làm sao biết lòng người ta đã thuộc về ai hay chưa?”
“Vậy còn nàng?” Sắc mặt Hiên Viên Triệt hơi trầm xuống, ánh mắt bình lặng nhìn sâu vào đáy mắt trong veo của nàng, “Lòng nàng đã thuộc về ai chưa?”
“Liên quan gì tới ngươi?” Đường Phong Hoa quay mặt sang một bên, vẻ mặt lạnh nhạt, cuối cùng xoay người vào khoang thuyền.
Hiên Viên Triệt ngóng nhìn theo bóng lưng của nàng, đành thở dài trong lòng.
Trái tim của nàng như được đúc từ tường đồng vách sắt, khó lòng công phá nổi. Chi mong còn nhiều thời gian, hắn có thể luôn luôn bảo vệ nàng.
***
Khi chạng vạng, hạm đội đã đến gần đảo Thiên Sa, hợp nhất với đại quân của Diễm Liệt. Gần trăm chiến thuyền lớn chung quanh hải đảo, khí thế ngút trời, nhìn từ xa vô cùng kinh hồn. Nhưng trên đảo lại yên ắng, không thấy ai ra mặt, cũng không có hoạt động nào, giống như lấy tĩnh chế động.
Diễm Liệt nhảy lên chiến thuyền có Hiên Viên Triệt. Thân hình cao lớn nhảy xổ vào khoang thuyền, vỗ mạnh
lên mép bàn, lớn tiếng cả giận nói: “Nghe nói bệ hạ gặp nạn, rốt cuộc là tên khốn có mắt không tròng nào, dám leo lên đầu lên cổ cọp?”
Đường Phong Hoa ngồi bên cạnh bàn, uống trà thơm, lười biếng mà ngước mắt lên, cười nói: “Diễm đại tướng quân, đây là thái độ ngươi bái kiến bệ hạ tôn kính sao?”
“Thói quen sống chung với nhau của ta và bệ hạ ra sao, không cần ngươi nhiều lời vô ích!” Hàng lông mày đen dày của Diễm Liệt nhướn lên cao, trừng mắt liếc nàng.
Hắn ta quay sang nói với Hiên Viên Triệt: “Bệ hạ, quân ta đã đến trễ một bước. Hoa Vô Hoan vứt bỏ hạm đội, dẫn quân mang theo một lượng lớn vũ khí thuốc nổ lén lẻn lên đảo. Chỉ sợ hắn ta sắp oanh tạc hòn đảo kia, chúng ta có nên ra tay trước hay không?”
Hiên Viên Triệt nhìn Đường Phong Hoa một lát, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản không bị ảnh hưởng, mới mở miệng nói: “Nếu vậy xem ra hắn ta muốn liều mạng đánh một trận. Cho nổ tung hòn đảo kia thì hắn ta cũng khó lòng thoát thân. Dù cho kịp thời trốn thoát, chỉ cần chúng ta chặn đường lui của hắn, hắn cũng không còn chỗ để đi.”
“Ta cũng nghĩ đến phương án này.” Diễm Liệt hơi trầm ngâm, nói, “Một khi đảo Thiên Sa bị phá hủy, quân ta liền có thể bớt đi một nỗi lo. Còn có thể dồn hết sức tấn công thủy quân của Nguyên Triều, làm ít được nhiều.” Đây chính là lý do hắn vẫn án binh bất động, có thể bảo toàn quân lực đương nhiên là tốt nhất.
Đường Phong Hoa yên lặng lắng nghe, hạ mi mắt xuống. Cách làm của Vô Hoan rõ ràng là đánh cược tính mạng, còn có ý ngọc nát đá tan. Cái chết của Bách nhi cũng là đả kích rất lớn với hắn sao? Hắn muốn lấy cái chết để tạ tội?
Diễm Liệt không câu nệ lễ nghi, tự mình ngồi xuống. Hắn ta tự rót một chén trà, một ngụm uống cạn. Hắn ta xoa mấy cọng râu mọc lởm chởm dưới cằm, lầm bầm vài
tiếng nhưng rồi không nói gì nữa. Hắn ta lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Vô Hoan, quả thực hồn phách như bay lên trời. Tên nam tử kia tuyệt nhiên không giống với bệ hạ. Một người tuấn tú tà khí, một người khí phách trầm ổn. Nhưng không thể phủ nhận, hắn ta từng động lòng. Nhưng nghĩ thế nào đi nữa, bây giờ Hoa Vô Hoan đã mắc phải sai lầm lớn và phạm tội tày đình, đang bước trên con đường chết.
Hiên Viên Triệt nhìn Đường Phong Hoa, môi mỏng nhúc nhích, câu hỏi đã trào lên lại dừng bên khóe môi. Hắn rất hiểu Phong Hoa. Nàng ngoài mặt lạnh lùng thờ ơ, nhưng trong lòng rất nặng tình nặng nghĩa. Nàng và Hoa Vô Hoan sống bên nhau nhiều năm, nhất định không đành lòng nhìn hắn ta rơi vào tình cảnh thê thảm.
“Có tin tức gì của Lạc Hàn không?” Đường Phong Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu, trầm giọng hỏi.
“Ngươi đang nói Bách Hiểu thư sinh của quân Bách Thắng?” Diễm Liệt hơi kinh ngạc, lại nói tiếp, “Thám tử mà ta phái đến đảo Thiên Sa có gặp hắn. Nghe đâu hắn và Hoa Vô Hoan ở cùng một chỗ, không biết có phải làm phản hay không.”
“Lạc Hàn sẽ không tạo phản.” Đường Phong Hoa vững tin, trầm tư giây lát lại nói: “Có lẽ, hắn là cơ hội sống cuối cùng của Hoa Vô Hoan.”
Diễm Liệt không buồn bình luận gì thêm. Hắn ta cả đời này đã thề tận trung với bệ hạ. Hễ là người đối đầu với bệ hạ, thì cũng chính là kẻ thù của hắn, không có chuyện nói đến tình cảm hay nhân từ.
Đường Phong Hoa im lặng giây lát, chợt nói: “Ta muốn lên đảo một chuyến.”
Hiên Viên Triệt cả kinh, lập tức bác bỏ: “Không được! Trên đảo nguy hiểm khắp chốn, còn không biết tàng trữ bao nhiêu thuốc nổ. Nàng vạn lần không thể mạo hiểm!”
Đường Phong Hoa phớt lờ, chuyển hướng câu chuyện: “Ngươi xuất cung nhiều ngày, chuyện triều chính giao cho sư huynh nắm giữ, không sợ binh biến sao?”
“Minh Hàn là nhân tài đế vương.” Hiên Viên Triệt chỉ nói một câu này. Nếu như tương lai hắn không có con nối dõi, thì việc truyền ngôi cho Minh Hàn cũng là một chuyện may mắn.
Sóng mắt Tần Phi Vãn đang đứng hầu sau lưng Đường Phong Hoa run lên, cúi thấp đầu. Người đó... Sợ là đã nhận ra nàng ta rồi sao? Có phải là hận nàng thấu xương?
Đường Phong Hoa tay chống trán, tiếng nói nhỏ hơn một ít: “Mẹ ta và Mạch Sâm vẫn khỏe chứ?”
“Không cần lo lắng, bọn họ đều khỏe cả.” Hiên Viên Triệt nhẹ giọng an ủi, nói: “Ta đã kêu ngự y tốt nhất chăm sóc cho mẹ nàng. Đợi khi nàng quay về đế đô, chúng ta lại bàn chuyện tiếp.”
Đường Phong Hoa gật đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm, chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì.
Hiên Viên Triệt bất an trong lòng, thấy vẻ mặt nàng như vậy, giống như đã hạ quyết tâm muốn lên hòn đảo kia tìm người.
***
Đêm đen gió mát, ánh trăng ẩn nấp trong mây đen. Tối thế này rất thích hợp để hành động.
Đường Phong Hoa mượn cớ muốn nghỉ ngơi, mà cách ly khỏi Hiên Viên Triệt. Nàng và Tần Phi Vãn hai người lặng lẽ nhảy xuống biển, bơi về phía đảo Thiên Sa.
Tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn khiến đội quân chú ý. Diễm Liệt nhận được tin tức, mắng to một câu: “Nữ nhân chết tiệt!” Sau đó, hắn ta phái vài tên tinh binh đi theo bảo vệ.
Đảo Thiên Sa không được tính là lớn, cây cối vô cùng tươi tốt, nhiều cây ăn quả đơm hoa kết trái. Nàng còn ngẫu nhiên thấy động vật nhỏ nhảy nhót trên những ngọn cây, ẩn náu khó thấy. Cuộc sống trên hòn đảo này vốn có thể nói là nơi ẩn cư tốt, không tranh với đời. Đáng tiếc, mảnh đất tươi tốt này lại dẫn đến sát khí, sự bình yên sẽ không còn nữa.
Đường Phong Hoa phát hiện có người theo đuôi, nhưng không màng để ý. Nàng và Tần Phi Vãn cẩn thận từng chút đi quanh tìm hiểu địa hình hòn đảo.
Đặt chân vào một rừng cây dừa nhỏ, Đường Phong Hoa nhất thời cảnh giác. Nơi này có hơi thở của con người, tiếng hít thở từ tốn, nhất định là cao thủ luyện võ.
“Cô nương, nhìn kìa.” Tần Phi Vãn hạ thấp giọng nói, đưa tay chỉ về phía ngọn cây dừa.
Đúng là nhà trên cây, trong lòng Đường Phong Hoa lập tức sáng tỏ. Chỗ này quả thực là nơi ẩn nấp của đệ tử phái Phạm Thiên. Nhưng mà, mùi máu tanh mơ hồ từ đâu mà đến?
“Cô nương...” Giọng của Tần Phi Vãn run run, cúi đầu nhìn dưới chân.
Đường Phong Hoa nhìn theo hướng đó, cũng nhất thời giật mình. Mặt đất có phần lồi lõm, có mấy ngón tay lộ ra khỏi đất cát, còn thấy vết máu. Không khó tưởng tượng, dưới mặt đất đã vùi lấp một xác chết.
“Phi Vãn, theo sát ta, cẩn thận.” Nàng rét lạnh trong lòng, kẹp chặt mấy chiếc ngân châm giữa các ngón tay, chờ đến lúc dùng đến.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, cây dừa lay động xào xạt. Mấy bóng người phi thân từ trên nhà cây xuống, im lặng không một tiếng động phát động tấn công.
Đường Phong Hoa canh đúng thời điểm, ngân châm bắn ra, chỉ trong nháy mắt đã giải quyết mấy người. Nếu thi thể bị chôn dưới đất kia là đệ tử phái Phạm Thiên, vậy thì sư phụ ở đâu?
Nàng định thần, đang định cất bước ra khỏi rừng cây dừa, liền thấy một thân ảnh màu tím đang đạp gió bay đến, chắn ngang con đường trước mặt nàng.
“Phong Hoa, ngươi cuối cùng cũng đã đến rồi.”
Khuôn mặt khôi ngô quen thuộc, dáng người cao ngất quen thuộc. Đã lâu không gặp, sắc mặt Hoa Vô Hoan thản nhiên giống như chưa từng trải qua biến cố.
“Ngươi việc gì phải đi đến bước đường này?” Đường Phong Hoa dừng bước, khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói đều đều không gợn sóng, “Thu tay lại đi, ta không muốn tự tay giết ngươi.”
“Ta hại Bách nhi vùi thây dưới biển cả, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao?” Khóe môi Hoa Vô Hoan cong cong, không biết là đang cười hay là đang chế giễu bản thân. “Bất luận ta có giết sư phụ ngươi hay không, bất luận ta phản quốc hay không, ngươi bây giờ cũng đã hận ta tận xương tủy rồi. Đã như vậy, ta còn gì để kiêng kỵ đâu?”
Vừa nói xong, hắn vung tay áo lên. Bột phấn được vẩy bay lả tả đầy trời, màu sắc sặc sỡ, giống như cơn mưa rực rỡ sắc màu.
Đường Phong Hoa và Tần Phi Vãn lập tức nín thở, cẩn thận lui về sau.
“Phong Hoa, ngươi bách độc bất xâm phạm, đó cũng là do ta đã điều trị cơ thể ngươi nhiều năm. Nếu ta phải hạ độc với ngươi, đương nhiên sẽ tùy bệnh bốc thuốc, ngươi không cần vùng vẫy giãy chết làm chi.” Giọng điệu Hoa Vô Hoan vô tình, khuôn mặt là một mảng u tối. Chỉ có đôi mắt tựa như được bao phủ một màn sương mờ, khiến người ta không nhìn thấy đáy.
Đường Phong Hoa chau màu, ngực hơi đau nhức. Nàng không thể xác định là sắp phát bệnh hay là do chất độc của Vô Hoan đang xâm nhập vào cơ thể. Nàng buộc lòng kiên cường chống đỡ, trợn trừng mắt nhìn hắn.
Phía sau, Tần Phi Vãn đã không chịu được nữa. Nàng ta nhún người bay lên, mũi kiếm hướng thẳng Hoa Vô Hoan. Dù cho bị phát độc mà chết, nàng ta cũng phải tìm một cơ hội chạy trốn cho tướng quân.
Hoa Vô Hoan lắc mình né tránh, dễ dàng tung ra một chưởng lên bả vai của Tần Phi Vãn. Nàng ta la khẽ một tiếng, cơ thể mềm oặt, rơi xuống đất. Hậu quả sau khi cưỡng ép bản thân vận dụng nội lực vô cùng nghiêm
trọng. Bên khóe miệng nàng ta máu tuôn ra không ngừng, ào ạt chảy xuống, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả một mảng áo lớn.
Hoa Vô Hoan để một tay nhắm thẳng đỉnh đầu của Tần Phi Vãn, lạnh lùng nói: “Phong Hoa, nếu ngươi muốn giữ lại cái mạng nhỏ bé này của nàng ta, ta khuyên ngươi nên giơ tay chịu trói. Đừng cố gắng vùng vẫy không cần thiết.”
Đường Phong Hoa nín thở đã lâu, lại cảm giác trong lòng ngực có một luồng khí mạnh mẽ, vô cùng khó chịu. Độc thuật của Vô Hoan, thiên hạ ít có địch thủ. Nàng quả thực không phải là đối thủ của hắn.
“Được!” Âm thầm cân nhắc trong giây lát, Đường Phong Hoa cao giọng nói lớn, “Ta tùy ngươi xử lý, ngươi hãy thả Phi Vãn!”
Vừa mở miệng nói, bột phấn ngũ sắc bay vào trong miệng nàng. Hai chân nàng mềm nhũn, sụp xuống quỳ một gối, càng không còn sức đứng lên lại.
Hoa Vô Hoan đi đến trước mặt nàng, một ngón tay nhấc cắm nàng lên, cười lạnh: “Ta bây giờ không thể quay đầu
lại được nữa, chi bằng ném lọ vỡ bình. Tâm ý của ta đối với ngươi, ngươi không đáp lại. Vậy thì để chúng ta cùng tuẫn táng trên đảo Thiên Sa này, cũng coi như chu toàn
cho tâm nguyện bao năm qua của ta rồi.”
“Ngươi đã chôn đầu thuốc nổ trên hòn đảo này?” Đường Phong Hoa miễn cưỡng chống đỡ, chỉ cảm thấy nam tử trước mắt này càng ngày càng xa lạ, “Vô Hoan... Sao ngươi lại biến thành người như vậy...”
“Đừng nói với ta quá khứ gì đó, càng đừng nói với ta đạo lý yêu nước yêu dân gì đó. Chuyện ta muốn làm, chỉ có duy nhất chuyện này. Ai dám nhảy vào ngăn cản, ta đều sẽ không bỏ qua. Cho dù người đó có là ngươi.” Khuôn mặt hắn cay nghiệt, đôi mắt nheo lại nhìn về xa xăm. Nghe thấy mấy âm thanh rầm rầm ngã xuống, hắn mới lại lên tiếng: “Những kẻ âm thầm theo bảo vệ ngươi đã trúng độc bỏ mạng, sẽ không có ai đến cứu ngươi.”
Dứt lời, đầu ngón tay hắn xoa lên bờ môi của nàng. Dừng lại một chút, hắn bỗng nhiên cúi đầu, môi hắn in lên môi nàng...
Bờ môi lạnh căm không chút hơi ấm của hắn, tựa như mang theo một chút ngọt ngào. Trước mắt Đường Phong Hoa biến thành màu đen, váng đầu hoa mắt, nghiêng đầu sang bên, rơi vào lòng ngực hắn.
Hoa Vô Hoan ôm lấy nàng, sắc mặt nhu hòa hơn. Trong đáy mắt xẹt qua một tia đau khổ cay đắng. Hắn không dám lớn mật như thế đối với nàng. Chỉ một nụ hôn trộm này thôi, cái giá phải trả sao mà quá đắt. Trong lòng hắn từ lâu đã không còn hi vọng nào. Bách nhi đã chết. Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, thế giới của hắn cũng ầm ầm sụp đổ theo rồi.