Hoa Vô Hoan cũng đã phát hiện boong tàu ngập nước. Chân mày hắn dường như co giật, rảo bước phóng đi, nhảy vào trong khoang thuyền. Hắn vốn đề phòng Đường Phong Hoa đến cứu con trai, cho nên đã đem Bách nhi giấu trong một bức tường kép bí mật trên khoang thuyền. Lúc này, hắn chạy vội đến căn phòng kia, nhất thời kinh hãi. Nơi đây là trung tâm của chiếc thuyền, đáy thuyền đã vỡ toác từ lâu, dòng nước dũng mãnh ào vào. Không khó để tưởng tượng ra, nước đã đẩy trôi bức tường kép kia. Hắn nghĩ đến Bách nhi đã bị điểm huyệt ngủ, không hề có năng lực tự cứu mình, lòng hắn lạnh từng cơn.

Đường Phong Hoa đuổi theo phía sau, thấy Hoa Vô Hoan
cấp tốc nhấc lên tấm ván gỗ. Hắn đưa tay tìm kiếm, vừa sợ vừa hối hận. Tinh thần nàng chấn động, vội bay đến trước bức tường kép, cúi đầu nhìn xuống dưới. Nước biển cuộn trào mãnh liệt, đã cuốn phăng đi tấm ván gỗ dưới đáy mất rồi. Bây giờ, trong bức tường kép này ngoại trừ sóng nước tràn đầy ra, không thể tìm thấy vật gì khác.

“Hoa Vô Hoan!” Đường Phong Hoa bỗng nhiên xoay người, lửa giận trong đôi tròng mắt lại hừng hực dấy lên, quát lớn: “Đến tột cùng ngươi đã giấu Bách nhi ở đâu?”

Sắc mặt Hoa Vô Hoan trắng bệch, trong đáy mắt đầy vẻ lúng túng và sợ hãi.

Hắn vốn là một nhân vật phong lưu phóng khoáng, chưa từng có biểu hiện hoảng sợ như vậy. Đường Phong Hoa vừa nhìn đã hiểu, hắn quả thực đã giấu Bách nhi ở trong bức tường kép đó!

Đường Phong Hoa không muốn tranh cãi nhiều nữa. Nàng gần như dùng ánh mắt thê lương liếc nhìn Hoa Vô Hoan một cái, rồi nhảy vào trong cái ngăn trống trơn đó. Trong nháy mắt, nàng bị nước biển cuốn đi, vào trong biển lớn.

Hoa Vô Hoan cũng nhảy vọt theo. Nước biển lạnh giá cũng không bằng một phần nghìn sự lạnh lẽo trong trái tim của hắn. Nếu Bách nhi gặp nạn, chớ nói Phong Hoa hận hắn một đời, chính hắn cũng không tha thứ cho bản thân mình suốt đời!

Biển đen và bóng đêm cứ như hòa vào nhau thành một. Hai người chìm nổi trong biển lớn, nín thở lặn xuống đáy biển, một lát sau lại nổi lên để hít thở. Cứ như vậy hơn mười lần, hai người tìm kiếm vẫn không có kết quả.

Sự sợ hãi to lớn quanh quẩn trong lòng Đường Phong Hoa. Cơ thể nàng run rẩy, nhưng không phải do nước lạnh thấu xương, mà là đã mất hết hi vọng để tiếp tục tìm kiếm. Mặc dù Bách nhi biết bơi, nhưng nói cho cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Biển lại rộng lớn bao la thế này, sóng to sóng nhỏ trùng trùng, nó có thể chịu đựng được bao lâu?

Đường Phong Hoa bơi tìm kiếm xung quanh thuyền lớn. Hoa Vô Hoan bơi xa hơn, mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Nhưng tốn công vô ích, hắn vận nội lực lớn tiếng hét lên: “Tất cả xuống đây tìm người cho ta!”

Tiếng ùm ùm liên tục vang lên, mọi người trên thuyền đều nhảy xuống nước. Đầu người chi chít trên biển bơi lội lặn ngụp, mở rộng diện tích tìm kiếm.

Nửa canh giờ trôi qua, có người lạnh đến phát run, không chịu nổi mà bơi vào bờ. Dần dần, trên biển chỉ còn lại bốn người Đường Phong Hoa, Hoa Vô Hoan, Lạc Hàn, và Uất Trì Lãng.

“Đừng nóng vội, hạm đội tuần biển của triều đình sắp đến rồi.” Lạc Hàn nheo mắt nhìn ra xa. Hạm đội với mấy chiếc thuyền có treo cờ thêu chữ vàng đang đi về hướng bọn họ.

Đường Phong Hoa cái gì cũng không nghe thấy. Nàng như phát điên, cứ một mình hít một hơi thật sâu rồi lặn
xuống nước.

Uất Trì Lãng đưa tay nắm cánh tay của Hoa Vô Hoan, quát khẽ: “Vô Hoan, người triều đình tới rồi. Chúng ta phải đi ngay, nếu không thì không còn kịp nữa!”

Hoa Vô Hoan giãy khỏi cánh tay của ông ta, ánh mắt ẩn chứa sự điên cuồng: “Bách nhi gặp nguy hiểm! Là ta hại nó! Sao ta có thể bỏ chạy thoát thân vào lúc này!”

Hắn cũng giống như Đường Phong Hoa mải miết lặn vào trong dòng nước. Nhưng Uất Trì Lãng đã nhanh tay lẹ mắt, vươn cánh tay bổ vào sau gáy hắn. Ông ta kéo một tấm gỗ nổi lềnh bềnh đến gần. Ông ta ném Hoa Vô Hoan lên tấm gỗ, rồi đẩy hắn rời khỏi đó. Trên bờ biển có binh lính trấn giữ, không thể bơi vào bờ. Trên biển lại có hạm đội của triều đình đang tới gần. Uất Trì Lãng quan sát trái phải, hơi nóng lòng.

Một con thuyền nhỏ với tốc độ cực nhanh đang đi tới, người chèo thuyền la lớn: “Công tử! Uất Trì tiên sinh! Mau lên thuyền!”

Trong nháy mắt, Uất Trì Lãng lộ vẻ vui mừng, lập tức kéo Hoa Vô Hoan đến gần, trèo lên thuyền nhỏ. May mà trước đó lão đã lưu lại một tai mắt, chuẩn bị một thuyền cứu hộ. Bằng không, chỉ sợ ngay cả một con đường sống cũng không còn.

Lạc Hàn nhìn bọn họ rời đi, cuối cùng cũng không ngăn cản. Mà thôi, bọn họ có thể trốn thoát cũng tốt. Dù sao cũng là huyết mạch tương thông, hắn không thể trơ mắt nhìn Hoa Vô Hoan rơi vào tay triều đình.

Một đêm này, mặt biển sóng lớn dâng trào, giống như lòng người dậy sóng.

Sắc trời tờ mờ sáng, Đường Phong Hoa gần như bị mất nước, mệt mỏi quá độ và được Lạc Hàn kéo lên, nằm thẳng trên boong tàu của hạm đội triều đình.

Trong mắt nàng hoàn toàn trống rỗng, không còn phát sáng long lanh như trước kia, sắc mặt tái nhợt đến dọa
người. Bách nhi mất tích trong biển cả, lành ít dữ nhiều. Đôi song sinh của nàng, một đứa chết từ trong bụng mẹ, một đứa chết oan chết uổng. Ông trời sao mà tàn nhẫn! Vì sao bảy năm trước không đoạt đi tính mạng của nàng, để hôm nay khỏi phải chịu nỗi đau này.

“Tướng quân...” Giọng Lạc Hàn rất nhẹ, cầm quần áo sạch quấn lên thân thể ướt sũng của nàng. Hắn cố gắng an ủi, “Biết đâu, tiểu công tử người tốt tự nhiên có trời giúp...”

Hắn nói thế liền dừng lại. Một cậu bé nhỏ như vậy, sao có bản lĩnh phi thường có thể bơi khắp biển lớn, tự mình bơi về phía bờ ở rất xa. Bờ biển gần nhất, Diễm Liệt đã mang binh đi lục soát, cũng không có ai bị sóng đẩy vào bờ. Như vậy chỉ có một khả năng, cậu bé đã sớm bị sóng
biển cuốn đi, bây giờ chẳng biết đã chìm xuống nơi nào.

Đường Phong Hoa đôi mắt mở to, lặng người nhìn trân trân bầu trời dần sáng. Sắc trời xanh biếc như trước kia, tia nắng ban mai vẫn rực rỡ như trước. Nhưng từ nay, đáy lòng của nàng chìm sâu trong bóng tối vô tận không nhìn thấy bờ, sẽ không còn tia sáng nào nữa.

Lưu lại hai chiếc tàu chiến ở lại tiếp tục tìm người. Chiếc thuyền chở Đường Phong Hoa về bến cảng. Vừa đến bờ, nó còn chưa kịp dừng lại, Diễm Liệt đã bay ào lên, vội la lớn: “Sao rồi? Có cứu được người không?!”

Hắn thấy Đường Phong Hoa nằm im trên boong tàu, không nhúc nhích giống như đã chết. Trái tim hắn bỗng dưng co thắt cả lại, một nỗi đau tràn ngập đáy lòng. Đôi mắt hổ của hắn mở to trừng trừng, viền mắt ửng đỏ, nước mắt chực chờ trào ra khỏi khóe mắt, nhưng hắn cố không cho nó chảy xuống.
Đứa bé kia... là con trai ruột của bệ hạ và Đường Phong
Hoa, lanh lợi hoạt bát, thậm chí còn có chút gian xảo giả dối. Hắn còn nhớ rất rõ, cái lần thằng nhóc cả gan nắm
giựt mấy sợi tóc của hắn, vẻ mặt đắc ý dạt dào, bộ dạng ranh mãnh. Thằng nhóc láu cá đó... lại cứ như vậy mà không còn...

Hắn siết chặt tay, tiếng răng rắc giòn tan vang lên. Hắn nén nhịn đau đớn trong lòng, khom người bế Đường Phong Hoa lên, đi vào bờ. Hắn vừa đi vừa giả vờ đĩnh đạc nói: “Này, nữ nhân! Không phải ngươi nhanh như vậy đã nhụt chí chứ? Con trai của ngươi và bệ hạ há lại là đứa trẻ bình thường thế sao? Tên quỷ nhỏ thông minh đó, cho dù có trôi dạt đến hoang đảo, cũng nhất định có thể đánh lửa, sống khỏe như vâm ấy chứ.”

Đôi mắt Đường Phong Hoa vẫn mở to, đôi con ngươi đen kịt tĩnh lặng, tựa như chết mà không nhắm mắt vậy. Diễm Liệt thấy mặt mũi bỗng cay xè. Hắn cố gắng ngẩng đầu lên cao, nói trêu chọc cười: “Cái bộ dạng như người chết này của ngươi, ai còn nhận ra nữ chiến binh uy danh lan xa khiến bốn phương tám hướng đều sợ hãi khi xưa nữa. Hình tượng dũng mãnh khi xưa của ngươi, thế nhưng lại khắc sâu trong lòng ta, quả thực còn đáng sợ hơn cả cọp cái.”

Đường Phong Hoa nghe thấy từ “chết”, hàng mi dài giật nhẹ, từ từ nhắm lại và không có thêm động tĩnh nào nữa.

Đau đớn vô bờ khiến trái tim chết lặng, đó là những từ miêu tả tâm trạng của nàng hiện tại.

Liên tiếp tìm kiếm nhiều ngày trời, Diễm Liệt ra lệnh hạm đội tuần hải toàn lực ứng phó. Tất cả cần lấy chuyện này làm trọng, nhưng vẫn không có kết quả.

Hoa Vô Hoan và Uất Trì Lãng thừa dịp hỗn loạn, đã chạy mất dạng.

Đường Phong Hoa nằm trên giường, chưa từng ngồi dậy,
cũng không nói chuyện. Chỉ khi nàng nghe thấy tiếng người đến bẩm báo tình hình tìm kiếm, mới mở mắt. Tần Phi Vãn ở bên cạnh chăm sóc, đút từng muỗng từng muỗng cháo cho nàng. Mỗi lần nàng chỉ vừa nuốt xuống miệng thì lập tức buồn nôn ói ra ngoài. Không đầy mười ngày, cả người nàng gầy gò, gương mặt lõm xuống, sắc mặt tái xám.

“Cô nương, lại ăn một chút đi...” Tần Phi Vãn nhìn nàng, không khỏi buồn bã. Nàng ta nhẹ nhàng lên tiếng khuyên nhủ, “Nếu còn tiếp tục như vậy, người ngay cả khí lực đi lại cũng không có, thì làm sao báo thù đây.”

Đường Phong Hoa khép chặt miệng. Bờ môi khô nứt cả ra, nhưng nàng không hề có cảm giác. Báo thù? Còn báo thù gì nữa? Nếu biết trước Bách nhi sẽ xảy ra chuyện, nàng thà rằng vĩnh viễn ở lại Phồn hoa cốc, suốt đời không bước một bước ra khỏi cốc.

Lạc Hàn đi vào doanh trướng, thấy Đường Phong Hoa không có một chút khởi sắc nào. Hắn khẽ thở dài, nói: “Tướng quân, có tin tức của Hoa Vô Hoan.”

Đường Phong Hoa ngoảnh mặt làm ngơ, nhắm mắt lại làm như đã ngủ.

Lạc Hàn âm thầm lắc đầu, ngay cả tin tức của Hoa Vô Hoan cũng không khiến nàng tức giận. Chuyện này hắn thật sự đã hết cách. Im lặng trong chốc lát, hắn mới mở miệng nói: “Tướng quân, ta muốn đến đảo Thiên Sa một chuyến, xin thứ lỗi cho thuộc hạ tự ý tạm rời khỏi vị trí.”

Hắn chắp tay với nàng, trịnh trọng vái chào, rời khỏi doanh trướng. Mặc kệ triều đình có kế hoạch tác chiến ra sao, chuyện nhà của hắn thì hắn phải tự giải quyết.

Trong quân doanh này chỉ còn phân nửa binh lực, một nửa khác đã xuất phát tấn công đảo Thiên Sa. Trong lúc Đường Phong Hoa chưa gắng gượng đứng dậy, chiến sự đã giật màn mở đầu.

Đêm đó, Tần Phi Vãn tự mình đi nấu cháo. Đường Phong Hoa bỗng nhiên trở mình đứng dậy, bước chân hư không đi ra khỏi doanh trướng.

Bầu trời đêm sáng lấp lánh, ánh trăng sáng tỏ. Những ngôi sao lớn bé chi chít  trên bầu trời, đua nhau tỏa sáng, tựa như cái đêm gặp chuyện không may đó. Bóng đêm mê hoặc tựa như dưới vòm trời này chưa có biến cố nào phát sinh.

Đường Phong Hoa đi tới đường biên của doanh trại, đứng yên ở chỗ không người, ngửa đầu ngắm bầu trời phía trên. Bách nhi, là mẹ có lỗi với con. Nếu mẹ không mang con theo xuất cốc, nếu không mang con đến đế đô, nếu không cho con đuổi theo tới tận đây mà kịp thời ngăn cản con ở lại, thì con đã không chết oan rồi. Là do mẹ quá tự tin vào mình, cho rằng mình đủ mạnh, đủ để bảo vệ đứa nhỏ là con. Là mẹ không có làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, khiến con gặp nạn, khiến con phải chôn vùi trong biển lớn, không tìm được thi thể.

Dưới ánh trăng, một giọt nước mắt trong suốt trào ra, nhỏ trên ngọn cỏ dại, giống như hạt sương đọng trên lá.

Nàng không có lau đi, càng ngày càng nhiều nước mắt tuôn ra, trượt xuống theo gương mặt, không một tiếng động nhưng đầy bi thương.

Phía sau, một bóng hình đứng lặng, che lấp một phần ánh trăng. Nàng không quay đầu lại, không có hứng thú muốn biết đó là ai, lại càng không muốn nghe những lời an ủi yếu ớt không có ích gì.

“Phong Hoa.”

Tiếng gọi cực trầm thấp, mang theo chút khàn đặc, dường như ẩn chứa nỗi đau thương cùng cực giống như nàng.

Thân thể mong manh thon gầy của nàng khẽ chấn động, rất chậm rất chậm, nàng quay người lại. Trước mắt, nam tử với khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sâu hút như hồ nước. Chiếc cằm dài kiên nghị mọc lỏm chỏm râu, dáng vẻ phóng khoáng nhưng vẻ mặt u buồn. 

Hắn giang hai tay, không nói một lời đã ôm nàng vào lòng. Đôi tay ôm thật chặt, cánh tay trên cơ thể nàng mơ hồ run run, tựa như đang cố nén nỗi buồn đang muốn dậy
sóng dữ dội. 

“Phong Hoa...” Ôm chặt hồi lâu, hắn mới thấp giọng lên tiếng, âm thanh khàn khàn nhưng vô cùng dịu dàng, “Là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ được cho Bách nhi, để nó trải qua nguy hiểm.”

Đường Phong Hoa đứng cứng ngắc, khuôn mặt nàng được hắn nhẹ nhàng nâng lên. Đôi mắt nàng là một hố sâu trống không phẳng lặng, giọng nói bởi vì quá lâu không nói gì mà khàn khàn vỡ vụn: “Ngươi... không cần
chịu trách nhiệm, Bách nhi không phải con ngươi...”

Lời nói dối đã nói ra từ lâu, bây giờ xảy ra chuyện bi thảm như thế, cần gì phải khiến thêm nhiều người đau lòng. Nàng không cần hắn đến tranh giành chịu trách nhiệm. Nàng là mẹ của Bách nhi, mang thai mười tháng, nuôi dưỡng bảy năm, không ai có tư cách gánh vác trách nhiệm hơn nàng, không ai có tư cách đau khổ tự trách hơn nàng.

“Nó là con của ta.” Đôi mắt đen của Hiên Viên Triệt nổi lên một màn nước mắt, nhắm mắt cố nén đau thương, lại lên tiếng, “Ta đã xem bức hưu thư nàng viết, nàng không cần giấu ta nữa.”

“Đúng.” Đường Phong Hoa nhếch khóe môi, cuối cùng vẫn không đủ sức tạo nên một nụ cười, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, “Đúng thì đã làm sao? Nó đã không còn nữa, sẽ không gọi ngươi một tiếng 'cha'...” Và nó cũng sẽ không bao giờ cọ khuôn mặt mềm mại vào người nàng, dùng giọng trẻ con nũng nịu gọi mẹ.

Hiên Viên Triệt bỗng cảm giác có một mũi dao nhọn đâm vào tim, thật sâu nhưng không thấy máu. Hắn chưa bao giờ nghe Bách nhi gọi một tiếng cha, và có lẽ suốt đời này cũng không được nghe. Hơn nữa, hắn làm gì có tư cách tự nhận hắn là phụ thân. Trước đây, ngay cả sự tồn tại của con hắn còn không nhận ra. Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm một người cha. Thế nhưng, hắn còn tưởng rằng thời gian hẵng còn dài, vẫn chưa muộn, cho rằng sau này còn có rất nhiều thời gian để dạy bảo con thật tốt, yêu thương nó thật nhiều. Nhưng mà không còn kịp nữa rồi, ngôi vị đế vương cao quý thì đã làm sao, hắn cái gì cũng không làm được...

Nghĩ đến đó, cánh tay ôm nàng của hắn càng siết chặt thêm. Người đau lòng nhất là nàng, hắn biết.

Đường Phong Hoa lại đưa tay đẩy hắn ra, còn tiến về trước. Nàng bước đi như xác chết biết đi, lững lờ không mục đích, đi thật lâu, ra khỏi quân doanh. Hiên Viên Triệt im lặng theo sau, không tiến lên quấy rầy, cũng không bỏ đi, chỉ im lặng như vậy bảo vệ nàng.

Bất tri bất giác, nàng đi tới cạnh bờ biển.

Từng bước một, giống như không có tri giác, nàng dần dần bước xuống biển. Những cơn sóng lớn bé từ từ kéo đến, vỗ ướt mắt cá chân của nàng. Nàng vẫn như cũ đi thẳng tới trước, nước biển dần dần ngập đến thắt lưng.

Hiên Viên Triệt nhăn đôi mày kiếm, phóng nhanh xuống nước, một tay giữ chặt eo nàng, nổi giận quát lớn: “Phong Hoa! Nàng làm gì đó!”

Đường Phong Hoa dùng khuỷu tay đẩy hắn ra, thanh âm vẫn chán nản mờ mịt: “Ta muốn cảm nhận nỗi đau khi ở trong nước của Bách nhi. Nó từ nhỏ đã không chịu được khổ cực, bị thương một từng chút đã kêu trời gọi đất. Ta không muốn nó cô đơn chỉ có một mình, lúc đau đớn khó chịu nhất lại không tìm được mẹ.”

Càng đi ra xa càng sâu, nước biển ngập đến cổ nàng. Nàng trong biển lớn nặng nề di chuyển, để mặc bản thân
từng chút từng chút chìm dần. Nước biển mặn chát chui vào mũi miệng, đắng chát như mùi vị của nước mắt.

Hiên Viên Triệt thấy kinh hồn bạt vía, bơi đến gần. Một tay hắn nâng eo của nàng, tay còn lại cố sức đẩy mạnh.

“Khụ... Khụ... Ngươi làm cái gì đó...” Đường Phong Hoa bị sặc, quay sang chất vấn. Nàng chỉ là muốn đến đáy biển tĩnh tâm một chút. Biển khơi này là nơi cư trú cuối cùng của Bách nhi, nàng muốn gần Bách nhi hơn một tí.

“Lời này ta phải hỏi nàng mới đúng!” Hiên Viên Triệt giận tím mặt mũi, đáy mắt phiếm hồng, tơ máu nổi lên, “Ta không ngừng không nghỉ chạy đến đây, không phải để thấy nàng tự sát! Phong Hoa, đã tỉnh táo chưa? Bách nhi đã mất, nếu nó ở trên trời cao nhìn thấy bộ dạng này của nàng, không biết sẽ đau lòng ra sao. Nàng là người nó yêu thương nhất. Cho dù sự việc đã xảy ra nhưng vì con, xin nàng cũng hãy phấn chấn lên!”

Đường Phong Hoa không nói một lời, ngụp đầu xuống nước, để nước biển lạnh lẽo nhúng chìm mình. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện tự sát. Thế nhưng, ngoại trừ ở đây, nàng không tìm được nơi nào để chữa thương. Mà vết thương trong tim này, vĩnh viễn cũng không khép miệng được.

Hiên Viên Triệt không biết suy nghĩ của nàng, cho là nàng đã nản lòng nhụt chí đi tìm cái chết. Hắn kéo mạnh cánh tay nàng, khiến nàng bật ngửa ra sau. Một tay khác cho nàng một cái tát trời giáng: “Phong Hoa! Xin nàng hãy tỉnh lại! Coi như ta cầu xin nàng!”

Âm thanh bạt tai giòn tan vang lên, cộng thêm tiếng sóng biển rì rào, ngân vang kỳ dị.

Đường Phong Hoa sững sờ kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Hắn ấy vậy mà đánh nàng? Hắn còn nói “Ta cầu xin nàng”?

“Phong Hoa, nàng tỉnh lại đi.” Hiên Viên Triệt ôm eo nàng, kéo nàng dán chặt trước ngực, giống như sợ chỉ
không để ý trong giây lát là nàng sẽ biến mất. “Nàng mất đi Bách nhi, ta cũng thế. Nàng đau thấu tâm can, ta cũng vậy. Nhưng nếu ta mất đi nàng, thì không chỉ đau thấu xương... Ta không chịu được nỗi đau mất đi nàng một lần nữa. Xin nàng, vì Bách nhi, vì ta, hãy sống thật tốt.”

Đường Phong Hoa hơi chau mày, vùng khỏi vòng tay của hắn, bơi về bờ.

Mặc dù nàng vẫn lạnh nhạt không biểu hiện gì cả, nhưng thấy nàng quay vào bờ, Hiên Viên Triệt cuối cùng cũng buông tảng đá lớn đè nặng trong lòng xuống. Khuôn mặt anh tuấn, căng thẳng sau cùng cũng thả lỏng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play