Cảnh sắc chiều tà đẹp diễm lệ. Đường Phong Hoa vừa mới bước chân ra khỏi cửa chính của hành quán, đã thấy một cậu bé béo múp míp như một trái cầu tròn lăn lóc đang chạy nhảy sang đây. Nàng nhanh tay nhanh mắt tóm lấy cậu bé, cười mắng: “Không ở nhà trọ đợi mà chạy tới đây tìm người sao?”

Đường Bách cọ vài cái vào gáy của nàng, cái miệng móm liến thoắng: “Tiểu Hoa nói con là người nhà quê, cái gì cũng chưa thấy qua!” Nói xong, cậu ngẩng đầu ngắm bảng hiệu hành quán vài lần, khinh thường mà lẩm bẩm.
“Cũng chỉ lớn hơn một chút xíu so với bảng hiệu của nhà trọ Người Nghèo thôi mà.”

Đường Phong Hoa mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Vô Hoan đang ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây đại thụ cách đó không xa.

Ánh mặt trời chiều tà giống như cơn mưa phùn sắc vàng
rơi trên người hắn, áo bào tím càng thêm rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú càng mị hoặc thêm mấy phần.

“Thấy ngươi lâu như vậy mà không trở về, tiểu Bách rất
lo lắng.” Điệu bộ Hoa Vô Hoan lười biếng, cơ thể cao lớn tựa như không có xương sống, ngồi dựa hẳn vào thân cây.

“Tiểu Hoa, ngươi không thành thật.” Ngón tay nhỏ bé của Đường Bách chỉ thẳng, cao giọng lên án: “Rành rành
là ngươi lo mẹ gặp chuyện không may, cả buổi chiều đều đi tới đi lui trong nhà trọ, nhiều đến độ khiến ta hoa mắt chóng mặt.”

Hoa Vô Hoan cũng không bác bỏ, khóe mắt nhướn lên.
Giống như hắn đang liếc mắt đưa tình, tình ý bay phấp phới, muôn phần cuốn hút.

Đường Phong Hoa bế con trai đi về phía hắn, vươn tay
khoác vai hắn, nhẹ giọng nói: “Vô Hoan, ngươi quan tâm ta như thế, ta thật là muốn hiểu lầm à!”

Hàng mi Hoa Vô Hoan chớp chớp, toàn thân rùng mình một cái. Một tay hắn đẩy nàng ra, tức giận nói: “Bớt bá vai bá cổ đi! Không có việc gì lại đến xum xoe, không phải kẻ gian trá cũng là phường trộm cướp.”

Đường Phong Hoa nhướn mày, hứng thú tràn trề mà tra xét hắn ta: “Vô Hoan này, nói thật đi. Người trong lòng ngươi rốt cuộc là nhân vật phi phàm như thế nào vậy? Có phải là hấp dẫn hơn nhiều so với một cô gái vừa xinh đẹp lại thùy mị không?”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Vô Hoan tối sầm lại, bực tức trừng nàng. Chẳng qua lúc đó hắn thuận miệng nói đùa một câu, nói rằng hắn không gần nữ sắc bởi vì hắn là đoạn tụ, không ngờ nàng lại tin tưởng không chút mảy may nghi ngờ.

Thấy sắc mặt hắn khó coi, Đường Phong Hoa thức thời ngừng lại, nói lảng sang chuyện khác: “Con gái nuôi của Sở tả tưởng đã tới Tô Thành, chắc chắn sẽ có động thái trong vài ngày tới thôi.”

Hoa Vô Hoan vẫn lườm nguýt nàng, mặt mày sa sầm như mây đen kéo đến. Nàng cho rằng hắn là đoạn tụ cho nên cảm thấy hổ thẹn, mới không dám nhiều lời sao?

“Vô Hoan!” Đường Phong Hoa lại khoác cánh tay qua
vai hắn, cười hì hì nói: “Sau này ta sẽ không hỏi ngươi vấn đề đó nữa, đừng giận nữa mà!”

Hoa Vô Hoan vô cùng buồn bực, nhưng vẫn im lặng bước tiếp. Đường Phong Hoa một tay ẵm con trai, một tay quàng vai hắn. Ba người đi về cùng nhau.

Phía sau cánh cửa lớn màu nâu của hành quán, một bóng
hình cao lớn chậm rãi bước ra. Đôi mắt sắc bén của hắn
hơi nheo lại, khóa chặt bóng lưng một nam một nữ đang
kề vai sát cánh kía. Chiếc khăn lụa trong tay hắn bị siết chặt đến nhăn nhúm.

***

Giờ Sửu(2) đêm hôm đó, mây đen che lấp mặt trăng, bầu trời tối đen như mực, không có một chút ánh sáng.

(2) Giờ Sửu: từ 1 đến 3 giờ sáng.

Một thân hình duyên dáng nhảy qua bức tường cao, như một chú mèo mềm mại, nhanh nhạy đáp xuống mặt đất không một tiếng động. Người đó tránh được những binh lính đi tuần tra quanh đây, phóng người qua khung cửa sổ và tiến vào phòng ngủ chính.

Nơi đây chính là phủ đệ (3) của quan Lưu thủ (4) Tô Thành, Sở Thiếu Ninh.

(3) Phủ đệ: nơi ở của quan lại, quý tộc hoặc địa chủ.

(4) Lưu thủ: một chức quan thời xưa, làm nhiệm vụ kiểm
nhiệm hành chính và trông coi thành, quản lý quân dân, lương thực, ngân lượng, canh phòng.

Đường Phong Hoa như một âm hồn lẳng lặng đứng phía
sau màn treo giường. Không lâu sau, bên ngoài phòng chợt vang lên tiếng nói.

“Khà khà, cô kỹ nữ trong phòng ngủ này chỉ mới mười tuổi, đại nhân cần phải thương hoa tiếc ngọc một chút à!”

“Chuyện của bản đại nhân còn cần ngươi lo sao? Cút xa đi! Đêm nay cấm ai tới gần phòng ngủ của bản đại nhân đây!” 

“Vâng! Vâng! Mời đại nhân từ từ hưởng thụ!”

Cửa phòng mở ra, tiếng kẽo kẹt nhàn nhạt vang lên. Hơi
thở hỗn loạn nặng nề truyền vào trong, hòa lẫn trong không khí là mùi rượu nồng đậm. Ngọn nến trên bàn
được thắp sáng, chiếu ánh sáng lên khuôn mặt nam nhân đã sau khướt và gương mặt khiếp sợ, yếu ớt của một cô bé.

“Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, lại đây nào!” Nam nhân kia cười dâm loạn, bàn tay hắn ta sờ soạng, lập tức chụp lên vòng ngực chưa dậy thì của cô bé.

“Không được... Tôi muốn về nhà...” Mặt cô bé đầy nước
mắt, nhưng không dám giãy dụa, chỉ dám khẽ phản kháng.

“Quay về nhà gì hả? Một gái điếm còn có nhà mà về hử?” Nam nhân kia cười giễu cợt. Bỗng nhiên hắn nắm ngọn
nến trên bàn giơ cao, sáp nến nhỏ giọt lên ngực cô bé.

“Á!” Cô gái nhỏ đau đớn hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ngập tràn sợ hãi, “Van xin ngài... Thả tôi đi... Tôi muốn về nhà...”

Đường Phong Hoa đứng sau bức màn im lặng nắm chặt
tay, trong đôi mắt phát ra những tia sáng lạnh lẽo sắc bén.

“Một tiện nhân như ngươi, câm miệng cho ta!” Nam nhân kia vung tay cho cô bé một bạt tai, đánh cô bé ngã
nhào trên mặt đất.

Hắn ta giống như rất thích thú với việc ngược đãi các cô bé nhỏ tuổi. Hắn đứng đó, nhỏ từng giọt từng giọt sáp
nóng bỏng xuống thân thể bé con. Tiếng “xì xèo” nho nhỏ lẫn trong giọng cười hô hố.

Lúc sau, hắn ta nhanh chóng cởi sạch quần áo, đè lên người cô gái nhỏ, muốn phô bày thú tính của hắn. 

“Sở Thiếu Ninh.”

Một giọng nói trong veo lạnh căm như lưỡi đao nhọn đột nhiên vang lên từ góc phòng. Hắn giật mình hoảng sợ, khiến cái ấy của hắn đột nhiên xụi lơ. Hắn còn chưa kịp quay đầu lại, thì một dải lụa trắng như một sợi dây thừng mang tăm tối tiến tới, siết chặt quanh cổ hắn ta, làm hắn nhất thời nghẹt thở!

“Ngươi... Là... Ai...”

“Người lấy mạng ngươi.”

Đường Phong Hoa ra khỏi góc tối, đứng sau lưng hắn ta, lạnh lùng nói: “Ngươi làm việc không hiệu quả, Tả tướng rất không vui. Nên đặc biệt phái ta tới hành quyết ngươi.”

“Thúc... Thúc phụ(5)?” Cơ thể béo ú của nam nhân run lên, sợ hãi nói: “Làm sao thúc phụ có thể giết ta? Người muốn ta làm chuyện gì... Ta đều làm hết!”

(5) Thúc phụ: chú ruột.

“Ngươi quá ngu xuẩn!” Đường Phong Hoa lạnh giọng mắng, dải lụa được thả lỏng hơn một chút, để hắn ta có thể trả lời trôi chảy hơn: “Lẽ nào ngươi không biết rằng ngươi đã khiến cho Hoàng thượng nghi ngờ?”

“Ngân lượng cứu trợ thiên tai ta đã trả lại nguyên vẹn rồi mà...” Nam nhân kia hoảng loạn vô cùng, rối rít giải thích, “Ta biết thúc phụ chướng mắt số bạc ấy, là do ta tham lam! Là ta sai! Không phải Diên phi đã tới khuyên Hoàng thượng hồi cung rồi sao? Hoàng thượng sẽ không tra được điều gì đâu. Xin đừng giết ta! Ta muốn gặp thúc phụ!”

Bàn tay Đường Phong Hoa vận sức, dải lụa trắng kéo căng. Cái cổ của nam nhân kia lập tức kêu răng rắc.

“Khụ... Đừng...” 

Tiếng kêu rên vỡ vụn khó nghe. Đường Phong Hoa hơi nhíu mày, đang muốn mau chóng thủ tiêu xong kẻ này, chợt nghe tiếng gió rất nhỏ vút qua cửa sổ vào trong phòng... 

“Dừng tay!”

Một giọng nam trầm thấp theo gió truyền đến. Đường Phong Hoa nhanh chóng vung tay lên bổ vào gáy Sở Lưu thủ. Cơ thể nam nhân béo tốt ngã sang một bên, nằm song song với cô gái nhỏ lúc trước bị Đường Phong Hoa bắn ám khí đang hôn mê trên mặt đất, tạo thành hình ảnh đối lập thật trào phúng.

Đường Phong Hoa chậm rãi thu hồi dải lụa, bình tĩnh ngước mắt lên, nhìn thẳng về phía nam tử vừa xông vào.

“Quay người sang hướng khác!” Nam tử kia thấp giọng ra lệnh, đôi mắt híp lại có vẻ không vui.

“Tại sao?” Đường Phong Hoa khẽ mỉm cười, còn cố ý liếc mắt nhìn cơ thể nam nhân trần truồng kia một cái.

“Không được nhìn!” Nam tử thầm phẫn nộ, cánh tay to lớn duỗi ra ôm eo của nàng, ép nàng quay sang chỗ khác.

“Đừng nói với ta là ngươi đang ghen nha.” Đường Phong Hoa cười mũi một cái, giống như đùa giỡn lại như mỉa mai, “Ngươi là đang nảy sinh tình cảm với ta, hay đang xem ta là thế thân của Đường sư tỷ thế?”

Nam tử mím môi, không nói không rằng ôm chặt thắt lưng của nàng, phi thân phóng qua cánh cửa sổ khép
hờ.

Đường Phong Hoa cũng biết nghe lời, không vùng vẫy chút nào.

Đôi nam nữ đều mặc trang phục màu đen giống nhau
lướt trên những mái nhà san sát, sau đó đứng lặng trong một con hẻm.

Thân người nam tử nghiêng về trước, một tay chống lên vách tường. Giống như hắn đang tạo thành gông cùm khóa nàng ở giữa, cúi đầu mở miệng nói: “Bất kể nàng không phải là Phong Hoa, bất luận trong lòng nàng có âm mưu gì, ta cũng quyết định giữ nàng ở bên cạnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play