Trên bầu trời đêm, vầng trăng tròn vành vạnh phá mây ló ra ngoài, rải ánh trăng sáng tỏ, trong suốt khắp chốn. Bộ quần áo đen của Hiên Viên Triệt giống như một vị thần bóng tối, anh tuấn trác tuyệt, khí phách lẫm liệt.
Đường Phong Hoa nhíu mày, khuôn mặt trắng ngần tựa như ngọc thạch được đẽo gọt tỉ mỉ xinh đẹp. Đôi mắt sáng long lanh, thu hút. Nàng đẹp vô ngần nhưng không có nửa điểm quyến rũ phàm tục. Khí chất thanh cao, sáng trong như ánh trăng kia vậy.
“Ngươi quyết định?” Khóe mối nàng hơi vểnh lên, một
nụ cười nửa phần nghiền ngẫm, nửa phần còn lại là khiêu khích: “Ngươi dựa cái gì để quyết định?”
“Không dựa vào giang sơn vạn dặm, cũng không phải bằng quyền thế tối cao, chỉ bằng trái tim này của ta!” Hiên Viên Triệt đặt tay lên ngực trái, giọng điệu nghiêm túc và rõ ràng: “Trái tim này nợ Phong Hoa, nàng có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”
“Nhưng bây giờ ngươi định đem trái tim này tặng cho ta?” Đường Phong Hoa tươi cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại băng giá, “Một trái tim rẻ mạt như vậy, ta cần nó sao?”
“Nàng đang nghĩ một đằng nói một nẻo.” Hiên Viên Triệt chậm rãi lắc đầu, trong mắt là vẻ kiên định dứt khoát, “Cho dù nàng dùng những lời nói dối để che giấu, cũng không che đậy được ánh mắt đầy hận ý. Nàng xuất hiện ở Tô Thành, là muốn báo thù. Nếu muốn báo thù, đương nhiên nàng muốn ở bên cạnh ta, và sớm muộn gì cũng đâm một nhát vào trái tim ta.”
Lời nói của hắn chắc nịch, tự xem tính mệnh bản thân
không có chút giá trị nào, tựa như đã nhận định tương lại hắn nhất định sẽ là mục tiêu của người nào đó.
“Một kiếm cắm vào trái tim ngươi...” Đường Phong Hoa khẽ nhẩm lại. Bàn tay trắng nõn động đậy, ngón trỏ như mũi kiếm chọt vào ngực hắn, “Phải chăng ngươi đang khao khát có người đến tìm ngươi báo thù đã lâu? Có phải hành động tàn nhẫn giết vợ của ngươi khiến ngươi ngày đêm không an lòng không?”
Thanh âm của nàng đang trầm thấp bỗng trở nên mạnh mẽ, sôi sục. Nàng lớn tiếng nói: “Ngươi muốn mượn tay ta chấm dứt nỗi thống khổ của ngươi, kết thúc mọi chuyện? Đừng hòng!”
Gió đêm thổi tung mái tóc dài đen như mực của nàng,
những sợi tóc uốn lượn lên xuống như sóng dữ. Nhìn bộ
dạng này, nàng như Tu La mang sát khí đầy người. Sát
ý cùng lửa hận không hề che giấu, hàn khí bao quanh người dữ dội hòa lại tạo thành lưỡi gươm sắc nhọn.
Đầu ngón tay ấn mạnh xuống, lún sâu vào ngực hắn, dường như muốn đục thủng trái tim hắn.
Sống lưng Hiên Viên Triệt thẳng tắp, mồ hôi chảy thành dòng hai bên thái dương. Nhưng hắn vẫn bất động như núi, để mặc cho nàng phát tác phẫn nộ trút hận lên người hắn.
Lực tay ngày càng mạnh, lồng ngực hắn lõm xuống một lỗ. Nàng chợt cười nhạt, rút tay về, gương mặt hững hờ.
Cơn gió mát cũng dừng lại, sát khí cũng dứt. Nhẫn nhịn
bao nhiêu năm nay, nàng sao lại xúc động nhất thời như vậy! Chết, quá dễ dàng! Sống mà bị giày vò không bằng chết, mới là thống khổ nhất.
Hiên Viên Triệt trầm mặt, nhìn nàng chăm chăm.
Trong lòng hắn có chút thất vọng, lại đâm chồi một tia hi
vọng. Chỉ cần cho hắn thêm một ít thời gian nữa thôi, hắn nhất định có thể chứng minh cảm giác của bản thân không hề sai!
Ngõ hẻm chật hẹp tĩnh lặng, cõi lòng dậy sóng của hai người dần yên bình trở lại.
Một lúc lâu sau, nàng mở miệng nói giọng nhàn nhạt: “Sở Lưu thủ chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt, chuyện Tô Thành đã báo lên trên, có lẽ hắn cũng không sống được lâu nữa đâu.”
Hiên Viên Triệt vẫn mải miết ngắm nàng, tiếp lời: “Thanh Đồng đã báo cáo, mặc dù Sở Thiếu Ninh làm việc vô dụng, nhưng cũng có khả năng biết chút ít đầu mối.”
“Gia tộc Sở thị phát triển lớn mạnh, thế lực ngầm rắc rối phức tạp, muốn nhổ tận gốc không phải là chuyện một sớm một chiều.”
“Bắt Sở Thiếu Ninh đến công đường thẩm vấn, chẳng qua cũng chỉ giết gà dọa khỉ.”
Lời qua tiếng lại đôi ba câu, vu vơ như đang tán gẫu. Hai
người bốn mắt giao nhau, một cảm giác ăn ý quen thuộc từ tận đáy lòng bốc lên.
Một thân hình màu đen đột nhiên phóng qua bức tường con hẻm, lập tức quỳ trên mặt đất, thấp giọng bẩm báo: “Chủ tử! Thuộc hạ bất tài, Sở Lưu thủ bị một người huyền bí mang đi. Cô gái nhỏ kia bị giết diệt khẩu!”
Hiên Viên Triệt và Đường Phong Hoa liếc nhau. Hai chữ “Đuổi theo” còn chưa xuất ra khỏi miệng, hai người không hẹn mà cùng phi thân lên, bay về hướng Sở phủ.
Khinh công hai người trác tuyệt, trong chớp mắt đã bỏ xa Vệ Thanh Đồng ở phía sau.
“Nhà họ Sở bùng cháy rồi!” Cả hai cùng cưỡi gió lướt đi,
Đường Phong Hoa nheo mắt trông ra xa, “Lần này e rằng ngươi không tìm được chút manh mối gì rồi.”
“Không hẳn!” Hiên Viên Triệt cũng hành động giống như nàng, đôi mắt sắc bén nheo lại, lạnh lùng nói: “Muốn dùng lửa để thiêu trụi toàn bộ dấu vết thì có hơi ngây thơ!”
“Ngươi đã có sắp xếp từ trước?”
“Ta đã sớm phái người lẻn vào Nhà họ Sở lần mò địa hình, trong thư phòng của Sở Thiếu Ninh có mật thất.”
Đường Phong Hoa nhếch môi, tiếng vỗ tay tán thưởng giòn tan: “Đi thôi! Đi tìm nào!” Hai thân ảnh màu đen giống như cú đêm đáp xuống, không sợ thế lửa rừng rực mà chạy thẳng đến vườn hoa của Sở phủ. Gia đinh của
Sở phủ chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa thấy rõ vật gì trong ngọn lửa hừng hực kia thì Hiên Viên Triệt và Đường Phong Hoa đã thâm nhập vào thư phòng.
Ngọn lửa nổi lên từ phòng ngủ chính, nên trong thư phòng chỉ mới có vài đốm lửa nhỏ. Hiên Viên Triệt dẫn trước đến thẳng chiếc bàn. Bàn tay gõ lên nghiên mực
một cái, liền nghe “Cạch” một tiếng. Bên dưới cái bàn nhô lên một viên gạch.
“Ngọn lửa sẽ lan nhanh sang đây, chúng ta không có nhiều thời gian lắm đâu!” Hắn vươn tay ra, nắm chặt tay nàng, một trước một sau nhảy xuống mật thất dưới lòng đất.
Thạch thất chật chội, chỉ kê được hai dãy giá sách. Trên giá sách để đầy những cuộn tài liệu.
“Không thể mang đi hết, ngươi mau chọn vài quyển đi!” Đường Phong Hoa ngẩng đầu nhìn cái lỗ lối vào thạch thất, đã có khói đen cuồn cuộn ào vào.
“Nàng trở lại mặt đất chờ đi!” Hiên Viên Triệt hối hả lật xem núi hồ sơ, nhét vài cuốn sổ vào tay nàng, thúc giục: “Thay ta bấm đốt ngón tay đếm thời gian thế lửa tràn đến!”
“Được!” Đường Phong Hoa không nói nhiều, ôm một chồng sổ sách vọt lên mặt đất.
Sự hiểu nhau và hợp tác ăn ý được bồi dưỡng nhiều năm về trước vào lúc này lại vô hình
trung phát tác. Đường Phong Hoa chăm chú nhìn ngọn lửa đang chui vào từ song cửa sổ, bình tĩnh nhẩm tính khoảng thời gian còn lại.
“Ta đếm đến mười, ngươi phải lên đây ngay tức khắc!” Nàng hét lớn vào lối vào mật thất, bắt đầu tính đếm thời gian, “Một, hai, ba...”
Dường như đã tạo thành thói quen, nàng vừa đếm đến bảy, đã thấy hắn phóng lên, mỉm cười với nàng.
Trong thư phòng đỏ rực, rồng lửa leo lên xà nhà, đốt cháy toàn bộ. Căn phòng rung động như muốn sụp đổ.
Khuôn mặt Đường Phong Hoa bị khói đen quấn quít muốn ngạt thở, nhưng trong mắt của Hiên Viên Triệt lại trở nên lung linh mờ ảo, đặc biệt thần kỳ mê hoặc. Tay hắn lần nữa vòng qua eo của nàng, khẽ quát một tiếng: “Mùi nhựa thông quá nồng, phỏng chừng có người bên
ngoài cửa rắp tâm đổ thêm nhựa thông vào. Chúng ta
phá nóc nhà thoát thân!”
Trong lòng trận hỏa hoạn nguy hiểm, Đường Phong Hoa không rảnh khước từ đụng chạm của hắn. Nàng vận khí nhảy vọt lên cùng hắn, đánh vỡ mái ngói.
Tiếng “Rầm” cực lớn, xà ngang thư phòng lung lay và đổ nhào xuống mặt đất. Hai bóng đen tránh thanh xà ngang bốc cháy dữ dội, phá ngói bay ra ngoài!
Vẫn không dừng lại, hai người tiếp tục đạp gió lao đi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm vô tận.
Hai người bay một mạch về hành quán, đặt những cuộn
sổ sách xuống xong, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Cả hai không khỏi sửng sốt, ngước mắt nhìn đối phương.
Mặt Hiên Viên Triệt đen như than, trên tóc còn vương
mùn cưa và tro bụi, dáng vẻ có phần chật vật.
Búi tóc Đường Phong Hoa rối rung, bị lệch hẳn sang một bên, bộ dạng hơi tức cười.
“Ha ha ha...”
Chỉ người đối diện, tiếng cười to bùng nổ từ miệng hai người cùng lúc. Không khí vui vẻ thoái mái lâu rồi không thấy, đêm nay tại nơi đây không ngờ lại được tái hiện.