Lục Cung Vô Phi

Chương 8: Động phòng kết tóc


1 năm

trướctiếp

Năm mười sáu tuổi, nàng phụng mệnh dịch dung lẻn vào quân Hiên Viên. Sau năm tháng, tham gia vô số chiến dịch đẫm máu, nàng từ một binh lính thấp bé trong nháy mắt thăng chức thành phó tướng của đội quân tiên phong.

Đêm đó, đoàn quân cắm trại ven một con sông nhỏ. Vì mấy ngày liên tiếp chiến đấu hăng say, cả người nàng dính đầy bụi bẩn, máu khô. Nên nhân cơ hội đêm hôm thanh vắng, nàng lén đến một khúc sông vắng vẻ trên thượng nguồn của con sông, cởi chiến bào và hòa mình vào dòng nước để tắm táp.

Ánh trăng hôm đó đặc biệt sáng tỏ đến độ có thể nhìn thấy rõ những gợn sóng dập dờn, làm ánh trăng in trên mặt nước cũng lập lòe theo. Nàng đang ngâm mình trong
dòng nước mát rượi, nhắm mắt hưởng thụ. Chợt nghe có tiếng bước chân đến gần, lòng nàng kinh hãi. Nàng vội vội vàng vàng ngụp cả người xuống dưới mặt nước.

“Đường phó tướng, trên sông này có thể có rắn nước, cẩn thận một chút.” Tiếng nói trầm thấp từ bờ sông truyền đến, mang theo ý cười sảng khoái.

Nàng xem như không nghe thấy, tập trung nín thở. Nhưng đột nhiên lòng bàn chân có cơn đau buốt truyền lên, làm cho nàng hoảng sợ nhô lên khỏi mặt nước.

Dưới ánh trăng long lanh chiếu từ đỉnh đầu xuống, mái tóc dài đen như thác nước của nàng lại càng thêm sáng bóng, đẹp đẽ. Mái tóc ướt sũng lại rối tung xõa trên bờ vai trắng như tuyết. Đôi mắt trong veo, long lanh chơm chớp, có chút lo lắng e sợ.

Vào khoảnh khắc đó, Hiên Viên Triệt thôi cười đứng sững sờ bên bờ sông, còn hốt hoảng tưởng rằng bản thân đang nhìn thấy thủy yêu dụ dỗ con người trong truyền thuyết.

Thân phận nữ giả nam của nàng bị vạch trần trong một đêm, tại một nơi như thế đó. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại giấu nhẹm bí mật này, không có phơi trần với người ngoài. Hắn điều động nàng đến dưới trướng của mình để dễ bề giám sát. Thế nhưng qua
từng chiến dịch nguy hiểm, hắn và nàng cùng bồi dưỡng khả năng ăn ý thần kỳ, mỗi trận đều tất thắng.

...

Năm mười bảy tuổi, vào ngày sinh nhật của nàng cũng là đêm động phòng của hai người.

Trong lều trướng, hai người họ nâng chén rượu giao bôi,
bóng dáng của hai người in sâu vào đáy mắt của đối phương.

Bản đồ lãnh thổ quốc gia bao la hùng vĩ trải dài trên mặt bàn. Hai ngọn nến đỏ cháy bập bùng, sáp nến từ từ chảy xuống. Nàng ngước mắt nhìn nam tử anh tuấn khí phách trước mặt, tình cảm ngọt ngào chảy xuôi trong lòng. Làm trái lệnh cha thật khó làm sao, số phận của Đường Phong Hoa nàng muốn nắm chặt trong tay của chính mình! Bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ không bao giờ làm gián điệp nữa, nàng muốn toàn tâm toàn ý giúp hắn giành thiên hạ!

“Triệt.” Nàng uống rượu giao bôi, mặt mày vui vẻ, nụ cười ngọt ngào mà ngạo nghễ, “Ta muốn người ta vừa nhìn thấy giang sơn của Hiên Viên thị, liền nghĩ đến Đường Phong Hoa!”

“Được! Được!” Hắn cất tiếng cười to, muôn vàn khí khái, “Giang sơn của fa, chắc chắn khắc tên của nàng!”

Đêm động phòng hoa chúc không khí ngập tràn ngọt ngào yêu thương.

Cảnh vật phản chiếu trên màn trướng, hai cơ thể một mạnh mẽ một dịu dàng gắn chặt vào nhau trên giường, ôm ấp triền miên.

Cây nến đỏ im lặng cháy đến hết, dường như muốn che
giấu cảnh xuân đỏ mặt, ngượng ngùng này. Trong bóng tối, hắn ôm nàng vào lòng, bàn tay rục rịch làm vài việc. Hắn cột một lọn tóc của nàng vào một lọn tóc của hắn, kết thành một khối.

Nàng khẽ cười, ghé vào lỗ tai hắn hà hơi nói nhỏ: “Vợ chồng kết tóc, yêu thương nhau không nghi ngờ.”

Hắn bỗng xoay người, đặt nàng ở dưới thân mình, trong bóng tối đôi mắt đặc biệt phát sáng: “Phong Hoa, tối nay nàng và ta đã kết thành một đôi chim uyên ương, suốt cuộc đời này sẽ không quay lưng không vứt bỏ.”

“Vâng.” Nàng nhẹ giọng trả lời.

Môi của hắn hạ xuống thay tiếng trả lời. Tân hôn nóng
bỏng kéo dài từ đêm thẳng tới bình minh.

...

Từng chi tiết nhỏ trong quá khứ đã qua lại rõ ràng như mới ngày hôm qua.

Đang đứng ở trong sân của hành quán, Đường Phong Hoa và Hiên Viên Triệt lại dường như đều trông thấy trong đáy mắt của đối phương hồi ức ngọt ngào đã trôi xa.

Hiên Viên Triệt nhếch khóe môi, ánh mắt phát sáng. Hai chữ “Phong Hoa” không một tiếng động được âm công truyền thẳng vào tai của nàng.

Ánh mắt của Đường Phong Hoa hơi dao động, sắc mặt dần dần lạnh lẽo.

“Yêu thương nhau không nghi ngờ”? Đến cuối cùng, chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi!

Ánh mắt của Hiên Viên Triệt vẫn khóa chặt nàng.

Hắn phát hiện sắc mặt của nàng thay đổi, đáy lòng càng thêm khẳng định nàng nhất định là Phong Hoa. Bằng không, sao nàng lại có vẻ mặt xuất thần, chìm trong dòng hồi ức như thế kia? Lúc này sao lại có vẻ mặt lạnh lùng vừa ôm hận thù vừa mang trách cứ?

Sự khẳng định chắc chắn này, khiến tảng đá treo lơ lửng trong lòng Hiên Viên Triệt cuối cùng cũng được thả xuống. Hắn thong dong nhìn nàng, ý cười không giảm.

Hai người họ chỉ chăm chú nhìn nhau và không coi ai ra gì, khiến Vệ Tử Diên càng thêm đố kị. Chỉ thấy nàng ta
trừng mắt với Vệ Thanh Đồng, nói bóng gió: “Nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện tốt thế nào! Mang một nữ nhân quyến rũ như thế đến mê hoặc Bệ hạ!”

Sắc mặt Vệ Thanh Đồng cũng không tốt mấy. Nàng ta và cô gái áo trắng này đã giao chiến một lần. Cô gái này quả thực rất giống Đường Phong Hoa. Chỉ e Bệ hạ thật sự bị mê hoặc rồi!

Suy nghĩ thật nhanh chóng, Vệ Thanh Đồng âm thầm cắn răng một cái. Nàng ta bất ngờ phi thân lên cao, đánh thẳng về phía Đường Phong Hoa.

“Thanh Đồng!” Hiên Viên Triệt cao giọng hét lớn, nhưng không ra tay ngăn cản.

Đường Phong Hoa lắc mình tránh đòn tập kích của Vệ
Thanh Đồng. Bọn họ liên thủ diễn trò, còn cho rằng nàng không nhìn thấu chăng?

Vệ Thanh Đồng vồ trượt một chiêu, cánh tay như đao bén lại bổ nhào về phía Đường Phong Hoa!

Đường Phong Hoa chỉ thủ chứ không tấn công, lạnh lùng nói: “Vệ cô nương, với võ công của ngươi, e rằng không phải là đối thủ của ta.”

Vệ Thanh Đồng vẫn quỷ dị như trước, khuôn mặt thanh tú căng cứng. Nàng ta vẫn tấn công không ngừng nghỉ,
bàn tay co lại thành móng vuốt, nhắm thẳng mặt Đường Phong Hoa mà cào!

Nhưng mà qua vài hiệp, Đường Phong Hoa đã nhìn ra đầu mối. Đôi mắt sáng xẹt qua tia gian xảo, đột nhiên nàng dừng lại không tránh!

Tiếng “Xẹt” nhỏ vang lên, móng tay sắc nhọn của Vệ Thanh Đồng vạch một đường trên mặt Đường Phong Hoa, chỉ một loáng những tia máu đỏ ướm ra...

“Vệ cô nương, đây là ngươi muốn hủy dung của ta?” Đường Phong Hoa khẽ cười chế nhạo, cũng không hề có ý định lau đi vết máu. Mặc cho một giọt máu lăn trọn xuống, nhuộm chấm đỏ lên trên chiếc váy trắng của nàng.

Màu đỏ thẫm gai mắt kia đâm thẳng vào mắt Hiên Viên Triệt, lập tức nhuộm đỏ đôi mắt của hắn. Một nhát kiếm năm đó...

“Xin lỗi!” Vệ Thanh Đồng khom lưng cúi thấp người, nhẹ giọng tạ lỗi: “Đã mạo phạm Phong cô nương. Та chỉ là hiếu kì võ công phái Phạm Thiên nên mới... Lại sơ ý làm Phong cô nương bị thương, là lỗi của ta. Mong Phong cô nương ra tay trừng phạt!”

“Hiếu kì?” Đường Phong Hoa chầm chậm đến gần nàng ta, cười nói thản nhiên: “Vệ cô nương hiếu kì chuyện gì thế?”

Vệ Thanh Đồng ngẩng đầu, ngóng nhìn mặt mày lạnh lẽo giống như sương trắng, chỉ một lát đã hoảng hốt. Kiểu ánh mắt sắc bén, lành lạnh này, nàng ta tưởng rằng chỉ
có Đường Phong Hoa mới có. 

“Ngươi muốn kéo mặt nạ của ta xuống sao?” Đường Phong Hoa cười rạng rỡ, càng lúc càng tươi, nói chậm từng từ một, “Ngươi vừa mới thử qua, ta không có mang mặt nạ da người bên ngoài. Ta đúng là con người thế này.”

Phía sau nàng, cơ thể cao lớn của Hiên Viên Triệt mơ hồ chấn động. Là hắn đã nhận nhầm người rồi sao?

“Vệ cô nương, không phải là ngươi ghen tị với dung mạo của ta, muốn hủy dung cho hả giận chứ?” Đường Phong
Hoa không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm Vệ Thanh Đồng, trong lời nói mang hàm ý sâu xa, “Lòng ghen tị sẽ khiến con người ta không khống chế được bản thân, làm ra những chuyện sai trái mà không cách nào bù đắp được. Hi vọng Vệ cô nương không phải là người như thế.”

Nàng nói xong, không hề để ý đến mọi người, chiếc váy
trắng tung bay trong gió, ung dung rời khỏi.

Binh pháp có nói rằng, đánh vào tâm lí là thượng sách.
Quấy rối tư tưởng của kẻ địch, đó là bước đầu tiên trong kế hoạch báo thù của nàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp