Ở một cửa hiệu bán muối không bắt mắt lắm trong thành, mặt tiền cửa tiệm không lớn, nhưng phần sâu bên trong lại có diện tích khá rộng. Nhà kho vốn để chứa hàng hóa được sửa thành nhà ở, một số người với thân phận thần bí ở trong đó.

Hoa Vô Hoan bế Đường Phong Hoa trở về, đi thẳng vào nhà trong, vô phòng ngủ của chính hắn, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường.

“Phong Hoa?” Hắn khẽ gọi, đưa tay bắt mạch phát hiện mạch tượng của nàng hỗn loạn, thầm có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Đỡ nàng ngồi dậy, vận khí vào lòng bàn tay vững vàng dán lên sau lưng nàng. Chân khí rót vào ào ào, dốc hết sức lực, chỉ muốn bù đắp hổ thẹn khi tự tay hắn đánh nàng bị thương.

Thần trí của Đường Phong Hoa dần dần khôi phục và tỉnh táo hơn vài phần. Nàng biết Vô Hoan đang độ khí cho nàng, liền lén lút khóa chặt tâm mạch.

Dòng khí nóng từ bàn tay Hoa Vô Hoan đã bị bài xích mà bắn ngược trở lại, rồi ngừng hẳn. Hắn nhăn hàng chân mày rậm, đứng dậy đi tìm một viên thuốc khai thông khí tức, đút vào miệng nàng, tiếp đó liền xoay người ra khỏi phòng. Có phải nội lực của hắn chưa đủ mạnh, cho nên không thể nào truyền chân khí trấn áp dòng khí rối loạn trong cơ thể Phong Hoa?

Hắn mới rời khỏi trong giây lát, Đường Phong Hoa yếu ớt mở mắt, tự ngồi thiền điều tức nhanh chóng. Nàng xoay người đứng dậy, lặng lẽ chuồn khỏi phòng ngủ.

Nơi này đặc biệt yên tĩnh, gần như không nghe thấy tiếng người nói, chỉ có mấy người làm bình thường đi qua đi lại vận chuyển bao muối.

Công phu hai chân của Đường Phong Hoa vô cùng tốt, chỉ một lát đã vòng quanh khắp căn nhà. Tai của nàng cũng rất thính, mơ hồ nghe thấy hơi thở bình ổn rất nhỏ bên kia kho hàng, trong lòng liền biết có cao nhân đang ẩn nấp ở đây.

Nàng như con mèo nấp trên nóc nhà mái ngói đen, tập trung lắng nghe.

“Vô Hoan, quan tâm ắt loạn. Ngươi đưa người về đây, e là không ổn.”

“Thúc đả thông khí mạch của nàng, ta sẽ đưa nàng lại ven biển.”

“Hiện nay tin tức rất căng, triều đình phái binh đóng quân ở Liêu Thành. Hạm đội của chúng ta e rằng đã bị lộ ra ngoài. Trong thời điểm quan trọng này càng không thể khinh thường sơ suất.”

“Lãng thúc, ta tự biết chừng mực.”

Đường Phong Hoa nghe đến đó, đang định rút lui quay lại phòng ngủ thì nàng chợt thấy sau lưng rùng mình. Nàng quay đầu lại nhìn, liền thấy khuôn mặt tươi cười như hoa của Lạc Hàn, đang im lặng đến gần.

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, lặng yên không một tiếng động lui đến bức tường ở vườn sau.

“Lạc huynh, sao ngươi lại tới đây?” Đường Phong Hoa
không khỏi có chút kinh ngạc.

“Ta đã sắp xếp mật thám bên cạnh hắn.” Thần sắc của Lạc Hàn vẫn bình tĩnh, từ “hắn” trong lời nói đương nhiên là ám chỉ Hoa Vô Hoan.

“Sao cơ?” Đường Phong Hoa càng thêm nghi ngờ.

“Người này ở bên cạnh hắn đã hơn mười năm, ngươi yên tâm, tin tức tuyệt đối đáng tin cậy.” Lạc Hàn không giải thích nguyên do, chỉ nói, “Ta đã biết hạm đội đang ở đâu, cũng biết nhất cử nhất động của bọn họ.”

Đường Phong Hoa kinh hãi không thôi. Lạc Hàn và Hoa Vô Hoan rõ ràng không hề có liên hệ nào, nhưng hắn lại phái người giám sát Vô Hoan từ chục năm trước?

“Ở đây không tiện nói chuyện, ngươi cứ tiếp tục làm chuyện của ngươi, đợi ngươi về rồi nói tiếp.” Lạc Hàn gật đầu chào nàng, không nói năng gì thêm mà rời khỏi.

Đường Phong Hoa tạm thời gác lại những thắc mắc trong
lòng, rất nhanh quay lại phòng ngủ.

Nàng mới nằm lên giường, thì Hoa Vô Hoan đẩy cửa đi vào, theo bên cạnh là một ông chú râu quai nón. Người đàn ông cao lớn đó nhíu chặt lông mày vừa đen vừa rậm lại, đưa một tay bắt mạch cổ tay của Đường Phong Hoa. Ông thăm dò mạch đập một lúc, mở miệng nói: “Tâm mạch nàng ta bị tổn hại nhiều năm, có thể chịu đựng đến hôm nay, toàn bộ đều dựa vào chân khí mạnh mẽ che chở. Tốt nhất nên khuyên nàng ta nghỉ ngơi, đừng động tay động chân nữa, tránh tiêu hao chân khí, như vậy có thể sống thêm vài năm.”

Hoa Vô Hoan đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại: “Lãng thúc, nàng còn có thể sống bao lâu?”

“Nếu như tất cả bình an vô sự, sống tám mười năm cũng không thành vấn đề. Nếu nhiều lần điều động chân khí giao chiến với người khác, e rằng lâu nhất cũng chỉ hai năm mà thôi.” Đại thúc râu quai nón vươn tay chụp tới,
ịn lên người Đường Phong Hoa. Một dòng nội lực vững
chãi thuần khiết rót vào cơ thể nàng, dẹp loạn mạch tự có vài phần lộn xộn cho nàng.

“Đa tạ Lãng thúc.” Hoa Vô Hoan vô cùng tôn trọng người đàn ông này, gật đầu tạ ơn với ông ta.

“Vô Hoan, ngươi đừng trách ta dong dài nhiều chuyện. Mấy năm vừa qua, không phải vì nữ tử này thì đại nghiệp báo thù của ngươi đã hoàn thành từ lâu rồi. Bây giờ nàng ta đã đuổi theo tới đây, chỉ sợ ngươi sẽ mềm lòng. Rốt cuộc phải làm thế nào, ngươi tự mình suy nghĩ đi.” Ông chú râu quai nón nói xong những lời thấu tình đạt lý, tự mình rời phòng.

Đường Phong Hoa đúng lúc tỉnh lại, chớp mắt vài cái, mở miệng nói với giọng trầm buồn: “Vô Hoan, ta không sống được bao lâu sao?”

Ánh mắt Hoa Vô Hoan ảm đạm đi nhiều, nhưng vẫn bày ra bộ mặt tươi vui ngày thường, nói rằng: “Ngươi chưa từng nghe câu tai họa lưu ngàn năm[1] sao? Ngươi nhất định sống lâu trăm tuổi, chờ phần mộ của ta cỏ mọc xanh um, ngươi vẫn còn bước đi như bay.”

[1] Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên: Người tốt không sống lâu, tai hoạ lưu ngàn năm.

“Nói năng bậy bạ gì đó!” Đường Phong Hoa tức giận liếc xéo hắn, đứng dậy nói, “Ta về đây. Nếu ngươi thay đổi tâm ý thì đến tìm ta.”

Hoa Vô Hoan cũng không giữ lại, chỉ lấy ra một lọ thuốc đưa cho nàng: “Mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng có còn hơn không. Ngươi nhớ dùng thuốc mỗi ngày.

Đường Phong Hoa “ừ” một tiếng, không khách sáo với hắn, nhận lấy lọ thuốc rồi tạm biệt.

Bóng lưng nàng từ trước cho đến bây giờ luôn hào hiệp
thoăn thoắt, giống như không có ai cũng không có chuyện gì có thể ràng buộc được nàng. Một tiếng “Phong Hoa” vọt lên cổ họng Hoa Vô Hoan, rồi lại im lặng nuốt xuống. Khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nét ưu phiền.

Đường Phong Hoa trở lại căn nhà gỗ bên cạnh bờ biển,
trời đã rất khuya.

Lạc Hàn đang ở trong phòng chờ nàng. Thấy nàng đã trở về, hắn rót một chén trà nóng cho nàng, lên tiếng: “Ta nghĩ ngươi nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi ta.”

Ánh mắt hắn vô tư trong sáng, không có nửa điểm nao núng che giấu, nhìn thẳng Đường Phong Hoa.

Đường Phong Hoa đến bên cạnh bàn, ngồi xuống. Nàng khẽ thổi chén trà, uống một ngụm, mới chậm rãi nói: “Mỗi người đều có bí mật không muốn nói ra. Ngươi có thể lựa chọn nói ra khi ngươi đã sẵn lòng bày tỏ.”

Lạc Hàn chỉ cười, lấy ra cây quạt mang theo bên người, ngón tay vuốt ve nan quạt. Giọng nói tựa như từ từ trôi xa: “Ta chỉ là không muốn hắn mắc phải sai lầm lớn, tương lai sẽ hối hận.”

Đường Phong Hoa lẳng lặng lắng nghe. Sau lưng mỗi người đều có câu chuyện quá khứ. Nàng có, Vô Hoan có, mà Lạc Hàn cũng như vậy.

“Đừng hỏi ta vì sao. Tướng quân chỉ cần tin tưởng, mục tiêu của ta không khác của ngươi. Lần này đến đây, là giúp ngươi, quyết không cản bước của ngươi.” Lạc Hàn rõ ràng không muốn tiết lộ chuyện riêng của mình. Hắn nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt thêm thâm trầm. 

“Nếu mục tiêu đồng nhất, ta cũng không có gì cần hỏi.”
Đã dùng người thì không nghi ngờ người, Đường Phong Hoa sảng khoái quay lại với bộ mặt vui vẻ, nói, “Bây giờ chúng ta bàn chính sự. Hạm đội của Vô Hoan ở đâu, có bao nhiêu chiến thuyền, bao nhiêu nhân lực? Giữa họ và Nguyên Triều đã đạt được hiệp ước hay chưa?”

Một loạt vấn đề, nhưng Lạc Hàn không vội trả lời ngay, nói chầm chậm: “Ta nghe nói tướng quân Diễm Liệt đã tự mình dẫn quân đến đây, hôm nay đã đến nơi. Tin tức mà triều đình nắm được không ít hơn so với chúng ta đâu.”

Đường Phong Hoa nghe vậy không khỏi trầm tư. Nếu là nàng ra tay, may ra còn để lại lối thoát. Nhưng Hiên Viên Triệt đã phái Diễm Liệt đến đây, là muốn tiêu diệt tận gốc.

Nàng suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Lạc huynh, bên cạnh Vô Hoan có một hán tử râu quai nón, nội công vô cùng thâm hậu. Một nhân vật như vậy lại chưa từng nghe danh trong chốn giang hồ, ngươi có biết ông ta là ai không?”

“Người này tên là Uất Trì Lãng. Khi Hoa Vô Hoan còn bé, ông ta đã từng cứu hắn, sau đó còn dạy hắn tập võ, cũng có thể xem hắn là một nửa sư phụ. Nghe nói Hoa Vô Hoan rất tôn trọng ông ta, chuyện báo thù hơn phân nửa giao cho Uất Trì Lãng lo liệu.”

“Hóa ra là vậy.”

“Hạm đội đang ở trên biển gần một hòn đảo nhỏ, tiếp giáp với lãnh thổ Nguyên Triều, đi thuyền năm ngày thì đến Liêu Thành.” Lạc Hàn lại nói, không hề giấu diếm mà nói hết những tin tức tình báo thu được, “Bọn chúng chần chừ không động thủ, xem ra Hoa Vô Hoan và Nguyên Triều hai bên vẫn chưa đàm phán ổn thỏa. Nguyên Triều muốn đánh thẳng vào Liêu Thành, còn Hoa Vô Hoan lại khăng khăng muốn đánh một hải đảo trên biển khác.”

“Nói như vậy, điểm quan trọng là hòn đảo chỗ sư phụ.” Đường Phong Hoa trầm ngâm, “Nếu quân Bách Thắng đi trước bọn họ một bước, lên hòn đảo kia, thì có thể ngăn cản Vô Hoan gây ra sai lầm lớn.”

“Mặc dù nói thế cũng không sai, thế nhưng ngộ nhỡ Nguyên Triều thuyết phục được Hoa Vô Hoan, trực tiếp tấn công Liêu Thành...” Lạc Hàn nhíu mày chần chừ, “Một khi như thế, tội danh thông đồng với địch phản quốc của Hoa Vô Hoan sẽ thành sự thật, thì không cách nào rửa sạch.”

“Ngày mai ta sẽ đi gặp Diễm Liệt một chút, rồi tính tiếp.” Đường Phong Hoa uống cạn trà trong chén, đứng dậy quay về phòng ngủ. Nàng cần phải nghỉ ngơi một đêm thật ngon giấc, mấy ngày tiếp theo thế nào cũng bôn ba liên tục.

***

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi khắp chốn. Bầu trời xanh thẳm và biển xanh mênh mông giống như được gắn với nhau bởi một đường chỉ. Bầu trời trong xanh cùng vài gợn mây trắng, vừa liếc nhìn đã khiến người ta vui vẻ thoải mái cả ngày.

Đường Phong Hoa lại không có tâm trạng ngắm biển, từ sáng sớm đã đến quân doanh.

Quân đội triều đình đóng quân ở vùng núi rộng lớn thành bắc. Những lều trại như bao bọc quanh sườn núi, nối tiếp không dứt, đặc biệt đồ sộ. Đường Phong Hoa vẫn cầm lệnh bài của Hiên Viên Triệt, đưa ra cho binh lính canh giữ quân doanh xem, liền được cung kính mời vào trong.

Diễm Liệt ở trong doanh trại chủ soái, vùi đầu xem bản đồ. Hắn nghe tiếng bẩm báo, không thèm ngẩng đầu lên mà khó chịu cằn nhằn: “Đặc sứ gì hả? Không thấy lão đây đang bận sao!”

Tên lính quèn rụt cổ, vẻ mặt kính nể lẫn e sợ. Đường Phong Hoa mỉm cười, ý bảo hắn ta có thể lui ra, để tự nàng bước vào trong.

Diễm Liệt nghe thấy tiếng bước chân, lại càng mất bình tĩnh, ngẩng đầu quá lớn: “Lão đây nói mà ngươi không chịu nghe đúng không!”

Đôi mắt long lanh mang theo ý cười đập vào mắt hắn, hắn nhất thời giật mình. Cơn tức giận bực bội tiêu tan, nhưng thêm vài phần hờn dỗi, bĩu môi nói: “Là ngươi à.”

“Diễm đại tướng quân, đã lâu không gặp.” Đường Phong
Hoa không nhanh không chậm đến gần, mỉm cười nói,
“Ngươi lúc nào cũng ôm một bụng thuốc nổ, nên tìm một cô nương tốt lập gia đình đi thôi, để âm dương điều hòa, bỏ đi tính khí nóng nảy kia.”

“Ta không cần!” Diễm Liệt không chút khách khí trừng
mắt với nàng, “Lão đây nào có tính khí nóng nảy. Nữ
nhân không biết xấu hổ nhà ngươi, cái gì âm dương điều hòa, những lời thối tha đó mà cũng nói ra khỏi miệng được!”

Đường Phong Hoa không thèm chấp nhặt với hắn, cúi đầu xem bản đồ trải rộng trên mặt bàn. Nàng nhìn một lúc, lại nói: “Ngươi muốn phái quân đến hải đảo Thiên Sa?” Sư phụ đang ở đâu? Chẳng biết nhiều năm không gặp, lão nhân gia người có còn khỏe không?

“Hòn đảo kia, chính là mục tiêu của Hoa Vô Hoan.” Diễm Liệt thẳng thắn, “Hắn đi nương nhờ Nguyên Triều, chẳng qua chỉ là muốn phá hủy hòn đảo đó. Ta phái binh bảo vệ, chỉ là bước đầu tiên.”

“Nếu vậy, bước thứ hai là?” Đường Phong Hoa thấy mắt hổ lấp lánh của hắn, trong lòng chấn động, đột nhiên nói, “Ngươi định khởi hành từ đảo Thiên Sa, tấn công Nguyên Triều bằng đường thủy, biến bị động thành chủ
động?”

“Xem như ngươi cũng có chút thông minh.” Diễm Liệt cào mái tóc đỏ như ngọn lửa bùng cháy, vẻ mặt ngông cuồng, nói, “Từ đảo Thiên Sa đến đảo Bích Thủy mà Hoa Vô Hoan đóng quân chỉ cần ba ngày đi biển. Ta tiêu diệt hạm đội của thằng ranh con kia trước, xem nó sẽ liên thủ gây loạn với Nguyên Triều thế nào!”

“Nước ta mặc dù có thủy quân, nhưng rất thiếu kinh nghiệm thực chiến, chưa hẳn đã nắm chắc phần thắng.”
Đường Phong Hoa dằn lo lắng xuống, phân tích lý trí, “Bước đi đầu tiên của ngươi không có vấn đề, nhưng bước thứ hai cũng không hẳn phải tiến hành. Nếu như ta thuyết phục được Vô Hoan, thì trận chiến này sẽ tiêu tan trong vô hình.”

Diễm Liệt cười ha hả: “Nữ nhân à, ngươi có phần quá coi thường bệ hạ rồi đó! Nguyên Triều đã có gan xâm chiến, Kim Triều ta há có thể sợ hãi lùi bước?”

Chỉ bằng hai câu nói, trong lòng Đường Phong Hoa đã
sáng tỏ mọi chuyện. Điều Hiên Viên Triệt muốn không phải là đẩy lùi quân địch, mà là thừa cơ đánh Nguyên Triều! Hắn có dã tâm thống nhất thiên hạ. Nếu vậy, thủy quân Kim Triều hẳn là không yếu như trong suy nghĩ của nàng. Hắn sẽ không bao giờ đánh mà không nắm phần thắng. Có lẽ, hắn đã âm thầm huấn luyện thủy quân nhiều năm, chờ đợi chính là cơ hội lần này.

Đường Phong Hoa suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu hiện
lên một kế sách. Đây là hạ sách cuối cùng, một khi nàng sử dụng, khẳng định Vô Hoan sẽ hận nàng suốt đời. Thế nhưng tình hình đại cục rõ ràng, nếu hạm đội của Vô Hoan trở thành pháo xịt, hắn sẽ thất bại không gượng dậy nổi. Bản thân hắn còn mang tội danh thông đồng với địch, bị người đời phỉ nhổ.

“Này, nữ nhân!” Diễm Liệt nheo mắt, trong đáy mắt lộ ra vài phần sắc bén, lên tiếng: “Ta biết ngươi dẫn đội quân tiên phong Bách Thắng đến Liêu Thành, bọn họ vốn là quân nhân xuất sắc nhất của Kim Triều chúng ta, không nên mai một tài năng ở chốn thôn dã. Lúc này đây là cơ hội để bọn họ thể hiện lại tài năng của mình. Ngươi đừng để bọn họ trở thành công cụ hoàn thành ham muốn cá nhân của chính ngươi.”

Đường Phong Hoa ngước đầu lên, ngạo nghễ cười nói: “Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không phụ người một nhà.”

“Người một nhà?” Sắc mặt Diễm Liệt dịu hơn đôi chút, khuôn mặt nở nụ cười mờ ám, nghiêng người lại gần nàng, nói nhỏ: “Ngươi là nói bệ hạ?”

Đường Phong Hoa một tay đẩy hắn ra, vẻ mặt đứng đắn,
nghiêm nghị nói: “Ta nói quân Bách Thắng theo ta. Ta hy vọng ngươi cho ta một hai ngày, chí ít đừng có hành động gì trong thành. Ta sẽ phụ trách xử lý chuyện của Vô Hoan.”

“Ngươi định làm thế nào? Giết hắn kết thúc mọi chuyện?” Khẩu khí Diễm Liệt trở nên trêu tức, “Ngươi từ bỏ được sao? Người ta có tình cảm sâu đậm với ngươi, cuồng dại si tình. Ngươi có thể tàn nhẫn đang tâm giết hắn ư?”

“Ta xem như ngươi không nỡ.” Đường Phong Hoa lười
chẳng muốn dong dài với  hắn, thuận miệng phản bác, rồi cáo từ bỏ đi.

Nàng không quay về nhà gỗ, dựa vào trí nhớ truyệt vời của mình mà đến cửa hàng bán muối kia. Nàng lén lút đi vào từ cửa sau, đến phòng ngủ đã ở tối hôm qua.

Hoa Vô Hoan không có ở đây, nàng nhẫn nại ngồi đợi.

Mãi đến buổi trưa, có người đẩy cửa đi vào. Sắc mặt nhàn nhạt, giữa hai hàng chân mày lờ mờ có chút mệt mỏi.

“Vô Hoan.” Đường Phong Hoa ngồi bên cạnh bàn, dịu giọng gọi một tiếng.

Hoa Vô Hoan đóng cửa phòng theo bản năng, đi về phía nàng, nhăn mày hỏi: “Sao ngươi lại đến đây? Có phải bệnh tim lại tái phát?”

“Không phải.” Đường Phong Hoa lắc đầu, dịu giọng nói,
“Ta muốn nói chuyện nghiêm túc với ngươi một lần, một lần cuối cùng. Nếu ngươi vẫn kiên trì làm theo ý kiến của mình như cũ, ta sẽ không khuyên ngươi nữa.”

Hoa Vô Hoan nhăn trán một ít, không lên tiếng. Tối nay hắn sẽ lên đường, vượt biển đến đảo Bích Thủy trước. Chuyến đi này nguy hiểm, trên đường khó đảm bảo sẽ không gặp thủy quân tuần tra trên biển của triều đình khám xét. Mà trước đó, hắn quả thực cũng muốn đến chào tạm biệt Phong Hoa.

“Trong cửa hàng muối này nhiều người lắm, không tiện nói chuyện. Chiều tối khi mặt trời ngả về Tây, ta ở Tụy Sơn đông thành chờ ngươi.” Đường Phong Hoa đứng lên, vươn tay ra vỗ nhẹ lên vai hắn, giống sự tùy ý thoải mái trước kia, cũng như sự hòa thuận như xưa.

“Phong Hoa!”

Trước khi nàng xoay người bỏ đi, Hoa Vô Hoan đột nhiên gọi nàng dừng lại, nhỏ giọng hỏi dò, “Ngươi hẹn gặp ta ở chỗ núi rừng ngoại ô, là có âm mưu gì?”

Đường Phong Hoa quay đầu, nụ cười tươi rói thản nhiên, cũng mang theo một chút xúc động bùi ngùi, “Vô Hoan, giữa chúng ta không ngờ đã đến tình trạng hoài nghi ngờ vực lẫn nhau. Cho dù ngươi có tin hay không, khi hoàng hôn ta sẽ một mình đến đó. Nếu ngươi lo lắng, thì hãy mang theo nhân mã. Sau lần gặp mặt này, có lẽ chúng ta sẽ không còn là bạn bè như xưa nữa.”

Hoa Vô Hoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp như xưa của nàng. Đôi mắt long lanh như hai ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm của nàng, vẫn là thứ hắn thích nhìn ngắm nhất. Mà hôm nay, nàng vẫn vô tư thẳng thắn, xinh đẹp nhưng không mất đi khí khái như trước. Còn hắn, vì trong thâm tâm chất chứa rất nhiều chuyện, lòng sinh nghi quỷ ám, không có cách nào thản nhiên đối mặt với nàng.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng hắn thở dài không thành tiếng, nói: “Ta sẽ đến đúng hẹn. Ngươi đi một mình, ta đương nhiên cũng đến một mình.”

“Được, ta chờ ngươi.” Đường Phong Hoa cong môi cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng vàng rực rỡ cùng cơn gió mát, mang theo hơi thở thanh mát chỉ có riêng ở nàng.

Hoa Vô Hoan nhìn nàng rời khỏi, một câu “ta chờ ngươi” kia cứ quanh quẩn bên tai hắn, làm hắn nhếch môi cười cay đắng.

Ba chữ này, tựa như lời tỏ tình xiết bao. Nếu như đổi lại là những ngày trời yên biển lặng trước kia, hắn nhất định sẽ cười đáp trả, “Phong Hoa, ta nỡ lòng nào để ngươi chờ. Ta đây sẽ lấy ngươi, yêu thương mỗi ngày, nắm chặt tay nhau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play