Bầu trời ở Liêu Thành trong xanh hơn rất nhiều so với đế đô. Giống như khi còn sống ở Phồn hoa cốc, nằm trên bãi cỏ xanh mơn mởn ngửa đầu ngắm nhìn trời.
Màu xanh lam in sâu vào đáy mắt, khiến trong lòng người ta cũng trở nên trong veo sâu lắng.
Đường Phong Hoa đến Tụy Sơn từ rất sớm, đứng trên đỉnh núi cao nhất, đưa mắt nhìn xuống dưới. Dưới chân núi, dòng sông chảy quanh một bên sườn núi. Đứng từ xa nhìn lại, con sông như một dải lụa trắng bạc vắt ngang giữa núi.
Ánh chiều tà màu vàng nhàn nhạt chiếu lên người Đường Phong Hoa. Nàng đứng thẳng lưng, một bên mặt với những đường nét xinh đẹp giống như được mạ vàng, sắc
đẹp vô song.
Khi Hoa Vô Hoan đến đó, không nôn nóng lại gần. Hắn đứng yên ở một chỗ khá xa, im lặng ngắm nhìn. Vẻ đẹp của nàng, dù khoảng cách xa cũng không làm mờ nhạt dung mạo xuất sắc. Bản thân nàng tự tạo ra phong thái tuyệt vời mà ngay cả nàng cũng không nhận ra, chính nó mới có thể làm lòng người sụp đổ.
Hắn vẫn còn nhớ, nàng đã từng nói, “Vô Hoan, ta biết ngươi đối với ta rất tốt. Nhưng ta đã từng lấy người ta, cũng đã có con. Ngươi xứng đáng có một nữ tử tốt hơn bên ngươi suốt đời.” Khi đó nàng đã khéo léo cự tuyệt hắn sao? Nhưng trái tim hắn từ rất lâu đã trầm luân, không còn đường lui nữa.
“Phong Hoa.” Thu lại tâm tình, hắn bước tới. Khuôn mặt tươi cười, phóng khoáng, không chịu gò bó của hắn vẫn như trước đây, lên tiếng trêu đùa nàng, “Ngươi đứng trên đỉnh núi thế này, áo bay phất phới, ta thật sự sợ ngươi không cẩn thận rớt xuống dưới.” Hắn nói xong liền vươn tay ra, giật một cái kéo nàng vào lòng, bộ dạng không đứng đắn lại trêu tức nàng: “Lên trời không tốt đâu, chi bằng ngoan ngoãn ở trong lòng ta, theo ta về nhà rửa tay nấu canh.”
Đường Phong Hoa tức giận tránh cái ôm của hắn, lại nói:
“Ngươi lại dám chiếm tiện nghi của ta, xem ta cho ngươi một chưởng rớt xuống núi, để ngươi thành tiên luôn!”
“Trái tim ngươi độc ác quá à!” Hoa Vô Hoan lui về sau một bước, hờn tủi lên án: “Ấy vậy mà ngươi lại muốn giết ta? Lẽ nào ngươi không biết, mấy ngày qua ta đã nhớ ngươi muốn chết ư?”
Đường Phong Hoa dở khóc dở cười. Cái tên vô lại thích đùa bỡn lại xuất hiện, da mặt dày không ai sánh bằng.
“Bách nhi thế nào rồi? Có nhớ sư phụ là ta đây không vậy?” Hoa Vô Hoan thoáng thu lại vẻ cà rỡn khoa trương, hỏi một câu.
“Ta và sư huynh vẫn duy trì thư từ qua lại. Bách nhi được huynh ấy chăm sóc, ta cũng yên tâm.” Đường Phong Hoa nhớ về đứa con trai đang ở chốn hoàng cung xa xôi, lòng có chút nhớ nhung. Còn có mẫu thân của nàng, cùng đệ đệ, những chuyện gia đình vẫn còn chưa biết giải quyết ra sao.
“Ngươi đi xa như vậy chỉ để gặp ta, ta rất cảm động.” Hoa Vô Hoan cong môi mỉm cười, nháy mắt với nàng. Những lời này là thật lòng, mặc dù hắn sẽ không thay đổi ý định của mình, nhưng Phong Hoa chỉ vì muốn tốt cho hắn, trong lòng hắn hiểu rất rõ.
“Đã cảm động thì theo ta về đi, Bách nhi cũng rất nhớ ngươi.” Đường Phong Hoa nhìn hắn chăm chú, giọng nói bình thản. Nàng không ôm hi vọng xa vời, nhưng từng lời nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, “Ở Phồn Hoa cốc bảy năm, ta một lòng nghĩ đến chuyện trở mình báo thù. Nhưng những ngày thanh bình yên ổn khi đó, là quãng thời gian mà cả đời ta không bao giờ quên.”
“Với ta mà nói, cũng vậy.” Sắc mặt Hoa Vô Hoan trở nên lắng dịu trầm tĩnh, đưa mắt nhìn chân trời xa xa. Những ngày tháng không giành giật với đời đã một đi không trở lại. Bắt đầu từ khoảnh khắc ra khỏi cốc, thì hắn và nàng đã được định trước không bao giờ quay lại được nữa.
“Diễm Liệt đã dẫn quân đến Liêu Thành.” Đường Phong Hoa không e dè, nói thật với hắn, “Hắn định tiêu diệt hạm đội ở đảo Bích Thủy của ngươi, đồng thời tiến đánh Nguyên Triều. Trận chiến này không đơn giản chỉ là cuộc chiến bảo vệ đất nước đâu.”
Hoa Vô Hoan im lặng không nói. Đã đi đến bước này, cho dù phía trước là vực sâu vạn dặm, hắn cũng chỉ có thể dũng cảm đón nhận.
“Vô Hoan.” Đường Phong Hoa đến gần hắn, vươn tay
khoác lên vai hắn, “Với tình bạn của chúng ta, đáng lý ta nên giúp ngươi. Nhưng ngươi đã biết lập trường của ta ra sao, hi vọng tương lai ngươi chớ trách ta.”
“Không trách.” Hoa Vô Hoan gật đầu, ánh mắt bình lặng không gợn sóng.
“Được.” Đường Phong Hoa rút tay về, nhưng lại kéo xuống dưới một chút, rồi dừng sau lưng hắn.
Hoa Vô Hoan ngắm ánh tà dương nơi xa, không chút nào đề phòng với nàng. Trong lòng Đường Phong Hoa cũng bộn bề trăm mối, cực kỳ phức tạp. Cuối cùng, một ngón tay của nàng nhanh lẹ điểm huyệt đạo của hắn!
Hoa Vô Hoan cả người cứng đờ, trong đáy mắt xẹt qua
sững sờ lẫn đau thương, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ cô đơn sâu thẳm. Hắn chỉ mở miệng nói với giọng trầm khàn: “Phong Hoa, ngươi muốn làm cái gì?”
Vẻ mặt Đường Phong Hoa vẫn bình tĩnh như thường, không để lộ chút bất đắc dĩ nào. Nàng cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ngoại trừ ngươi ra, thì Uất Trì Lãng kia là người nắm giữ quyền hành cao nhất. Nếu ta bắt ngươi làm con tin, ngươi nói xem ông ta có ném chuột sợ vỡ bình hay không?”
“Trừ khi người tàn nhẫn quyết tâm ra tay hại ta, bằng không Lãng thúc sẽ không bao giờ nhượng bộ.” Lời này giống như vạch trần tử huyệt của bản thân, chỉ dạy kẻ địch nên ra tay thế nào. Hoa Vô Hoan cười nhạt, không nhìn ra chút biểu tình khác thường trên khuôn mặt anh
tuấn ấy.
Đường Phong Hoa mím môi không đáp trả. Nàng vung tay lên đập xuống một nhát, nhẫn tâm đánh hắn bất tỉnh.
Không còn cách nào khác, nàng không thể nhân từ nương tay.
***
Trong căn nhà gỗ cạnh bờ biển, Lạc Hàn đứng trước giường, cúi đầu nhìn Hoa Vô Hoan đang hôn mê bất tỉnh. Lát sau, hắn ngước mặt lên, nói với Đường Phong Hoa: “Ngươi kêu Phi Vãn đi chuyển lời đến Uất Trì Lãng, làm thế không phải dẫn kẻ địch đến đây sao?”
“Phải thử Uất Trì Lãng một lần. Nếu trong suy nghĩ của ông ta, Vô Hoan không quan trọng bằng việc tiêu diệt hòn đảo kia, vậy thì chúng ta sẽ tìm cách khác.” Đường Phong Hoa ngồi bên mép giường, chăm chăm nhìn khuôn mặt ngủ yên của Hoa Vô Hoan, âm thầm thổn thức. Nàng đánh cược lần này, nếu như không thắng cược thì nàng chỉ việc đưa Vô Hoan đi, còn chiến tranh cứ việc để cho bọn Diễm Liệt đối phó.
Lạc Hàn dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, liếc Hoa Vô Hoan một cái, lại hỏi, “Hắn đáng để ngươi dốc hết tâm tư làm nhiều chuyện như vậy sao?”
Đường Phong Hoa trả lời không hề do dự: “Đáng.”
“Được rồi. Nếu ngươi định dẫn hắn về đế đô, để quân Bách Thắng lại cho Diễm tướng quân, vậy thì ta trở về
với các ngươi.” Lạc Hàn nghĩ đến trên đường đi nhất định không yên ả, không khỏi lo lắng.
“Hắn cũng đáng để ngươi làm nhiều chuyện như vậy sao?” Đường Phong Hoa khẽ cười, đôi mắt sáng trong, tựa như có thể nhìn xuyên lòng người.
Lạc Hàn chỉ cười mà không đáp, nói sang chuyện khác: “Ta đi ra ngoài canh phòng. Bên phía Uất Trì Lãng hẳn là sẽ nhanh có hành động thôi.”
Sắc trời dần tối sầm, thủy triều dâng cao, có thể nghe rõ tiếng sóng biển dạt dào.
“Họ Đường kia! Lăn ra đây cho ta!”
Tiếng gầm giận dữ nổi lên, chấn động cả căn nhà gỗ, tựa như muốn nó nổ tung.
Đường Phong Hoa ngồi yên bất động, nắm một cây ngân châm trong tay, ngắm ngay giữa ấn đường của Hoa Vô Hoan.
Người đàn ông vạm vỡ râu quai nón giống như lốc xoáy,
chạy ào vào phòng. Lạc Hàn theo phía sau, không ra tay ngăn cản.
“Cái đồ nữ nhân độc ác nhà ngươi!” Đại hán trừng mắt
giận dữ phun trào, thanh kiếm sắc bén trong tay chỉ thẳng về phía Đường PhongHoa, “Uổng công Vô Hoan đối xử tốt với ngươi, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc lại còn dành hết tình cảm cho ngươi. Ngươi không nghĩ cho tình cảm của hắn thì thôi, vậy mà còn dùng mưu kế bắt nhốt hắn!”
“Lãng thúc.” Đường Phong Hoa lễ phép gọi một tiếng, dõng dạc nói thẳng, “Thúc việc gì phải ép Vô Hoan đi vào con đường chết như vậy. Cho dù thúc vì mẹ của Vô Hoan mà hận sư phụ của ta, cái đó cùng lắm chỉ là chuyện của thế hệ người lớn các người mà thôi. Tội tình gì mà lại kéo Vô Hoan xuống nước.”
Những lời này chính là dựa theo phỏng đoán của nàng.
Uất Trì Lãng hẳn là người quen cũ của mẹ Vô Hoan, cũng có lẽ là yêu đơn phương bà ấy. Tình cảm cố chấp kiểu này thường rất khác thường. Vô Hoan hận sư phụ bao năm như vậy, nói không chừng là do có người luôn bên cạnh hắn, không ngừng nói ra nói vào với hắn, mới khiến hận ý trong lòng hắn ăn sâu bén rễ như vậy.
Chỉ thấy sắc mặt người đàn ông râu quai nón đột nhiên biến đổi. Giọng điệu càng nói càng thêm xúc động phẫn nộ: “Ngươi thì biết cái gì! Vô Hoan đổ biết bao tâm huyết vào việc chuẩn bị báo thù. Đây là nguyện vọng lớn
nhất trong cả đời hắn! Ngươi lại phá hủy chuyện lớn của
hắn vào giây phút cuối cùng. Hắn sẽ hận ngươi cả đời!”
“Ta thà để hắn hận ta cả đời, cũng không muốn thấy hắn sau này bị người đời phỉ báng, phải trốn chui trốn nhủi, không thể ngẩng cao đầu mà sống.” Giọng nói của Đường Phong Hoa khá kiên định. Ngân châm trong tay chợt lóe lên, đầu nhọn sắc bén của kim châm nhẹ nhàng đặt giữa ấn đường của Hoa Vô Hoan, “Ta biết các ngươi có phương thức đặc biệt để liên lạc với người trên đảo Bích Thủy. Lập tức báo với bọn họ, đình chỉ tất cả mọi hành động. Bằng không, ta ấn cây châm này xuống thì Vô Hoan cả đời này cũng không thể tỉnh dậy.”
Đôi mắt của đại hán râu quai nón trợn trừng, giống như muốn phun lửa. Ông ta nuôi dưỡng, dạy dỗ Vô Hoan bao nhiêu năm nay, đối xử với hắn như con trai ruột của chính mình, vậy mà hôm nay...
Hoa Vô Hoan nằm im trên giường, mí mắt giật giật nhưng không mở ra, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Phong Hoa đã điểm huyệt của hắn, hắn không thể nhúc nhích được, nhưng hắn tỉnh dậy đã được một lúc và cũng đã nghe hết
cuộc đối thoại vừa rồi. Hắn không tin, không tin rằng Phong Hoa sẽ nhẫn tâm đâm kim châm xuống, khiến hắn
trở thành một phế nhân. Thế nhưng, nhớ đến hành động
của nàng ở Tụy Sơn, một chỗ sâu trong đáy lòng hắn lại vang lên một âm thanh yếu ớt. Lẽ nào nàng sẽ quyết tâm ra tay, có phải vậy không?
“Lãng thúc, ta cho ngươi thời gian một chung trà để suy nghĩ.” Ngón tay Đường Phong Hoa vẫn đứng yên, không có một chút rung động, ánh mắt sắc lạnh gần như là vô tình.
Trên mặt ông chú râu quai nón hiện rõ vẻ lưỡng lự, đấu tranh. Ông ta do dự một lúc lâu, đột nhiên xoay người chạy ào ra ngoài. Ông ta lại bỏ Hoa Vô Hoan, không đếm xỉa đến.
Ông ta đã đánh cược, đánh cược Đường Phong Hoa sẽ không đánh mất nhân tính mà đối xử tàn nhẫn với Hoa Vô Hoan.
Ông ta ào ào đến như gió lốc, và cũng vụt biến đi như vũ bão, căn phòng trở lại yên tĩnh. Đường Phong Hoa khẽ thở dài trong lòng, thu ngân châm lại. Nàng quả thực không xuống tay được. Nàng sao có thể xuống tay được chứ?
Lúc này Hoa Vô Hoan mới mở mắt, ánh mắt bình lặng như nước, không nói một lời.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Đường Phong Hoa làm như không có việc gì, mỉm cười với hắn. “Có khát nước không? Có muốn uống nước không?”
“Tiếp theo ngươi định làm thế nào?” Giọng hắn mỏng
manh, nghe qua không thấy tức giận, cũng không nhận thấy sự phập phồng khác thường nào.
“Quay về đế đô.” Đường Phong Hoa trả lời rất thẳng thắn.
“À!” Hắn khẽ cười, từ từ nhắm chặt hai mắt.
Lạc Hàn tiến lên, chợt lên tiếng: “Tướng quân, đã đến Liêu Thành rồi, ngươi không muốn đến đảo Thiên Sa thăm sư phụ sao?”
Đường Phong Hoa ngạc nhiên, bộn bề nhiều việc nên nàng thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Muốn gỡ chuông cần tìm người buộc chuông.” Lạc Hàn nhỏ giọng chỉ điểm.
Đường Phong Hoa không đáp, chỉ im lặng suy nghĩ.
Nếu có đội quân của Diễm Liệt hộ tống, thì đến đảo Thiên Sa không phải là chuyện khó khăn. Nhưng ở lại đây sợ rề rà ắt sinh biến. Nếu Uất Trì Lãng quyết tâm cướp người, khó tránh sẽ có thương vong.
“Phong Hoa.” Hoa Vô Hoan thình lình lên tiếng, “Đến đảo Thiên Sa đi, đúng là đã lâu rồi không gặp ‘hắn’.”
“Nếu đây là tâm nguyện của ngươi, ta bằng lòng thành toàn cho ngươi.” Đường Phong Hoa gật đầu, môi cong cong mỉm cười. Ân oán cá nhân vốn không nên liên lụy đến nhiều người như vậy.
Vô Hoa và sư phụ, nếu hai người có thể tự giải quyết, đương nhiên là tốt hơn hết. Mặc dù có chút phiêu lưu mạo hiểm, nàng cũng không sợ.
***
Mọi việc đã định, hôm sau Đường Phong Hoa đưa Hoa Vô Hoan cùng đến quân doanh.
Sau đó một ngày, tất cả quân Bách Thắng đều đã tề tựu đông đủ.
Có một chuyện Đường Phong Hoa không ngờ đến, ngoại trừ ba nghìn quân Bách Thắng ra, còn có hai người ngoài dự đoán.
Dưới ánh nắng gay gắt, bộ quần áo đỏ tươi càng thêm sặc sỡ lóa mắt. Sự xuất hiện của Thượng Vô Tà khiến các nam nhân trong quân đội nhìn không chớp mắt. Không
giống với khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng thanh khiết của Đường Phong Hoa, nữ tử này như một ngọn lửa, làm cho người ta biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn muốn đến gần khiêu chiến. Duy chỉ có một điều tiếc nuối, đó chính là bước chân nàng ta quái dị, có một chân khập khiễng.
“Phong Hoa, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Nàng ta đi thẳng vào doanh trướng của Đường Phong Hoa, nhếch môi cười như ánh mặt trời lấp lánh.
Đường Phong Hoa gật đầu với nàng, không rảnh hàn huyên. Hàng lông mày nàng hơi nhíu lại, giận dữ nói: “Ai cho con tới đây?”
Thân hình nho nhỏ bên cạnh Thượng Vô Tà có hai má
phúng phính. Nó cười ha ha rồi chạy ào đến, vừa nhào vào lòng Đường Phong Hoa, vừa lẩm bẩm: “Mẹ xấu xa! Để con lại một mình ở hoàng cung, đáng ghét chết đi được!”
Giọng nói trẻ con ngọt ngào, cơ thể mềm mại, Đường Phong Hoa ôm chặt con trai. Cơn giận phừng phừng cũng không có cơ hội phun trào, nàng đành xoa véo khuôn mặt của con trai, nói nhỏ nhẹ: “Mẹ có chuyện quan trọng phải làm. Ở đây rất nguy hiểm, con lại không nghe lời chạy đến đây, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm
sao hả?”
“Con cầu xin Trần lão gia rất lâu, khóc cả chậu nước mắt, lão mới đồng ý đưa con đến đây. Chúng con trên đường đi có rất nhiều người theo, không gặp bất cứ chuyện gì không may, hơn nữa giữa đường còn gặp tỷ tỷ này mà.” Đường Bách hôn cái chụt lên mặt mẹ cậu, lại còn làm nũng, “Mẹ, mẹ đừng đuổi con đi mà. Con mấy ngày nay ngồi ngựa chạy đến đây, cái mông đau muốn chết rồi.”
“Làm thế nào Hiên huynh của con chịu cho con xuất
cung?” Đường Phong Hoa hỏi. Theo tính cách của Hiên Viên Triệt, nhất định không có khả năng để mặc Bách nhi làm chuyện nguy hiểm.
“Hi hi! Con lén bỏ thuốc mê cho huynh ấy, rồi theo Minh Hàn thúc thúc xuất cung.” Đôi tròng mắt của Đường Bách đảo qua đảo lại lia lịa, đối với việc lợi dụng sự tin tưởng của Hiên Viên Triệt cậu hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.
Đường Phong Hoa “Ừ” một tiếng xem như trả lời. Nếu sư huynh đã đồng ý cho Bách nhi đến tìm nàng, điều đó đã nói lên trong cung không an toàn. Những kẻ ngoài sáng hay trong tối đều không muốn Bách nhi tồn tại.
Thượng Vô Tà đứng kế bên chờ mẹ con bọn họ sum họp trò chuyện một lúc, mới mở miệng nói: “Phong Hoa, có
một việc không biết ngươi có nhận được tin tức hay chưa, về chuyện quân lương ấy.”
Đường Phong Hoa chợt ngẩng đầu lên: “Lương hướng xảy ra vấn đề sao?”
“Hiện nay lương thực tích trữ trong quân vẫn còn dư,
nhưng một khi khai chiến, mà chiến tranh lâu dài thì quân lương sẽ không đủ tiếp ứng, sẽ xảy ra vấn đề lớn.”
“Có hoàng thương nào chống lại thánh mệnh sao?” Đường Phong Hoa chau mày thật chặt, hai rãnh giữa hàng chân mày hiện rõ. Trước nay, chuyện tích trữ lương thực nàng giao toàn quyền cho Vô Hoan giải quyết. Nàng còn chưa tìm được cơ hội sắp xếp chuyện này với Hiên Viên Triệt, thế mà hôm nay đã xảy ra cớ sự này.
“Ta nghĩ ngươi cũng không khó đoán được, là hoàng thương nào có loại can đảm tạo phản này.” Thượng Vô Tà nhíu nhíu đôi lông mày đẹp, tà khí bỗng nhiên phát tác, lại nói, “Để ta giết Hoa Vô Hoan, diệt trừ tận gốc tai họa tâm phúc cho Hiên Viên huynh.”
“Vô Tà!” Đường Phong Hoa khẽ quát, “Ngươi đã đồng ý với ta điều gì, ngươi vẫn còn nhớ chứ?”
“Ta vẫn nhớ.” Sắc mặt Thượng Vô Tà bớt sát khí đi đôi chút. Ngày ấy khi giải cổ cho Đường Phong Hoa, nàng đã nói, sau này sẽ không tự ý làm bậy nữa, đã là bạn bè thì cần tôn trọng tâm nguyện của nhau. Nàng không có bạn bè đã rất lâu rồi, vốn tưởng bản thân không cần bạn bè. Thế nhưng, khi thấy mỗi người bên cạnh Đường Phong Hoa dường như đều tình nguyện liều mình vì nàng ta, bản thân không hiểu vì sao lại ao ước có một người bạn.
Im lặng trong giây lát, Thượng Vô Tà lấy ra một túi đồ, nói, “Đây là lúc ta đi được nửa đường, thì Hiên Viên huynh sai người thúc ngựa đưa tới, là đồ đưa cho ngươi.”
Nàng ta nói xong, tự xoay người rời khỏi. Đường Phong Hoa mở túi đồ, phát hiện bên trong là một bình dược kèm theo một bức thư.
Bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi, chữ viết mạnh mẽ rắn rỏi.
“Phong Hoa. Sau khi nàng đi, ta đột nhiên có chút hối hận. Giữ lại Bách nhi để ép nàng quay về, ta sao mà vô sỉ thế. Con nhỏ cần phải ở bên cạnh nàng, không ai có quyền thay đổi chuyện con thuộc về nàng. Còn bình dược trong túi đồ, là thuốc trị bệnh tim của nàng, mong nàng bằng lòng dùng nó. Rất nhớ nàng ---- Hiên Viên.”
Lời nói nhẹ nhàng tựa như gió thoảng mây bay, lại dường như ẩn chứa hàm ý sâu xa.
Đường Phong Hoa gấp lại bức thư, mở nắp bình thuốc quẹt ra một ít. Một mùi thơm đặc biệt lạ lùng tản ra, mơ hồ có phần quen thuộc.