Nghe âm thanh liền biết những kẻ mới tới có số lượng đông đảo, bước tiến vô cùng nhịp nhàng chỉnh tề, tốc độ xông lên cực nhanh. Các chàng thiếu niên vừa chớp mắt mấy cái, đã thấy một đội quân người ngựa bao vây khu rừng. Những người này, mỗi người đều đeo mặt nạ sắt, chỉ để lộ ra ngoài đôi mắt, thoạt nhìn có phần khủng bố.

“Giết!” Tên thủ lĩnh quát lớn một tiếng. Hơn mười tên mặt nạ sắt vọt đến, loan đao trong tay lóe sáng chói mắt, mang theo sát khí dày đặc.

Mấy người Mạch Ngôn run sợ trong lòng, bao quanh bảo vệ trước mấy người Đường Phong Hoa. Ống tay áo vung lên theo gió, phát tán phấn độc khắp nơi. Chất độc dùng lần này vô cùng lợi hại. Đôi mắt của mấy tên mặt nạ sắt xông tới trước mặt trong nháy mắt biến thành màu đỏ tươi, chốc lát sau xuất máu ra ngoài, bình bịch rơi xuống đất, mất mạng tại chỗ.

Nhưng những kẻ mới tới ỷ người đông thế mạnh, vả lại tất cả đều không sợ chết, sóng người như thủy triều đen bắt đầu ào đến. Sắc mặt các chàng thiếu niên khẽ biến, độc dược trong tay không dám dùng hết một lần. Chỉ do dự trong giây lát, đám người mặt nạ sắt đã đến gần.

Một thanh loan đao phủ đầu chém xuống, Mạch Ngôn dũng cảm tiến lên, nhận một nhát, miệng vội la lớn: “Bảo vệ Phong cô nương!”

Máu tuôn ra từ bả vai, nhưng Mạch Ngôn không dám có nửa phần lơ là. Đầu ngón tay hắn khẽ động, đem theo phấn độc không thể nhận rải lên mắt của tên mặt nạ sắt trước mặt.

Từng giọt máu theo mặt nạ sắt chảy xuống, mặt đất dần dần tạo thành một vũng máu. Mặt đất đầy máu đỏ, nhìn thấy mà giật mình. Mấy trượng phía ngoài, vẫn còn hơn ba mươi tên mặt nạ sắt đang chờ lúc ra tay. Khí tức nguy hiểm đặc biệt đậm đặc.

Mà lúc này, ngón tay Lạc Hàn trong hôn mê hơi co giật. Trên đùi hắn cắm một thanh đoản kiếm, không biết là từ khi nào hắn đã đâm vào chính mình.

“Cô nương...” Hắn mở mắt, nghiêng đầu nhìn Đường Phong Hoa, trái tim lo sợ. Hắn rút đoản kiếm trên đùi ra, lật tay lại đâm vào mu bàn tay của Đường Phong Hoa!

Đường Phong Hoa đột nhiên bị đau, hàng mi dài run lên, từ từ tỉnh lại. Làn sương mù dày đặc mờ mịt trong mắt của nàng chỉ ở lại trong một lát, liền khôi phục lại dáng vẻ tỉnh táo. Nàng đứng dậy xem xét xung quanh, trong lòng đã có tính toán. May mà Lạc Hàn lấy thân thử nghiệm, dùng đau đớn để giải trừ dược tính của thuốc mê. Bằng không, kiếp nạn này, bọn họ trốn không thoát rồi!

Lạc Hàn lại dùng phương pháp tương tự để đâm tỉnh Tần Phi Vãn. Hắn lại đến gần bên tai Đường Phong Hoa, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, phương thức tấn công của những tên mặt nạ sắt này hung ác dũng mãnh, không giống với sát thủ liều chết thông thường, giống quân nhân tác chiến hơn.”

Đường Phong Hoa nheo đôi mắt sáng sủa lại, cũng thấp giọng trả lời: “Nhãn lực của Lạc huynh thật tốt. Những tên này quả thực cực kỳ giống với bộ binh Giản thị năm xưa. Mặt nạ sắt chế tạo ra vốn để đề phòng chướng khí, bây giờ sợ là nghe nói Vô Hoan giỏi dùng thuốc độc nên mới phải mang chúng.”

“Những tên bộ binh mặt nạ sắt này khó đối phó. Chỉ bằng võ công của mấy người chúng ta, mặc dù không đến mức bị thua, nhưng liều mạng ngọc nát đá tan thực sự không hay lắm.” Lạc Hàn quay đầu cấp tốc liếc mắt, lại nói, “Lúc trước ta đã thăm dò địa hình, cách đây không xa có hẻm núi, đường mòn nhỏ hẹp, thích hợp để bố trí bẫy.”

“Ngươi và Phi Vãn đi trước, ta giúp bọn Mạch Ngôn một
tay.” Đường Phong Hoa quyết định thật nhanh, lệnh hai người kia đi trước.

Tình huống nguy cấp, không được phép do dự chậm trễ. Lạc Hàn dứt khoát dẫn Tần Phi Vãn lặng lẽ lui về phía sau.

Đường Phong Hoa tung dải lụa trắng trong tay áo ra. Sát khí trong đáy mắt tăng vọt, nàng quát lớn một tiếng: “Nghe danh bộ binh mặt nạ sắt Giản gia hung hãn thiện chiến đã lâu, hôm nay ta lại được lĩnh giáo!”

Nội lực thâm hậu gầm lên, chấn động màng nhĩ tất cả mọi người ở đây đến phát đau. Ánh mắt mấy tên mặt nạ sắt kia càng thêm hung ác tàn nhẫn. Loan đao vung lên, toàn bộ xông lên phía trước. Mạch Ngôn đã biết Đường Phong Hoa bách độc bất xâm, nên hắn không hề kiêng dè mà rắc phấn độc, giúp nàng nghênh địch.

Chỉ thấy dải lụa của Đường Phong Hoa như thanh kiếm sắc nhọn, xoắn một thanh loan đao, nội lực thúc đẩy, âm thanh sắt bị xoắn lại leng keng! Động tác của nàng rất nhanh, thân hình mảnh khảnh bay thẳng lên, tránh được cú đánh của một tên mặt nạ sắt khác. Nàng bay bổng rồi xòe dải lụa ra thành một cái lồng vải. Vòng tay trên cổ tay xoay vòng, màn mưa kim châm dày đặc xuyên qua dải lụa trắng, chuẩn xác đâm thẳng vào xương sọ của tên mặt nạ sắt.

Gần như trong chớp mắt, nhiều tên mặt nạ sắt ngã xuống đất không đứng dậy nổi, tắt thở bỏ mạng. Còn lại hơn hai mươi tên, thoát ra khỏi vùng dải lụa bao phủ, phi thân lên cao. Loan đao phát sáng chói lòa, đồng loạt bổ nhào về hướng Đường Phong Hoa. Đường Phong Hoa không dám khinh địch, liền lùi lại cách xa một quãng.

Mới vừa rồi nàng chiếm thời cơ, giết bọn chúng khi chúng chưa kịp trở tay. Bây giờ, nếu nàng rơi vào vòng vây của bọn chúng, cho dù võ công nàng tuyệt đỉnh đi nữa, cũng khó lòng bứt ra.

“Phong cô nương! Người đi trước đi!” Mạch Ngôn nhìn thấy tình hình này, rút ra bội kiếm, bay lên chống đỡ, lại nói, “Chúng tôi bọc sau!”

Đường Phong Hoa không chần chừ, nhìn thấy một điểm yếu của quân địch, liền tung một chưởng. Nàng vọt người lướt trên ngọn cây, lao nhanh như gió, đuổi theo hướng của bọn Lạc Hàn.

Bốn người bọn Mạch Ngôn lấy phấn độc làm tấm chắn, thầm nghĩ có thể kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Mặc dù công tử không muốn Phong cô nương đến Liêu Thành, nhưng lại càng không muốn thấy Phong cô nương gặp bất kỳ tổn thương nào.

Thiếu niên anh tuấn áo trắng cũng đã nhuộm một chút máu đỏ.

Phía bên kia, Lạc Hàn và Tần Phi Vãn đã tới chỗ núi  non trùng điệp. Lúc Đường Phong Hoa chạy đến nơi, hai người bọn họ đang xê dịch tảng đá lớn.

“Lạc huynh, ngươi đang định...” Đường Phong Hoa đứng trên một tảng đá lớn, cúi đầu nhìn xuống dưới. Giữa hai vách núi có một con đường đá chật hẹp. Nếu như dẫn bộ binh mặt nạ sắt đi qua lối này, sau đó lại đẩy những tảng đá này xuống...

“Đúng như suy nghĩ trong lòng ngươi.” Lạc Hàn nhướng mày cười, trong đáy mắt là sự tự tin kiêu ngạo.

“Được, ta xuống dưới dẫn bọn chúng đến đây.” Đường Phong Hoa quả quyết gật đầu.

“Cô nương!” Tần Phi Vãn lo lắng gọi nàng lại, nói, “Chi bằng để ta đi, ngộ nhỡ tảng đá lăn xuống, cô nương lại không kịp tránh, e rằng sẽ làm cô nương bị thương.”

“Nếu đến ta cũng tránh không được, thì ngươi đi càng nguy hiểm hơn.” Đường Phong Hoa ăn ngay nói thật, cũng không có ý khoe khoang. Nàng xoay người vận khinh công, nhẹ nhàng phóng lên bay ra xa.

Lạc Hàn vỗ vai Tần Phi Vãn, an ủi, “Đừng lo lắng! Tướng quân là nhân vật thần tiên như vậy, sao lại chết trong một hẻm núi nhỏ không ai biết đến cơ chứ.”

Đường Phong Hoa một mạch tung người bay lên, quay lại khu rừng kia trong chốc lát. Vừa đến nơi, nàng đã thấy ba người bên cạnh Mạch Ngôn đã ngã xuống, cổ họng bị cắt đứt, máu tuôn trào.

“Mạch Ngôn! Cẩn thận!” Nàng hét lớn, nhưng trái tim đông cứng. Mắt thấy ngực Mạch Ngôn bị một thanh loan đao đâm vào, lưỡi dao  cắm sâu vào, cắt một vết thương cực lớn. Lồng ngực như bị xé rách hoàn toàn, dường như có thể nhìn thấy cả tim phổi. 

Thủ pháp giết người của những kẻ mặt nạ sắt tàn nhẫn đẫm máu không gì sánh được.

Nàng nhắm chặt mắt một lúc, khóe mắt rớt xuống một giọt nước mắt, rồi xoay người lại bỏ trốn. Cho dù không vì bản thân, chỉ vì mấy chàng trai trẻ tuổi kia, nàng cũng muốn một mẻ bắt hết mấy tên bộ binh mặt nạ sắt kia!

Bước trên con đường toàn đá tảng, hai bên trái phải là dốc đá dựng đứng. Khoảng trống ở giữa chỉ đủ để hai người sóng vai cùng bước đi. Đường Phong Hoa đi đến cuối con đường đá, dừng bước. Nàng lạnh lùng nhìn bọn người mặt nạ sắt đến truy kích, cất cao giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Giản thị đã phái các ngươi đến đây, nói vậy đã đoán được hậu quả. Nếu không phải bên ta chết hết, thì chính là các ngươi phải chết sạch, chỉ có một bên chết thì bên kia mới có thể sống.”

Bọn người mặt nạ sắt xếp hàng chỉnh tề trong con đường đá, không ai mở miệng, chỉ có ánh mắt đỏ ngầu dữ tợn.

“Đến đây đi! Hôm nay chỉ có con đường tử chiến một trận!” Đường Phong Hoa tung dải lụa ra, tập trung nội lực vào đó, nó giống như một bảo kiếm ánh trăng lạnh thấu xương.

Hai gã mặt nạ sắt đứng gần nàng nhất cầm đao tấn công
trước. Đồng thời trong lúc đó, tiếng nổ long trời lở đất, những tảng đá lớn trên đỉnh núi lăn xuống, lấp kín lối vào chật hẹp. Mọi người bị vây trên con hẻm đá, trừ phi giết chết Đường Phong Hoa, bằng không không có đường lui.

Lại có hai gã mặt nạ sắt đạp lên đá tảng, nghiêng người phóng tới trước, bốn tên bắt tay nhau cùng công kích. Đường Phong Hoa đối mặt với nguy hiểm không loạn. Dải lụa trắng uy lực mạnh mẽ, hễ đảo qua một cái, liền
vang lên tiếng đánh trúng thân người. Nàng sát tâm kiên quyết, ra tay không mang theo chút chần chờ. Nội lực cường đại thuần túy phát tác, liên tiếp cuốn rồi xoắn bốn chiếc cổ, chỉ nghe âm thanh răng rắc kinh dị. Bốn gã mặt nạ sắt với bộ dạng bị bẻ cong khác thường, cái cổ vẹo sang một bên, đã mất mạng như thế.

Trong lúc nàng chiến đấu, những tảng đá lớn trên đỉnh núi vẫn cuồn cuộn lăn xuống không ngớt, vị trí được canh rất chuẩn, rất nhanh đã đập chết nhiều quân địch. Hẻm núi càng lúc càng nhỏ, chỉ còn mười người sống sót.
Đường Phong Hoa nhếch môi cười nhạt, dồn khí từ bụng dưới, hét lớn rung trời: “Lạc huynh, lăn hết đá xuống lần cuối đi!”

Những gã mặt nạ sắt nghe thế cả kinh, tất cả đều phi thân lên, uy hiếp nhằm thẳng hướng Đường Phong Hoal

Đường Phong Hoa đang chờ chính là cơ hội này, ám khí bắn nhanh. Mấy tên đang bay giữa không trung bị ngân châm đâm thủng ngực,  xuyên qua sau lưng, châm rơi ở rất xa. Vài tiếng bình bịch nặng nề xuất hiện, thi thể rớt xuống. Bây giờ, trước mặt nàng chỉ còn có ba tên mặt nạ sắt còn sống.

Lạc Hàn và Tần Phi Vãn đã chuẩn bị sẵn dây mây, đu người bay xuống, vững vàng đáp xuống sau lưng Đường
Phong Hoa.

Ba đấu ba, thắng bại đã quá rõ ràng rồi.

“Muốn chết có tôn nghiêm, các ngươi có thể tự sát.” Đường Phong Hoa thần sắc rét lạnh, khuôn mặt bừng lên khí phách và kiêu ngạo liếc nhìn những kẻ đó.

“Nữ chiến thần Đường Phong Hoa danh chấn thiên hạ năm xưa... bây giờ vẫn còn bản lĩnh khiến quân địch nghe tên đã sợ mất mật như trước.” Một tên mặt nạ sắt dẫn đầu cuối cùng cũng mở miệng, tiếng nói khàn đặc dường như mang theo ba phần gượng gạo, bảy phần tuyệt vọng. Hắn ta vừa dứt lời, gào lớn một tiếng, dốc toàn lực cầm đao công kích! Thân là chiến sĩ, tự sát mới là cái chết đáng sỉ nhục nhất!

Hai tên mặt nạ sắt khác cũng phóng tới như đao, đôi tay hóa thành chưởng đao, cùng loan đao thả người tấn công, rõ ràng là một chiêu liều mạng cuối cùng!

Đường Phong Hoa vẫy dải lụa, chặn ba thanh loan đao, một tay tiếp nhận một chưởng đánh tới. Cú đánh mạnh chấn động tên kia bay lùi về sau, vừa hay đụng trúng người tên mặt nạ sắt phía sau. Lạc Hàn và Tần Phi Vãn thừa cơ hội này nghênh chiến. Ba người phối hợp ăn ý. Sau mười chiêu qua lại, hẻm núi đá khôi phục lại sự vắng vẻ.

Đường Phong Hoa nhìn những thi thể chất đầy con đường đá, khẽ thở dài một cái không thể nghe thấy.

Đã rất lâu rồi nàng không giết nhiều người như vậy. Bàn tay đầy máu tanh, vì bảo vệ quốc thổ, bảo vệ bách tính, và cũng là vì lòng thù hận của ai đó.

“Cô nương, đi thôi.” Một lúc lâu, Tần Phi Vãn nhẹ giọng gọi nàng.

“Ừ.” Đường Phong Hoa lên tiếng trả lời, thu lại đau thương trong đáy mắt. Nàng ngước mắt nhìn về hướng rừng cây, chỉ chốc lát lại xoay người, chậm rãi rời đi.

Ở đâu có chiến tranh, thì ở đó ắt có giết chóc, tất cả đều vì lòng người tham lam, ham muốn ích kỷ.

***

Ba ngày sau, đoàn người Đường Phong Hoa đến Liêu Thành.

Tòa thành nhỏ này thuộc Lâm Hải, dân chúng chất phác, đa số người dân sống cạnh biển đều đánh bắt cá để kiếm sống. Lúc bọn Đường Phong Hoa vào thành, liền mua một căn nhà gỗ cạnh biển để ở, đợi tụ hợp với những người khác của quân Bách Thắng.

Tần Phi Vãn đến hàng xóm láng giềng mua cá tôm, làm bữa tối. Ba người ăn bữa cơm dưới ngọn đèn mờ nhạt.

“Cô nương, hiện nay không có tin tức của Vô Hoan công tử, chúng ta có cần ra ngoài điều tra hay không?” Tần Phi Vãn hỏi.

“Không cần.” Đường Phong Hoa ăn rất ngon miệng, ăn hết một bát cơm lớn, ngẩng đầu cười nhạt, nói: “Ta nghĩ, hắn sẽ không dằn lòng được, tự mình đến tìm ta.”

Lạc Hàn ăn xong, đặt chén đũa xuống, nhíu mày một cách nho nhã, lên tiếng: “Bộ binh mặt nạ sắt Giản gia nhiệm vụ thất bại, người của Giản thị nhất định đã biết mình đã bại lộ chân tướng, chỉ e sẽ không buông tha chúng ta dễ dàng.”

“Không sợ bọn chúng ra tay, chỉ sợ bọn chúng không chịu ra tay.” Đường Phong Hoa lại nhếch môi cười khẩy, ánh sáng nơi đáy mắt có phần phức tạp khó hiểu. Nàng
đứng lên, nói: “Ta ra ngoài đi dạo một chút.”

Bãi biển vào ban đêm, bình an mà xinh đẹp. Từng cơn sóng nối đuôi nhau xô vào bờ, sau đó lại từ từ rút xuống. Trên trời, một vầng trăng tròn vành vạnh chiếu rọi lên mặt biển, làm cho người ta có một ảo giác vươn tay là có thể chạm được ánh trăng.

Đường Phong Hoa đi tản bộ trên bờ cát, gió đêm thổi bay mái tóc suôn dài, mềm mượt của nàng. Nhìn từ phía sau,
bóng nàng kéo dài trên bờ cát, yếu ớt mảnh khảnh đến độ làm cho người ta yêu thương, muốn che chở.

“Phong Hoa.”

Một tiếng nói trầm thấp kéo dài phát ra từ sau lưng nàng.

Đường Phong Hoa không nóng lòng quay đầu, nàng cong môi cười. Hắn chung quy vẫn không kiềm chế được mà xuất hiện rồi. Lần trước bỏ đi không lời từ biệt, trong lòng hắn có cảm thấy hổ thẹn hay không?

“Phong Hoa, nếu như ta không chịu nghe ngươi khuyên can, ngươi định làm sao?”

Tiếng nói đến gần, Đường Phong Hoa mới xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc, im lặng nhìn hắn chằm chặp.

Với quần áo gấm vóc màu tím vẫn tôn lên nét anh tuấn phi phàm của hắn như cũ, khuôn mặt đẹp tựa như ngọc
thạch. Đôi mắt sâu thăm thẳm, hẹp dài nhìn nàng không chớp mắt, nhưng đáy mắt mang nét u sầu không thể gọi tên.

“Vô Hoan, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng thu tay lại?” Giọng nói của nàng trầm tĩnh, không chứa sự thúc ép, không mang sự dụ dỗ, chỉ là phát biểu câu hỏi của bản thân.

“Ngươi biết là...” Ánh mắt Hoa Vô Hoan càng thêm thâm trầm, nhỏ giọng nói rằng, “Thù này, không thể không báo. Ta đã lên kế hoạch nhiều năm, đợi đến bây giờ.”

“Một hòn đảo bị phá, có lẽ cũng không là cái gì cả. Nhưng ngươi hãy nhìn tòa thành nhỏ này, bách tính ở đây vô tội ra sao. Ngươi hãy nhìn lại những bách tính của những thành trấn khác trong Kim Triều, họ vất vả lắm mới có thể an cư lạc nghiệp, bỗng nhiên ngọn lửa chiến tranh lan đến. Sao ngươi có thể nhẫn tâm nhìn họ từ nay về sau rơi vào dầu sôi lửa bỏng?” Giọng điệu của Đường Phong Hoa dần dần trầm trọng. Nàng không phải vì một mình Hiên Viên Triệt mà đến khuyên nhủ Vô Hoan thu tay lại. Nàng chỉ là không muốn thấy Nguyên Triều mượn cơ hội xâm lược, dấy lên khói lửa chiến tranh.

Hoa Vô Hoan nhìn đôi mắt phát sáng rực rỡ như ánh trăng tròn kia, trong lòng càng nảy sinh sự xấu hổ. Nhưng hắn vẫn ngẩng cao đầu, trầm giọng nói: “Ta từ trước đến nay không có lòng dạ vĩ đại vì nước vì dân, chỉ cần báo thù, ta sẽ không ngừng tay.”

“Sợ là đến lúc nào đó ngươi muốn dừng, cũng đã không
dừng lại được.” Đường Phong Hoa than nhẹ, nghiêm mặt, hỏi nghiêm túc, “Vô Hoan, ngươi trả lời thành thật cho ta, ngươi đã tiếp xúc với người của Nguyên Triều rồi hay chưa? Có phải âm thầm có hiệp ước?”

Hoa Vô Hoan mím chặt môi mỏng, không rên một tiếng, cũng không trả lời.

Đường Phong Hoa nhìn biểu tình của hắn như vậy, trái tim không khỏi lạnh đi phân nửa. Nếu trận chiến này không thể tránh khỏi, thì nàng sẽ giúp Vô Hoan, hay là giúp Hiên Viên Triệt giữ thành, hay là khoanh tay đứng nhìn? Trên thực tế, nàng biết đáy lòng nàng sớm đã có quyết định.

“Phong Hoa, ngươi quay về đế đô đi.” Một lát sau, Hoa Vô Hoan vươn tay như có như không lướt qua mái tóc dài của nàng, dường như mang theo sự nhung nhớ và không nỡ sâu sắc, “Bất luận là chuyện của ta hay Hiên Viên Triệt, ngươi cũng đừng xen vào. Chuyện của nam nhân, hãy để nam nhân tự giải quyết.”

“Ta đã tới đây, sẽ không vô cớ quay về.” Đường Phong Hoa cảnh giác nghiêng đầu né bàn tay hắn. Vô Hoan dụng độc quỷ không biết thần không hay. Mặc dù nàng sẽ không bị nguy hiểm tính mạng, nhưng khó đảm bảo hắn không hạ thuốc mê với nàng.

Hoa Vô Hoan nhếch môi cười, mang theo chút cay đắng. Là địch chứ không phải là bạn sao? Sao hai người họ lại đi đến nước này?

“Vô Hoan, ngươi quay về cùng ta được không?” Đường Phong Hoa nhìn thấu tâm tư của hắn, không kìm được mà hạ giọng, dịu dàng nói, “Chúng ta và Bách nhi quay về Phồn hoa cốc đi, không cần để ý đến phân tranh trên
đời này nữa.”

“Cho dù ta đặt được thù hận xuống, lẽ nào ngươi buông lơi được sự lăng nhục khi xưa sao? Nỗi đau bị tội oan và bị giết, ngươi có thể tự mình bỏ xuống mà không có chút nào không cam tâm sao?” Trong đáy mắt hẹp của Hoa Vô Hoan lóe sáng, hỏi với giọng hùng hổ như muốn gây sự.

“Ta có thể, chỉ cần ngươi theo ta.” Đường Phong Hoa trả lời không chút chần chừ.

Nụ cười bên khóe môi Hoa Vô Hoan càng sâu hơn, chân thụt lùi về sau từng bước, hắn cười nói: “Phong Hoa, ngươi gạt ta. Đây chỉ là mánh khóe ngươi dùng để trấn an ta, ngươi sẽ không bằng lòng sống cả đời với ta ở Phồn hoa cốc.”

Hai người họ chưa bao giờ thảo luận trực tiếp, sắc sảo về vấn đề này như vậy. Đường Phong Hoa giật mình trong lòng, câu trả lời vừa rồi của nàng không phải là nói dối, nhưng không phải là lời hứa sống cùng hắn một đời. Vô Hoan nhạy cảm như thế, hắn vẫn còn nhớ nhung những suy nghĩ ngây thơ trước đây, nhưng bây giờ hắn bất chấp tất cả sao?

Gió biển dần lạnh thêm, thổi tung vạt áo hai người, hình ảnh vô cùng tao nhã mê hoặc. 

Xa xa, đôi mắt đen của Lạc Hàn co rút lại, ánh mắt kỳ lạ lẫn sâu sắc. Lần này đến Liêu Thành, ngoại trừ giúp tướng quân, việc riêng của hắn cũng nên hoàn thành rồi.

Hắn ta không tiến lên làm phiền, quay đầu nói với Tần Phi Vãn: “Ta vào thành một chuyến, ngươi nói một tiếng với cô nương, ta sẽ về trước rạng sáng.”

Còn trên bờ biển, bầu không khí giữa Đường Phong Hoa và Hoa Vô Hoan xuất hiện biến hóa nhỏ.

“Vô Hoan, ta không muốn chúng ta cằm vũ khí chĩa vào
nhau trên chiến trường.” Đường Phong Hoa sải bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt hắn. 

“Ta hiểu suy nghĩ của ngươi.” Hoa Vô Hoan lại lùi về sau, nét mặt vẫn mang theo ý cười, “Đêm nay ta đến đây, đã biết sẽ gặp phải tình trạng ra sao.”

“Nếu ngươi đồng ý, chúng ta giao hẹn, người nào thua thì sẽ làm một chuyện cho người thắng.” Đường Phong Hoa xoay người vung tay lên thủ thế, trầm tĩnh nói, “Ta không dùng dải lụa và ám khí, ngươi không dùng độc dược và thuốc mê. Chúng ta đánh nhau một trận, thắng
bại không đổ lỗi.” 

“Được.” Hoa Vô Hoan mỉm cười gật đầu, đáy mắt sâu thêm mấy phần. Hắn đột nhiên bay lên, cát sỏi đầy trời che mắt người khác. 

Đường Phong Hoa bình tĩnh đứng yên tại chỗ, lòng bàn
tay chứa năm phần nội lực. Nàng tung ra một chưởng, tiếng bốp giòn tan, chống lại một cú đánh của Hoa Vô Hoan!

Nàng lùi lại hai bước, lồng ngực nhấp nhô dồn dập. Không ngờ Hoa Vô Hoan dốc từng lực đối phó, mười phần nội lực đánh xuống làm chấn động khí huyết cuồn cuộn của nàng.

Nàng vẫn không kịp thở dốc, hắn đã nhảy vọt lên cao, lộn ngược trên không. Hắn biến nắm tay thành chưởng. Cú chưởng mạnh mẽ sắc bén đánh lên bả vai của nàng!
Nàng cúi người tránh, hơi thở càng thêm lộn xộn. Chết tiệt! Bệnh tim của nàng đã lâu rồi không phát tác, sao lại cứ chọn đúng lúc này!

Mới tránh được một chiêu mà Hoa Vô Hoan vẫn không ngừng cố gắng, xoay người đáp xuống đất. Hắn nhắm lưng của nàng, lại dốc toàn lực tấn công! Hắn vốn nghĩ với công lực của nàng, đương nhiên có thể né được, hơn nữa còn dư sức phản kích. Hắn nào ngờ nàng chỉ nghiêng được nửa người, cú chưởng của hắn đụng vào bả vai nàng, tiếng bộp kinh người!

“Phụt...” Đường Phong Hoa phun ra một ngụm máu, cười khổ đưa tay lau khóe miệng. Nàng miễn cưỡng đứng thẳng dậy, nói: “Ta thua rồi.”

“Ngươi thua?” Hoa Vô Hoan khó tin, thấy sắc mặt tái nhợt của nàng thì trái tim hắn bỗng đau đớn từng cơn. Hắn đã tự tay đả thương nàng! Nhiều năm qua vẫn tỷ thí đùa giỡn, ngay cả vạt áo của nàng hắn cũng không đụng được, sao có thể thắng nàng?!

Đường Phong Hoa đưa một tay bụm ngực, cổ họng trào lên từng đợt máu tanh. Cảm giác khó chịu sôi sục đã quá quen thuộc với nàng, trước mắt dường như thành màu đen. Nàng cố đứng thẳng lên, giọng điệu vẫn đều đều: “Ngươi đã thắng, có phải muốn bảo ta rời khỏi đây?”

Hoa Vô Hoan nhíu mày, nhìn động tác của nàng, bỗng nhiên sải bước đến đỡ thắt lưng nàng, một tay bắt mạch
cho nàng.

“Ngươi phát bệnh rồi!” Hắn khẽ la lên, rất nhanh lấy ra lọ thuốc mang theo bên người, trút ra một viên thuốc nhét vào miệng nàng.

Đường Phong Hoa ngã vào lòng hắn, liếc mắt thấy Tần Phi Vãn dường như đã phát hiện điều bất thường, đang chạy về phía này. Trong lòng nàng đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, ra hiệu bằng mắt với Tần Phi Vãn, ý bảo nàng ta không nên xuất hiện.

Viên thuốc mới vào bụng chưa kịp phát huy dược tính, Đường Phong Hoa đã quyết thúc giục nội lực, khiến máu trong người của mình càng sôi sục dữ dội hơn. Nàng lại ói ra một ngụm, yếu ớt ngất xỉu.

Vẻ hối hận trong mắt Hoa Vô Hoan khó lòng che giấu. Hắn ôm nàng, chạy vội đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play