Quyển 3: Phong Hoa tái xuất

Chương 1: Nguy hiểm tứ phía

Mùa hè oi bức đã qua, nhưng nắng cuối thu vẫn rất gay gắt. Mặt trời chói sáng treo ở một góc trời, ngày nóng bức. Đường Phong Hoa thân mặc quần áo trắng tuyết, thúc ngựa bôn ba. Nàng tựa như một cơn gió cuốn qua, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt mọi người.

Nàng đến trước nhà trọ Nguyên Khung, hợp nhất với quân Bách Thắng. Nhà trọ này mọi khi như bao nhà trọ bình thường khác, nhưng hôm nay tập hợp toàn cao thủ. Trong một căn phòng nho nhỏ, chứa đầy những người đàn ông cường tráng với sắc mặt nghiêm túc. Vừa thấy Đường Phong Hoa bước vào, trong mắt mọi người đều có cơn sóng chập chờn.

“Tướng quân!” Nhất tề gọi một tiếng, mọi người đều quỳ một gối, dùng thái độ cung kính nhất chào nàng.

“Đã lâu không gặp!” Đường Phong Hoa đứng thẳng giữa phòng, giơ tay lên nói, “Mọi người không cần khách khí. Phong Hoa rất hổ thẹn, đã để mọi người chờ đợi nhiều năm như vậy. Chuyện lần này, có lẽ không nhận được công trạng, hay ban thưởng. Ai sẵn lòng giúp ta một tay thì hãy cùng sóng vai với ta. Nếu có bất tiện, ta cũng có
thể hiểu, quyết không trách cứ.”

“Tướng quân đừng khách khí với chúng tôi mới được.” Trong đó có một người đứng lên, mặc một bộ quần áo vải bình thường, nhìn qua giống như một một người trí thức thông thường trói gà không chặt. Chỉ thấy hắn ta mỉm cười nói, “Những người chúng tôi quy ẩn đã lâu, dòng máu hiếu chiến trong xương tủy lại chưa bao giờ đổi khác. Lần này Nguyên Triều xâm chiếm, vừa hay chúng tôi cũng chán ở ẩn rồi.”

Hắn nói chuyện cảm thấy như vô cùng dễ dàng, xem chiến tranh chỉ đơn giản tựa như cầm bút vẽ tranh.

“Lạc Hàn huynh, đã lâu không gặp.” Đường Phong Hoa nhếch môi cười, theo thói quen vươn tay vỗ lên vai hắn, “Mấy năm qua, huynh lại già dặn thêm mấy phần.”

“Đâu có, đâu có.” Tên thư sinh tên Lạc Hàn kia lại trở về bộ dạng tươi cười sáng lạn, hắn đưa một tay cầm bả vai xoay một vòng, “Tướng quân nội lực thâm hậu. Cái vỗ vai này giáng xuống, cánh tay của thuộc hạ chắc phải phế đi.”

Đường Phong Hoa thu tay lại, cười ngạo nghễ liếc hắn.

Trong rất nhiều thuộc hạ của nàng, một người nhìn qua như rất yếu đuối, nhưng cũng là một người có thực lực cực mạnh.

Lạc Hàn, thường gọi là Bách Hiểu[1] thư sinh, tinh thông kỳ môn độn giáp[2], am hiểu binh pháp sách lược, giỏi nhất là nhìn thấu lòng người, hơn nữa võ công biến hóa kỳ lạ, chẳng biết xuất phát từ môn phái nào. Người ngoài thấy hắn nho nhã yếu ớt, không biết rằng con người này khiến người ta khó lòng phòng bị nhất.

[1] Bách Hiểu: ý chỉ hiểu biết nhiều.

[2] Kỳ môn độn giáp là một loại thuật số cổ xưa của Trung Quốc, là một di sản văn hóa quý giá, còn được xem là một công pháp tu hành.

“Tướng quân, chúng ta nhân số đông đảo, không nên hành động cùng nhau. Ta đề nghị chia thành những tốp nhỏ, đến vùng biên giáp giới Liêu Thành rồi hãy tập hợp lại.” Lạc Hàn phất chiếc quạt giấy, nhẹ nhàng quạt quạt,
đôi mắt ôn hòa, tinh quang thu vào sâu trong đáy mắt.

“Ta cũng có ý này. Lạc huynh, huynh và Phi Vãn đi cùng với ta, những người khác do lão Trần phân công. Mười ngày sau, chúng ta sẽ tập hợp ở Liêu Thành.” Đường Phong Hoa tán thành, chắp hai tay thi lễ, hướng về phía các thuộc hạ cũ cúi đầu nói, “Làm phiền mọi người!”

“Tướng quân yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Tất cả trả lời đều nhịp, khí thế hiển hách. 

Đường Phong Hoa gật đầu, quay đầu nói với Phi Vãn đã ở sau lưng từ sớm: “Có tin tức từ phía của Vô Hoan hay không?”

“Không có tin tức gì mới, chỉ e đã thuận lợi đến Liêu Thành trước chúng ta.” Tần Phi Vãn đã thay cung trang bằng bộ trang phục nam giới, tóc dài buộc cao, khí khái anh hùng không thua gì nam nhân.

“Được rồi. Chúng ta lập tức khởi hành.” Đường Phong
Hoa lo lắng trong lòng, không rề rà ở đây thêm nữa, nhanh chóng xuất phát. Sự cố chấp trong lòng Vô Hoan quá sâu, nàng không chắc có thuyết phục được hắn hay không, hay là cuối cùng phải động binh đao. Cho dù như
vậy, nàng cũng không thể nhìn hắn phạm tội thông đồng với địch tấn công hòn đảo kia.

Nhóm ba người ra roi thúc ngựa, ngày đêm thần tốc, sau ngày thứ tư đã đi được hơn phân nửa lộ trình.

Ngày hôm đó, mặt trời lặn xuống đằng Tây, ánh chiều
tà còn sáng rọi. Đường Phong Hoa và hai người kia đã chạy suốt ngày đêm mấy ngày liên tiếp, cũng có phần mệt mỏi, liền quyết định dừng chân nghỉ ngơi, ngủ một đêm trong rừng núi.

“Ta đi bắt vài con thỏ rừng, các ngươi nhóm lửa trước đi.” Lạc Hàn buộc ngựa xong, đeo ống tên lên lưng rồi đi vào rừng sâu.

Tần Phi Vãn nhặt củi nhóm lửa, vừa nói: “Cô nương, dọc đường đi quá bình yên, sợ rằng đêm nay sẽ...”

Đường Phong Hoa gật đầu, sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ nói: “Binh đến thì ngăn, nước đến thì chặn, đừng quá lo lắng.” Ba người bọn họ đều xuất thân quân nhân, là những kẻ rõ nhất cái gì gọi là bình yên trước cơn giông bão. Trên đường đi mặc dù không gặp trở ngại nào, nhưng lúc nào cũng có thám tử theo dõi. Nàng không xác định được là cùng một nhóm người, hay là có nhiều người có ý đồ giám sát bọn họ.

Đống lửa được nhóm lên, Lạc Hàn rất nhanh đã quay trở lại. Hắn cũng đã rửa sạch thỏ, mổ xẻ nội tạng, rồi xuyên dọc con thỏ qua một cành cây khô.

“May mà ta có mang theo muối, không thì đã lãng phí món ăn dân dã này rồi.” Hắn ta vẫn cười tươi ấm áp, ánh mắt lại đặc biệt phát sáng. Hắn đem con thỏ đặt lên cái khung đỡ bên ngọn lửa, từ từ nướng. Hắn lại nói như đang tán gẫu, “Đi đường một mạch quá nhanh, thật là buồn chán. Chỗ ngồi này trong rừng, động vật lớn bé không ít, tiếng hít thở nhấp nhô, cuối cùng cũng náo nhiệt.”

Đường Phong Hoa khẽ chớp đôi mắt sáng trong, khóe
môi hơi cong lên. Xem ra vừa rồi Lạc Hàn đã thăm dò chung quanh. Những người mai phục trong rừng này, số
lượng không ít. 

Mỗi người nhận một con thỏ rừng đặt trước mặt, tự tay quay trở nướng thịt. Dần dần, mùi thơm phức khiến người ta nhỏ dãi tràn ra khắp nơi.

Đường Phong Hoa từ trong vòng tay lấy ra một chiếc ngân châm, đâm đâm vào thịt thỏ, mở miệng nói: “Chín rồi.” Cánh tay đột nhiên giương lên, ngân châm mạnh mẽ bắn ra, rồi biến mất trong rừng cây âm u.

Một tiếng bịch lớn phát ra, giống như là âm thanh dã thú hoặc là cơ thể con người ngã từ trên cây xuống.

Ba người ngồi bên đống lửa điềm nhiên như không, Lạc
Hàn dùng quạt giấy quạt lửa. Cổ tay hắn xoay chuyển không có dấu vết, một cái đinh màu đen bắn ra, xa xa lại vang lên một tiếng “Bịch”.

“Ăn thôi.” Hắn nhấc con thỏ được nướng vàng ươm lên, nhã nhặn mở miệng cắn một miếng, “Ồ, mùi vị rất ngon.”

Nhóm ba người vẫn thản nhiên ăn tối, những kẻ ẩn nấp ở đây đã không kiềm chế được nữa. Mấy cái bóng đen chạy ào từ chỗ trốn, tốc độ kinh người. Ánh kiếm như điện, bổ nhào vào ba người Đường Phong Hoa!

Ống tay áo Đường Phong Hoa run lên, dải lụa trắng như rồng bay phượng múa. Dải lụa quấn chặt lấy cần cổ của một người, tiếng răng rắc kinh dị vang lên, nhanh chóng gọn ghẽ giải quyết xong một tên sát thủ. Những tên này không giống với những tên thám tử bám theo lúc trước, sát khí dày đặc, rõ ràng là đến đây phụng mệnh ám sát.

“Ôi chao! Ơ! Huynh đài, xin bỏ qua bữa tối của ta!” Lạc Hàn đau xót kêu la, thịt thỏ trên tay bị thích khách chém
chỉ còn xương vụn. Hắn giống như không địch lại đối thủ, từng bước lui về phía sau, trốn tránh vô cùng chật vật. Đúng lúc này, ngăn bí mật trên cây quạt cẩm ở tay phải mở ra không một tiếng động, đinh đen bắn thẳng giữa ấn đường của tên thích khách, một chiêu mất mạng.

“Lạc huynh, huynh vẫn nham hiểm như xưa.” Đường Phong Hoa còn thừa hơi bớt chút thời gian để tán gẫu. Dải lụa trắng bay vút lên không, như tấm lưới vây bắt
hai tên thích khách. Trong đó ẩn chứa nội lực mạnh mẽ,
khiến người ta không dám làm xằng làm bậy, chỉ e sẽ bị
chân khí hùng mạnh dị thường kia siết cổ.

“Được rồi, ta đây sẽ nham hiểm giúp ngươi một một tay!”
Lạc Hàn lời còn chưa nói xong, hai cái đinh đen đâm xuyên qua dải lụa trắng, cắm vào giữa ngực thích khách. 

Đường Phong Hoa thu hồi lại dải lụa, quay đầu nhìn về
phía Tần Phi Vãn.

Võ công của Tần Phi Vãn đơn giản tự nhiên, nhưng khí lực đặc biệt sâu nặng. Nàng ta bị hai tên sát thủ vây đấu một lúc lâu vẫn không biểu hiện chút nôn nóng, mặc dù không thắng thế, nhưng cũng không thua.

Đường Phong Hoa yên lòng mà tiếp tục ngồi bên cạnh đống lửa, xé một miếng thịt thỏ đưa cho Lạc Hàn. Hai người cứ thong dong như vậy, vừa ăn vừa đợi Tần Phi Vãn.

“Không để lại tên nào còn sống sao?” Lạc Hàn hỏi.

“Những kẻ được phái đến giết ta, nhất định là tử sĩ.” Đường Phong Hoa đáp.

“Bởi vậy có thể thấy, ngươi chọc giận quá nhiều người rồi.” Lạc Hàn nói chuyện rất là nhã nhặn, giương mắt nhìn bên phía Tần Phi Vãn. “Không tệ lắm. Chỉ không biết đêm nay còn có ai khác đến góp vui hay không đây.”

Đường Phong Hoa lại không nói tiếp, từ từ đảo trên đảo dưới cơ thể thích khách. Ấn ký dưới đế giày là dấu hiệu đặc biệt của đội quân Triệu gia năm đó khi tham gia thảo
phạt. Thủ đoạn vu oan giá họa này cũng quá vụng về đi.

Hiện nay trong cung có mấy thế lực, duy chỉ có một thế lực chưa xuất đầu lộ diện, đó chính là Giản thị.

Ánh mắt thông minh phát sáng của Đường Phong Hoa phát ra tia sáng sắc bén, nhưng nhanh chóng tan mất. Nàng có dự cảm, hành trình đến Liêu Thành lần này sẽ gặt hái kết quả ngoài dự tính.

Mặt trời chiều biến mất, màn đêm chậm rãi buông xuống. Trong rừng trở nên im lặng tĩnh mịch. Những thi thể nằm một bên, khiến cho quang cảnh càng thêm đáng sợ. 

Tần Phi Vãn xử lý xong hai tên thích khách còn lại, trở lại bên cạnh Đường Phong Hoa, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, chúng ta có nên đổi địa điểm để ngủ đêm?”

“Không cần.” Đường Phong Hoa bình thản lắc đầu. Trong cái đêm không yên tĩnh này, hay đúng hơn là chỉ mới bắt đầu này, nếu phải sợ hãi lẩn trốn, chi bằng đánh phủ đầu.

Gió đêm mang theo vài phần hơi lạnh, thổi qua đám lá cây làm chúng xào xạc tuôn rơi, che lấp những âm thanh khác trong rừng.

Vầng trăng khuyết dần dần bò lên đỉnh đầu, ánh trăng trong sáng, chiếu rọi mặt đất. Trong rừng sâu xa xa, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ tiến đến gần, không mang theo sự vội vã, giống như đã chờ đợi rất lâu.

Đường Phong Hoa đứng lên, ung dung đứng dựa lưng vào thân cây, chăm chú nhìn thẳng.

Bốn thiếu niên mặc áo trắng lộ diện dưới ánh trăng. Dáng vẻ đều rất thanh cao, dung mạo cũng rất thanh tú khôi ngô. Mà ngay cả khí chất  quanh người cũng tao nhã  mê hoặc người khác, không có gì để bới móc.

“Mạch Ngôn? Mạch Trần?” Đường Phong Hoa thầm chấn động không thôi, là người của Vô Hoan!

Thiếu niên dẫn đầu bước lên trước, cung kính nói: “Mạch Ngôn xin chào Phong cô nương. Công tử có chuyện muốn Mạch Ngôn chuyển lời thay.”

Đường Phong Hoa chắp tay sau lưng, tay nắm chặt lại thành quyền. Nét mặt nàng vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nói: “Hắn là muốn bảo ta quay lại, đừng tìm hắn nữa, ta nói có đúng không?”

“Phong cô nương thông minh có một không hai, công tử chính là có ý này.”

“Nếu ta kiên trì muốn đi Liêu Thành, hắn sẽ định làm sao?”

Mạch Ngôn hơi nhíu mày, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: “Công tử nói, Phong cô nương võ công phi phàm, đánh nhau với người nhất định sẽ thua thảm, chỉ có dùng độc, mới mong có phần thắng.”

Hắn nói chuyện thẳng thắn như vậy, ngược lại càng khiến lòng Đường Phong Hoa tê tái. Vô Hoan ơi là Vô Hoan, không ngờ lại có một ngày nhà ngươi cũng muốn ra tay với ta đây...

“Xin Phong cô nương yên tâm! Công tử đã nói, lúc hạ độc thuốc mê các người, phải ở bên cạnh bảo vệ các người, không cho kẻ có dã tâm làm các người bị thương chút nào.” Mạch Ngôn vô cùng thành thật, dứt lời, phi thân lên cao. Ba thiếu niên khác cũng bay lên đứng trên nhánh cây cổ thụ.

Những phiến lá xanh tươi lả tả rơi xuống, mang theo mùi hương thanh mát, thấm vào ruột gan.

Lạc Hàn và Tần Phi Vãn từ lúc bọn họ nói chuyện với
nhau thì đã nín thở. Nhưng mùi hương lạ lùng này cực kỳ xảo quyệt, vô hình rơi xuống mặt người, tạo ra cảm giác ngưa ngứa. Chỉ chờ bọn họ nhịn không được liền hắt xì một cái, mùi hương sẽ nhân cơ hội chui vào mũi, sau đó dễ làm người ta ngất xỉu.

Đường Phong Hoa nhìn Lạc Hàn và Tần Phi Vãn đều trúng chiêu, trong lòng vừa nôn nóng vừa tức giận. Vô Hoan biết nàng bách độc bất xâm, cho nên mới dùng loại
thuốc mê giống độc nhưng không độc này để đối phó với
nàng!

Nhẫn nại nín thở, nhưng cảm giác ngứa ngáy này quả thực lợi hại. Nàng chỉ còn cách bóp chặt mũi của mình, ép buộc bản thân cố gắng chống chịu. 

Các chàng thiếu niên lẳng lặng đứng đợi. Độc tính của
loại thuốc mê này không tính là mạnh, chỉ là nó bắt đúng
phản ứng nguyên thủy nhất của con người. Cho dù người có võ công cao cường thâm hậu đến đâu, cũng không chịu đựng quá một khắc.

Đường Phong Hoa bắt đầu nảy sinh sát khí, nhưng trong lòng biết rõ có giết bọn chúng cũng vô dụng. Nàng cố gắng chịu đựng đến giới hạn cuối cùng. Rốt cuộc nàng chịu không được nữa mà hắt xì một cái. Mùi hương lập tức chui vào trong mũi, một trận sáng lóa mắt ùn ùn kéo đến...

Trong giây lát trước khi rơi vào hôn mê, cả người nàng căng cứng. Bản năng nàng tự nhận thấy một luồng khí tức nguy hiểm khác đang đến gần.

Không còn kịp nữa rồi. Nàng cười khổ trong lòng một tiếng. Ý thức bắt đầu hỗn độn, thần trí dần dần biến mất, chỉ chốc lát đã hôn mê hoàn toàn.

Trong đêm, nguy hiểm bốn bề lúc này mới chính thức mở màn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play