Mọi người đều im lặng, trong đáy mắt đều có sự nghi ngờ, cũng có cả kinh hãi.
Đường Phong Hoa trước sau vẫn đứng im, trong lòng cảm thấy đành chịu. Nàng hơi nghiêng đầu liếc Hiên Viên Triệt, sắc mặt hắn nặng nề, nhưng lại rất tự tin. Đường Phong Hoa lại một lần nữa hoài nghi, không phải hắn đã biết chuyện gì rồi chứ?
Đường Bách được dẫn vào, sau đó thái y tới. Thời gian trong nháy mắt, một chén nước trong cùng hai giọt máu đào hiện ra trước mắt mọi người. Chúng từ từ hòa tan vào nhau, không hề đối chọi nhau.
Triệu Xuyên nhỏ giọng cảm thán: “Sao có thể?!” Sắc mặt cũng tái xám.
Chúng quần thần còn lại lúc này cũng không dám lên tiếng. Bằng chứng sắt đá xảy ra trước mắt, cho dù đáy lòng có không phục đi nữa, cũng không ai có lá gan đi vuốt râu hùm của hoàng đế.
“Các khanh gia đều đã thấy rồi chứ? Bách nhi là con trai của trẫm.” Hiên Viên Triệt thả âm điệu rất chậm, lại còn tỏ vẻ không thể nghi ngờ, “Các khanh gia cũng không đoán sai. Phong Uẩn đúng là con gái của Phong Tiêu Tiêu, là em gái của Đường Phong Hoa. Nhưng chuyện năm đó không liên quan đến Phong Uẩn, mà nàng cũng chưa từng tham gia chiến sự.”
Ánh mắt sắc như dao của hắn đảo qua từng người, lại tiếp tục nói, “Trẫm muốn nhận con về, phong mẹ của con trai làm phi, các khanh có dị nghị gì không?”
Khóe môi Đường Phong Hoa khẽ run, cố nhịn cười. Hóa ra Hiên Viên Triệt nhằm vào chuyện này, biết thời biết thế, nhất cử lưỡng tiện. Thuốc để hòa tan máu, chắc là do Thượng Vô Tà cung cấp.
“Khởi bẩm bệ hạ, Minh phi nương nương cầu kiến.”
Bên ngoài truyền đến tiếng thái giám bẩm báo. Sắc mặt Hiên Viên Triệt hơi trầm xuống, cất giọng nói: “Tuyên vào!”
Một nữ tử mặc cung trang thanh nhã vững vàng đi tới, chậm rãi quỳ xuống, ngửa mặt nói rõ ràng: “Bệ hạ, thần thiếp cả gan yết kiến, xin bệ hạ nghe thần thiếp nói một lời.”
Hiên Viên Triệt chớp mắt, không lên tiếng.
“Vị tiểu công tử này, nếu là hài nhi thân sinh của bệ hạ, là huyết mạch hoàng thất, đương nhiên phải nhận tổ quy tông.” Giản Minh Khiết liếc nhìn Đường Bách, sau đó hướng ánh mắt về phía Đường Phong Hoa, không sợ hãi mà lên tiếng: “Thế nhưng thân phận Phong cô nương quá phức tạp. Nếu bệ hạ nóng lòng phong phi, chỉ e khó bề thuyết phục lòng người.”
Lời nói của nàng ta không quá sắc bén, nhưng có tình có lý.
Đường Phong Hoa cười phì một cái, sải bước tới trước từng bước, mở miệng nói: “Minh phi nương nương nói rất đúng, chị dân nữ là tội nhân thiên cổ của Kim Triều, dân nữ quả thực không xứng làm phi.” Thoáng dừng lại một lát, nàng cúi người hành lễ với Hiên Viên Triệt, “Bệ hạ, dân nữ không có thỉnh cầu nào khác, tự nguyện xuất cung.”
Hiên Viên Triệt giật mình trong lòng! Hắn không lường trước được nàng lại quyết định vứt bỏ Bách nhi, chỉ vì muốn xuất cung cứu Hoa Vô Hoan!
Ánh mắt Đường Phong Hoa bình lặng như nước chảy mây trôi, dung mạo tuyệt sắc dường như không nhiễm chút ưu phiền hồng trần. Chuyện đến nước này, nàng chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Về phần Bách nhi, chỉ có thể tạm thời giao phó cho sư huynh.
Hiên Viên Triệt thu lại mũi nhọn trong đáy mắt, khép mi, ho khan vài cái, rồi dần dần ho mãnh liệt hơn.
“Bệ hạ?” Một tên quan bên dưới lo lắng nói, “Bệ hạ long thể vẫn còn bệnh, việc này chi bằng để sau lại bàn tiếp.” Chứng cứ lấy máu nghiệm thân xảy ra trước mắt bọn họ, khiến bọn họ mất điểm, xem ra cần phải bàn bạc kỹ hơn.
“Lui xuống! Lui xuống hết đi!” Hiên Viên Triệt vừa ho vừa phất tay, bày ra bộ dạng mệt mỏi chịu không thấu.
Đợi mọi người lui hết, Hiên Viên Triệt ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén sâu thăm thẳm không có biểu hiện mệt nhọc.
“Phong Hoa, nàng thật sự bỏ Bách nhi lại được sao?” Giọng điệu của hắn rất trầm thấp, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt của Đường Phong Hoa.
“Mẹ, mẹ không cần Bách nhi nữa sao?” Đường Bách vừa rồi vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói chen vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú giống một cái bánh bao tròn vo, chực khóc, “Con là đứa trẻ đáng thương nhất trên đời này mà. Không biết cha mình là ai, mà ngay cả mẹ cũng không cần con nữa!”
“Nói bậy!” Đường Phong Hoa xoa khuôn mặt bánh bao của con trai, ngồi xổm đối mặt với cậu bé, dịu dàng lừa gạt: “Mẹ chỉ muốn xuất cung làm một số chuyện. Con
ngoan ngoãn ở đây, chờ mẹ về đón con.”
Đường Bách hừ một cái, lắc đầu như trống bỏi. Cậu bé trèo lên giường, ra vẻ đáng thương nằm trên đùi Hiên Viên Triệt, nũng nịu: “Hiên huynh, huynh không nên nhận đệ làm con trai. Những người trong hoàng cung này không thích đệ và mẹ đệ, đệ cùng mẹ xuất cung là được rồi.”
Sắc mặt Hiên Viên Triệt không khỏi dịu dàng thêm vài phần, nhỏ nhẹ dỗ: “Bách nhi, nơi này là nhà đệ, đệ có thể đứng thẳng đối diện với mọi người, không ai có thể đuổi đệ đi.”
“Nhưng mà bọn họ đuổi mẹ đệ đi!” Đường Bách ủ dột nhướng hàng lông mày kiếm nho nhỏ, “Mẹ đi rồi, ở đây không phải nhà đệ.”
Trái tim Hiên Viên Triệt bỗng đau xót, ngẩng đầu lên nhìn Đường Phong Hoa. Bách nhi nói đúng, Phong Hoa không có ở đây, cho dù là mặc gấm hoa, ăn cao lương mỹ vị, giường ấm nệm êm, chung quy vẫn không phải là nhà. Hóa ra mấy năm qua, hắn có quốc, nhưng không có gia.[1]
[1] Đồng nghĩa với “Hắn có nước, nhưng không có nhà.” Quốc gia = nước nhà.
Đường Phong Hoa mặt vẫn một vẻ thản nhiên, không nhìn ra đang có tâm trạng ra sao, bình thản nói: “Không biết bệ hạ có bằng lòng, thả Bách nhi xuất cung cùng ta chăng?”
“Nếu ta nói ‘không’, có phải nàng vẫn khăng khăng xuất cung?” Hiên Viên Triệt vẫy tay, ý bảo nàng đến gần.
“Chuyện của Vô Hoan, ta không thể không quản.” Đường Phong Hoa chiều theo ý hắn, khẽ ngồi xuống bên giường nói, “Nếu ta khuyên được Vô Hoan, với ngươi mà nói chỉ có lợi không có hại. Trừ khi ngươi lo ta và Vô Hoan sẽ cấu kết làm phản.”
“Ta tin nàng.” Hiên Viên Triệt đáp lại bằng ba chữ đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng trịnh trọng.
“Nếu tin ta...”
“Ta sẽ sắp xếp cho nàng xuất cung, tuy nhiên, Bách nhi phải ở lại bên cạnh ta.” Hiên Viên Triệt cắt ngang lời nàng, không cho bác bỏ mà trầm giọng nói, “Chuyến đi này của nàng đường xá xa xôi, nguy hiểm khó lường. Ta tin nàng cũng không muốn Bách nhi mạo hiểm. Trong hoàng cung tuy không phải là chốn bình an, nhưng ta đảm bảo, chỉ cần ta còn sống thì nhất định sẽ bảo vệ Bách nhi chu đáo!”
Chấp nhận để nàng rời đi, đã là giới hạn cuối cùng hắn chấp nhận được.
Hắn nói đến đây, Đường Phong Hoa biết không thể tiếp tục cò kè mặc cả thêm nữa. Đưa Bách nhi đi cùng nàng quả thực lo lắng, mà để con lại trong cung lại sợ có người sử dụng quỷ kế, thực sự nan giải.
“Nàng yên tâm, ta sẽ mời Minh Hàn đích thân bảo vệ Bách nhi.” Hiên Viên Triệt vò đầu cậu bé, tình cảm yêu thương bộc lộ trong từng lời nói. Đây là con trai quý báu mà hắn đánh mất bảy năm mới tìm lại được, hắn thương cậu bé còn hơn yêu chính mình.
Đường Phong Hoa âm thầm nhíu mày, chuyện hưu thư... Mà thôi, chuyện này để sau tìm hiểu tiếp. Nàng tin sư huynh, cũng tin Hiên Viên Triệt sẽ tuân thủ lời hứa, bảo vệ Bách nhi.
“Nàng định bao giờ khởi hành?” Hiên Viên Triệt đè nén cảm giác không muốn trong lòng, hỏi với giọng bình thường. Chỉ cần Bách nhi còn ở bên cạnh hắn, nàng nhất định sẽ trở về.
“Sáng sớm ngày mai.”
“Được.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Luồng không khí trở nên nhộn nhạo, không rõ là nỗi buồn ly biệt, hay là cảm thán cho tương lai mờ mịt.
***
Đêm khuya, trong tẩm cung của điện Tuyệt Trần là cảnh thanh tịnh.
Đường Bách nằm trên giường bạch ngọc, chìm sâu vào giấc ngủ. Cơ thể nhỏ nhắn cuộn lại như một con tôm. Cậu bé ôm chặt chăn, thi thoảng còn nói mê: “Mẹ, mẹ xấu a, không mang Bách nhi đi cùng...”
Đường Phong Hoa khe khẽ thở dài. Nàng và Bách nhi chưa bao giờ xa nhau quá lâu. Thật ra nàng là người cảm thấy khó chịu nhất so với bất kỳ ai.
“Phong Hoa, đến đây.” Trên nhuyễn tháp viền vàng, Hiên Viên Triệt ngoắc tay với nàng.
“Chuyện gì?” Nàng đi qua, khẽ lên tiếng hỏi.
Hiên Viên Triệt đột nhiên vươn tay nắm lòng bàn tay của nàng. Hắn dùng sức kéo một cái, giật nàng vào lòng hắn. Đường Phong Hoa không đề phòng, đập vào lòng ngực hắn, ngưỡng mặt lên mắng: “Ngươi làm gì thế?”
Hiên Viên Triệt nhíu mày, hẳn là vết thương phát đau nhức. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến, vẫn ôm eo nàng, vùi đầu vào mái tóc của nàng.
Mùi hương thanh mát như có như không chui vào mũi hắn. Hắn vuốt ve vùng da cổ mềm mịn của nàng, nhỏ giọng nói như lẩm bẩm với chính mình: “Phong Hoa, ta muốn cứ ôm nàng như vậy, cả đời không buông.”
Đường Phong Hoa hơi cứng người, vẫn không nhúc nhích tựa vào bả vai hắn. Cái ngày nàng rời khỏi Phồn hoa cốc, nàng mang theo ý định muốn đâm một kiếm vào trái tim hắn. Vậy mà nay, lòng hận thù kia có phải đã vơi đi một ít hay không?
“Phong Hoa, ta phải làm thế nào, mới có thể có được nàng như lúc xưa?” Giọng nói của Hiên Viên Triệt rất nhỏ rất nhẹ. Bờ môi mỏng mấp máy không chút vết tích, nhẹ nhàng in dấu từng cái hôn sau gáy nàng.
Đường Phong Hoa đang định đẩy hắn ra, thì hắn bỗng tóm chặt cổ tay nàng, trong tay áo hơi động đậy, một thanh đoản kiếm trượt xuống, nhét vào tay nàng.
“Ơ?” Đường Phong Hoa kinh ngạc nhìn hắn.
“Ở đây.” Hắn nắm tay nàng, mũi dao nhắm thẳng vào vị
trí trái tim trên lồng ngực,
“Đâm chỗ này một dao, nhớ kỹ, phải nhanh mạnh chuẩn, đừng để ta giãy giụa.”
“Ngươi có ý gì đây?” Đường Phong Hoa rút tay về, nhưng hắn nắm rất chặt, không cho nàng rút lui.
“Hôm nay lấy máu nghiệm thân, đã chứng thực thân phận hoàng tử của Bách nhi trước mặt quần thần.” Ánh mắt hắn trong veo, kiên định và nghiêm túc, “Ta trả nợ nàng nỗi đau xuyên tim, bất luận sống chết ra sao, Minh Hàn sẽ giúp đỡ Bách nhi đăng cơ.”
“Ngươi là đang muốn ta phạm đại tội hành thích vua?” Đường Phong Hoa nhếch môi cười, nhưng nụ cười không được tự nhiên. Hắn càng tự nguyện như thế này, nàng lại càng không thể xuống tay được. Vì sao? Từ khi nào nàng bắt đầu mềm lòng rồi?
“Ngự y sẽ chứng minh, ta chết là do vết thương đột nhiên trở nặng. Sau khi ta chết bất đắc kỳ tử thì lập tức đem hỏa táng. Minh Hàn cầm thủ dụ của ta, không ai dám động đến nàng.” Hắn dường như đã nghĩ phương pháp chu toàn, chỉ chờ cái ngày đó đến.
Mũi dao sắc bén lóe sáng dưới ánh đèn, những tia sáng nhọn hoắt chói mắt. Hắn hơi dùng lực, mũi dao cắt hàng chỉ vàng thêu rồng trên tà áo đế bào, từng chút đâm vào, một dòng máu nhỏ theo cán dao chảy ra.
“Ngươi cho là người làm như vậy, ta sẽ cảm động sao?” Nàng lạnh giọng cười chế nhạo, gần như cay nghiệt vô tình, “Hiên Viên Triệt, ngươi muốn tự sát thì tự mình ra tay đi, đêm nay đừng làm bẩn bàn tay của ta. Ta còn muốn đi ngăn cản Vô Hoan, không rảnh tranh cãi với ngươi.”
Nàng rút mạnh tay, tiếng leng keng vang lên, thanh đoản kiếm rơi xuống đất.
“Hà...” Khóe môi Hiên Viên Triệt xẹt qua một cái cười gượng, nhắm mắt chán nản nằm thẳng xuống giường. Tính mạng của hắn, giang sơn gấm vóc của hắn, nàng đều không thèm liếc mắt một cái, hắn chỉ cảm thấy rất bất lực cùng mệt mỏi. Nàng lần này đi xa, làm hắn bất an, sợ nàng sẽ biến mất khỏi thế giới của hắn như bảy năm trước.
Hắn không giấu diếm nét mặt khổ sở, chân thực như vậy. Nhưng khi rơi vào đáy mắt Đường Phong Hoa, lại khiến nàng châm mồi lửa giận, nói với giọng chế giễu: “Nếu ngươi muốn dùng khổ nhục kế, ta khuyên ngươi nên tỉnh dậy đi!”
Hiên Viên Triệt mở mắt, không buồn giải thích. Hắn chỉ vươn tay đặt lên sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về, giống như muốn loại bỏ cơn giận của nàng.
Đường Phong Hoa rủ hàng mi dài xuống, che đi nỗi lòng phức tạp kia. Nàng khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh, nói rằng: “Sau khi trời sáng, ta sẽ xuất phát. Ta giao Bách nhi cho ngươi và sư huynh, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.”
“Nhất định.” Hiên Viên Triệt cũng xua đi nét mặt âm u, khẳng khái đồng ý.
Đường Phong Hoa đứng lên, tránh lòng bàn tay hơi lạnh của hắn, rồi bỏ đi một mạch.
Hiên Viên Triệt ngưng mắt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh thướt tha của nàng.
Ngàn vạn lời muốn nói cuối cùng nuốt xuống bụng, chỉ còn một tiếng thở dài trong im lặng.
Phong Hoa, ngày mai từ biệt, chẳng biết khi nào gặp lại. Cái ngày nàng trở về, ta muốn nàng đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người. Đường Phong Hoa, con người Đường Phong Hoa phong thái kiêu ngạo tuyệt thế không ai sánh bằng kia.