Cho dù Đường Phong Hoa không nhạy bén đi nữa, cũng có thể cảm nhận được quyết tâm giữ nàng lại của Hiên Viên Triệt. Hắn vui khi thấy nàng rơi vào khó khăn, hay nhất là mãi mãi không bao giờ chạy trốn khỏi hoàng cung. Nhưng lúc ban đầu nàng đồng ý vào cung, thái độ của hắn hoàn toàn không phải như thế này, rốt cuộc là vì hà cớ gì mà tâm tình hắn thay đổi?
Tuy nhiên, Đường Phong Hoa cũng không có dư thời gian để suy nghĩ về vấn đề này. Bởi vì nàng thực sự lâm vào khốn đốn.
Nàng dằn lòng chịu đựng đợi thêm hai ngày, tình trạng của Hiên Viên Triệt cũng có diễn biến tốt đẹp, đã có thể bàn bạc chính sự với một số đại thần trong ngự thư phòng. Điện Tuyệt Trần vô cùng yên ả bình lặng.
Đường Phong Hoa thong thả dạo bộ đến đại điện, híp mắt nhìn cấm vệ quân ở bên ngoài cửa lớn đi tuần tra qua lại.
Nghiêm ngặt như vậy, chớ nói nàng muốn rời cung, ngay cả bước qua cửa điện còn không được.
“Triệu thống lĩnh! Bệ hạ có lệnh, nếu không có thủ dụ thì bất luận là ai cũng không thể bước vào điện Tuyệt Trần nửa bước!”
Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên vang lên, ngăn cản người vừa đến. Đường Phong Hoa nảy sinh lòng hiếu kỳ, bước tới trước vài bước, đứng phía sau cánh cửa lớn sắc đỏ, im lặng quan sát.
Dưới thềm đá bên ngoài điện, Triệu Xuyên dẫn theo một đội thị vệ, mặt đen lại, trả lời với giọng ồm ồm, “Sử đại nhân, ta chính là đến cầu kiến bệ hạ, có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”
“Bệ hạ không có ở điện Tuyệt Trần, mời Triệu thống lĩnh quay về cho.”
“Ta ở đây chờ bệ hạ.”
Đường Phong Hoa nhìn khắp một lượt bên ngoài. Triệu Xuyên hùng hổ mang người đến đây, dường như không giống yết kiến hoàng đế, mà giống cố ý tới bắt người hơn.
Hiện nay trong điện Tuyệt Trần này, mục tiêu công kích ngoài nàng ra còn ai nữa?
Rất hiển nhiên, Triệu Xuyên chính là chĩa mũi nhọn vào nàng.
Lưỡng lự giây lát, Đường Phong Hoa xuất hiện từ sau cánh cửa, đứng hiên ngang dưới ánh mặt trời. Nàng thản nhiên cất cao giọng: “Sử đại nhân, có thể châm chước một chút, để Triệu thống lĩnh vào đây nói chuyện.”
Triệu Xuyên thấy nàng xuất hiện, ánh mắt khẽ biến.
Thủ lĩnh cấm vệ quân Sử Tinh Bình thoáng chần chừ, mới làm thế mời vào với Triệu Xuyên.
Triệu Xuyên một mình đi vào trong điện, không hề mở miệng nói. Hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Phong Hoa chằm chặp. Ánh mắt đó gần như hàm chứa cả sự nghi kỵ lẫn khinh thường.
“Triệu đại nhân, nếu như ta đoán không nhầm, ngươi đến đây là vì ta.” Giọng Đường Phong Hoa không cao, mang theo chút ý trêu chọc.
Triệu Xuyên hừ một tiếng: “Ngươi biết rõ trong lòng.”
Đường Phong Hoa giả vờ kinh ngạc nhướn mày, hỏi lại: “Ta cần biết cái gì sao?”
Triệu Xuyên không quen nhìn bộ dạng diễn trò của nàng, nén giận hạ giọng nói: “Đừng tưởng ngươi trưng ra bộ mặt vô tội, là có thể mê hoặc được người khác! Một kẻ có thân phận bẩn thỉu như ngươi, đừng mơ mộng vào làm chủ trong cung!”
“Bẩn thỉu?” Đường Phong Hoa nghiền ngẫm hai chữ này, mỉm cười nói, “Cái này từ đâu mà ra?”
“Hình bộ đã tra được lai lịch của thích khách Chu Hữu Thành.” Mắt hổ của Triệu Xuyên sáng ngời, không e dè gì cả mà trừng mắt với nàng, “Tuy chưa xác định được lý do vì sao hắn ám sát bệ hạ, nhưng chúng ta đã biết quan hệ của hắn và Phong Tiêu Tiêu. Mà Phong Tiêu Tiêu chính là mẹ ruột của kẻ phản bội năm xưa, Đường Phong Hoa!”
Đường Phong Hoa nghe thấy thế liền ngẩn người, lẽ nào đã có người điều tra được thân phận thật sự của nàng?
Chỉ nghe thấy Triệu Xuyên tiếp tục nói: “Ngươi giấu Phong Tiêu Tiêu ở điện Tuyệt Trần, có thể thấy quan hệ của ngươi với bà ta không phải hời hợt. Có người nói hình dạng của các ngươi như được đúc từ một khuôn, không khó để đoán rằng các ngươi có quan hệ huyết thống. Khả năng rất cao, ngươi là em gái của Đường Phong Hoa. Em gái của gian tế, há có thể phong phi?”
Đường Phong Hoa bình tĩnh trở lại, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Các ngươi là muốn đuổi ta ra khỏi cung?” Chỉ dựa vào một mình Triệu Xuyên, tuyệt đối không thể tra ra nhiều manh mối như vậy, phía sau nhất định có kẻ chỉ điểm.
“Nếu trước đó bệ hạ không hủy bỏ luật chịu tội liên đới, thì ngươi và Phong Tiêu Tiêu đã bị luận tội chém rồi! Mời các ngươi xuất cung, đã là quá khách sáo!”
“Nghe ngươi nói dường như ngươi rất hận Đường Phong Hoa?”
Đường Phong Hoa nhếch môi cười, một nụ cười hứng khởi khó hiểu. Đánh thua một trận, thì liền khiến nàng ngã ngựa vĩnh viễn không ngóc đầu dậy nổi hay sao? Người huynh đệ đồng tâm tác chiến khi xưa, bây giờ lại hung hăng, luôn mồm gọi “kẻ phản bội” rồi “gian tế”,
khiến người ta tê tái cõi lòng xiết bao!
Đại khái Triệu Xuyên không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi câu này, nên ngẩn người.
“Nàng từng hại ngươi sao?” Đường Phong Hoa cười hỏi.
Triệu Xuyên cắn môi không mở miệng. Đường Phong Hoa chưa từng hại hắn, ngược lại còn cứu hắn. Từng có một lần, hắn và nàng mai phục trong rừng sâu, quân địch chưa đến, mà dã thú đã xuất hiện trước. Hắn bị mấy con heo rừng bao vây, khắp nơi trên người chỗ nào cũng có vết cắn xé.
Đêm hôm đó hắn chảy máu không ngừng, là Đường Phong Hoa đã cõng hắn trèo lên vách núi, hái thảo dược
cầm máu cho hắn. Nếu không nhờ như vậy, chỉ sợ rằng hắn đã không chịu đựng được đến lúc quay về doanh trại.
“Nàng ta chưa từng hại ta.” Triệu Xuyên hất cằm lên, thu lại hồi ức, lạnh lùng nói, “Thế nhưng, nàng ta đã hại mấy vạn huynh đệ!”
“Ngươi cho rằng nàng ta là kẻ phản bội?” Nụ cười trên môi Đường Phong Hoa nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng sâu trong ánh mắt đã có chút thê lương.
Ánh mắt Triệu Xuyên đờ đẫn giây lát, lại một lần nữa không lên tiếng. Chuyện xảy ra năm đó, hắn không dám tin, cũng không cách nào tiếp nhận. Trong quân cũng có rất nhiều người có suy nghĩ như hắn, thế nhưng chứng cứ vô cùng xác thực. Đường Phong Hoa đích thực là xuất thân từ tổ chức tình báo của Kiền Triều, mọi người không thể không tin.
Đường Phong Hoa lại nhếch môi cười, nói đều đều: “Triệu thống lĩnh, đợi bệ hạ thảo luận chính sự trở về, ngươi hãy tự mình bẩm báo với bệ hạ đi. Về phần ta đi hay ở, đương nhiên sẽ do bệ hạ định đoạt.”
Dứt lời, nàng xoay người đi vào phòng, dứt khoát gọn gàng.
Nàng vốn không muốn ở lại đây. Nếu chuyện lần này có thể để nàng thoát thân, chưa hẳn đã là chuyện xấu.
***
Nhân lúc Hiên Viên Triệt còn chưa quay lại, Đường Phong Hoa thu thập hành trang, giấu bức hưu thư, đợi
nghe lệnh đuổi khách.
“Cô nương, có tin tức mới rồi!” Tần Phi Vãn không bị cấm túc, sắc mặt lo lắng, vội vã đi vào phòng ngủ, ghé tai bẩm báo, “Lúc ta đến Quận vương phủ gặp Mạch Sâm công tử, đúng lúc nghe người của Hàn Quận vương hồi báo. Vô Hoan công tử đột phá vòng vây, đã bị thương.”
Sắc mặt Đường Phong Hoa tái đi, vội hỏi: “Thương tích có nặng không? Quân Bách Thắng có tin tức gì không?”
“Cô nương chớ vội, chỉ là vết thương nhẹ.” Tần Phi Vãn vội vã trả lời, “Người của Hàn Quận vương và quân Bách Thắng hiện nay đều đã mất dấu vết, tin rằng Vô Hoan công tử đã đi đường khác, hẳn là chọn đường mòn vòng trong rừng núi.”
Đường Phong Hoa cũng không cảm thấy yên tâm, sắc mặt càng thêm nặng nề. Vô Hoan ý đã quyết, muốn dùng pháo oanh tạc hòn đảo kia, khi đó liền trở thành kẻ địch của triều đình, không thể quay đầu lại.
“Cô nương, người thu dọn hành lý, đây là...” Tần Phi Vãn vừa nói sang chuyện khác, chợt nghe thấy ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân, liền ngậm miệng không lên tiếng.
Bốn tên nội quan nâng chiếc giường nhỏ tinh xảo đi vào, nhẹ nhàng đặt xuống, rồi im lặng lui xuống.
Hiên Viên Triệt nằm trên giường, khép hờ hai mắt, bộ dạng giống như đang ngủ lại như không.
“Phi Vãn, ngươi ra ngoài trước đi.” Đường Phong Hoa phất tay, ra hiệu cho Tần Phi Vãn lui ra.
Trong phòng không còn ai khác, Hiên Viên Triệt hồi lâu cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm gói đồ nằm trên bàn, sắc mặt khó lường.
“Triệu Xuyên đã bẩm báo với ngươi?” Đường Phong Hoa đến ngồi xuống bên cạnh bàn, khoanh tay trước ngực nhìn hắn, không vui cũng không buồn.
“Đau đầu quá.” Hiên Viên Triệt buồn ngủ ngáp dài một cái, hứng thú rã rời, tựa như không vội xử lý chuyện này.
“Ngươi bị thương ở lưng, không phải ở đầu.” Đường Phong Hoa không muốn ném bóng qua lại với hắn, hỏi trực tiếp: “Ngươi định xử trí em gái của gian tế như thế nào?”
“Nàng rất vui mừng với biến cố này?” Ánh mắt lười nhác của Hiên Viên Triệt dần trở nên chăm chú, dán chặt lên khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa sen chớm nở của nàng.
“Chuyện này vẫn có thể xem là một bước ngoặt.” Đường Phong Hoa thẳng thắn thừa nhận. Cảm giác lo lắng, bị giam hãm trong bốn bức tường chẳng tốt tí nào. Nàng có thể tạm thời gác lại chuyện lật lại bản án của chính mình, nhưng không thể thờ ơ với chuyện của Vô Hoan.
“Bước ngoặt?” Hiên Viên Triệt cười nhạt, không bình luận thêm.
Đường Phong Hoa im lặng nhìn hắm chăm chăm. Mấy ngày qua, dường như hắn đã thay đổi, giống như giấu diếm tâm tư gì đó.
“Phong Hoa, sang đây.” Hiên Viên Triệt dịch người một chút, vươn một tay về phía nàng.
Đường Phong Hoa im lặng đi qua, ngồi xuống bên mép giường.
“Ta rất mệt, muốn nằm nghỉ một lát, nàng ở đây với ta.” Hắn nắm chặt tay nàng, gối đầu lên cánh tay nàng, rồi nằm sấp nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn ung dung nhàn hạ như vậy, Đường Phong Hoa cũng không vội vàng. Nàng dựa lưng vào tay vịn của sạp nhỏ, học hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian lặng lẽ trôi qua không một tiếng động, mãi đến khi cung nữ thắp đèn lồng lên. Tia sáng ấm cúng lập lòe xuyên qua vách đèn rơi đầy trên mặt đất, hai người mới từ từ mở mắt.
Một tên thái giám khe khẽ lên tiếng hỏi từ bên ngoài: “Bệ hạ, có muốn truyền lệnh không ạ?”
Hiên Viên Triệt tháo chiếc túi gấm bên hông đế bào, lấy ra hai viên thuốc nhét vào miệng, mới mở miệng hỏi: “Bọn chúng còn đang quỳ ở ngoài điện?”
“Bẩm bệ hạ, đã quỳ hơn một canh giờ rồi.”
Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn Đường Phong Hoa, mỉm cười không nói.
Đường Phong Hoa nhất thời hiểu rõ, lúc này mới hỏi: “Ngoại trừ người của Triệu thị, còn có ai tố cáo sao?”
Hiên Viên Triệt áp mặt lên mu bàn tay của nàng, từ từ đáp: “Tạ thị cũng tham gia một chân.”
Đường Phong Hoa rút tay lại, xoa cánh tay tê dại của mình, nhíu mày nói: “Các nàng ấy không đuổi được ta thì không cam lòng. Giằng co với nhau, khiến các nàng ấy đào ra nhiều bí mật hơn, chi bằng bây giờ ta rời đi trước.”
“Nàng sợ các nàng ấy?” Hiên Viên Triệt nhận chiếc chén sứ do thái giám bưng lên, vừa súc miệng vừa úp úp mở mở đặt câu hỏi.
“Sợ?” Đường Phong Hoa chợt cảm thấy buồn cười, “Ngươi đang khích tướng ta sao?”
Thái giám lại bưng đến một chén thuốc nóng, đặt lên chiếc bàn thấp bên cạnh giường, thông minh mà lui xuống.
Hiên Viên Triệt bị thương nên không tiện xê dịch, Đường Phong Hoa tự động múc thuốc đút hắn, vô ý hỏi một câu, “Uống thuốc liên tục, dược tính nặng như vậy ngươi chịu được à?”
“Đêm nay có chuyện quan trọng cần giải quyết, ta nào có thể không bổ sung sức lực?” Hiên Viên Triệt cản tay nàng lại, cầm chén thuốc uống cạn một hơi.
Nói đến vấn đề này, Đường Phong Hoa rất hiểu, thì ra hắn đang muốn thừa nước đục thả câu. Vậy thì nàng sẽ im lặng đứng ngoài quan sát.
Hiên Viên Triệt vẫn nằm nghiêng, vẻ mặt thong dong bỗng trở nên nghiêm túc, rồi đột nhiên cao giọng gọi: “Truyền bọn họ vào!”
Đường Phong Hoa đứng dậy, đứng hầu bên cạnh giường.
Không bao lâu, bảy tám tên quan lại nối đuối nhau đi vào, quỳ xuống dập đầu, hô lớn: “Bệ hạ thánh minh.”
Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn mọi người một lượt, hừ lạnh nói: “Trẫm thánh minh? Chỉ e trong lòng các khanh đang mắng trẫm ngu ngốc!”
Mắt thấy long nhan không vui, chúng triều thần đều sợ hãi, không có ai dám đứng ra tấu lên.
Nhất thời cả căn phòng lặng ngắt như tờ, không khí như đông cứng cả lại. Một lúc lâu, Triệu Xuyên hơi ngẩng đầu, hắng giọng, cung kính nói: “Xin bệ hạ suy xét.”
“Chuyện gì cần trẫm suy xét?” Hiên Viên Triệt nghiêm mặt, không giận mà uy.
“Phong thị là nữ tử có quan hệ khả nghi với kẻ phản bội
Đường Phong Hoa, khó đảm bảo không phải là tàn dư của Kiền Triều, nếu bệ hạ...” Triệu Xuyên dừng lại, cố lấy dũng khí để nói tiếp, “Nếu bệ hạ kiên trì giữ lại trong cung, nhẹ thì gieo rắc tại họa cho hậu cung, nặng thì lật đổ giang sơn Kim Triều chúng ta!”
“Ồ?” Hiên Viên Triệt khẽ nheo đôi mắt đen như mực, “Lật đổ giang sơn xã tắc, nghiêm trọng vậy sao? Trẫm ngược lại còn muốn nghe cách nhìn nhận của Triệu khanh gia hơn nữa.”
Triệu Xuyên mặt đỏ bừng, không biết là do khẩn trương hay là vì tức giận, giọng nói có phần run rẩy: “Không nhắc đến chuyện Phong Tiêu Tiêu là mẹ ruột của Đường Phong Hoa, Phong Uẩn là chị em của Đường Phong Hoa, chỉ nói riêng về Phong Uẩn! Đứa bé kia nguồn gốc không rõ, bệ hạ nhận nó làm hoàng tự, có phần tùy tiện!”
Có một Triệu Xuyên to gan lớn mật nói thẳng, mấy tên quan lại khác bắt đầu phụ họa, chỉ nghe tiếng tranh luận ong ong cả phòng, cùng vài câu tiếp lời cẩn trọng.
Hiên Viên Triệt không đáp lại liền. Ánh mắt như đáy hồ sâu quét qua từng người một. Hắn đột nhiên đập tay, làm chiếc giường chấn động.
“Người đâu! Đưa Phong Bách yết kiến! Truyền thái y! Trẫm muốn lấy máu nghiệm thân!”