Sáng sớm vào giờ Mẹo, được Hiên Viên Minh Hàn độ chân khí, Hiên Viên Triệt gắng gượng chịu đựng để thượng triều. Trước khi hắn lên ngự niện, Đường Phong Hoa muốn nói với hắn vài câu, lại nghe hắn thản nhiên nói rằng: “Chu Hữu Thành tội chết không thể tha, ngày trẫm hồi phục cũng là lúc hắn lên đoạn đầu đài.”

Đường Phong Hoa giật mình, mím môi không nói gì. Hóa ra trong lòng hắn đã có quyết định, không biết có phải do tối qua nghe những lời nàng nói, hay là đã sớm có dự định. Nàng dường như có hơi không nhìn thấu hắn.

Ăn sáng xong, nàng liền đến thiên điện thăm Phong Tiêu
Tiêu. Người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp như một bức tranh ngồi trên ghế quý phi, hai mắt mở to, vẻ mặt ngây dại cứng đờ.

Đường Phong Hoa đứng trước mặt bà, im lặng ngắm nhìn bà rất lâu, đến một câu cũng không nói ra. Có rất nhiều chuyện muốn hỏi, cũng rất nhiều chuyện muốn truy cứu, thế nhưng khi đối diện nhau, lại không thể mở miệng.

“Cô nương, Hàn Quận vương sai người đưa tin tức tới.” Tần Phi Vãn từ bên ngoài đi vào, đến bên cạnh Đường Phong Hoa, kề tai nói nhỏ: “Chuyện bệ hạ bị đâm là truyền từ miệng cung nhân của điện Tuyệt Trần ra ngoài. Ý của Hàn Quận vương là, hiện nay chính sự đang rối rắm, việc này tạm thời không nên truy cứu gây thêm hỗn loạn.”

Đường Phong Hoa vẫn nhìn Phong Tiêu Tiêu, gật đầu không nói. Lo lắng của sư huynh không phải là không có lý, mà nàng hiện tại cũng không có lòng chen chân vào hậu cung. Dòng nước đục lần này, nàng cần phải sớm bứt ra.

Tần Phi Vãn im lặng chỉ trong chốc lát, lại thấp giọng nói: “Cô nương, người của quân Bách Thắng chúng ta cũng có tin tức truyền đến.”

Đường Phong Hoa sửng sốt, làn môi càng mím chặt lại, liền xoay người đi ra ngoài.

Tới chỗ đất trống trước đình viện, nàng mới quay lưng lại nhỏ giọng hỏi: “Là tin tức về Vô Hoan?”

“Đúng vậy.” Tần Phi Vãn cũng đến gần nàng, cực lực đè nén giọng, dè dặt nói ra: “Nói là đi về hướng Nam, đã cải trang, có vài tên thiếu niên đi theo.”

Tảng đá lớn treo trong lòng Đường Phong Hoa rơi phịch xuống, đập vào trái tim nàng khiến nàng vừa đau lòng lại vừa tức giận. Vô Hoan thừa lúc nàng đang bận tâm chuyện khác, khư khư cố chấp làm theo quyết định của hắn, bỏ đi mà không một lời từ biệt...

“Cô nương?” Thấy nàng trầm mặc, Tần Phi Vãn hơi lo lắng mà khẽ gọi.

Đường Phong Hoa ngước mắt lên, dùng giọng điệu đều đều nói ra ba chữ: “Chặn đứng hắn.”

“Vâng!” Tần Phi Vãn nhanh nhẹn trả lời, nhưng lại chần chờ trong chớp mắt, nhỏ giọng hỏi lại, “Nếu phải ra tay thì...”

Đường Phong Hoa mặt không biến sắc, bình thản nói: “Đừng làm người bị thương.”

Tần Phi Vãn tiếp thu, yên lặng lui xuống.

Đường Phong Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng trong, rất lâu sau mới thở dài một cái. Không thể ngăn cản! Thế lực ở khắp nơi của Vô Hoan mạnh hơn quân Bách Thắng. Hắn quyết chí báo thù, thật ra cũng không sai. Chỉ là, nàng đã vì hắn mà đã cam kết trước mặt Hiên Viên Triệt, bây giờ không biết phải làm sao để giải quyết tốt hậu quả.

***

Hiên Viên Triệt thượng triều mới nửa canh giờ đã quay lại. Mồ hôi ròng ròng thấm ướt đế bào, rõ ràng là triệu chứng thể lực tiêu hao. Vài thái y chạy qua chạy lại trong điện, thay băng gạc thoa thuốc dâng thuốc uống, rồi mới nối đuôi nhau lui ra ngoài.

“Thế nào rồi?” Đợi trong điện vắng vẻ hơn, Đường Phong Hoa tới gần giường bạch ngọc, không nhanh không chậm ân cần hỏi một câu.

“Nàng đang hỏi thương thế của ta, hay là cục diện trong triều?” Hiên Viên Triệt khép hờ hai mắt, bên môi khẽ cong lên tựa như cười như không.

Đường Phong Hoa không tiếp lời, ngồi xuống bên mép giường.

“Nàng vẫn không thể xuất cung, phải chờ sự kiện ám sát này dịu đi đã.” Hiên Viên Triệt nói đầy hàm ý, mở mắt lên ngắm nhìn nàng.

Đường Phong Hoa chống lại ánh mắt của hắn, mỉm cười, không bận tâm. Nàng thực sự muốn bỏ chạy, hắn suy đoán không sai.

“Bách nhi đâu?” Hiên Viên Triệt hô hấp hơi hỗn loạn, nhưng tinh thần xem như vẫn tỉnh táo. Hắn nằm sấp, lên tiếng, “Ta muốn ngủ một lát, kêu Bách nhi đến ngủ cùng ta đi.”

“Nó sẽ làm phiền ngươi. Thái y đã dặn, ngươi phải dĩnh dưỡng.” Đường Phong Hoa không quan tâm lời hắn, nói chuyện như bàn chính sự.

“Ta muốn gặp nó.” Hiên Viên Triệt rất kiên trì.

Đường Phong Hoa không muốn tranh cãi với hắn, cất cao giọng sai người dẫn Bách nhi đến.

Đường Bách vẫn hoạt bát như cũ, vui vẻ nhảy chân sáo vào phòng ngủ. Miệng cậu oang oang: “Hiên huynh tỉnh rồi sao? Không tồi, tỉnh rất nhanh. Nếu không đệ và và mẹ đệ sẽ phải ngủ trên rơm rạ bẩn thỉu rồi!”

Cậu bé ba chân bốn cẳng bò lên giường, nửa nằm úp nửa bò, kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của mình gần Hiên Viên Triệt, giống như đang quan sát sắc mặt của hắn.

Hiên Viên Triệt vốn đang rất buồn ngủ, nghe âm thanh sống động vui tươi của cậu liền mở mắt, cười cười.

“Hiên huynh, huynh có khỏe không?” Đường Bách vặn
nhỏ âm lượng, đưa bàn tay nhỏ sờ trán hắn. 

“Đệ ở đây ngủ cùng huynh một lát được không?” Giọng

Hiên Viên Triệt cực yếu, sâu trong đáy mắt hiện lên tình cảm nhu hòa phức tạp. Đây là con trai của hắn và Phong Hoa, đáng yêu lanh lợi như vậy. Mặc dù gặp nhau nhưng không thể nhận mặt, mặc dù không được nghe con gọi một tiếng “cha”, nhưng hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn không lời nào có thể diễn tả được.

“Được.” Đường Bách đồng ý rất kiên quyết, lật người nằm xuống, cái đầu nhỏ kề bên đầu của hắn.

Hiên Viên Triệt xê dịch mặt, khẽ hôn một cái lên cái trán trơn bóng của cậu bé.

Đường Phong Hoa đứng ngoài quan sát, trong lòng có một loại cảm giác quái lạ.

Nàng kéo chăn đắp cho hai người một lớn một nhỏ, rồi rời khỏi phòng ngủ. Nàng đến căn buồng cất đồ ở phòng ngoài.

Áo giáp bạc nằm im dưới đáy hòm gỗ, phía trên bị đè bởi một chồng quần áo được xếp ngay ngắn, không có vết tích bị người ta lục lọi. Nàng thò tay mò xuống phía dưới, tìm thấy ngăn bí mật trong áo giáp bạc, lấy ra bức hưu thư.

Nếu Hiên Viên Triệt đã tìm được bức hưu thư này, không có khả năng không xé bỏ. Có phải nàng quá nhạy cảm rồi không?

“Tham kiến Quận vương gia!”

Bên ngoài vang lên tiếng thái giám thỉnh an, Đường Phong Hoa hoàn hồn, đứng đậy đi ra ngoài.

“Phong Uẩn cô nương.” Ánh mặt trời chiếu rọi, khuôn mặt bình thường của Hiên Viên Minh Hàn giống như được mạ một lớp vàng, đặc biệt sinh động, đôi mắt ôn hòa cũng phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Quận vương gia, mời vào trong.” Đường Phong Hoa khách sáo mời hắn đi vào.

Đợi đến khi không còn người ngoài, nàng mới thu lại vẻ mặt xa cách, nhỏ giọng hỏi, “Sư huynh, muội có thể đi gặp Chu Hữu Thành không?”

“Trong mắt của quần thần, muội vẫn là nghi phạm, bây giờ không nên đi gặр Chu Hữu Thành.” Hiên Viên Minh Hàn dừng lại đôi lát, lại nói, “Muội đừng nôn nóng, chỉ cần bệ hạ khỏi hẳn, bệ hạ sẽ đem muội đi thẩm vấn hắn ta, thì có thể xem như hợp lẽ.” 

Đường Phong Hoa gật đầu không lên tiếng. Lúc này, việc nàng lo lắng nhất không phải là lật lại bản án cũ, mà là tình trạng của Phong Tiêu Tiêu. Không ai biết  Phong Tiêu Tiêu có thể sống được thêm bao lâu nữa. Ngay cả Thượng Vô Tà cũng không giải được cổ độc trong cơ thể Phong Tiêu Tiêu, chỉ còn duy nhất một người đó là Chu Hữu Thành.

Hiên Viên Minh Hàn vẫn còn suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Sư muội, muội có từng nghe nói đến Tuyết linh đan chưa?”

“Cái gì cơ?”

“Thuốc tiên chữa thương. Nếu có thứ ấy, bệ hạ không cần quá mười ngày thì có thể hồi phục hoàn toàn.”

“Chưa từng nghe nói.”

“Hả?”

Hiên Viên Minh Hàn hơi kéo dài âm cuối, có phần đăm chiêu.

Đường Phong Hoa nổi lên nghi ngờ, hỏi đến cùng: “Sư huynh, có phải huynh biết người nào có Tuyết linh đan?”

Hiên Viên Minh Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng, im lặng trong chốc lát, mới mở miệng trả lời rất nhỏ: “Ta đã từng điều tra nguồn gốc của Hoa Vô Hoan.”

Đường Phong hoa Hoa rất nhanh nhạy, vừa nghe đã hiểu rõ. Vô Hoan nhất định có Tuyết linh đan. Hắn không cho Hiên Viên Triệt dùng, nhất định không phải là luyến tiếc thuốc quý, mà là cố ý kéo dài bệnh tình của Hiên Viên Triệt. Lúc này sư huynh nói ra chuyện này, e rằng còn có vế sau.

Quả nhiên, Hiên Viên Minh Hàn lại nói tiếp: “Bệ hạ sớm đã có lòng phòng bị, nhất cử nhất động của hắn đều có người âm thầm giám sát.”

Sắc mặt Đường Phong Hoa bỗng tối sầm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một khi xác nhận Vô Hoan đúng là đến hòn đảo kia, sẽ ra tay sao?” Nói đúng hơn Hiên Viên Triệt có thể khoan dung cho sự tồn tại của Vô Hoan, nhưng không cho phép tai họa ngầm biến thành tai họa thực sự.

“Sư muội, muội định làm thế nào?” Hiên Viên Minh Hàn
thăm dò ý tứ, trong lòng biết rõ nàng đã có chủ ý.

“Muội phải tự mình ra ngoài một chuyến.” Đường Phong Hoa ngước mặt, ánh mắt kiên nghị mát lạnh.

“Nếu muội biến mất trong hoàng cung, sẽ bị người ta xem như sợ tội chạy trốn.” Hiên Viên Minh Hàn nói thẳng, “Cho dù bệ hạ toàn lực bảo vệ muội, nhưng người càng che chở muội, thì càng khiến kẻ khác đố kỵ, đó không phải là chuyện tốt.”

Đường Phong Hoa không nói. Nàng đã từng chết một lần, lại bị phát lệnh truy nã một lần nữa thì đã làm sao nào? 

“Hiện tại không giống khi xưa, muội có thể không để ý đến an nguy của chính mình, nhưng không thể không quản đến tình cảnh của Bách nhi.” Hiên Viên Minh Hàn lắc đầu, than thở: “Huynh cho rằng muội nên thương lượng với bệ hạ, có lẽ sẽ có kế sách song toàn.”

Song toàn? Đường Phong Hoa cũng lắc đầu. Hiên Viên Triệt có lòng muốn giết Vô Hoan, là xuất phát từ nghiệp lớn quốc gia xã tắc. Nàng có trách nhiệm bảo vệ Vô Hoan, là xuất phát từ tình cảm bạn bè. Góc độ hai bên tuyệt đối không giống nhau, làm sao mà song toàn?

***

Tới giờ dùng bữa tối, Hiên Viên Triệt mới tỉnh dậy. Đường Phong Hoa cố ý tách con trai ra, ở riêng cùng Hiên Viên Triệt, chỉ hai người dùng bữa cùng nhau.

“Đuổi hết cung nhân, là nàng định đích thân đút ta ăn sao?” Hiên Viên Triệt nằm nghiêng trên giường, cố gắng lên tiếng.

Đường Phong Hoa lườm hắn một cái, bưng chén cháo nóng đến gần giường, nói chậm rãi: “Xét cho cùng, ngươi bị thương là do ta, ta hầu hạ ngươi dùng bữa cũng là chuyện nên làm.”

Hiên Viên Triệt hừ lạnh một tiếng, giống như đang nói “Không có chuyện gì làm sao tỏ vẻ bợ đỡ.”

Đường Phong Hoa làm lơ, múc một muỗng cháo, còn chu đáo thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng hắn.

Hiên Viên Triệt cũng không tỏ ra khách sáo, há miệng nuốt vào.

Từng muỗng từng muỗng một, Đường Phong Hoa vô cùng kiên nhẫn, Hiên Viên Triệt cũng hiếm khi ăn ngon miệng như thế. Cho đến khi bát cháo thấy đáy, hai người bốn mắt nhìn nhau, chợt rơi vào bầu không khí trầm mặc kỳ lạ. 

“Giúp ta lau miệng.” Hiên Viên Triệt thình lình nói ra một câu.

Đường Phong Hoa nghe lời, trực tiếp lấy tay áo lau miệng cho hắn, chà qua chà lại.

Bên mép tay áo của cung trang có thêu hoa văn bằng chỉ vàng nên có hơi chọc vào da, Hiên Viên Triệt cau mày, nói: “Nàng cần học hỏi một chút để biết hầu hạ người khác ra sao.”

Đường Phong Hoa lửa giận bùng cháy trong lòng, nhưng trên gương mặt vẫn nặn ra nụ cười thật tươi, dịu dàng nói, “Vâng, thưa bệ hạ.”

Hiên Viên Triệt tỏ ra hài lòng, một mặt gối đầu lên chiếc gối mềm mại bằng lụa, mặt khác khóe mắt nâng lên dò xét nàng, khoan thai nói: “Thấy thái độ khiêm nhường ngoan ngoãn nghe lời của nàng, trẫm xem như miễn cưỡng tiếp nhận. Nói đi, nàng có chuyện gì muốn nhờ?”

“Ta muốn xuất cung.” Đường Phong Hoa không một chút vòng vo, tựa như thương lượng lại như hạ lệnh, “Ngươi nghĩ một cách giấu tai mắt kẻ khác, để ta lén xuất cung một chuyến, sau mấy ngày sẽ trở lại.”

Hiên Viên Triệt không kinh ngạc chút nào, trong sự mệt mỏi còn mang theo chút ủ rũ, từ từ đáp, “Không, cho, phép.”

Đường Phong cầm chén sứ đặt mạnh một cái cạch xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Ta đi ngăn cản Vô Hoan, đây là chuyện ta đã đáp ứng với ngươi, ngươi có lý do gì mà không cho phép?”

“Thứ nhất, nàng hiện tại bản thân khó giữ nổi, đã có vài người bắt đầu âm thầm điều tra thân phận của nàng. Thứ hai, ngay cả khi nàng không muốn, nhưng chuyện nàng bước chân vào hậu cung là sự thật, xuất cung nhất định sẽ bị ám sát. Thứ ba, cho dù nàng xuất cung, cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản được Hoa Vô Hoan.” Hiên Viên Triệt đã ngủ nghỉ đầy đủ, tinh thần vô cùng minh mẫn, lại chầm chậm bổ sung một câu, “Điểm quan trọng nhất chính là nàng không tiện mang Bách nhi cùng xuất cung, nàng có thể yên tâm để Bách nhi ở lại một mình trong cung?”

Đường Phong Hoa hơi nhăn mày, nheo mắt quan sát hắn. Vì sao nàng cảm thấy hắn đã trở nên gian xảo rồi?

“Nàng cứ yên tâm ở lại trong cung, ta sẽ phái người đi cản trở hành trình của Hoa Vô Hoan. Ta có thể đảm bảo với nàng, nếu không đến bước đường cùng, ta sẽ không hạ lệnh giết.” Hiên Viên Triệt dịch người, nằm sấp thẳng người, nhắm mắt lại, bộ dạng xem như kết thúc buổi nói chuyện.

Hắn đã nói đến nước này, Đường Phong Hoa cũng không muốn dài dòng thêm nữa, thầm nghĩ cách xuất cung ổn thỏa nhất.

Còn bên ngoài điện Tuyệt Trần, từ sớm đã có một đội quân hùng hậu canh giữ, phòng thủ kiên cố. Người bên ngoài không dễ dàng vào được, mà người trong điện cũng không dễ mà ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play