Trong lúc rối loạn, hai giọng nói kia lại đặc biệt rõ ràng mạnh mẽ. Ánh mắt Đường Phong Hoa không cách nào xuyên qua bức tường người. Nhưng chỉ bằng giọng nói, nàng đã đoán được tiếng nói đó xuất phát từ ai.
Bắt lấy ----- Lời này là của Triệu Xuyên.
Giết không tha ----- Đây đúng là mệnh lệnh của Hiên Viên Minh Hàn.
“Bách nhi! Lấy hỏa tiễn ra cho mẹ!” Suy nghĩ trong đầu Đường Phong Hoa xẹt nhanh qua, vươn một cánh tay bắt lấy cái gì đó được truyền từ con trai. Ngón tay nàng chụp lên cái chốt, chợt phóng ra!
Chỉ nghe thấy tiếng nổ “ầm ầm”, thuốc nổ bất ngờ bùng lên. Trụ gỗ của phòng giam trong nháy mắt sập xuống. Mấy tên áo đen đứng gần đó bị bất ngờ không kịp phòng thủ, bị mảnh vỡ đâm vào cơ thể, bị bắn ra xa!
“Bách nhi! Núp sau lưng mẹ!” Ánh mắt Đường Phong Hoa sắc bén như chim cắt, mặt lạnh như tiền.
Hỏa pháo liên tục bắn ra, không có nửa điểm do dự, cũng không cho bất kỳ ai có chút cơ hội nào đến gần.
Mấy tiếng ầm ầm, rồi rầm rầm nối đuôi nhau vang lên chói tai. Trong ngọn lửa cùng khói đen mịt mù, nên khó lòng phát hiện kim châm bạc nhỏ bé. Với thế tấn công dời núi lấp biển dẹp sạch những người trước mặt! Những kẻ đến đây cướp ngục đều là những cao thủ đứng đầu, nhưng không thể chống trả hỏa pháo bất ngờ oanh tạc. Huống hồ, ngoài pháo nổ ầm ầm, còn có ám khí quỷ không biết thần không hay.
Đường Phong Hoa tính toán cực kỳ chuẩn xác. Hỏa tiễn mà nàng đưa cho con trai chỉ có bốn viên thuốc pháo. Sức mạnh của thuốc pháo có hạn, cho nên nàng canh chuẩn vị trí, tập trung hỏa lực, không phải muốn đào ngục mà chỉ muốn cho nổ chết những tên áo đen với thân phận đáng ngờ này mà thôi!
Tiếng nổ vừa dừng lại, đã nghe Hiên Viên Minh Hàn hét lên với âm lượng cực đại: “Tất cả dừng tay! Không được làm mẹ con Phong Uẩn bị thương, bằng không sẽ bị xử trảm ngay tại chỗ!”
Đường Phong Hoa nghe thấy thế, vứt hỏa tiễn trống không sang một bên, khẽ mỉm cười. Nàng không đoán sai, câu “giết không tha” vừa rồi của sư huynh là nói với nàng.
Nhưng mà, những tên binh sĩ giăng lối trên hành lang lại cảm thấy khốn đốn khó hiểu, chân tay luống cuống. Rốt cuộc bọn họ nên tấn công hay là lùi lại?
Hiên Viên Minh Hàn đi ra từ đoàn người phía sau, đi về phía phòng giam đã bị hủy hơn một nửa.
“Phong cô nương, để cô nương phải sợ hãi rồi.” Hắn chắp tay thở dài, thái độ đặc biệt lễ nghi, giống như đang cung kính đối với bề trên, “Trước khi bệ hạ hôn mê đã có chỉ, lệnh bản vương thề sống chết phải bảo vệ Phong cô nương, lần này là sơ suất của bản vương.”
Đường Phong Hoa gật đầu đáp lễ, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng rành mạch rõ ràng: “Những tên cướp ngục này muốn hãm hại ta vào tội bất trung bất nghĩa. Để tránh âm mưu xấu xa thực hiện được, ta buộc phải ra tay bắn chết bọn họ để bảo vệ sự trong sạch của mình, vẫn mong Hàn Quận vương minh giám.”
Hiên Viên Minh Hàn gật đầu, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh cơ trí của nàng, nhếch môi cười. Khả năng ứng biến của nàng không giống với người thường. Nếu vừa rồi nàng bị những kẻ đó cướp ra khỏi đại lao, e rằng từ đó về sau có tẩy thế nào cũng không sạch tội được. Hơn nữa, những tên áo đen này chưa hẳn thật lòng muốn cứu người, chỉ sợ là muốn nhân lúc hỗn loạn mà giết người. Hắn nói giết không tha, chính là suy nghĩ chợt hiện ra trong lúc nguy cấp, ngầm ám chỉ với nàng đó là không cần nương tay với tên áo đen.
“Bệ hạ đã tỉnh, nên bản vương sẽ hộ tống Phong cô nương về điện Tuyệt Trần, mọi chuyện chờ bệ hạ phân định.” Hiên Viên Minh Hàn khom người, không hề tránh hiềm nghi mà bế nàng lên, lại nghiêm túc gọi lớn với bên ngoài: “Triệu thống lĩnh, làm phiền ngươi hộ tống Phong tiểu công tử!”
Triệu Xuyên có phần sững sờ, do dự không động đậy.
Hiên Viên Minh Hàn lạnh mặt, nhìn quanh tất cả những người ở đây, ăn nói mạnh mẽ dứt khoát: “Bây giờ bản vương đưa người ra ngoài, tất cả hậu quả đều do bản vương chịu trách nhiệm!”
Quan trên đã nói ai dám cãi lời. Hiên Viên Minh Hàn quả quyết đưa Đường Phong Hoa và Đường Bách đi.
***
Trong điện Tuyệt Trần, Hiên Viên Triệt quả thật đã tỉnh dậy, nhưng sức khỏe rất yếu. Hắn chỉ nằm yên một chỗ, không nhúc nhích được gì, chỉ có mí mắt thỉnh thoảng mở ra rồi nhắm lại.
Hiên Viên Minh Hàn bế Đường Phong Hoa đặt trên giường bạch ngọc, để nàng nằm song song với Hiên Viên Triệt, rồi mới cúi thấp người nhỏ giọng bẩm báo: “Chuyện bệ hạ bị ám sát đã bị tiết lộ ra ngoài, triều thần nghị luận tới tấp, lòng người hoảng loạn.”
Hiên Viên Triệt chầm chậm xê dịch cánh tay, cầm bàn tay của Đường Phong Hoa, yếu ớt mở miệng nói: “Ngày mai trẫm sẽ thượng triều, xử trảm Chu Hữu Thành, tai nghe mắt thấy.”
Đường Phong Hoa siết nắm tay, mày hơi nhíu lại. Nếu Chu Hữu Thành chết, thì con đường sống cuối cùng của Phong Tiêu Tiêu cũng không còn.
“Tình trạng của bệ hạ bây giờ, e là không thể thượng triều...” Giọng Hiên Viên Minh Hàn mang theo sự âu lo không che giấu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hiên Viên Triệt, lại nói, “Chi bằng để thần thay mặt truyền thánh dụ, xử lý chuyện thích khách.”
“Trẫm không ra mặt, triều thần khó bề an tâm.” Hiên Viên Triệt mệt mỏi mở mắt, khóe mắt liếc nhìn Đường Phong Hoa, “Chuyện xảy ra ở điện Tuyệt Trần, trẫm không muốn có người gây khó dễ với Phong Hoa.”
“Vậy để Minh Hàn thần truyền chân khí cho bệ hạ, có lẽ có thể chống đỡ được một lúc.” Hiên Viên Minh Hàn không đề cập đến chuyện vào tù của Đường Phong Hoa, dừng lại một chút hắn lại nói với nàng: “Phong Hoa, muội không cần lo lắng, huynh tạm thời đã nhốt Mạch Sâm. Phong Tiêu Tiêu rất an toàn, lát nữa Tần Phi Vãn sẽ bẩm báo với muội.”
Nói xong, hắn cúi người hành lễ, liền lui ra ngoài.
Đường Phong Hoa trong đầu trăm mối bộn bề, nhất thời im lặng không lên tiếng. Được một lúc, nàng ngồi dậy nhìn Hiên Viên Triệt, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi tỉnh dậy được?” Theo như chuẩn đoán của Vô Hoan, đúng ra hắn còn phải hôn mê rất lâu.
“Minh Hàn đưa Vô Tà đến đây, giúp ta chữa thương.”
Hiên Viên Triệt nằm nghiêng một bên, vừa nắm chặt tay nàng vừa nói, “Vô Tà nói, muội ấy sẽ tìm cách khử cổ độc trước kỳ hạn cho nàng.”
Đường Phong Hoa chỉ “ừm” một tiếng, cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Thượng Vô Tà trúng chiêu của Mạch Sâm, xem ra đã giác ngộ một ít. Nếu như không phải do cổ độc hại nàng không đi lại được, thì mấy ngày gần đây nàng cũng không phải gặp nguy hiểm nhiều như vậy.
“Hưu thư ở đâu?” Hiên Viên Triệt nhắm mắt, bỗng đặt câu hỏi.
“Đợi khi nào ngươi khỏe hẳn, lại hỏi ta.” Đường Phong Hoa trả lời rất ôn hòa.
Hiên Viên Triệt phun ra tiếng thở dài gần như không nghe thấy, chỉ nói một chữ: “Được.”
Đường Phong Hoa không sinh nghi, chỉ nghĩ hắn mệt mỏi không chịu nổi, nên không còn sức dây dưa đến vấn đề này nữa.
Ngón tay Hiên Viên Triệt hơi buông lỏng, không siết chặt tay nàng nữa. Nàng không hề biết, sau khi Vô Tà chữa trị cho hắn, hắn đã tỉnh dậy được một lúc. Lúc đó, trực giác chẳng hiểu từ đâu mà có mách bảo hắn sai người tìm áo giáp bạc của nàng đến. Hắn mở một ngăn bí mật trong áo giáp, tìm được bức hưu thư kia.
Sau khi đọc xong, hắn trả lại chỗ cũ một lần nữa.
Bách nhi là con ruột của hắn. Còn nàng, không muốn
cho hắn biết.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cướp Bách nhi khỏi tay nàng. Nhưng nàng luôn thiếu cảm giác an toàn,
vì vậy hắn sẽ thành toàn cho nàng.
“Thượng Vô Tà đang ở đâu?” Im lặng trong chốc lát, Đường Phong Hoa lại hỏi.
“Muội ấy đi chuẩn bị thuốc, chắc là sẽ quay lại đây nhanh thôi.” Giọng của Hiên Viên Triệt rất nhỏ, nhưng không phập phồng đứt quãng, thản nhiên nói, “Ta ngủ một chút, có việc gì thì gọi ta dậy.”
Đường Phong Hoa vẫn một lòng nghĩ đến chuyện của Phong Tiêu Tiêu, không phát giác ra tâm tình khác thường của hắn, thuận miệng đáp: “Được rồi, ngủ đi.”
Hiên Viên Triệt rút tay về, không chạm vào nàng nữa, rồi dần chìm vào giấc ngủ mê man.
Đêm càng lúc càng khuya, Thượng Vô Tà yết kiến đã là giờ Hợi.
Đường Phong Hoa thấy Hiên Viên Triệt đã ngủ rất sâu, liền sai cung nhân đưa nàng ra khỏi phòng ngủ.
“Vô Tà, ngươi đã có biện pháp đuổi trùng cổ đi?” Cho
cung nhân lui xuống, Đường Phong Hoa ngồi trên trường tháp, lãnh đạm hỏi. Nàng nhẫn nhịn Thượng Vô Tà đã lâu, lúc này nàng có rất nhiều chuyện cần phải làm. Nếu lần này Thượng Vô Tà nói lời mà không giữ lời, nàng không ngại trở mặt với nàng ta.
“Ngươi đang trách ta?” Thượng Vô Tà mặc xiêm y màu đỏ, khẽ cười thành tiếng. “Nếu không có ta, ngươi có thể nhìn thấy Phong Tiêu Tiêu nhanh vậy sao?”
“Chuyện này, ta thật sự phải cảm ơn ngươi.” Đường Phong Hoa nheo mắt, bình tĩnh nói tiếp, “Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, ta không thích bị người khác bài bố.”
“Được, không nói chuyện này nữa.” Thượng Vô Tà không để ý, đôi mắt trong phát sáng, lại cười nói, “Bây giờ ta sẽ giải cổ độc cho ngươi. Ta nợ ngươi, dù sao vẫn phải trả lại cho ngươi.”
Nàng ta chậm rãi nhấc tay lên, rút cây trâm cài trên mái tóc. Nàng ta đột ngột đâm một cái vào hông của chính mình!
Đầu trâm nhọn sắc bén đâm xuyên qua quần áo, da thịt trắng noãn lộ ra ngoài, máu đỏ tươi thấm ướt một mảng.
Đường Phong Hoa nhíu mắt nhìn chằm chằm, không nói
một lời.
Tay cầm trâm ngọc của Thượng Vô Tà gắng sức đâm sâu vào eo của mình, máu chảy dọc theo thân trâm, lan đến tay nàng ta, rồi lại nhỏ tí tách lên mặt đất.
Đường Phong Hoa nhăn mặt càng dữ hơn, cảm thấy bên hông của mình cũng đau đớn kỳ lạ. Giống như có cái gì đó ở bên trong đang quằn quại lăn lộn. Nó cắn da thịt bên eo nàng, đau đớn từ từ trở nên kịch liệt.
“Nhìn nè, đây là trùng cổ nuôi dưỡng trong cơ thể của ta.” Thượng Vô Tà cong môi cười, dường như không hề cảm thấy đau đớn, ngón tay chỉ vũng máu trên mặt đất.
Đường Phong Hoa cúi mắt nhìn, chỉ thấy trong vũng máu có một con trùng màu đen đang loi nhoi. Con trùng kia vốn bò rất chậm, đột nhiên, nó co giật dữ dội. Mà theo sự co giật của con trùng kia, đau đớn ở thắt lưng nàng cũng bỗng nhiên tăng lên gấp bội. Tựa như có mũi dao đang vội vàng muốn chui ra khỏi cơ thể nàng!
Một âm thanh “phụt” rất nhỏ phát ra trong không gian yên tĩnh. Một con trùng màu đỏ cắn thịt chui ra, rơi bịch xuống đất.
Con trùng đen run rẩy vài cái, rồi không còn động tĩnh, đại khái là đã chết.
Đường Phong Hoa vô ý thức ngẩng đầu, nhìn Thượng Vô Tà.
Thượng Vô Tà đứng thẳng lưng, vết máu hòa với xiêm y đỏ, khó nhận ra tình trạng. Nàng ta xoay người bước đi, vừa mới đi được hai bước, nàng ta liền ngã nhào xuống mà không chút báo trước.
“Vô Tà?!” Đường Phong Hoa cả kinh, theo bản năng đứng bật dậy. Hai chân rất tê cứng, nhưng cũng có thể lảo đảo bước tới. Nàng xiêu vẹo đi về phía Thượng Vô Tà, chìa tay thăm dò hơi thở của nàng ta.
Tắt thở?!
“Vô Tà! Tỉnh dậy đi!” Đường Phong Hoa tâm thần bấn loạn. Mặc dù nàng rất nóng lòng muốn loại bỏ cổ độc, nhưng không ngờ tới việc phải trả giá bằng tính mạng của Thượng Vô Tà.
Đường Phong Hoa vỗ lên mặt Thượng Vô Tà. Thấy sắc mặt nàng ta càng lúc càng hồng hào quái dị, trái lại nàng yên tâm hơn. Ngón tay tìm đến cổ tay nàng ta, phát hiện mạch tượng vẫn còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng vỗ lên mặt ta...” Tiếng hừ nhẹ phát ra từ miệng Thượng Vô Tà. Mí mắt nàng ta giật giật, rồi từ từ mở ra.
Đường Phong Hoa nằm xuống bên cạnh nàng ta, vẫn nhìn nàng ta chằm chặp, im lặng không nói chuyện. Giây phút vừa rồi, nàng thật lòng sợ nàng ta cứ như vậy mà ra đi. Mặc dù Thượng Vô Tà luôn làm việc nửa xấu nửa tốt, khiến nàng có tức giận, nhưng không có hận ý.
“Phong Hoa, ngươi vẫn làm bạn với ta chứ?” Thượng Vô Tà cũng nằm im nhìn nàng. Đôi mắt to long lanh, trong veo ngây thơ giống như cái tên của nàng ta vậy.
Đường Phong Hoa “ừm” một tiếng, xem như là trả lời.
Thượng Vô Tà cong môi cười, hai tay chống đất, nghiêng ngả đứng lên, loạng choạng đi ra ngoài.
“Vô Tà.” Đường Phong Hoa gọi nàng ta, thấy nàng ta quay đầu lại mới khẽ thở dài, nói: “Sau này đừng tự ý làm bậy nữa. Đã là bạn bè thì cần tôn trọng tâm nguyện của nhau.”
“Ta biết rồi.” Nụ cười của Thượng Vô Tà càng thêm ngọt ngào, gật đầu nói: “Tâm nguyện của ta là hi vọng ngươi và Hiên Viên huynh ở bên nhau. Nhưng mà sau này ta sẽ cố gắng dằn lòng không làm chuyện xấu.”
Nói xong, nàng ta liền chạy đi thật xa, váy đỏ như ngọn lửa lập lòe trong màn đêm.
Tách khỏi tầm mắt của Đường Phong Hoa, nụ cười bên khóe môi Thượng Vô Tà trở nên ảm đạm, sắc mặt lạnh lùng cùng cô đơn. Nàng tự biết mình không có được tình yêu, vì vậy một lòng mong muốn Hiên Viên huynh có thể đạt được. Tâm trạng này, trên đời này mấy ai có thể hiểu được? Hiện nay, Hiên Viên huynh bị thương nặng, nàng phải nhanh chóng giải cổ cho Phong Hoa, là không muốn
Hiên Viên huynh phải bận tâm thêm. Thế nhưng nào ai biết cưỡng chế giải cổ như thế, nàng tổn hại sức khỏe biết bao nhiêu?
Mà thôi, bỏ đi. Chỉ cần Hiên Viên huynh hạnh phúc, nàng có bị què cũng không sao cả.
***
Đường Phong Hoa ngồi một chút ở phòng ngoài, xoa bóp
đôi chân cứng ngắc. Sau đó, nàng mới đứng dậy đi từ từ vào phòng trong. Tự mình trải qua cảm giác liệt nửa người, mới biết cơ thể khỏe mạnh lành lặn đáng quý xiết bao.
“Cô nương.” Bên ngoài phòng, Tần Phi Vãn lẳng lặng đi tới, cung kính nói, “Phong Tiêu Tiêu được sắp xếp ở sương phòng trong thiên điện, có cần đến thăm liền không ạ?”
Đường Phong Hoa không đáp, chỉ nói: “Bách nhi đang dùng bữa, ngươi đi xem xem sao. Đợi nó tắm rửa xong thì đưa về phòng ngủ.”
“Vâng.” Tần Phi Vãn không hỏi nhiều, vâng lệnh lui xuống.
Trong lòng Đường Phong Hoa vẫn còn nhiều vấn đề ứ đọng. Nàng quay lại phòng ngủ. Nàng ngồi xuống giường, dựa lưng vào đầu giường, suy nghĩ miên man. Lần cướp ngục này rõ ràng là có người cố ý sắp xếp, muốn mau chóng loại bỏ nàng. Là Quyên phi? Hay là Minh phi?
Ngoài ra, Chu Hữu Thành ám sát hoàng đế, nếu không xử trảm hắn ta, thì khó lòng làm dịu cơn giận của mọi người. Nhưng mà Phong Tiêu Tiêu bây giờ giống như một xác chết, đồng thời tính mạng không kéo dài được bao lâu nữa. Lẽ nào nàng phải trơ mắt nhìn mẹ mình từ từ khô héo cho đến chết?
“Hiên Viên Triệt?” Nàng nghiêng đầu, khẽ gọi hắn.
“Hử?” Hiên Viên Triệt hàm hồ lên tiếng đáp trả, như tỉnh lại như chưa tỉnh.
“Chuyện xử trảm Chu Hữu Thành có thể để sau không?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Hử?” Hắn vẫn phát ra một tiếng riêng lẻ trong vô thức.
Đường Phong Hoa không khỏi thở dài. Nếu hắn không bị thương, hoặc không bị thương nặng, thì chuyện này còn có cơ may xoay chuyển. Hiện tại, ngay cả chuyện triều chính hắn cũng không thể tự mình xử lý, sao có thể ép hắn giải quyết vấn đề cá nhân của nàng cơ chứ.
Nghe thấy tiếng thở dài của nàng, Hiên Viên Triệt vật lộn để tỉnh lại. Hắn cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, thấp giọng rên vài tiếng. Hắn lại nhấc đầu gối lên trên bụng nàng, nói khe khẽ: “Cái gì để sau? Có chuyện gì sao?”
Đường Phong Hoa không đẩy hắn ra. Nhìn hàng chân mày nhíu chặt của hắn, nàng đưa tay xoa huyệt thái dương cho hắn, dịu dàng lên tiếng: “Ta đã tìm được mẹ ta rồi. Bà trúng cổ độc của Chu Hữu Thành.”
Ngón tay ấm áp xoa trán hắn, hơn nữa giọng nói của nàng lại đặc biệt nhỏ nhẹ, ý thức của Hiên Viên Triệt vốn đã không tỉnh táo nay càng thêm mông lung. Hắn nói mớ: “Phong Hoa, nàng tìm được nhạc mẫu rồi sao? Mau đưa ta đi gặp bà.”
Đường Phong Hoa dở khóc dở cười. Mẹ vợ? Không phải hắn đã quên hai người đã không còn là đôi vợ chồng sát cánh cùng nhau năm xưa rồi đó chứ?
“Có thể dùng lý do để điều tra đồng đảng của thích khách mà trì hoãn hành hình, được không?” Nàng tự đưa ra đề nghị, “Có thể nói nghi ngờ Chu Hữu Thành còn có đồng đảng, nên cần thẩm vấn lại bức cung. Nếu có thể kéo dài thêm một hai tháng đương nhiên là tốt nhất, không được thì mười ngày nửa tháng cũng được.”
“Nàng nói sao thì làm vậy đi.” Hiên Viên Triệt đã rơi vào bầu không khí ấm áp hiền dịu nên vô cùng dễ nói chuyện. Hắn chưa từng mở mắt, mặt gối lên chiếc bụng mềm mại của nàng. Hắn không hề đề phòng, còn khàn giọng kể khổ: “Phong Hoa, vết thương sau lưng ta rất đau, còn rất rát.”
“Đợi vết thương khép miệng sẽ không còn đau nữa.” Đường Phong Hoa thoải mái trả lời, có phần qua loa, lại nói: “Ngày mai ngươi thượng triều, phải nhớ đè chuyện này xuống trước tiên, đợi sau khi ngươi khỏi hẳn sẽ xử trí Chu Hữu Thành.”
Hiên Viên Triệt đại khái chỉ nghe được sự quan tâm có lệ qua giọng nói của nàng, bất mãn càu nhàu: “Mỗi lần nàng bị thương, ta đều khẩn trương lo lắng. Mà đến phiên ta bị thương, nàng chỉ một mực tự mình ra trận, để mặc ta sống chết.”
Đường Phong Hoa cuối cùng cũng nhận ra, mình đang đàn gảy tai trâu. Đầu óc hắn căn bản không tỉnh táo, phỏng chừng hắn vẫn còn đang nghĩ đây là quãng thời gian chiến tranh.
“Khi đó, ta ra trận, còn không phải là vì tranh đấu giành thiên hạ cho ngươi hay sao?” Nàng lắc đầu tự nói, “Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó ta đã...”
Đã làm sao? Nàng nhận ra mình không thể nói tiếp. Khi đó, nàng dẫn quân đánh trận, hạ được từng tòa thành trì, đúng là để hoàn thành chí lớn của hắn. Nhưng nàng cũng nhờ thế mà đạt được cảm giác cao cả và thành tựu.
“Ta biết, ta biết...” Hiên Viên Triệt nghiêng nửa người qua, hai tay ôm eo nàng, dường như khen ngợi lại giống như thỏa mãn: “Giang sơn vô vàn cảnh đẹp này, cũng không bằng một phần mười sự tốt đẹp của nàng.”
Đường Phong Hoa cứng đờ. Hắn trong lúc thần chí không rõ lại nói ra những câu âu yếm thế này, thật đúng là không sợ buồn nôn mà.
“Phong Hoa, ta mệt quá. Chờ ta tỉnh ngủ sẽ trò chuyện với nàng tiếp...” Hắn vùi mặt vào sâu hơn, cánh tay dần dần thả lỏng, chỉ chốc lát sau đã không còn tiếng động.
Đường Phong Hoa không biết làm sao. Xem ra chỉ có thể chờ hắn tỉnh táo hoàn toàn mới có thể thảo luận nghiêm túc được.