Đáy mắt Đường Phong Hoa chợt lóe sáng, lập tức làm như không có việc gì mà mỉm cười, mở miệng nói: “Bách nhi, đến bên cạnh mẹ nào!”

Cậu bé dường như cảm nhận được bầu không khí căng
thẳng, có chút khó xử nhìn chàng trai trẻ, dùng giọng điệu trẻ con lên tiếng, “Mạch ca ca, ca nắm đệ chặt quá, tay đệ đau.”

Mạch Sâm hơi nới lỏng tay, dịu dàng nói: “Bách nhi, mẹ đệ và bà ngoại của đệ khó khăn lắm mới gặp lại nhau, chúng ta đừng làm phiền hai người gặp mặt nữa. Ta mang đệ ra ngoài chơi nhé.”

“Bà ngoại?” Đường Bách sửng sốt, hoang mang hỏi lại, “Là mẹ của mẹ sao?”

“Đúng vậy. Hai người đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói.” Mạch Sâm vừa nói, vừa kéo cậu bé đi về hướng cửa.

Đường Phong Hoa nhìn con trai bị dẫn đi xa, lòng bàn tay siết chặt lại.

Mạch Sâm mới đi vài bước, đột nhiên dừng bước, quay đầu nói với nàng chỉ ba chữ: “Một canh giờ.”

Ý tứ trong lời nói không cần nói huỵch toẹt ra vẫn rất rõ
ràng. Nếu trong một canh giờ nàng không nhường bước, thì Bách nhi sẽ gặp nguy hiểm.

Đường Phong Hoa mím chặt môi, sắc mặt vô cùng lạnh lùng cứng rắn. Mạch Sâm không ra tay với Phong Tiêu Tiêu trên đường đi, là muốn nàng tận mắt chứng kiến. Nàng không khó để nhận ra, hắn cũng có lòng căm hận với nàng. Hay đúng hơn bởi vì nàng là con gái của Phong
Tiêu Tiêu, chung quy thì hắn khó lòng không để ý đến.

Nàng đẩy xe lăn trên con đường mòn đầy sỏi, đến bên cạnh Thượng Vô Tà, cúi người bắt mạch cho nàng ta. Đáng tiếc, Vô Hoan không có ở đây, mà với y thuật yếu kém của nàng, căn bản không thể giải độc mà Mạch Sâm đã hạ được.

Cơn gió nhẹ như nước mát thổi qua khuôn mặt đông lạnh của Đường Phong Hoa. Nàng ngoái đầu nhìn nữ tử áo trắng vẫn đang nhìn vào khoảng không kia. Đường Phong Hoa dứt khoát quay đầu, một mình rời khỏi hậu hoa viên.

Chuyện có nhanh có chậm, tình có sâu có cạn, đối với nàng mà nói, không có gì quan trọng hơn Bách nhi.

Nhưng nàng vừa mới ra khỏi vườn hoa, đã thấy một đội thị vệ hùng hổ ngăn cản đường đi của nàng.

“Phong cô nương!”

Người dẫn đầu với khuôn mặt gầy, chân mày rậm, ánh mắt lấp lánh, tiến lên trước quát lớn, “Bệ hạ bị đâm trong điện Tuyệt Trần, ngươi dám một tay che trời giấu diếm tin tức. Hay là thích khách kia có quan hệ với ngươi?”

Đường Phong Hoa ngước mặt lên, nheo mắt nhìn nam nhân uy vũ trước mắt.

Triệu Xuyên, con trai trưởng của Triệu lão tướng quân. Hắn nhanh như vậy đã nắm được tin tức, là ai đã tiết lộ ra ngoài?

“Nói! Ngươi và thích khách có quan hệ ra sao? Có phải ngươi sai thích khách ám sát bệ hạ?” Triệu Xuyên nhíu hai hàng lông mày rậm, dùng bộ dạng hùng hổ chất vấn nàng.

“Triệu đại nhân.” Đường Phong Hoa cố gắng bình tĩnh, nhàn nhạt trả lời, “Bệ hạ quả thật bị trọng thương, vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng không có nghĩa là bệ hạ sẽ không tỉnh lại. Nếu Triệu đại nhân muốn khởi binh vấn tội, có thể chờ bệ hạ tỉnh dậy để hỏi rõ mọi chuyện.”

“Khá khen cho miệng lưỡi điêu ngoa!” Triệu Xuyên nén giận, nhớ tới lời nhắn mà em gái hắn đã sai người đưa tới, càng thêm chắc chắn nữ tử trước mặt này là một tai họa, “Ngươi có hành thích vua hay không, cứ áp giải vào đại lao, đợi Hình bộ thẩm tra!”

Hắn ta vung tay lên, oai phong lẫm liệt nói, “Người đâu! Dẫn nàng ta đi!”

“Đợi đã!” Giọng điệu Đường Phong Hoa đột nhiên sắc nhọn, lớn tiếng nói, “Trước khi bệ hạ hôn mê có khẩu dụ, mời Hàn Quận vương tạm thời chủ trì đại cục. Ngươi muốn bắt ta, phải xin chỉ thị của Hàn Quận vương!”

Triệu Xuyên ngoảnh mặt làm ngơ, lớn tiếng thúc giục thị vệ: “Sao còn chưa ra tay!”

Đường Phong Hoa tức giận lườm hắn. Cái tên mãng phu
này! Trước đây, khi cùng tác chiến đã thấy hắn lỗ mãng kích động, sau bao nhiêu năm hắn chẳng có chút tiến bộ nào! Hắn chỉ là một Thống lĩnh cấm vệ quân bảo vệ cổng đông cung, có tư cách gì mà tự ý làm chủ trong cung cơ chứ?

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, lúc này nàng vào đại lao chưa hẳn là chuyện xấu, ít nhất có thể trì hoãn hành động báo thù của Mạch Sâm.

“Triệu đại nhân, xin hãy nghe ta nói một lời.” Đường Phong Hoa thu lại cơn nóng giận, chậm rãi nói, “Chuyện ám sát đương nhiên cần điều tra rõ, nếu ta có tình nghi, tất nhiên phải chờ thẩm vấn.”

Triệu Xuyên hơi hài lòng, gương mặt bớt giận.

Đường Phong Hoa tiếp tục nói: “Trước khi ta bị giam vào đại lao, ta muốn khẩn cầu Triệu đại nhân một việc. Ta và khuyển tử[1] vẫn sống nương tựa vào nhau. Mà trong hoàng cung này, số người không muốn thấy mặt ta không phải là ít. Vậy nên ta khẩn cầu Triệu đại nhân cho phép để khuyển tử và ta được cùng vào đại lao.”

[1] Khuyển tử: chó con, ở đây ý chỉ con trai.

Triệu Xuyên nghe vậy liền giật mình. Hắn chỉ từng thấy qua người ta cầu xin tha thứ, chứ chưa bao giờ gặp cầu xin bỏ tù chết chung.

“Khẩn thiết xin Triệu đại nhân cho phép.” Đường Phong Hoa cúi đầu thật thấp, bộ dạng nhu nhược yếu đuối.

Triệu Xuyên nhướn mày, phất tay ngăn lại, nói: “Áp giải mẹ con Phong thị vào đại lao, chờ thẩm tra!”

Đường Phong Hoa bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không tạo thành tiếng động. Nàng cực chẳng đã, chỉ có thể vào ngục trước đã rồi tính sau. Hi vọng Mạch Sâm vì nàng không có mặt ở đây, nên tạm lời buông tha Phong Tiêu Tiêu.

***

Thân ở trong đại lao, Đường Bách là nghé con không sợ cọp[2], chỉ cảm thấy mới mẻ, không sợ hãi chút nào.

[2] Nghé con không sợ cọp: Ám chỉ những người có tư tưởng đơn giản, dám làm dám chịu. Cũng có một ý nghĩa khác đó là thiếu trải nghiệm nên không lường trước hoặc chủ quan trước những hậu họa.

“Mẹ, có phải Hiên huynh bất tỉnh một ngày, thì chúng ta sẽ bị nhốt ở đây thêm một ngày không ạ?” Cậu bé sờ đống rơm rạ mốc meo trên mặt đất, chán nản chau mũi chu mỏ, “Buổi tối chúng ta phải ngủ trên đống rơm này sao? Ngủ vài ngày sẽ biến thành người thối đó.”

Đường Phong Hoa không khỏi bật cười, con trai trước sau gì cũng lớn mật thật, nàng bớt lo đôi chút. 

“Mẹ, con nói cho mẹ biết một bí mật.” Đường Bách trèo vào trong lòng mẹ cậu, tựa vào ngực nàng, nhỏ giọng nói, “Tối hôm qua con ngủ cùng Hiên huynh, đã nghe được huynh ấy nói mớ đó.”

“Hắn nói cái gì?” Đường Phong Hoa thắc mắc. Tối qua nàng có ngủ gật một lát, đã bỏ qua chuyện gì quan trọng sao?

“Huynh ấy không ngừng nói hai từ.” Đường Bách ra vẻ thần bí, thừa nước đục thả câu. Cậu bé ghé sát bên tai mẹ cậu, bắt chước theo giọng nói bằng hơi thở yếu ớt của Hiên Viên Triệt, “Phong Hoa... Phong Hoa... Phong Hoa à...”

Ban đầu, Đường Phong Hoa cảm thấy ngưa ngứa lỗ tai, sau đó véo mặt con trai, cười mắng, “Nói hay quá ha!”

Đường Bách cười hì hì, trả lời: “Hiên huynh chính là gọi như vậy đó.”

Đường Phong Hoa chỉ cười không nói, trong lòng thầm nghĩ, không chừng Hiên Viên Triệt nằm mơ chỉ lo lắng đến bức hưu thư kia, căm hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi đó chứ.

Trong phòng giam âm u bẩn thỉu, hai mẹ con cùng nhau dựa vào tường, nói cười như thường, không biểu hiện chút sợ hãi lo âu.

Đợi đến khi Quyên phi mau mắn chạy đến đại lao, thì liền thấy cảnh tượng như vậy. Nàng ta hơi nhăn đôi mày
thanh tú của mình, vừa cảm thấy khó hiểu lại vừa không cam lòng. Cùng là nữ tử như nhau, vì sao quả phụ này được ông trời quan tâm, không chỉ dễ dàng nắm bắt được trái tim bệ hạ, mà ngay cả khi rơi vào hoàn cảnh chật vật cũng không đau buồn?

“Quyên phi nương nương.”

Khóe mắt Đường Phong Hoa khẽ liếc nhìn bóng người lướt qua những thanh chắn nhà giam, ngẩng đầu lên, bình tĩnh gật đầu chào.

“Phong cô nương.” Quyên phi ra hiệu cho quan cai ngục mở cửa, nhấc váy chầm chậm đi vào trong phòng giam.

“Nương nương thật có lòng, đa tạ nương nương đã đến thăm Phong Uẩn.” Đường Phong Hoa nhếch môi cười mỉm, làm như không hiểu ý đồ đến đây của nàng ta. 

Quyên phi đi đến gần, mới ngồi xổm xuống, nói với giọng cực nhỏ: “Phong cô nương thân bị nhốt trong lao tù, nên không biết bên ngoài đã nổi lên gió to sóng lớn. Chuyện bệ hạ bị ám sát hiện nay cả triều thần đều biết hết. Cho nên sẽ dùng cực hình đối với thích khách, e rằng Phong cô nương ngươi cũng không thoát thân được.”

“Thanh giả tự thanh[3], ta tin rằng bệ hạ sẽ biết Phong
Uẩn hoàn toàn trong sạch.” Đường Phong Hoa không có
hành động khác thường, nụ cười vẫn thường trực trên môi.

[3] Thanh giả tự thanh: người thanh cao không cần nói ra vẫn là người thanh cao.

“Chỉ e không đợi được đến lúc bệ hạ tỉnh dậy...” Quyên
phi uyển chuyển nâng khăn tay che miệng, thở dài nói,
“Từ xưa tới nay, án oan trong lao tù không phải là ít, phạm nhân chết trong ngục không lý do nhiều không kể xiết. Phong cô nương không nên xem thường.”

Một tia trào phúng xẹt qua đáy mắt Đường Phong Hoa. Ám chỉ rõ ràng như vậy, Quyên phi có phần quá nóng ruột rồi.

“Phong cô nương chớ có hiểu lầm.” Thấy nàng không lên tiếng, Quyên phi vội nói, “Mặc dù huynh trưởng của bản cung áp giải ngươi vào ngục, nhưng huynh ấy không nhúng tay vào quyền hạn của Hình bộ.”

“Nói vậy, ai có năng lực nhúng tay vào Hình bộ?” Đường Phong Hoa làm như biết lắng nghe mà hỏi lại.

“Cái này...” Quyên phi giống như cảm thấy khó xử, hơi cắn môi, một lúc cũng không hé răng.

Đường Phong Hoa hiểu rõ trong lòng, ánh mắt lướt qua bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng ta, trực tiếp nói thẳng: “Giản thị?” 

Quyên phi vẫn không chịu trả lời, xách váy đứng dậy, than thở một câu đầy vẻ thương hại: “Phong cô nương, hãy tự bảo trọng.”

Thấy nàng ta rời khỏi, Đường Phong Hoa nhếch môi cười khẩy, rồi thu lại nụ cười, nét mặt chuyển lạnh. Hiện nay, trong cung vô chủ, nhiều người muốn khiến nàng chết oan uổng trong ngục, đây quả thực là một cơ hội tốt để diệt trừ chướng ngại vật. Quyên phi và Lam phi đều không chấp nhận sự tồn tại của nàng. Còn có Giản Minh Khiết, nàng vẫn không nắm bắt được tâm tư của nữ tử này. Nàng ta còn đáng sợ hơn những kẻ thù ở ngoài sáng.

“Mẹ, nữ nhân kia nói chúng ta sẽ bị xử tử, có đúng không
ạ?” Đường Bách sờ mái tóc dài của mẹ cậu, ra vẻ ông cụ non thoải mái nói rằng: “Bách nhi sẽ bảo vệ mẹ. Nếu có kẻ nào muốn giết chúng ta, con sẽ cho kẻ đó phát nổ ngay tại đây.”

“Hả?” Đường Phong Hoa hoàn hồn, quay sang nghi ngờ hỏi con trai: “Con mang theo hỏa tiễn sao?”

Đường Bách cười khì khì, lại nhích đến bên tai mẹ nói nhỏ: “Con cột hỏa tiễn ở trên đùi...”

Đường Phong Hoa buồn cười lắc đầu: “Chỉ cần Hiên huynh của con tỉnh dậy đúng lúc, thì không sao cả. Con cứ an tâm đừng vội.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng đáy lòng nàng có một nỗi bất an nồng đậm đang từ từ lớn dần. Chỉ sợ Hiên Viên Triệt còn chưa kịp tỉnh dậy, thì đã có kẻ âm thầm ra tay rồi. Nàng không tiện đi lại, muốn trốn khỏi ngục cũng rất khó khăn. 

Từ trời hừng sáng đến khi màn đêm buông xuống, thời gian cứ lặng lẽ trôi, giống như sự bình yên trước cơn giông bão trong đêm.

Tới giờ ăn tối, quan cai ngục đem đến hai chén cơm tẻ, lớn tiếng quát: “Ăn đi!”

Đường Phong Hoa dùng ngân châm thử độc, nhưng vẫn không dám cho con trai ăn.

Đường Bách ôm bụng đang sôi ùng ục kêu đói, khóc than: “Chẳng có đau khổ nào trên đời này bằng việc có một chén cơm thơm ngào ngạt đặt trước mặt mà không được ăn...” 

“Bách nhi ngoan, nhịn một chút.” Đường Phong Hoa ngước mắt nhìn ô cửa sổ nhỏ phía trên phòng giam, đêm đã buông xuống. Sư huynh lại bặt vô âm tín, e rằng đã bị người ta quấn lấy, không thể nào thoát thân ra được. Nếu nàng đoán không lầm, tối nay sẽ có người bắt đầu ra tay, chỉ không đoán được kẻ đó sẽ dùng thủ đoạn nào.

Đêm từng chút từng chút nhích về khuya. Những phạm nhân trong những phòng khác dần dần không một tiếng động, hẳn là đã trằn trọc chìm vào giấc ngủ.

Trong không gian vắng vẻ, đột nhiên vang lên tiếng hét.

“Có thích khách! Có người cướp ngục!”

Đường Phong Hoa rùng mình, lập tức lay con trai tỉnh ngủ: “Bách nhi! Nếu chút nữa có nguy hiểm, thì lấy hỏa tiễn ra!”

Đôi mắt lim dim của Đường Bách liền mở lớn, đứng dậy hưng phấn reo hò: “Có người đến cứu ta rồi!”

Đường Phong Hoa lại không có được sự lạc quan như vậy, vẻ mặt nàng càng thêm thấu hàn. Cướp ngục là tội lớn, hơn nữa có thể là thủ đoạn xảo quyệt để vu oan giá họa cho kẻ khác!

Quả nhiên, có vài bóng dáng mặc đồ đen đến trước phòng giam của nàng, lưỡi dao sắc nhọn chém lên cột phòng giam, chém lên chiếc khóa sắt tóe ra tia lửa.

“Đừng để phạm nhân chạy thoát!”

Một đội binh sĩ bao vây xung quanh ở phía sau, những bó đuốc bùng cháy thắp sáng hành lang đại lao u tối.

Vài tiếng bồm bộp vang lên, những thanh gỗ rắn chắc bị
chém đứt. Vài tên áo đen chạy ào đến, hét lớn với Đường Phong Hoa: “Mau lên! Đi theo chúng tôi!”

Đường Phong Hoa ngồi trong góc, không động đậy, lạnh lùng nói: “Các ngươi là ai?”

“Người đến cứu ngươi!”

Tên áo đen vừa trả lời nàng vừa đánh nhau với tên binh sĩ nhào lên, trong giây lát lưỡi đao xẹt qua, máu thịt tung tóe. Người bí ẩn này có võ công thần bí, ra tay tàn nhẫn, rất nhanh đã đánh binh sĩ kia bay ra xa cả trượng.

Người đến thiên lao không tầm thường. Nhưng một đoàn binh sĩ với gươm đao áo giáp đầy đủ đang ào ạt tiến vào như thủy triều dâng cao, khiến hành lang trên lối vào đại lao trở nên chật kín đến một con kiến cũng không chui lọt. Cho dù là cao thủ tuyệt thế, trong tình huống như thế này có chạy đằng trời cũng khó lòng thoát được.

Vài tên áo đen bị dồn vào phòng giam của Đường Phong Hoa, không còn đường lui nữa.

“Bắt lấy!”

“Giết không tha!”

Hai giọng nói khác nhau cùng lúc vang lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play