*Lục cung: nghĩa gốc là chỉ tẩm cung của Hoàng hậu thời xưa, vì Lục cung là chỗ ở của Hoàng hậu cho nên
khi dùng Lục cung là chỉ Hoàng hậu. Cũng giống như sau này hậu thế dùng Trung cung chỉ Hoàng hậu vậy. Mà khái niệm Lục cung tới đời Đường không còn chỉ một hình Hoàng hậu mà là chỉ các phi tần.

Cho nên Lục cung vô phi có ý nghĩa là hậu cung không
có bất kì phi tần nào, chỉ có Đế vương và Đế hậu một vợ một chồng.

Đường Phong Hoa vừa mới bước qua cửa phòng, chợt
nghe thấy vài câu tranh chấp truyền tới.

“Tử Diên, chủ tử có lệnh, không cho phép bất cứ ai quấy rầy!”

“Tránh ra!”

“Tử Diên, đừng càn quấy!”

“Im đi! Ngươi cho rằng ngươi là ai, dám gọi thẳng tục danh của ta?”

Đường Phong Hoa dừng bước, nàng có chút hào hứng
đưa mắt nhìn hai cô gái đang từ hành lang gấp khúc đi tới.
Vệ Thanh Đồng, Vệ Tử Diên, hai chị em thân thiết cuối cùng cũng trở mặt rồi sao?

“Ngươi là ai?” Vệ Tử Diên đi vào trong đình viện, dừng
chân lại, giở giọng nói không thân thiện ra mà tra hỏi nàng.

“Người qua đường.” Đường Phong Hoa mỉm cười.

Vệ Tử Diên dọc đường luôn bị ngăn cản, đang có một bụng tức giận cần được xả ra. Bây giờ lại thấy một nữ tử dung mạo tuyệt sắc xuất hiện bên trong hành quán, lòng càng thêm buồn bực.

Nàng ta nhíu mày quan sát Đường Phong Hoa từ đầu đến chân, cười khẩy hai tiếng rồi nói: “Ta vượt gió bụi từ đế đô đến đây, vô cùng mệt mỏi. Tỷ tỷ ngươi lại tìm mọi cách cản trở, tự hỏi có phải là bởi vì nữ nhân này đang ở trong phòng của Bệ hạ?”

Nàng ta nhìn chằm chằm Đường Phong Hoa, nhưng lại nói với Vệ Thanh Đồng.

“Tử Diên!” Vệ Thanh Đồng hơi giận, gằn tiếng quát khẽ: “Không nên nói bậy ở đây!”

“Ta nói bậy ư?” Vệ Tử Diên cường điệu há miệng kinh ngạc, lời nói sắc bén, “Ngươi thừa dịp Bệ hạ xuất cung, liền muốn đưa vào một vài nữ nhân không đứng đắn đến mê hoặc Bệ hạ. Đừng cho là ta không biết tâm tư xấu xa của ngươi!”

Vệ Thanh Đồng nhẫn nhịn nắm chặt tay, không muốn giải thích dài dòng. Nhưng Vệ Tử Diên vẫn cố tình gây sự, tiếp tục xỉa xói: “Chuyện thế này, cũng không phải
ngươi chưa từng làm. Bệ hạ không thích ngươi, ngươi liền tìm cách phá hoại hạnh phúc của người khác!”

Sắc mặt Vệ Thanh Đồng trắng xanh, siết chặt hai nắm tay lại, giống như đang kiềm chế bản thân không được tung ra một cú đấm.

Thấy Vệ Thanh Đồng không lên tiếng phản đối, cơn bực của Vệ Tử Diên xuôi hơn một chút. Nàng ta tiến lên đẩy Đường Phong Hoa sang một bên để gõ cửa phòng, không ngờ chân lại khuỵu xuống, lập tức đập đầu vào cánh cửa!

Cú va chạm này đã làm Vệ Tử Diên phát cáu đến cực điểm. Nàng ta rút ra một chiếc roi mềm từ bên hông, tức giận chỉ thẳng mặt Đường Phong Hoa: “Ngươi đang chê mạng mình quá dài hả?”

“Có liên can gì đến ta?” Đường Phong Hoa tránh ra sau vài bước, lại nói: “Ta không hề nhúc nhích một bước, không phải ta giở trò với ngươi.”

“Ngụy biện!” Vệ Tử Diên hoàn toàn không tin. Nàng ta vút roi lên và quất mạnh xuống không cho Đường Phong Hoa thanh minh một lời.

Chiếc roi mềm như một con rắn lao vun vút về phía Đường Phong Hoa. Nàng vẫn đứng yên, bên khóe môi lại xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Một bàn tay nàng đột nhiên vươn cao, hai ngón tay thon dài đúng lúc kẹp lấy đuôi roi.

“Ngươi!” Vệ Tử Diên giận dữ, dùng sức giật roi về.

Nhưng nàng ta lại phát hiện không rút roi ra được. Khuôn mặt kiều diễm nhất thời đỏ bừng cả lên, đôi mắt đẹp như hai đốm lửa bốc cháy.

“Đã nói rồi, không phải ta  giở trò với ngươi!” Giọng Đường Phong Hoa khá uể oải. Hai ngón tay thả lỏng, chiếc roi dài kia liền cong xuống dưới.

“Không phải ngươi thì còn ai vào đây?” Vệ Tử Diên ngã người chạm nhẹ vào chiếc đỉnh đồng, cơn giận xông lên não. Nàng ta lại lớn giọng quát: “Vừa rồi là ngươi đứng gần ta nhất!”

Đường Phong Hoa lười chẳng muốn nhọc công giải thích, khóe mắt nhếch lên, liếc về phía Vệ Thanh Đồng đang lạnh mặt làm thinh.

Tuy rằng Vệ Tử Diên ngang ngược, được chiều chuộng nên được nước làm tới, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc đến mức không thể cứu chữa. Nàng ta trông theo đường nhìn của Đường Phong Hoa, lòng liền tỉnh ngộ. Nhưng lúc này nàng ta chẳng thể cúi đầu thừa nhận bản thân đã đánh sai người. Nàng ta nhất thời thẹn quá hóa giận, cáu kỉnh trách mắng: “Ngươi cái đồ đi dụ dỗ người ta, có thân phận thế nào? Dựa vào cái gì mà vào hành quán?”

Đường Phong Hoa không đáp, bỗng nhiên nổi loạn. Dải lụa trắng trong tay áo của nàng bắn ra, nhanh như sét đánh không kịp tránh mà quấn lấy cổ của Vệ Tử Diên!

“Ngươi... Một kẻ hèn hạ...” Vệ Tử Diên bị thắt chặt cổ, máu dồn lên mặt. Hai tay nàng ta cố sống cố chết kéo
dải lụa ra, miệng thì vẫn căm thù nói: “Buông ra... Ngươi có biết ta là ai... Ta không ngũ mã phanh thây ngươi thì không được...”

Đường Phong Hoa đanh mặt, bàn tay tăng thêm lực, kéo mạnh hơn. Dải lụa buộc chặt hơn, Vệ Tử Diên không khỏi kêu một tiếng “Á” thảm thiết, sắc mặt chuyển từ đỏ sang tím.

“Ta khuyên ngươi, tốt nhất hãy vả vào mồm để thơm tho
hơn một chút.” Đường Phong Hoa cười lạnh, trong ánh mắt đã nổi lên những tia sáng sắc nhọn, “Diên phi nhiều lần cứu Hoàng đế, cuối cùng cũng có thể gả vào nhà Đế vương. Phía sau câu chuyện được người đời ca tụng này có bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, đê tiện, đừng tưởng rằng không có ai biết.”

Dứt lời, dải lụa trắng rung lên, vèo một cái đã co lại vào trong ống tay áo.

Vệ Tử Diên ho khan dữ dội, sắc mặt khó coi cùng bất an, ánh mắt tóe lửa. Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Dường như nàng ta biết rất nhiều chuyện? Hơn nữa dải lụa trắng này...

“Ta kế thừa phái Phạm Thiên.” Đường Phong Hoa bỗng nhiên tự giới thiệu, chậm rãi nói: “Diên phi có từng nghe qua môn phái này chưa?”

“Phái Phạm Thiên? Ngươi tới tìm Bệ hạ báo thù?” Vệ Tử Diên biến sắc, bỗng nhiên hãi hùng. Nàng ta bất chấp mọi thứ, vội vã chạy ào vào phòng, khẩn trương la lớn: “Bệ hạ! Bệ hạ! Người không sao chứ?”

Đường Phong Hoa thầm cau mày, nhìn bộ dạng Vệ Tử
Diên thế này lại không giống là kẻ có liên quan đến việc lập mưu hãm hại nàng năm đó.

“Chuyện gì mà om sòm vậy?” Đến lúc này Hiên Viên Triệt mới hiên ngang ra khỏi phòng. Đôi mắt đen sắc bén lưới qua Đường Phong Hoa vẫn đang trầm tư, đôi môi nhếch lên, cười tựa như không cười. Câu hỏi vừa rồi của nàng vừa sâu xa, ẩn chứa bẫy vừa có ý thử Tử Diên. Tuy rằng nàng nói nàng không phải vì “Phong Hoa” mà đến đây, nhưng sự thật không hẳn như vậy.

“Bệ hạ, nàng ta...” Vệ Tử Diên kéo ống tay áo của Hiên Viên Triệt, nũng nịu phàn nàn.

Không đợi nàng ta nói xong, Hiên Viên Triệt không dấu
vết tách khỏi tay nàng ta, thản nhiên nói: “Tử Diên, nàng không chờ trong cung, lại chạy đến Tô Thành làm gì?”

Vệ Tử Diên không nghe lời trề môi, ngược lại hoàn toàn
với bộ dạng ngang ngạnh ban nãy, nũng nịu nói: “Bệ hạ xuất cung nhiều ngày, Thần thiếp rất lo lắng. Trước khi đến Tô Thành, Thần thiếp có nghe nghĩa phụ nói Bệ hạ bị ám sát, càng làm Thần thiếp nôn nóng hơn!”

Hiên Viên Triệt không tiếp lời, đáy mắt xẹt qua tia sáng bén ngót.

Đường Phong Hoa đứng yên một bên, nhận thấy tia sáng
bên trong ánh mắt của hắn, lòng nàng không khỏi máy động. Nàng lên tiếng nói: “Nhiều năm trước, từng có một câu chuyện được truyền tụng trong quân.”

Nàng vừa nói ra, ánh mắt của mọi người vô ý thức đều đổ dồn về phía nàng.

“Trên đời này, đa số nam tử đều năm thê bảy thiếp. Nhưng có một nguyên soái thống lĩnh hơn trăm nghìn binh mã đã bằng lòng suốt cuộc đời chỉ lấy một người.” 

Ánh mắt của nàng mát lạnh tựa như tuyết đầu mùa, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Hiên Viên Triệt, “Nguyên soái kia đã hứa với thê tử,  đồng vợ đồng chồng giành thiên hạ, lập triều đại mới, lập Hoàng hậu tài đức, lục cung vô phi.”

Nàng nói xong, đình viện to lớn bỗng chốc rơi vào khung cảnh tĩnh mịch.

Câu chuyện cũ năm xưa này không phải một bí mật,
không ít người tòng quân khi đó đều đã nghe qua chuyện này. Nhưng hôm nay không còn ai dám nhắc tới.

“Quả thực là có chuyện này.” Hiên Viên Triệt đột nhiên tiếp lời, nhưng không có nửa câu giải thích. Hắn chỉ nhìn
Đường Phong Hoa không chớp mắt.

“Hay!” Đường Phong Hoa gật đầu, cất cao giọng nói, “Lục cung vô phi, hóa ra chỉ là truyện cười!”

Hiên Viên Triệt nắm chặt hai tay, ánh mắt vô cùng nhẫn nhịn. Nếu nàng không phải là “Nàng”, hắn việc gì phải giải thích với người không liên quan! Còn nếu nàng chính là “Nàng”, thì nhất định sẽ hiểu được mục đích khác khi hắn phong phi! 

Bầu không khí bức bối không một tiếng động, sóng mắt Đường Phong Hoa và hắn chạm nhau, dường như có
đốm lửa xẹt qua.

Hiên Viên Triệt từ từ nới lỏng tay, chân mày nhướng lên. Hắn trầm giọng cười thành tiếng, âm điệu tuy không cao nhưng làm chấn động màng tai của người khác. Trong tiếng cười có một nội công truyền âm tinh xảo chuyển đến tai Đường Phong Hoa: “Ta muốn người ta vừa nhìn thấy giang sơn của Hiên Viên thị, liền nghĩ đến Đường Phong Hoa.”

Ánh mắt Đường Phong Hoa đông cứng, tâm trạng kích động.

Đây là lời nàng đã cuồng ngạo nói ra tại đêm động phòng trong lều quân năm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play