Lời chưa nói xong, ánh mắt Chu Hữu Thành đã tóe ra tia nguy hiểm, hét lớn: “Các ngươi muốn nhìn nàng ta máu rơi tại chỗ?”
Hoa Vô Hoan liếc mắt nhìn Đường Phong Hoa một cái, bình tĩnh nói: “Ta vẫn luôn phái người theo dõi Thượng Vô Tà. Theo người của ta hồi báo, Thượng Vô Tà đã đến Khúc Sơn. Cho dù sai người quất roi thúc ngựa truy tìm, vừa đi vừa về cũng cần nhiều thời gian, ngươi có thể kiên trì đợi không?”
Chu Hữu Thành chợt nheo mắt, cười lạnh: “Ngươi đã định liệu trước như vậy, sao không thẳng thắn một chút, nói hết một hơi.”
Hoa Vô Hoan cũng không vòng vo nữa, giọng điệu quyết đoán, nói: “Trao đổi con tin, cho ta thay Phong Hoa theo ngươi đến Khúc Sơn. Ta quen thuộc địa hình nơi đó, hơn nữa biết rõ tung tích của Thượng Vô Tà, đối với ngươi mà nói ta có ích hơn.”
“Ngươi?” Chu Hữu Thành khinh thường đảo mắt qua hắn, dời tầm nhìn chuyển đến trên mặt Hiên Viên Triệt, “Đổi hoàng đế bệ hạ làm con tin, ta còn có thể cân nhắc.”
Hoa Vô Hoan và Đường Phong Hoa đều ngẩn người, ánh nhìn hướng về Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt chống lại ánh mắt không sợ hãi nhưng mang chút sầu lo của nàng, thản nhiên cất lời: “Một người đổi một người, rất công bằng.”
“Không được!” Đường Phong Hoa lập tức ngăn cản, “Để ta đi Khúc Sơn tìm Thượng Vô Tà, các ngươi không cần nhúng tay.”
Hoàng đế bị người ta bắt làm con tin, đây là chuyện lớn. Tính tình Chu Hữu Thành quỷ quái, nếu có lòng muông dạ thú, thì đây đúng là thời cơ tốt để gây rối.
“Ta cho các ngươi thời gian một chung trà để thảo luận, không được lâu hơn.” Chu Hữu Thành thị uy mà lắc loan đao, mặt đao nhiễm vết máu trên cổ Đường Phong Hoa. Hắn ta đương nhiên biết rõ tình hình, bắt giữ Đường Phong Hoa xông ra khỏi hoàng cung thì biến cố quá lớn, nhưng đổi thành hoàng đế thì lại khác. Mặc dù cấm vệ quân hàng ngàn hàng vạn, lại có người nào dám mang tính mạng của hoàng đế ra đặt cược?
Thần sắc Đường Phong Hoa ngưng trọng, vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng nói: “Vô Hoan, ngươi đi Khúc Sơn chưa hẳn đã có ích, Thượng Vô Tà không cần thiết phải dốc sức cứu ngươi. Bệ hạ, thân thể ngươi gắn liền với xã tắc, không thể dễ dàng mạo hiểm.”
Hoa Vô Hoan nghe nàng nói thẳng như vậy, không khỏi thầm ảo não. Lúc hắn chạy đến đây đã hạ quyết tâm, lấy thân mình trao đổi với nàng. Nhưng bây giờ nàng lại vạch trần hết như thế, kế ấy không dùng được nữa.
“Vô Tà sẽ nghe lời ta, để ta đi.” Lời nói của Hiên Viên Triệt rất ngắn gọn, cũng rất kiên quyết. Phong Hoa đã bị thương, hắn không thể lại trơ mắt nhìn nàng máu chảy nhiều hơn.
“Đúng là một tiết mục tình chàng ý thiếp cảm động.” Chu Hữu Thành cười quái gở, “Chỉ tại ta vừa rồi không nói rõ. Mặc dù ta cho các ngươi thời gian thảo luận, nhưng kết quả ta muốn chỉ có một, đó chính là đổi hoàng đế bệ hạ làm con tin.” Lúc trước, hắn thật sự không nghĩ tới chủ ý này, bây giờ có một cách rất tốt, sao hắn lại không dùng chứ?
Đường Phong Hoa không để ý đến lời hắn ta nói, nhìn Hoa Vô Hoan hỏi: “Vô Hoan, ngươi có tra được Thượng Vô Tà vì sao muốn đi Khúc Sơn không?”
Hoa Vô Hoan lắc đầu, chậm rãi trả lời: “Chỉ biết nàng ta cưỡi ngựa phi nước đại, chạy về hướng Khúc Sơn. Lập tức có một nữ tử khác...”
Hắn ngừng lại, liếc nhìn Chu Hữu Thành, “Lúc đầu không hiểu bà ta là ai, bây giờ xem ra đúng là Phong Tiêu Tiêu.”
Đường Phong Hoa khẽ nhíu mày. Hà cớ gì mà Thượng Vô Tà lại mang Phong Tiêu Tiêu đi Khúc Sơn? Đã cướp được người, cũng không đến báo cho nàng biết một tiếng?
Hoa Vô Hoan khó nén nổi bất mãn, lại cong môi nói: “Họ Thượng kia luôn luôn tự cho là đúng, cái đồ bảo thủ.” Đầu tiên là hạ cổ, lại còn làm liên lụy Phong Hoa bị thương. Nữ nhân kia căn bản là thành công còn chưa đến thất bại đã có thừa!
Đường Phong Hoa mím môi không nói, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển trăm mối. Đây không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, bất luận Thượng Vô Tà có suy nghĩ thế nào, cũng phải mau chóng phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt đã. Trên thực tế, bất kể ai bị Chu Hữu Thành bắt giữ đến Khúc Sơn, cũng đều may rủi khó lường.
Thời gian một chung trà qua đi rất nhanh, Chu Hữu Thành hành động hung ác cay độc. Hắn ta xoay tròn loan đao, để ở trước tim Đường Phong Hoa, trầm thấp nói: “Ta chỉ đếm đến ba, một lần một đao, đao thứ ba nhất định lấy mạng nàng ta. Hi vọng hoàng đế bệ hạ cân nhắc cho đúng.”
Hiên Viên Triệt lập tức trả lời: “Không cần đếm, ta tự phong tỏa đại huyệt, ngươi thả nàng ra!”
Đường Phong Hoa không lên tiếng ngăn cản. Nàng lặng lẽ mấp máy môi, nói không thành tiếng: “Lúc đổi người, ta sẽ ra tay, ngươi phải cẩn thận.”
Ánh mắt Hiên Viên Triệt sáng ngời, lập tức rủ mi mắt xuống, che khuất ánh sáng. Nàng đã tự mình hóa giải huyệt đạo. Thời khắc này đặc biệt nguy hiểm, sai một li đi một dặm. Hắn giơ tay lên, không chút do dự phong bế hai đại huyệt trước ngực, chầm chậm đi về phía nàng và Chu Hữu Thành.
Chu Hữu Thành cảnh giác nhìn hắn chòng chọc. Lúc Hiên Viên Triệt đi đến tới trước mặt còn cách một bước thì hắn ta chợt chìa tay chế trụ mạch máu trên cổ tay của hắn.
Hiên Viên Triệt không có dấu hiệu khác thường nào, im lặng đứng thẳng.
Chu Hữu Thành dịch chuyển loan đao, nhanh chóng hướng đến cần cổ của Hiên Viên Triệt. Song song đó, hắn ta vung tay điểm huyệt tê dại phía sau hắn.
Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp. Đường Phong Hoa cảm nhận được khí lạnh trên lưỡi đao rút ra, tay phải bất ngờ lật lại, ngân châm và cú chưởng cùng lúc càn quét. Hiên Viên Triệt phối hợp ăn ý, nhanh nhẹn nghiêng đầu, khó khăn lắm mới tránh được loan đao sắc bén, nhưng vẫn bị cắt một vết mỏng!
Trong không khí vang lên tiếng “vút” lướt gió. Chu Hữu Thành dừng bước, không kịp tránh cú đánh bất ngờ của Đường Phong Hoa, chỉ kịp né ngân châm bay vèo qua. Biến cố liên tục xuất hiện, hắn ta vừa kinh hãi vừa phẫn nộ. Nhất thời, năm ngón tay hắn ta cong lại thành móng vuốt chộp tới Hiên Viên Triệt, hung hăng cắm vào sau lưng hắn!
Đường Phong Hoa dùng sức vỗ lên ghế dựa, bay vút lên. Dải lụa trắng trong tay áo quấn lấy cái cổ của Chu Hữu Thành, nhấc cả người hắn lên, tàn nhẫn quăng ra xa nửa trượng. Không ngờ Chu Hữu Thành cố ý kéo theo người chịu tội. Năm ngón tay cắm sâu vào xương thịt của Hiên Viên Triệt, tiện thể rút ra. Máu bắn tung tóe trong không trung, tựa mưa phùn đỏ tươi!
Hai tiếng rầm rầm, Hiên Viên Triệt và Chu Hữu Thành cùng bị tác động rơi xuống, rung động cả mặt đất.
Đường Phong Hoa mắt thấy tình trạng thê thảm của Hiên Viên Triệt, sự tức giận không khỏi sôi sục. Lúc này, nàng mượn lực của dải lụa để quay lại ghế. Nàng tăng lực đạo trong tay ghìm chặt dải lụa, âm thanh vải lụa siết cổ vang lên. Chu Hữu Thành không cố kéo Hiên Viên Triệt chôn cùng được nữa, hai tay liều mang kéo dải lụa ra. Sắc mặt hắn ta từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sáng tím. Hắn ta há miệng theo bản năng để hít thở, nhưng dần dần cổ họng tắc nghẽn.
Đường Phong Hoa rất kiên quyết. Để phòng ngừa hắn ta vùng vẫy phản kích, nàng vừa siết cổ hắn ta, mặt khác bắn một kim châm trong vòng tay. Châm nhọn xuyên qua dải lụa trắng, lại đâm lên đỉnh đầu của Chu Hữu Thành.
Chỉ thấy hai tay Chu Hữu Thành vô lực buông ra, lệch đầu ngã xuống, chỉ một thoáng liền không nhúc nhích.
Đường Phong Hoa từ từ thu lại dải lụa, đôi con ngươi mát lạnh chứa những mũi nhọn, tựa như lá thông cứng rắn.
“Sao không giết hắn ta?” Hoa Vô Hoan bước đến, vừa kiểm tra thương thế của Hiên Viên Triệt, vừa bớt chút thời gian hỏi một câu.
“Ta giữ lại hắn vì vẫn còn tác dụng.” Đường Phong Hoa cúi mắt nhìn Hiên Viên Triệt đang hôn mê, trong lòng mơ hồ bị kéo căng. Trước khi hành động, nàng đã biết việc này nguy hiểm rất lớn. Trong lòng Hiên Viên Triệt nhất định cũng hiểu rõ, chẳng qua là hắn không lường trước được hắn lại bị thương nặng như vậy. Trên lưng hắn lộ năm lỗ thủng rõ ràng, sâu đến độ thấy cả xương. Máu lúc này vẫn còn chảy ra, chỉ chốc lát đã thấm ướt hơn phân nửa chiếc đế bào. Màu đỏ chói mắt xen lẫn sắc vàng rực rỡ, đặc biệt nhìn thấy mà giật mình.
Hoa Vô Hoan nhanh nhẹn cầm máu cho Hiên Viên Triệt. Hắn không vội cứu chữa, mà lấy ra một lọ thuốc bột đưa cho Đường Phong Hoa, nói: “Lấy thuốc thoa lên vết thương trên cổ ngươi đi.”
“Thương tích của hắn thế nào?” Đường Phong Hoa nắm bình dược, một lát lại nói: “Đắp thuốc cho hắn trước đi.”
“Hắn đã bị thương quá nặng, ta phải quay về Thái y viện
lấy hòm thuốc.” Hoa Vô Hoan lo lắng nhìn Chu Hữu Thành, cất cao giọng gọi: “Người đâu!”
Bọn thị vệ nghe tiếng lập tức chạy vội vào, thấy hoàng đế bị thương nặng ngất trên đất, tất cả đều kinh hoàng.
“Khiêng bệ hạ lên giường, ta đến Thái y viện lấy thuốc, đi chút sẽ quay lại ngay.” Hoa Vô Hoan trước khi đi còn căn dặn một câu, “Mặc dù võ công tên thích khách này đã bị phế bỏ, nhưng cũng không thể lơ là. Mau nhanh chóng trói lại nhốt vào đại lao, đợi bệ hạ tỉnh dậy sẽ xử trí sau.”
Một tên Cấm vệ trưởng ra lệnh những người khác trông nom hoàng đế, sau đó theo Hoa Vô Hoan rời đi. Bệ hạ bị ám sát trọng thương, mọi người ở đây đều là nhân vật quan trọng, phải canh chừng chắc chắn. Ngàn vạn lần cũng không thể để bất cứ người nào có cơ hội chạy trốn.
Hoa Vô Hoan không để bụng khi bị giám sát, chỉ rảo bước đi vội. Hắn không quan tâm Hiên Viên Triệt bị thương nặng, nhưng vết thương của Phong Hoa vẫn cần vải sạch để băng bó.
Trong phòng ngủ có nhiều người lộn xộn, Đường Phong Hoa im lặng chờ chúng thị vệ giải quyết xong xuôi mọi thứ, mới đẩy ghế đến trước giường.
Hiên Viên Triệt chẳng biết đã tỉnh từ bao giờ, đang nằm sấp trên giường, nói giọng khàn khàn: “Các ngươi lui ra ngoài hết đi.”
Thị vệ canh giữ bên trong phòng ngủ tuân lệnh thối lui ra gian ngoài, nhưng vẫn không cách quá xa.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Đường Phong Hoa nhẹ nhàng mở miệng, đưa tay sờ cổ tay của hắn, kiểm tra mạch tượng.
Mặt Hiên Viên Triệt như tờ giấy vàng, mồ hôi chảy ròng ròng đầy mặt. Mi mắt cố sức chống lên, run run, cuối cùng lại sụp xuống.
Giọng hắn khàn đặc mềm yếu mà trả lời: “Mấy ngày này ta đại khái không có cách nào thượng triều. Nàng thay ta truyền khẩu dụ, tuyên Minh Hàn vào cung, ta cần bàn với đệ ấy một số chính sự.”
“Được.” Đường Phong Hoa gật đầu, dịu dàng nói, “Ngươi không mất máu quá nhiều, đừng cố chống đỡ, ngủ một chút đi.”
Hiên Viên Triệt hàm hồ “ừm” một tiếng, đã không chịu đựng được nữa mà bất tỉnh.
Đường Phong Hoa không kìm được khẽ thở dài.
Nếu như chuyện đó lặp lại một lần nữa, nếu biết trước hắn sẽ bị thương, nàng còn có thể đưa ra quyết định như trước không?
E rằng bản thân nàng vẫn sẽ làm thế. Hắn vì có áy náy với nàng nên dũng cảm quên mình, không quan tâm thân phận là vua một nước của hắn, nhưng nàng không thể không lý trí như thế. Nếu hắn trong hoàng cung bị thích khách uy hiếp, bất luận chuyện sau đó phát triển ra sao, chỉ riêng tin tức này truyền ra ngoài thì quân uy của hắn sẽ không còn sót lại chút nào, mà ngay cả uy nghi của Kim Triều cũng bị tổn hại.
Nhớ lại chuyện bảy năm trước, hắn cũng cân nhắc nặng nhẹ như vậy sao?
Lại một tiếng than nhẹ thoát ra khỏi miệng Đường Phong Hoa. Nàng có thể hiểu năm đó hắn lấy đại cục làm trọng, thế nhưng vết thương không thể nào xóa mờ, nàng chịu đựng không chỉ là sự đau đớn về thể xác.
“Phong Hoa...” Trên giường bạch ngọc, thanh âm yếu ớt của Hiên Viên Triệt vang lên, nói mớ, “Đừng viết hưu thư...”
Đường Phong Hoa hơi giật mình. Tật nói mê của hắn lại tái phát?
“Mọi chuyện ta đều đáp ứng nàng, ngoại trừ chuyện này... Đâm ta giết ta đều có thể, chỉ riêng đừng...” Giọng hắn càng lúc nàng nhỏ, nói chung là sức cùng lực kiệt, “Xé hưu thư... Ta muốn xé hưu thư...”
Đường Phong Hoa nhấc tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần pha trộn giữa sự ấm áp dịu dàng cùng vẻ cứng rắn. Bức hưu thư kia nàng cất trong áo giáp bạc. Bên trong chiến bào có một ngăn nhỏ bí mật, khi xưa là dùng để cất quân hàm cơ mật, bây giờ là để giấu tờ giấy chứng minh sự đoạn tuyệt giữa nàng và hắn.
Lúc Hoa Vô Hoan quay lại, vừa hay thấy nàng lau mồ hôi cho Hiên Viên Triệt, động tác dịu dàng, gương mặt ôn nhu giống như chứa chan tình cảm nồng nàn. Hắn dừng bước, đôi mắt đẹp hiện vẻ lo lắng.
Hắn có thể không cứu Hiên Viên Triệt, cũng không có nghĩa vụ nhất định phải cứu hắn ta.