Hiên Viên Minh Hàn vội vã vào cung. Sau khi hiểu rõ chân tướng sự việc, hắn lập tức đứng ra phong tỏa tin tức. Hắn nghiêm lệnh mọi người không được để lộ tin tức, còn tuyên bố với bên ngoài là hoàng đế bị gió độc xâm hại, cần tĩnh dưỡng mấy ngày.

Hoa Vô Hoan giúp Hiên Viên Triệt trị thương, dựa theo phương thức dược liệu bình thường chữa trị cho hắn.

Chưa quá nửa đêm, Hiên Viên Triệt bắt đầu sốt cao, khuôn mặt thống khổ nhăn nhó, trán nóng hổi đến đáng sợ.

“Vô Hoan, có cách nào hạ sốt không?” Đường Phong Hoa vẫn canh ở bên giường, không ngừng đổi khăn ướt lau mồ hôi cho Hiên Viên Triệt.

“Khi trời sáng sẽ hạ sốt, không cần quá lo lắng.” Nét mặt Hoa Vô Hoan hờ hững, chỉ lo thu dọn hòm thuốc, không nhìn Đường Phong Hoa.

“Phải chăng sẽ phát sốt lần nữa?” Đường Phong Hoa lại hỏi. Hiên Viên Triệt bị thương nặng, nàng không thể trốn tránh trách nhiệm. Gác các loại ân oán tình thù sang một bên, lần này là do nàng khơi mào rắc rối, vì chuyện bức hưu thư kia, lại ngoài ý muốn kéo ra Chu Hữu Thành. Nàng kiên quyết dứt khoát ra tay đánh lén, khiến Hiên Viên Triệt vô tội gánh chịu mạo hiểm.

“Có lẽ.” Hoa Vô Hoan trả lời ba phải, thế nào cũng được. Gương mặt đang cúi xuống gần như không có biểu tình nào. Cho dù ngự y trong cung đến khám, cũng chỉ có thể đưa ra kết luận giống hắn. Nhưng chỉ có hắn mới biết rõ, hắn giữ lại một mánh, vẫn chưa đưa ra thuốc tốt quý giá cho Hiên Viên Triệt uống. Không phải hắn muốn Hiên Viên Triệt chết, chỉ là muốn hắn ta hồi phục chậm một chút. Chiến tranh ở hòn đảo sắp tới, chỉ cần Hiên Viên Triệt nằm trên giường bệnh, thì hắn có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn, giải quyết mối hận cũ.

Đường Phong Hoa khẽ nhíu mày, lòng bàn tay đặt trên trán Hiên Viên Triệt. Nàng cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi truyền qua làn da của nàng, lòng không khỏi nặng trĩu. Trảo công[1] của Chu Hữu Thành vô cùng tàn nhẫn. Hiên Viên Triệt không chỉ mất máu quá nhiều, mà còn bị tổn thương đến nội tạng. Cái này còn khó giải quyết hơn so với bị nội thương.

[1] Trảo công: Chữ Trảo ở đây là móng vuốt.

“Phong Hoa.” Hiên Viên Minh Hàn đuổi hết người ngoài đi, lẳng lặng đi vào phòng ngủ. Giọng nói nhẹ nhàng mà mang theo khả năng trấn an lòng người vang lên, “Bệ hạ nhất định có thể sống sót, huynh ấy là người có ý chí kiên cường, hơn nữa còn có thuốc tốt nhất.”

Đường Phong Hoa gật đầu, quay xe lăn gỗ, ngước mắt nhìn hắn, “Sư huynh, trong lúc hắn dưỡng thương, chuyện triều chính phải nhờ huynh rồi.”

Hiên Viên Minh Hàn khẽ mỉm cười, gật đầu đáp: “Là công việc của huynh mà.”

Có thể bản thân nàng vẫn chưa phát hiện, lời này của nàng cực giống thái độ của một người vợ hiền.

Đường Phong Hoa cũng cười với hắn, quay lại nói với Hoa Vô Hoan: “Vô Hoan, ngươi đã phái người đến Khúc Sơn tìm Thượng Vô Tà chưa?”

Hoa Vô Hoan lúc này mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng trả lời: “Mạch Sâm xung phong đứng ra đi rồi. Ta tin hắn có năng lực đưa Thượng Vô Tà về.”

Đường Phong Hoa hơi trầm ngâm: “Biểu hiện của Thượng Vô Tà mặc dù vừa chính vừa tà. Nhưng nàng ta đối với Hiên Viên Triệt tình thâm nghĩa nặng, hẳn là sẽ mau chóng gấp rút trở về. Chỉ là không biết, vì sao nàng ta lại cấp tốc đến Khúc Sơn.” Chờ Thượng Vô Tà trở về, là nàng có thể gặp Phong Tiêu Tiêu. Sự chờ mong bao năm này, hôm nay đã có chút hi vọng rồi...

Hoa Vô Hoan đến gần nàng, vỗ nhẹ lên bả vai nàng, dành cho nàng sự ủng hộ không lời.

“Vương gia! Phong tiểu công tử muốn gặp Phong cô nương, có cho vào không ạ?”

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bẩm báo, chen vào đó là tiếng kêu gào của trẻ con, “Mẹ! Mẹ! Mẹ có ở bên trong không?”

Hiên Viên Minh Hàn đích thân ra ngoài dẫn Đường Bách vào. Đường Bách vừa vào phòng, xa xa thấy mẹ cậu, cậu lập tức chạy ào đến. Cậu ôm chầm cổ mẹ cậu, căng thẳng nhìn cái cổ quấn đầy băng của mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại bị thương? Có đau không? Trong điện đột nhiên có rất nhiều người, còn không cho con vào, có phải bọn họ bắt nạt mẹ?”

“Không phải đâu.” Đường Phong Hoa xoa khuôn mặt mềm mềm của con trai, cười nói ấm áp: “Con đừng khẩn trương. Mẹ chỉ bị thương ngoài da, qua vài ngày sẽ ổn thôi.”

Đường Bách vỗ ngực vài cái, thở dài một hơi, còn nói: “Thật may quá, con sợ nhất là thấy mẹ bị thương.”

Cậu bé yên lòng, ánh mắt bắt đầu di chuyển xung quanh. Khi nhìn thấy người đang nằm trên giường bạch ngọc, cậu nghi hoặc hỏi, “Mẹ, sao Hiên huynh lại ngủ trên giường của chúng ta?”

Đường Phong Hoa còn chưa trả lời, Hiên Viên Minh Hàn đã nói xen vào: “Huynh ấy bị thương, cần nghỉ ngơi. Bách nhi, con ngủ cùng huynh ấy được không?”

Đường Bách chau đôi mày kiếm bé xinh. Cậu bò lên trên giường bạch ngọc, cẩn thận để không đè trúng Hiên Viên Triệt, miệng lẩm bẩm nói: “Sao Hiên huynh và mẹ đều bị thương...”

Cậu học bộ dạng của mẹ cậu, đưa tay sờ trán của Hiên Viên Triệt một chút, la trời: “Nóng quá! Huynh ấy nóng hầm hập!”

Hiên Viên Minh Hàn đến gần, liếc mắt thấy bàn tay nắm chặt trong vô thức của Hiên Viên Triệt, nhỏ nhẹ nói: “Bách nhi, con nắm tay huynh ấy đi.”

Đường Bách khó hiểu hỏi lại: “Sao phải nắm tay huynh ấy?”

“Huynh ấy chảy rất nhiều máu, không có khí lực, con truyền cho huynh ấy một ít khí lực nhé.”

“À...”

Đường Bách nửa hiểu nửa không ậm ừ. Cậu tách ngón tay Hiên Viên Triệt ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, dịu dàng dỗ dành: “Hiên huynh, huynh ngủ ngon nhé. Tỉnh lại sẽ ổn thôi, đệ truyền khí cho huynh.”

Hiên Viên Triệt dường như nghe thấy, ngón tay khẽ nhúc nhích, còn nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Bách.

Đường Bách rất vui, ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn, lải nhải không ngừng: “Đệ ngủ cùng với huynh, huynh sẽ không gặp ác mộng đâu. Lúc bình thường đệ gặp ác mộng, nếu có mẹ ở bên cạnh đệ, đệ sẽ không sợ. Huynh đừng chau mày, ở đây còn có sư phụ tiểu Hoa, thương thế của huynh sẽ rất nhanh khỏi.”

Hoa Vô Hoan nghe vậy, nhẹ nhàng rủ mi mắt xuống. Hắn đã phụ lòng tin của Phong Hoa và Bách nhi. Nhưng sự hận thù cắm sâu trong đáy lòng hắn, hắn nhất định phải giải quyết.

Hiên Viên Minh Hàn thấy hai người một lớn một nhỏ gắn bó khăng khít nằm trên giường, nhếch môi cười, xoay người rời khỏi tẩm cư.

Tới tiền uyển, hắn ngửa đầu ngắm trăng, hít một hơi sâu làn không khí trong lành đêm khuya, thong thả thở ra. Đến bây giờ, hắn mới để lộ ra một chút lo lắng. Hiện nay đã đến mùa chính sự dồn dập, Nguyên Triều tấn công liên tiếp. Tại thời điểm này, mỗi quyết định chính trị và quân sự đều liên quan đến an nguy của giang sơn xã tắc. Mà tình hình của bệ hạ hiện nay, thật khiến người ta lo lắng.

Đêm càng khuya sương trắng càng nhiều. Cây quế trước đình viện nở hoa trắng phau, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn. Hắn nhắm mắt than nhẹ, cảm nhận được một mùi hương khác với hương hoa quế.

“Tần cô nương, có việc gì sao?” Hắn mở mắt, quay đầu lãnh đạm hỏi. 

Tần Phi Vãn đứng im dưới tán cây. Một bên mặt được ánh trăng rọi sáng, sóng nước trong đôi mắt lóng lánh, tựa như sương mù. 

“Vương gia, nô tỳ cả gan hỏi người một chuyện.” Nàng nhẹ giọng mở miệng.

“Mời nói.” Hiên Viên Minh Hàn đặc biệt khách sáo, thần sắc trên mặt lạnh nhạt mà xa cách.

“Tuyết linh đan, có phải là phương thuốc tiên?” Tần Phi Vãn chớp mắt, sương mù trong mắt tan đi, ánh mắt trở nên kiên nghị.

Hiên Viên Minh Hàn ngẩn người, khóe môi cong lên, độ cong rất là lạnh lùng nghiêm nghị.

Tần Phi Vãn tự mình nói tiếp, “Tuyết linh đan có xuất xứ từ phương Bắc, vạn kim khó mua. Nếu có thuốc đó, bệ hạ sẽ có hi vọng khỏi bệnh. Nô tỳ nghe nói trong phủ Vương gia có một viên Tuyết linh đan, xin hỏi viên thuốc đó có còn không?”

Hiên Viên Minh Hàn bỗng cười, khuôn mặt hiền hậu lộ ra một chút mỉa mai, “Ngươi nghe từ đâu?”

Tần Phi Vãn không nói, chỉ im lặng nhìn hắn.

Hiên Viên Minh Hàn híp mắt lại, từ từ nhìn kỹ gương mặt của nàng, lên tiếng: “Quả thực bản vương từng có một viên Tuyết linh đan. Năm đó vì cứu một cố nhân, bản quân cải trang xông vào Nguyên Triều, suýt nữa đã chết ở nước khác.”

Hàng mi của Tần Phi Vãn run lên, không chống đỡ được ánh mắt như dao của hắn, không kìm được cúi đầu. Khi đó nàng bị người ta truy sát, bị thương nặng, sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc. Hắn canh giữ trước giường bệnh của nàng tròn ba ngày. Lúc nàng mê man tỉnh dậy thì nghe nha hoàn trong Vương phủ nói, Vương gia ra ngoài tìm thuốc.

“Gian khổ tìm thuốc năm đó không nhắc đến cũng được. Bản vương mang theo một viên Tuyết linh đan trân quý chạy về Kim Lăng, lòng chứa chan vui mừng, cho rằng có thể cứu mạng vị cố nhân kia, cho rằng mọi nỗ lực cuối cùng cũng rất đáng giá. Nào ngờ...” Hiên Viên Minh Hàn dừng lại, ánh mắt hững hờ dần dần lạnh giá, khẽ cười một tiếng trào phúng, “Làm sao biết người đã đi phòng trống hoác, chỉ có một kẻ ngu si đang tay cầm viên đan dược, chạy đi tìm người khắp nơi trong phủ.”

Không chỉ trong phủ đệ [2], hắn còn tìm khắp cả đế đô. Thế nhưng nàng bặt vô âm tín, biến mất hư không, như chưa bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của hắn.

[2] Phủ đệ: nơi ở của vương gia, quan lại, quý tộc, địa chủ.

Tần Phi Vãn cố sức cắn chặt môi, ép buộc chính mình phải tỉnh táo, tiếp tục hỏi: “Nếu vương gia có Tuyết linh đan, sao không lấy ra cho bệ hạ dùng?”

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, làm sao ngươi biết ta có Tuyết linh đan.” Ánh mắt sắc lạnh của Hiên Viên Minh Hàn như mũi tên, lạnh lùng bắn đến mắt nàng.

“Cái đó không quan trọng.” Tần Phi Vãn cúi đầu thấp hơn, giọng nói vẫn cố bình tĩnh như cũ, “Cứu bệ hạ quan trọng hơn.”

“Không quan trọng?” Hiên Viên Minh Hàn nghiền ngẫm ba từ này, không nhanh không chậm tiến tới gần nàng.

Tần Phi Vãn vô ý thức lui về phía sau, đến khi lưng chạm vào thân cây, không thể lùi nữa, chỉ có thể ngửa mặt nhìn hắn.

Tần Phi Vãn khẩn trương không tên, vội vã trả lời: “Nô tỳ nghe nha hoàn của phủ Vương gia nói.” 

“Nha hoàn nào, họ tên là gì?” Hiên Viên Minh Hàn không chút lơi lỏng, hỏi đến tận cùng. 

“Họ...” Tần Phi Vãn không bịa ra được, lúng ta lúng túng không thốt nên lời.

Nhìn chằm chằm bộ dạng căng thẳng cứng nhắc của nàng, Hiên Viên Minh Hàn bỗng dưng lùi lại, hờ hững phất tay. Hắn cần gì phải ép buộc, nàng đã lựa chọn rời khỏi, họ đã không còn quan hệ. Viên Tuyết linh đan kia từ lâu đã nát bấy trong tay hắn trong giây phút nóng giận rồi. Tính tình hắn xưa nay không màng danh lợi, cũng không dễ nổi giận. Nhưng chỉ có lần đó, hắn không khống chế được tâm tình của chính mình, đã hung hăng ném vỡ đồ đạc trong phòng nàng đã từng ở.

Sau đó hắn không bao giờ như thế nữa, thà rằng cô độc cả đời, cũng không nguyện rơi vào bể khổ của ái tình lần nào nữa.

Bóng lưng hắn dần xa, xung quanh thân nhiễm ánh trăng
bạc, phảng phất như được vẽ lên một tầng hào quang lạnh giá cô đơn. Tần Phi Vãn yên lặng nhìn theo, cơ thể căng cứng đã được thả lỏng, một cảm giác mệt mỏi đau xót ập vào lòng nàng.

Trong phòng ngủ, bầu không khí cũng yên tĩnh. Mùi thuốc nồng đậm bồng bềnh trên không.

Đường Bách kề bên Hiên Viên Triệt, đã đi vào giấc ngủ, bàn tay nhỏ bé nắm bàn tay to lớn, không có buông ra. Đường Phong nhìn cảnh tượng này, xúc động trong lòng, cùng trăm ngàn tư vị lẫn lộn, không thể nào phân biệt là sầu hay là buồn. Mặc dù Bách nhi giận Hiên Viên Triệt đã tổn thương nàng, nhưng dù sao với tính cách con trai thấy Hiên Viên Triệt bị thương, thì đã quên sạch hận thù, lại quan tâm hắn thật lòng. Nàng không mong muốn trong lòng Bách nhi chứa thù hận, lại sợ tình cảm cha con của họ sâu đậm, sau này Bách nhi sẽ quay sang trách móc nàng.

“Phong Hoa, ngươi cũng nghỉ ngơi đi. Ngươi ngồi đây canh không ngủ cũng không có ích gì.” Hoa Vô Hoan ngồi xuống kéo xe lăn về phía trước, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào nàng, nói: “Hiên Viên Triệt sẽ không chết, ngươi không cần quá áy náy.”

“Hắn cần bao lâu để hồi phục?” Đường Phong Hoa hỏi thẳng vào trọng điểm, phân tích lý trí: “Nước không thể một ngày không có vua. Hắn nằm bẹp trên giường không thể vào triều, triều thần nhất định sẽ lén dị nghị ồn ào. Hiện nay kẻ thù bên ngoài đang rục rịch, nếu nội bộ cũng dao động, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

“Chỉ cần hắn vượt qua giai đoạn sốt cao, thì sẽ có chuyển biến tốt.” Hoa Vô Hoan không lừa gạt, thẳng thắn nói rằng, “Với tình trạng hiện tại của hắn, không thể tránh khỏi phải phát sốt mấy ngày. Theo ta dự đoán, bốn năm ngày nữa hắn hẳn là có thể khôi phục lý trí. Nếu muốn hồi phục xuống giường, cần ít nhất một tháng.”

Đường Phong Hoa gật đầu, không hề hoài nghi đối với chẩn đoán của Hoa Vô Hoan, đương nhiên cũng không nghĩ đến chuyện hắn có giấu thần dược chữa thương, mà không chịu đưa ra.

“Ta đi đón Mạch Sâm, ngươi nhớ phải nghỉ ngơi một chút. Khi hừng đông, là ngươi đã có thể nhìn thấy Phong Tiêu Tiêu rồi. Bất luận những người khác đối xử với ngươi ra sao, còn có ta ở đây, ta nhất định sẽ luôn quan tâm ngươi và Bách nhi.” Giọng điệu của Hoa Vô Hoan đặc biệt nghiêm túc đứng đắn, nhìn nàng chăm chú thật lâu, mới đứng dậy bỏ đi.

Nhìn hắn biến mất trong tầm mắt, trong lòng Đường Phong Hoa chợt nổi lên một cảm giác kỳ lạ. Những lời này của Vô Hoan, sao nghe qua giống như là lời từ biệt? Có phải nàng đã nghĩ quá nhiều rồi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play