Hiên Viên Triệt làm việc rất hiệu suất, không bao lâu liền dẫn một đội cấm vệ quân bao vây điện Tuyệt Trần, lấy cớ lùng bắt thích khách mà tiến hành lục soát cung. Đường Phong Hoa bị giam trong tẩm cư, hơn mười thị vệ nghiêm nghị canh ngoài cửa, đặt một cái tên cực đẹp là để bảo vệ an toàn cho nàng.
Ý định ban đầu của Hiên Viên Triệt là thu hẹp phạm vi tìm kiếm, các phòng ngủ sẽ giữ lại lục soát sau cùng. Nhưng mà ai nào có ngờ, Đường Phong Hoa lại để nó trong tầng tầng lớp lớp vòng vây nguy hiểm như vậy cơ chứ.
Đường Phong Hoa đẩy xe lăn đi vào trong phòng ngủ, chuẩn bị lấy bức hưu thư được giấu rất kín kẽ chợt cảm thấy trong phòng có một hơi thở khác thường.
Nàng thầm run trong lòng, nheo mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Không cần trốn, ra đi!”
Sau chiếc bình phong che chắn để thay y phục có một bóng người lay động, thấp giọng đáp: “Lỗ tai thính.”
Đường Phong Hoa nghe thấy giọng nói lạ, trong lòng càng thêm cảnh giác. Nhưng nàng vẫn giữ nét mặt bình
tĩnh không gợn sóng, lãnh đạm nói: “Các hạ công phu tuyệt đỉnh, điện Tuyệt Trần bị người bao quanh tứ phía, các hạ vẫn có thể dễ dàng lẻn vào.”
Người nọ lạnh lùng, mỉm cười nhưng không có chút ấm áp: “Ngươi sai rồi, ta ẩn núp ở điện Tuyệt Trần này đã lâu, chỉ vì bị lục soát bất ngờ nên mới phải trốn vào tẩm cung của ngươi.”
“Ngươi muốn thế nào?” Đường Phong Hoa diễn kịch vòng vo, đặt câu hỏi vào thẳng vấn đề. Giữa ngón tay nàng đã kẹp một cây kim châm, tùy lúc mà ra tay.
“Không phải ngươi vẫn muốn gặp Tiêu nhi sao? Ta đến đưa ngươi đi.” Người nọ vẫn chưa hiện diện, y bào nửa ẩn nửa hiện, giống như do dự gì đó.
Đường Phong Hoa nhìn chằm chằm, nhếch môi cười nói: “Bên ngoài bảo vệ nghiêm ngặt, ngươi lẻn được vào đây, chưa chắc xông ra ngoài được.” Mặc dù hắn có thể kèm cặp nàng cưỡng ép ra khỏi hoàng cung, nhưng muốn thế thì trước tiên phải qua được cửa ải là nàng đã.
Trong chỗ thay y phục im lặng trong chốc lát, hô hấp của người nọ hơi nặng nề, giống như trong lòng đang đấu tranh gì đó.
“Chu Hữu Thành, theo như lời ngươi nói, ngươi ẩn nấp ở
điện Tuyệt Trần đã lâu, vì sao không ra tay đối phó với ta?” Đường Phong Hoa cũng không hề manh động.
Võ công của Chu Hữu Thành có chút biến hóa cổ quái, mà lúc này nàng lại mất sức mạnh phần dưới chân, e rằng không phải đối thủ của hắn ta. Hắn ta ẩn núp trong điện, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không ra tay, có lẽ là sợ ném chuột sợ vỡ bình. Nhưng mà, hắn rốt cuộc đang kiêng kỵ chuyện gì?
Im lặng trong giây lát, Chu Hữu Thành đột nhiên nói: “Thượng Vô Tà đang ở đâu?”
Đường Phong Hoa kinh ngạc, hắn vào hoàng cung là tìm Thượng Vô Tà, không phải tìm nàng?
“Thượng Vô Tà ở đâu?” Chu Hữu Thành hỏi nàng một lần nữa, trong giọng nói thêm vài phần hàn ý u ám, ớn lạnh.
“Nàng ta không ở trong cung.” Đường Phong Hoa mặt không biến sắc, lời nói khách sáo đều đều: “Nàng ta ở một quán rượu ở Kim Lăng, ngươi cũng không khó tìm được nó.”
“Quán rượu không người.” Chu Hữu Thành lời ít mà ý nhiều, giọng điệu người nào đó đè nén tâm tình cùng sự vội vã.
“Vậy thì thứ cho ta không thể giúp được gì.” Đường Phong Hoa đẩy bánh xe lui về sau một chút, chậm rãi nói. “Nếu như ngươi không phải tới tìm ta, hôm nay ta có thể không làm khó ngươi. Ngươi đi đi.”
Nếu nàng ra tay trước, nàng cũng không chắc chắn toàn thân trở ra, chi bằng diệt trừ mối nguy trước mắt rồi tính tiếp.
“Ngươi nhất định biết Thượng Vô Tà ở đâu.” Chu Hữu Thành vô cùng cố chấp, rồi đột nhiên phi thân bay vọt lên, ra khỏi chỗ đó. Trên tay hắn ta cầm một thanh loan đao, phản chiếu ánh sáng lóe mắt, thẳng hướng nhắm đến cổ Đường Phong Hoa.
Đường Phong Hoa đầy cảnh giác, nghiêng đầu tránh. Cùng lúc đó, tay phải vung lên, đạn kim châm bay vút qua. Ngân châm đụng một bên mặt loan đao, tiếng coong vang lên, tóe ra một tia lửa nhỏ.
Chu Hữu Thành thấy cánh tay hơi chấn động, lần thứ hai vung đao tới. Đường Phong Hoa phất tay áo nắm dải lụa trắng ra, đúng lúc quấn cổ tay hắn. Hai nguồn sức mạnh giằng co, ai cũng không nhích được nửa tấc.
Chợt thấu Chu Hữu Thành cười gàn dở, bàn tay cầm đao đột nhiên buông lỏng. Nội lực của Đường Phong Hoa xuyên thấu qua dải lụa đánh úp lên thân thể hắn ta. Ngũ dạng của hắn ta bị chấn động, khóe miệng ói máu. Nhưng với thế sét đánh không kịp bưng tai dốc toàn lực bay vụt lên, nhanh như chớp. Mũi đao sắc bén gác trên cổ Đường Phong Hoa.
“Cấm nhúc nhích!” Hắn dịch bước đến chỗ an toàn sau ghế nàng ngồi, lạnh lùng nói: “Nếu hai chân ngươi không sao, có lẽ vẫn có khả năng bất phân thắng bại với ta. Nhưng hiện tại, ta khuyên ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.”
“Ngươi đã bị nội thương, cho dù có bắt ta, cũng không xông ra khỏi vòng vây truy quét của cấm vệ quân được đâu.” Sắc mặt Đường Phong Hoa vẫn trấn tĩnh như trước. Rất dễ nhận ra, Chu Hữu Thành hôm nay không có ý muốn giết nàng. Không biết vì sao hắn ta muốn tìm Thượng Vô Tà.
Lẽ nào hắn ta đã trúng cổ độc của Thượng Vô Tà rồi?
“Giao Thượng Vô Tà ra, ta sẽ không làm ngươi bị thương.” Chu Hữu Thành hơi mạnh tay, lưỡi dao kề sát cổ nàng cứa một cái, “Nếu ngươi không chịu phối hợp, bây giờ ta sẽ lấy cái đầu ngươi!”
Sự băn khoăn trong lòng Đường Phong Hoa càng thêm sâu sắc, vẫn mở miệng nói thản nhiên: “Ngươi lại vui lòng cho ta chôn cùng?” Nàng vẫn chưa cất giọng kêu cứu, để tránh làm Chu Hữu Thành chó cùng rứt giậu.
Chu Hữu Thành dừng lại một lát, thình lình nói: “Không phải ngươi phái Thượng Vô Tà đến cửa hàng vải sao?”
Đường Phong Hoa suy nghĩ nhanh trong đầu, vừa đáp: “Là ta phái nàng đi.” Thượng Vô Tà dường như đã nắm tử huyệt của Chu Hữu Thành, làm hắn không dám làm bừa.
“Các ngươi đã nhốt người ở đâu? Mang ta đến đó!” Loan đao trên tay Chu Hữu Thành bất ngờ áp sát vô, một vết máu chảy xuống.
Đường Phong Hoa nhíu mày không nói. Thượng Vô Tà đã bắt ai? Chẳng lẽ là Phong Tiêu Tiêu?!
“Nói!” Chu Hữu Thành thấp giọng quát lạnh, không còn kiên nhẫn dây dưa ở đây nữa. Cổ tay hắn khẽ động, lưỡi dao hãm sâu xuống.
Đường Phong Hoa cứng cổ, cảm giác trên cổ hơi ươn ướt. Hình như những giọt máu không ngừng chảy ra, lăn xuống vạt áo.
Bên gian ngoài bỗng vang đến âm thanh ầm ĩ, một loạt
tiếng chào cung kính “Tham kiến bệ hạ” xuyên qua cửa
truyền đến. Sắc mặt trắng bệch như bị bệnh của Chu Hữu Thành càng u ám hơn. Hắn cẩn thận điểm huyệt đạo của Đường Phong Hoa, vắt thanh đao ngang cổ nàng, im lặng đợi người bên ngoài tiến vào.
Hiên Viên Triệt còn chưa đi vào trong phòng đã cảm nhận được sự khác thường. Khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên tối sầm, quát lên: “Ai đó?!”
Thị vệ canh giữ ở cửa lúc này ùn ùn kéo đến, cẩn thận hộ giá.
“Ra ngoài hết!” Một bàn tay của Chu Hữu Thành giữ bả
vai Đường Phong Hoa, lớn tiếng quát.
Hiên Viên Triệt đang đứng cách hơn mười bước chân. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhẹ nhàng nheo lại, vung tay áo, nói: “Tất cả lui xuống!”
Chu Hữu Thành chờ thị vệ lui ra ngoài phòng ngủ, mới mở miệng nói: “Hoàng đế bệ hạ, nếu ngươi muốn nữ nhân của ngươi bình an vô sự, thì kêu Thượng Vô Tà đến đây trao đổi!” Mới vừa rồi đàm phán với Đường Phong Hoa một lúc, hắn đã nhận ra điểm khác thường. Rõ ràng rằng nữ nhân này không biết Tiêu nhi bị Thượng Vô Tà bắt đi. Đường Phong Hoa đúng là nên chết, nhưng không có gì quan trọng hơn chuyện đoạt lại Tiêu nhi!
“Được, ta lập tức sai người đi tìm Thượng Vô Tà.” Hiên Viên Triệt vô cùng thẳng thắn, cái gì cũng không hỏi, chỉ xoay người dặn dò với thị vệ.
Cách nhau một khoảng, Đường Phong Hoa ngước mắt nhìn. Nàng thấy hắn tới gần từng bước, dưới gương mặt trấn tĩnh là sự khẩn trương lo lắng. Nàng liền há miệng nói bằng khẩu hình miệng với hắn: “Ta không sao, ngươi hỏi rõ Thượng Vô Tà đã làm cái gì trước đi.”
Hiên Viên Triệt bước thêm vài bước, Chu Hữu Thành đã ngay lập tức hét lên: “Đứng lại! Ngươi lại qua đây, thì đừng trách ta hạ đao vô tình!”
Hiên Viên Triệt dừng lại, đường mắt đảo qua vết máu trên cổ Đường Phong Hoa, nhất thời chau mày, ánh mắt u ám.
“Chu Hữu Thành, sao ngươi lại đến hoàng cung tìm Thượng Vô Tà?” Cố nén nỗi lòng phẫn nộ, Hiên Viên Triệt ngẩng đầu nhìn thẳng, lạnh giọng hỏi.
“Các ngươi thật sự không biết?” Chu Hữu Thành nửa ngờ nửa tin. Hắn vốn tưởng rằng là Đường Phong Hoa đã sai khiến Thượng Vô Tà, hiện nay xem ra không hẳn là như vậy.
“Không biết.” Hiên Viên Triệt thẳng thắn trả lời, “Chờ Thượng Vô Tà tới, chúng ta sẽ biết.”
Ánh mắt Chu Hữu Thành chớp lên, xẹt qua tia sáng hung ác nhàn nhạt, như tức giận như phẫn nộ, rất kỳ quái.
Nhìn hắn ta không hé răng, Hiên Viên Triệt cũng không vội truy hỏi, lẳng lặng chuyển tầm mắt hướng về Đường Phong Hoa. Để lục soát tìm ra bức hưu thư kia, hắn bịa đặt ra chuyện thích khách có lẽ có[1]. Không ngờ, vì vậy mà dẫn ra thích khách thật.
[1]Có lẽ có là cụm từ dựa theo điển tích sau: Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản. Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau cụm từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Đường Phong Hoa không bị điểm huyệt câm, chợt nhỏ giọng cười rộ lên. Nàng nhàn hạ tựa như đang uống trà đàm đạo: “Bệ hạ, nếu không phải người muốn soát cung, ta cũng không đến nỗi bị người ta bắt giữ.”
Sắc mặt Hiên Viên Triệt mơ hồ tối đen, sao nàng lại cò kè mặc cả với hắn tại đây trong thời khắc nguy hiểm này cơ chứ? Bản lĩnh tận dung triệt để thật khiến người ta bội phục!
“Lúc ta bị vây khốn, bệ hạ còn muốn tiếp tục lục soát sao?” Đường Phong Hoa khẽ cười, lợi dụng lòng áy náy của hắn để nói tiếp: “Bệ hạ lục soát cung một lần, thì ta bị bắt làm con tin, vả lại còn bị thương. Nếu thêm lần nữa, không biết lại phát sinh chuyện gì nữa đây.”
Bức hưu thư đó, nàng tuyệt đối không thể để hắn tìm được. Chuyện này không liên can đến danh phận vợ chồng của bọn họ, mà là trên thư đó có viết thân thế thật sự của Bách nhi. Nếu Hiên Viên Triệt tìm thấy bức hưu thư, sẽ biết Bách nhi là con trai ruột của hắn. Nàng không thể đoán trước, tương lai nàng và hắn sẽ đi đến bước đường nào. Nhưng một chuyện rõ ràng nhất, nàng nhất định phải giữ Bách nhi bên cạnh mình.
“Ví như không phải nàng ép ta đồng ý, thì ta sẽ làm ra
chuyện khám xét cung ầm ĩ này sao?” Hiên Viên Triệt
cũng không nhượng bộ, hơi giận mà lườm nàng.
“Ý của ngươi là ta gieo gió gặt bão?” Đường Phong Hoa nhíu mày đáp trả.
“Ta không có ý này, nhưng ai bảo nàng khi ta không đồng ý, đã ép ta đồng ý.”
“Ván đã đóng thuyền, ngươi không cần phải huy động lực lượng ồ ạt như thế.”
“Nàng không cần nhiều lời, ta không tìm được nó sẽ không bỏ qua.”
“Cho dù vì vậy mà liên lụy ta, khiến ta bị thương, ngươi vẫn muốn khăng khăng cố chấp?”
“Nàng quả thật là cố tình gây sự.”
“Ngươi căn bản là bướng bỉnh ngu ngốc.”
Hai người họ không coi ai ra gì mà cãi nhau. Ngươi một câu ta một câu, cả hai đều không chịu nhường nhịn thỏa hiệp. Đường Phong Hoa đưa lưng về phía Chu Hữu Thành, trong lúc tranh cãi thỉnh thoảng chêm vài câu không thành tiếng. Ý nàng bảo Hiên Viên Triệt tìm cơ hội động thủ.
Nhưng Chu Hữu Thành cực kỳ nhạy bén, chẳng hề vì cuộc tranh luận của hai người họ mà phân tâm, loan đao trong tay vẫn nắm chặt gác trên cổ Đường Phong Hoa.
Sách lược dương Đông kích Tây chết yểu, Hiên Viên Triệt mím môi trầm mặc.
Vì sự an toàn của nàng, chỉ có thể chờ Thượng Vô Tà đến đã, hắn không chịu đựng nổi nếu Phong Hoa lại xảy ra bất kỳ sơ xuất nào nữa.
Đường Phong Hoa cũng giả bộ hờn dỗi, không màng lên
tiếng. Nàng nhắm mắt âm thầm vận khí, để nhanh chóng giải huyệt đạo.
Chu Hữu Thành thấy thế hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi không cần giở quỷ kế trước mặt ta. Hôm nay ta không có ý giết người, chỉ cần Thượng Vô Tà giao Tiêu nhi ra, ta sẽ để lại người.”
Đường Phong Hoa bỗng mở mắt, ánh mắt lóe sáng.
Thượng Vô Tà đúng là đã cướp được người? Phong Tiêu Tiêu, mẹ ruột của nàng, rốt cuộc là một nữ nhân ra sao?
Lúc này, bên ngoài tẩm cư truyền đến tiếng thưa bẩm rõ ràng: “Bệ hạ, Hoa thái y cầu kiến.”
Không đợi người đáp lại, Hoa Vô Hoan đã lên giọng kêu la, xông vào đây: “Xảy ra chuyện gì? Sao cấm vệ quân bao vây cả điện Tuyệt Trần? Có đúng là có thích khách không?”
Chu Hữu Thành nhìn nam tử hung hăng xông vào, cười
nhạt thành tiếng: “Ngươi đến gần xem thử thế nào!”
Ánh đao chợt lóe, trên cổ Đường Phong Hoa xuất hiện vết máu thứ hai.
Hoa Vô Hoan rất nhanh dừng bước thu lại bộ dạng giả ngây giả dại. Ánh mắt nặng trĩu nhìn Đường Phong Hoa và Chu Hữu Thành lom lom.
“Thượng Vô Tà bao giờ thì đến, các ngươi không nên kéo dài thời gian!” Chu Hữu Thành đã hết kiên nhẫn, lạnh lẽo nói, “Ta chờ thêm một canh giờ, thì trên người của người các ngươi quan tâm sẽ có thêm một vết thương.”
Hoa Vô Hoan nhìn quét qua vạt áo dính máu của Đường Phong Hoa, hai tay siết chặt lại, trầm giọng nói: “Thượng Vô Tà sẽ không đến.”