Lục Cung Vô Phi

Quyển 2 - Chương 33: Một tờ hưu thư


1 năm

trướctiếp

Hắn nằm trên người nàng, từng nụ hôn không ngừng hạ xuống, tựa như dấu răng kia là vết thương mới, mà hắn liếm thay nàng để giảm bớt đau đớn.

Đường Phong Hoa cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế. Sau một lúc, cuối cùng nàng không nén được sự tức giận, phẫn nộ quát: “Hiên Viên Triệt, ngươi hôn đủ chưa! Nếu có can đảm, thì ngươi giải huyệt đạo cho ta rồi tỷ thí công bằng! Ức hiếp một người không có năng lực phản kháng, xem là quân tử cái gì?”

“Ta cũng không tự nhận là quân tử.” Hiên Viên Triệt tách môi ra, ngẩng đầu nhìn nàng, cười nhạt, “Chí ít vào giây phút hiện tại, ta không định làm quân tử!”

Khuôn mặt tươi cười của hắn không có chút sợ hãi, Đường Phong Hoa cảm thấy chướng mắt không gì sánh được. Nàng hừ lạnh một tiếng, uy hiếp: “Nhất thời háo sắc, sẽ trả giá rất lớn.”

“Nàng nghĩ ta muốn làm gì?” Hiên Viên Triệt tâm thần trấn định, ngón tay vẽ một vòng, kéo vạt áo của nàng xuống thấp hơn nữa.

Cơ thể ngọc thạch trắng nõn mềm mại, đường cong duyên dáng nhấp nhô, như ẩn như hiện, cảnh xuân càng thêm quyến rũ.

Đáy mắt Hiên Viên Triệt không kìm được mà sâu thẳm thêm mấy phần, ánh mắt nóng bỏng chợt lóe qua

“Ngươi muốn làm gì?” Đường Phong Hoa hỏi thuận theo lời hắn.

“Ta muốn làm...” Thoáng dời tầm mắt, Hiên Viên Triệt nhìn thẳng vào mắt nàng, nhếch môi cười, “Như vầy!”

Nói chưa dứt lời, thì đầu hắn cúi thấp xuống, càn rỡ vùi vào ngực nàng.

Trái tim Đường Phong Hoa đánh thịch một cái, vội quát lớn: “Hiên Viên Triệt, ngươi chết chắc rồi!”

Đầu hắn di chuyển trước ngực nàng, đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt liếm qua da thịt nàng, vô cùng ái muội.

Cái cảm giác bất lực để mặc người ta xâm phạm, khiến nàng cảm thấy đang bị vây khốn. Các loại cảm xúc phẫn nộ, thất vọng, lo sợ trộn lẫn với nhau, phức tạp khó lòng phân định rõ.

Hành vi của Hiên Viên Triệt bừa bãi, nhưng không hề được voi đòi tiên. Hắn chỉ mở vạt áo ở chỗ ngực trái của nàng, im lặng ngắm nhìn. Sau đó môi mỏng của hắn hạ xuống, hôn thật sâu lên đó.

Đường Phong Hoa không khỏi cứng người. Hắn đang hôn lên vết thương do nhát kiếm khi đó để lại trên ngực nàng?

“Đau không?” Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia, ngước mắt nhìn nàng chăm chú.

Đường Phong Hoa cười khẩy, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Hiên Viên Triệt không nói chỉ thở dài. Hắn ép nửa người trên của mình xuống thấp, như muốn chạm đến cõi lòng của nàng.

“Hiên Viên Triệt, ngươi phát điên đủ rồi thì thả ta ra!” Đường Phong Hoa thở hổn hển. Cơ thể nặng như đá tảng đè xuống, là muốn làm nàng bị nội thương?

“Nói đi, vừa rồi nàng đã nghĩ cái gì?” Hiên Viên Triệt vùi đầu bên hõm vai nàng, lắng nghe hơi thở quen thuộc của nàng, chốc chốc lại vuốt ve, hôn hít một cái.

“Cái gì?” Đường Phong Hoa không hiểu hắn ám chỉ chuyện gì.

“Nàng cho rằng ta không thể hoan ái?” Hiên Viên Triệt hừ một tiếng, cố ý xê dịch nửa người dưới, cố tình uy hiếp chỗ nào đó của nàng.

“Ngươi vẫn để bụng chuyện này?” Đường Phong Hoa từ
tức giận đến mệt mỏi. Chẳng qua nàng tỏ ra bình thường mà thôi. Hắn cũng đã chiếm tiện nghi rồi, còn muốn làm gì nữa?

“Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, có thể nào không tính toán?” Hiên Viên Triệt nói rất nghiêm túc. Vòng tay siết lại vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Bờ môi kề bên gáy nàng liên tục hoạt động.

“Hiên Viên Triệt, bây giờ ngươi giải huyệt đạo của ta, ta có thể bỏ qua chuyện này!” Da thịt sau tai ngưa ngứa rất khó chịu, Đường Phong Hoa cắn môi, cảnh cáo: “Bằng không, đợi ta phá giải được huyệt đạo, thì ngươi...”

“Thì làm sao?” Hiên Viên Triệt kiên quyết không buông, hiếm khi có cơ hội chế ngự nàng. Nếu hắn không biết quý trọng thời cơ đốt này, thì quá phung phí của trời.

Đường Phong Hoa không lên tiếng, khẽ khàng nhắm mắt lại.

Hiên Viên Triệt đương nhiên biết nàng đang vận khí, cố ý quấy rầy: “Đối với chuyện Nguyên Triều xâm phạm, nàng có sách lược đối phó nào không?”

Đường Phong Hoa không để ý tới, vẫn tập trung tinh thần điều động chân khí. Không cần lâu lắm, chỉ một khắc thôi, là nàng có thể tự mình phá giải huyệt đạo.

“Ta đã quyết định phái binh xuống phía Nam, bảo vệ hòn đảo đó, nàng thấy thế nào?” Hiên Viên Triệt tiếp tục quấy rối, thỏ thẻ nói, “Nếu hạm đội của Hoa Vô Hoan có thể để triều đình sử dụng, quân ta liền có thể ít tốn sức lại đạt thắng lợi lớn. Nàng có cách nào có thể thuyết phục
Hoa Vô Hoan hay không?”

Đường Phong Hoa sao lại không biết quỷ kế của hắn chứ, hắn định dùng câu hỏi để khiến nàng phân tâm. Nhưng mánh khóe cỏn con đó nàng chẳng thèm để trong mắt.

Thấy nàng đến mí mắt cũng không động một chút, Hiên
Viên Triệt đành chịu thua. Hắn lật nghiêng người, dang tay ôm nàng vào lòng, lẳng lặng không nói gì nữa. Cứ ôm nhau trên giường như vậy, là ước mơ xa vời mà hắn chờ đợi nhiều năm nay. Cơ thể mềm mại, hơi thở nhè nhẹ, mùi hương nhàn nhạt của nàng, mỗi thứ đều làm hắn rung động.

“Phong Hoa...” Hắn dịu dàng gọi một tiếng, nghe theo tiếng gọi của trái tim, nghiêng đầu hôn lên môi nàng.

Nàng không hề cử động, để mặc hắn hôn, mặc cho môi lưỡi triền miên, vẫn tĩnh tâm nhập thiền.

Nụ hôn này không có hứng thú sắc dục. Đầu lưỡi của hắn lướt qua cánh môi của nàng, dụng tâm cảm nhận mùi vị đã lâu mới có lại.

Hắn rất tự giác, khi đã thỏa mãn chỉ thở dài một hơi, rồi thu hồi động tác, nằm bên cạnh ôm chặt lấy nàng.

Một luồng chân khí mạnh mẽ trong cơ thể Đường Phong Hoa bắt đầu di chuyển, huyệt đạo bị phong tỏa từ từ được tháo ra. Ngón tay hơi cong lại, cố sức nắm chặt thành nắm đấm, rồi nàng đột nhiên trở mình ngồi thẳng!

“Hiên Viên Triệt!” Nàng phun ra một tiếng gọi giận dữ, mặt ngọc rét lạnh. Tay nàng đập mạnh lên ngực hắn.

Hiên Viên Triệt kêu lên, cú đánh này nằm trong dự đoán của hắn, nhưng mà không ngờ nàng lại ra tay không một chút lưu tình, chấn động huyết khí cuồn cuộn trong lồng ngực hắn. 

“Vừa rồi đùa giỡn đã chưa?” Đường Phong Hoa mày liễu nhướng lên, ánh mắt hừng hực như lửa đốt. Nàng trở tay chọt một cái, điểm huyệt của hắn bằng tốc độ cực nhanh.

“Nàng muốn ăn miếng trả miếng?” Hiên Viên Triệt ngược lại không hề sợ hãi, ung dung nằm thẳng.

“Mộng đẹp của ngươi nên tỉnh dậy rồi.” Đường Phong Hoa cười khì, không nhanh không chậm quét mắt nhìn hắn.

Ống tay áo của hắn trượt lên, lộ ra cổ tay quấn vải. Nàng đưa tay tháo vải ra, liền thấy những vết thương đan chéo nhau.

“Thượng Vô Tà nói, uống máu ngươi có thể giúp ta nhanh chóng đuổi trùng cổ.” Nàng giơ tay hắn lên, đưa đến bên miệng, hung ác nhe răng cười, “Để khỏi phải phiền phức ngươi lấy máu mỗi ngày, bây giờ ta uống một lần cho đã!”

Hàm răng trắng chạm vào vết thương của hắn, hơi hãm sâu. Hiên Viên Triệt đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Đường Phong Hoa nhíu mày, bàn tay lục tìm dưới gối móc ra một thanh dao găm. Nàng nhanh tay cắt một nhát lên cổ tay trái lành lặn của hắn, cúi đầu uống máu, không một chút do dự. Nếu hắn dám hà hiếp nàng, đừng trách nàng ra tay quá độc ác.

Máu có vị tanh, nuốt xuống chẳng mấy dễ dàng. Nàng nhất quyết hút nên cũng miễn cưỡng nuốt xuống.

Hiên Viên Triệt mở to mắt, nhìn bộ dạng trút giận của nàng, không cảm thấy tàn nhẫn, trái lại còn thấy đáng yêu. Nó còn tốt hơn lúc ban đầu mới gặp lại nhiều, lúc đó nàng lạnh lùng, hờ hững. Hắn thà nhìn thấy bộ dạng cùng tâm tình kích động như lúc này của nàng. Có thù báo thù, có oán báo oán, đạo lý hiển nhiên. Hắn không tiếc trả giá, chỉ sợ nàng không chịu tiếp nhận mà thôi.

Thoáng nhìn thấy nụ cười bên khóe môi của hắn, Đường Phong Hoa bỗng nhiên dừng động tác hút máu. Nàng quấn vải qua loa lên tay hắn, nghi ngờ nói: “Vì sao máu của ngươi có công hiệu không giống các loại dược bình thường?”

“Công hiệu gì cơ?” Hiên Viên Triệt giả vờ ngây thơ.

“Nếu không có công hiệu gì khác, ngươi hà tất phải tự mình lấy máu làm thuốc? Bệ hạ tôn quý như ngươi, nếu muốn lấy một chén máu người mỗi ngày, không phải quá đơn giản ư.” Đường Phong Hoa quấn băng thô lỗ, siết chặt vải trên cổ tay hắn. Vết máu chưa khô thấm ra ngoài, đỏ tươi một mảnh.

Hiên Viên Triệt nhịn đau, miễn cưỡng đáp: “Ta hi vọng điều này có thể làm nàng cảm động, nào ngờ trái tim nàng sắt đá, hoàn toàn không mảy may xúc động.”

Đường Phong Hoa cũng lười truy cứu, chỉnh lại xiêm y, cất cao giọng nói với bên ngoài: “Người đâu! Dâng bút mực.”

Qua giây lát, cung nhân bên ngoài tẩm cư bưng nghiên mực giấy bút vào, rồi cung kính rủ mi mắt đứng hầu một bên.

“Bệ hạ mệt mỏi, muốn nghỉ một lát, ngươi đưa xe lăn đến đây cho ta.” Đường Phong Hoa ý bảo cung nhân đem giấy bút để trên bàn, nhàn nhạt căn dặn.

Cung nhân làm theo lời nàng, rồi đưa mắt liếc nhìn Hiên Viên Triệt, thấy hắn khẽ “ừ” một tiếng, mới lui ra ngoài. 

Đường Phong Hoa đẩy ghế đến cạnh bàn, múa bút thành
văn, chẳng biết đang viết gì. 

“Phong Hoa, nàng đang luyện chữ sao?” Hiên Viên Triệt thuận miệng hỏi.

Đường Phong Hoa viết một lúc, ngừng bút, bỏ bút xuống
bàn. Nàng bưng nghiên mực đến bên giường, nhấc tay
hắn lên thấm mực, rồi ấn lên phía dưới tờ giấy Tuyên
Thành.

“Nàng muốn giả truyền thánh chỉ?” Hiên Viên Triệt hơi sửng sốt, nàng làm hắn chấp thuận điều gì?

“Ta sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy chứ.”
Đường Phong Hoa thổi khô nét mực, quay mặt tặng hắn nụ cười xán lạn, “Không có ngọc tỷ, không có kí tên, không thể xem là thánh chỉ.”

“Trên tờ giấy đó viết cái gì?”

“Thư hưu thê.” Đường Phong Hoa trả lời rất ung dung thản nhiên, gấp tờ giấy lại, xoay ghế đối mặt với hắn.

Hiên Viên Triệt biến sắc, như giận như không, như đau thương lại như không. Hắn mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng ngậm chặt miệng, trán nhuộm đầy vẻ lo lắng.

Đường Phong Hoa cũng không có ý giải huyệt cho hắn. Nàng bây giờ đi lại bất tiện, nếu hắn cố chấp đoạt bức hưu thư kia, nàng chắc chắn không phải đối thủ của hắn. Trên bức hưu thư, nàng đặc biệt ghi chú rõ ràng. Tiền duyên không so đo, mỗi người đều được lấy chồng lấy vợ, con trai Hiên Viên Bách từ nay về sau sẽ mang họ của
nàng, nếu như nàng không đồng ý, hắn không thể đưa con trai đi.

Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm nàng một lát, bỗng nhiên nói rõ từng chữ một: “Bức hưu thư kia, ta không tự viết ký tên, thì không có ý nghĩa gì hết!”

Đường Phong Hoa không đáp trả. Nàng rất rành luật pháp Kiền Triều và Kim Triều, trừ phí hắn hao tâm tổn trí làm chuyện phức tạp như thay đổi hệ thống pháp luật. Bằng không thì, bức hưu thư này nhất định có hiệu lực.

Hiên Viên Triệt nhắm mắt, luồng khí đan điền cuồn cuộn như nước chảy, muốn trong khoảng thời gian ngắn hóa giải huyệt đạo, đoạt lại bức hưu thư kia.

Đường Phong Hoa nhìn ra ý đồ của hắn, lúc này vội đẩy mạnh xe lăn, hăng hái rời khỏi tẩm cư.

Nàng rời đi không bao lâu, Hiên Viên Triệt máu trào lên cổ, liền ói ra một ngụm máu. Hắn mạo hiểm bị nội thương để miễn cưỡng hóa giải huyệt đạo, chợt trở mình đứng dậy.

Đường Phong Hoa đã sớm giấu xong bức hưu thư, đang vui vẻ trên đường trở lại.

“Đưa đây!” Hiên Viên Triệt xuống giường từng bước đến gần nàng, sắc mặt tái nhợt lạnh lùng, nghiêm nghị.

“Không.” Đường Phong Hoa vung tay lên, một câu kim châm kẹp giữa hai đầu ngón tay, “Ngươi mà tới thêm bước nữa, cây kim châm này sẽ xuyên vào tim ngươi.”

Hiên Viên Triệt sải bước tiến tới, không để tâm đến lời uy hiếp của nàng, mở miệng quát khẽ: “Lấy bức hưu thư ra đây!”

Đường Phong Hoa một tay quay bánh lăn, liên tục lùi về
phía sau, vừa nói: “Tình cảm vợ chồng giữa ta và ngươi đã chấm dứt từ bảy năm trước, một bức hưu thư cho ta được tự do, có gì sai chứ?”

Đôi mắt đen của Hiên Viên Triệt phát ra tia hung ác, miệng chỉ phun ra hai chữ: “Lấy ra!”

Đường Phong Hoa thối lui đến cửa, không lùi nữa. Nàng ngẩng mặt nói rằng: “Hưu thư không có trên người ta, nếu ngươi muốn tìm, thì lục soát cung đi!”

Hiên Viên Triệt không chịu tin, đột nhiên bổ nhào đến, túm chặt tay của nàng, không nói một lời đã lục lọi từ trên xuống dưới.

Ngân châm giữa ngón tay nàng bị hắn lắc rớt, nàng cũng không vội, cứ để mặc hắn lục soát người. 

Lục soát không có kết quả, sắc mặt Hiên Viên Triệt càng thêm lạnh lẽo nặng nề. Hắn đột nhiên cúi người xuống, đưa mặt đối diện với nàng, hung tợn nói: “Lục soát cung thì lục soát cung, nàng đừng cho rằng có thể giấu được!”

“Hà tất phải cố chấp như thế.” Đường Phong Hoa rất là dửng dưng. Cái danh phận phu thê trên danh nghĩa này, hắn cần gì phải cố chấp giữ lại. Nếu không phải vì Bách nhi, nàng không có bức hưu thư kia cũng không sao cả.

Hiên Viên Triệt lạnh lùng phất tay, xoay người bỏ đi. Hắn nhất định phải lục tung cái cung này lên để tìm được cái thứ kia. Nàng không coi trọng tình nghĩa vợ chồng khi xưa, nhưng với hắn mà nói, nó đáng quý như tính mạng! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp