Bát canh máu kia, Đường Phong Hoa không uống. Sau đó nó được cung nữ dọn đi, đại khái là mang đi đổ. Nhưng hôm sau, trên bàn ănlại xuất hiện một bát canh bổ, vừa ngửi mùi đã biết có trộn máu người trong đó.

Ba ngày liên tiếp như thế, dẫn đến việc Đường Phong Hoa vừa nhìn thấy bát sứ men xanh kia là lại đau đầu. Hiên Viên Triệt thật sự xem bản thân hắn có cơ thể phi phàm sao? Hắn không chút yêu quý thân thể thì cũng được thôi, lại dùng cách hèn hạ này ép nàng đi vào khuôn khổ.

“Phong Hoa.” Hoa Vô Hoan đến bắt mạch, thấy nàng nhìn chằm chằm bát sư men xanh tinh xảo kia, lại còn nhíu mày, nghi ngờ hỏi, “Cái bát này có huyền cơ gì sao?”

“Vô Hoan, ngươi dùng bữa trưa rồi chứ?” Đường Phong Hoa đang ngồi trong thiện phòng, ngồi nhìn một bàn cao lương mỹ vị nửa canh giờ rồi, mà không động đũa.

“Vẫn chưa, chẳng lẽ ngươi đang đợi ta?” Hoa Vô Hoan nhướn mày, cười trêu đùa, “Chờ lâu đến nỗi món ăn đều nguội cả rồi, ta cảm độngquá.”

“Cùng ăn đi.” Đường Phong Hoa nhìn hắn cười cười,
bưng bát canh đặt lên tay hắn, nhiệt tình nói “Uống bát canh trước đi, cho thông họng.”

Hoa Vô Hoan nghe thấy món ngon, sự nghi ngờ càng tăng cao. Nhưng hắn tin Phong Hoa sẽ không hại hắn, cúi đầu uống một ngụm nhỏ.

Nước canh vừa vào đến miệng, hắn lập tức phun “phì” ra ngoài!

“Chết tiệt! Sao lại là máu người!” Hắn chộp ấm trà trên bàn, trút vào miệng một ngụm lớn, lại nhổ vào trong chén không. Hắn tức giận nói, “Ta đâu có đắc tội với ngươi? Sao ngươi lại chỉnh ta như vậy chứ!”

“Ngươi không uống sao? Đây là canh bổ máu rất tốt mà. Sao lại thành là chỉnh ngươi được chứ?” Đường Phong Hoa vẫn mang khuôn mặt tươi cười hiền hòa, một bộ dạng ngây thơ vô tội.

“Ta cần bổ máu làm cái gì!” Hoa Vô Hoan trừng mắt với nàng, giận dữ hỏi, “Ngươi lấy đâu ra đồ ăn cổ quái này? Dùng máu của ai để làm?”

“Máu của Hiên Viên Triệt.” Đường Phong Hoa thành thật trả lời.

Hoa Vô Hoan nghe vậy, lập tức nâng ấm trà lên ngậm một ngụm nữa, mạnh mẽ súc miệng, giống như hắn vừa ăn trúng thứ gì dơ bẩn. Hắn luôn miệng than khóc: “Ngươi muốn đả thương hắn thì cứ làm hắn bị thương đi, tội tình gì đem máu hắn để chỉnh ta! Cho dù ta muốn bổmáu, cũng không uống máu của hắn!”

Đường Phong Hoa chỉ cười không nói. Thật ra nàng không phải là cố ý muốn chỉnh Vô Hoan. Chỉ là, bát canh máu này không uống thì thậtlãng phí. Để nàng uống thì nàng lại không chịu, cho nên cứ cho VôHoan được lợi.

Hoa Vô Hoan nhìn xoáy vào nàng như muốn bóp cổ nàng, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì liền hỏi, “Hiên Viên Triệt lấy máu nấu đồ bổ, cho ngươi bồi bổ cơ thể?”

Đường Phong Hoa gật đầu, có chút bất đắc dĩ. Hôm qua
Thượng Vô Tà nói với nàng, nếu mỗi ngày bổ sung máu, thì nàng có thể một tháng đã đuổi được trùng cổ.

“Lại là mưu kế của họ Thượng kia?” Hoa Vô Hoan nghiến răng kèn kẹt. Yêu nữ kia! Hắn sớm muộn gì cũng phải dạy dỗ nàng ta một trận!

“Vô Hoan, bây giờ ngươi đừng động đến nàng!” Đường Phong Hoa nhìn ra suy nghĩ của hắn, dùng lời nói hay đẹp khuyên nhủ, “Ta năm lần bảy lượt nhường nhịn nàng ta, ban đầu là không muốn đụng chạm gây ra phiền phức, hiện tại là muốn mượn năng lực của nàng ta để điều tra mật thất của Chu Hữu Thành. Đợi việc này kết thúc, ta đương nhiên phải tính sổ với Thượng Vô Tà.”

Hoa Vô Hoan chưa nguôi cơn giận, ngồi xuống hừ giọng: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ngươi không cần phải lo, bây giờ ta sẽ không phá hỏng chuyện của ngươi.”

Đường Phong Hoa gật đầu, một lần nữa múc ra một chén canh máu, chậm rãi uống từng chút. Nàng quả thực không cần tranh hơn thua với Hiên Viên Triệt. Nếu món canh máu này có ích, có thể giúp nàng sớmđược tự do, nàng việc gì phải gây trở ngại cho chính mình.

“Canh thuốc này, pha trộn rất nhiều thuốc bổ tốt.” Nỗi lòng Hoa Vô Hoan nặng nề hơn, suy tư rồi nói, “Dường như có hoa khiên ngưutrong đó, đối với ngươi đúng là rất tốt.” Lẽ nào Hiên Viên Triệt đã bắt đầu dùng hoa
khiên ngưu? Nếu thực sự là như vậy, không bao lâu sau, Hiên Viên Triệt muốn dâng tim lên?

Đường Phong Hoa giương mắt nhìn hắn, nhìn vẻ mặt trầm tư của hắn, không khỏi hiếu kỳ hỏi lại: “Ngoại trừ hoa khiên ngưu, trong canh này không có thảo dược trân
quý nào nữa sao?”

Hoa Vô Hoan lại lắc đầu, chỉ nói: “Ngươi yên tâm uống đi.”

Đường Phong Hoa “ừm” một tiếng, vừa uống canh vừa nói: “Bên ngoài có tin tức gì mới không?”

“Quân lương đã vận chuyển đến nơi an toàn. Cửa hàng gạo của chúng ta nhận được bảng hiệu ngự ban, làm ăn phát đạt.” Hoa Vô Hoankhoanh tay trước ngực, giọng nói hờ hững, “Nếu muốn hoàn toàn lũng đoạn việc mua bán lương thực, bây giờ mà nói là không có khả năng. Bởi vì triều đình đã đặc biệt chú ý đến động tĩnh cửa hàng gạo của chúng ta.”

“Không sao.” Đường Phong Hoa cười nhạt. Nàng vốn không định nuôi chí trở thành thương nhân giàu có nhất vùng, có thể tham gia cung ứng quân lương đã đủ rồi.

“Về phía cửa hàng gạo, ngươi có kiến nghị gì không?” Thấy sắc mặt nàng đăm chiêu, Hoa Vô Hoan biết nàng có còn có chiêu gì đó.

“Nâng giá gạo của chúng ta lên, để bách tính đi mua lương thực ở các cửa hàng khác.” Đường Phong Hoa một tay bịt mũi, rất khó khăn mới uống hết canh máu. Sau khi súc miệng xong, nàng mới nói, “Không nên làm quá lộ liễu, nâng giá lên một tí là được rồi. Bách tính bình thường sinh sống đều rất tính toán chi li, đương nhiên sẽ so sánh giá các cửa hàng với nhau. 

“Cái này không phải là tự hủy con đường buôn bán của chúng ta sao?” Hoa Vô Hoan hỏi, đối với việc kiếm ít tiền hơn một chút cũng không để tâm.

“Đương nhiên là để tích trữ lương thực.” Đường Phong Hoa nheo mắt, tia sáng sắc nhọn lóe ra, “Song song đó còn làm tiêu hao kho thóc của các cửa hàng khác.”

“Chẳng lẽ...” Hoa Vô Hoan nghe giọng điệu kéo dài của nàng, giả bộ thần bí dò xét nàng.

Đường Phong Hoa nói thẳng vào vấn đề: “Quân Bách Thắng ở ẩn khắp nơi, thu thập được rất nhiều tin tức. Ta đã nhận được tin chiến sự, Nguyên Triều tiến công ồ ạt biên giới Kim Triều, cùng lúc đó lại lặnglẽ mở con đường mới, phái rất nhiều thủy quân với mưu đồ vượt sông chiếm các đảo nhỏ phía Nam. Nếu hành động lần này của NguyênTriều thành công, thì chúng có thể chạy qua Nam vực rồi quay lại tấn công. Đến lúc đó, hai mũi đánh gọng kìm, Kim Triều lại không giỏithủy chiến, vậy thì nguy rồi!”

Nàng hết sức quen thuộc với chuyện tác chiến, binh lực và chiến lược là quan trọng nhất, nhưng lương thảo lại là
mạch máu. Hiện nay trong tay nàng không có binh quyền, chỉ có lợi thế về lương hướng này. Lật lại vụ án cũ nhất định phải làm, song nàng cũng muốn người trong thiên hạ tâm phục khẩu phục!

“Đảo nhỏ phía Nam mà ngươi nói...” Hoa Vô Hoan chau mày thật chặt, chợt thấy không ổn, “Đừng nói là...”

“Đúng vậy.” Đường Phong Hoa nói tiếp, “Là hòn đảo sư phụ đang sống. Cho nên, hòn đảo đó không dễ dàng đánh chiếm. Ngươi đừngxem thường năng lực của đệ tử phái Phạm Thiên. Họ đã di cư đến hòn đảo đó đã nhiều năm, tin tưởng họ đã có kế sách ngăn địch.”

“Nếu như...” Hoa Vô Hoan hôm nay nói chuyện cứ ậm ừ hiếm thấy, dường như trong lòng có rất nhiều suy nghĩ đang cuộn trào.

“Ta không đồng ý cho ngươi làm như vậy.” Đường Phong Hoa tiến lên chặn mặt hắn, nhìn sâu vào đáy mắt hắn. Không đợi hắn lên tiếng,nàng đã nghiêm mặt nói
trước, “Nếu ngươi trợ giúp Nguyên Triều, ta tin ngươi có thể đánh bại hòn đảo đó. Nhưng kể từ đó, ngươi trở thành nghịch tặc phản quốc.Năm đó, Kiền Triều đại loạn, quân Hiên Viên và quân Tào đã lập hiệp ước, lấy sông Trường Giang làm ranh giới, phân định lãnh thổ mỗi nước. Những người đã sinh ra ở phía nam sông Trường Giang, cũng lớn lên ở đó, đó là con dân Kim Triều. Tuyệt đối không được lung lay lập trường, quay đầu phản chiến.”

Hoa Vô Hoan không nói, khuôn mặt anh tuấn phủ một
tầng tăm tối. Hắn và Phong Hoa không giống nhau.

Phong Hoa có tình cảm sâu sắc với mảnh đất này, nhưng hắn không có. Hắn cũng không phải quân nhân, không có cái gọi là lập trường chính trị. Hắn thầm nghĩ đến mối thù nhà, mối hận của mẫu thân. 

Đôi mắt trong veo của Đường Phong Hoa nhiễm một vẻ ưu sầu nhàn nhạt. Nàng nhìn ra được, Hoa Vô Hoan bị hận thù bủa vây, nếu cuộc đời này của hắn không báo thù cho mẫu thân, thì hắn mãi mãi khó camtâm. Nàng cũng có có mối thù chưa rửa, thế nhưng đối diện với giang sơn có pha trộn mồ hôi và xương máu của nàng, nàng không thể ngồi yên nhìn nó bị ngoại địch xâm lấn, nhìn mảnh đất vất vả lắm mới có được thái bình như hiện nay bị hủy hoại. 

Chỉ có những người từng tòng quân đánh giặc mới hiểu rõ nhất, chiến tranh sao mà tàn khốc, còn đổ máu vô tình hơn nhiều so với ân oán cá nhân. Năm đó nàng đã từng lĩnh giáo sự hung mãn của quân Tào, cũng nghe qua thủ đoạn cay nghiệt của chủ soái quân Tào. Quân Tào từng công phá một tòa thành, vì lương thực bị thiếu nên chủ soái hạ lệnh thu hoạch toàn bộ ruộng lúa để bổ sung quân lương, tiếp tục hành trình. Sau khi quân Tào bỏ chạy, bách tính trong thành mùa màngkhông thu hoạch được, dẫn đến có không ít người chết đói. 

Tuy nói thời buổi loạn lạc hành quân nhất thiết phải cân nhắc thiệt hơn, nhưng nàng quả thực không thể gật bừa cho kiểu tác phong đó.

Thiện phòng im ắng, Hoa Vô Hoan không nói, Đường Phong Hoacũng trầm mặc. Hai người nhìn nhau không nói gì, cả hai đều biết đốiphương đang nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng hít thở của một người đang đứng bên ngoài, chẳng biết đã tới được bao lâu, nghe được bao nhiêu rồi.

Lúc ánh mắt Đường Phong Hoa liếc qua cửa, Hiên Viên Triệt đã cất bước đi vào thiện phòng. Hắn liếc mắt nhìn chiếc bát trống không trênbàn, khẽ cười nói: “Cuối cùng cũng uống.” 

“Bệ hạ không tiếc tự hại mình, ta há có thể không đội ơn?” Đường Phong Hoa cũng thản nhiên nói một câu.

Hiên Viên Triệt tự mình ngồi xuống cạnh bàn, sắc mặt như thường nói: “Nàng và Hoa thái y đang nói chuyện gì thế, ta có thể tham gia không?”

Đường Phong Hoa khéo léo chuyển đề tài nói: “Đang nói về vết thương ở tay của bệ hạ. Vừa hay Vô Hoan cũng ở đây, chi bằng để hắn xem giúp cho bệ hạ?”

Hoa Vô Hoan không biết đã thả hồn tận đẩu tận đâu, càng không tiếp lời, bộ dạng suy nghĩ khổ não.

Hiên Viên Triệt cũng không để bụng, ung dung nói: “Mới vừa rồi ta nghe thấy ba từ quân Bách Thắng, thật cảm thấy như đã qua mấy kiếp.”

“Binh tướng thuộc quân Bách Thắng, đại bộ phận đều được bố trí dưới trướng Diễm Liệt tướng quân, bệ hạ vẫn chưa tổn thất gì.” Đường Phong Hoa trấn định, mỉm cười tự nhiên, “Mặc dù ta từng lãnh đạo bọn họ một thời gian, nhưng đã lâu như vậy, nói không chừng họ đãquên sạch rồi.” Diễm Liệt quản lý quân rất nghiêm minh, ở dưới trướng của hắn rất có tiền đồ. Quân Bách Thắng khi xưa xem như cũng có nơi chốn tốt.

“Nhưng một nhánh quân Bách Thắng tiên phong tinh nhuệ nhất, trước kia lại xin thoái ẩn, thật là tổn thất lớn của triều đình.” Ánh mắt sắc bén như đao của Hiên Viên Triệt xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

“Mỗi người đều có chí hướng riêng, cởi giáp về quê cũng không phải là một lựa chọn tồi.” Đường Phong Hoa và hắn như hai thái cực, lời nói hời hợt.

Hoa Vô Hoan đột nhiên đứng lên, đặt một lọ thuốc trên bàn, nói: “Đây là thuốc lành sẹo thượng đẳng, bệ hạ mỗi ngày thoa ngoài da ba lần, có thể xóa bỏ vết sẹo. Về phần thuốc ích khí bổ máu, phỏng chừng Thượng Vô Tà đã đưa không ít. Ta không ở đây cản trở nữa.”

Hắn nói xong đi thẳng, tâm tình dường như có chút cáu kỉnh.

Hắn vừa đi, thì Hiên Viên Triệt sắc mặt dần nặng trình trịch, trầm giọng nói: “Phong Hoa, nàng nhận được tin tức, ta cũng thu được. Không phải ta muốn nàng giao ra nhánh quân Bách Thắng kia, chỉ hi vọng các ngươi trước khi hành động hãy suy nghĩ kỹ.” Hơn ba nghìn quân, đối với Kim Triều mà nói không tạo thành uy hiếp. Nhưngchuyện lương thảo, vừa lớn vừa nhỏ. Nếu Phong Hoa dùng chuyện cung cấp quân lương bóp chặt yết hầu của hắn, còn Hoa Vô Hoan dẫnhạm đội nương nhờ Nguyên Triều, thì đó lại là một vấn đề rất lớn.

Đường Phong Hoa híp mắt, khẽ liếc qua khuôn mặt đầy nhuệ khí của hắn. Chuyện của Vô Hoan, hắn đã biết được bao nhiêu?

“Cái nên biết, ta đều đã biết.” Hiên Viên Triệt nhìn thấu suy nghĩ của nàng, thẳng thắn nói rõ, “Ta đến nay không có hành động nào, vì nàng và hắn là bạn bè rất thân, ta tin nàng sẽ không phản chiến Nguyên Triều.” Hắn không nói nửa câu sau ra khỏi miệng, đó là hắn chẳng hề tin Hoa Vô Hoan.

“Nếu như Vô Hoan trước sau vẫn không tỏ rõ thái độ, ngươi định làm sao?” Đường Phong Hoa hỏi rất khéo, không nhắc đến Hoa Vô Hoan có sức mạnh ra sao.

Hiên Viên Triệt lại thẳng thắn hơn nàng, đánh thẳng vào trọng tâm, lời nói sắc bén: “Trước tiêu diệt thế lực của hắn, sau đó ứng chiến thủy quân Nguyên Triều.”

Đường Phong Hoa không bất ngờ. Nếu nàng là người ngồi trên cao, cũng sẽ làm như vậy. Chiến tranh sắp đến, tai họa ngầm tất không thể giữ lại.

“Cho ta một ít thời gian, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng.” Nàng phải thuyết phục Vô Hoan, mặc dù hiện tại nàng không có đối sáchnào thích hợp.

“Nàng cần bao lâu?” Công và tư không thể nhập làm một, sắc mặt Hiên Viên Triệt rất nghiêm trọng.

Đường Phong Hoa rủ mi suy nghĩ trong chốc lát, đáp:
“Trước khi Vô Hoan có hành động khác thường.”

Hiên Viên Triệt nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sắc nhọn vẫn không dao động, “Đáp án này quá mập mờ. Chuyện liên quan đén an nguy của cảquân dân Kim Triều, ta không thể chờ hắn tỏ thái độ vô thời hạn được.”

Đường Phong Hoa thầm than thở trong lòng, qua giây lát, nàng ngước mắt lên, quả quyết nói: “Ta đảm bảo, nếu Vô Hoan giúp Nguyên Triều đánh hải đảo, ta nhất định sẽ tiêu diệt hạm đội của hắn trước khi hắnhành động.”

Nàng nói ra hai chữ “hạm đội” là để biểu hiện thành ý. Trừ cái đó ra, lời cam đoan của nàng chẳng khác nào là một lời nói suông. Tin haykhông, chỉ có thể xem Hiên Viên Triệt có bao nhiêu tín nhiệm đối với nàng.

“Chuyện này, nàng xác định muốn một mình gánh chịu?” Hiên Viên Triệt liếc nhìn nàng một cái, trong lời nói chứa thâm ý.

“Đúng, ta một mình gánh chịu.” Đường Phong Hoa làm sao không hiểu. Nếu nàng không ngăn cản được Vô Hoan, nàng cũng trở thành một phần tử phản quốc cấu kết với địch. Đừng nói việc lật lại án cũ, ngay cả mặt mũi đặt chân lên Kim Triều cũng không còn nữa. Nhưng Vô Hoan đối xử chân thành với nàng. Bất kể như thế nào, nàng cũngmuốn gánh vác thay hắn.

“Được, ta tin nàng.” Hiên Viên Triệt khoát tay sau lưng, hơi siết lại. Hoa Vô Hoan kia có tình với Phong Hoa, mà Phong Hoa có nghĩa với hắn. Giả như có một ngày Hoa Vô Hoan bị nguy hiểm trong một sớmmột chiều, e rằng Phong Hoa thậm chí sẽ bằng lòng liều mạng cứu giúp. Loại tình nghĩa không thể lung lay này, là hắn đã đánh mất, cõ lẽ không bao giờ có lại được nữa.

“Đa tạ.” Đường Phong Hoa trịnh trọng nói cảm ơn. Mặc dù Hiên Viên Triệt chưa hẳn đã biết hạm đội của Hoa Vô Hoan ẩn núp ở đâu, nhưng hắn đã nhận lời, chẳng khác nào nắm thêm một phần nguy hiểm. Tínnhiệm của hắn, khiến nàng nhớ đến quãng thời gian cùng nắm chặt tay nhau chiến đấu năm đó. Đoạn hồi ức đó quá sâu đậm, đã khắc sâu trong cuộc đời nàng, muốn xóa đi cũng không được.

“Không cần.” Hiên Viên Triệt không tiếp nhận lời cảm ơn của nàng, cứng rắn nói, “Mặc dù ta đã đáp ứng nàng, nhưng không có nghĩa là sẽ không tiếp tục điều tra lực lượng sau lưng Hoa Vô Hoan. Nếu hắn đi sai bước, dù có là nàng, cũng không bảo vệ được hắn.”

Đường Phong Hoa không muốn bình luận thêm. Trong mắt của hắn, Vô Hoan là nhân vật nguy hiểm. Còn trong mắt của nàng, Vô Hoan là bạn tri kỷ của nàng. Góc nhìn khác nhau hành động khác nhau, không trách ai được.

Hiên Viên Triệt im lặng một lúc, sắc mặt khó coi hơi thoải mái hơn, nhắc tới một chuyện khác: “Bách nhi tư chất thông minh. Thái phókhen nó là kỳ tài, không chỉ đọc đến đâu nhớ đến đấy, hơn nữa có thể học một biết mười, suy nghĩ đặc biệt.”

Đường Phong Hoa không tiếp lời. Bách nhi thông minh trời ban, có lẽ là do di truyền. Nàng tập võ từ nhỏ, người bình thường cần luyện công lực mười năm, nàng chỉ cần hai ba năm. Còn Hiên Viên Triệt trời sinh đã xem qua là không quên được, một chồng binh thư hắn trắng đêm xem hết là đã nhớ kỹ. Bách nhi thừa hưởng được sở trường của hai người họ, quả thực có thể nói kỳ tài đáng sợ. Bây giờ cậu bé vẫn còn nhỏ, qua vài năm nữa, e là muốn giấu tài năng cũng khó.

“Nàng từng nói Bách nhi là đứa trẻ nàng nhận nuôi?” Hiên Viên Triệt nhìn nàng không chớp mắt, sâu trong đáy mắt dường như có ánh sáng.

“Đúng vậy.” Đường Phong Hoa vẫn kiên trì với ý kiến đó.

“Có điều tra cha mẹ của nó là ai không?” Hiên Viên Triệt lại hỏi.

“Không tìm được, không có dấu vết có thể điều tra.”

“Nếu vậy, tin đồn thành thật thì thế nào?”

Đường Phong Hoa ngẩn người, lập tức hiểu ý hắn muốn nói, lạnh giọng phun ra một chữ: “Không.”

Hiên Viên Triệt cũng không vội, chậm rãi nói: “Nếu như để lời đồn đại trở thành sự thật, Bách nhi là con ruột của nàng, nàng là hồng nhan tri kỷ nhiều năm trước của ta, thì tất cả mọi chuyện liền có thể nước chảythành sông. Với thiên phú trời cho của Bách nhi chỉ cần dốc lòng dạy dỗ, tương lai nó nhất định có thể trở thành một minh quân. Bách tính trăm họ trong thiên hạ có thể có một vị minh chủ, quốc thái dân an, chẳng lẽ không tốt sao?”

“Bách nhi còn nhỏ, lúc này đã kết luận nó là minh quân, thật quá nực cười.” Đường Phong Hoa phản bác, ngước mắt nhìn hắn, lại nói:“Ngươi biết rõ Bách nhi không phải huyết mạch của ngươi, lại muốn đem giang sơn giao vào tay nó? Cho dù ngươi lập Bách nhi làm tháitử, sau này khi ngươi có con nối dõi của chính mình, chỉ sợ lại muốn đạp nó xuống ngựa. Chẳng thà bây giờ ngươi chặt đứt suy nghĩ nàycủa ngươi đi, còn hơn gây ra tai họa cung biến.”

Hiên Viên Triệt im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Ta nghĩ ta sẽ không có con nối dõi.” Hắn muốn giữ Bách nhi ở lại trong cung để dạy bảo, là xuất phát từ tình yêu thương và lòng quý trọng tài năng, cũng có tâm tư khác. Chỉ cần Bách nhi ở trong cung, Phong Hoa nhất địnhcũng sẽ thường xuyên vào cung.

Đường Phong Hoa nghe thế, rất là ngạc nhiên. Lời này của hắn là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì bất trắc, nên không thể có con?

Thấy nàng trợn tròn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên khó nén, Hiên Viên Triệt đột ngột tỉnh ngộ. Hắn vừa rồi giải thích không rõ, có phải nàng hiểu sai rồi không...

“Phong Hoa.” Hắn khẽ ho khù khụ hai tiếng, giận dỗi nói, “Thu lại suy nghĩ vô căn cứ trong đầu nàng đi!”

“Cũng đúng...” Đường Phong Hoa tự nói. Lần trước hắn trúng ám hương của Thượng Vô Tà, rõ ràng là có phản ứng, bộ dạng không giống là người không thể giao hợp. Nghĩ không ra lý do, nàng đành hỏi thẳng, “Sao lại không có con nối dõi?”

Hiên Viên Triệt chau mày kiếm, sắc mặt hơi cứng ngắc. Hắn phải trả lời thế nào đây? Nói hắn vì nàng mà thủ thân như ngọc? Đây vốn là chuyện nữ tử nên làm.

“Không phải là ngươi có bệnh không tiện nói ra?” Đường Phong Hoa quan sát sắc mặt kỳ lạ của hắn, cân nhắc câu hỏi, “Là bởi vì gần đây trúng độc, cho nên...” Nàng từng nghe nói, có một số nam tử tuy có năng lực quan hệ vợ chồng, nhưng không cách nào kéo dài hương khói[1], giống như nữ tử không thể mang thai. 

[1]Hương khói: ý chỉ nối dõi tông đường.

“Nàng đừng đoán mò!” Hiên Viên Triệt cắt ngang lời nàng, khuôn mặt như đen lại như đỏ, rất không tự nhiên.

“Quên đi, ngươi không nói thì thôi. Mặc dù không thể có con nối dõi,ngươi cũng có thể nhận con nuôi, hoặc là nhận con cháu trong dòng họHiên Viên làm con thừa tự.” Đường Phong Hoa thật lòng an ủi, chỉ cần hắn không giành Bách nhi với nàng, những cái khác dễ bàn hơn.

Hiên Viên Triệt cảm thấy bị sỉ nhục tôn nghiêm của nam tử một cách sâu sắc. Vẻ mặt hắn căng ra càng đỏ hơn, gân xanh cũng nổi trên thái dương.

Đường Phong Hoa cho rằng mình đã chạm vào nỗi đau
trong lòng hắn, vô cùng có lương tâm mà nói: “Việc này ta sẽ bảo mật giúp ngươi, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.”

Hiên Viên Triệt nghe nàng nói thế, bỗng dưng đập mạnh lên bàn, cả giận hét lên: “Nàng bảo cái gì mật thay ta hả? Ta có bệnh không tiệnnói ra sao ta không biết?”

Đường Phong Hoa chỉ cho là hắn thẹn qua hóa giận, mím môi không hé răng. Nam tử không có con kế thừa gia nghiệp, thật là một việc đau lòng. Huống hồ hắn là đế vương, nàng nhường hắn lúc này, mặc hắn phát giận đi.

Hiên Viên Triệt hít thở không thông, lồng ngực lên xuống phập phồng, lại không ngừng đỏ mặt, cổ cũng nổi gân xanh.

Đường Phong Hoa thấy bộ dạng giống như muốn xuất huyết não của hắn, không có cách nào đành thở dài: “Là tự ngươi nói ra chuyện nàytrước, không phải do ta bới móc chuyện riêng tư của ngươi.”

Hiên Viên Triệt cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lại đập mạnh một phát lên mặt bàn, kêu “rầm” rất to, mạnh đến độ mấy cái đồ sứtrên bàn va vào nhau kêu lách cách, khẽ quát: “Ta không có con nối dõi là do nàng! Bởi vì nàng, ta không thể chạm vào nữ nhân nàokhác!”

Đường Phong Hoa há mồm, chữ “hả” nghẹn ở cổ họng, không có phun ra, miệng từ từ khép lại.

Thấy vẻ mặt khó tin của nàng, Hiên Viên Triệt bất bình. Hắn nghiêng người tới gần, một tay bóp hai má nàng, tức giận nói: “Có khó tin như vậy sao? Nàng nghĩ rằng ta bảy năm qua đã sống ra sao? Trái ôm phải ấp, phong lưu sung sướng sao?” 

“Ngươi đã lập tứ phi...” Đường Phong Hoa lấy tay ngăn tay hắn, hoàn hồn, nói chuyện với thái độ như đang bàn việc: “Mặc dù nghe nóingươi không gần nữ sắc, nhưng tứ phi đều là con gái thế gia. Ngươi không chạm vào các nàng, e rằng không thể biện minh.”

“Vậy nàng nên biết ta chịu rất nhiều áp lực!” Chịu nhiều áp lực vì giữ mình!

Hiên Viên Triệt nhớ tới cái đêm hắn trúng ám hương, đã thất thố trước mặt nàng, cơn giận dữ khó hiểu càng thêm mãnh liệt. Hắn giữ mình trong sạch, lại bị nàng xem thành không thể tạo người! Hắn thà rằng không có con để tiễn đưa khi chết đi, lại còn bị nàng coi như người cóbệnh kín không cho người khác biết! 

“Ơ...” Đường Phong Hoa không thể nói gì để phản bác. Nàng biết hắn trọng tình, chỉ là không ngờ khi hắn cho
rằng nàng đã “chết”, lại thủ thân vì nàng. Lẽ nào không chỉ thủ thân, mà cũng thủ tâm luôn sao?

Nói không lộ vẻ xúc động là gạt người, nói không xúc động là giả. Nhưng nàng lại không có phản ứng gì cả, không biết mình nên phản ứng thế nào. Tiêu tan mọi
hiềm nghi trước đây mà ôm chầm lấy hắn sao? Không,
nàng không làm được. Nếu như cái “chết” năm đó của nàng không liênquan tới hắn, thì hôm nay gặp lại, nàng đương nhiên sẽ nhào vào lòng hắn, hôn hắn thật sâu ngay tại chỗ. Song có rất nhiều chuyện chắnngang giữa hai người, cho dù lòng nàng rung động, nhưng cơ thể nàng vẫn lí trí như cũ.

Vẻ mặt bình tĩnh của nàng đập vào mắt Hiên Viên Triệt, như cây kim chướng mắt. Hắn không đòi hỏi quá đáng nàng vì vậy mà tha thứ cho hắn, nhưng ít ra không nên đối xử với hắn như người xa lạ, bình tĩnh hững hờ.

Không biết sự ngang ngược từ đâu đến, hắn đột nhiên cúi người ôm lấy nàng, đi nhanh vào tẩm cư.

“Ngươi muốn làm gì?” Đường Phong Hoa nằm trong lòng hắn, rất bình tĩnh hỏi hắn.

“Ta muốn nhìn xem nàng rốt cuộc có thể có bao nhiêu bình tĩnh.” Hiên Viên Triệt trả lời rất kỳ lạ.

Đi thẳng vào phòng ngủ trong tẩm cư, hắn đặt nàng trên giường bạchngọc. Khi hắn đè người xuống, môi mỏng không hề báo trước mà ịn lên bờ môi nàng, mở miệng cắn. Nàng cảm thấy đau, theo bản năng hơi há miệng, đầu lưỡi của hắn thừa thế tiến vào, mạnh mẽ hấp thụ hương vị ngọt ngào của nàng.

“Hiên Viên... Triệt... Đừng...” Ý thức của Đường Phong Hoa dần mơ hồ. Chút cảm động chạm vào tim nàng còn chưa lan ra, hắn lại đột nhiên điên cuồng. Nàng nhất thời không phản kháng làm hắn chiếm bước đầu. Một cánh tay của hắn luồn qua sau gáy nàng, để nàng gối đầu lên. Một cánh tay khác bất ngờ điểm đại huyệt trước ngực khiến nàng trở tay không kịp.

Chân khí bỗng ngưng lại, nửa người trên và nửa người dưới đều không thể nhúc nhích. Đường Phong Hoa liền kinh sợ, hé răng cắn môi của hắn, kiên quyết cắn rách môi, máu ướm ra từ vết thương.

Hiên Viên Triệt dứt ra lui về sau, giơ tay lau khóe môi dính chút máu, xấu xa cười trêu chọc: “Không duy trì được bình tĩnh nữa rồi sao?”

“Hiên Viên Triệt! Giải huyệt đạo cho ta!” Đôi mắt Đường Phong Hoa bùng cháy, giống như muốn dùng lửa giận thiêu chết hắn. Đúng là khó tin mà! Nàng lại nhất thời mềm lòng trước lời hắn nói!

“Không giải.” Hiên Viên Triệt lau vết máu, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vài phần tà khí, thái độ khác thường, “Nàng muốn báo thù, hãy đợi huyệt đạo tự động giải rồi hãy bàn. Còn lúc này là thời gian của ta, do ta làm chủ.”

“Ngươi muốn thế nào đây? Đánh ta hay hôn ta? Đường Phong Hoa nén giận hạ hỏa, dùng ánh mắt khiêu khích bễ nghễ nhìn hắn, “Nếu ngươi không sợ mang theo bờ môi đầy thương tích đi thượng triều, thì cứ việc nhào vô.”

Hiên Viên Triệt không màng đến sự khiêu khích của nàng. Hắn đưa tay cởi vạt áo nàng, lộ ra bờ vai trắng
tuyết nõn nà của nàng.

“Hiên Viên Triệt, ngươi đừng nói với ta, bởi vì cấm dục bảy năm nên hôm nay ngươi sẽ dùng sức mạnh với ta.” Đường Phong Hoa tuy giận dữ nhưng lại cười, giọng nói lạnh lùng mỉa mai.

Hiên Viên Triệt vẫn không thèm để ý đến nàng, từ từ kéo vạt áo ở đầu vai bên kia. Hắn nhìn dấu răng trên bả vai một lát, cúi đầu hôn lên đó. 

Từng chiếc hôn in lên đó, như lông vũ lướt qua, khiến
người ta ngứa ngáy toàn thân. Đường Phong Hoa cắn răng không lên tiếng, sự tức giận trong lòng đã lên đến cực điểm. Giận hắn, càng giận chính mình. Nàng lơ là khinh suất như vậy, để hắn thừa cơ chui vào! Đáng hận! Quá đáng hận!

Hiên Viên Triệt dường như không cảm nhận được lửa giận bắn ra ngút trời của nàng, vẫn chuyên tâm hôn lên vết sẹo của nàng.

Có một số việc, hắn đã muốn làm rất lâu rồi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play