Buổi sáng rời giường, Đường Phong Hoa lần đầu lãnh giáo cái gọi là phong thái hoàng gia. Chỉ rửa mặt mà có tám cung nữ hầu hạ. Chỉ thấy các cung nữ sắp thành hàng dài đứng trước cửa tẩm cư, tay bưng chậu rửa mặt bằng vàng kiểu hoa sen, khăn gấm, quần áo, hộp trang điểm gỗ khắc hoa lê v.v. im lặng đứng chờ Đường Phong Hoa thức dậy gọi vào.
“Phi Vãn.” Đường Phong Hoa quét mắt nhìn mọi người, chỉ gọi Tần Phi Vãn đi vào.
“Cô nương dậy rồi?” Tần Phi Vãn thức dậy sớm, đã ở bên ngoài đứng chờ, nghe thấy tiếng gọi liền mỉm cười đi vào.
“Để các nàng ấy lui xuống hết đi. Ta không quen có nhiều người như vậy nhìn ta rửa mặt ăn sáng.” Đường Phong Hoa một mặt giúp con trai mặc áo, một mặt nói, “Cung nhân trong điện Tuyệt Trần, ngươi lựa chọn mấy người lưu lại là được rồi.”
“Vâng.” Tần Phi Vãn mỉm cười nhìn nàng, vâng lời ra ngoài cho các cung nữ đứng hầu bên ngoài lui xuống. Thật ra cảnh tượng phô trương thế này là nghi thức dành cho hoàng hậu cao quý. Bệ hạ có lòng, đáng tiếc tướng quân không cảm kích.
Đường Phong Hoa theo con trai đi dùng bữa sáng. Sau đó liền có một tên thái giám cung kính đến dẫn Đường Bách đi, nói rằng, hoàng đế bệ hạ sắp xếp thái phó dạy Phong tiểu công tử thi họa. Đường Phong Hoa lo lắng nên sai Tần Phi Vãn đi theo.
Giờ vẫn còn sớm, nàng ở một mình vô cùng buồn chán, chỉ đẩy xe lăn đi dạo chung quanh.
Hậu hoa viên của điện Tuyệt Trần, hoa và cây cảnh sum suê. Trong màu xanh mơn mởn điểm vài sắc hoa rực rỡ. Mặc dù nó không bằng Phồn Hoa cốc bao la bát ngát, nhưng cũng có phong thái riêng.
Đường Phong Hoa dừng trước hồ Loan Nguyệt, nhìn mặt hồ tự soi gương. Lông mày cong như núi, mũi thon cao, làn môi chúm chím đỏ như son. Khuôn mặt này đúng như Giản Minh Khiết đã nói, cực kỳ xinh đẹp duyên dáng.
Nàng từ bé đã biết dung mạo bản thân xuất chúng, nhưng vẫn không xem trọng. Khi xưa dịch dung, làn da bị che bởi lớp da giả, ngược lại khiến da thịt tránh phải phơi dưới cái nắng cháy da. Hơn nữa tĩnh dưỡng nhiều năm
trong Phồn Hoa cốc, bây giờ da nàng đã trắng nay càng trắng hơn, trắng như tuyết.
“Mỹ nhân đa phần đều tự kỷ, không ngờ ngươi cũng không ngoại lệ.”
Đằng sau ghế gỗ đột nhiên xuất hiện một hình dáng. Hình ảnh thanh tú in bóng lên mặt hồ, chồng lên hình ảnh dưới nước của nàng.
“Vô Tà.” Đường Phong Hoa xoay ghế lại, khẽ mỉm cười.
Thượng Vô Tà ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, tỉ mỉ đánh giá, tấm tắc khen ngợi: “Ngươi thật không giống một nữ tử đã làm mẹ. Nếu không nhờ đôi mắt trong sáng cơ trí này, chỉ sợ người ngoài còn tưởng ngươi vừa mới mười tám tuổi.”
“Ngươi là đang khen ta hay là chê cười ta?” Đường Phong Hoa đưa tay nhẹ nâng cằm nàng ta lên, cười nói, “Ngươi mới có dáng dấp cô nương mười tám tuổi. Không biết đã uống tiên đan thần dược gì, mà sắc đẹp còn mãi.”
Hai người trêu ghẹo nhau vài câu, Thượng Vô Tà liền đứng lên đi ra sau lung nàng, đẩy ghế giúp nàng. Hai người vừa đi dạo bên bờ hồ vừa nói: “Mới sáng sớm bệ hạ đã gọi ta vào cung, chắc là vì chuyện cổ độc của ngươi.”
Đường Phong Hoa ngoái đầu lại nhìn, nói thẳng: “Ba tháng lâu lắm, có cách nào giúp khử trùng trước thời hạn không?”
“Ngươi có việc gấp cần làm sao?” Thượng Vô Tà hỏi một câu.
Đường Phong Hoa im lặng không nói. Thượng Vô Tà lại nói tiếp: “Dục tốc bất đạt. Nếu ngươi muốn cưỡng ép loại bỏ cổ trùng, cũng không phải là không thể, nhưng tất nhiên sẽ tổn hại sức khỏe. Ta khuyên ngươi vẫn nên ở trong hoàng cung nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, nhân tiện dọn dẹp các nữ nhân trong hậu cung luôn thể.”
“Ảnh hưởng sức khỏe thế nào?” Đường Phong Hoa ấn lên hai chân mình, vẫn không có cảm giá như trước, tê dại tựa như đây không phải chân của chính mình.
“Trùng cổ ở lại thân dưới của ngươi, ba tháng hút no máu, sẽ tự mình chui ra từ dưới chân của ngươi. Mặc dù ngươi sẽ mắc chứng thiếu máu, nhưng đan dược của ta bổ thân, quyết không có vấn đề gì. Nếu như muốn sớm đuổi trùng cổ ra ngoài, chỉ có thể bắt buộc trùng cổ trong khoảng thời gian ngắn hút đủ máu, nếu vậy ngươi sẽ không chịu được.” Thượng Vô Tà sớm tinh mơ đã nhận được thư tay của Hiên Viên Triệt, trong lòng có chút phiền muộn. Nàng ta làm mọi chuyện cũng chỉ muốn tốt cho Hiên Viên huynh. Thế mà huynh ấy không quý trọng khoảng thời gian sống cùng Phong Hoa, lại cương quyết muốn
nàng ta sớm giải cổ cho Phong Hoa.
“Ta sẽ không mất máu quá nhiều mà chết chứ?” Đường
Phong Hoa không khỏi nhíu mày. Mặc dù nàng nóng lòng muốn gặp mẫu thân, nhưng nàng không có dự định đem tính mạng của mình ra đặt cược.
“Khả năng rất cao đó.” Thượng Vô Tà ăn ngay nói thật, “Trùng cổ có rất nhiều loại. Mà trùng cổ ta hạ với ngươi chính là loại chuyên hút máu người. Nếu không có thuốc bổ độc môn của ta, ngươi không thể chống đỡ quá ba tháng. Nhưng nếu ngươi vẫn muốn đẩy nhanh tốc độ, vậy thuốc bổ máu của ta cũng không có tác dụng.”
Đường Phong Hoa thở dài thườn thượt. Bây giờ có trách Thượng Vô Tà cũng chẳng ích lợi gì. Lúc này gây thù chuốc oán với nàng ta, chi bằng mượn sở trường của nàng ta dùng một lát.
“Vô Tà.” Đường Phong Hoa đè bánh lăn của xe đẩy, quay đầu nhìn thẳng vào Thượng Vô Tà, nói, “Ngươi hiểu rõ cổ độc Nam vực, nhất định biết cao nhân kế thừa Miêu tộc Nam vực. Ta hiện nay không thể đi lại, cũng là do ngươi gây ra, họ vọng ngươi đi làm cho ta một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đi tìm ngọn nguồn mọi chuyện về Chu Hữu Thành.”
Thượng Vô Tà nhướn cao hàng lông mày, nhếch môi cười, “Cho dù ngươi không nói, ta cũng định làm như vậy. Là ta hại ngươi không thể tự mình điều tra, đương nhiên sẽ do ta thay ngươi đi rồi.”
Đường Phong Hoa gật đầu, môi mấp máy nhưng không lên tiếng. Thượng Vô Tà đánh nhau với Chu Hữu Thành, biết đâu nắm phần thắng. Bản thân nàng tự ra tay, chưa hẳn đã thắng.
Thượng Vô Tà đưa nàng quay về tẩm cư, ở lại giây lát rồi rời đi. Đường Phong Hoa cũng không biết, Thượng Vô Tà đi gặp Hiên Viên Triệt, hai người bọn họ đã có một cuộc đàm phám.
Đến buổi trưa, Hiên Viên Triệt hạ triều, sai người mang thức ăn đến điện Tuyệt Trần, dùng bữa với Đường Phong Hoa.
“Bách nhi vẫn chưa hết giờ học sao?” Đường Phong Hoa ngồi cách một đoạn trên bàn ăn, nhíu mày hỏi.
“Bách nhi nói với thái phó, muốn biết nhiều chữ hơn. Ta đã sai người đưa ngọ thiện sang bên đó.” Hiên Viên Triệt cảm thấy vui mừng sâu sắc. Hắn vốn tưởng cậu bé hoạt bát kia sẽ không chịu ngồi yên, nào ngờ lại chăm chỉ hiếu học như vậy.
Đường Phong Hoa cong môi cười không chút dấu vết. Đại khái Bách nhi là đang hướng đến mục tiêu soán ngôi
hoàng đế mà cố gắng đọc sách, chưa hẳn là cầu tiến hiếu học.
“Đây là canh bổ huyết mà ta cố ý bảo Ngự thiện phòng
hầm, nàng nhớ phải uống hết.” Hiên Viên Triệt đặt một chiếc bát sứ men xanh đến trước mặt nàng, dặn dò.
Đường Phong Hoa mở nắp bát ra, một mùi khó ngửi xông vào mũi. Nàng nhăn mũi, đóng nắp sứ lại.
Hiên Viên Triệt thấy thế, tự tay múc cho nàng một chén đầy, tha thiết nói: “Vô Tà nói trùng cổ hút máu, nàng nhất định phải bổ sung máu.”
Đường Phong Hoa dùng muỗng vàng gạt gạt nước canh nóng kia, không quá vui lòng đút vào miệng, lại hỏi: “Canh này dùng nguyên liệu gì để hầm vậy?”
“Máu nai.” Hiên Viên Triệt nói rất nhanh, giống như đã sớm dự liệu nàng sẽ hỏi tới.
Đường Phong Hoa lại múc một muỗng nhỏ, nếm một ngụm. Mùi máu và mùi thảo dược đậm đặc, vị rất chát. Tay nghề của ngự trù có phần quá kém.
“Vô Tà cho ta đầy đủ đan dược bổ máu, không cần ăn đồ bổ.” Nàng đẩy chiếc chén sứ ra xa, chỉ gắp thức ăn chay để ăn.
Lông mày lưỡi mác của Hiên Viên Triệt âm thầm chau lại, cầm chén đẩy trở lại, khuyên nhủ: “Canh bổ máu rất có ích với nàng, đừng lãng phí.”
Thấy hắn đặc biệt kiên trì, Đường Phong Hoa ngước mắt lên nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Có phải trong canh này có vị thuốc đặc biệt nào không?”
“Nàng uống hết là được, ta sẽ không hạ độc với nàng. Hiên Viên Triệt thu tay về, sắc mặt bình thản.
Đường Phong Hoa càng thêm nghi ngờ, xách bát sứ men xanh lên, nói rằng: “Ngươi không nói rõ, ta đem đến cho Hoa Vô Hoan kiểm tra. Hắn nhất định có thể xét nghiệm ra nguyên liệu trong bát canh này.”
Sắc mặt Hiên Viên Triệt hơi đông cứng, chậm rãi nhả ra ba chữ: “Là máu người.”
“Máu người? Máu của ai?” Đường Phong Hoa ngạc nhiên. Ánh mắt nàng quét một vòng từ trên xuống dưới, dừng trên cánh tay hắn, đột nhiên nói, “Vén tay áo lên.”
Hiên Viên Triệt ngồi bất động, vẻ mặt hơi chút mất tự nhiên.
“Đúng là lấy máu của ngươi?” Thấy hắn khác thường như vậy, Đường Phong Hoa đưa ra kết luận, “Không phải là máu nai, mà là máu của ngươi.”
Nàng duỗi tay qua mặt bàn, tóm được tay hắn, cuộn tay áo đế bào lên, bất chợt thấy trên cổ tay hắn quấn một vòng vải trắng.
Đường Phong Hoa sa sầm mặt, cả giận nói: “Ai cho ngươi lấy máu? Ta không cần uống máu của ngươi!”
Hiên Viên Triệt không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn nàng. Hắn mỗi ngày đều dùng thuốc hoa khiên ngưu, máu thịt đều có thể chữa bệnh tim của nàng. Dù chưa đầy trăm ngày, nhưng so với máu của những người khác thì hiệu quả bồi bổ sức khỏe hơn nhiều.
“Bưng đi! Đừng đặt ở đây làm ảnh hưởng ta ăn uống!” Đường Phong Hoa không hiểu rõ sự việc, không chút cảm kích nào mà gầm lên.
Hiên Viên Triệt trầm mặc một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Sao nàng lại tức giận?”
Đường Phong Hoa sửng sốt. Đúng vậy, sao nàng phải tức giận? Hắn thích cắt cổ tay lấy máu, đó là chuyện của hắn. Nàng không uống là chuyện của nàng, cần chi phải nổi giận?
“Nàng là thương tiếc ta, hay là không muốn nhận tình cảm của ta?” Hiên Viên Triệt khẽ mấp máy môi, đôi mắt đen như mực phát sáng lấp lánh.
Đường Phong Hoa suy nghĩ một lát, mới từ từ trả lời: “Ta chỉ không muốn cho ngươi có cơ hội chuộc tội.”
“Tại sao không để cho ta có cơ hội chuộc tội?” Nụ cười trên khóe môi Hiên Viên Triệt càng sâu hơn, sóng mắt phát sáng dữ hơn, “Nàng sợ sau khi ta chuộc tội, nàng sẽ mềm lòng với ta?”
Đường Phong Hoa hừ lạnh không đáp. Mất vài giọt máu đã muốn chuộc tội xong? Hắn là đang đánh giá cao bản thân, hay là quá xem thường nàng?
“Máu đã lấy, nàng có thể không uống, nhưng ta mỗi ngày sẽ vẫn làm, mãi đến khi nào nàng chịu uống mới thôi.” Hiên Viên Triệt đứng lên, sắc mặt vui vẻ, lời nói dịu dàng, “Không uống thì đổ, ta sẽ không trách nàng.”
Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã tự quay bước bỏ đi. Áo bào hoàng đế vàng rực dưới ánh nắng mặt trời càng thêm sáng chói, từ từ xa dần.
Đường Phong Hoa nhìn theo bóng của hắn trong giây lát, lại quay sang nhìn bát canh bổ máu kia. Nàng vung tay lên muốn hất nó xuống đất nhưng rồi dừng lại. Từ trước đến nay, đều là hắn luôn nhường nàng, ngoại trừ vài lần bất đồng ý kiến trong việc quân, nàng chưa bao giờ bị chèn ép như vậy!
Không phải bực, cũng không phải giận. Đường Phong Hoa rùng mình với mùi tanh của bát canh bổ kia đang lan tỏa bốn phía. Đổ đi? Uống hết?
Nhìn nó thật chướng mắt. Nàng dứt khoát quay xe lăn rời khỏi thiện phòng, nhắm mắt làm ngơ.
Lúc Tần Phi Vãn trở lại điện Tuyệt Trần, liền có cung nữ tiến lên khẽ bẩm báo. Nàng ta nói là bát canh bổ mà hoàng thượng đặc biệt bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị, Phong cô nương phát cáu không chịu uống. Bát canh bổ kia vẫn còn ở thiện phòng, không biết nên xử lý làm sao.
Tần Phi Vãn có phần kinh ngạc. Tướng quân không phải là nữ tử cố tình gây sự, vì cớ làm sao lại gây khó dễ với một bát canh bổ cơ chứ?
Đường Phong Hoa đang ở trong đình viện, hai tay vận công vỗ lên tay ghế, mượn sức bay lên một cây đại thụ
bên cạnh tường thành. Nàng ngồi trên cao trông về nơi xa, cung điện mái ngói của hoàng cung đều thu hết vào trong đáy mắt nàng.
Tần Phi Vãn cười nhìn theo nàng. Hai chân nhún nhẹ, thả người bay vút lên. Nàng ta ngồi trên nhánh cây đại thụ bên cạnh nàng.
“Phi Vãn, Bách nhi học hành thế nào?” Đường Phong Hoa thu lại tầm mắt, xoay mặt sang hỏi.
“Tiểu công tử rất chăm chỉ.” Tần Phi Vãn cười cười, lại nói, “Bệ hạ phái thị vệ tâm phúc bảo vệ, cho nên ta trở về xem cô nương có cần gì hay không.”
“Ta không sao. Ngươi cầm lệnh bài của ta xuất cung một chuyến, đến phủ Hàn Quận vương.” Đường Phong Hoa lấy ra một tấm lệnh bài thông hành, đưa cho nàng ta.
Tần Phi Vãn cầm trên tay, cúi đầu chần chờ trong chốc lát. Nàng hy vọng người nọ nhận ra nàng, rồi lại sợ người nọ thực sự nhận ra nàng. Quá mâu thuẫn...
Đường Phong Hoa cũng không giục nàng ta, dời ánh mắt, lại im lặng ngắm nhìn phong cảnh xa xa. Có thể mỗi người đều có một câu chuyện, một câu chuyện khắc cốt ghi tâm nhất. Không thể nào kể từng li từng tí với người khác, chỉ có đương sự mới có thể lĩnh hội mùi vị trong nó.
“Phi Vãn đi trước, sẽ mau chóng trở về.” Tần Phi Vãn chào nàng, cơ thể nhoáng lên, nhẹ nhàng xuống khỏi cây đại thụ.
Đứng trên mặt đất, nàng ta bỗng nhiên nhớ tới bát canh bổ kia, liền ngửa đầu nói, “Cô nương, Phi Vãn đã sai cung nữ đem hâm bát canh bổ kia, chút nữa cung nữ sẽ mang sang đây.”
Đường Phong Hoa hững hờ phất tay, không đáp lời.
Ánh nắng sau giờ Ngọ nóng cháy. Khi Tần Phi Vãn đến
được phủ Hàn Quận vương thì mồ hôi trên trán đã chảy
ròng ròng. Từng giọt mồ hôi nhỏ tí tách lên mặt đất, có giọt đậu trên lông mi của nàng ta, không chịu rơi xuống. Hiên Viên Minh Hàn đi vào phòng khách, liếc mắt thấy giọt nước mắt hư hư thật thật kia, không khỏi ngẩn người.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tần Phi Vãn tiến lên chào, gập người hành lễ.
“Miễn lễ.” Hiên Viên Minh Hàn cho hạ nhân lui, mới nói, “Phong Hoa sai ngươi đến tìm ta? Hóa ra ngươi là cung nữ của điện Tuyệt Trần.”
Tần Phi Vãn gật đầu, nói ra từng ý tứ của Đường Phong Hoa, rủ mi chờ hắn trả lời.
“Ta biết rồi, ngươi trở lại nói với Phong Hoa. Ta sẽ chú ý đến Giản thị và Triệu thị, muội ấy cứ yên tâm.” Giọng điệu Hiên Viên Minh Hàn bình thản, ấm áp nhưng không mang theo tình cảm cá nhân.
Tần Phi Vãn ngước mắt lên nhìn hắn một cái. Đã chuyển lời xong, nàng ta cần phải đi. Song hiếm khi được gặp mặt một lần, nàng ta luyến tiếc không nỡ rời xa. Nhưng không đi thì nàng ta còn gì để nói? Nói nàng ta chính là
“Thần Hi”, nói nàng là nữ tử thiếu chút nữa đã gả cho hắn sao?
“Còn có việc gì ư?” Đôi mắt thanh bạch của Hiên Viên Minh Hàn xẹt qua nàng, không bận tâm, nhìn bức tranh sơn thủy treo trên tường.
“Dạ, không có.” Tần Phi Vãn ngắm nhìn một bên mặt của hắn, thấp giọng nói: “Nô tỳ xin cáo lui.”
Nàng ta xoay người bước đi thong thả, đi tới chỗ bậc cửa, quay đầu lại nhìn hắn. Hắn cũng đúng lúc đưa mắt nhìn sang, ánh mắt sâu thăm thẳm, tựa như nước hồ thu mát lạnh. Từng giọt từng giọt thấm vào trong lòng nàng ta, cuối cùng trong nháy mắt nổi lên cảm giác lành lạnh.
“Ta nhớ lần trước ngươi nói ngươi tên Tần Phi Vãn?” Hiên Viên Minh Hàn thình lình mở miệng.
“Vâng.” Tần Phi Vãn cung kính đáp lời.
“Giọng nói của ngươi rất giống một vị cố nhân của ta.” Hiên Viên Minh Hàn nhẹ nhàng nheo mắt, đáy mắt để lộ ra một tia sắc nhọn không giống như bình lúc nào cũng nhẹ nhàng như gió thoảng.
Tần Phi Vãn vô thức nắm chặt tay áo, lúng ta lúng túng trả lời: “Đồ vật còn giống nhau, con người cũng tương tự.”
Hiên Viên Minh Hàn híp mắt nhìn ngón tay trở nên trắng bệch của nàng ta, giọng lạnh nhạt hỏi thăm: “Ngươi có biết một nữ tử tên là Thần Hi hay không?”
“Không biết!” Tần Phi Vãn buột miệng đáp tức thời. Thấy đôi mắt hắn càng nheo lại, khuôn mặt thanh tú của nàng ta không hiểu sao tái mét, hốt hoảng cúi đầu.
“Ngươi rất khẩn trương? Là ta khiến ngươi sợ, hay là có nguyên nhân nào khác?” Hiên Viên Minh Hàn đến gần vài bước, nhìn chằm chặp mái tóc rủ xuống của nàng ta.
Tần Phi Vãn âm thầm hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh trả lời: “Vương gia thân phận cao quý, nói chuyện với Vương gia, nô tỳ quả thực có chút khẩn trương.”
Hiên Viên Minh Hàn chìa một ngón tay nâng cằm nàng ta lên: “Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn ta nói chuyện.”
Tần Phi Vãn từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu sắc khó lường của hắn. Tim nàng như muốn nhảy ra khỏi miệng, tự dưng cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Hắn luôn luôn là quân tử nho nhã lễ độ, ở chung hơn một năm, hắn chưa bao giờ làm hành động cợt nhả như vậy. Sao bây giờ...
Đầu của hắn hơi cúi xuống, hơi thở thơm mát phả lên mặt nàng ta. Nàng ta không tự chủ được mà run lên. Gương mặt ửng đỏ, tựa như cực nóng lại giống như khí lạnh ngấm vào thân.
“Ta hỏi lại một lần nữa.” Hắn cứ giữ nguyên tư thế như vậy mà nói với nàng, môi mỏng khẽ nhếch, dường
như bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào nàng ta.
“Thần Hi, ngươi có biết hay không?”
Đầu óc nàng ta trống rỗng, chỉ dựa vào bản năng để trả lời một câu: “Không biết.”
“Được!” Hắn chợt rút tay về, đưa lưng về phía nàng ta, lạnh nhạt nói, “Mời Phi Vãn cô nương quay về, thứ lỗi cho ta không tiễn.”
Tần Phi Vãn hoảng hốt nhấc chân bước đi gần như bỏ chạy ra khỏi phủ Hàn Quận vương.