Đêm đẹp, cảnh cũng đẹp. Vầng trăng tròn vành vạnh treo giữa bầu trời chi chít ánh sao. Ánh sáng trong suốt long lanh chiếu rọi khắp nơi, khiến bóng đêm phai màu. Cung điện đài các càng được tô vẽ quý báu lộng lẫy hơn dưới ánh trăng. Ngói lưu ly vàng phát sáng long lanh, cùng với lồng đèn rực rỡ nối đuôi nhau càng tôn thêm vẻ đẹp choáng ngợp.
Minh phi đãi tiệc ở Trích Tinh các (các hái sao), đó là một căn gác hai tầng ở hậu uyển trong cung điện của nàng ta. Tên lúc đầu của nó là Quan Tinh lâu (lầu ngắm
sao), khi nàng ta dọn đến ở đã đổi lại tên. Đường Phong Hoa trình diện sớm nhất, một mình Tần Phi Vãn khiêng ghế lên gác, dễ dàng chắc chắn, dường như không cần tốn nhiều sức.
“Phong Uẩn, ngươi đến rồi.” Giản Minh Khiết đã đợi sẵn ở đó, đang ngồi trên ghế tựa khắc hoa Mộc lan, cười nhạt nhìn sang.
“Minh phi nương nương, có lẽ là ta đã đến sớm.” Đường Phong Hoa cũng cười đáp lễ, sai Tần Phi Vãn đỡ nàng ngồi xuống ghế được đặt ở cuối hàng.
“Tối nay trăng thanh gió mát, thực sự là một đêm đẹp.” Giản Minh Khiết tự tay châm trà, đưa đến trước mặt nàng, cười nói, “Tạm thời phải để ngươi tủi thân ngồi ở vị trí thấp nhất, chờ bệ hạ ban chỉ lập phi, ngươi sẽ được đổi vị trí.”
Nàng ta nói những lời này rất tự nhiên, dường như không mang theo ý châm chọc. Đường Phong Hoa cũng không để bụng, chuyển hướng câu chuyện hỏi: “Ta với Lam phi có duyên vài lần, chẳng biết hôm nay nàng ta có đến đây hay không?”
“Xích mích giữa ngươi và Lam phi, ta có nghe nói.” Giản Minh Khiết ngồi gần bên cạnh nàng, đôi mắt tường tận quan sát nàng, “Chớ trách ta nói thẳng. Với gương mặt xinh đẹp vô song này của ngươi, chỉ sợ sẽ rước lấy không ít sự đố kị của nữ tử. Lam phi từ trước đến nay kiêu căng ngạo mạn. Nàng ta bị ngươi ăn thua một phen, khó tránh khỏi lòng có khúc mắc. Nếu đêm nay ngôn từ của nàng ta không vui vẻ gì, mong rằng ngươi cũng thông cảm cho.”
Đường Phong Hoa mỉm cười, gật đầu đồng ý. Trước đây nàng chưa từng phát hiện, hóa ra Giản Minh Khiết lại sâu sắc, nói chuyện rất khéo léo như thế. Trong cuộc nói chuyện này, nàng ta đã thể hiện thân phận chủ nhà của mình, lại không quá kiêu căng, chính là vừa đủ. Hơn nữa nàng ta dường như cũng không tự xưng “bản cung”, càng làm tăng thêm không khí hiền hòa.
Tiếp tục hàn huyên thêm vài câu, thì có các cung tần lục tục lên lầu các. Các nàng đều mỉm cười thỏ thẻ hành lễ với Giản Minh Khiết, rồi tự ngồi xuống. Đường Phong Hoa không phân biệt được cấp bậc cung trang, chỉ ước chừng đó là Tiệp dư, Quý nhân gì đó. Đợi mọi người đến đông đủ, hai người khoan thai đến sau cùng, đó là Lam phi và Quyên phi.
Đại khái Lam phi không biết Giản Minh Khiết mời Đường Phong Hoa, vừa nhìn thấy người nọ, thì mặt đã biến sắc, nụ cười đọng trên mặt có chút cứng nhắc.
Đường Phong Hoa ngoảnh mặt lờ đi, thần sắc tự nhiên, chỉ nghe Giản Minh Khiết chủ trì đại cục, mở miệng nói: “Các tỷ muội, hôm nay là ngày lễ trăng tròn, ta kính trước mọi người một chén, thứ nhất chúc Kim Triều hưng thịnh phồn vinh, hai chúc long thể bệ hạ an khang, ba chúc mọi người vui vẻ như ý!”
Nói xong, nàng ta nâng chén ngửa đầu uống cạn một hơi. Mọi người cũng đáp lễ, trong bữa tiệc tiếng cười nói râm ran.
Đường Phong Hoa dùng tay áo che lại, uống rượu. Nàng không hề giống vẻ anh hào mạnh mẽ của Giản Minh Khiết, ngược lại nàng có điệu bộ nhún nhường của tiểu thư khuê các khi uống rượu.
Quyên phi ngồi bên phải Giản Minh Khiết gương mắt dò xét, đi nhẹ nói khẽ: “Nói vậy vị này là Phong Uẩn cô nương mới tiến cung rồi.”
Đường Phong Hoa nhìn thẳng vào ánh mắt ung dung của nàng ta, gật đầu đáp, “Phong Uẩn xin ra mắt các vị nương nương.”
Quyên phi có gương mặt thanh tú, giọng nói nhỏ nhẹ êm ái, khe khẽ trả lời: “Phong Uẩn cô nương thật sự rất đẹp, thật đúng với câu thơ ‘Đẹp thay bỗng có một người, mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng’ [1]. Thật khiến người ta hâm mộ.”
[1] Đây là bài thơ ca dân gian: “Dạ hữu mạn thảo” trong Trịnh phong. Bài thơ:
“Lan tràn cỏ mọc đầy đồng.
Mịt mù sương khói một vùng vấn vương.
Đẹp thay bỗng có một người.
Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.
Tình cờ gặp gỡ nhau đây.
Thỏa lòng ước nguyện mong chờ bấy lâu.”
Đường Phong Hoa khiêm nhường tiếp lời: “Quyên phi
nương nương xinh đẹp thông minh, mới khiến người ta kính trọng ao ước.”
Quyên phi nhếch môi cười, vẻ mặt ngượng ngùng ửng đỏ.
Lam phi bỗng nhiên đứng lên, cầm chén đi đến vị trí thấp nhất, nói với Đường Phong Hoa: “Phong Uẩn cô nương, trước đây chúng ta từng gặp mặt, chén này kính ngươi.”
“Không dám, Phong Uẩn nên kính nương nương mới phải.” Đường Phong Hoa vô cùng khiêm tốn, giơ chén rượu lên đáp lại.
Lam phi lại cầm chén không động đậy, mày liễu hơi nhíu, lộ ra chút không vui.
Đường Phong Hoa khẽ liếc mắt nhìn nàng ta, tự uống cạn rượu trong chén trước.
Lam phi vẫn không uống, chau mày nhìn nàng chằm chặp. Giản Minh Khiết thấy bầu không khí bế tắc, liền hòa giải: “Ta cũng uống một chén với Lam phi, mời.”
Lam phi đột nhiên nâng chén đập mạnh trên bàn một cái, nói: “Mặc dù bản cung bị giáng phân vị, nhưng trong cung tự có quy củ trong cung. Phong Uẩn cô nương không danh không phận ngồi đây, có phải nên đứng lên đáp lễ hay không?”
Giản Minh Khiết giật mình, nhớ là trước đây Lam phi bị cấm túc, đêm nay là Trung thu nên mới được phá lệ ra ngoài, quả thật không biết chuyện chân của Phong Uẩn bị thương.
Lại nghe Lam phi nói, “Chưa được sắc phong đã kiêu căng khinh người như vậy. Nếu được phong phi thật, hậu cung có còn chỗ nào có thể sống yên ổn đây?”
Đường Phong Hoa gặp chuyện không sợ hãi, thản nhiên nói: “Chiếu theo cung quy, ta quả thực phải hành lễ với các vị nương nương. Thế nhưng đi đứng bất tiện, không thể đi lại được.” Nàng quay đầu, kêu Tần Phi Vãn, “Phi Vãn, đỡ ta đứng lên.”
“Vâng thưa cô nương.” Tần Phi Vãn đỡ cánh tay của nàng, cho nàng mượn sức đứng dậy.
Đường Phong Hoa cố gắng đứng thẳng, cúi người chào với từng người đang ngồi.
Quyên phi vội đứng lên, đáp lễ lại, trong ánh mắt dường
như có vẻ thông cảm.
Lam phi sững sờ tại chỗ. Nàng ta không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Đường Phong Hoa lại trở thành tàn phế. Bất luận là tàn thật hay giả, thì nàng trước mắt mọi người gây khó dễ với một người tàn tật, cuối cùng không thể nói lời nào.
“Ngồi xuống đi, miễn ngươi khỏi phải hành lễ.” Thấy mọi người đều hướng ánh mắt về phía mình, Lam phi giơ một tay ra hiệu, xoay người trở về chỗ ngồi.
Tạ Lam Tâm từ lúc bị phạt đến nay đã tự giác và an phận hơn rất nhiều. Nàng ta im lặng uống rượu, không làm hay nói năng hoạnh họe gì cả.
Qua ba vòng rượu, hứng thú trò chuyện của Giản Minh Khiết càng cao, lớn tiếng nói: “Vốn nghe danh tiếng ca của Quyên phi muội muội như chim hoàng anh xuất cốc, Lam phi muội muội tài múa xuất sắc, chẳng hay hôm nay chúng ta có thể vinh hạnh được thưởng thức chăng?”
Phi tần gặp nhau, vốn là cơ hội tốt để khoe sắc tranh tài. Chẳng qua là mấy Tiệp dư đều là nữ vệ của hoàng đế, không có lòng tranh đấu, hậu cung trước nay cũng coi như là yên ổn. Hôm nay Lam phi đánh mất thể diện trước đây, lúc này mới trả lời:
“Chi bằng gõ trống truyền hoa[2], hoa đến tay ai thì phạt người đó ra hiến nghệ.” Nàng ta nhìn Đường Phong Hoa, bổ sung thêm một câu, “Bất luận là ca múa, thi họa đều được.”
[2] Gõ trống truyền hoa: là một trò chơi dân gian. Mọi người ngồi thành vòng tròn, có một người cầm hoa, có một người gõ trống. Khi tiếng trống vang lên, mọi người bắt đầu truyền hoa đi. Khi tiếng trống dừng lại, hoa trong tay người nào thì người đó phải lên biểu diễn một tiết mục.
“Rất hay!” Giản Minh Khiết cười tán thành, nhặt chiếc đũa gõ nhẹ chiếc đĩa sứ, nói, “Ta không nghĩ tới nên không có chuẩn bị trống, vậy gõ đĩa thay thế vậy, hơn nữa lấy ngọc bội của ai đó cho mọi người dùng một lát.”
Lam phi vội tháo ngọc bội trên thắt lưng nàng ta xuống, phối hợp nói: “Truyền từ chỗ Lam Tâm đi.”
“Các vị muội muội, ta nhắm mắt rồi, các muội tự bắt đầu nhé.” Giản Minh Khiết nhắm mắt lại, gõ đũa lên chiếc đĩa.
Đũa ngà voi gõ lên đĩa sứ, âm thanh thánh thót, tiết tấu không nhanh, từng cái từng cái nhưng có theo quy luật.
Đường Phong Hoa khẽ nhếch môi cười thầm, miếng ngọc bội đó chắc chắn sẽ rơi vào tay nàng.
Quả nhiên, miếng ngọc bội vừa được chuyển sang nàng từ Tiệp dư ngồi bên cạnh, thì tiếng gõ đang véo von bỗng dừng lại.
“Ta không có nhìn lén nhé.” Giản Minh Khiết mở mắt, quay đầu nhìn một vòng, nhìn về phía Đường Phong Hoa cười mỉm chi, “Phong Uẩn, ngọc đã vào tay ngươi, là điềm lành, chứng tỏ vận may rớt trúng đầu.”
“Phong Uẩn cô nương, ngươi muốn hát tặng một bài hay đánh đàn vẽ tranh?” Quyên phi thấp giọng hỏi, cũng trở nên hăng hái hơn.
“Cầm kỳ thi họa, ta đều không am hiểu.” Đường Phong Hoa rất thẳng thắn, nhưng nhanh chóng chuyển đề tài lại nói: “Ba vị nương nương đều xuất thân từ nhà tướng, ta đây sẽ hiến võ đi.”
“Hả? Làm sao hiến võ?” Giản Minh Khiết có phần hứng thú, nghiêng đầu nhìn nàng.
Đường Phong Hoa không muốn giải thích nhiều, đặt ngọc bội lên bàn. Lòng bàn tay nàng vỗ mặt bàn, ngọc bội bắn lên, bay thẳng về hướng Lam phi. Tạ Lam Tâm nhất thời cả kinh, định ra tay chặn miếng ngọc bội đang bay thẳng về phía nàng ta. Thì nàng ta đã thấy miếng ngọc bội dừng ở trên không, chuẩn xác rớt xuống bên cạnh chén rượu bên tay phải của nàng ta.
“Nội lực mạnh!” Giản Minh Khiết vỗ tay khen ngợi, “Lực đạo canh rất chuẩn, rất khéo, rất đẹp!”
“Cái này mà tính là hiến võ?” Tạ Lam Tâm hơi bực, hừ lạnh một tiếng.
“Cái này đương nhiên không tính là hiến võ, chỉ là trả ngọc bội lại cho Lam phi nương nương trước đã.” Đường Phong Hoa không nhìn nàng ta, lại nhìn Giản Minh Khiết, “Minh phi nương nương, có thể không để bụng nếu lát nữa lồng đèn bị chưởng tắt hay không?”
“Không sao.” Giản Minh Khiết không hỏi, chỉ hứng thú dạt dào nhìn nàng.
Đường Phong Hoa cũng cong môi cười, hai tay đặt dưới bàn, đầu bàn tay mơn trớn chiếc vòng tay bạc.
Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì bốn phía đột nhiên rơi vào bóng tối. Gần như là trong phút chốc, không nghe thấy tiếng gió, bốn chiếc lồng đèn treo bốn góc lầu các và bốn chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên lại tắt cùng lúc.
Mọi người kinh hãi, lặng ngắt như tờ. Phàm là người hiểu một chút võ công, muốn bắn tắt tám cốc đèn ở các hướng khác nhau trong nháy mắt thì cần có công lực ra sao.
Nhanh, mạnh, chuẩn, đồng thời im phăng phắc không một tiếng động. Nếu như vừa rồi Đường Phong Hoa ngầm ám chỉ chính là mọi người ở đây, e rằng không ai thoát được loại ám khí tập kích bất ngờ quỷ quái này.
Nghĩ như thế, trong lòng Lam phi và Quyên phi đều phát ra hàn ý. Nữ tử thường dân này, không thể khinh thường! Nàng ta có thể giết người trong nháy mắt, quả thực rất đáng sợ!
Chỉ có Giản Minh Khiết vẫn trấn tĩnh không dậy sóng, mở miệng sai cung nữ thắp đèn lên. Bản thân nàng ta am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, cũng có chút nghiên cứu đối với ám khí. Nữ tử này đúng là nội lực đáng sợ, nhưng là trong trường hợp mọi người không hề phòng bị. Nếu có chuẩn bị trước mà đánh, nữ tử này chưa chắc đã giết được nàng ta.
Ánh sáng trở lại, chiếu rọi những khuôn mặt trong bữa tiệc với những biểu cảm khác nhau.
Đường Phong Hoa một mình nhìn thẳng Giản Minh Khiết, miệng áy náy nói: “Hù dọa các vị nương nương rồi, Phong Uẩn đã thất lễ.”
Giản Minh Khiết lần thứ hai vỗ tay tán thưởng, cũng không để bụng: “Phong Uẩn trên người mang tuyệt thế võ công, hôm nay ta được mở mang tầm mắt, sao lại thất lễ chứ.”
Đường Phong Hoa khiêm nhường đáp trả, rủ mi mắt, bộ dạng phục tùng. Nàng ra tay lần này, là cảnh báo những kẻ khác đừng cố ý ức hiếp nàng, cũng là quan sát phản ứng của mọi người. Giản Minh Khiết này khá sâu sắc bình ổn, bất luận là người can đảm hay là kẻ biết đối nhân xử thế, thì cũng không hề đơn giản. Nếu nàng ta là kẻ thù, sợ là sẽ rất khó khăn.
Đang suy tư, đột nhiên có người khẽ chạm vào người.
Đường Phong Hoa ngước mắt lên, nhìn thấy Quyên phi ra hiệu bằng ánh mắt với cung nữ theo hầu bên cạnh.
Đường Phong Hoa ngoái đầu nhìn Tần Phi Vãn, hơi gật nhẹ đầu. Tần Phi Vãn hiểu ý, nhân lúc nhiều cung nữ nối đuôi nhau bưng món ăn lên, lặng lẽ đi xuống lầu.
Cung tỳ của Quyên phi đi trước nàng ta một đoạn, Tần Phi Vãn lẳng lặng đuổi theo, một đường ra khỏi cung điện của Minh phi.
Cung tỳ kia chỉ cúi đầu bước đi, chọn con đường mòn vắng vẻ không người để đi. Đi qua mấy ngã rẽ, cuối cùng đi đến gần một cửa hông của căn nhà là chỗ ở của cung nhân. Nàng ta nhìn trái nhìn phải trong chốc lát, mới giơ tay gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rõ ràng là ám hiệu. Người bên trong cánh cửa hé cửa ra, thò đầu ra ngoài. Cung tỳ kia nhỏ giọng nói mấy câu rồi vội vã rời đi.
Thấy nàng ta đi xa, Tần Phi Vãn mới ra khỏi từ một góc tối, ánh mắt sóng sánh phát ra tia sáng sắc nhọn. Tướng quân đoán không sai, người nóng lòng diệt trừ tân sủng của hoàng đế nhất chính là Quyên phi.
Trên đường trở về, không đi lại con đường mòn kia, mà nàng ta chọn đi đường lớn qua Ngự hoa viên. Tần Phi Vãn thoáng dừng bước. Trong chỗ ở dành cho cung nhân kia có cao thủ ẩn nấp. Nếu bây giờ nàng ta đến báo cáo với bệ hạ, lùng bắt nghi phạm, có lẽ còn kịp. Nhưng dẫu sao cũng không phải là bắt tại trận, không đủ chứng cứ.
Đang lúc do dự, có một thân ảnh màu xanh biếc như nước hồ thu đang đi tới.
Tần Phi Vãn thối lui sang bên cạnh, ngước mắt lên nhìn, chỉ một thoáng đã hốt hoảng thất thần. Là hắn! Là hắn...
“Ngươi?” Thấy một cung nữ đang ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, Hiên Viên Minh Hàn dừng bước, nghi ngờ nói: “Ngươi vẫn ổn chứ?”
“Người vẫn nhận ra ta?” Tần Phi Vãn đột nhiên hỏi.
“Vẫn nhận ra ngươi?” Hiên Viên Minh Hàn cười khẽ, ánh mắt nhu hòa như ánh trăng, dịu dàng nói, “Chúng ta quen biết sao? Ngươi là cung nữ ở cung nào?”
Trái tim đập rộn ràng của Tần Phi Vãn thoáng cái đã rớt xuống đáy cốc, cười méo mó, chẳng biết phải nói gì.
Hiên Viên Minh Hàn ngưng mắt nhìn nàng ta, ánh mắt mang theo chút ấm áp, thẳng tắp nhập vào đôi mắt long lanh ánh nước của nàng ta, “Ngươi tên là gì?”
Đón nhận ánh mắt ấm áp của hắn, trái tim Tần Phi Vãn đột nhiên đau xót, chậm rãi cúi đầu, trả lời: “Nô tỳ họ Tần, tên là Phi Vãn.”
“Phi Vãn.” Hiên Viên Minh Hàn khẽ gọi tên của nàng ta, khẽ cong khóe môi.
Nàng ta ngẩng mặt lên, vẻ mặt vừa chờ đợi vừa lo sợ. Hắn nhớ ra nàng rồi sao?
“Biển Bắc tuy xa xôi, gió lốc còn tới được. Hừng đông đã trôi qua, hoàng hôn vẫn chưa muộn.[3]” Giọng Hiên Viên Minh Hàn trong và rõ ràng như tiếng ngọc, dịu dàng cười nói, “Tên rất hay.”
[3]Đây là hai câu thơ trong bài Đằng Vương các tự của Vương Bột. Phiên âm hai câu này là: “Bắc hải tuy xa, phù dao khả tiếp. Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn.” Tên Phi Vãn có nghĩ là chưa muộn, chưa tối.
Hi vọng mong manh, thoáng cái đã tắt ngấm. Tần Phi Vãn thu lại sự yếu lòng, cung kính cúi người, giọng điệu thẫn thờ nói: “Đã làm phiền Vương gia, nô tỳ xin cáo lui trước.”
Hiên Viên Minh Hàn nhìn theo bóng lưng nữ tử đi xa dần, hàng chân mày thon dài từ từ chau lại. Đôi đồng tử sáng trong nhiễm một chút buồn bã. Bóng dáng đó, đôi mắt đó, rất quen thuộc, giống một cố nhân. Một cố nhân đã từng tổn thương trái tim hắn.
Lúc Tần Phi Vãn trở lại Trích Tinh các, buổi tiệc đã tới hồi kết.
Đường Phong Hoa không chịu được men rượu, thấy nàng ta trở về, liền nói cáo từ. Giản Minh Khiết tự mình tiễn nàng xuống lầu các, đi đến cửa chính của cung điện, nhìn nàng rời đi rồi mới quay trở lại.
Tới điện Tuyệt Trần, ngược lại với bộ dạng mệt mỏi đau đầu của Đường Phong Hoa lúc trước, thì bây giờ sắc mặt nàng lại rét lạnh, mở miệng nói: “Phi Vãn, Quyên phi có động tĩnh gì hay không?”
Tần Phi Vãn rót nước đưa đến tay nàng, thấp giọng trả lời: “Quyên phi sắp xếp người, ban đầu là định chờ chúng ta rời khỏi bữa tiệc đi qua cầu Cửu khúc trong điện của Minh phi, thì tiến hành phục kích. Ta nghĩ, ý của bọn chúng ra là muốn tạo hiện trường giả là cô nương vô ý rơi xuống nước. Nếu dùng tốc độ rất nhanh, đối phó với hai nữ tử ‘tay không tấc sắt’, có thể không kinh động đến những người khác trong điện.”
“Thảo nào, Minh phi tự mình tiễn chúng ta rời khỏi.” Đường Phong Hoa nheo mắt, trầm giọng nói. “Minh phi tâm tư còn kín đáo hơn cả Quyên phi. Nàng ta đã sớm nhìn thấu Quyên phi định bày trò gì. Nhưng nàng ta không vạch trần, lại không muốn ta chết trong điện của nàng ta, rước phiền phức vào thân, liền hộ tống ta ra khỏi điện.” Cẩn thận như vậy, không lo không sợ.
“Trên bữa tiệc, cô nương đã một chiêu ám khí bắn tắt nến, đã làm Quyên phi chấn động, vì vậy nàng ta đã thủ tiêu kế hoạch.” Tần Phi Vãn lại hỏi, “Việc này có cần bẩm báo với bệ hạ hay không?”
“Không cần. Ngươi thay ta liên lạc với một người, bảo hắn phái người âm thầm chú ý đến hành động của Quyên phi.” Đường Phong Hoa uống chén nước trắng, lại uống thêm một viên thuốc. May mà Hoa Vô Hoan chuẩn bị thuốc giải rượu, tửu lượng của nàng càng ngày càng kém.
“Liên lạc với ai ạ?”
“Hàn Quận vương, Hiên Viên Minh Hàn.”
“Hắn?!”
Tần Phi Vãn không kiềm chế được tâm tình nên giọng phát ra hơi chói tai, phát hiện mình đã thất thố, liền gục đầu xuống.
“Huynh ấy là sư huynh của ta, ngươi biết huynh ấy sao?” Đường Phong Hoa cũng có chút kinh ngạc. Nàng cũng chưa từng hỏi cuộc sống của Phi Vãn trong bảy năm qua. Lúc trước lão Trần cố gắng tiến cử Phi Vãn chỉ nói Phi Vãn trung thành nhanh nhẹn, trước sau như một vẫn kính trọng ủng hộ “Đường tướng quân”. Nàng ta cũng chưa từng có nửa điểm nghi ngờ đối với chuyện năm đó.
“Dạ, đã nghe qua đại danh của Hàn Quận vương.” Giọng nói của Tần Phi Vãn nhỏ nhẹ, ẩn chứa sự cô đơn.
“Nếu như ngươi không tiện làm chuyện này, ta sẽ nhờ Vô Hoan giúp đỡ.” Đường Phong Hoa không có ý định soi mói chuyện riêng của người khác, vui vẻ nói, “Ba tháng này nhờ ngươi ở bên hầu hạ ta, phiền phức cho ngươi rồi.”
“Cô nương trăm nghìn lần đừng nói như vậy.” Tần Phi Vãn ngẩng đầu, khẩu khí hết sức chân thành, “Khi xưa, nữ tử mà Phi Vãn kính nể nhất chính là Đường tướng quân Đường Phong Hoa. Đặc biệt khi biết được thân thế thật sự của Đường tướng quân, lại càng thêm kính phục.”
“Ta đã làm trái lệnh cha, là đứa con bất hiếu, có gì để mà kính phục?” Đường Phong Hoa cầm tay nàng ta, thoải mái vỗ nhẹ hai cái. Không khó nhìn ra, tâm trạng của Phi Vãn đang không yên.
“Lệnh cha cũng phải phân chia là có lý hay vô lý, bảo làm bách tính chịu khổ nhất định là sai.” Tần Phi Vãn nói chuyện đặc biệt nghiêm túc, giống như tràn đầy thấu hiểu, “Nhưng Phi Vãn cũng biết, làm trái lệnh cha nhất định là cần sự trả giá rất lớn. Cho nên Phi Vãn khâm phục tướng quân, phân biệt đúng sai rõ ràng, dũng cảm tranh giành hạnh phúc cho chính mình.”
Đường Phong Hoa lắc đầu, than nhẹ: “Lúc ta mới vào quân Hiên Viên, thật ra rất ngây thơ không biết gì, cũng không giác ngộ vĩ đại vì nước vì dân gì đâu. Là do chiến tranh tàn khốc, đã làm ta hiểu rõ nên lựa chọn như thế nào.” Cũng là nhờ Hiên Viên Triệt khiến nàng khi đó đã nhận ra. Làm người phải có lập trường, không phải lập trường mà quân thượng trên cao dành cho, cũng không phải lập trường cha mẹ lựa chọn thay bản thân, mà là bản thân phải tự hiểu, tự nhận biết, tự lựa chọn, cũng tự chịu trách nhiệm.
Từng có một khoảng thời gian hành quân, nàng đã gặp một nạn đói lớn. Dân chúng của thôn quê kia vì hạn hán
mà không thu hoạch được lương thực. Ngay lúc đó triều đình lại bạo ngược trưng thu lương thực. Thôn dân không có gạo để ăn, sau cùng phải lột vỏ cây ăn đỡ đói. Rất nhiều người sau khi chết bụng trương lên như là đang mang thai sáu tháng, đó là dấu hiệu cho việc cây cỏ vỏ cây không thể tiêu hóa. Hiên Viên Triệt công chiếm thành công vùng đất kia. Hắn nhìn người chết đói rải rác khắp nơi, mắt đỏ au, cắn răng phun ra một câu, “Ta muốn mỗi bách tính đều được ăn no!” Bắt đầu từ lúc đó, mỗi khi rảnh rỗi hắn liền chăm chỉ đọc sách trồng trọt thủy lợi. Vậy nên hiện nay, Kim Triều coi trọng việc gầy dựng sơ sở phát triển nông nghiệp.
“Cô nương mệt sao?” Thấy nàng trầm tư không nói, Tần Phi Vãn bưng nước đến cho nàng rửa mặt, bế nàng vào phòng ngủ, “Chuyện liên lạc với Hàn Quận vương, ngày mai Phi Vãn sẽ đi làm.”
Phi Vãn lui ra ngoài. Đường Phong Hoa kéo con trai vào lòng. Cậu bé ngủ say sưa, cảm giác được mùi hương quen thuộc của mẹ, theo bản năng nhích lại gần.
Hoàng cung là nơi xa lạ, nàng phải ngủ với con trai mới an tâm được.
Men rượu dần dần thấm cả người, vây chặt suy nghĩ, nàng mơ mơ hồ hồ mà ngủ.
Có lẽ do trong môi trường mới, hơn nữa do men rượu, mà nàng ngủ không được yên, ác mộng quấn thân. Lúc thì thấy khuôn mặt nghiêm khắc của phụ thân, khi thì thấy bóng dáng mẫu thân mơ hồ không rõ. Lòng ngực nàng âm ỉ đau, nàng trong giấc mơ biết bản thân không phải đang phát bệnh mà là đau lòng. Lúc tỉnh táo, nàng sẽ không thừa nhận sự yếu đuối của chính mình, cũng không cho rằng trong lòng mình có lỗ hổng, cần rất nhiều tình yêu bù đắp vào. Thế nhưng khi giấc mộng đến nửa đêm, cái cảm giác đau đớn này càng rõ nét hơn so với những lúc khác.
Nàng và Hiên Viên Triệt khi ở cùng nhau, chưa từng mở miệng nói từ “yêu”, nhưng nàng biết chính mình đã bỏ ra không ít tình cảm. Hắn cũng như vậy, hiếm khi nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết dùng hành động săn sóc nàng, bảo vệ nàng. Ba năm đó, nàng cuối cùng cũng không có gì tiếc nuối. Tình yêu thiếu thốn thuở nhỏ, đã có người nam tử đó bổ sung cho nàng. Lỗ hổng trong tim nàng đã được lấp đầy, không có gió lạnh thổi ù ù qua đó nữa.
Nhưng cũng chỉ có ba năm. Ông trời đã cho nàng thứ nàng muốn, lại tàn nhẫn lấy đi. May mà, ông trời cũng không quá tàn nhẫn, để lại cho nàng một tia sáng bình mình. Bách nhi, nếu không có Bách nhi, nàng cả đời này sẽ không muốn lại tin tưởng vào tình cảm, không muốn lại trả giá vì người không xứng đáng.
Trong vô thức, đôi tay Đường Phong Hoa ôm chặt con trai vào lòng.
Trước giường bạch ngọc, có một nam tử đang đứng lặng, cúi đầu ngắm nhìn.
Tết Trung thu hẳn là ngày lễ gia đình đoàn tụ. Cho nên hắn đã tan tiệc sớm, để đến đây.
Đường Bách bị siết chặt nên khó chịu, cậu dụi mắt tỉnh dậy. Thấy trước giường có người, ngược lại không kinh hãi chút nào, chỉ chớp chớp mắt nhìn hắn.
“Suỵt---“ Hiên Viên Triệt làm động tác chớ lên tiếng, vươn tay nhẹ nhàng gỡ cánh tay Đường Phong Hoa, ẵm Bách nhi lên.
Vòng tay trống không, Đường Phong Hoa đột nhiên giật mình tỉnh giấc, bật người ngồi dậy.
“Phong Hoa.” Hiên Viên Triệt ngồi xuống mép giường, đặt Đường Bách ngồi lên đùi, dịu dàng nói: “Có phải ta đã đánh thức nàng hay không?”
“Trả Bách nhi cho ta!” Đường Phong Hoa la lớn, vẻ mặt vô cùng ác liệt.
“Mẹ? Mẹ sao vậy?” Đường Bách hoang mang hỏi, bàn tay nhỏ bé giơ lên, sờ sờ gương mặt mẹ, “Mẹ gặp ác mộng sao?”
Bàn tay ấm áp của con trai dán lên mặt, nhiệt độ chân thực rót vào trái tim Đường Phong Hoa. Nàng lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngủ. Nàng cầm tay con trai, ủ trong lòng bàn tay của mình.
Tẩm cư to lớn, không ai lên tiếng nên đặc biệt im ắng. Hiên Viên Triệt ôm Bách nhi, một tay Bách nhi được Đường Phong Hoa nắm lấy. Ba người im lặng không nói. Không khí cũng tự lắng đọng, có chút kỳ quái.
Đờ đẫn một lúc, Đường Bách ngáp dài, tự mình bò vào bên trong giường, nói rằng: “Mẹ, Hiên huynh, con buồn ngủ.”
“Ngủ đi.” Đường Phong Hoa nhẹ nhàng nói, kéo chăn đắp cho cậu bé.
“Mẹ, đừng sợ, ác mộng đều không có thật đâu.” Đường Bách nói một câu bằng giọng nói êm dịu, xoay người đưa lưng ra ngoài, ngủ thẳng giấc.
Hiên Viên Triệt nhỏ giọng khẽ hỏi: “Phong Hoa, nàng nằm mơ gì thế?”
“Mơ về cha ta và mẹ ta.” Ngữ khí của Đường Phong Hoa rất lạnh nhạt, đáy mắt xẹt qua tia sầu não. Từ khi Chu Hữu Thành xuất hiện, sự yếu đuối sâu trong đáy lòng nàng càng thể hiện rõ hơn, càng muốn biết chân tướng lại càng cảm thấy sợ hãi.
Hiên Viên Triệt dịu dàng vén những sợi tóc xõa trước trán nàng, nhỏ giọng nói: “Có tin tức của mẹ nàng rồi.”
Đường Phong Hoa đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
“Chu Hữu Thành ở trong một tiệm tơ lụa đã đóng cửa, ta điều tra được trong tiệm có mật thất. Theo thám tử hồi báo, Chu Hữu Thành vào trong mật thất rất nhiều lần, mỗi lần đều mang theo thức ăn và nước uống. Nếu phỏng đoán không nhầm, thì xác nhận mẹ nàng đang ở bên trong.” Hiên Viên Triệt nắm tay phải của nàng, mặc kệ nàng muốn rút ra hắn vẫn nắm thật chặt, tiếp tục nói, “Phong Hoa, nàng đừng vội kích động, hãy nghe ta nói xong đã. Ta không hạ lệnh tấn công tiệm vải đó, là để phòng ngừa bất trắc. Nếu như mẹ nàng bị Chu Hữu Thành giam lỏng, vậy chứng minh tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới mẹ nàng. Nếu tùy tiện phát động tấn công, thứ nhất sợ Chu Hữu Thành làm mẹ nàng bị thương, thứ hai nếu hành động không thành công sẽ bứt dây động rừng mà làm mất đầu mối.”
“Là hiểu lầm sao?” Đường Phong Hoa hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Rất có thể.” Hiên Viên Triệt dường như rất hiểu nàng đang hỏi cái gì, vẻ mặt kiên định nhìn nàng, lại nói, “Giống như chuyện ta làm tổn thương nàng, không chứng tỏ là ta không yêu nàng. Ta tin, mẹ nàng cũng giống như vậy.”
“Tổn thương có khổ tâm, khác với không thương yêu sao?” Đường Phong Hoa giống như đang hỏi hắn, lại như đang hỏi chính mình.
“Vấn đề này, trong lòng nàng đã có đáp án.” Hiên Viên Triệt sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của nàng, ánh mắt bình tĩnh không thay đổi. Hắn biết ván đã đóng thuyền, tổn thương đã tạo thành vết sẹo. Nhưng hắn lại càng hiểu rõ, lạnh lùng không có chút tình cảm làm tổn thương nàng mới có thể làm nàng đau lòng nhất.
Đường Phong Hoa gật đầu, không có lên tiếng.
“Nếu nàng muốn tự mình đi gặp mẹ nàng, ta có thể đưa nàng đi.” Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn chân nàng, bổ sung thêm một câu, “Chu Hữu Thành giỏi độc thuật, võ công lại thâm hậu. Ta còn nghĩ đợi nàng khỏi hẳn thì hành động mới tốt được.”
“Ba tháng, chỉ sợ biến cố càng lớn.” Đường Phong Hoa nhíu mày vắt óc suy nghĩ. Những lời hắn nói không phải là không có lý, giả sử không thể hành động một lần thành công, chi bằng tiếp tục theo dõi. Đáng tiếc nàng đang trúng cổ độc, bằng không thì có thể đi đến đó tìm cách rồi.
“Ngày mai ta tuyên Thượng Vô Tà tiến cung.” Suy nghĩ của nàng và Hiên Viên Triệt rất giống nhau, nói những lời nàng chưa nói ra, “Biết đâu đó là vì thủ đoạn giữ nàng lại của Vô Tà, mà cổ độc trong người nàng có nhất thiết cần ba tháng mới có thể giải xong hay không, chúng ta cần nghiệm chứng một lần nữa.”
“Làm sao nghiệm chứng?” Đường Phong Hoa đưa mắt nhìn hắn.
“Ta có biện pháp.” Hiên Viên Triệt nhếch môi cười rạng rỡ.
Thấy hắn một lòng tự tin như vậy, Đường Phong Hoa cũng không tra hỏi. Tâm tình nàng dần ổn định hơn, liền bắt đầu đuổi khách: “Bệ hạ nên trở về tẩm cung đi ngủ rồi.”
“Ta đã sai ngự trù làm bánh trôi, nàng có muốn ăn một chút rồi ngủ tiếp không?” Hiên Viên Triệt đứng lên, đẩy xe lăn sang.
“Bánh trôi?” Đường Phong Hoa quả thực hơi đói. Lúc nãy ở chỗ Minh phi ngoại trừ uống rượu, một miếng rau nàng cũng chưa được ăn.
Hiên Viên Triệt dang tay, bế nàng xuống giường đặt trên xe lăn, đẩy ra ngoài phòng ngủ. Hắn cố ý hạ lệnh cho ngự trù nấu bánh trôi, với ngụ ý thèm bánh trôi.
Ban đầu thấy nàng ngủ, hắn không muốn đánh thức nàng. Bây giờ, hắn rất muốn cùng ăn bánh trôi với nàng.
Đường Phong Hoa không nghĩ nhiều như vậy. Nàng mở cái lồng trên bàn, hơi nóng mang hương vị ngọt ngào bay vào mũi, cái bụng lại tự nhiên sôi ùng ục than đói.
Hiên Viên Triệt múc hai chén, đưa nàng một chén. Thấy nàng vùi đầu ăn rất ngon, nụ cười trên môi hắn càng sâu. Quang cảnh ấm áp như vậy, trong lòng hắn biết hiếm khi thấy được, cho nên ánh mắt càng thêm lưu luyến không nỡ dời đi.
“Ngươi không ăn à?” Đường Phong Hoa thuận miệng hỏi.
“Ăn chứ.” Hiên Viên Triệt hoàn hồn, khóe môi vẫn cong lên, cúi đầu ăn.
Đường Phong Hoa nhìn vẻ mặt của hắn, chợt thấy trên mặt hắn có chút ngớ ngẩn. Chỉ là bánh trôi thôi mà, hắn có cần ăn vui vẻ như thếhay không?
“Trong triều có chuyện vui sao? Có phải biên cương truyền đến tin thắng trận hay không?” Nàng thắc mắc.
“Không có.” Hiên Viên Triệt nhếch mép, liếc mắt thấy bên môi nàng dính hạt mè tí ti, ngay lập tức duỗi tay lau đi, cười nói: “Mèo con bẩn.”
Tên thân mật trêu ghẹo trước kia được thốt ra, hai người đều sững sờ.
Hiên Viên Triệt rụt tay lại, làm như không có chuyện gì, nói: “Ăn nhanh đi, nguội sẽ không ngon.”
Đường Phong Hoa “Ừm” một tiếng, rất nhanh đã ăn xong phần bánh trôi còn lại, mở miệng nói: “Ta muốn đi nghỉ, bệ hạ cứ tự nhiên.”
Tự nàng đẩy xe lăn về hướng phòng ngủ, ra khỏi đình viện thì dừng lại, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm. Nàng còn chưa ngắm ánh trăng rất đẹp tối nay. Dường như đã rất lâu rồi nàng không có tâm tình ngắm cảnh.
Trăng tròn, sao sáng, gieo rắc sự lóng lánh. Trước đây hành quân thường xuyên ngủ ngoài trời nơi hoang dã, đặt lưng trên đất ngửa mặt lên trời, ngược lại nàng vô cùng thích ngắm bầu trời đầy sao. Bây giờ chăn ấm nệm êm, nhưng cõi lòng lại không được cởi mở rộng lượng như khi đó.
“Lên đỉnh núi ngắm trăng là tuyệt nhất.” Một giọng nói rõ ràng dễ nghe vang lên sau lưng, lại nói tiếp: “Những chấm nhỏ trên màn trời như đặc biệt gần, giống như đưa tay là có thể hái xuống được.”
“Vậy phải vào ngày hè mới được.” Đường Phong Hoa nói tiếp, kèm theo một nụ cười.
Mùa đông năm ấy se se lạnh, nàng ngang ngạnh nửa đêm kéo hắn lên đỉnh núi, chỉ vì nghe đồn chỗ đó là nơi có điều kiện thuận lợi để ngắm trăng đẹp nhất. Hai người đông lạnh đến độ run cầm cập, ôm nhau sưởi ấm cũng không ăn thua, hắt xì liên tục.
“Bao giờ mới được một lần nữa...” Tiếng nói khe khẽ của Hiên Viên Triệt như phiêu bồng theo gió, nhỏ xíu không nghe thấy được.
Đường Phong Hoa quay đầu, liếc nhìn hắn, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Hiên Viên Triệt vẫn đứng tại chỗ một lúc lâu, chậm rãi nhếch môi cười khổ. Hắn quay người về lại tẩm cung của mình. Như vậy đã tốt lắm rồi, nàng ở ngay bên cạnh, hắn có thể an tâm.