Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, hai nam nhân say rượu cuối cùng cũng yên ổn chìm sâu vào giấc ngủ. Đường Phong Hoa dỗ cậu bé có sinh nhật hôm nay đi ngủ, rồi mới về phòng của mình.

Tần Phi Vãn sai người nâng ghế dựa đưa nàng vào phòng ngủ. Nàng ta vừa nhìn thấy trên giường có ánh sáng lóe lên, không khỏi kinh ngạc reo vang: “Là chiến bào của tướng quân!”

Sắc mặt Đường Phong Hoa chấn động, đưa mắt nhìn sang, cảm xúc dâng trào như sóng xô vào bờ.

Tần Phi Vãn nâng chiếc áo giáp rất nặng, cung kính dâng lên trước mặt nàng, quỳ một gối nói: “Phi Vãn từng có may mắn theo tướng quân xuất chiến. Không biết tướng quân có còn nhớ hay không, chiến dịch Bình Dương năm ấy, cung thủ của quân địch mai phục trong lùm cỏ, nhiều chiến sĩ quân Bách Thắng trúng mai phục bỏ mạng. Gươm đao, cung tên loạn lạc, tướng quân đã đứng ra cản một mũi tên giúp Phi Vãn. Mũi tên nhọn kia xẹt qua áo giáp bạc, để lại một vết trầy.”

Tần Phi Vãn bày chiến bào ra, tìm thấy vết tích chỗ ngực trên áo giáp bạc, trình lên cho Đường Phong Hoa nhìn.

Đường Phong Hoa chìa tay, nhẹ nhàng vuốt ve áo giáp lạnh lẽo. Chiến bào này, lưu lại rất nhiều vết tích chiến
đấu của nàng. Mỗi một vết trầy, đều đại diện cho một lần nguy hiểm mà nàng đã trải qua.

“Bệ hạ vẫn luôn giữ gìn chiến bào của tướng quân.” Tần Phi Vãn nhẹ giọng than thở. Năm đó tướng quân và nguyên soái là cặp đôi hoàn hảo truyền kỳ trong đại quân, không ai là không biết, không ai là không ao ước. Nàng ta cũng từng khâm phục ngưỡng mộ, một lòng chờ đợi tương lai nàng ta có thể gặp gỡ một phu quân phù hợp như vậy. Sao biết thế sự vô thường, thắng lợi sắp đạt được, tướng quân lại bị tử hình.

“Phi Vãn, nếu ngươi không chê, chiếc chiến bào cũ này sẽ tặng cho ngươi.” Đường Phong Hoa rút tay về, ánh mắt hờ hững.

“Tặng nô tỳ?” Tần Phi Vãn giật mình, vội nói: “Phi Vãn thật sự không thể nhận! Đây là chiến bào thuộc về tướng quân, thấm đẫm mồ hôi, nước mắt và vinh quang của tướng quân, không ai xứng đáng mặc nó!”

“Vậy ném đi.” Cũng ném đi vinh quang và nhục nhã của quá khứ.

Tần Phi Vãn trợn tròn mắt, rất không nỡ mà ôm chặt chiến bào giáp bạc vào lòng. Đã từng, nàng ta đứng từ xa ngắm nhìn tướng quân thân mặc áo giáp bạc, lẫm liệt ngồi trên chiến mã, giống như nữ chiến thần từ trên trời giáng xuống. Nàng ta kính nể cùng sùng bái biết bao. Đoạn hồi ức đó, nàng ta luyến tiếc không đành lòng vứt bỏ, thế nhưng tướng quân lại quên được hay sao?

“Ta mệt rồi. Phi Vãn, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.” Đường Phong Hoa không hề nhìn lại chiếc chiến bào kia, hai tay chống lên tay vịn của chiếc ghế, vận khinh công bật khỏi ghế lên giường.

“Vâng, Phi Vãn xin lui xuống.” Tần Phi Vãn ôm chiến giáp nặng trĩu tay rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đường Phong Hoa đặt lưng nằm xuống, ngẩn người nhìn
chiếc đỉnh rèm treo giường.

Bảy năm trước, nàng quả thực hận Hiên Viên Triệt thấu xương. Đặc biệt khi nàng mất đi một thai nhi trong bụng, hận ý tăng gấp bội, gần như không kiềm chế được. Nàng muốn ra khỏi Phồn Hoa cốc, chạy đi hủy hoại giang sơn của hắn, phá hủy con người của hắn, thiêu rụi tất cả mọi thứ của hắn.

Thế nhưng, theo năm tháng lắng đọng, khi nàng biết được càng ngày càng nhiều, hận ý dần dần biến thành một chút hơi thở không cam lòng. Năm đó, nếu đổi lại là nàng, cũng chưa hẳn có thể nghĩ ra kế hoãn binh tốt hơn
so với hắn. Khi đó nàng cũng không hề giãy giụa phản kháng, trong tiềm thức nàng chỉ tồn tại một ý nghĩ thành toàn, thành toàn cho quân vụ của Hiên Viên Triệt, thành toàn cho chí lớn bình định loạn thế của hắn.

Nàng oán hận, nhiều nhất chỉ là sự hoài nghi, không tín nhiệm của hắn đối với nàng. Nàng thất vọng, là lòng người khó lường, đường đời gian nguy.

Từ từ nhắm mắt, nàng thu hồi sự cảm thán vào sâu trong lòng, tĩnh tâm đi vào giấc ngủ.

Thời gian sẽ chứng minh tất cả, nhân tính rốt cuộc phức tạp ra sao.

***

Hôm sau là ngày mười lăm tháng Tám, cũng là tết Trung Thu.

Năm người của Hoa phủ lần lượt vào cung.

Hoa Vô Hoan và Mạch Sâm đến Thái y viện nhậm chức, phụ trách biên soạn sách thuốc, đồng thời chuyên bắt mạch cho phi tử hậu cung.

Đường Phong Hoa, Đường Bách cùng Tần Phi Vãn vào hậu cung, dọn đến ở điện Tuyệt Trần, ở trong nội đình Nam Giác. Điện ấy nguyên là chỗ ở của Thái phi Kiền Triều, rất rộng rãi thanh tĩnh, có hoa viên độc lập. Trong vườn lại có hồ Loan Nguyệt nước sâu xanh biếc, có thể chèo thuyền, câu cá hái sen.

Lễ hội Trung Thu, khắp nơi trong hoàng cung đều treo đèn lồng nhiều màu sắc, rực rỡ sáng chói, có vẻ náo nhiệt hân hoan. Bọn người Đường Phong Hoa vừa mới sắp xếp ổn thỏa, liền có cung nhân đến thỉnh an, bẩm báo: “Bệ hạ sai người đưa đến một chiếc ghế gỗ, có cần khiêng vào nội điện không ạ?”

Tần Phi Vãn đứng ra nói chuyện, giây lát sau, dẫn thái giám đem chiếc ghế vào.

“Phong cô nương, là xe lăn gỗ.” Tần Phi Vãn nụ cười tràn ngập khuôn mặt, đẩy chiếc ghế có gắn bánh xe đến trước mặt Đường Phong Hoa.

Đường Phong Hoa “ừ” một tiếng, vẻ mặt bình thản. Nhưng Đường Bách lại rất hiếu kỳ, nhảy lên chiếc xe lăn ngồi thử.

“Mẹ! Cái ghế có thể di chuyển!” Đường Bách cảm thấy mới lạ, xoay tay vịn hình tròn, tiếng bánh xe lăn đi kêu lộc cộc. Cậu bé bình luận: “Sử dụng không được tốt lắm, xoay bánh quá tốn sức, tốc độ lại chậm.”

“Chỉ là dùng tạm, không sao cả.” Đường Phong Hoa liếc mắt nhìn những vòng vải quấn quanh trên tay vịn. Xem ra thợ mộc đã rất cẩn thận tỉ mỉ, chi tiết nhỏ đó cũng bận tâm đến.

Tần Phi Vãn nhìn theo ánh nhìn của Đường Phong Hoa, đến gần nói nhỏ vào tai nàng: “Nghe cung nhân nói, chiếc ghế này là bệ hạ cùng thợ mộc hợp tác đóng nên.”

Đường Phong Hoa gật đầu, không bình luận gì thêm. Hiên Viên Triệt luôn luôn có những suy nghĩ chu đáo về phương diện này. Trước đây, ngay cả chiến xa cũng là do hắn tự mình vẽ thiết kế. Hắn từng cười nói, nếu không phải do chiến loạn, hắn sẽ đi làm thợ mộc kiếm tiền, nuôi gia đình sống qua ngày.

Bên ngoài điện bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo lanh lảnh chói tai: “Minh phi nương nương giá lâm!”

Tâm tư Đường Phong Hoa chợt rét lạnh, ngước mắt nhìn về phía cửa điện.

Một thân ảnh thanh lịch tao nhã lướt qua thềm đá, không nhanh không chậm đi tới. Nàng ta dừng bước giữa nội điện, ngưng mắt nhìn thẳng.

“Ra mắt Minh phi nương nương.” Đường Phong Hoa ngồi trên ghế, khẽ gật đầu.

“Không cần đa lễ.” Giản Minh Khiết nhếch môi cười, ánh mắt phát sáng như ánh mặt trời rực rỡ, bắn thẳng vào sâu trong đáy mắt Đường Phong Hoa, “Nghe đại danh Phong Uẩn cô nương đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy. Thật không phụ danh tiếng tuyệt thế hồng nhan.”

“Nương nương khen quá rồi.” Đường Phong Hoa ôn hòa mỉm cười, im lặng quan sát nữ tử có dung nhan xinh đẹp trước mặt. Giản Minh Khiết từng là chiến hữu của nàng. Nếu nói khi đó nữ tướng thiện chiến nhất trong quân, nàng là số một, thì Giản Minh Khiết là số hai. Công phu cưỡi ngựa bắn cung, mưu lược chiến đấu, đều rất đáng kể, không thua kém là bao.

“Vị này phải chăng là Phong tiểu công tử?” Giản Minh Khiết đảo mắt nhìn Đường Bách. Nàng ta vỗ tay hai cái, hai cung nữ ngoài điện liền bê hộp tiến lên, “Quà gặp mặt nho nhỏ, hi vọng Phong tiểu công tử thích.”

Đường Phong Hoa ra hiệu cho Tần Phi Vãn tiếp nhận, sau đó khách sáo nói lời cảm ơn: “Nương nương thật có lòng. Vốn nên là Phong Uẩn đến thỉnh an nương nương, bây giờ ngược lại, làm phiền nương nương tự mình đến đây rồi.”

“Cùng sống ở hậu cung, đó là người một nhà, không cần
giữ lễ tiết.” Giản Minh Khiết cười cười, đến gần vài bước, dò hỏi với ngữ điệu quan tâm, “Nghe nói chân của ngươi bị thương, có sao không? Ta có thuốc chữa thương tổ truyền rất công hiệu, để ta gọi người đem sang, ngươi thử xem, xem có tác dụng không.”

“Đa tạ nương nương quan tâm.” Đường Phong Hoa lần thứ hai nói cảm ơn.

Thấy nàng lễ độ mà xa cách, Giản Minh Khiết trong lòng hiểu rõ, cười nói: “Ngươi vừa mới vào cung, ta đã vội vã đến gặp ngươi, hẳn là đã làm ngươi sợ rồi. Thật ra là do ta hiếu kỳ, muốn nhìn một chút nữ tử có vẻ đẹp mê hoặc người ta trong miệng mọi người nói có dáng dấp thế nào thôi.”

Nàng ta dừng lại, nói tiếp: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ác ý với ngươi. Người bệ hạ coi trọng, ta tin đó nhất định không phải nữ tử bình thường. Ngươi đừng thấy hậu cung nhiều giai nhân, thật ra bệ xưa nay rất tự kiềm chế, cũng không phải là một quân vương ngu ngốc say đắm nữ sắc. Hôm nay bệ hạ cố sức loại bỏ các kiến nghị, đón ngươi tiến cung, có thể thấy ngươi tất có chỗ hơn người.”

Một hồi nói rất đúng trọng tâm, Đường Phong Hoa chỉ cười nhạt đáp trả. Nếu như chỉ dựa vào ấn tượng từ  trước, cảm giác của nàng đối với Giản Minh Khiết cũng không tệ. Nhưng bây giờ, mỗi người đều có thể là kẻ thù của nàng, nàng không thể lơ là.

“Ta hôm nay sang đây, còn có một lời mời khác.” Giản Minh Khiết không thèm để ý đến sự im lặng của nàng, tiếp tục nói, “Tết Trung Thu những năm trước, bệ hạ sẽ mở tiệc chiêu đãi đại thần trong triều ở ngự hoa viên. Sau đó các tỷ muội trong cung lại tự tụ họp. Năm nay vừa hay đến phiên gặp mặt trong điện của ta, ta muốn mời Phong Uẩn cô nương đến tham dự, mọi người cùng vui vẻ.” 

“Đã vậy, Phong Uẩn mà từ chối thì bất kính rồi.” Đường Phong Hoa không từ chối, còn đáp ứng rất nhanh. 

“Vậy tối nay gặp lại.” Giản Minh Khiết mỉm cười chào,
xoay người rời đi.

Đợi nàng ta đi xa, Đường Bách cầm chiếc hộp trong tay Tần Phi Vãn, mở ra xem, thì khép lại liền.

“Bách nhi, bên trong là gì thế?” Đường Phong Hoa lăn
xe gỗ, đến bên cạnh con trai.

“Một bát vàng nhỏ, một vòng tay vàng nhỏ, dây tua vàng...” Đường Bách xòe tay tính toán, “Đều là vàng, đợi chúng ta ra khỏi cung, thì đem đi cầm đồ.”

Tần Phi Vãn ở bên cạnh phì cười, “Tiểu thiếu gia, sao người lại tham của thế?”

Đường Bách ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hùng hồn nói: “Có tiền có thể sai ma bảo quỷ! Tiểu Hoa nói thế!”

Tần Phi Vãn tiếp thu ý kiến có giá trị này, lại nói với Đường Phong Hoa: “Tối nay cô nương muốn đi dự tiệc? Có cần chuẩn bị trước gì không?”

“Không cần. Người trong hậu cung này, ta sớm muộn gì cũng phải gặp mặt một lần.” Đường Phong Hoa vuốt chiếc vòng bạc trên cổ tay. Mặc dù nàng không thể đi lại, nhưng nội công vẫn còn. Cho dù có ai cố tình gây trở ngại, nàng cũng có thể ứng phó được.

“Hoa thái y cầu kiến!”

Ngoài điện truyền đến tiếng bẩm báo.

Chỉ thấy Hoa Vô Hoan mặc quan phục màu đỏ đang sải bước đi vào. Hắn không kìm được phất tay với tên thái giám đi bám theo, “Đi đi, đi đi. Ta cần bắt mạch cho Phong Uẩn cô nương, ngươi ở ngoài điện chờ đi.”

“Sư phụ tiểu Hoa!” Đường Bách ngon ngọt gọi một tiếng, niềm nở chạy tới, ôm cổ Hoa Vô Hoan.

“Tiểu Bạch, có phải nhớ sư phụ rồi không?” Hoa Vô Hoan ôm cậu bé, trái một cái, phải một cái lần lượt véo khuôn mặt bánh bao của cậu bé.

“Sáng sớm mới gặp mà...” Đường Bách lắc lắc cái cổ, tránh đôi tay hung ác của hắn.

“Vậy là không nhớ sao? Con là một đứa trẻ bạc tình!” Hoa Vô Hoan nâng cậu lên, ném cậu về phía Đường Phong Hoa.

Đường Bách lơ lửng giữa trời la hoảng lên một tiếng, chân nhỏ đạp không khí vài cái, vượt qua đầu mẹ cậu, đứng vững trên mặt đất. 

Đôi tay vươn lên của Đường Phong Hoa bắt hụt, hơi kinh ngạc. Khinh công của Bách nhi tiến bộ thần tốc! Xem ra
chân khí mà nàng đã truyền thụ cho con, dần dần đã có tác dụng.

“Phong...” Chữ Hoa vừa đến bên môi, Hoa Vô Hoan đành phải nuốt xuống. Hắn ngượng ngùng đổi thành, “Phong Uẩn, ngươi sống ở đây quen chứ?”

“Mới ngày đầu tiên, cái gì mà quen với không quen?” Đường Phong Hoa cười nhìn hắn, “Ngươi và Mạch Sâm ở Thái y viện tốt chứ?”

“Rất tốt. Mấy lão già ở Thái y viện này rất có mắt nhìn người, hoàn toàn không mặc kệ chúng ta, tương lai sau này có thể nhàn hạ rồi.” Hoa Vô Hoan khinh thường hừ một tiếng. Y thuật của hắn mặc dù không phải danh chấn thiên hạ, nhưng tốt xấu gì cũng là danh y. Mấy tên đại phu bảo thủ xem thường cây cỏ này, lại dám gọi hắn là Hoa lang trung!

“Buổi tối ta có cuộc hẹn với Giản Minh Khiết, ngươi có thuốc giải rượu không?” Đường Phong Hoa ngẫm lại, vẫn cảm thấy nên phòng tránh trước mới tốt, vạn nhất bị người ta chuốc rượu, sợ phải xấu hổ trước mặt mọi người.

“Có, đợi lát nữa ta sai Mạch Sâm đưa tới.” Hoa Vô Hoan nheo mắt liếc nhìn nàng, “Có muốn thuốc bột để chỉnh người không? Nữ nhân trong hậu cung đều không đơn giản, ngươi cho các nàng ấy một đòn uy hiếp trước.”

“Thuốc xổ? Phấn ngứa? Thuốc buồn nôn?” Đáy mắt Đường Phong Hoa lay động, ý cười dịu dàng. Nếu như
nàng muốn ra oai, cần gì phải kê đơn. Nàng cho tới bây giờ không phải là người mềm yếu để mặc cho người ta hiếp đáp.

Nghe ra ý cười nhạo trong lời của nàng, Hoa Vô Hoan lườm nàng, cảnh cáo: “Ngươi đừng khinh địch. Võ công của Giản Minh Khiết kia không tệ, còn Quyên phi họ Triệu kia thâm tàng bất lộ, ngươi phải thật cẩn thận.”

“Ta biết mà. Cho nên càng không thể hạ độc.” Đường Phong Hoa buông mí mắt thầm nghĩ. Hai nữ tử mà Hoa Vô Hoan nhắc tới, chính là hai người nàng muốn thăm dò. Đêm nay là lần gặp mặt đầu tiên, cũng có thể là Hồng Môn Yến[1], nàng sẽ không lơ là khinh địch.

[1]Hồng Môn Yến: là một điển tích, nói về bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 TCN ở Hồng Môn. Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm. Hồng Hôn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người, đầy nguy hiểm.

“Cầm cái này phòng thân.” Hoa Vô Hoan ném một vật vào trong tay nàng, giải thích: “Cũng không phải là độc dược, chẳng qua chỉ là làm cho xấu mặt gì đó. Thuốc này vô sắc vô vị, có thể làm người ta trong khoảng thời gian ngắn không thể nói thành tiếng, mà chỉ có thể kêu ‘a, ơ’ thôi. Nếu có ai dùng lời lẽ sỉ nhục ngươi, ngươi đừng khách khí với kẻ đó.”

Đường Phong Hoa ngắm nghía bình dược trong tay, nụ cười trên mặt có chút nghiền ngẫm. Cái này quả thực là đồ tốt, để xem đêm nay các mỹ nhân sẽ tung chiêu gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play