Chương 28: Đêm tỏ tình
Đường Phong Hoa giật mình, hắn đang cầu hôn?
“Phong Hoa, hãy lấy ta lần nữa.” Thanh âm của Hiên Viên Triệt trong veo, đưa một tay ra cầm bàn tay mềm mại của nàng lên. Hắn cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng:
“Không làm phi tử, không làm hoàng hậu, chỉ làm vợ của ta.”
Đường Phong Hoa ngưng mắt nhìn hắn, hoài nghi trong lòng. Hắn là đang mượn rượu làm liều, hay là đã say thật?
Hiên Viên Triệt đứng dậy từ trên ghế đá, bước chân bình ổn đi đến bên cạnh nàng. Hắn cúi người đến sát bên cổ nàng, khẽ nói: “Phong Hoa, chúng ta cùng nhau chạy trốn đi. Không cần giang sơn gấm vóc, mặc kệ trọng trách xã tắc, không màng đến ân oán tình thù, chạy trốn đến một nơi không ai nhận ra, bắt đầu lại lần nữa. Ta không còn là vương soái nữa, không còn là hoàng đế, mà chỉ là phu quân của nàng. Ban ngày ta sẽ đi săn bắn, nàng trồng rau, buổi tối chúng ta cùng lên đỉnh núi ngắm sao, như vậy có được không?”
Đường Phong Hoa đắn đo không chắc là hắn có đang mượn rượu giả điên hay không, cố ý trả lời: “Được, ngươi hồi cung ban thánh chỉ xuống, chúng ta sẽ rời khỏi Kim Lăng.”
“Thật sao?” Hiên Viên Triệt ló đầu qua vai của nàng, nghiêng mặt nhìn nàng. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, đường nét cương nghị khí khái trở nên mềm mại hơn bộc lộ mấy phần trẻ con, “Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành sao? Tìm một nơi yên tĩnh có núi vây quanh, bên cạnh có hồ nước được không?”
“Được.” Đường Phong Hoa chớp mắt một cái. Nàng sẽ xem hắn có thể giả bộ đến bao giờ!
“Ta muốn đến Phồn Hoa cốc.” Hiên Viên Triệt cau mày phiền não, “Nhưng ta không biết cốc đó ở đâu. Con của chúng ta ở nơi nào, ta muốn mãi mãi ở bên cạnh bầu bạn với con.”
“Ta biết ở đâu, có thể dẫn đường.” Ánh mắt Đường Phong Hoa phát ra tia rét lạnh, đuôi cáo không giấu nổi sắp lòi ra rồi, hóa ra hắn đang gài lời nàng.
“Thật tốt quá!” Hiên Viên Triệt thoải mái cười, ôm nàng từ phía sau. Hơi thở của hắn thổi tóc nàng bay nhè nhẹ. Nhưng hắn không hỏi đường đến Phồn Hoa cốc thế nào.
Hơi thở của hắn xen lẫn mùi rượu, phả ra bên tai nàng. Đường Phong Hoa đẩy hắn ra, thản nhiên nói: “Đây là điều ngươi muốn nói?”
Hiên Viên Triệt ngã ngồi cái phịch bên cạnh nàng. Hai tay hắn vò đầu, nét mặt có phần hoang mang, “Sao đầu nặng như vậy? Phong Hoa, nàng đừng vội, ta còn chưa nói xong mà.”
“Ta không vội, ngươi nói tiếp đi.” Đường Phong Hoa tỉnh bơ.
“Ta biết nàng giận ta.” Hiên Viên Triệt nằm sấp lên bàn đá. Hai hàng mi đánh nhau, nhưng vẫn cố gắng mở to mắt nhìn nàng, lải nhải thì thầm, “Ta cũng giận chính mình. Tên binh sĩ dâng lên mật hàm, lớn tiếng nói nàng là gian tế. Lúc đó bốn đại tướng quân đều có mặt, trong đầu ta thoáng cái nổ ầm. Ta nghĩ trước tiên nên giam giữ
nàng, rồi từ từ điều tra. Thế nhưng tin tức này truyền đi rất nhanh, sĩ khí trong quân càng lúc càng sôi trào, tầng tầng lớp lớp áp lực đè nặng xuống, nhất cử nhất động của ta đều thành tiêu điểm mọi người quan tâm. Đêm đó nàng bị nhốt một mình trong doanh trướng, ta lén sai tâm phúc đi gặp nàng. Hắn ta còn chưa tới gần doanh trướng, thì đã có người la lớn có thích khách tập kích quân doanh.”
Đường Phong Hoa lắng nghe tỉ mỉ, nàng hoàn toàn không biết về chuyện này, chỉ biết đêm đó quân doanh ầm ĩ một hồi, tiếng giết rung trời.
“Một nhóm người bịt mặt đột nhập nơi đóng quân, khí thế dũng mãnh, tựa như muốn tìm cách cứu nàng ra. Sau đó những tên bịt mặt này đều bị bắt, chưa kịp ép hỏi, tất cả chúng đều tự sát. Trên người bọn chúng đều có lệnh bài của Ám Các, bởi vậy được cho rằng là đồng đảng của nàng.” Hiên Viên Triệt dường như rất buồn ngủ, giọng nói dần dần nhỏ đi, “Lòng ta như bị lửa đốt, vừa lo lắng vừa đau khổ. Cuối cùng đã ra một quyết định.”
“Quyết định trừng trị gian tế, để ổn định lòng quân.”
“Đúng...”
“Ta quyết định, đích thân cầm kiếm đâm vào tim nàng.” Khóe mắt Hiên Viên Triệt giật giật, ngước mắt lên nhìn nàng: “Chỉ có tự ta ra tay, mới có thể lưu lại cơ hội sống cho nàng. Đổi lại để người khác hành hình, nàng chắc chắn phải chết. Một trong những người áp giải nàng, chính là tướng sĩ tâm phúc của ta. Hắn đã âm thầm giải huyệt đạo cho nàng. Nhát kiếm ta đâm lệch nửa tấc, nàng hẳn là có thể tránh được đại kiếp nạn. Sau đó ta vốn không nên tự mình xông đến khu rừng đó tìm nàng, nhưng người mà ta phái đi vẫn không thấy quay về bẩm báo. Ta không chịu được, đêm khuya chạy vội đi...”
“Người ngươi phái đi đã chết?” Đường Phong Hoa cũng không hề biết những chuyện sau này. Nàng trúng nhát kiếm kia thì liền hôn mê, lúc tỉnh lại đã ở trong Phồn Hoa cốc.
“Đại khái là đã chết, đến nay vẫn biệt vô âm tín, cũng chẳng biết đã bị vứt xác ở nơi nào.” Hiên Viên Triệt nắm tay nàng qua, gối đầu lên khuỷu tay nàng, lại lẩm bẩm, “Sau khi nàng ‘chết’, ta khó ăn khó ngủ, tất cả tâm trí đều dồn vào trong chiến sự. Ta liên tục phát động mười lăm cuộc tấn công, rốt cuộc cũng đánh chiếm được Kim Lăng. Mười lăm trận đánh, là mười lăm lần bị thương, lưu lại mười lăm vết thương. Ta lại không chết trận...”
Khi đó, hắn đã đánh cuộc số mạng, gần như xông pha vào chiến trường với tâm lý tự sát. Hắn chỉ công không
thủ, gặp thần giết thần gặp bụt giết bụt. Sau mỗi trận đánh kết thúc, cả người hắn đều là máu, không rõ là máu của quân địch hay là máu của chính hắn. Nhưng hắn không chết, thế mà hắn không chết được.
Ngày đăng cơ, toàn bộ thiên hạ trong mắt hắn đều là màu đen, đến ánh mặt trời cũng là màu đen chướng mắt. Hắn cho rằng mình sẽ ngất trên đài đế vương, thế nhưng không có. Hắn thấy quân dân triều thần dập đầu bái lạy, có một bóng trắng đứng giữa đám người, lạnh lùng cười với hắn.
Ảo giác đó kéo dài nửa năm. Có lúc là trong mộng, có lúc là trên đại điện bàn chính sự, có lúc ở trong tẩm cung lạnh giá. Một bóng trắng mờ ảo, bồng bềnh trước mặt hắn, nhưng lại ngoài tầm với, không thể chạm vào, không thể nắm lấy.
“Vết thương ở đâu?” Đường Phong Hoa hỏi một câu khó hiểu.
“Hử?” Hiên Viên Triệt mơ hồ trả lời, “À... Vết thương...”
Hắn tùy tiện kéo vạt áo, áo bào tuột khỏi bả vai, trượt xuống dưới, để lộ cơ thể tráng kiện.
Sau lưng, bảy vết sẹo bị đao chém ngang dọc cắt nhau,
mỗi vết đều nanh ác sâu hoắm. Ở bụng, ba vết sẹo nhạt hơn, da thịt lồi lên, màu da mới trắng hơn em bé mới sinh. Trên cánh tay cũng có, còn chưa nhìn thấy những dấu vết trên chân, và những chỗ khác.
Đường Phong Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, không khỏi thổn thức. Hắn khi xưa đánh trận luôn cẩn thận, rất ít khi để mình bị thương, bởi vì chủ soái bị thương tất sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí. Nhưng chiến dịch Kim Lăng cuối cùng, hắn bị thương mà vẫn tham chiến, e rằng đã trở thành hình tượng dũng mãnh phi thường trong mắt binh sĩ, ngược lại còn khích lệ lòng quân, một đường tiến đánh giành được đế đô.
Hiên Viên Triệt nắm chặt cổ tay nàng không buông, gò
má áp lên làn da mát lạnh của nàng, nói mớ: “Phong Hoa, ta biết nàng sẽ không tha thứ cho ta. Những gì nàng vừa đồng ý với ta, không phải là đang gạt ta chứ? Chờ nàng báo thù xong, nàng sẽ cùng Hoa Vô Hoan đến Phồn Hoa cốc ẩn cư. Mặc dù ta không chết, nhưng lẻ loi ngồi trên long ỷ, thì có ý nghĩa gì nữa đâu?”
“Ngươi uống quá nhiều rồi, ngủ một chút đi! Tỉnh lại ngươi sẽ quên hết những chán nản lúc này.”
“Không, ta không quên...”
“Không quên cũng phải quên! Ngươi là vua một nước, ngươi không có tư cách lải nhải, mềm yếu kể khổ!”
Giọng điệu của Đường Phong Hoa rất cứng rắn. Hiên Viên Triệt giống như bị nàng hù dọa, ánh mắt mơ màng khó hiểu.
“Quên đi, không nên nói đạo lý với con sâu rượu!” Đường Phong Hoa không còn cách nào, liền chém một nhát tay lên sau gáy hắn, “Ngủ đi, đừng dong dài nữa!”
Hiên Viên Triệt đầu lệch sang một bên, cằm đập lên mặt bàn đá ngất đi.
Đường Phong Hoa cuối cùng cũng xác nhận là hắn say thật, chứ không phải giả bộ. Nàng chuyển tầm mắt nhìn mấy vò rượu. Mười vò đều trống không, khó trách hắn và Hoa Vô Hoan đều nằm dài.
“Đưa hắn đến phòng khách!” Đường Phong Hoa cất cao
giọng nói với gia đình ở ngoài đình cách đó không xa, “Đưa ta đến phòng ngủ của Hoa công tử.”
Một người đã bị nàng đánh bất tỉnh, còn một người không biết có phải đang mượn rượu làm càn hay không. Bách nhi và Tần Phi Vãn đi lâu như vậy rồi mà chưa quay lại, chắc hẳn Hoa Vô Hoan đang làm ầm ĩ.
Không nằm ngoài dự đoán của nàng, phòng ngủ của Hoa Vô Hoan là một đống lộn xộn. Đệm giường chăn lại nằm ngổn ngang trên mặt đất. Còn hắn nằm trên giường trống không, miệng liên tục gào to: “Phong Hoa! Phong Hoa! Ta muốn Phong Hoa!”
Tần Phi Vãn đứng trước giường, đôi mi thanh tú nhíu cả lại. Một bàn tay giơ cao quá đầu đang khựng giữa không trung, dường như muốn cho hắn một đập ngất đi, tránh cho hắn cứ om sòm không chịu sao cho thấu.
Đường Bách nằm bên cạnh, cũng càn rỡ la toáng lên: “Mẹ con là của con, sư phụ tiểu Hoa không được giành với con!”
“Nói nhảm! Phong Hoa là của ta!” Hoa Vô Hoan nhắm mắt lại, không an phận mà lăn qua lăn lại, “Ta khó chịu! Ta muốn ói!”
Đường Bách nhanh chân chạy đi, “Phi Vãn tỷ tỷ, mau cầm thau đến, tiểu Hoa muốn ói kìa!”
“Hoa công tử gào muốn ói nãy giờ rồi.” Ấn đường của Tần Phi Vãn càng nhăn hơn. Nàng ta cực kỳ xem thường bộ dạng la lối om sòm sau khi say rượu của nam nhân.
“Nói không chừng lần này là muốn ói ra thật đó!” Đường
Bách chạy bình bịch đến bên cạnh bàn cầm một cái ấm trà, mở nắp ấm bên đầu giường, đưa miệng ấm sang: “Sư phụ tiểu Hoa, nôn vào đây!”
Hoa Vô Hoan ngừng lăn lộn, cũng không ầm ĩ muốn nôn nữa. Hắn nằm yên một lúc, đột nhiên vọt người ngồi
dậy, lớn tiếng nói: “Phong Hoa ở đâu?”
Đường Phong Hoa được người nhấc ghế đưa vào phòng, ngồi bên cạnh bàn, híp mắt quan sát hắn. Lúc trước ở đình nghỉ mát, hắn còn chưa ầm ĩ kịch liệt như vậy, chẳng lẽ là rượu mạnh phát tác chậm sao?
“Phong Hoa!” Hoa Vô Hoan liếc mắt trông thấy nàng, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ. Hắn bổ nhào xuống giường, loạng choạng cuống quýt, nhào đến bên người nàng.
Lực nhào đến tương đối mạnh, phần dưới Đường Phong Hoa không thể động đậy được, bị hắn va chạm, ngã nhào khỏi ghế, đúng lúc hắn cũng đè lên người nàng.
“Ha ha, ta ôm được rồi!” Hoa Vô Hoan dang rộng đôi tay, mặc kệ việc hai người đang nằm trên mặt đất, cả gan ôm lấy nàng.
“Vô Hoan, ngươi để ta ngồi dậy đã.” Đường Phong Hoa dùng sức đẩy cánh tay hắn, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, “Lên giường nằm đi có được hay không?”
“Không được!” Giọng điệu của Hoa Vô Hoan hoàn toàn xấu xa: “Ta hiếm khi được ôm ngươi, có đổi với long sàn kia ta cũng không muốn!”
“Phi Vãn.” Đường Phong Hoa không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Tần Phi Vãn.
Tần Phi Vãn đến gần, vươn một bàn tay trắng nõn ra, kéo cánh tay của Hoa Vô Hoan, dùng sức mạnh vô hạn cưỡng chế kéo hắn ra.
“Oa!” Đường Bách thấy thế thán phục, “Phi Vãn tỷ tỷ mạnh ghê à!”
Tần Phi Vãn cười mỉm, một cánh tay khác tóm thắt lưng của Hoa Vô Hoan, ôm ngang bằng một tay, thả hắn lên giường như ôm một bao gạo.
Hoa Vô Hoan nổi giận, túm chặt ống tay áo của Tần Phi Vãn, mắng xối cả: “Ngươi cậy khỏe mà chia cắt đôi uyên ương! Đồ nữ nhân xấu xí nhà ngươi, chắc chắn là đố kỵ ta yêu Phong Hoa mà không thương ngươi!”
Tần Phi Vãn thờ ơ, giật tay áo, chỉ chừa lại một miếng vải trong tay Hoa Vô Hoan.
“Ngươi đừng đi!” Hoa Vô Hoan tức giận không ít, hai tay ôm lấy bắp chân của Tần Phi Vãn, không cho nàng ta đi, “Tại sao ngươi lại muốn chia rẽ ta và Phong Hoa! Ngươi nói đi!”
Tần Phi Vãn quay đầu lại, khuôn mặt bình thản ẩn chứa cơn thịnh nộ. Nàng ta siết chặt nắm đấm, nhắm thẳng cánh tay không biết xấu hổ định đánh xuống.
“Ơ kìa, Phi Vãn tỷ tỷ, tỷ đừng đánh tiểu Hoa mà!” Đường Bách la lên.
Tần Phi Vãn nghe thấy thế dằn lòng thu tay lại, quay đầu muốn bỏ đi. Hoa Vô Hoan lại sống chết không chịu buông tay, đột ngột té xuống giường, lăn một vòng.
Đường Phong Hoa nhìn mà không nói nên lời. Đang diễn trò hề gì đây?
“Phong cô nương, nên làm thế nào đây?” Tần Phi Vãn có tính tình dễ chịu đến mấy cũng bay sạch. Hai chân bị người ta ôm chặt, đá không đá được, giẫm cũng không xong, quả thực khổ sở hết chỗ nói.
“Phong Hoa, ngươi đừng sợ, không ai có thể chia rẽ chúng ta!” Hoa Vô Hoan lần thứ hai nhào tới, vô cùng chuẩn xác ôm chặt Đường Phong Hoa.
Tần Phi Vãn được giải vây, dứt khoát dắt Đường Bách đi ra ngoài, ném lại một câu: “Phong cô nương, người trước tiên nên khuyên Hoa công tử đừng náo loạn nữa. Phi Vãn sẽ trở lại sau.” Nếu không đi ngay, nàng ta sợ rằng bản thân sẽ không nhịn được mà đánh chết cái tên nam nhân có hành vi hoang đường này.
Cửa phòng kẽo kẹt đóng lại, chỉ còn hai người trong phòng, một tỉnh một say.
“Phong Hoa, ngươi xấu lắm!” Hoa Vô Hoan mở mắt liếc phía cửa một cái, rồi xoay lại nhìn nàng chằm chặp, dịu dàng nói: “Phong Hoa, chừng nào chúng ta quay lại Phồn Hoa cốc?”
“Để một khoảng thời gian nữa.” Đường Phong Hoa bị hắn đè đến thở không nổi, dùng vai đẩy hắn ra, “Vô Hoan, ngươi nằm sang bên cạnh đi.”
“Không thích.” Hoa Vô Hoan đặt tay gần bên hông nàng, hơi nâng người dậy, nghiêm túc nói, “Ta muốn ôm ngươi như vậy.”
“Đây là ngươi đang bắt nạt ta vì ta cử động bất tiện phải không?” Đường Phong Hoa nhấc tay lên khẽ lắc chiếc vòng tay, giả bộ uy hiếp: “Ta phải sử dụng ám khí rồi.”
“Phong Hoa, ngươi quá ác độc.” Hoa Vô Hoan tủi thân bĩu môi, nhưng đôi mắt hẹp dài lại sóng sánh dịu dàng, “Cho dù ngươi cầm dao xẻo da xẻo thịt ta, ta vẫn muốn ôm ngươi như vậy.”
Đường Phong Hoa thở dài: “Vậy ngươi muốn ôm tới khi nào?”
Hoa Vô Hoan chớp mắt, nhếch môi cười: “Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ buông ra liền.”
Đường Phong Hoa bắt đầu hoài nghi nam nhân trước mặt này đang giả say, đuôi lông mày nhướn cao lườm hắn.
“Không hôn? Vậy thì ôm.” Hoa Vô Hoan bất chấp tất cả, ép sát cơ thể xuống, tay chân dán chặt lên người nàng.
“Hoa Vô Hoan! Không phải ngươi muốn đè chết ta chứ?” Đường Phong Hoa hạ giọng rít lên. Tay nàng xách vùng da sau cổ hắn, phòng ngừa hắn nhào vào hôn nàng.
Hoa Vô Hoan lại bỗng nhiên ngồi thẳng lên, áy náy nhìn nàng: “Xin lỗi, ta nặng quá.”
Ngón tay Đường Phong Hoa lướt qua y bào của hắn, dừng trước ngực, định điểm huyệt ngủ của hắn. Hoa Vô
Hoan chợt nắm tay nàng, đặt lên miệng hôn chụt một cái, cười khì khì: “Ngươi không hôn ta, vậy đến lượt ta hôn ngươi.”
Hắn vừa nói xong liền cúi đầu xuống hướng tới bờ môi của nàng.
Đường Phong Hoa kịp thời giơ tay lên, lòng bàn tay đập mạnh lên trán hắn một cái “bốp”, giận dữ quát lên: “Hoa Vô Hoan! Ngươi chớ mượn rượu chơi xấu với ta!”
“Ngươi gọi cả tên lẫn họ của ta? Ngươi còn mắng ta sao?” Hoa Vô Hoan sửng sốt, bộ dạng tội nghiệp lên án nàng, “Ngươi chưa từng mắng ta lần nào. Phong Hoa, ngươi thay đổi rồi.”
Đường Phong Hoa giận tới cực điểm, không muốn nói gì thêm, chỉ cần hắn dám lộn xộn nàng sẽ ra tay đánh hắn liền.
Hoa Vô Hoan lại không gây gổ nữa mà đứng lên, tự lật mình nằm sang bên cạnh. Hắn ngửa mặt nhìn trần nhà, thì thầm: “Gần ngay bên cạnh, lại cảm thấy xa xôi quá, như một giấc mộng.”
Đường Phong Hoa xoay mặt qua, ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn hơi đỏ của hắn.
Thần sắc hắn mông lung, đôi mắt như nhắm như không, “Chúng ta đều có kẻ địch cần trả thù, đợi đến khi chúng ta báo được thù lớn hận cũ xong, thì còn gì lưu luyến chốn này nữa đâu? Ta hăng hái kiếm tiền, tích lũy của cải, là chuẩn bị để báo thù, cũng là để dùng cho cuộc sống sau này. Ta không muốn ngươi vì miếng cơm manh áo mà làm lụng vất vả, cũng không cần ngươi trải qua những ngày tháng nghèo khó nơi sơn dã. Tương lai, ngươi muốn đi đến đâu liền đi đến đó, ta chỉ hy vọng người theo bên cạnh ngươi, vẫn là ta.”
“Vô Hoan.” Đường Phong Hoa không khỏi nói chuyện dịu dàng hơn, “Ta biết ngươi đối với ta rất tốt. Nhưng ta đã từng lấy người ta, cũng đã có con. Ngươi xứng đáng có một nữ tử tốt hơn bên ngươi suốt đời.”
“Ta không để ý.” Hoa Vô Hoan nghe thấy nàng cự tuyệt, liền cắt đứt lời nàng, nói không ngừng, “Không để bụng quá khứ của ngươi, không ngại ngươi đã từng lấy chồng sinh con, không để ý ngươi yêu ai. Chỉ cần ngươi vẫn ở bên cạnh ta, luôn luôn, mãi mãi...”
Một sự xót xa trào dâng trong lòng Đường Phong Hoa. Nàng chìa tay khẽ vuốt ve gương mặt ấm nóng của hắn, bỗng nhiên thu tay lại.
Hoa Vô Hoan dần rơi vào trong giấc ngủ, môi hơi mấp máy, để lại một câu nói không rõ ràng.
“Trong lòng ta, không có nữ tử nào tốt hơn, ngươi đã là nữ tử tốt nhất.”
Đường Phong Hoa im lặng ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hắn, trái tim mềm yếu và đau xót.
Lời thật tâm luôn luôn xúc động lòng người. Nàng cũng từng nghe một câu tương tự như thế --- “Phong Hoa, ta đã lấy được nữ tử tốt nhất trên đời, thật may mắn xiết bao.”
Nàng đã từng có tình cảm với người khác, còn Hoa Vô Hoan với tình yêu lại như tờ giấy trắng. Nàng và hắn, có lẽ không phải là không hợp, mà là điểm khởi đầu khác nhau, không gặp nhau đúng thời điểm.