Sau khi Hiên Viên Triệt rời khỏi, Hoa Vô Hoan chợt nhớ đến một việc, ngạc nhiên hỏi: “Phong Hoa, lúc trước ngươi nói Vệ Tử Diên đã tự sát trong ngục rồi?”

“Ừ.” Đường Phong Hoa gật đầu.

“Vậy bệnh tim của ngươi phải làm sao đây?” Hoa Vô Hoan bóp cổ tay, nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo càn quấy của Thượng Vô Tà, càng thêm căm hận bất bình.

“Đã nhiều năm như thế, ta cũng quen rồi. Ngươi không cần quá lo lắng.” Đường Phong Hoa quay sang an ủi hắn, mỉm cười nói, “Chuyện quan trọng trước mắt, là chân của ta. Ngươi mau đi thông báo với lão Trần thay ta. Lão hiện tại đang ở nhà trọ Nguyên Thương ở Kim Lăng, bảo lão phái một nữ binh đến phủ.”

Hoa Vô Hoan ừ một tiếng, lại nói: “Vệ Tử Diên đã chết, còn có Vệ Thanh Đồng, chi bằng...”

Đường Phong Hoa vẫn không đồng ý: “Vô Hoan, không nên chứa suy nghĩ này trong đầu nữa. Ta không muốn ngươi làm những chuyện nham hiểm.”

Hoa Vô Hoan tức giận, xoay người đùng đùng bỏ đi. Bệnh tim của Phong Hoa hiện nay vẫn còn chưa đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau này thì phải làm sao đây.

Hắn ra trước phủ, căn dặn hai tỳ nữ hầu hạ Đường Phong Hoa, cũng dẫn Đường Bách sang bầu bạn với nàng.

Đường Bách còn chưa biết tình trạng của mẹ cậu, bò lên trên giường chơi đùa. Cậu vừa lộn nhào trồng cây chuối, vừa nói chuyện: “Mẹ, mấy ngày nữa là sinh nhật của Bách nhi, mẹ sẽ tặng Bách nhi quà gì ạ?”

Đường Phong Hoa đưa tay chọc lét cậu bé, cấu véo eo của cậu, cười nói: “Trong lòng con đã có thứ con muốn, hà tất phải để mẹ lại hao tổn tâm trí suy nghĩ chứ.”

Đường Bách không chịu nhột nổi, cười khanh khách, lộn trở xuống, gác đầu trên đùi mẹ cậu, “Mẹ thật thông minh, Bách nhi còn chưa nói, mẹ đã biết rồi.”

“Con muốn cái gì?” Đường Phong Hoa ôm cậu đặt ngồi xuống một bên, dò hỏi, “Đồ ăn? Trò chơi? Hay là đồ chơi hiếm lạ gì đó?”

“Con muốn một khẩu pháo nhỏ!” Đôi mắt Đường Bách rạng ngời phát sáng, nói, “Lúc còn ở Phồn Hoa cốc, không phải con cũng có một khẩu sao?”

“Con muốn khẩu pháo để làm gì?” Đường Phong Hoa nghi ngờ hỏi. Khẩu pháo khi đó là do Hoa Vô Hoan sợ nàng buồn, nên đặc biệt tìm nguyên liệu thuốc nổ và dụng cụ luyện kim loại từ ngoài cốc đem vào. Nàng lật xem các sách cổ đúc binh khí, phải tốn mấy tháng mới
chế tạo hoàn chỉnh. Mặc dù nhỏ hơn rất nhiều so với đại
bác quân dụng, nhưng uy lực không kém, có thể oanh tạc một căn phòng ngủ cỡ nhỏ.

“Chơi!” Đường Bách trả lời vô cùng đơn giản, đuôi mắt cong cong, rất đáng yêu.

“Dùng đại bác để chơi?” Đường Phong Hoa nhíu mày, con trai nhất định đang có âm mưu nào đó.

Đường Bách chóp chép miệng, không tình nguyện khai báo: “Mới vừa rồi sư phụ tiểu Hoa nói, chúng ta phải chuyển vào sống trong cung. Trong hoàng cung khẳng định có rất nhiều người xấu. Nếu những kẻ xấu kia ức hiếp mẹ, Bách nhi sẽ dùng đại bác oanh tạc bọn họ!”

Đường Phong Hoa mỉm cười, “Cho dù mẹ đồng ý tặng đại bác cho con. Thứ nhất chế tạo rất tốn thời gian, thứ hai cũng không thể đem vào cung, không phải con vẫn muốn có nó chứ?”

Đường Bách gãi đầu, “Vậy làm sao bây giờ?”

Đường Phong Hoa nhẹ lắc đầu, lần trước nàng bị tập kích trong cung, con trai dường như từ lúc đó đã xem hoàng cung thành đầm rồng hang hổ.

“Đại bác không có, nhưng mẹ có thể tặng con một ống tên lửa.”

“Thật sao?” Đường Bách mừng rỡ khôn xiết. Cậu vẫn đang chê cung tên nhỏ không mạnh bằng cung tên lửa. Nếu như có ống tên lửa, về sau cậu không chỉ có thể bắn chim nhỏ mà còn có thể nướng chim lớn rồi!

“Đi nói với sư phụ của con một tiếng, hắn sẽ chuẩn bị vật liệu.”

Đường Phong Hoa thấy con trai vui mừng nhảy nhót, nàng cũng nhếch môi cười. Nhưng nàng lập tức thu lại sắc mặt, dạy dỗ cậu bé: “Bách nhi, con cần phải nhớ kỹ, người không đụng ta thì ta không đụng người. Không cần thiết thì không được tùy tiện làm người khác bị thương.”

“Hiểu ạ.” Đường Bách cố sức gật đầu, nhanh nhẹn tiếp lời, “Nếu người đụng ta, ta trả lại gấp bội.” 

“Cái này ai dạy con hả?” Đường Phong Hoa giơ tay búng lên trán cậu, vừa cười vừa trách mắng, “Nếu người đụng ta, đánh trả lại như thế, vậy mới công bằng.”

“Nhưng con vẫn thích câu kia của sư phụ tiểu Hoa hơn.” Đường Bách cười hì hì, khuôn mặt nhỏ nhắn khôi ngô không nhìn ra chút nào khả năng bá đạo hung ác tiềm tàng.

Đường Phong Hoa đành chịu, không nhiều lời nữa. Nàng gọi một tỳ nữ tiến lên, chuẩn bị bữa cơm đưa vào phòng cho nàng.

Đường Bách thuận miệng hỏi một câu, “Mẹ, không phải chúng ta luôn luôn ăn ở thiện phòng sao?”

“Mẹ tạm thời không đi được.” Đường Phong Hoa không giấu diếm. Ba tháng cũng không ngắn, con trai trước sau gì cũng biết.

Đường Bách kinh chãi, “Mẹ, chân của mẹ bị thương ạ?”

“Không có bị thương.” Đường Phong Hoa cân nhắc cách dùng từ, liền giải thích, “Tới cuối thu là mẹ có thể đi lại được.”

Đôi con ngươi của Đường Bách chuyển động, thoáng hiện tia láu cá. Tất nhiên là có người đã hạ độc với mẹ! Cậu phải đi hỏi sư phụ tiểu Hoa mới được! Hừ, chờ cậu cầm được ống tên lửa trên tay, người đầu tiên cậu phải đi bắn chính là kẻ xấu đã hạ độc mẹ cậu kia!

***

Cuộc sống vẫn bình lặng trôi qua, Đường Phong Hoa nhận lời Thượng Vô Tà ngày mười lăm tháng tám vào cung. Thừa dịp mấy ngày nhàn rỗi, Đường Phong Hoa và Mạch Sâm cùng nhau làm ra một ống tên lửa xinh xắn, đưa cho con trai. Đường Bách nhận được quà, hăng hái đến độ hoa tay múa chân. Nhưng không thấy cậu bé dùng thử, chỉ cất giữ vô cùng quý trọng.

Ngày mười bốn tháng tám là sinh nhật của Đường Bách.

Buổi tối, hoa viên Hoa phủ treo đầy đèn màu lấp lánh,
chiếu sáng cả hồ sen bên cạnh đình nghỉ mát. Quang cảnh đẹp rực rỡ, mê người.

Đường Bách thích ăn thức ăn mặn, Đường Phong Hoa đã tự mình xuống bếp, nấu vài món. Nàng hoạt động bất tiện, chỉ có thể ngồi trên ghế dựa để nâng người lên, tìm một đầu bếp lâu năm giúp đỡ, mới có thể làm xong.

“Mẹ vất vả rồi, cái này để mẹ nếm trước.” Đường Bách hiểu chuyện gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát của mẹ cậu.

“Được rồi, mọi người mau đụng đũa đi!” Đường Phong
Hoa cong môi cười, gắp một miếng cánh gà cho Hoa Vô Hoan, “Vô Hoan, ngươi cũng vất vả rồi.”

“Ta đâu có vất vả?” Hoa Vô Hoan không hiểu ra làm sao. Hắn hôm nay là người rảnh rỗi nhất, chỉ lo chơi đùa với Bách nhi, chẳng đụng chân đụng tay làm gì cả.

“Ngươi luôn luôn rất vất vả.” Đường Phong Hoa nâng chén rượu nhỏ lên, chính thức nói lời cảm tạ với hắn, “Đa tạ ngươi đã chăm sóc ta và Bách nhi. Phần ân tình này, ta và Bách nhi sẽ mãi ghi lòng tạc dạ.”

Hoa Vô Hoan nghe thấy lại không cảm thấy vui, còn thấy rất khó chịu, nói lầm bầm: “Ngươi khách sáo như vậy, ngươi rõ ràng không xem ta là người một nhà.”

Nói xong, hắn liền đứng lên, làm bộ muốn đi ra khỏi đình nghỉ mát.

Đường Bách nhanh trí, vội vàng kéo ống tay áo của hắn, nũng na nũng nịu nói: “Sư phụ tiểu Hoa hiểu rõ Bách nhi nhất, sinh nhật Bách nhi làm sao có thể thiếu sư phụ tiểu Hoa được chứ?” 

Sắc mặt Hoa Vô Hoan bớt giận, quay đầu nhìn Đường Phong Hoa.

“Là ta nói bậy, ta tự phạt một chén.” Đường Phong Hoa lập tức tỏ thái độ, nâng chén uống cạn, nói rằng, “Nếu vẫn thiếu thành ý, thì ta tự phạt ba chén.”

Hoa Vô Hoan đưa tay giật mất chén rượu của nàng, hơi bực nói, “Ai cho ngươi uống rượu? Bây giờ ngươi đang bệnh tật, uống rượu hại thân!” 

Đường Phong Hoa chỉ cười không nói. 

Hoa Vô Hoan lại ngồi xuống, nhíu mày không vui. Chẳng qua hắn chỉ muốn nghe nàng nói mấy câu ngon ngọt, nàng uống rượu nhận lỗi làm gì chứ?

Đường Phong Hoa sao không biết tâm ý của hắn cơ chứ. Chỉ là, hiện nay nàng không thể nào nói ra những câu đó. Nàng khẽ than nhẹ một tiếng, lại nói: “Vô Hoan, từ bây giờ trở đi ta sẽ không nói cám ơn với ngươi nữa, được không?”

Hoa Vô Hoan lập tức trả lời: “Đương nhiên được!” Hắn không muốn nghe nhất từ miệng nàng chính là nói hai tiếng “cảm ơn”, như thế cả hai xa lạ biết bao. Hắn làm tất cả những chuyện vì nàng, đều là cam tâm tình nguyện, không vì báo đáp, lại càng không vì sự cảm kích của nàng.

Tâm trạng hắn vừa tốt lên, Đường Bách đột nhiên nói: “Mẹ, hôm qua Hiên huynh đến thăm mẹ, con đã nói với huynh ấy, hôm nay là sinh nhật con. Huynh ấy nói muốn đến chúc mừng sinh nhật con, sao còn chưa thấy tới đây nhỉ?”

Sắc mặt Hoa Vô Hoan nhất thời đen đi vài phần.

Lời vừa nói xong, đã thấy trên con đường đá cách đó không xa có một thân hình cao lớn đang đi về phía đình nghỉ mát. 

Hoa Vô Hoan chỉ cảm thấy số mình đúng khổ. Phủ đệ của hắn mà Hiên Viên Triệt đi tới đi lui thoải mái. Còn khi hắn tiến cung, mỗi ngày chỉ có thể đến thăm Phong Hoa một lần. Quả thực cùng là con người mà số mệnh thật khác nhau!

“Bách nhi, sinh nhật vui vẻ!” Hiên Viên Triệt đi vào đình, cong mày cười, cất cao giọng nói, “Chúc đệ mau ăn chóng lớn, sống vui vẻ không âu lo!”

“Cảm ơn Hiên huynh!” Đường Bách nhảy xuống khỏi ghế đá, chắp tay thi lễ nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm thứ gì đó trong tay hắn.

Hiên Viên Triệt đem hộp gấm đặt trên tay cậu, cười nói: “Mở ra xem, có thích không.”

“Là cái gì vậy ạ?” Đường Bách hiếu kỳ hỏi, mở chiếc hộp gấm rất to, vừa nhìn thấy đã hét lớn, “Áo giáp vàng!”

Chiến y kim quang lấp lánh, vô cùng uy phong. Đường Bách vội vàng mặc vào tại chỗ. Cậu chạy đến trước mặt Hoa Vô Hoan, vừa đứng vừa chỉ tay ra lệnh: “Tiền tuyến có quân địch tập kích. Hoa phó tướng nghe lệnh, lập tức dẫn quân nghênh chiến!”

Hoa Vô Hoan không buồn phối hợp diễn kịch với cậu, bĩu môi giễu cợt: “Con mặc áo giáp vàng này đi một vòng trên phố, xem có bị người ta cướp mất không!”

Đường Bách tự động bỏ qua những lời mất hứng của hắn, sôi nổi đến bên người mẹ cậu, vui vẻ thăm dò: “Mẹ, con có giống đại tướng quân không? Có phải rất có khí thế không?”

“Áo giáp rất nặng, cởi ra đi, dùng bữa trước đã.” Đường
Phong Hoa không khen cũng không chê, giọng điệu lạnh nhạt. Nàng và Hiên Viên Triệt quen nhau trong thời buổi loạn lạc, mặc áo giáp còn nhiều hơn mặc vải mặc lụa. Năm đó nàng vinh quang thăng lên làm tướng quân của đội quân Bách Thắng, hắn đã tặng nàng một bộ áo giáp bạc. Nàng đã từng rất thích bộ chiến bào kia. Trước khi “chết”, nó bị người ta cưỡng chế lột ra, nói nàng không xứng đáng mặc nó.

Người đó là Sở Hoành, không phải Hiên Viên Triệt. Nhưng khi đó Hiên Viên Triệt cũng không nói gì, có thể lúc đó hắn cũng cho rằng nàng không xứng.

“Tiểu Bạch, quà của sư phụ, con có thích không?”

Hoa Vô Hoan đột nhiên mở miệng, nắm một túi vải ném cho Đường Bách.

“Dạ?” Đường Bách chụp được, nghe tiếng lách cách trong túi vải, ngạc nhiên nói, “Đều là lọ dược ạ?”

Cậu mở túi vải ra, quả nhiên trong đó có hơn mười lọ dược. Màu sắc kích cỡ các lọ không giống nhau, trên mỗi lọ đều khắc chữ nhỏ, viết tên thuốc.

Đường Bách cố gắng nhận mặt những chữ này, xem từng cái một, cười hí hí, “Đồ tốt à đồ tốt!”

Hoa Vô Hoan biếng nhác nhếch chân mày, lại hỏi: “Con thích quà của ai hơn?”

“Thích tất!” Đường Bách trả lời rất thành thật, “Thứ nào con cũng muốn.”

Hoa Vô Hoan trừng mắt liếc cậu, Đường Bách lại vội vàng nói lại, “Con muốn có những độc dược này đã lâu, sư phụ tiểu Hoa người thật tốt!”

Hoa Vô Hoan cuối cùng dễ chịu hơn đôi chút, bày ra dáng vẻ khách sáo của chủ nhà, mời Hiên Viên Triệt ngồi xuống.

“Khách quý hạ cố đến dự, ta kính ngươi một chén trước.” Hoa Vô Hoan tự mình rót rượu cho mình và Hiên Viên Triệt một chén đầy, sau đó một hơi uống cạn.

Hiên Viên Triệt đáp lễ, cũng một hơi cạn sạch.

Động tác của Hoa Vô Hoan rất nhanh, lại rót đầy một chén nữa cho hắn, nói: “Một chén không đủ để biểu đạt lòng tôn kính của ta đối với bệ hạ, một lần nữa!”

Liên tiếp uống ba chén, Hoa Vô Hoan vẫn cố ung dung nhìn Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt thần sắc bất động, uống theo ba chén.

“Bệ hạ tửu lượng cao!” Hoa Vô Hoan cất cao giọng nói với tỳ nữ đứng hầu bên ngoài đình, “Đem mười vò rượu hoa quế đến đây!”

Tỳ nữ vâng lệnh đi lấy, chỉ chốc lát sau liền có gia đinh nối đuôi nhau mang rượu đến đây.

Mười vò rượu chất thành hàng bên một góc đình nghỉ mát. Hoa Vô Hoan xách hai vò lên, khí phách nói với Hiên Viên Triệt, “Bệ hạ mấy ngày liền giá lâm đến Hoa phủ, thật vinh hạnh cho kẻ hèn mọn này. Tối nay thảo dân sẽ uống ba trăm chén cùng bệ hạ!”

Hiên Viên Triệt nhận vò rượu, cười nhạt: “Hoa huynh là muốn chuốc rượu ta?”

Hoa Vô Hoan liếc hắn, rất có ý tứ ngươi dám hay không dám.

“Chi bằng phạt rượu đi?” Hiên Viên Triệt đề nghị, chuyển mắt nhìn Đường Phong Hoa, “Nàng lấy trà thay rượu, cùng tham gia thì thế nào?”

“Không nên, hai người cứ thoải mái.” Đường Phong Hoa cự tuyệt.

Hoa Vô Hoan hôm nay tỏ rõ muốn quật ngã Hiên Viên Triệt, liền vung tay lên cao, nói rằng: “Phạt rượu cái gì đây? Ngươi chỉ cần nói, ta sẽ theo hầu!”

“Hai người muốn chơi phạt rượu à?” Đường Bách nhiều chuyện thò đầu sang, nhìn Hoa Vô Hoan một cái, lại nhìn Hiên Viên Triệt một cái, “Để con ra đề cho hai người đoán, được không?”

“Được.”

“Được.”

Hai nam nhân đồng thanh đáp.

Đường Bách cười ha hả rồi ra đề: “Có một con trâu, đi hướng Đông mười bước, sang Tây đi tám bước, lại đi Nam hai bước, hỏi đuôi nó ở hướng nào?”

“Hướng Nam!” Hoa Vô Hoan giành trả lời trước.

Hiên Viên Triệt không nói.

Đường Bách vỗ tay, chỉ vào Hoa Vô Hoan nói, “Tiểu Hoa trả lời sai! Uống!”

Hoa Vô Hoan không phục, “Sau cùng trâu đi hướng Nam, đương nhiên là ở Nam, sao lại sai?” 

Đường Bách nhìn hắn nhếch mép cười, “Đuôi trâu đương nhiên là hướng xuống dưới!”

Hoa Vô Hoan trừng mắt, hắn thế mà lại trúng chiêu ngầm của tên nhóc này!

“Hiên huynh không trả lời, cũng phải uống!” Đường Bách quyết định công bằng, còn thân thiết châm rượu cho hai người.

Hai nam nhân còn chạm chén “cốp”, sảng khoái uống cạn.

Đường Bách khí thế bừng bừng, rót thêm rượu, lại tiếp tục ra đề: “Có hai người rất lùn, một người mù một người điếc, bọn họ so xem ai lùn hơn. Sau khi người mù về nhà, đột nhiên tự sát, trong phòng có vụn gỗ. Câu hỏi là: vì sao hắn ta tự sát?”

“Trong vụn gỗ có độc? Hắn bị hạ độc chết?” Hoa Vô Hoan suy đoán.

“Hắn bỗng nhiên biết mình mắc bệnh nan y?” Hiên Viên Triệt cũng đoán theo.

Đường Bách run đùi cười, thúc giục: “Đều sai! Uống đi!”

“Đáp án là gì?” Đường Phong Hoa ngồi nghe bên cạnh, nói chen vào.

“Mẹ, mẹ cũng không biết ạ?” Đường Bách đắc ý cười rộ lên, tuyên bố đáp án, “Người điếc kia chơi ăn gian, lén cưa chân bàn trong nhà người mù. Người mù mò đồ đạt bị cưa thấp trong nhà, cho rằng mình cao hơn, cho nên tuyệt vọng mà tự sát.”

Đường Phong Hoa lau mồ hôi, dở khóc dở cười, “Bách nhi, con nghe ai nói những câu đố quái dị này thế?”

“Chính là thị nữ mới đến hầu bên cạnh mẹ.” Đường Bách giơ ngón tay chỉ một cô gái đứng phía sau, “Tần Phi Vãn tỷ tỷ.”

Một nữ tử dung mạo bình thường đang đứng bên cạnh Đường Phong Hoa, hơi mỉm cười, đôi mắt lóng lánh ánh nước.

Hoa Vô Hoan đập bàn, không chịu thua yêu cầu đấu lại, “Tiểu Bạch, tiếp đi!”

“Tần tỷ tỷ chỉ mới nói hai câu hỏi này thôi.” Đường Bách nhún nhún vai, đem trọng trách giao cho người khác, “Các người để tỷ ấy ra đề đi!”

“Được, vậy ngươi ra câu đố đi!” Hoa Vô Hoan liếc mắt dò xét nàng ta, không tin trong đầu nữ tử nhỏ bé này có vô số cách nhìn nhận tinh quái.

Tần Phi Vãn khom người hành lễ với mọi người, cung kính cùng đằm thắm nói: “Phi Vãn bất tài, mong các vị đừng chê cười.”

“Động vật nào nhảy còn cao hơn cây? Đương nhiên, không vận dụng khinh công.”

“Có hai người rơi vào bẫy do thợ săn đặt, một người rơi
vào bẫy chết kêu là người chết, người sống kia kêu gì?”

“Một đóa dâm bụt mọc trên đỉnh đầu, quần áo lộng lẫy không cần cắt xén. Bình minh không dám xem thường tiếng nói, một khi cất lên vạn vật mở cửa. Mời đoán một loài động vật.”

...

Tần Phi Vãn không cần suy nghĩ đã nói ra một loạt câu hỏi, nghe xong mọi người đều trơ mắt nhìn nhau.

“Câu thứ ba, đó là gà trống.” Hiên Viên Triệt bỏ qua các câu hỏi khó kia, trực tiếp trả lời một câu trong đó.

“Bệ hạ anh minh.” Tần Phí Vãn nhún người hành lễ.

“Câu đầu tiên là con khỉ? Câu thứ hai là người sống hoặc người sống sót?” Hoa Vô Hoan không cam lòng yếu thế, liền trả lời cả hai câu.

Tần Phi Vãn lắc đầu, trả lời: “Cây không biết nhảy, cho nên bất kỳ động vật nào đều có thể nhảy cao hơn cây. Người rơi vào bẫy chắc chắn sẽ kêu ‘cứu mạng’.”

Hoa Vô Hoan cắm đầu lên bàn kêu “cốp” một tiếng, cảm thấy rất bất tài. Sớm biết đã không chơi đoán câu đố, lại còn để Hiên Viên Triệt thắng một câu!

Một vò rượu hoa quế ở trên bàn, đặt trước mặt Hoa Vô Hoan, bị hắn uống sạch chỉ trong chốc lát.

Tần Phi Vãn còn đang ra câu đố, Hoa Vô Hoan lại cảm thấy như có âm thanh trầm bổng xuyên qua lỗ tai. Hắn ta tự mình nâng chén uống cạn, lại còn nhớ chạm cốc với Hiên Viên Triệt, không cho hắn nhàn rỗi.

Từng vò rượu ngon dần vơi đến đáy, hương rượu ngập
tràn trong đình nghỉ mát. Không khí cũng nhiễm hương rượu, khiến người ta say theo.

“Vô Hoan?” Đường Phong Hoa vỗ nhẹ lên vai Hoa Vô Hoan, “Ngươi vẫn ổn chứ?”

“Ổn, rất ổn.” Đôi mắt Hoa Vô Hoan mơ màng, duyên dáng nhếch môi cười, khẽ nói với nàng giống như đang mê hoặc dụ dỗ nàng vậy. “Phong Hoa, chúng ta không vào cung có được không? Ta đưa ngươi về lại Phồn Hoa cốc. Chúng ta cùng Bách nhi về đó sống, không bao giờ đi nữa, không bao giờ để ý thế gian hỗn loạn này, có được hay không?”

“Vô Hoan, ngươi say rồi.” Đường Phong Hoa đỡ lấy vai của hắn đang nghiêng vẹo.

“Không có, ta không say.” Hoa Vô Hoan tựa đầu sau gáy của nàng, hơi thở khe khẽ đứt quãng, dường như say lại dường như tỉnh, “Phong Hoa, ta thật sự rất muốn cùng ngươi trở lại Phồn Hoa cốc.” 

“Ta không muốn ngươi vào cung, không muốn ngươi gặp Hiên Viên Triệt.”

“Ta hối hận, lẽ ra ta nên ngăn cản ngươi ra khỏi cốc. Cho dù vì vậy mà ngươi hận ta, chí ít chúng ta có thể mãi mãi bên nhau.”

“Vì sao ta và ngươi càng ngày càng cách xa...”

“Phải chăng khoảng cách xa nhất là khi ta hoàn toàn mất đi ngươi...” 

Tiếng nói của Hoa Vô Hoan dần nhỏ hơn, sau cùng biến mất hoàn toàn. Hắn nhắm mắt tựa vào nàng. Khuôn mặt tuấn tú bạch ngọc ửng đỏ, khẽ cau mày. Mũ ngọc trên tóc lệch sang một bên, vài lọn tóc xõa xuống. Dáng dấp phóng khoáng khiến người ta muốn yêu thương.

Đường Phong Hoa khẽ thở dài không thành tiếng. Những lời xuất phát từ nội tâm, có phải chỉ có lúc say rượu thì hắn mới dám dung túng cho bản thân mà nói ra khỏi miệng hay không? Còn nàng, phải đáp lại tình cảm của hắn như thế nào? 

“Phong cô nương, nô tỳ dìu Hoa công tử về phòng trước?” Tần Phi Vãn tiến lên, nhỏ nhẹ hỏi.

“Con cũng dìu sư phụ!” Đường Bách láu lỉnh phụ họa.

Đường Phong Hoa khoát khoát tay, ý bảo bọn họ cứ đi đi.

Đợi ba người rời khỏi, trong đình liền trở nên yên tĩnh vắng lặng. Hiên Viên Triệt ngồi thẳng lưng, bình tĩnh nhìn nàng chằm chặp.

Dường như hắn không bị cảm giác say ảnh hưởng, vẫn rất tỉnh táo.

“Đêm đã khuya, bệ hạ cũng nên hồi cung đi.” Tâm tình Đường Phong Hoa có chút rối bời, lạnh lùng mở miệng.

“Không.” Hiên Viên Triệt dùng ánh mắt nóng rực khóa chặt nàng, “Hắn đã nói xong những lời muốn nói, giờ đến phiên ta nói.”

“Ngươi muốn nói gì?” Đường Phong Hoa nhăn mày, thiếu kiên nhẫn nói, “Những chuyện trước đây, chớ nói ngươi cũng hối hận nhé.”

Hiên Viên Triệt dường như không nghe, môi mỏng hơi động, nhả từng chữ rất rõ ràng: “Phong Hoa, ta muốn lấy nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play