“Điểm huyệt của nàng, tất cả lui ra.” Hiên Viên Triệt ôm mỹ nhân trong lòng, nhưng chẳng hề vui vẻ, ngược lại sắc mặt còn tái mét.
Binh vệ Hình bộ vâng lệnh, điểm huyệt của Thượng Vô Tà, sau đó tất cả trật tự lui ra ngoài.
Những khối đá lọt trên nền đất tiền viện, dưới ánh mặt trời rực rỡ, phản chiếu tia sáng mát lạnh. Thượng Vô Tà đứng giữa khoảng đất trống, khuôn mặt rạng rỡ vui vẻ, không có nửa điểm sợ hãi hay áy náy.
“Vô Tà! Muội đã làm gì với Phong Hoa?” Hiên Viên Triệt vừa nghe lời căn dặn của Đường Phong Hoa, liền biết nhất định là do Thượng Vô Tà ra tay. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên mấy phần nghiêm nghị, đến gần nhìn nàng ta.
“Làm chút chuyện nhỏ thôi mà, hai người không cần quá cảm kích muội.” Thượng Vô Tà rất trâng tráo, “Trước khi muội đến Hình bộ, đã lường trước được rằng đi chuyến này tức là ép Tử Diên vào con đường chết. Quen biết đã lâu, tóm lại nên làm chút chuyện cho muội ấy. Nếu huynh muốn trách, thì hãy trách tội lên đầu muội, đừng trách Phong Hoa.”
Khuôn mặt của Hiên Viên Triệt hơi méo mó, cả giận quát: “Ai muốn bàn luận chuyện này với muội?”
Thượng Vô Tà mở to đôi mắt vô tội, hỏi ngược lại: “Vậy sao huynh sai người lùng bắt muội?”
“Đừng có giả bộ!” Hiên Viên Triệt vẫn đứng vững, đôi tay rắn chắc ôm Đường Phong Hoa siết lại, khẽ quát lên: “Có phải muội đã hạ độc với Phong Hoa?”
Thượng Vô Tà trơ mắt nhìn, ung dung trả lời: “Muội không có hạ độc.”
Đường Phong Hoa chợt nói chen vào, thản nhiên nói: “Ngươi đã hạ cổ với ta.” Chỉ có như vậy mới có thể giải
thích vì sao phần dưới của nàng tê dại. Nếu là ám khí,
nàng không thể không phát hiện ra được. Còn nếu là thuốc độc, nàng hoàn toàn có thể kháng cự. Chỉ có trùng cổ, là thứ nàng không hiểu gì về nó nhất.
“Phong Hoa, nữ tử quá thông minh đôi lúc sẽ làm nam nhân rất mất mặt.” Thượng Vô Tà trêu chọc một câu, tầm mắt hướng về phía Hiên Viên Triệt, lại nói: “Hãy tin muội, muội là đang giúp huynh. Huynh và Phong Hoa đã xa cách bảy năm, nên đoàn viên rồi.”
Sắc mặt Hiên Viên Triệt nặng nề bất định, đôi môi mỏng nhếch lên, vẫn kiên quyết như trước: “Giải cổ cho nàng.”
“Không!” Thượng Vô Tà trả lời còn kiên định hơn hắn, ánh mắt có chút càn rỡ, cất cao giọng nói: “Cho dù huynh giết muội, muội cũng sẽ không giải cổ cho nàng ấy. Cổ độc huyền diệu ở chỗ, chỉ có lấy máu của người nuôi cổ mới có biện pháp đuổi cổ trùng ra. Nếu huynh giết muội, thì Phong Hoa cả đời này sẽ không thể đi lại!”
“Vô Tà.” Nét mặt Đường Phong Hoa đột nhiên lạnh căm, lạnh lùng nói, “Ta xem ngươi là tri kỷ, ngươi lại đối xử với ta như vậy. Là ta đã nhìn lầm ngươi rồi, hay thật ra ngươi chưa bao giờ có thiện ý với ta?”
“Phong Hoa, ngươi đừng nóng vội.” Thượng Vô Tà dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn, chậm rãi nói rằng: “Trùng cổ chui vào bên hông của ngươi, ta có thể khống chế nó không chạy lên trên, ngươi sẽ không bị liệt toàn thân. Còn nữa, ta thành thật khai báo với ngươi. Cho dù ta bằng lòng giải cổ cho ngươi, cũng cần ba tháng dẫn trùng cổ, không thể làm một lần là xong.”
“Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giải cổ?” Đường Phong Hoa lại hỏi.
“Rất đơn giản! Ngươi vào cung ba tháng, ta sẽ bầu bạn bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi bình an.” Thượng Vô Tà chẳng hề để bụng, nói thẳng mục đích của mình. Nàng ta chính là muốn tác hợp Hiên Viên huynh và Phong Hoa, tuyệt đối không cho cái tên họ Hoa kia thừa cơ chen vào!
“Ta lấy danh nghĩa gì để ở trong cung? Vào cung làm gì?” Đường Phong Hoa nhếch môi, liền bác bỏ: “Ngươi không giải cổ thì thôi vậy, ta không ép ngươi, chỉ trách ta đã xem ngươi là bạn.”
“Vị trí tứ phi hiện nay đang có ghế trống, Hiên Viên huynh nạp ngươi, ngươi đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận vào cung.” Thượng Vô Tà nói rất tự tin, dường như nạp phi là một chuyện rất dễ dàng, chẳng có gì phải lo.
Đường Phong Hoa khẽ cười một tiếng, giọng điệu hững hờ: “Phải chăng ngươi đang làm khó bệ hạ? Sắc phong một quả phụ làm phi, không nói đến mọi người trong thiên hạ cười chê, riêng tấu chương, cáo buộc của chúng quần thần trong triều cũng đếm không xuể rồi.”
“Cái đó không khó. Chỉ cần tuyên bố với bên ngoài, ngươi là hồng nhan tri kỷ kết giao với bệ hạ nhiều năm trước. Đường Bách là huyết mạch của ngươi và bệ hạ, thì
có thể ngăn chặn miệng lưỡi mọi người.” Thượng Vô Tà dường như đã chuẩn bị mọi đối sách từ trước, chậm rãi nói: “Nếu như triều thần không tin huyết mạch hoàng gia, ta cam đoan phương pháp lấy máu nghiệm thân sẽ thành công. Một khi máu cha con tan vào nhau, thì những người đó cũng không thể nói được gì!”
Đường Phong Hoa mím môi không lên tiếng. Ý kiến của nàng ta cũng có thể xem là cách tốt để Bách nhi nhận tổ quy tông. Nhưng nếu đi bước này, thì không còn đường lui, con trai không chỉ thuộc về một mình nàng.
Hiên Viên Triệt vẫn im lặng. Nhưng không thể phủ nhận, đề nghị của Vô Tà đã làm hắn lung lay. Mặc dù chỉ có ba tháng ngắn ngủi, nhưng có thể sớm chiều bên nàng. Nhưng mà với tình hình hiện tại, chuyện này cũng không dễ.
“Ta phải về Hoa phủ.” Đường Phong Hoa không bày tỏ thái độ, chỉ khẽ khàng nói với Hiên Viên Triệt, “Xin ngươi tìm người đưa ta về.”
Hiên Viên Triệt vẫn không lên tiếng, bế nàng đi ra ngoài, hiển nhiên là muốn tự mình đưa nàng về.
Thượng Vô Tà ở phía sau hét lớn: “Hai người chưa giải huyệt cho ta mà!”
Hai người là mắt điếc tai ngơ, ra khỏi cửa Hình bộ, nghênh ngang bỏ đi.
***
Trong phòng khách ở Hoa phủ, không gian yên lặng, im lặng đến độ ngay cả tiếng hít thở của ba người cũng có thể nghe rõ.
Hoa Vô Hoan ngồi ở vị trí chủ nhà, khuôn mặt bạch ngọc bị bao phủ bởi một tầng hắc khí, đôi mắt hẹp dài bắn ra sát khí hừng hực, như muốn phóng dao đến lóc thịt Hiên Viên Triệt.
“Vô Hoa, cổ này ngươi có thể đuổi đi không?” Đường Phong Hoa rút cổ tay lại, hỏi lần thứ ba.
Hoa Vô Hoan siết chặt tay nàng, đến chết cũng không buông. Không giải được! Hắn đáng chết không giải được!
Đường Phong Hoa bất đắc dĩ thở dài. Nếu vậy xem ra, ngay cả Hoa Vô Hoan cũng bó tay rồi! Nếu nàng không muốn trở thành người liệt nửa người, cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
“Ta muốn giết Thượng Vô Tà!” Hoa Vô Hoan trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên rống lên một câu, “Hôm nay ta phải giết nữ nhân đó! Ta muốn hạ độc ả ta! Ai cũng đừng cản ta!”
Đường Phong Hoa không cản hắn, nhưng hắn lại không buông tay. Hán quay đầu trừng nàng, dùng giọng điệu hung tợn chất vấn nàng: “Ngươi thế mà không ngăn cản ta! Ta giết ả, nửa cuộc đời sau này của ngươi sẽ bị hủy hoại!”
Nửa cuộc đời? Nửa người? Đường Phong Hoa khẽ cong môi, mở miệng nói ôn hòa: “Vô Hoan, ngươi bình tĩnh
trước đã. Tình trạng vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất.”
“Còn chưa đủ tồi tệ sao?” Hai hàng mi dài đẹp của Hoa Vô Hoan dựng đứng cả lên, không còn chuyện nào tệ hơn chuyện này! Phong Hoa vào cung làm phi tần, Bách nhi theo chân nhận cha. Vậy hắn còn hy vọng gì nữa chứ?
Không được! Hắn không thể để cơn ác mộng đó xảy ra!
Hoa Vô Hoan cắn răng, phóng ánh mắt sắc bén về phía Hiên Viên Triệt, lại nói: “Muốn Phong Hoa theo ngươi vào cung, cũng được thôi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta mấy điều kiện!”
Hiên Viên Triệt ngồi im, khẽ nhíu đôi mày kiếm, đợi hắn ta nói tiếp.
“Thứ nhất, ta cũng muốn vào cung. Tùy tiện cho ta một chức quan, tốt nhất là thị vệ tuần tra ở cung điện của Phong Hoa.” Hoa Vô Hoan hùng hồn đưa ra điều kiện đầu tiên, giống như người sử dụng quỷ kế ép Phong Hoa vào cung chính là Hiên Viên Triệt vậy.
“Thứ hai, Phong Hoa tiến cung với danh nghĩa hồng nhan tri kỷ, nhưng không được phong phi, sau ba tháng lại bàn tiếp!”
“Thứ ba, đem tin tức Bách nhi là con ruột của ngươi đồn ra ngoài. Nhớ kỹ, chỉ là lời đồn, không phải là thật!”
“Thứ tư, ngươi không được nhân cơ hội Phong Hoa đi lại bất tiện mà chiếm tiện nghi, không được ngủ lại qua đêm trong điện!”
“Thứ năm, sau kỳ hạn ba tháng trôi qua, mọi chuyện sẽ do Phong Hoa quyết định, muốn đi thì đi muốn ở thì ở.”
“Thứ sáu, nếu người trong hậu cung và triều đình phản đối ngươi đưa một nữ tử thường dân tiến cung, thì tự ngươi phải ra sức đối phó, đừng để Phong Hoa bị tủi thân!”
“Thứ bảy…”
Hoa Vô Hoan dừng lại, hừ giọng: “Điểm thứ bảy tạm thời ta còn chưa nghĩ ra, sau này sẽ bàn với ngươi tiếp!”
Một dãy yêu cầu dương dương tự đắc, Đường Phong Hoa nghe thế đầu cũng muốn phình to. Trái lại, Hiên Viên Triệt rất bình tĩnh, mở miệng nói: “Ta đồng ý hết với ngươi.”
Hoa Vô Hoan tự nhiên căm hận không giải thích được, đứng lên nhìn thẳng Hiên Viên Triệt, vung mạnh tay tiễn khách mà giống như đuổi con ruồi nhặng: “Ngươi cao quý bận rộn nhiều việc, tạm biệt! Qua mấy ngày nữa ta tự mình đưa Phong Hoa tiến cung!”
Hiên Viên Triệt vượt qua người hắn ta, đi đến trước mặt Đường Phong Hoa, khom người dang tay ra.
Hoa Vô Hoan dùng bả vai đụng hắn một cái, gào lên: “Này, ta cho ngươi cút rồi, sao ngươi còn không biết điều!”
Hiên Viên Triệt xem hắn ta như không khí, kiên trì bế Đường Phong Hoa lên, đưa nàng trở về phòng.
Hoa Vô Hoan một tay vẫn nắm chặt Đường Phong Hoa, nheo mắt đi theo sát bên, miệng bất mãn mà càu nhàu: “Gặp nhiều người mặt dày, mà chưa gặp ai dày như vậy à!”
Vào phòng ngủ của Đường Phong Hoa, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh giường, đặt tay lên chân nàng.
“Ngươi làm gì đó?” Hoa Vô Hoan lập tức la hoảng lên.
Hiên Viên Triệt không trả lời hắn ta, khẽ nói với Đường Phong Hoa: “Ba tháng không thể đi lại, bắp thịt trên chân của nàng tất sẽ co rút, ta muốn học để xoa bóp cho nàng.”
“Không cần ngươi. Ta có thể tự xoa bóp cho Phong Hoa!” Hoa Vô Hoan nghe thấy thế, lập tức đẩy hắn ra, ngồi bên mép giường, đưa tay xoa chân Đường Phong Hoa.
Đường Phong Hoa không hé răng, chỉ nhìn hai người họ
tranh giành, như đang tranh miếng bánh vậy, ngươi đẩy ta xô. Từ Hình bộ trở về, cho đến bây giờ nàng mới có cảm giác chân thực. Nàng tàn phế, dù chỉ là trong mấy tháng, cũng đủ khiến cho người ta mất tinh thần. Từ hôm nay trở đi, nàng không thể đi lại, càng đừng nói đến nhún người bay lên. Cho dù nàng muốn đi nhà xí, cũng cần người ta đỡ. Loại cảm giác bất lực này, trước nay chưa từng có. Nếu có thể lựa chọn, nàng thà chịu bị thương chảy máu, chịu đau đớn giày vò còn hơn.
Ngẩng đầu, nàng thấy khuôn mặt nặng nề của Hiên Viên Triệt. Hắn chậm rãi nói: “Hoa huynh, nếu ngươi nhất định muốn tiến cung, thì phải bằng lòng dạy ta kỹ thuật xoa bóp trước đã.”
“Dựa vào cái gì ta phải dạy ngươi?” Hoa Vô Hoan không chịu.
“Lẽ nào ngươi định vào cung, sau đó xoa bóp cho Phong Hoa mỗi ngày?” Hiên Viên Triệt nheo mắt, ánh mắt bình tĩnh của hắn rơi trên đôi bàn tay đang xoa bóp trên hai chân của Đường Phong Hoa.
“Có gì không được chứ?”
“Cấm cung quy củ rất nhiều. Ngươi không phải là cung nữ, cũng không phải là thái giám, há có thể đến gần đụng chạm Phong Hoa?”
Hoa Vô Hoan sửng sốt, bỗng nhiên đứng bật dậy, nhíu mày nhìn Hiên Viên Triệt chăm chăm.
Sắc mặt Hiên Viên Triệt vẫn như thường, không nhanh không chậm nói tiếp: “Phong Hoa nhập cung với thân phận đợi tuyển phi tử. Ngươi và nàng tiếp xúc quá gần, chỉ sẽ đưa đến những lời chỉ trích, đàm tiếu.”
Hoa Vô Hoan cọ xát hai hàm răng, phát ra tiếng cọt kẹt, giống như đang ngứa miệng nghiến răng, rất muốn cắn người. Không ngờ Hiên Viên Triệt nhìn như quang minh chính trực, nhưng suy nghĩ lại xoay chuyển rất nhanh. Ý tứ lần này nói ra hết sức rõ ràng. Nếu như hắn ta suy nghĩ đến danh dự của Phong Hoa, thì nên nhường bước, nhiệm vụ ngày ngày xoa bóp cho Phong Hoa sẽ do Hiên Viên Triệt đảm nhận! Đúng là một hoàng đế tâm kín đáo, nói dăm ba câu đã buộc hắn ta vào góc tường!
“Mặt khác, nếu ngươi muốn làm thị vệ tuần tra, thì phải
luân phiên theo đội chấp hành nhiệm vụ, không thể tự ý bỏ rơi cương vị mà xông vào nội các trong cung điện.” Giọng điệu của Hiên Viên Triệt vẫn chậm rãi như cũ, từng chữ từng câu làm Hoa Vô Hoan nghiến răng càng dữ hơn.
“Ta đây không làm thị vệ.” Hoa Vô Hoan đã phát cáu, tùy hứng nói, “Ta nam giả nữ làm cung nữ.”
Hiên Viên Triệt cong môi mỏng, như cười như không.
Đường Phong Hoa cũng không nhịn được mà bật cười, lên tiếng: “Vô Hoan, ngươi chắc chứ?”
Lời đã nói ra, Hoa Vô Hoan đâm lao thì phải theo lao, nghiêm túc gật đầu: “Chắc!”
Hiên Viên Triệt vỗ vai hắn ta, cho hắn ta một lối thoát:
“Hoa huynh y thuật ưu việt, ta có thể an bài cho ngươi
tiến cung vào thái y viện, làm một chức quan nhàn tản. Ngươi có thể mỗi ngày được gặp Phong Hoa một lần, bắt mạch cho nàng.”
Hoa Vô Hoan không hề thỏa mãn với cụm từ “mỗi ngày gặp một lần”, nhưng tốt xấu gì cũng không cần phải giả làm cung nữ. Hắn ta nhất thời im lặng, cuối cùng cũng ngầm đồng ý.
“Vậy bây giờ có thể dạy ta kỹ thuật xoa bóp được chưa?” Hiên Viên Triệt chắp tay với hắn ta, thái độ khiêm tốn, không mảy may biểu hiện tư thế người thắng cuộc.
Hoa Vô Hoan rốt cuộc cũng giác ngộ. Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ ở phía sau sao? Không phải hắn chính là con bọ ngựa không may kia đó chứ!