Đường Phong Hoa ẵm con trai rút lui về phòng, liền thấy Hoa Vô Hoan bước nhanh vào theo.

“Vô Hoan!” Đường Phong Hoa lòng nóng như lửa đốt, vừa nhìn thấy hắn, đã vội gọi, “Bách nhi bị nội thương! Mau mang thuốc tới đây!”

Hoa Vô Hoan vừa vào phủ đã nghe nói có thích khách lẻn vào. Lúc hắn thấy sắc mặt Đường Phong Hoa lẫn Đường Bách đều tái nhợt, ngay cả mở miệng nói cũng không kịp. Hắn rất nhanh lấy trong túi áo ra một lọ thuốc, đảo ngược đầu lại rồi nhét vào miệng Đường Bách.

“Tình hình của Bách nhi có nghiêm trọng lắm không?” Đường Phong Hoa ngã ngồi lên ghế tựa, tay ôm chặt con trai, để lưng nó ngã dựa lên bắp đùi.

Hoa Vô Hoan chìa tay bắt mạch cho Đường Bách, lên tiếng: “Tâm mạch không bị tổn hại, chỉ là chân khí không thể khai thông, tích tụ trong cơ thể. Có phải ngươi đã truyền chân khí cho nó quá nhiều hay không?”

“Vừa rồi rơi vào tình thế nguy cấp, ta không thể không giúp bảo vệ mạng sống cho Bách nhi trước.”

Đường Phong Hoa mở miệng nói, đáy lòng căng thẳng thoáng thả lỏng. Lúc này nàng mới phát giác cả người đều thấm ướt mồ hôi, tay chân mềm nhũn vô lực.

“Ta sẽ khai thông chân khí cho Bách nhi, còn ngươi mau tự mình điều tức đi.”

Hoa Vô Hoan ôm Đường Bách ngồi xuống chiếc ghế khác. Trong lúc bận rộn, hắn vẫn tranh thủ hỏi một câu, “Mạch Sâm nói, Hiên Viên Triệt chạy đến đây?”

Đường Phong Hoa “Ừ” một tiếng, nhắm mắt vận khí trị
thương. Không ai ngờ rằng võ công của Chu Hữu Thành lại ưu việt, điều khiển uy lực của tiêu lại to lớn như vậy. Nếu không nhờ Hiên Viên Triệt và Hoa Vô Hoan đến kịp lúc, nàng một thân một mình chống đỡ, e là phải bỏ mạng vào hôm nay rồi.

Trong phòng yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nông
sâu không đều nối tiếp nhau. Còn khu vườn trước thư phòng, cuộc chiến ác liệt vừa mới bắt đầu.

Dưới những tán cây xanh tươi, hai nam tử đang giao chiến, lưỡi kiếm sắc bén đối đầu với tiêu ngọc trơn bóng, lóe sáng chói mắt.

“Chu Hữu Thành! Ngươi đã phạm trọng tội không thể tha, cuộc đời này chỉ có thể sống trong sự truy nã chạy trốn, chi bằng khoanh tay chịu trói!” Hiên Viên Triệt dùng kiếm huyền băng đối chọi với tiêu ngọc. Hắn không để cho đối phương có cơ hội sử dụng âm công, mặt khác nói những lời sáo rỗng để phân tán sự chú ý.

“Ngươi có thể tóm được ta rồi hãy nói!” Khuôn mặt Chu Hữu Thành trắng ngần một cách dị thường, tựa như là làn da trắng như tuyết do nhiều năm không phơi nắng. Đường nét khuôn mặt cũng rất đẹp, gần như không lưu lại dấu vết của năm tháng, nhìn thoáng qua dáng dấp thì chỉ quá ba mươi tuổi một chút.

“Giao Phong Tiêu Tiêu ra, ta có thể rút lại lệnh truy sát!” Hiên Viên Triệt chém một nhát thật mạnh, ánh sáng xẹt qua, chỉ nghe tiếng “rắc” giòn tan vang lên. Tiêu ngọc bị chém nứt một đoạn.

“Chân trời góc biển, mặc cho các ngươi truy sát, Chu Hữu Thành ta chưa bao giờ sợ cả!” Chu Hữu Thành quăng tiêu ngọc đã rạn nứt. Cổ tay hắn run nhẹ, rơi ra một thanh loan đao[1].

[1] Loan đao: là một loại vũ khí tựa như thanh đao, tuy nhiên chữ ‘loan’ có nghĩa là công, nên loan đao có mũi đao cong lên trên. 

Loan đao phát ra ánh sáng xanh nhạt như mặt nước hồ bóng loáng. Hắn bứt ra, vung tay đánh thọc sườn. Loan đao tựa như dòng nước chảy, lướt qua ống tay áo của Hiên Viên Triệt, cắt một miếng vải mỏng.

Cánh tay Hiên Viên Triệt chuyển động, trường kiếm quay ngược lại lướt nhanh, đâm ầm vào lưỡi đao của hắn
ta. Thế phòng thủ lúc này biến hóa nhanh chóng, bảo kiếm đâm thẳng nhắm vào ngực Chu Hữu Thành. Đồng thời, tay trái biến ảo thành chưởng đao, giơ cao lên hung ác bổ dọc xuống mặt đối phương!

Chu Hữu Thành kinh hãi với sự biến hóa chiêu thức cực nhanh của hắn, nhưng hắn ta vẫn bình tĩnh đối phó. Hắn ta lật mặt đao trong tay che trước ngực của chính mình, cũng giơ một tay lên đỡ được chưởng đao đang bổ xuống đầu!

Tiếng “Bành” nặng nề vang lên, hai bàn tay đập vào nhau, càng phát ra tiếng vang chấn động. 

Cánh tay hai người lập tức tê dại, cùng lùi một bước.

“Đừng liều mạng với hắn!” Đường Phong Hoa quay trở lại, thấy hai người giằng co không phân thắng thua. Nàng hét lớn: “Ngươi rút lui! Cung thủ lên!” 

Trong lúc nói chuyện, một dải lụa trắng trong tay áo nàng bay ra, như bạch long cưỡi mây vọt lên không. Trong nó ẩn chứa sức mạnh dời núi lấp biển, bao vây Chu Hữu Thành giữa một vòng tròn nho nhỏ.

Hiên Viên Triệt quyết đoán mà thoát thân, rút lui đến bên cạnh nàng.

Cùng lúc đó, ba hàng cung thủ trên mái tường đồng loạt kéo cung bắn tên. Tên bắn ra như cơn mưa xối xả, tất cả đều nhắm về phía dải lụa trắng làm hàng rào xung quanh.

Những cung thủ này đều từng là những tay lão luyện cưỡi ngựa bắn cung trong quân đội. Mỗi mũi tên được
bắn ra đều chuẩn xác không gì sánh được. Cho dù Chu Hữu Thành có công lực thâm hậu hơn nữa, cũng không chống đỡ được lần vây đánh này. Nhưng bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào dữ dội, Chu Hữu Thành dùng loan đao cắt dải lụa trắng. Rồi hắn vọt người bay lên, trên người bị cắm ba mũi tên, máu thấm ướt áo bào!

“Cung đâu!” Đường Phong Hoa lớn tiếng la lên, trên đầu tường liền có người ném một cung tên xuống.

Đường Phong Hoa giơ tay bắt được, cài tên lên dây, kéo căng dây cung, mạnh mẽ thả ra!

“Vút ----“

Xé gió phá cây, mũi tên bay vèo vèo, xuyên qua đám lá
cây dày đặc, đuổi theo phía sau lưng Chu Hữu Thành đang bỏ trốn!

Trong không khí truyền đến tiếng kêu thảm thiết trầm thấp. Chu Hữu Thành trúng tên ở lưng, thương tích nghiêm trọng hơn nhiều so với ba mũi tên trước. Nhưng sức chịu đựng của hắn ta vô cùng đáng sợ. Cơ thể của hắn chỉ thoáng dừng  lại, rồi lại dốc sức chạy như bay. Bước chân lướt qua những ngọn cây trùng điệp, giẫm lên mái ngói thư phòng, liên tiếp phóng lên, tốc độ cực nhanh. Đường Phong Hoa còn chưa kịp bắn ra mũi tên thứ hai, hắn đã ra khỏi tầm bắn.

“Ta đã bố trí người bên ngoài phủ, bọn họ sẽ đuổi kịp.” Hiên Viên Triệt dịu giọng nói với Đường Phong Hoa: “Vừa rồi nàng có bị nội thương hay không? Bách nhi vẫn ổn chứ?”

“Sao ngươi lại đến đây?” Đường Phong Hoa quăng cung tên trả lại cho người ta, sắc mặt thản nhiên đi về phía phòng khách.

“Nàng sai người để lại tờ giấy cho Chu Hữu Nghiệp, thật ra là viết cho Chu Hữu Thành.” Hiên Viên Triệt đi theo bên cạnh, trầm giọng nói rằng, “Cách làm như vậy quá mạo hiểm. Chúng ta còn chưa biết tình hình của Chu Hữu Thành thế nào, lại liều lĩnh chọc giận hắn, chỉ kéo đến sự tập kích đánh lén không lường trước được.”

Đường Phong Hoa đưa mắt liếc nhìn hắn, giọng điệu vẫn
lạnh nhạt như trước: “Đúng là ta đã nôn nóng.” Chỉ khi sự việc xảy ra với chính mình, mới cảm nhận được sự giày vò nội tâm này. Nàng quả thực nóng lòng muốn nhìn thấy Phong Tiêu Tiêu, nóng lòng muốn điều tra rõ chân tướng, nóng lòng muốn biết mẹ ruột của nàng có hận nàng đến mức muốn nghiền xương tán thịt thành tro bụi hay không.

Hiên Viên Triệt không nói thêm lời nào nữa, chỉ quay đầu nhìn những cung thủ vây quanh trên đầu tường. Khi hắn vừa nhận được tin tức, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện. Quả nhiên, Chu Hữu Thành vì trong tờ giấy nàng để lại đã chửi mắng Phong Tiêu Tiêu, nên hắn không chịu đựng nổi mà hiện thân. Hắn cũng nghĩ nàng nhất định đã có sắp xếp từ trước. Nhưng mà, những cung thủ này... là quân Bách Thắng đã xuất ngũ bảy năm trước sao?

Đại sảnh, Đường Bách đang ngủ mê mệt trong lòng Hoa Vô Hoan. Khuôn mặt nhỏ bé trở nên trắng bệch, hàng mi đen rủ xuống, có vẻ lanh lợi mà yếu đuối.

Hiên Viên Triệt đã trông thấy từ xa, trong lòng co thắt đau đớn. Hắn vẫn đến chậm một bước, khiến đứa trẻ này bị thương.

“Vô Hoan, Bách nhi làm sao?” Đường Phong Hoa bước đến, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán cho con trai.

“Không sao đâu.” Hoa Vô Hoan xoay mặt qua nhìn nàng, than thở, “Ngươi dốc hơn phân nửa chân khí cho nó, trái lại càng thúc đẩy nội lực của nó. Sau này nó chỉ cần luyện công nhiều hơn, cho đến khi có thể tự mình vận dụng luồng chân khí kia, thì xem như đã thành cao thủ bé con rồi.”

Đường Phong Hoa thả lỏng cơ mặt liền mỉm cười. So với an nguy của con trai, nàng tổn thất công lực thì có đáng là bao? 

Hoa Vô Hoan mải miết nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt nàng, đáy lòng xẹt qua một tia rung động. Hắn thích nhất là nhìn nàng cười, không phải là nụ cười lành lạnh như sương tuyết thường ngày, mà là nụ cười tươi vui thật tâm với lúm đồng tiền xuất phát từ tận đáy lòng. Nụ cười xinh đẹp đó có thể làm tan chảy mọi băng đá, làm ai nhìn thấy đều mềm lòng, rung động. 

Nàng chưa từng cười với hắn như vậy, đây là vì Bách nhi nên hắn mới có diễm phúc hưởng ké. Chẳng biết đến khi nào, hắn cũng có thể nhận được đãi ngộ giống vậy.

Hiên Viên Triệt chắp tay đứng bên cạnh, không có cảm xúc giống Hoa Vô Hoan. Hắn đã từng thấy nụ cười ngọt ngào này của Phong Hoa, biết rõ nụ cười nàng dành cho người nàng yêu rực rỡ ra sao.

“Bao giờ Bách nhi tỉnh dậy?” Đường Phong Hoa ôm con trai vào phòng ngủ, ngoái đầu lại hỏi.

Hai nam nhân im lặng đi theo bước chân của nàng, Hoa Vô Hoan tiến lên vài bước, mới đáp: “Để nó ngủ ngon một giấc, vài giờ nữa sẽ tự tỉnh dậy.” 

Đường Phong Hoa gật đầu, đến khi vào phòng ngủ, đặt con trai lên trên giường. Nàng xoay người, sắc mặt nghiêm túc, nói khẽ: “Hôm nay Chu Hữu Thành bị trọng thương, hẳn là tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Hắn cần một nơi yên tĩnh để dưỡng thương, biết đâu sẽ tụ họp với Phong Tiêu Tiêu. Truy đuổi sát sao theo hướng này, đừng để hắn chạy thoát.”

“Yên tâm.”

Hai nam nhân đồng thanh trả lời, nói xong còn liếc nhau, rất nhanh quay mặt sang hướng khác.

Đường Phong Hoa thấy thế, nhếch môi cười. Hai nhóm
người của hai người họ, hơn nữa còn có một nhóm quân
Bách Thắng của nàng, Chu Hữu Thành có chạy đằng trời cũng không thoát được. Chỉ là không biết Phong Tiêu Tiêu rốt cuộc đang lẩn trốn ở đâu, lại lặn sâu không thấy sủi bọt như vậy, từ đầu đến cuối đều giấu mặt.

“Phong Hoa! Sức khỏe ngươi vốn đã không tốt, vừa rồi lại tổn hao quá nhiều chân khí, ta e rằng ngươi không trụ được.” Hoa Vô Hoan ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói trước, “Mặc dù ta không bì kịp với nội lực thâm hậu của ngươi, nhưng giúp ngươi vận công chữa thương vẫn có thể đảm đương được. Ngươi ngồi xuống điều tức, ta giúp ngươi một tay.”

“Ngươi đã giúp Bách nhi khai thông chân khí, nếu lại truyền chân khí cho ta, sẽ sức cùng lực kiệt mà ngã quỵ thật đó.” Đường Phong Hoa xua tay cự tuyệt, xem nhẹ sức khỏe của chính mình, “Ta nghỉ ngơi một lúc là ổn.”

“Để ta.” Hiên Viên Triệt chợt lên tiếng, gương mặt tuấn tú vẫn điềm tĩnh, “Ta có nghiên cứu nội công tâm pháp của phái Phạm Thiên, có biết chút ít, có thể giúp nàng mau chóng hồi phục nội lực.”

Sắc mặt Hoa Vô Hoan tối sầm, trong lòng chán nản. Chỉ có thể trách hắn không thèm học võ công phái Phạm Thiên, bây giờ lại để Hiên Viên Triệt chiếm tiện nghi!

Hắn thở chậm lại, mới lên tiếng: “Mạch Sâm luyện võ
chính là bí kíp của phái Phạm Thiên, ta đi gọi hắn đến giúp đỡ.”

Hắn cất bước rời đi, trước khi ra tới cửa hắn lén trừng mắt với Hiên Viên Triệt. Đừng mơ lấy được niềm vui của Phong Hoa, ta không để cho ngươi cơ hội đâu!

Hiên Viên Triệt đưa lưng về phía hắn, đương nhiên không thấy biểu cảm quái gở của hắn. Đường Phong Hoa
nhìn thấy liền cười mím chi, đến ngồi thiền trên giường.

Hiên Viên Triệt trầm mặc đến ngồi bên mép giường, đối diện với cơ thể nàng, bàn tay dán lên lưng nàng.

“Ta muốn đến Hình bộ một chuyến.” Đường Phong Hoa đột nhiên lên tiếng.

“Tĩnh dưỡng xong hẵng nói tiếp.” Hiên Viên Triệt không hỏi lý do, nhẹ giọng thúc giục, “Nhắm mắt, tập trung.”

Đường Phong Hoa nghe lời nhắm mắt lại, tĩnh tâm lắng
động chân khí tương đối hư vô trong cơ thể.

Hiên Viên Triệt cảm thụ được một dòng chân khí chạy tán loạn trong cơ thể nàng. Hắn dồn khí đan điền[2], không nhanh không chậm tụ khí tập trung ở lòng bàn tay, dẫn dắt dòng khí đó quay về đúng vị trí giúp nàng.

[2] Đan điền: vùng dưới rốn.

Không có bao nhiêu người biết, những ngày nàng không còn, hắn từng có một quãng thời gian đã điên cuồng truy tìm tất cả những thứ liên quan đến nàng. Nàng từng nói khẩu quyết[3] bí truyền của phái Phạm Thiên với hắn, còn có một lần ngẫu nhiên nhắc đến bí kíp Phục nguyên tâm pháp. Hắn đều đã sớm thuộc nằm lòng.

[3] Khẩu quyết: trong võ thuật "khẩu quyết" chính là những bí kíp võ công mang tính "mật ngôn, ẩn ngữ" (lời
nói bí mật), được truyền thụ bằng phương pháp rỉ tai và
chỉ những người tâm phúc, người có đầy đủ uy đức mới
được truyền dạy.

Đường Phong Hoa nhắm mắt tĩnh tọa, vẫn chưa cảm thấy cơ thể chống lại chân khí đến từ bên ngoài. Trái lại, bản năng lại cần cù hấp thụ. Luồng khí trong sạch kia dung nhập vào dòng chân khí nóng loạn của nàng, xoa dịu mạch tượng đập loạn, chữa trị nội lực bị hao tổn.

Nửa khắc trôi qua, kết thúc lượt chữa thương điều tức đầu tiên. Hiên Viên Triệt mở mắt, khẽ hỏi: “Vẫn tốt chứ?”

Đường Phong Hoa gật đầu, mệt mỏi lau mồ hôi. Nàng
nghiêng người nằm xuống bên cạnh con trai.

“Trước tiên chỉ mới điều hòa khí tức, vẫn còn hai lần truyền chân khí nữa, nàng mới có thể hồi phục như cũ.”
Hiên Viên Triệt ngưng mắt nhìn một giọt mồ hôi bên thái dương của nàng, bất giác vươn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi.

Đường Phong Hoa nằm nghiêng về phía hắn, không động đậy, cũng không nói gì.

“Phong Hoa, có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?” Hiên Viên Triệt thu tay về, cúi đầu nhìn đầu ngón tay ươn ướt. Hắn chậm rãi co năm ngón tay lại, lòng bàn tay nắm chặt. Chỉ là vệt mồ hôi, không phải là vết máu.

Hắn không dám tưởng tượng nếu hắn đến trễ một khắc thôi, thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nào nữa.

“Chuyện gì?” Đường Phong Hoa hờ hững hỏi, không nhìn cử động của hắn.

“Lần sau trước khi hành sự, nàng có thể bận tâm đến an
toàn của nàng trước tiên, đừng kích động, đừng hấp tấp.” Mỗi khi thấy nàng gặp nạn một lần, thì trái tim hắn lại một lần đau đớn. Rất muốn giây nào phút nào cũng giam cầm nàng ở bên cạnh hắn, quay đầu là có thể thấy được, thò tay là có thể chạm được.

“Ngươi đang chỉ trích ta lỗ mãng kích động?” Đường Phong Hoa chống người ngồi dậy, dựa vào đầu gường, lạnh nhìn hắn.

“Không phải chỉ trích, là thỉnh cầu.” Hiên Viên Triệt không buồn không giận. Đôi mắt đen sâu hun hút vẫn dán chặt vào nàng.

“Vì Bách nhi, sau này ta sẽ hành sự cẩn thận hơn gấp bội.” Đường Phong Hoa trả lời lấp lửng, nước đôi.

Hiên Viên Triệt không truy hỏi đến cùng. Bất luận là vì bản thân nàng, hay là vì Bách nhi, hoặc là vì bất kỳ người nào, chỉ cần nàng bình an là đủ rồi.

“Tiếp tục đi.” Đường Phong Hoa ngồi thẳng dậy, quay người đưa lưng về phía hắn. Nàng không muốn tiếp tục cuộc đối thoại ấm áp kiểu này.

Hiên Viên Triệt xưa nay kiệm lời, đặc biệt không giỏi nói mấy lời yếu đuối thế này. Thấy nàng trực tiếp cắt đứt cuộc nói chuyện này, hắn cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.

Dáng người của nàng luôn luôn thẳng lưng, mảnh mai
nhưng không yếu ớt. Hắn nhìn chăm chú, đưa tay áp sát sau lưng nàng. Vài lọn tóc dài suôn mượt của nàng rơi rớt trên cánh tay hắn, đen nhánh sóng sánh. Tôn lên làn da màu lúa mạch của hắn, đặc biệt kiều diễm.

Thất thần trong giây lát, hắn thu lại tâm tư, lần thứ hai vận khí chữa thương cho nàng.

Lúc Hoa Vô Hoan dẫn theo Mạch Sâm quay lại, hắn thấy hai người trên giường đang hết sức chú tâm vận công, đứa trẻ nằm phía bên kia giường. Một cảnh hài hòa ấm áp như vậy làm trái tim hắn nhói đau.

“Công tử?” Mạch Sâm khẽ giọng gọi hắn.

“Thôi vậy, không nên quấy rầy bọn họ.” Hoa Vô Hoan đóng cửa lại, bĩnh tĩnh đi ra ха.

Trong khoảng sân trống trải trước tiền viện, Hoa Vô Hoan dựa lưng vào tảng đá giả sơn. Hắn xé từng chút từng chút xé cánh hoa sen. Hắn không thích mùi vị đố kị, thế nhưng hắn không lừa được chính mình. Hắn đố kị Hiên Viên Triệt là phu quân của Phong Hoa, càng đố kị Hiên Viên Triệt là phụ thân của Bách nhi. Còn hắn, chỉ là một người ngoài, nhiều lắm cũng chỉ là bạn thâm giao bạn tri kỉ của Phong Hoa, là sư phụ trên danh nghĩa của Bách nhi mà thôi.

“Công tử.” Ánh mắt Mạch Sâm lướt qua những cánh hoa bị hắn xé rơi rớt trên mặt đất, cất giọng nói trong veo đều đều, “Mỗi người đều có quá khứ, quá khứ bất hạnh không nên kéo dài đến tương lai. Nếu công tử thích Phong cô nương, thì nên nỗ lực giành lấy. Có một số chuyện, nếu không nói ra, thì chỉ có một mình mình biết.”

Hoa Vô Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khẽ quát: “Ngươi đang nói xằng bậy gì đó?”

Mạch Sâm nhìn đàn cá chép tung tăng trong hồ dưới hòn giả sơn, giọng điệu bình thản mà sâu sắc: “Mạch Sâm chỉ
là thấy công tử hợp với Phong cô nương hơn là hoàng đế bệ hạ. Mặc dù Phong cô nương trời sinh thiện chiến, nhưng nàng cuối cùng vẫn chỉ là một nữ tử, chiến trường không phải là chốn đi về của nàng. Nếu như nàng ở bên hoàng đế bệ hạ, có thể sẽ phải lĩnh binh chinh chiến Nguyên Triều, khai sáng một thời đại hoàng kim. Thế nhưng vinh quang hiển hách không đồng nghĩa với hạnh phúc, lưu danh muôn đời cũng chỉ là hư danh như mây trôi nước chảy mà thôi.”

Hoa Vô Hoan bị những lời nói của cậu ta làm cho đáy
lòng xao động, nhưng cũng có phần ngập ngừng, khẽ nói: “Bao bọc Phong Hoa trong một tòa phủ đệ vàng son lộng lẫy, cũng chưa chắc nàng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nàng là người tài giỏi, cần có thế giới rộng lớn hơn.”

Mạch Sâm không bình luận gì thêm. Trang Tử không phải là cá, làm sao biết cá có vui[4]. Nói không chừng Phong cô nương không có hoài bão to lớn công thành chiếm đất, mà lại muốn an hưởng cuộc sống bình yên, vui vẻ. 

[4] Câu này xuất phát từ câu chuyện sau. Khi Trang Tử và Huệ Tử dạo chơi trên cầu sông Hào. Trang Tử nói: “Cá du dạo chơi thong thả, đó là niềm vui của cá.” Huệ Tử hỏi: “Anh không phải là cá, sao biết cá có vui?” Trang Tử đáp: “Anh không phải là tôi, sao biết tôi không biết niềm vui của cá?” Huệ Tử trả lời: “Tôi không phải là anh, không biết anh đã đành. Nhưng anh vốn không phải cá, thì hẳn là anh không biết được niềm vui của cá.” Trang Tử đáp lại: “Xin nói lại từ đầu. Anh hỏi tôi ‘sao biết được cá có vui’, thế là anh đã biết tôi biết mà hỏi tôi. Tôi thì biết điều đó trên sông Hào này.” Câu này được hiểu là chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ ràng, người ngoài cuộc chỉ phỏng đoán thôi.

Tâm tư của cậu ta chỉ hy vọng nàng sống hạnh phúc bình an, chỉ đơn giản như vậy thôi. 

Hoa Vô Hoan nhắm mắt lại, trước khi khép hoàn toàn
còn liếc qua khuôn mặt nho nhã ôn nhu như ngọc thạch
của Mạch Sâm. Hắn xưa nay luôn nắm phương châm đã dùng người thì tin tưởng không chút nghi ngờ. Hắn cũng tin Mạch Sâm không có suy nghĩ gian dối. Nhưng sự quan tâm của Mạch Sâm đối với Phong Hoa, dường như vượt qua mức bình thường.

“Mạch Sâm, ngươi thành thật cho ta biết. Không phải ngươi đã thích Phong Hoa rồi đấy chứ?”

“Hả?”

Chàng thiếu niên sững sờ, sắc mặc lộ vẻ giật mình hiếm thấy.

“Bị ta nói trúng tim đen rồi?” Hoa Vô Hoan hầm hừ vài tiếng, một tay vỗ lên bả vai yếu ớt của cậu ta, “Cậu nhóc, cuối cùng cũng động tâm rồi!”

Chàng thiếu niên mặt đỏ cả lên, buột miệng phản bác: “Không! Ta không có thích nàng!”

Nhìn vẻ mặt quái dị, Hoa Vô Hoan càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình, nhướn mày nói rằng: “Thích một người không có sai, ngươi không cần phải thẹn thùng che giấu. Có tình cảm với Phong Hoa, cũng xem như ngươi có mắt nhìn người!”

Chàng thiếu niên dịch người né cánh tay của hắn, cất bước bỏ đi, thoạt nhìn giống như là thẹn quá hóa giận.

Hoa Vô Hoan ở sau lưng cậu ta bật cười ha hả, vừa cười vừa nói: “Tiểu tử, Phong Hoa không hợp với ngươi. Ngươi vẫn nên ra ngoài nhiều để gặp gỡ tiếp xúc với nhiều mỹ nhân hơn đi!”

Chàng thiếu niên hấp tấp bỏ đi, mặt mày thanh tú gần như méo mó. Cậu ta thích Đường Phong Hoa? Đúng là chuyện hoang đường nhất trên đời này!

Hai người trong phòng ngủ vận công xong, chân vừa mới đạp lên bậc thềm trước phòng, đúng lúc nghe tiếng cười của Hoa Vô Hoan.

Hiên Viên Triệt cúi đầu nhìn Đường Phong Hoa, có vẻ chế nhạo.

Đường Phong Hoa đằng hắng giọng, đi về phía Hoa Vô Hoan, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Vô Hoan, ngươi đừng trêu chọc Mạch Sâm.”

“Được, được rồi!” Hoa Vô Hoan cười khà khà, “Chàng trai đó da mặt mỏng, ta hiểu mà.”

“Ta nghĩ, cậu ta không có tình cảm với ta.” Ánh mắt Đường Phong Hoa dõi theo hướng Mạch Sâm rời đi, đôi
mắt chợt lóe tia sáng khác thường.

“Ngươi không nên xem nhẹ bản thân.” Hoa Vô Hoan cà
lơ phất phơ mà dò xét nàng, nói như trêu ghẹo, “Ngươi
xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn, xinh đẹp tuyệt trần. Có nam nhi nào thấy ngươi mà không tim đập chân run cơ chứ? Đừng nói Mạch Sâm vì ngươi mới biết yêu, ta cũng khó kìm lòng nổi à!” 

Hắn hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến một nam nhân khác cũng đang ở đây, vừa cười vừa giỡn, “Phong Hoa, nếu ngươi có muội muội thì tốt rồi, có thể gọi là vô song.
Ngươi thì gả cho ta, muội muội ngươi lấy Mạch Sâm, thì đúng là một viễn cảnh hoàn mỹ!” 

Đường Phong Hoa gần như trợn tròn muốn rớt tròng mắt ra ngoài. Công phu mồm mép của Hoa Vô Hoan thật là càng ngày càng lợi hại.

“Ngươi im lặng chính là đồng ý rồi!” Hoa Vô Hoan vỗ tay một cái, sảng khoái tuyên bố, “Việc này xem như đã quyết định! Ngươi gả cho ta, chúng ta sẽ tìm một nữ tử xinh đẹp nhận làm nghĩa muội, gả cho Mạch Sâm, một nhà thân thích!”

Đường Phong Hoa nheo mắt, rất là bất lực với sức tưởng tượng ngựa thần lướt gió tung mây của hắn.

Khóe mắt Hoa Vô Hoan liếc Hiên Viên Triệt, nhìn hắn ta không động đậy, khẽ hừ một cái. Hôm nay không làm ngươi bực bội đến chết, một ngày nào đó sẽ khiến ngươi tức giận giậm chân!

Thấy bộ dạng không đứng đắn của Hoa Vô Hoan, Đường Phong Hoa cũng  lười chẳng muốn nói về chuyện này, chỉ nói: “Ta muốn đến Hình bộ một chuyến, phiền ngươi và Mạch Sâm thay ta chăm sóc Bách nhi.”

“Bây giờ?” Hoa Vô Hoan giật mình, không khỏi cau chặt hai hàng lông mày, lo lắng hỏi, “Ngươi đã khôi phục thể lực?”

“Ừ.” Đường Phong Hoa cũng không muốn giải thích nhiều, thật ra chính nàng cũng tự cảm thấy bất ngờ. Nàng vốn tưởng rằng phải tìm sư huynh giúp đỡ mới có thể khôi phục nội lực, không lường được Hiên Viên Triệt lại hiểu rõ tâm pháp Phục nguyên của phái Phạm Thiên.

Hoa Vô Hoan lại liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt, trong lòng thầm mắng: Lần này là bản công tử đây rộng lượng, không tranh giành với ngươi. Lần tới ngươi đừng hòng dễ dàng lập công!

Đường Phong Hoa và Hiên Viên Triệt rời Hoa phủ, ghé qua quán rượu Thượng rồi mới đến Hình bộ. Hoa Vô Hoan chỉ cho rằng bọn họ có chuyện cần gặng hỏi chị em nhà họ Vệ, hoàn toàn không ngờ đến Thượng Vô Tà đã ra đòn gian xảo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play