Đường Phong Hoa tịnh dưỡng vài ngày, tinh thần tốt hơn nhiều. Ngày hôm đó nàng nhận được thư mời của Thượng Vô Tà, mời nàng đến quán rượu tụ tập. Nàng mang theo một ít điểm tâm, rồi đến nơi hẹn.
Lầu hai của quán rượu là một căn phòng, Thượng Vô Tà sống ở đó. Bên cạnh cửa sổ sát đường cái có kê một chiếc bàn dài. Lúc Đường Phong Hoa đến nàng ta đang uống rượu một mình.
“Vô Tà, ban ngày ban mặt mà ngươi cũng uống rượu?” Đường Phong Hoa vừa cười vừa đi vào, đặt hộp thức ăn lên bàn trà.
“Đây là rượu hoa quế ta mới ủ, mùi hương thơm mát dễ chịu. Nào, tới đây uống với ta một chén!” Thượng Vô Tà nhiệt tình kéo Đường Phong Hoa ngồi xuống, rót ra một chén rượu nhỏ, đưa tận tay nàng.
“Tửu lượng của ta không tốt lắm, chỉ có thể uống với ngươi một chén này.” Đường Phong Hoa nâng chén kính nàng ta, uống một ngụm nhỏ.
Thượng Vô Tà cũng không để ý lắm, tự mình rót rượu, tự mình uống. Nàng ta biếng nhác dựa mình bên song cửa
sổ, tầm mắt xa xăm nhìn đường cái bên dưới, mở miệng hỏi: “Phong Hoa, ngươi quyết định cần trái tim của Vệ Tử Diên làm thuốc sao?”
“Không.” Thấy nàng ta đi thẳng vào vấn đề, Đường Phong Hoa cũng đáp rất rạch ròi, “Ta đã khuyên Vô Hoan bỏ cách làm đó.”
“Hoa Vô Hoan đó...” Thượng Vô Tà hừ giọng, phản đối: “Cho dù chính miệng hắn đáp ứng ngươi, cũng khó đảm bảo hắn sẽ không tự mình lén lút hành sự.”
“Vệ Tử Diên bị nhốt trong đại lao Hình bộ, dù cho Vô Hoan muốn đem nàng ta chế thành thuốc cũng không phải là chuyện đơn giản.” Đường Phong Hoa mỉm cười nói, “Huống hồ, hắn đã nhiều ngày bận xử lý chuyện vận
chuyển lương hướng, không có cách nào phân thân được đâu.”
“Hắn chưa có hành động sao?” Thượng Vô Tà xoay mặt qua. Đôi mắt đẹp phát sáng lung linh, vui vẻ cười nói, “Vậy thì dễ xử rồi!”
“Chuyện gì dễ xử?” Đường Phong Hoa thắc mắc.
“Thật ra, ta không tán thành chuyện móc tim người để chế thuốc.” Thượng Vô Tà hai tay chống cằm, nhìn nàng chăm chú, “Phong Hoa, nếu như ngươi không sốt ruột về bệnh tình của mình, chúng ta đến Hình bộ tìm Vệ Tử Diên đi!”
“Sao phải đi tìm nàng ta?” Đường Phong Hoa càng thêm nghi ngờ.
“Ta biết ngươi có lệnh bài thông hành vua ban.” Thượng Vô Tà cười có chút giả dối, “Có lệnh bài đó trong tay, chúng ta có thể đến Hình bộ thăm phạm nhân. Chỉ cần hạ độc Vệ Tử Diên, làm cho trái tim nàng ta dần dần suy kiệt, thì sẽ không thể dùng để chế thuốc được nữa.”
Đường Phong Hoa nhíu mày, những lời này thật là quái dị.
Thượng Vô Tà vội vã giải thích: “Chỉ là thuốc độc mãn tính, Vệ Tử Diên cho đến khi bị hành hình sẽ không phát hiện ra. Đối với nàng ta không có hại chỗ nào, nhưng lại có thể cứu nàng ta thoát khỏi cảnh bị xẻo tim.”
Đường Phong Hoa nhìn kỹ nàng ta như muốn bới lông
tìm vết, cười hỏi: “Ngươi để tâm chuyện của Vệ Tử Diên như vậy, là vì cớ làm sao?”
Thượng Vô Tà ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời: “Thầy thuốc có trái tim phụ mẫu. Ta không muốn chuyện tàn ác vô nhân đạo xảy ra.”
Đường Phong Hoa từ chối cho ý kiến, chỉ cười không nói.
Thượng Vô Tà bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Được rồi, ta nói thẳng với ngươi vậy. Ta và chị em nhà họ Vệ từng có quan hệ cá nhân. Các nàng ấy từ nhỏ đã làm nô tì trong nhà Hiên Viên. Khi đó Thượng gia và Hiên Viên gia cũng có qua lại, ta và các nàng ấy coi như là người quen cũ. Tuy rằng các nàng ấy lầm đường lạc lối, nhưng bây giờ đã nhận được báo ứng cần có. Ta không hy vọng đến thời khắc sau cùng còn xảy ra chuyện bi thảm nữa.”
Đây là nói thật. Nhưng nói thật chưa hẳn là sự thật.
Thượng Vô Tà hơi buông mí mắt xuống, nhằm che đi ánh mắt của mình.
Thấy nàng ta dường như buồn bã, Đường Phong Hoa không tiện từ chối. Trên thực tế, mặc dù nàng đã khuyên can Vô Hoan, nhưng Vô Hoan chưa từng nói đồng ý, hắn chỉ nói hắn tự biết cân nhắc.
“Phong Hoa, ngươi ấm ức khi theo ta đến Hình bộ sao?” Thượng Vô Tà ngước đôi mắt long lanh ánh nước, trong đó bao hàm cả ánh mắt chờ mong, trong suốt ngây thơ giống như tên của nàng ta.
Đường Phong Hoa không khỏi thở dài. Đi một chuyến thì đi một chuyến. Nàng vốn không có muốn khoét trái tim của Vệ Tử Diên.
Thượng Vô Tà thấy nàng ngầm đồng ý, khóe môi cong lên lộ nụ cười vui vẻ. Nàng ta nắm tay nàng, hấp tấp kéo ra ngoài.
“Đi thôi, bây giờ chúng ta phải đến Hình bộ!”
“Hiện ta không mang lệnh bài theo bên người, tối nay ta qua đây tìm ngươi.” Đường Phong Hoa theo nàng ta xuống lầu, trước khi rời đi bỗng nhiên đặt câu hỏi, “Lệnh bài thông hành kia có trọng lượng thế nào?”
Thượng Vô Tà tiễn nàng ra khỏi quán rượu, cười hì hì đáp: “Tự ngươi đi hỏi Hiên Viên huynh à.” Đổi lại buổi
tối cũng được, nàng ta có thể sớm thông báo cho Hiên Viên huynh, nhân tiện tặng một món quà cho đôi vợ chồng nhà bọn họ.
Đường Phong Hoa nhướn mày, không hỏi nữa, nhanh bước rời đi.
***
Đường Phong Hoa trở lại Hoa phủ, Mạch Sâm liền ra
chào đón.
“Phong cô nương, có tin tức của Chu Hữu Thành.” Sắc mặt của chàng thiếu niên đó vẫn dịu dàng bình tĩnh, trước sau như một. Hắn dịu giọng nói: “Sáng nay, Chu
Hữu Thành có gặp mặt Chu Hữu Nghiệp ở ngôi miếu hoang, phát giác bị theo dõi, lập tức chạy trốn. Theo sự phân phó của cô nương, người của chúng ta không truy kích, chỉ lưu lại tờ giấy cho Chu Hữu Nghiệp.”
Vẻ mặt Đường Phong Hoa trầm trọng, thấp giọng nói:
“Đã bứt dây động rừng, Chu Hữu Thành có thể tìm đến cửa bất cứ lúc nào. Mạch Sâm, ngươi đi mời công tử hồi phủ, cần phải bảo vệ Bách nhi an toàn.”
“Vâng.” Mạch Sâm gật đầu, khẽ ngước mắt, nhỏ giọng dặn dò một câu, “Cô nương tự mình cũng phải hành sự cẩn trọng.”
Đợi Mạch Sâm ra khỏi phủ, Đường Phong Hoa về phòng
lấy lệnh bài, rồi đến gặp con trai.
Đường Bách hiếm khi ngồi ngay ngắn sau bàn trong thư phòng. Cậu bé cầm một quyển sách dày trên tay, miệng đọc thành tiếng, chuyện lạ vô cùng.
“Bách nhi, con đang đọc sách sao?” Đường Phong Hoa vào phòng, nghe thấy những âm ê a, không khỏi kinh ngạc.
Đường Bách ném sách xuống bàn, chân đạp bàn bay qua nó. Cậu chạy về phía mẹ cậu, vừa chạy vừa phàn nàn: “Rất nhiều chữ không biết! Mẹ, mẹ mời một phu tử về cho Bách nhi đi!”
Đường Phong Hoa càng kinh ngạc hơn nữa. Con trai luôn luôn không thích đọc sách luyện chữ, chỉ thích nghe người ta kể chuyện. Hôm nay trúng gió ở đâu sao?
Đường Bách lay ống tay áo của mẹ, nói bằng giọng điệu trẻ con: “Tiểu Hoa nói, nếu con muốn làm hoàng đế, thì
phải biết rất nhiều chữ. Mẹ, tiểu Hoa có gạt con hay không?”
Đường Phong Hoa bật cười: “Sư phụ không có lừa con, sau này mỗi đêm trước khi đi ngủ mẫu thân sẽ tự mình dạy con biết chữ.”
Đường Bách nhảy nhót vỗ tay: “Còn kể chuyện nữa! Con muốn mỗi đêm đều được nghe chuyện đại tướng quân đánh trận!”
Đường Phong Hoa đưa tay nhẹ vuốt khuôn mặt cậu bé, rồi ngồi chồm hổm, ôn nhu hỏi: “Bách nhi, con thực sự muốn làm hoàng đế sao?”
“Muốn.” Đôi mắt Đường Bách như hai ngôi sao, phát sáng long lanh, “Hoàng đế và đại tướng quân đều giống
nhau, nắm quyền sinh sát trong tay. Đợi đến khi con làm hoàng đế, thì sẽ thay mẹ giết sạch tất cả người xấu!”
“Nếu như mẹ mong muốn con làm một người bình thường, chỉ lo cơm ăn áo mặc, không có quyền thế hiển hách, con sẽ thất vọng sao?” Thanh âm của Đường Phong Hoa dịu nhẹ, nhưng tựa như đang nói chuyện với người lớn, nghiêm túc vô cùng. “Ở vị trí càng cao, trách nhiệm con mang trên vai càng nặng. Khi con trở thành vua của một nước, con nhất định phải gánh vác trách nhiệm lo cho con dân có cuộc sống yên ấm. Con không bao giờ có thể tùy tiện làm bậy, không thể tự do tự tại nữa, con bằng lòng ư?”
Đường Bách nghe nửa được nửa mất, lơ mơ hỏi lại:
“Không phải hoàng đế là lớn nhất sao ạ? Vì sao không thể tự do tự tại?”
Đường Phong Hoa lắc đầu, không nói tiếp. Con trai còn nhỏ, những điều đó không phải là vấn đề con nhỏ nên nghĩ đến.
“Mẹ ơi.” Đường Bách lắc lư tay nàng, hỏi ngược lại, “Vậy chờ Bách nhi đoạt được ngai vàng hoàng đế, thì để mẹ làm hoàng đế, vậy có được không ạ?”
Đường Phong Hoa nghiêm mặt, lại lần nữa khẽ trách mắng, “Những lời này không được nói lại lần nào nữa.”
Đường Bách chép miệng, không hiểu những vẫn gật đầu.
Đường Phong Hoa nắm bàn tay nhỏ bé của con trai, dắt ra khỏi thư phòng. Ánh mặt trời bên ngoài đang rực rỡ nhất, tiếng ve sầu râm ran kéo dài liên tục.
Buổi trưa ngày hè oi ả, không có gió thổi, nhưng lá cây rung động xào xạc. Đường Phong Hoa biến sắc, nắm thật chặt tay của con trai.
Tới nhanh như vậy sao! Chu Hữu Thành kia chưa giết được nàng, quả nhiên là chưa từ bỏ ý định!
Đột nhiên “vút” một tiếng, một chiếc phi tiêu xuyên không bắn thẳng vào giữa ấn đường của Đường Phong Hoa!
Đường Phong Hoa kéo con trai vào vòng tay của mình, xoay người nhảy lên, đứng trên nóc nhà thư phòng.
“Nghe nói ngươi muốn gặp ta.” Giọng nói âm u lạnh lẽo nổi lên, áo bào trên đỉnh một gốc cây đại thụ trước đình viện phấp phới.
“Cuối cùng ngươi cũng chịu lộ diện.” Đường Phong Hoa
đứng ở mái hiên, hét lớn ra xa: “Phong Tiêu Tiêu đang ở đâu?”
“Ngươi chính là Đường Phong Hoa.” Giọng nói của người bên phía kia càng thêm lạnh giá, mơ hồ lộ ra sát khí, “Lại dám nói xằng nói bậy lừa bịp đệ đệ của ta. Ngươi và phụ thân ngươi đều vô sỉ như nhau!”
“Ngươi đã biết ta là Đường Phong Hoa, thì cũng đã biết Phong Tiêu Tiêu là mẹ ruột của ta.” Đường Phong Hoa đè nén tâm tình, lạnh lùng nói “Bà ta không dám gặp ta, cho nên phái ngươi ra mặt?”
“Không dám? Nực cười! Nàng căn bản không muốn nhìn thấy ngươi!” Người nọ giễu cợt, “Ngươi vốn không nên có mặt trên đời này. Nếu không phải Đường Xích Hạo chiếm đoạt, thì Tiêu nhi sao lại mang thai ngươi chứ?”
“Bất kể Phong Tiêu Tiêu có sẵn lòng hay là không muốn, bà ta chung quy vẫn là người đã sinh ra ta. Ta không yêu cầu bà ta hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ. Chí ít thì, bà ta không nên vô nhân đạo đi tìm người để cưỡng bức ta như vậy!” Trong đôi mắt đẹp của nàng dâng lên sự tức giận lẫn nghiêm túc, lại khó nén nỗi lòng đau đớn bốc lên.
“Mọi chuyện đều do ta làm, ngươi đừng sỉ nhục nàng!”
Người kia quát lớn, ngắt lá cây ném đi, chiếc lá như đao sượt qua bên gò má Đường Phong Hoa, vài sợi tóc đen rơi xuống đất.
Đường Phong Hoa tâm tình chấn động. Nội lực của người này quá thâm hậu. Phiến lá kia như tia chớp, nàng khó khăn lắm mới nghiêng mặt tránh được, chỉ cách một cự li rất nhỏ.
Giữa mấy câu đối thoại, trong ngoài vườn đều đã có người bao vây. Những cung tiễn chống trên đầu tường, mũi tên lóe sáng dưới ánh mặt trời. Chu Hữu Thành lại không mảy may sợ hãi, cầm tiêu lên thổi. Âm sắc chọc khủng bầu không khí ngày hè oi bức. Trong tiếng tiêu réo rắt ẩn chứa sát khí vô hình, thâu hồn đoạt phách!
Có mấy người trên mái tường ngã xuống bình bịch, nhất định là do không chống lại nổi tiếng tiêu mà ói máu thân rơi.
Màng tai Đường Phong Hoa chấn động, vận chân khí bảo vệ tâm mạch. Một tay kéo con trai ra sau lưng, rót phân nửa chân khí vào cơ thể cậu bé.
Tiếng tiêu du dương trong vắt như kẹp trong đó vô số lưỡi dao sắc bén, tàn bạo không sao kể xiết. Lồng ngực Đường Phong Hoa phập phồng, khí bẩn dâng trào cuồn cuộn, một ngụm máu tươi chậm rãi trào ra khỏi khóe môi. Nàng không ra tay phản kích, luồng chân khí kéo từ người nàng qua lòng bàn tay truyền vào trong cơ thể con trai, chỉ vì muốn bảo vệ cậu bé chu toàn.
Một bên tường vây, mũi tên phóng ra như nước thủy triều, tất cả đều nhắm vào người nọ trên cây. Tiếng tiêu của người đó dừng lại, phi thân xuống chỗ góc chết trên hành lang gấp khúc. Hắn ta vận khí thổi tiêu ngọc lần nữa. Tiếng tiêu lần này so với lần trước càng thêm trong veo, nốt nhạc đâm thẳng lên chín tầng mây.
Đường Phong Hoa vã mồ hôi đầy trên trán, cơ thể mỏng manh hơi lung lay, nàng liền ngồi xếp bằng trên mái ngói. Khuôn mặt của Đường Bách trắng bệch, nếu không nhờ nàng tận lực bảo vệ, e rằng cậu bé đã chấn động vỡ mạch máu rồi. Tiếng tiêu càng lúc càng sắc nhọn, Đường Phong Hoa càng thêm lo lắng trong lòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng nàng và Bách nhi tai vạ khó tránh!
Nàng đang định liều mạng đọ sức, bỗng nhiên một thân ảnh như chim ưng bay đến, xẹt qua trước mặt nàng!
“Chu Hữu Thành...” Tiếng thét rúng động, ẩn chứa mười phần nội lực, vừa hay đối kháng với tiếng tiêu.
Tiếng tiêu bị phá rối, uy lực giảm mạnh. Người vừa tới nhân cơ hội đó ra tay tấn công trước. Bảo kiếm rút ra khỏi vỏ tỏa ra khí lạnh âm u. Một nhát chém lên chiếc tiêu ngọc trên tay Chu Hữu Thành, tiếng keng giòn tan vang lên!
Chiếc tiêu kia không biết được làm từ loại ngọc nào, rắn chắc thắng sắt. Chu Hữu Thành lấy tiêu đỡ kiếm, cười lạnh nghênh chiến.
Đường Phong Hoa ôm con trai nhảy khỏi nóc nhà, vội vàng lùi xa, không có tâm trạng tham chiến. E là Bách nhi không chịu được nữa!