“Ngươi có quan hệ thế nào với Phong Tiêu Tiêu?” Đường Phong Hoa trực tiếp đi đến trước mặt Chu Hữu Nghiệp, ánh mắt lạnh thấu xương đâm thẳng vào mắt hắn ta.

Chu Hữu Nghiệp nhìn nàng sững sờ, giật mình há mồm: “Ngươi... sao ngươi lại giống như vậy?”

“Giống ai? Giống Phong Tiêu Tiêu?” Đường Phong Hoa nheo mắt, vẻ thâm hiểm xẹt qua, đột nhiên nói, “Ngươi không nhận ra ta đã dịch dung sao?”

“Dịch dung?” Chu Hữu Nghiệp nhìn nàng chằm chặp, có phần giật mình trầm trọng. Rất giống, cực kỳ giống Phong Tiêu Tiêu, chỉ khác biệt ở chỗ nữ tử này trẻ tuổi hơn mà thôi.

“Phong Tiêu Tiêu đoạt đi nam nhân ta thích!” Đường Phong Hoa mắt cũng không chớp một cái, nói dối như
cuội, “Phu quân của nàng ta Đường Xích Hạo, đến nay vẫn không chịu lấy ta, một lòng nhớ đến nữ nhân Phong
Tiêu Tiêu kia! Ta muốn quyết chiến với Phong Tiêu Tiêu, có ả ta không có ta!”

Chu Hữu Nghiệp càng thêm hoang mang, hoài nghi nói, “Nữ tử mà ca ca ta muốn đối phó, nghe đâu cũng có dáng dấp y như Phong Tiêu Tiêu. Ngươi...”

“Ta chưa từng gặp Phong Tiêu Tiêu, đây là bắt chước dịch dung theo nàng kia mà ngươi nhắc đến.” Đường Phong Hoa đưa ngón tay chạm vào mặt, giống như muốn kéo xuống một lớp mặt nạ da người. Nhưng nàng chợt dừng lại, cuồng ngạo nói, “Ta hà tất phải làm ngươi tin tưởng! Ngươi không nói Phong Tiêu Tiêu ở đâu, ả ta sớm muộn gì cũng tìm đến ta mà thôi!”

Cố tình bày bố mê trận, Đường Phong Hoa phất tay áo xoay người, nói với Hiên Viên Triệt, “Thả hắn, nếu Phong Tiêu Tiêu có gan tự mình ra mặt, thì sẽ hiện thân. Còn nếu ả ta vẫn một mực trốn tránh, chỉ khiến người ta khinh thường!”

Mẫu thân không thừa nhận nàng, nàng cũng không nhận! 

Hiên Viên Triệt gần như muốn thở dài. Sớm biết như thế này, thì vừa nãy hắn nói hết cho rồi. Bây giờ nàng chữa lợn lành thành lợn què.

“Thả người!” Hắn vung tay lên, hai người mặc đồ đen lặng lẽ tiến lên, cởi dây trói cho Chu Hữu Nghiệp.

Chu Hữu Nghiệp vừa được tự do, vội bỏ chạy, nghiêng ngả đâm đầu vào cửa quán rượu, chạy bán sống bán chết không dám dừng lại nửa bước.

Hiên Viên Triệt ra hiệu với mấy người áo đen. Mấy người đó lướt người đuổi theo, bóng đen hòa vào bóng đêm, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Bàn rượu trong góc, Hoa Vô Hoan than thở: “Phong Hoa, ngươi xốc nổi quá. Chu Hữu Thành kia là tình nhân của Phong Tiêu Tiêu. Hắn ta đối phó với ngươi, là hận phụ thân ngươi chiếm đoạt Phong Tiêu Tiêu.”

Còn vế sau của câu nói, hắn không đành lòng nói tiếp. Sự tồn tại của Phong Hoa là sỉ nhục lớn nhất trong cả cuộc đời của Phong Tiêu Tiêu. Nó luôn nhắc nhở bà ta từng có một quá khứ như ác mộng. Có thể Phong Tiêu Tiêu cho rằng, diệt trừ Phong Hoa, chẳng khác nào thanh trừ được vết nhơ trong cuộc đời của bà ta.

Đường Phong Hoa ngẩng đầu cười lạnh, nói: “Ta không muốn biết tình hình của bà ta, chỉ muốn biết bày bố chuyện cường bạo kia có phải do bà ta đứng sau sai khiến hay không.” Còn có, sự việc bi thảm bảy năm trước nữa!

“Chu Hữu Thành đang ở tại Kim Lăng, nhất định có thể
tìm ra.” Hiên Viên Triệt liếc mắt ngóng nhìn nàng. Thấy sắc mặt nàng cứng rắn tựa băng đá, hắn muốn đưa tay vỗ về bả vai nàng, cuối cùng lại thôi. Tính tình của Phong Hoa kiên cường, không muốn để lộ chút yếu đuối nào trước mặt người khác. Nhưng mà, càng kiên cường càng dễ sụp đổ...

Đường Phong Hoa nhắm hờ mắt, trầm mặc mà giấu nắm
tay ở sau lưng. Nàng vẫn giữ lại nhân lực của quân Bách Thắng, chưa hề động đến. Hiện tại là lúc cần điều động một ít đến giúp đỡ. Cho dù phải đào lên ba thước đất, nàng cũng muốn khai quật Phong Tiêu Tiêu lên!

Ba nghìn năm trăm người của quân Bách Thắng, đều là một tay nàng huấn luyện cất nhắc. Tất cả bọn họ đều là những con người kiên cường sắt đá đã cùng sống cùng chết với nàng. Lúc nàng “chết”, họ theo quân tiến đánh Kim Lăng, luận về công trạng đều đáng được khen thưởng, nhưng lúc đó cả tập thể cùng khẩn cầu được xuất ngũ về lại quê hương. Nàng sống ở Phồn hoa cốc bảy năm, có liên lạc thư từ với lão Trần. Nàng dần dần cũng biết được, hóa ra tất cả mọi người đều vì chuyện của nàng mà lòng nguội lạnh, tự nguyện bỏ xuống công lao vinh hiển, ẩn cư ở khắp nơi.

“Phong Hoa, nàng theo ta ra đây một lát.” Hiên Viên Triệt bỗng nhiên cầm cổ tay nàng, kéo ra ngoài sân phía sau phòng khách lớn.

Đường Phong Hoa không nói một lời, lẳng lặng đi theo hắn đến khoảng sân trống.

Bên bức tường đá xanh đen, mấy nhánh cây đại thụ rướn thân vào trong. Sương sớm trong veo đọng trên lá cây. Một cơn gió nhẹ thổi qua, liền có những giọt sương nhẹ nhàng rơi, tựa như những giọt nước mắt trong veo.

Đường Phong Hoa đưa tay hứng những giọt sương đêm, nhìn giọt nước lăn tròn trong lòng bàn tay.

“Phong Hoa.” Hiên Viên Triệt đứng ở sau lưng nàng, chăm chú nhìn một bên mặt không chút biểu tình của nàng, thấp giọng nói: “Hết thảy mọi thứ còn trong vòng điều tra, cũng có thể đó chỉ là suy đoán mà thôi. Phong
Tiêu Tiêu còn sống trên đời này hay không, vẫn còn là một điều bí ẩn. Đừng tuyệt vọng quá sớm, biết đâu kết quả cuối cùng không giống với những gì chúng ta tưởng tượng.”

Đường Phong Hoa dường như không nghe hắn nói, chỉ
chuyên tâm chơi đùa với những hạt sương mong manh. Nàng hứng vài giọt, rồi lật tay thả chúng rơi tự do xuống mặt đất, lại duỗi tay đón những giọt mới.

“Tối nay bọn ta giấu nàng hành sự, là vì không muốn thấy bộ dạng nàng như vậy.” Hiên Viên Triệt bỗng nhiên
nắm lấy tay nàng, bao bọc trong lòng bàn tay của hắn, “Cho dù nàng không tin ta, nàng lúc nào cũng tin tưởng
Hoa Vô Hoan. Hắn cũng cho rằng trước khi chân tướng được vạch trần, tất cả có khả năng đều là hiểu lầm.”

Đường Phong Hoa thong thả ngước mắt, chau mày, nhìn hắn giống như đang nhìn một người xa lạ.

“Có phải ngươi muốn nói, chuyện ngươi đã từng làm chẳng qua cũng chỉ là một sự hiểu lầm?” Nàng cười nhạt, nụ cười giống như hạt sương đêm mát lạnh.

Hiên Viên Triệt không nói gì để phản bác.

“Mỗi người đều có nỗi khổ tâm, phải không?” Đường Phong Hoa cố sức rút tay ra, nụ cười vẫn treo trên mặt, “Chỉ có mình ta, là không có nỗi khổ tâm.”

Nàng xoay thân vượt qua người hắn, bỏ đi bằng cửa sau. Váy dài trắng sáng xẹt qua cánh cửa, lướt qua rồi chợt biến mất, vô cùng thản nhiên nhưng cũng cực lạnh lùng.

***

Ngày hôm sau, Đường Phong Hoa dẫn đường Bách đến vườn hoa chơi đùa. Má lúm đồng tiền rạng rỡ, không thấy vẻ lo lắng.

“Mẹ!” Đường Bách ôm sói con chạy nhào vào lòng mẹ cậu, cọ cọ làm nũng, “Vì sao đêm qua lại nổi hỏa hoạn? Sao mẹ không gọi Bách nhi cùng chữa cháy?”

“Con đó, đứa trẻ nhiều chuyện!” Đường Phong Hoa cười tươi vỗ mặt cậu bé, đôi mắt lấp lánh sóng nước, dịu dàng xinh đẹp. May mắn biết bao, nàng còn có Bách nhi, là bảo bối nàng cực khổ mang thai mười tháng sinh hạ được.

“Mẹ, mẹ hôm nay rất không giống mọi khi nha!” Đường
Bách ngả đầu, đôi mắt to chớp chớp, ngửa mặt nhìn nàng, “Hôm nay mẹ đặc biệt dịu dàng. Có phải Bách nhi gần đây rất ngoan, cho nên mẹ rất vui?”

“Thấy Bách nhi vui, mẹ cũng vui lây.” Đường Phong Hoa dang tay ôm con trai vào lòng.

“Vậy Bách nhi muốn mỗi ngày đều thật vui!” Cái miệng be bé của Đường Bách giống như được quét mật ngọt, chu mỏ hôn mẹ cậu bé một cái, “Sau này, mỗi ngày mẹ đều vui vẻ!” 

Ý cười trên môi Đường Phong Hoa càng thêm nồng đậm, ưu thương nơi đáy lòng tự động chôn cất. Thơ ca có nói rằng, hôm nay có rượu nay cứ say[1]. Nàng không thể vì chuyện thương tâm mà xem nhẹ những người và việc quan trọng với mình được.

[1]Đây là một câu thơ trong bài Tự giải sầu của La Ẩn đời Đường – một người lận đận thi cử, mười năm không đỗ tiến sĩ nên buồn bã viết bài thơ này. Bài thơ mang ý nghĩa hãy lo sống cho hiện tại, không nên vì chuyện chưa xảy ra mà phiền não. Bài dịch nghĩa:

“Được thì hát ca mất thì thôi,

Đa sầu đa hận mãi làm chi.

Hôm nay có rượu nay cứ say,

Ngày mai sầu đến để mai sầu.”

Đường Bách nhảy khỏi vòng tay nàng, thả sói con xuống đất, lớn tiếng nói: “Đại Bạch, ta lệnh cho ngươi, từ nay về sau ai ức hiếp mẹ ta, ngươi hãy ức hiếp kẻ đó!” Chú sói trắng ngoe nguẩy đầu, xù lông lên, giống như đang đáp lại.

Lúc này, Hoa Vô Hoan đang đi trên con đường lót đá đến đây. Chiếc bình dược trong tay hắn phút chốc bay vút sang, tấn công thẳng vào Đường Phong Hoa.

Đường Phong Hoa vung tay nhận lấy. Nàng còn chưa kịp
nói gì, đã thấy ánh mắt sói con long lên sòng sọc, tràn ngập vẻ hung ác. Nó bỗng nhiên nhún chân phi thẳng về hướng Hoa Vô Hoan!

Hoa Vô Hoan nhất thời co chân, xoay người chạy trốn, vừa chạy vừa la ỏm tỏi: “Tiểu Bạch! Ngươi lại thả sói đi cắn người bừa bãi!”

Sói con chạy rất khỏe, liều chết truy đuổi Hoa Vô Hoan không tha. Hoa Vô Hoan vọt lên cây, tức giận gào lên: “Đây là sao hả! Mới sáng sớm mà chó sói đã phát điên?”

Sói con đứng canh ở dưới gốc cây, ánh mắt xanh lục lộ vẻ âm u, nhìn Hoa Vô Hoan chằm chặp.

Đường Bách thấy thế rất vui mừng, nói lớn với Hoa Vô Hoan: “Sư phụ tiểu Hoa, người đừng hung dữ với Đại Bạch như vậy. Bằng không, nó sẽ nhận định người là người xấu đó!”

Hoa Vô Hoan bẻ một nhánh cây, đang định đẩy lùi sói con, nghe thấy thế động tác liền dừng lại. Tên Hiên Viên Triệt đáng ghét kia! Tặng cái gì không tặng, đi tặng một con thú dữ cho tiểu Bạch làm thú cưng! Căn bản là hắn ta có mưu đồ bất chính. Chắc chắn là thấy hắn và con sói con này bát tự[2] không hợp, càng nhìn nhau càng thấy ghét!

[2] Bát tự: Giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi, là một cách xem số mệnh.

Thấy Hoa Vô Hoan tức giận đến độ mặt muốn méo xẹo, Đường Bách vội gọi lớn: “Đại Bạch, qua đây! Sư phụ tiểu Hoa không có ức hiếp mẹ ta!”

Sói con chạy một vòng quanh gốc cây, rồi mới chầm chậm quay trở về.

Đường Bách sờ đầu sói con, khẽ giọng khen ngợi: “Đại Bạch, luôn duy trì loại cảnh giác này nha. Sau này gặp phải kẻ xấu thực sự, thì phải bổ nhào vào cắn nghe chưa!”

Sói con không vẫy đuôi với cậu bé, lười biếng nằm dài trên cỏ phơi nắng.

Đường Bách tốt bụng cười ha hả, vuốt ve bộ lông bóng loáng của nó. Cậu bé ngồi xuống bên cạnh, thầm nghĩ, thú cưng kiêu kỳ mới là thú cưng tốt!

Hoa Vô Hoan chân đạp lên thân cây, lấy trớn bay xuống
chỗ bên cạnh Đường Phong Hoa, hậm hực nói: “Ta là muốn đưa ngươi một lọ thuốc mới, nhưng lòng tốt lại bị sét đánh! Thế giới này không có thiên lý mà!”

Đường Phong Hoa đã bắt được bình dược, nhàn hạ mỉm cười: “Ai bảo ngươi thích đùa giỡn, không nên ném đồ vật như vậy.”

Khóe miệng Hoa Vô Hoan hơi giần giật, hung hăng lườm nguýt nàng, “Hai mẹ con đều không có lương tâm như nhau!”

Đường Phong Hoa vươn tay vỗ lưng hắn, để hắn dễ thở: “Bách nhi và Đại Bạch giỡn với ngươi thôi, đừng tức giận mà!”

Hoa Vô Hoan hừ lạnh hai tiếng, lầm bà lầm bầm: “Sớm biết thế này thì để Mạch Sâm sang báo tin cho ngươi, ta đỡ phải bị ức hiếp.”

“Có tin gì sao?” Ánh mắt Đường Phong Hoa phát sáng.

“Người của Hiên Viên Triệt theo dõi Chu Hữu Nghiệp, đã tìm được nơi dừng chân của hắn ta.” Hoa Vô Hoan thu lại nét mặt buồn bực, nghiêm nghị nói rằng, “Quả thực không thấy tung tích ca ca Chu Hữu Thành của hắn. Một mình hắn ở trong một ngôi miếu hoang, cùng làm bạn với một nhóm ăn mày.”

“Trà trộn trong đám ăn xin, trái lại là một thủ đoạn rất hay.”

“Thuộc hạ của Hiên Viên Triệt có rất nhiều tinh anh, ngươi không cần phải lo lắng. Chỉ cần Chu Hữu Nghiệp có liên lạc với ca ca của hắn, thì sẽ có thu hoạch thôi.”

Hoa Vô Hoan nói xong, bản thân tự dưng có chút lo lắng.
Hắn liếc nàng một cái, nhẹ giọng nói, “Nhất định phải điều tra tiếp sao? Đôi khi không biết gì lại hạnh phúc hơn đó.”

Đường Phong Hoa không đáp lời, chuyển sang chuyện khác: “Chuyện cung cấp quân lương, đã chuẩn bị thế nào rồi?”

Hoa Vô Hoan ưỡn ngực, lòng tràn đầy tự tin trả lời: “Ta không chỉ cung cấp lương hướng, còn tặng kèm đội ngũ vận chuyển đường bộ, thách cả triều đình cũng không có ai dám bắt bẻ!”

Đường Phong Hoa gật đầu: “Sắp tới đây triều đình hẳn là sẽ chính thức hạ chỉ, ban thưởng cho ngươi nắm quyền hoàng thương.” Từ đó về sau, nhất định sẽ có kẻ đến gõ cửa nhờ cậy quyền thế. Nàng muốn chờ xem, ai sẽ là kẻ rục rịch ngóc đầu lộ diện đầu tiên.

“Đúng rồi, Thượng Vô Tà đang ở trong phòng khách, nói muốn gặp ngươi.” Hoa Vô Hoan lúc này mới chậm chạp nói, giống như hắn không bằng lòng đi gặp nữ tử kia vậy.

Đường Phong Hoa cười nhìn hắn, cất bước đi trước. Xem ra người không hợp với bát tự của Hoa Vô Hoan cũng không ít.

***
Đại sảnh, Thượng Vô Tà ngồi bên cạnh bàn, hí hoáy chiếc hộp gỗ trên bàn.

“Vô Tà.” Đường Phong Hoa đi đến, khẽ gọi một tiếng.

Thượng Vô Tà chờ đến độ đang buồn chán, nghe thấy thế lập tức đứng lên. Nàng ta vui vẻ mỉm cười, vẫy tay với Đường Phong Hoa: “Phong Uẩn, mau đây, cho ngươi xem thứ này hay lắm!”

Đường Phong Hoa cho hai nô tỳ đứng hầu lui xuống, chậm rãi đi qua, hỏi: “Cái gì thế?”

Thượng Vô Tà dâng vật quý, tự tay mở nắp hộp, vừa cười vừa nói: “Ngươi xem, bốn loại thảo dược trong hộp này, là thứ tốt có thể trị được bệnh tim của ngươi.”

Đường Phong Hoa nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy bên trong hộp gỗ được phân cách thành bốn ô nhỏ, mỗi ô đặt một loại hoa cỏ khô.

“Đây là thuốc gì?” Nàng tò mò hỏi. Vô Hoan đã từng nói, chỉ có thuốc làm từ hoa khiên ngưu, lấy người nuôi dưỡng, mới có thể trị tận gốc bệnh tim của nàng.

“Những thứ này chỉ là thuốc dẫn. Ngươi phải sắc thuốc uống mỗi ngày, có thể bồi bổ cơ thể ở trạng thái tốt nhất.”
Thượng Vô Tà thần bí mà nhếch môi, “Đợi đến khi thuốc tốt trị tận gốc bệnh tình của ngươi được chế ra, ta sẽ đưa sang đây. Đến lúc đó ngươi sẽ không phát bệnh dồn dập nữa, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, là có thể từ từ chữa trị triệt để.”

“Chẳng nhẽ ngươi bắt ai đó uống thuốc đó chứ?” Đường Phong Hoa trong lòng sáng tỏ, nhìn nàng ta cười rất quái đản, vội hỏi, “Vô Tà, chế thuốc như vậy quá mức độc ác, ngươi mau mau thả người đi!”

Thượng Vô Tà cười trừ, lắc đầu: “Không phải, không phải thế.” Người nọ là tự nguyện mà. Chẳng qua bây giờ chưa phải thời cơ để nói ra toàn bộ. 

“Vậy là thế nào?” Đường Phong Hoa truy hỏi đến cùng.

“Nếu như là dùng tử tù để dưỡng thuốc, thì chẳng có gì phải bàn luận.” Bỗng nhiên, một giọng nam tham gia vào.

Đường Phong Hoa chuyển tầm mắt. Hoa Vô Hoan ưu
nhã vén rèm bước vào.
Chẳng biết từ bao giờ, trong tay hắn cầm thêm chiếc quạt giấy, thong thả phe phẩy, vừa nói: “Vệ Tử Diên mùa thu này phải hành hình, lấy ả ta chế thuốc, không tính tổn hại âm đức.”

Đường Phong Hoa không đồng ý: “Vô Hoan, trước đây ngươi từng nói, phải là trái tim tươi lành mới có thể dưỡng thuốc hiệu quả nhất. Vệ Tử Diên đã nhận được trừng trị thích đáng, nếu trước khi chết nàng ta còn phải bị xẻo tim, như vậy quá tàn nhẫn.”

Dùng thủ đoạn bức cung là một chuyện, móc tim chữa bệnh lại là một chuyện khác. Đường Phong Hoa không khỏi nhíu mày.

“Phong Hoa, ngươi phải nhớ kỹ, người không vì mình trời tru đất diệt.” Khuôn mặt Hoa Vô Hoan tuấn tú như được khắc trên ngọc thạch, nhưng lại mang theo chút tà ma, “Dù sao đi nữa, Vệ Tử Diên kia chẳng thể trốn khỏi cái chết, để ả ta trước khi chết làm chút chuyện tốt đi.”

Thượng Vô Tà nhướn mày liếc qua, khẽ nheo đôi mắt đẹp. Nam nhân này còn tàn nhẫn hơn nhiều so với nàng.

Hoa Vô Hoan không thèm đếm xỉa đến cái lườm xéo của nàng ta, thu chiếc quạt lại “phạch” một tiếng, lớn giọng nói: “Ta giúp Vệ Tử Diên tích công đức. Kiếp sau của nàng ta có thể đầu thai vào một gia đình tốt đẹp. Vẹn cả đôi đường.”

Thượng Vô Tà lườm nguýt hắn, vô cùng nghi ngờ tên này đang đối nghịch với nàng . Nàng ta đã cho Hiên Viên Triệt uống thuốc, sắp tới sẽ làm Phong Hoa cảm động. Nhưng cái tên nam nhân này lại chắn đường nàng, phá hỏng chuyện tốt của nàng!

Đường Phong Hoa không biết trù tính trong lòng của hai người này, chỉ cho rằng bọn họ đã sớm quyết định đi tìm Vệ Tử Diên dưỡng thuốc.

Hoa Vô Hoan đi đến bên cạnh bàn, nâng chiếc hộp gỗ lên, không khách sáo nói với Thượng Vô Tà: “Đa tạ Thượng cô nương đã tặng dược, ta thay mặt Phong Hoa nhận lấy. Còn lâu mới đến bữa trưa, ta sẽ không giữ Thượng cô nương ở đây thêm nữa.”

Thượng Vô Tà đơn giản xoay người lại, chặn tầm mắt của Đường Phong Hoa. Nàng ta hung hăng nhìn Hoa Vô Hoan như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, môi đỏ khẽ nhếch, nói trong im lặng: “Dám phá hỏng kế hoạch của ta, ngươi nhất định phải chết!”

Hoa Vô Hoan bình tĩnh như thường, cũng mấp máy môi đáp trả: “Chống mắt chờ!”

Khói thuốc súng giăng khắp phòng, hai người giao chiến bằng ánh mắt, tia lửa văng khắp nơi. 

Thượng Vô Tà khẽ nhích chân, đột nhiên nhấc chân giẫm lên mu bàn chân của Hoa Vô Hoan, sức lực không nhẹ. Hoa Vô Hoan đau đến mức co chân nhảy cẫng lên, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Tiểu nhân đê tiện!”

“Lập tức thu chân ngươi lại ngay!” Thượng Vô Tà nói lời mang theo ác ý.

“Không thu! Có giỏi thì ngươi giẫm đứt chân ta đi!” Hoa Vô Hoan duỗi một chân, lại một lần nữa đạp xuống.

“Ngươi chờ làm kẻ què đi!” Thượng Vô Tà đá xéo mũi chân, muốn đá lên xương cẳng chân của hắn.

Hoa Vô Hoan nhấc chân lên, đón nhận đòn tấn công của nàng ta.

Chỉ thấy bốn chân biến ảo khôn lường, tiếng gió vèo vèo. Ngươi tới ta né, giẫm đạp đáng sợ.

Phút chốc tiếng nổ “rầm rầm” vang lên. Chiếc bàn gỗ lim bị hai người họ đá bay, lăn lóc mấy vòng.

“Gái tốt không đấu với trai ác.” Thượng Vô Tà hừ lạnh, ngừng tấn công.

“Nữ tử điêu ngoa, phủ đệ của bản công tử đây không hoan nghênh. Không tiễn!” Hoa Vô Hoan giơ tay quạt chỉ ra hướng cửa, đuổi khách.

Thượng Vô Tà phất tay áo bỏ đi, thầm rủa trong lòng: Là ngươi đã giẫm ta trước, đừng trách ta khiến ngươi lật thuyền trong mương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play