“Ngươi ngay cả hình dáng của người ta ra sao cũng
chưa từng gặp qua, lại tin tưởng không chút nghi ngờ mà hợp tác cùng người ta. Ta nên khen ngươi gan dạ, hay là nói ngươi ngu xuẩn đây?” Đường Phong Hoa nheo đôi mắt đẹp, ngón tay mơn trớn chiếc cằm nhọn của Vệ Tử Diên, cười nói, “Ngu ngốc bị người ta lợi dụng, còn cố sống cố chết giúp người ta bảo vệ bí mật. Ngươi việc gì phải tự làm khổ bản thân như thế?”
“Đủ rồi! Cho dù lưỡi ngươi có nở hoa, ta cũng quyết không nói!” Vệ Tử Diên cố xoay mặt sang một bên tránh tay của Đường Phong Hoa, nhổ nước bọt lên mặt đất, “Ngươi giết chết suy nghĩ đó đi! Cho dù ta có chết vì người ta, cùng lắm thì khi xuống âm phủ ta sẽ đấu cùng
Đường Phong Hoa!”
“Thư tín ngươi nhận được, chưa chắc thủ phạm thật sự tự tay viết.” Đường Phong Hoa dạo bước trước mặt nàng ta, điệu bộ ung dung nhàn hạ, không có vẻ nôn nóng, “Nói vậy, những bức thư đó đều bị ngươi thiêu hủy rồi.”
“Đương nhiên!” Vệ Tử Diên hừ lạnh, “Đừng mơ ta sẽ lưu lại bất kỳ chứng cứ nào.”
“Nói như vậy, các ngươi đã trao đổi thư từ nhiều lần, chờ đến khi ta tiến cung, liền phái người hành sự.” Đường Phong Hoa nói lời khách sáo, tuần tự đâu ra đó, “Trận hỏa hoạn mới vừa rồi, ngươi nói xem, người nọ là muốn cứu ngươi, hay là muốn giết ngươi bịt miệng?”
Sắc mặt Vệ Tử Diên khẽ biến, đương nhiên nàng ta tự biết nhất định là vế sau.
“Người nọ một khi bịt miệng được ngươi, thì có thể an tâm ngủ ngon giấc rồi.”
Đường Phong Hoa than nhẹ một tiếng, lời nói tựa như tiếc thương, “Lại nói, nếu kẻ đó thật ra muốn cứu ngươi, ngươi lại rơi vào tay ta, thì sẽ sống không bằng chết.”
Tay áo trắng khẽ hất lên, một chiếc ngân châm đột nhiên bắn ra, vô cùng chuẩn xác cắm lên xương ngực của Vệ Tử Diên.
Vệ Tử Diên kinh hãi há miệng la lên, song phát hiện mình không phát ra tiếng, cơ thể tay chân cũng không thể nhúc nhích.
“Ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây, ta đi mời mấy thanh niên trai tráng đến hầu hạ ngươi.” Đường Phong Hoa đưa tay vỗ về khuôn mặt của nàng ta, nụ cười vui vẻ xinh đẹp, không thèm che giấu sự tàn nhẫn trong ánh mắt.
Xoay người, Đường Phong Hoa và Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn nhau, chợt gật nhẹ đầu, dường như có dụng ý khác.
Đợi nàng rời đi, Hiên Viên Triệt mới đứng dậy đi đến chỗ Vệ Tử Diên. Hắn nhổ ngân châm trên tử huyệt kia ra, giọng điệu hờ hững nói, “Tử Diên, ngươi chỉ có thời gian trong chốc lát, đợi Phong Uẩn quay trở lại, ngươi liền nhân cơ hội cầu xin tha thứ.”
“Bệ hạ...” Vệ Tử Diên sợ run cả người, vẻ kinh hoàng khó lòng kiềm chế, “Cầu xin người, cho một chưởng kết thúc tính mạng của nô tì đi!”
Hiên Viên Triệt chậm rãi lắc đầu, trong đôi mắt đen dường như xẹt qua một tia nhu nhược, mở miệng nói:
“Đúng như ngươi nghĩ, trẫm đối với Phong Uẩn thần hồn
điên đảo. Nàng đã bị lăng nhục, nên muốn ăn trả miếng. Sao trẫm lại có thể nhẫn tâm làm trái ý nàng cơ chứ?”
Vệ Tử Diên nghe xong liền kinh ngạc cực độ. Những lời nói hồ đồ này lại xuất ra từ miệng bệ hạ - người luôn quyết đoán, thủ đoạn mạnh tay ư?
Hiên Viên Triệt nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, thản nhiên nói: “Ngươi tự mình lựa chọn đi. Trẫm cũng không muốn thấy ngươi rơi vào kết cục thê thảm.”
Vệ Tử Diên đột nhiên cảm thấy dây đàn mỏng tang kéo căng cuối cùng trong lòng mình cũng đứt kêu toong. Dây đàn đứt lại cắm vào trái tim nàng ta, đau đớn đến mức cả người đều phát run.
Nàng ta đã thua, mà còn thua khó lòng chịu nổi! Nàng ta và tỷ tỷ đã từng bại dưới tay Đường Phong Hoa, hôm nay lại bại bởi một ả góa phụ. Nỗi bất bình, oán hận này dù thế nào cũng nuốt không trôi, nhưng chỉ có thể mang theo xuống âm tào địa phủ.
“Được! Nô tì nói!” Nàng ta bỗng nhiên ngẩng đầu, ngửa rất cao, duy trì chút cao ngạo còn sót lại, “Xin bệ ghé tai sang đây.”
Hiên Viên Triệt híp mắt lại, nghiêng đầu đến gần. Vệ Tử Diên đột ngột há miệng, răng cạp chặt lại, cắn lỗ tai của hắn!
Máu tươi nhất thời chảy ra, Hiên Viên Triệt cũng không hề ra tay ngăn cản.
Vệ Tử Diên nếm trải cảm giác mùi máu tươi đầy miệng, sóng mắt hốt hoảng, từ từ nhả răng ra.
“Bệ hạ...” Ánh mắt nàng ta oán hận, cúi đầu nói, “Chuyện lần này, quả thực là do Tử Diên nhất thời bị ma xui quỷ khiến, đã làm ra chuyện quá đáng.”
Giết người không còn đường quay đầu. Nàng ta cận kề nguy hiểm bị người ta cường bạo, mới biết bản thân lúc đó bị ma ám.
Hiên Viên Triệt im lặng nghe, lúc này không nên kích động nàng ta, bằng không nàng ta sẽ cực đoan mà làm ra những hành động hồ đồ ngu xuẩn.
“Nô tì lúc nãy đã nói, thấy thư không thấy mặt.” Ánh mắt Vệ Tử Diên lướt qua lỗ tai nhuộm máu của hắn, dần mềm lòng, yếu ớt thỏ thẻ nói rằng, “Nô tì còn những điều
chưa nói, chỉ mong trao đổi với một cái chết nhanh chóng dễ chịu. Bệ hạ, có thể đáp ứng nô tì được không?”
“Nếu những câu ngươi nói là thật, trẫm có thể đáp ứng ngươi.” Hiên Viên Triệt ngưng mắt nhìn nàng ta. Chị em họ Vệ đều là những người tính tình cực đoan, giống như trời sinh, lại như là lớn lên ảnh hưởng lẫn nhau. Các nàng ấy từng bước đi vào con đường chết, trong lòng hắn cũng không phải là không thổn thức.
“Người nọ mỗi lần lẻn vào trong cung truyền tin, đều mặc đồ đen che mặt. Thân hình cao lớn, đúng là nam tử.
Khinh công của hắn tuyệt đỉnh phi phàm, đi lại như ma quỷ.” Vệ Tử Diên dừng lại một lát, tâm tình từ từ lắng đọng, giọng nói khàn đặc nhưng đều đều: “Người nọ cũng không lên tiếng, chỉ viết chữ lên giấy, viết xong lại tự tay thiêu hủy, vô cùng cẩn thận. Nô tì từng thấy, trên mu bàn tay trái của người nọ có một vết bỏng, dường như kéo dài lên phía cổ tay.”
Nói xong, nàng ta mím môi thật chặt. Chỉ có bấy nhiêu, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nàng ta đều đã nói hết.
Hiên Viên Triệt gật đầu, trông nàng ta giây lát, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng, Đường Phong Hoa biếng nhác dựa
lưng vào tường, hiển nhiên chưa từng có ý định bỏ đi.
“Vừa đấm vừa xoa như vậy, tin rằng Vệ Tử Diên không dám giấu diếm cái gì.” Đường Phong Hoa đi ra xa khỏi đó, mới nhếch môi cười nhạt, nói rằng, “Mặc dù đầu mối chưa rõ ràng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có một tia hi vọng.”
Hiên Viên Triệt đưa mắt nhìn màn đêm đen tối ở xa xa, không hé răng. Sáu năm trước, hắn đã điều tra thân thế của Phong Hoa, cũng đã biết sự tồn tại của Phong Tiêu Tiêu. Sau này, hắn bỏ không tiếp tục điều tra theo hướng này nữa, trong lòng từng có đấu tranh. Nếu như chân tướng quá tàn khốc, thì vĩnh viễn không biết sự thật, vậy đương sự có sống tốt hơn một chút hay không? Hiện tại hắn càng mong muốn Phong Hoa chỉ đi điều tra chuyện năm đó trong quân doanh. Thế nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, Phong Hoa sẽ không chỉ báo thù được phân nửa.
“Nam nhân trong lời Vệ Tử Diên kia, rõ là đuổi theo ta đến đây. Lần này không được, ắt phải còn có lần sau.” Đường Phong Hoa suy tư rồi tự lẩm bẩm với chính mình. Chi bằng chủ động làm mồi câu, dẫn dắt kẻ đó ra tay lần nữa, còn hơn bị động chịu đòn.
Nàng chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn, đã thấy đình viện phía trước có bóng dáng Mạch Sâm đang dẫn mấy nam tử mặc quần áo đen đi tới.
Sắc mặt mấy người đó vô cùng nghiêm trọng, im lặng hành lễ với Hiên Viên Triệt. Sau đó có một người đến gần nói nhỏ vài câu, rồi cung kính lui sang đứng một bên.
Ánh mắt Hiên Viên Triệt đột nhiên sa sầm, sắc mặt hơi khác thường.
“Có chuyện gì sao?” Đường Phong Hoa tinh mắt nhận ra, tiến lên hỏi thăm.
“Trong cung có việc, ta về trước đây.” Hiên Viên Triệt trước khi đi khá vội vã, chỉ gật đầu một cái với nàng. Hắn cùng mấy tên thị vệ mặc thường phục kia nhanh chóng sải bước đi khỏi đây.
Đường Phong Hoa nhíu mày nhìn hắn. Rất hiếm khi thấy hắn để lộ vẻ mặt lo lắng vội vàng như vậy, e rằng thực sự có chuyện lớn đã xảy ra.
Mạch Sâm ho nhẹ hai tiếng, nói với nàng: “Phong cô nương, hạ nhân phóng hỏa đã tra ra, là đầu bếp mới tới.”
Đường Phong Hoa hoàn hồn, hỏi hắn: “Người đang ở đâu?”
“Sau khi phóng hỏa đã nhân lúc rối loạn mà chạy mất.”
Mạch Sâm liếc nhìn nàng, chần chờ giây lát, mới nói: “Người của Hoàng đế bệ hạ vốn đang chờ bên ngoài phủ, nên mới có thể bắt được kẻ phóng hỏa.”
Đôi mắt Đường Phong Hoa phát sáng, lộ ra mũi nhọn lạnh căm, vén váy muốn phi thân đuổi theo.
Mạch Sâm vươn một tay ngăn cản nàng, nói: “Công tử đã đích thân ra tay, sai Mạch Sâm chuyển lời lại với cô nương. Cô nương cả ngày mệt mỏi, vẫn nên ở lại phủ nghỉ ngơi mới tốt.”
Đường Phong Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt như lưỡi dao nhọn muốn xuyên qua đôi mắt ôn hòa của hắn.
Mạch Sâm hơi rũ mi mắt, vẻ mặt hòa hoãn, bình thản nói: “Không phải Mạch Sâm có ý định ngăn cản, thật sự là dặn dò của công tử. Phong cô nương, người phát bệnh mấy ngày liền, phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn.”
Đường Phong Hoa trước sau vẫn cảm thấy chàng thiếu niên luôn nho nhã ôn hòa này, trên người cất giấu bí mật, chỉ là lúc này nàng không đoán được đó là gì thôi.
Nàng cũng không làm khó hắn, để hắn hộ tống nàng về phòng.
Trở lại phòng ngủ, nàng nhắm mắt nằm xuống, trằn trọc khó ngủ. Mí mắt nàng giật liên tục, tựa như có dấu hiệu điềm xấu.
Qua một lúc lâu, nàng bỗng nhiên vọt lên, đạp cửa sổ bay ra ngoài. Tốc độ đôi chân cực nhanh, Mạch Sâm đuổi theo không kịp.
Đường cái trong đêm khuya thanh vắng, người qua lại rất ít. Đường Phong Hoa dò xét dấu vết trên mặt đất, theo mối nghi ngờ tìm đến quán rượu họ Thượng.
Quán rượu đã đóng cửa, cánh cửa gỗ móc lại, nhưng bên trong vẫn sáng đèn. Đường Phong Hoa lách người rón rén vòng ra tường sau, leo tường nhảy vào. Nàng yên lặng không một tiếng động, ẩn thân nghe trộm.
Trong phòng khách của quán rượu, người mặc áo đen và Hiên Viên Triệt quả nhiên đều có ở đó. Còn có Thượng Vô Tà và Hoa Vô Hoan đang ngồi ở một bàn rượu trong một góc.
Một nam nhân thấp bé mặc vải thô, chân tay đều bị trói
chặt, đang nằm giữa khoảng trống trong phòng lớn.
“Ai đã sai ngươi phóng hỏa hả?” Hiên Viên Triệt giơ chân đá vào bên hông người nọ, lớn tiếng ép hỏi, “Đừng có nói nhảm nữa! Vệ Thanh Đồng đã sa lưới, há có thể phân thân đi sai khiến ngươi!”
Nam nhân thấp bé kia rên rỉ hừ hừ, lời nói vô cùng giảo
hoạt: “Ta đã nhận tội, các ngươi không tin, đó là chuyện của các ngươi!”
Hoa Vô Hoan ngồi ở góc xa, một chén rượu được ném qua, trúng ngay đầu người nọ: “Dám vào phủ của ta phóng hỏa. Ngươi ăn gan hùm mật gấu hả!”
Người nọ lắc đầu để những mảnh sứ trên đầu rớt xuống, mấy dòng máu chảy xuống trán, vẫn mạnh miệng nói: “Các ngươi bắt Vệ Tử Diên bức cung, chị của nàng ta đương nhiên muốn cứu giúp. Muốn trách thì hãy trách các ngươi đã đắc tội với nữ nhân!”
Hiên Viên Triệt cười lạnh một tiếng, đột nhiên nói: “Ta biết ngươi.”
Người nọ dường như hơi giật mình, ngẩng phắt đầu lên, trả lời với giọng điệu mỉa mai: “Hoàng đế bệ hạ tối cao, làm sao biết dân đen như ta đây?”
“Ngươi họ Chu.” Hiên Viên Triệt không bị ảnh hưởng, lạnh giọng nói từ từ: “Ta đã từng tra qua Chu thị nhà các ngươi, ngươi là em trai của Chu Hữu Thành.”
Người nọ lúc này mới thật sự kinh hãi, nói lắp bắp: “Ngươi sao lại biết...”
Hoa Vô Hoan lại ném một chén rượu sang, hừ lạnh: “Có gì đáng ngạc nhiên, ta cũng biết.”
Đường Phong Hoa ẩn thân phía sau phòng, trong lòng kinh ngạc đến tột độ. Hiên Viên Triệt và Hoa Vô Hoan đều biết người này. Sao hai người đó lại cố ý tách nàng ra, không cho nàng tham dự vào chuyện này?
Chỉ nghe thấy Hiên Viên Triệt lại bỗng nhiên đạp một cước, quát lớn: “Chu Hữu Nghiệp, ngươi phóng hỏa hành hung, luận tội đáng chém! Muốn giữ lại mạng sống, thì hãy thành thật nhận tội!”
Hoa Vô Hoan nhanh mồm xen một câu: “Ngươi lại dám giở thủ đoạn, chúng ta sẽ dùng cực hình hành hạ ngươi!”
Hai nam nhân vốn là tình địch, lúc này lại có chung nhận thức, vả lại còn bạo lực như nhau.
Nữ tử duy nhất ở đây đi tới, khuôn mặt tươi cười trong sáng, lại vô hại, dịu dàng nói: “Hai huynh đừng hù dọa vị tiểu ca ca này nha. Để muội hỏi cho.”
Thượng Vô Tà ngồi xổm trước mặt nam nhân lùn tịt kia, nở nụ cười xán lạn với hắn ta. Nàng ta vẫy nhẹ tay một cái, bột phấn màu đỏ rớt lả tả lên gương mặt hắn ta.
Nam nhân đó lúc đầu không cảm thấy có gì khác thường, sau đó từ từ cảm thấy mặt ngứa ngáy, ngứa đến mức lở loét. Hắn ta muốn giơ tay lên gãi, nhưng đau khổ vì hai tay bị trói chặt.
“Phấn cổ Nam vực...” Người nọ hoảng hốt la lên, đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất, “Ngươi là ai... Cho ta thuốc giải...”
“Hóa ra ngươi biết đây là phấn cổ Nam vực cơ đấy.” Thượng Vô Tà vỗ tay tán thưởng, “Có hiểu biết.”
“Ta nói...” Người đó ngửi thấy mùi thối rữa tỏa ra từ
gương mặt của chính mình, sợ hãi kêu to, “Cho ta thuốc giải! Ta sẽ nói ngay!”
Tay áo Thượng Vô Tà lại phe phẩy, bột thuốc màu trắng rơi rớt xuống. “Nói đi! Ngươi biết mà, những thứ khác Nam vực không có nhiều, riêng độc dược xảo quyệt thì lại không thiếu.”
Người nọ ngửa cổ hứng những bột phấn trắng li ti, thở dốc vài cái, mới có thể nói rõ: “Không sai, ta là Chu Hữu Nghiệp, người Miêu tộc Nam vực.”
Đường Phong Hoa nghe được năm chữ cuối cùng kia, trái tim đập thịch một cái rõ mạnh.
“Ngươi đang ở Kim Lăng, vậy ca ca ngươi Chu Hữu Thành cũng đang ở đế đô rồi.” Hiên Viên Triệt cúi người ngạo nghễ nhìn hắn ta, lạnh lùng nói, “Ba tên tử sĩ lẻn vào hoàng cung để thực thi hành vi cường bạo, là do ca ca ngươi sai khiến?”
Mấy chỗ thối rữa trên hai gò má của người nọ chảy ra mủ sền sệt hôi tanh. Hắn ta nhịn đau, cắn răng nói: “Đừng nằm mơ nữa. Các ngươi không tìm ra ca ca của ta đâu!”
“Vết sẹo chưa lành mà ngươi đã quên đi đau nhức.” Thượng Vô Tà nhấc một ngón tay trắng nõn nà lên, điệu đà mỉm cười, “Muốn thử cổ độc khác hử? Ví dụnhư, một tiểu cổ trùng đáng yêu chui vào cơ thể ngươi. Nó sẽ từ từ từng miếng cắn nuốt nhâm nhi máu mủ ruột thịt của ngươi. Ngươi muốn chết nhưng không chết được, chỉ có thể sống mà chịu đựng sự giày vò như dưới địa ngục này. Ngươi trơ mắt nhìn tay chân của mình từng chút biến mất, bất lực chờ chết.”
Người nọ rùng mình một cái! Cổ độc Nam vực, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Ca ca nói đúng, hắn không nên nhiều chuyện, ngược lại bây giờ còn vướng chân ca ca hắn.
“Thượng cô nương, hà tất phải nhiều lời với hắn. Cứ trực tiếp hạ cổ đi!” Hoa Vô Hoan không chờ được, sốt ruột thúc giục nàng ta.
Thượng Vô Tà quay mặt trừng hắn. Đồ nam nhân ngu dốt! Có biết để nuôi dưỡng một con trùng cổ phải hao tốn bao nhiêu thời gian không hả? Nàng ta không muốn tùy tiện lãng phí đâu à!
“Vô Tà, hạ cổ đi!” Hiên Viên Triệt rất hiếm khi đồng lòng với Hoa Vô Hoan như vậy, trầm giọng hối thúc.
Thượng Vô Tà vỗ trán tiếc rẻ. Thôi được rồi! Nể mặt Hiên Viên Triệt ở đây, nàng ta đành phải hi sinh một con trùng cổ yêu quý vậy!
Nàng ta trân trọng cởi xuống chiếc bình nhỏ bên hông, lưu luyến vuốt ve nó, thở dài nói: “Trùng nhi ơi là trùng nhi. Ta buộc lòng phải tủi thân ngươi tiến vào thân thể của nam nhân xấu xí này rồi.”
Nam nhân còi cọc kia chấn động, kinh hoàng la lên: “Đừng! Các ngươi không thể đối xử với ta như thế!”
“Không thể?” Hiên Viên Triệt nhếch môi mỏng cười
khẩy, đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, “Huynh đệ Chu thị các ngươi có thể đối xử hung bạo với một thiếu nữ yếu
đuối, sao chúng ta đây không thể trừng trị ngươi?”
“Thiếu nữ yếu đuối?” Hoa Vô Hoan thấp giọng lẩm bẩm. Nếu Phong Hoa nghe những lời này, sợ là ôm bụng cười đến rụng răng.
Thượng Vô Tà mở bình, một con trùng màu nâu đen nhúc nhích bò ra.
“Ca ca ta đang ở Kim Lăng!” Người nọ thấy thế lập tức gào lên. “Huynh ấy luôn dùng bồ câu đưa thư liên lạc với ta, nên ta cũng không biết huynh ấy đang ở đâu! Các ngươi tin ta đi, ta thật sự không biết!”
Thượng Vô Tà dẫn trùng cổ quay lại bình, đứng lên trở lại bàn rượu ở góc phòng, miễn cưỡng nói: “Ta tin hắn không có gan dám nói xạo.”
“Keo kiệt!” Hoa Vô Hoan nhỏ giọng oán trách. Hắn còn muốn nhìn xem cổ độc Nam vực rốt cuộc lợi hại ra sao. Nữ nhân này thực sự quá keo kiệt!
Đường Phong Hoa nín thở núp ở phía sau khẽ thở dài. Sự việc quả thực có liên quan đến mẫu thân của nàng. Nàng chỉ không biết, mẫu thân nhẫn tâm đến mức nào.
Khi tiếng thở dài vang lên, sắc mặt hai nam nhân trong phòng bỗng rét lạnh. Phong Hoa đến rồi! Bọn họ không muốn để nàng biết chuyện này, cuối cùng vẫn không giấu được!
“Sao lại tới đây?!” Hoa Vô Hoan chạy tới trước, một tay vén bức mành đay, liền thấy Đường Phong Hoa đang đứng trong bóng tối. Gương mặt nàng thản nhiên, nhưng lại giống như đang ưu thương buồn bã.
“Sao lại phải gạt ta tiến hành bức cung?” Đường Phong Hoa hơi ngước đầu nhìn thẳng vào Hoa Vô Hoan.
Hoa Vô Hoan mở miệng cười hì hì vài tiếng không mấy tự nhiên, đáp lại: “Việc cỏn con này, đâu cần làm phiền ngươi đại giá đến đây.”
Đường Phong Hoa cất bước đi vào phòng, mặt mũi hoàn toàn là vẻ nghiêm trang. Nàng cất lời, giọng nói lạnh lùng, rành mạch: “Huynh đệ Chu thị là ai? Có quan hệ gì với Phong Tiêu Tiêu?”
Hiên Viên Triệt nhìn sâu vào đôi mắt sâu thăm thẳm âm hàn của nàng, lo sợ song không lên tiếng.
Hoa Vô Hoan đi theo sau nàng, cũng không trả lời.
Không khí yên ắng khác thường, khiến trái tim Đường Phong Hoa càng thêm tê tái. Bọn họ không muốn cho nàng biết. Thế nhưng, nếu nàng một đời sống trong ngờ vực hoang mang, thì chỉ càng thêm vướng mắc, đau khổ.