Hoa Vô Hoan nghe tin liền chạy đến, khuôn mặt tuấn tú như bạch ngọc đã đỏ như gan, giận sôi máu. Hiên Viên Triệt vô liêm sỉ! Ấy vậy mà dám nhân dịp Phong Hoa phát bệnh, thừa cơ sỗ sàng!
Hoa Vô Hoan sải bước tiến đến, một tay hắn nắm phía sau Hiên Viên Triệt, quát lên: “Buông nàng ra!”
Hiên Viên Triệt vẫn đang ôm Đường Phong Hoa, nhẹ giọng khích lệ. Thấy có người đến, mặt mày bình tĩnh không biến sắc, động tác dịu dàng đặt người trong lòng đang ngủ ngon nằm thẳng xuống bãi cỏ, sau đó mới chậm rãi đứng lên.
“Tên Hiên Viên Triệt kia!” Hoa Vô Hoan nhìn thẳng vào hắn, nhướn mày trợn mắt, chửi bới: “Ngươi đã nói gì với Phong Hoa? Mà khiến nàng kích động đến mức lại phát bệnh hả?!”
“Có cần cho Phong Hoa uống thuốc không?” Sắc mặt Hiên Viên Triệt thản nhiên, tầm mắt vẫn đặt trên người đang nằm mê man kia, vẻ lo lắng không hề giảm đi.
“Là thuốc cũng chứa ba phần độc dược, đạo lý đơn giản như vậy lẽ nào ngươi cũng không hiểu sao?” Hoa Vô Hoan nhớ đến chuyện Phong Hoa đã gặp phải, cơn giận lần thứ hai cuộn trào, căm phẫn nói: “Phong Hoa vào cung, ngươi không chăm sóc nàng chu đáo, lại để nàng bị đại sỉ nhục. Ngươi quả thực đáng chết!”
“Đúng là ta đã sơ suất.” Hiên Viên Triệt cũng không đùn đẩy trách nhiệm, hắn thật sự đã xem thường, qua loa. Hắn không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Cũng tại hắn quá tin tưởng vào năng lực của Phong Hoa, cho rằng không ai có thể làm hại nàng.
“Một câu ‘ta đã sơ suất’ là có thể bỏ qua tất cả hả?” Giọng điệu của Hoa Vô Hoan vô cùng sắc bén, thù mới hận cũ cùng nhau tuôn ra. Ánh mắt phun trào ngọn lửa giận phần phật, lại vặn vẹo, “Khi xưa ngươi cưới Phong Hoa, nhưng không có năng lực bảo vệ nàng. Hôm nay nàng lại lần nữa ở trong địa bàn của ngươi, bị lăng nhục và tổn thất. Ngươi chỉ nói một câu xin lỗi nhẹ tênh là có thể vứt bỏ tất cả trách nhiệm không còn một mảnh sao?!”
Đôi môi mỏng của Hiên Viên Triệt mím chặt thành một đường thẳng, không đáp trả, không giải thích.
Hoa Vô Hoan nhìn hắn trầm mặc bình tĩnh, càng thêm phát cáu. Hắn đột nhiên ra tay, nắm chặt tay, một quyền đánh thẳng vào mũi của Hiên Viên Triệt!
Hiên Viên Triệt lại không tránh né, kiên quyết đứng yên nhận một cú đánh này, máu mũi ào ạt chảy xuống.
Hoa Vô Hoan hơi giật mình, không ngờ hắn ta lại đứng yên chịu đòn. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch yếu ớt của Đường Phong Hoa, một tia giật mình của hắn cuối cùng cũng biến mất không còn tung tích. Nắm đấm lại vung lên, đánh về phía ngực của Hiên Viên Triệt!
Hiên Viên Triệt khẽ xê dịch bước chân, nắm tay của hắn cũng bắt đầu tự lực tạo gió.
“Được!” Hoa Vô Hoan một quyền thất bại, cất cao giọng
hét lên, “Hôm nay ta với ngươi phải đánh một trận ra trò! Không ai được nhượng bộ, động thủ đi!”
Đánh tay không, hai người trong chớp mắt đã dính thành một cục. Trận đánh giáp lá cà giữa hai người đàn ông được tiến hành dưới ráng chiều đỏ rực.
Hai người dường như có sự ăn ý nào đó. Cả hai đều không dùng nội lực, cũng không lùi không né. Trái một cú đánh, phải một cú đá, tấn công lẫn nhau. Tiếng binh binh bốp bốp vang lên không ngừng. Gần như mỗi cú đấm đá đều rơi trên người đối phương.
Hoa Vô Hoan đau đến mức nghiến răng trợn mắt. Còn Hiên Viên Triệt mặt không biến sắc, vô cùng bình tĩnh, dường như chẳng đau đớn chút nào.
Hoa Vô Hoan thấy thế càng thêm tức giận, bỗng nhiên bổ
nhào tới trước. Hoa Vô Hoan nhanh như chớp đè Hiên Viên Triệt xuống, một tay ấn bả vai hắn xuống, một tay nắm chặt thành nắm đấm, vụt thẳng lên mặt của hắn!
Hiên Viên Triệt lấy tay ngăn lại, nhấc chân đạp sau lưng Hoa Vô Hoan, nhân tiện trở mình bật lên, lùi lại giữ một khoảng cách.
“Ta còn phải thượng triều, đừng đánh mặt.” Hiên Viên Triệt nói xong, mặt không gợn sóng, lại nâng bàn tay lên chém lên cổ Hoa Vô Hoan.
“Được! Không đánh mặt!”
Hoa Vô Hoan lui lại hai bước, đột nhiên xoạc chân ra, mũi chân móc lên trên, tấn công bàn tọa của Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt một cước đá trúng mắt cá chân của Hoa Vô Hoan một cách chuẩn xác. Hắn kêu đau một tiếng, cong lưng bật lên.
Thế tấn công vẫn hung dữ như cũ, hai tay biến ảo khôn lường, sử dụng một bộ quyền pháp tấn công mạnh mẽ.
Hiên Viên Triệt lùi về sau không kịp, trúng một cú đánh mạnh vào bụng, đau đến gập người lại.
“Đây chỉ mới làm nóng người!” Hoa Vô Hoan đắc ý ngâm nga, đánh đấm thay đổi liên tục. Hắn thừa cơ truy kích, bổ xuống sau gáy của Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt trước nghiêng người cúi rạp xuống, khó khăn lắm mới vung mạnh một cánh tay, trở lòng bàn tay, đập trúng ngực Hoa Vô Hoan.
Trên người cả hai đại khái đã bầm tím đủ chỗ, đếm không xuể, nhưng vẫn không chịu ngừng lại, áp sát ẩu đả
không thôi. Giống như hai chàng trai trẻ tuổi đánh lộn ở đầu đường xó chợ, không chịu thua, không chịu hòa giải, đánh đến khi nào sức tàn lực kiệt mới thôi.
“Ái chà, hai người đánh nhau nha!”
Một cậu bé mặt phấn mày ngài chạy băng băng trên con đường mòn nhỏ, từ khoảng cách khá xa đã thấy hai người lớn đang ẩu đả nhau. Cậu bé nhất thời hưng phấn, miệng reo lên, “Ai thắng? Ai thắng vậy? Tiểu Hoa cố lên! Hiên huynh cố lên!”
Hai nam nhân đang đánh nhau không phân thắng bại, không rảnh để ý đến cậu bé ồn ào kia.
Cậu bé chạy đến gần, nương theo tốc độ chạy lấy đà, một phát nhảy phốc lên, bám chặt trên lưng Hiên Viên Triệt!
“Tiểu Hoa, con đến giúp người đây!”
Nắm tay nhỏ vung vẩy, đánh bình bịch lên tấm lưng rắn chắc của Hiên Viên Triệt. Cậu bé lại quay đầu, nói lớn, “Hiên huynh, đệ cũng giúp huynh đây!”
Một cái tát ụp lên trán của Hoa Vô Hoan!
Hoa Vô Hoan nhất thời giận dữ, quát mắng: “Tiểu Bạch! Ngươi lại cả gan giúp hắn đánh ta?”
Đường Bách cưỡi trên đầu vai Hiên Viên Triệt. Hiên Viên Triệt đứng thẳng, cả người đều đau nhức, chết cũng không hé răng.
Hoa Vô Hoan cũng đứng thẳng dậy, khập khiễng đi về phía trước, tóm cánh tay của cậu bé, kiên quyết kéo xuống, lại mắng, “Ngươi là một tên nhóc không có lương tâm. Uổng công sư phụ ta thương ngươi yêu ngươi. Ngươi lại có thể trở mặt theo người ngoài!”
Đường Bách vui cười: “Con cái này gọi là ‘giúp đỡ cả hai’, rất công bằng!”
Cậu bé quay khuôn mặt sang hướng khác, thấy mẹ cậu nằm đơ một chỗ không dậy nổi. Cậu vội vàng chạy tới, không thèm để ý đến hai nam nhân “ấu trĩ” kia.
“Mẹ! Mẹ! Sao mẹ lại nằm ngủ ở đây?” Cậu gắng sức đỡ mẹ cậu ngồi dậy, để nàng dựa vào gốc cây quế.
Đường Phong Hoa thật ra đã tỉnh được một lúc, nhưng đến lúc này mới từ từ mở mắt, mở miệng nói với giọng nói suy yếu: “Mẹ hơi mệt, nên mới nằm nghỉ một lát thôi.”
“Dạ.” Đường Bách ngồi xuống bên cạnh mẹ cậu. Ngón tay mũm mĩm chỉ về phía Hiên Viên Triệt và Hoa Vô Hoan, “Hai người bọn họ không ngoan, đi đánh nhau!”
“Ai đánh thắng?” Đường Phong Hoa mỉm cười. Có cho phép bọn họ đánh thêm nữa, thì trận này quả thực chỉ là làm nóng người. Trận chiến thật sự còn chưa bắt đầu.
“Con đánh thắng!” Đường Bách cười ha hả, bĩu môi nói, “Mẹ, mẹ xem, sư phụ tiểu Hoa bị trẹo chân, Hiên huynh vẫn còn chảy máu mũi. Quá chật vật mà!”
Hoa Vô Hoan cà nhắc đến gần, bất ngờ đập một phát lên ót của Đường Bách, bùng giận trách mắng, “Thằng nhóc không tim không phổi!”
Đường Bách tủi thân khiếu nại với mẹ cậu: “Mẹ, không
phải mẹ nói đánh nhau là sai trái hay sao? Bách nhi có lòng tốt khuyên can, thế mà tiểu Hoa còn mắng con!”
Khuyên can giống như cậu bé, thật là hiếm thấy. Đường Phong Hoa cười mà không nói.
Hiên Viên Triệt cũng đi tới trước, tiện tay lấy tay áo lau máu mũi, trầm giọng nói: “Phong Hoa, sức khỏe nàng không tốt, thì không nên đi lại khắp nơi. Ta sẽ sai người đưa Vệ Tử Diên sang đây, nàng có thể thẩm vấn nàng ta trực tiếp tại đây.”
Đường Phong Hoa gật đầu, vẫn không nói gì.
Hiên Viên Triệt khom người xoa đầu Đường Bách, không thèm nhìn Hoa Vô Hoan, im lặng xoay người bỏ đi.
Đường Bách nhìn bóng lưng xa dần của Hiên Viên Triệt, rủa thầm một tiếng: “Những người lớn các ngươi, chuyên thích đi vò loạn tóc người khác, không biết chải đầu cột tóc rất phiền phức sao!”
Hoa Vô Hoan đặt mông ngồi trên cỏ, mệt đến mức thở dốc. Cơ thể của tên Hiên Viên Triệt kia căn bản là sắt thép mà, đánh hắn đến độ tê hết cả tay, mà Hiên Viên Triệt kia vẫn không rên nửa tiếng.
Đường Phong Hoa nheo mắt, nhìn thân ảnh cứng ngắc của Hiên Viên Triệt. Nhịn đau không nói, đó là tác phong từ trước đến nay của hắn. Hắn bằng lòng đánh trận này, chắc hẳn cũng có bất mãn với Hoa Vô Hoan. Triều đình đã nổi giông bão trong nháy mắt, bây giờ lại xuất hiện một hoàng thương Hoa Vô Hoan tài lực hùng hậu. Hắn càng thêm đau đầu.
“Phong Hoa.” Hoa Vô Hoan duỗi ngón tay chọc chọc cánh tay Đường Phong Hoa, hỏi, “Hôm nay ngươi phát bệnh hai lần, có nặng lắm không?”
“Đừng bị kích động nữa, chắc sẽ không sao đâu.”
Đường Phong Hoa cười nhạt, đáy mắt hiện lên chút thê lương.
Nàng chỉ hy vọng, chân tướng sẽ không quá tàn khốc, lưu lại một tia hi vọng cho nàng.
***
Đêm đến, Hiên Viên Triệt đã nói là giữ lời, tự mình áp giải Vệ Tử Diên sang Hoa phủ.
Thiên uyển của Hoa phủ có xây tầng hầm, sau phòng bếp chính. Nó vốn là hầm rượu, một đống vò rượu lâu năm được chất đầy một góc, hương thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía.
Hoa Vô Hoan vô cùng tích cực, lập tức kêu người làm đóng một cái giá gỗ. Rồi buộc chặt Vệ T Diên lên đó. Hắn còn sai đem đến lò lửa, tái tạo cảnh sắp sửa nghiêm hình bức cung.
Tầng hầm âm u, ánh lửa xanh bập bùng. Đường Phong Hoa đã thay sang một bộ quần áo mới. Ánh lửa nhảy múa phản chiếu lên chiếc váy lụa trắng tinh. Nàng có một bộ dạng lả lướt nhưng lạnh lùng bức người.
“Các ngươi ra ngoài hết đi.” Nàng quay đầu, nói với Hiên Viên Triệt và Hoa Vô Hoan, “Ta muốn một mình thẩm vấn Vệ Tử Diên.”
“Như vậy có ổn không?” Hoa Vô Hoan xoa tay hăm he, rất muốn tham gia vào chuyện chà đạp kẻ xấu.
“Có gì không ổn chứ?” Đường Phong Hoa lại nhìn về hướng Hiên Viên Triệt đang đứng, hỏi với thâm ý khác, “Bệ hạ có yên tâm hay không?”
Hiên Viên Triệt không nói lời nào, dứt khoát quay bước
ra khỏi hầm. Hắn biết, nàng đã không còn tin tưởng hắn. Nhưng hắn không có tí tẹo biểu hiện nào là không tin tưởng nàng nào cả.
Hoa Vô Hoan mè nheo một lát, mới không can tâm, đành nói: “Ngươi cần dụng cụ tra tấn nào, chỉ cần sai bảo gia đinh bên ngoài nha. Ta ra ngoài kia chờ.”
Đường Phong Hoa phất tay áo, nhìn theo hai người bọn họ rời khỏi.
Đợi đến khi trong hầm yên ắng không một tiếng động. Vệ Tử Diên trên giá gỗ đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạt.
“Có chuyện gì buồn cười? Chi bằng chia sẻ với ta.” Đường Phong Hoa đưa mắt nhìn nàng ta chằm chặp, khóe môi cong cong, nụ cười thân thiết.
“Ta cười, ta cuối cùng lại không ra tay độc ác với ngươi.” Vệ Tử Diên bị nhốt cả ngày, không được uống một ngụm nước, giọng nói hơi khàn khàn. Nàng ta liếm bờ môi khô nứt, lại nói, “Người kia nói đúng, ngươi là một tai họa. Ngươi sống trên đời chỉ biết đầu độc nhân gian!”
“Vậy vì sao ngươi không giết ta một cách tàn nhẫn nhất?” Nụ cười trên môi Đường Phong Hoa không đổi, dường như chưa từng vì chuyện cường bạo kia mà cảm thấy phẫn nộ.
“Ta vốn tưởng, hủy hoại sự trong sạch của ngươi thì ngươi sẽ tự động biến mất, không còn mặt mũi quyến rũ
bệ hạ nữa.” Tâm tình của Vệ Tử Diên cũng không hề kích động, chỉ lạnh lùng nói, “Ả Lam phi đê tiện kia, luôn gây khó dễ với ta. Còn ngươi, ngay từ lần đầu tiên ta thấy ngươi, thì ta đã hận ngươi tận xương tủy.”
“E rằng không chỉ có như vậy thôi đâu.” Đường Phong Hoa thản nhiên, ung dung nói tiếp, “Ngươi chính là thấy Sở Tả tướng có chiều hướng đi xuống. Chị gái của ngươi cũng vào đại lao, sắp xử trảm. Tất cả những điều này khiến ngươi chợt cảm thấy sợ, sợ mình không đấu lại các nữ nhân khác, sợ mình suốt đời phải sống cô đơn ở một góc hoàng cung.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Vệ Tử Diên phỉ nhổ nước miếng, ngạo nghễ nói, “Nghĩa phụ có dã tâm rất lớn, ta vốn xem thường. Nếu như không phải do tỷ tỷ xúi giục ta, ta căn bản không muốn nhận Sở Tả tướng làm cha!”
“Ngươi đã trung quân ái quốc như thế, tội tình gì phải ép bản thân vào con đường chết?”
“Ngươi quả thực dốt đặc cán mai! Ta đã nhận Sở Tả tướng làm nghĩa phụ, quyền thế trong tay lão chính là bàn đạp của ta. Bây giờ ta không thể dựa vào lão nữa, thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình!”
Đường Phong Hoa cười khẽ, giống như đưa ra đề nghị nói: “Ngươi dứt khoát theo lão ta đi, nói không chừng tương lai ngươi có thể trở thành hoàng hậu Nguyên Triều, cũng là một chuyện tốt.”
Vệ Tử Diên giống như nghe được chuyện cười hoang đường nhất trần gian, ngửa đầu cười lớn: “Một nữ nhi không thể có hai chồng! Chỉ có loại nữ nhân không biết liêm sỉ như ngươi mới có thể đắm mình trong một đống
nam nhân, nịnh trái nịnh phải! Vệ Tử Diên ta, nếu không thể trở thành hoàng hậu Kim Triều, thì thà rằng chết đi!”
“Được rồi.” Đường Phong Hoa gật đầu, cũng không nổi giận, nhàn tản nói rằng, “Thời gian tâm sự đến đây là hết, tiếp theo là thời gian bức cung.”
Vệ Tử Diên hơi giật mình, nhưng vẫn giận dữ mắng lớn: “Ngươi một mực lạm dụng tư hình! Chuyện ngươi muốn biết, ta tuyệt đối không nói với ngươi!”
“Chờ đến khi ngươi chịu đựng nổi, lúc đó hãy mạnh miệng.” Đường Phong Hoa lấy từ trong tay áo ra một ngân châm, chậm rãi hơ trên bếp lò, “Nếu như ngươi không sợ đau, ta còn một tuyệt chiêu cuối cùng.”
“Ngươi muốn thế nào?” Vệ Tử Diên nhìm chằm chằm ngọn lửa đang cắn nuốt ngân châm, thái dương thoáng
chốc đổ mồ hôi lạnh. Nàng ta vẫn cố trấn tĩnh nói, “Ta không sợ ngươi! Cùng lắm thì ta bây giờ sẽ cắn lưỡi tự sát!”
Đường Phong Hoa sải bước về trước, ngân châm trong tay lóe sáng, lại cười nói: “Ngươi đại khái chưa từng thử cắn lưỡi tự sát, không biết rằng đây là một chuyện cực kỳ khó khăn.”
Mũi châm đột nhiên vụt tới, đâm vào xương hàm của Vệ Tử Diên. Nàng ta chợt há miệng, miệng hở ra như mỏ vịt, không đóng lại được nữa.
“Á... ngươi... quá... ác...” Từng chữ từng chữ một từ sâu trong yết hầu của nàng ta được nhả ra, khàn khàn không rõ.
“Trò hay vừa mới bắt đầu, ngươi không cần vội kết luận như vậy đâu.” Thần sắc Đường Phong Hoa nhu hòa, nhưng đôi mắt lại chứa đựng sát khí dày đặc, “Ta không ngại ở đây chơi đùa với ngươi cả đêm, cho đến khi ngươi chịu nói ra người đã cấu kết với ngươi mới thôi.”
Một ngân châm nữa, đâm trúng bên cạnh lỗ tai của Vệ Tử Diên. Nàng ta lập tức run rẩy không ngớt, không có cách nào kiềm chế. Tiếng kêu đau “A, á” quanh quẩn trong hầm.
Đường Phong Hoa chỉ lạnh mặt đứng nhìn, nhìn nàng ta đau đớn run rẩy, nhìn sắc mặt nàng ta dần trắng bệch, nhìn nàng ta toát mồ hôi thấm xiêm y.
“Vệ Tử Diên, không nên ép ta dùng tuyệt chiêu cuối cùng.” Đường Phong Hoa vươn tay rút ngân châm bên tai nàng ta ra, sẵng giọng nói: “Trước khi chết, bị người ta làm nhục. Cảm thụ này ngươi nhất định không muốn thử đâu.”
“Ngươi...” Vệ Thanh Đồng trừng mắt cực đại, tròng mắt như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, hoảng sợ nói, “Ngươi... muốn... tìm... người... cường... bạo... ta...”
“Ta chẳng qua chỉ đem chuyện tốt ngươi đã làm để ngươi thử một lần mà thôi.” Khuôn mặt Đường Phong Hoa lạnh hẳn đi, không hề che giấu vẻ khát máu, “Nếu như chuyện ngươi làm với ta là dùng đao gươm tập kích giết ta, dù cho ta có máu chảy đầu rơi, cũng sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn để trả thù ngươi. Nhưng mà, ngươi đã vượt quá giới hạn cho phép của ta rồi!”
“Không, xin ngươi... đừng mà...” Vệ Tử Diên cuối cùng cũng hoảng loạn, miệng mở lớn, cầu xin tha thứ, “Xin ngươi... Bỏ qua cho ta...”
“Vệ Tử Diên, bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn.” Vẻ lạnh lùng của Đường Phong Hoa vẫn không giảm, lạnh giọng: “Một, nói ra thân phận người đã tìm ngươi hợp tác. Hai, bị nam nhân xa lạ cường bạo, chờ đến mùa thu xử trảm.”
“Ta chọn... Ta chọn...” Vệ Tử Diên cả người ướt mồ hôi, không biết là do quá khiếp sợ hay là do đau đớn mà ra, “Chọn... một...”
“Tốt lắm, ngươi nói đi.” Đường Phong Hoa thu tay vào trong tay áo, đứng yên nhìn nàng ta.
“Người... đó... là...”
Nàng ta chưa nói xong, phía trên hầm có một người trèo thang xuống, vội la lên: “Phòng bếp nổi trận hỏa hoạn lớn! Thế lửa hung hãn. Trong hầm lại trữ rất nhiều rượu, sợ rằng sẽ gặp họa!”
Đường Phong Hoa rùng mình, nhưng làm lơ, tới gần Vệ Tử Diên, hung hăng hỏi: “Nói! Nhanh lên!”
Tuy nhiên Vệ Tử Diên nghe thấy tin hỏa hoạn, sự vui mừng ánh lên trong đáy mắt, không chịu tiết lộ nửa lời.
Đường Phong Hoa siết chặt nắm tay, đánh lên trên giá gỗ. Chiếc giá gỗ ngã ầm xuống đất. Vệ Tử Diên té ngã đến váng đầu hoa mắt.
“Đem nàng ta ra ngoài!” Đường Phong Hoa quay đầu lại, khẽ quát với Hoa Vô Hoan.
Hoa Vô Hoan bây giờ mới biết mình vừa phá hỏng chuyện quan trọng, bất đắc dĩ bĩu môi một cái. Hắn đến nâng giá gỗ lên, vác ra khỏi hầm rượu.
Trong Thiên uyển khói đặc cuồn cuộn. Ngọn lửa từ phòng bếp bốc lên cao, lan nhanh ra xung quanh. Rồng lửa hừng hực bốc lên, cháy đến vựa củi của nhà bếp, tiếng nổ đôm đốp rõ mồn một!
Ngọn lửa quả thực rất hung dữ, trong nháy mắt đã đến gần gian nhà cho người dưới ở Thiên uyển. Các gia đinh
nô tỳ hoang mang chạy ra, còn chưa hoàn hồn.
Chỉ có một thiếu niên thân hình mỏng manh vẫn bình tĩnh thận trọng, gặp nguy không loạn mà chỉ huy mọi người chữa cháy.
“Triệu tập mọi người, múc nước giếng, nước ao, nước hồ, cố gắng mau chóng dập lửa!”
Mạch Sâm điều khiển chúng gia nhân đâu vào đấy, tổ chức thành mấy nhóm người, chia nhau đến mấy chỗ nguồn nước.
Đường Phong Hoa đứng cách xa một khoảng bao quát tất cả, trong lòng nổi lên hàn khí. Đến tột cùng là người ở
đâu, không chỉ hiểu rõ tình hình trong cung, mà ngay cả tình hình trong phủ của Hoa Vô Hoan cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
Tính toán trăm phương ngàn kế, điều tra rõ các mối quan hệ bên cạnh nàng, đều là vì muốn đẩy nàng vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Trái tim tàn nhẫn, suy nghĩ độc ác, thật là khiến lòng người lạnh thấu xương.
***
Trận hỏa hoạn ở khu nhà sau xảy ra vào lúc nửa đêm, lại gần hầm trữ rượu, càng đổ thêm dầu vào lửa. Đốm lửa nhỏ bay xuống dưới hầm, thì ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt ầm ầm. Đợi đến khi lửa tắt khói tan, Thiên uyển rộng lớn đã bị một mồi lửa thiêu trụi thành đống đổ nát cháy đen.
Trong phòng khách của Hoa phủ, gia đinh và tỳ nữ đứng đầy.
“Từng người nói đi, có thấy kẻ khả nghi phóng hỏa hay
không.” Sắc mặt Mạch Sâm vẫn trầm tĩnh, giọng điệu lạnh lẽo uy nghiêm.
Từng gia nhân lần lượt trả lời. Có người nói hai đầu bếp
trong phòng bếp tối nay là đáng nghi ngờ nhất, cũng có người nói gia đinh chẻ củi cũng là tình nghỉ. Chưa thể kết luận vì không có thông tin chính xác.
Đường Phong Hoa quét mắt qua tất cả mọi người trong phòng, phất tay áo bỏ đi. Ai phóng hỏa đương nhiên phải
tra ra, nhưng hiện tại nàng có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Phòng khách trong nội uyển, Vệ Tử Diên vẫn đang bị trói trên giá gỗ, dựa vào tường. Vì nàng ta liều mạng rung lắc mà nó lung lay sắp đổ.
“Tử Diên, nói những lời nên nói đi.” Hiên Viên Triệt ngồi ở bên cạnh bàn, dung nhan anh tuấn lạnh giá.
Ngân châm trên xương hàm Vệ Tử Diên đã bị nhổ xuống, nàng ta mở miệng nói với thanh âm khàn đặc, “Từ lâu bệ hạ đã định phế truất nô tì. Người chỉ đang chờ nghĩa phụ có hành động khác thường, thì nhẫn tâm đuổi nô tì vào lãnh cung. Nô tì còn có gì để nói?”
Đường Phong Hoa vừa mới đi đến cửa phòng, nghe thế liền im lặng dừng bước.
Chỉ nghe Vệ Tử Diên lại nói, “Bệ hạ sắc phong tứ phi với dụng ý ra sao, trong lòng bệ hạ hiểu rõ nhất. Có thể Lam phi Quyên phi Minh phi, các nàng ấy không hiểu, nhưng nô tì lại biết. Một khi cân bằng được thế lực tứ đại gia tộc, bệ hạ sẽ mượn cớ hủy bỏ tứ phi.”
Hiên Viên Triệt trầm ngâm trong giây lát, mới mở miệng khẽ nói: “Chỉ cần các ngươi không mắc lỗi, tương lai trẫm sẽ sắp xếp lối thoát cho các ngươi.” Hắn không chạm vào các nàng, cũng là lưu lại đường lui cho các nàng.
Vệ Tử Diên cười khẩy: “Bước vào đế vương gia, kẻ nào còn có thể giữ được trái tim thanh đạm như nước. Ai không muốn leo lên cao ngồi vào hậu vị, làm bậc mẫu nghi thiên hạ? Bệ hạ chỉ yêu duy nhất Phong Hoa tỷ tỷ,
thế nhưng Đường Phong Hoa đã chết rồi! Bệ hạ đến nay
vẫn còn muốn hoàn thành lời hứa ‘Lục cung vô phi’ với tỷ ấy. Thật quá nực cười!”
Hiên Viên Triệt ngước mắt, đáy mắt sâu thăm thẳm, mím môi không nói.
“Bệ hạ, người mau tỉnh lại đi!” Vệ Tử Diên mở miệng khuyên can xen lẫn vẻ trào phúng, lời nói sắc bén, “Đường Phong Hoa đã chết rồi! Chết từ lâu rồi! Xương
cốt hóa thành tro bụi, không lưu lại gì cả! Lẽ nào bệ hạ vì
tỷ ấy mà một đời giữ trinh tiết, ngay cả hoàng tự kế thừa đại nghiệp cũng không cần sao?”
“Ngươi đã biết rồi.” Giọng Hiên Viên Triệt không có phập phồng lo lắng, cũng không kinh ngạc.
“Đúng vậy, nô tì biết hết.” Vệ Tử Diên lớn tiếng nói, “Nghĩa phụ nói cho nô tì hay. Những cung tần được người lâm hạnh, đều là mây mù mà bệ hạ dày công bố trí! Tất cả đều là nữ vệ tâm phúc của bệ hạ!”
Nàng ta khẽ thở dài, ngữ khí băng giá, “Lòng người băng
giá xiết bao! Nô tì ở bên cạnh bệ hạ nhiều năm, lại không bằng một nữ nhân không còn hài cốt. Tỷ tỷ nói đúng, nếu đã vô vọng như vậy, chi bằng buông tay đạp đổ tất cả! Mặc dù ngọc nát, còn hơn làm ngói lành hèn mọn!”
Hiên Viên Triệt im lặng lắng nghe. Người đời đều nói, đế vương lãnh khốc vô tình. Từ góc độ nào đó mà nói, hắn chính xác là vậy. Hắn vì để kiềm chế các thế lực trong triều, đã sử dụng những thủ đoạn đặc biệt. Không quang minh, không lỗi lạc. Nhưng nói về chuyện triều chính, luôn luôn chính là trong bóng tối tìm thấy ánh sáng.
Về phần hoàng tự, trước khi Phong Hoa “sống lại”, hắn cũng từng lo lắng. Con cháu huyết thống Hiên Viên rất thưa thớt, một số em họ trong dòng tộc không đủ sức để ủy thác trọng trách. Chỉ có Minh Hàn, đúng là một nhân tài. Nếu như Phong Hoa không xuất hiện, hắn chỉ có thể âm thầm quan sát, hi vọng Minh Hàn hoặc là con trai tương lai của Minh Hàn có thể làm nên đại sự.
Những suy nghĩ trong lòng này, hắn chưa từng nói với ai.
Bên trong phòng im ắng, Đường Phong Hoa từ ngoài cửa đi vào. Nàng liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt, rồi dừng lại trước mặt Vệ Tử Diên.
“Đừng tưởng một trận hỏa hoạn thì có thể cứu được ngươi.” Nàng lạnh lùng mở miệng, hai tay bóp chặt hai má Vệ Tử Diên, không chút nào nương tay, “Những lời ta đã nói dưới hầm, bây giờ sẽ thực hiện!”
Vệ Tử Diên vặn vẹo đầu, miệng bị bóp đau nhưng vẫn
oán hận cố phun ra một câu, “Cho dù ta chết, người nọ vẫn sẽ đối phó với ngươi, ngươi cuối cùng cũng chết không được tử tế!”
“Phải không?” Đường Phong Hoa đột ngột buông tay, nhếch môi cười nhạt, “Ngươi biết vì sao người kia muốn đối phó với ta không?”
Vệ Tử Diên cắn chặt răng, phát ra tiếng kèn kẹt. Nàng ta lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, đã muốn giáng cho ả ta bạt tai! Cho tới bây giờ, nàng ta vẫn thầm muốn ăn thịt uống máu ả! Nữ nhân này sao mà giống Đường Phong Hoa, chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của bệ hạ. Cho dù ả ta là một mụ góa phụ đã có con, nhưng bệ hạ vẫn bị mê hoặc đến chết mê chết mệt!
Kẻ thần bí kia cho nàng ta biết, nếu không tiêu diệt nữ nhân này, đừng nói đến hậu vị mà ngay cả đế vị cũng bị ả ta đoạt mất!
Nàng ta vốn không tin. Thế nhưng bệ hạ liền áp giải nàng ta đến đây ngay trong đêm, để mặc nữ nhân này dùng hình bức cung. Nàng ta buộc phải tin!
Chết thì chết, nàng ta quyết không để ả yêu nữ này được toại nguyện!
“Vệ Tử Diên, ta nói cho ngươi biết một bí mật.” Đường Phong Hoa nghiêng đầu, dựa một bên tai Vệ Tử Diên, khe khẽ thầm thì, “Kẻ đã liên hệ với ngươi, chính là mẫu thân ruột của Đường Phong Hoa. Bà ta hận bệ hạ giết con gái của bà ta, nên ôm hận báo thù. Bà ta muốn mỗi một nữ nhân bên cạnh bệ hạ đều chết đi. Ngươi xem, không phải Lam phi đã bị hạ phân vị rồi sao? Không phải ngươi cũng đã sa lưới rồi đó? Bà ta còn muốn diệt trừ ta, Minh phi, Quyên phi. Sau cùng, người bà ta sẽ đối phó chính là bệ hạ.”
Vệ Tử Diên kinh ngạc trố mắt, sao có thể như vậy được?!
“Kỳ thực, ngươi đúng là ngốc quá đi.” Đường Phong Hoa tiếp tục nói khẽ, “Tất cả chúng ta đều là bị quăng lưới một mẻ hốt gọn, ai là kẻ hả dạ cuối cùng? Còn không phải là Đường Phong Hoa đã chết không nhắm mắt kia sao hả? Nàng ta hiện tại đang ở trên trời nhìn xuống cười chê ngươi đó, cười ngươi ngu xuẩn, cười ngươi dùng tính mạng của mình đi giúp nàng ta báo thù.”
Vệ Tử Diên run rẩy, đôi mắt kinh hoàng ngước nhìn lên xà nhà, tựa như ở đâu đó có đôi mắt cười khẩu đang nhìn xuống nàng ta.
Nàng ta cố lấy lại bình tĩnh, ngửa đầu bác bỏ: “Ngươi khỏi phải nói năng xằng bậy mê hoặc người khác. Người kia sao có thể là mẫu thân của Đường Phong Hoa? Chữ viết của người kia mạnh mẽ dứt khoát, rõ ràng là một nam nhân!”
“Ồ?” Đường Phong Hoa lui lại một chút, khẽ nhếch môi cười ý vị.