Lục Cung Vô Phi

Quyển 2 - Chương 19: Tư thế mờ ám


1 năm

trướctiếp

Đêm khuya ở Hoa phủ, đèn đuốc sáng trưng. Hoa công tử luôn ưu nhã lạnh nhạt đang giận dữ, phẫn nộ ném vỡ bộ bình sứ xuống mặt đất, không còn nhìn ra hình dạng bộ trà cùng bình hoa nữa.

“Những kẻ khốn kiếp! Để ông đây bắt được, ông cắt từng miếng thịt cho chó ăn!” Hoa Vô Hoan tức giận cuộn trào mãnh liệt, vung tay lên tiếp thế là hai chiếc bình hoa cổ lại rớt xuống, tiếng loảng xoảng vang lên.

“Vô Hoan, đừng đánh thức Bách nhi dậy.” Đường Phong Hoa ngồi ở trong đại sảnh. Trái ngược hẳn với Hoa Vô Hoan, nàng rất bình tĩnh, giống như người bị sàm sỡ và làm nhục là Hoa Vô Hoan, mà không phải là nàng.

“Chiếc khăn tẩm thuốc kia đâu?” Hoa Vô Hoan lông mày dựng ngược, quắc mắt, tức giận đến độ chỉ xém tức giận đến sùi bọt mép mà thôi. Nữ nhân hắn quý trọng như bảo vật, suýt chút nữa bị người ta cường bạo, bảo hắn làm sao mà bình tĩnh được cơ chứ? Hoàng cung của Hiên Viên Triệt kia cũng không tránh khỏi quá nguy hiểm. Phong Hoa mới đi vào lần thứ hai, lại gặp nạn lớn!

Hoa Vô Hoan quyết tâm không tranh cãi vô ích, chỉ muốn tóm Hiên Viên Triệt đánh cho tơi bời một trận.

Đường Phong Hoa lấy ra chiếc khăn lụa, đưa cho hắn.

Theo thái y nói, trên chiếc khăn tẩm thuốc mê dược tính mạnh của Nam vực. Trực giác của nàng liền liên tưởng ngay đến Thượng Vô Tà.

Hoa Vô Hoan chà xát chiếc khăn, một mùi hương gay mũi tản ra. Hắn cau mũi, tiện tay ném chiếc khăn lên mặt bàn, tức tối nói: “Thảo dược đặc biệt chỉ có ở Nam vực, chính xác là ả họ Thượng kia phái người hại ngươi!”

“Nàng ta một lòng muốn tác hợp ta và Hiên Viên Triệt,
cớ sao phải làm như vậy?” Đường Phong Hoa suy nghĩ trăm bề cũng không lý giải được. Nếu như thật sự là do Thượng Vô Tà gây ra, vậy hành vi trước đây của nàng ta là có ý gì?

“Không chừng ả ta vẫn còn căm hận ngươi, lấy chiêu bài
giúp ngươi và Hiên Viên Triệt gương vỡ lại lành làm bình phong, nhưng âm thầm thực hiện gian kế.” Hoa Vô Hoan dùng sức vỗ bàn, quát lớn, “Chính là như vậy!”

“Vô Hoan, đừng nôn nóng kết luận.” Trong lòng Đường Phong Hoa có một ý nghĩ mơ hồ chợt lóe lên, đôi mắt càng phát ra tia sáng trong veo lạnh lẽo: “Hung thủ phía sau dùng sợi dây sáng tỏ giá họa cho Lam phi, lại còn mai phục Thượng Vô Tà bằng sợi dây ngầm, rõ ràng là muốn chúng ta trúng kế.”

Kẻ địch đặc biệt giảo hoạt độc ác, mũi nhọn nhắm thẳng vào nàng. Lần này không dồn nàng vào chỗ chết, nhưng muốn nàng sống không bằng chết. Hận ý sâu nặng như vậy, khiến nàng hoảng hốt nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra bảy năm trước. Bố cục khi đó cũng tinh vi như vậy, làm nàng thân bại danh liệt, kết cục bi thảm.

“Vô Hoan.” Nàng nhếch cằm, chiếc cổ ngẩng cao, tựa như một thanh đao lạnh buốt: “Chuyện này, có thể chính là một cơ hội. Ngươi phái người đi mời Thượng Vô Tà đến phủ một chuyến. Ta muốn hỏi thẳng trước mặt nàng ta.”

“Ta sai Mạch Sâm đi.” Hoa Vô Hoan nhanh chóng sải bước, bước chân giẫm bình bịch, mang theo lửa giận khó lòng tiêu tán.

Đường Phong Hoa yên lặng ngồi chờ.

Đêm càng lúc càng khuya, Mạch Sâm làm việc rất nhanh chóng, đã đi rồi quay về. Hắn bẩm báo lại, Thượng Vô Tà đã bị mời vào cung.

Giày vò mệt mỏi cả một đêm, Đường Phong Hoa không muốn lại vào cung, nên định về phòng đi ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức.

“Phong Hoa, chờ một chút.” Hoa Vô Hoan gọi nàng lại, bàn tay hắn nắm chặt cổ tay của nàng, trầm giọng nói,
“Trên người người có thương tích gì hay không? Vào phòng ta, ta đắp thuốc cho ngươi.”

“Không cần đâu, có mấy chỗ bị bầm mà thôi, qua mấy ngày sẽ hết.” Đường Phong Hoa mỉm cười với hắn, “Không cần lo lắng cho ta, ta là người sắt không thể đánh ngã.”

Sâu trong đáy mắt Hoa Vô Hoan sượt qua vẻ thương xót, sức lực ở tay vẫn không giảm. Hắn siết chặt, không nói một lời, kéo nàng vào phòng.

“Ngồi xuống!” Hắn ấn nhẹ vai nàng xuống, để nàng ngồi trên nhuyễn tháp.

“Thật sự không cần xoa thuốc mà.” Đường Phong Hoa bất đắc dĩ nhắc lại.

“Ta mặc kệ. Ngươi không cho ta xem chỗ bị thương, đêm nay ta nhất định sẽ không ngủ được.” Hoa Vô Hoan giống như đang trêu đùa đi bán thuốc cho người ta. Hắn lục lọi hòm thuốc một lát, lấy ra một lô lốc lọ thuốc lớn nhỏ, ngón tay chỉ từng cái, “Lọ này là cao mỡ chữa vết bầm, bình này là thuốc an thần, lọ này là thuốc bổ máu...”

“Vô Hoan!” Đường Phong Hoa cắt ngang lời hắn, dịu dàng nói: “Ngươi đừng khẩn trương như thế. Ta không sao, thực sự không sao.”

Động tác tìm kiếm lọ chai của Hoa Vô Hoan dừng lại, sững sờ nhìn nàng, bỗng nhiên nhụt chí, ngã ngồi bên mép giường. Hắn quả thực là đang hoảng hốt, vô cùng sợ hãi. Vừa nghĩ đến việc nàng bị người ta lăng nhục, thì trái tim hắn đau đớn co rút không thôi.

Bảy năm trước, khi chạy vào đám cháy rừng, hắn cũng không có quá hoảng sợ, cũng không nghĩ mất đi nàng thì thế giới của hắn sẽ sụp đổ. Thế nhưng, bây giờ đã khác xưa rồi. Trải qua thời gian dài, sớm chiều bên nhau, hắn càng ngày càng sợ, sợ bản thân hắn bị lún sâu, sợ một ngày nào đó nàng đột nhiên biến mất.

Đường Phong Hoa liếc mắt, thấy hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, dường như tinh thần sa sút khổ sở, lòng nàng cũng đắng chát theo hắn. Có phải nàng đã quá ích kỷ rồi hay không? Biết rõ Hoa Vô Hoan có tình cảm với nàng,
nhưng nàng vẫn giả ngu vờ ngốc, không đáp lại chút tình cảm nào.

“Vô Hoan, ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện báo thù sao?” Nàng khẽ nói, cố tình chuyển dời chú ý của hắn.

“Đương nhiên.” Hoa Vô Hoan ngẩng đầu, đôi mắt  hẹp dài chợt xẹt qua tia sáng căm hận, “Lão tặc bạc tình, ta việc gì phải hạ thủ lưu tình với lão!”

“Phái Phạm Thiên mai danh ẩn tích, đã lâu không hề xuất hiện trong chốn giang hồ, phải chăng có liên quan tới ngươi?” Nghi vấn này ở trong lòng Đường Phong Hoa rất lâu rồi.

“Hiên Viên Triệt đã phái người điều tra tung tích của phái Phạm Thiên.” Hoa Vô Hoan nhướn mày dài, cười lạnh, “Lão tặc si mê võ học, không để ý đến thế sự, chuyện năm đó của ngươi không liên can tới lão. Lão như con rùa rút đầu ẩn trốn, đơn giản chỉ là sợ ta gây phiền phức với lão.”

“Sư phụ và các sư huynh đệ khác bây giờ đang ẩn cư ở đâu?” 

“Một hòn đảo nhỏ ở phía Nam.” Hoa Vô Hoan nheo mắt, âm thanh càng lạnh căm, “Lão cho rằng lão đoạn tuyệt với thế giới, là ta sẽ bỏ qua sao. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Chẳng lẽ ngươi định xây dựng đội tàu cùng đại bác sao?” Trong lòng Đường Phong Hoa rục rịch, lo lắng nhìn hắn, “Ngươi muốn san bằng hòn đảo nhỏ kia sao?”

Hoa Vô Hoan không nói, khép mắt một nửa, âm u thâm hiểm. 

“Tàng trữ vũ khí đạn dược là tội mưu phản.” Đường Phong Hoa không khỏi thở dài, Hoa Vô Hoan cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bước trên con đường sai lầm, lạc lối.

“Vũ khí đạn dược của ta chỉ dùng để giải quyết ân oán cá
nhân.” Hoa Vô Hoan rủ mi mắt, thản nhiên nói, “Nếu Hiên Viên Triệt cho rằng ta có mưu đồ làm phản cướp ngôi, quyết chí đuổi tận giết tuyệt, ta đây cũng không định phản chiến về với Nguyên Triều.”

Đường Phong Hoa ngậm miệng không nói. Một lúc lâu, nàng mới mở miệng: “Vô Hoan, ngươi tính bao giờ thì đi đánh hòn đảo nhỏ kia?” 

Hoa Vô Hoan chỉ lắc đầu, trả lời: “Ngươi không nên tham dự vào việc này.” Nàng và phái Phạm Thiên có quan hệ quá sâu sắc, hắn không muốn nàng khó xử.

Hắn đứng lên, đem tất cả các bình thuốc nhét vào trong lòng nàng, căn dặn: “Nhớ xoa thuốc và uống dược. Muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Đường Phong Hoa bưng mấy lọ chai đó, đi đến bên cửa phòng. Nàng quay đầu lại, mỉm cười ấm áp với hắn: “Vô Hoan, cảm ơn ngươi.” 

Vẻ mặt lo lắng của Hoa Vô Hoan cuối cùng cũng sáng sủa hơn, phóng khoáng phất tay xua nàng đi, nói: “Đừng ở đó càm ràm nữa, về phòng ngủ đi!”

***

Trời vừa tờ mờ sáng, Thượng Vô Tà đã tới Hoa phủ. Váy dài đỏ chấm gót, khuôn mặt rạng ngời, mái tóc dài đen nhánh thấm sương, vô cùng xinh đẹp đơn thuần.

Đường Phong Hoa chỉ ngủ được một giấc ngắn, thức dậy đến đại sảnh gặp khách. Nàng uống vài ngụm trà đậm đặc mới tỉnh táo hơn, trầm tĩnh mở miệng nói: “Vô Tà, ngươi mới từ trong cung ra, có manh mối gì không?”

Thượng Vô Tà không câu nệ lễ tiết, tự mình ngồi xuống. Đôi mắt đẹp nhấp nháy, cố nén tức giận.

“Không phải do ta làm, ngươi không tin ta?”

“Nếu ta không tin ngươi, sẽ không tìm đến ngươi trước.” Đường Phong Hoa đẩy một chén trà đến trước mặt nàng
ta, khẽ mỉm cười, “Mà ngươi cũng dám đến nơi hẹn, nói vậy cũng có lòng giải thích.” 

Thượng Vô Tà uống một hơi hết sạch chén trà. Bờ môi đỏ mọng mím chặt. Nàng ta bỗng chốc đánh rầm lên mặt bàn, chấn động đến những chén trà nhỏ nảy lên kêu loảng xoảng.

“Những tên hạ lưu vô sỉ đó! Ngươi lại còn giữ cho bọn chúng được toàn thây!” Nàng ta lòng đầy căm phẫn còn hơn cả Đường Phong Hoa, lại nói: “Phong Hoa, rốt cuộc ngươi đã đắc tội với ai? Ngươi chẳng qua chỉ mới hiện thân một tháng, mà đã có người trả thù thâm độc như vậy rồi.”

“Trả thù?” Đường Phong Hoa cân nhắc hai từ này, bàn tay đang nắm chén trà siết chặt lại. Trong vô thức, nàng đã bóp nát chén trà, nước trà chảy ào xuống mặt bàn. 

“Trước đây, ta đã điều tra rất nhiều chuyện về ngươi.” Thượng Vô Tà liếc mắt nhìn mặt bàn bị ướt một cái, chậm rãi nói, “Ngươi xuất thân từ Ám Các của Kiền Triều. Khi Kiền Triều diệt vong, Ám Các chỉ tồn tại trên danh nghĩa, phụ thân ngươi đã dẫn một số thuộc hạ còn sót lại thoái ẩn. Khi còn niên thiếu, ngươi theo học phái Phạm Thiên. Chưởng môn phái Phạm Thiên là một người kỳ quặc, chỉ dốc lòng nghiên cứu võ học, cũng không để ý đến trần thế náo loạn.” 

Đường Phong Hoa giương mắt nhìn nàng ta chằm chặp, trong đáy mắt là một mảnh đông hàn.

Thượng Vô Tà ngoảnh mặt nói tiếp: “Bốn thế lực lớn trong triều, thì Sở thị bụng dạ khó lường, toan tính hướng đến vị trí trí quốc trượng, trên thực tế gần như không nhằm vào người. Tạ thị trung hậu, mặc dù Lam phi có dã tâm được ngồi vào vị trí Hoàng hậu, nhưng chuyện lớn chưa thành. Triệu thị nhất mực bo bo giữ mình. Còn Giản thị có chí lớn viễn chinh Nguyên Triều, theo lý mà nói cũng không muốn đối phó với ngươi liền.”

Nàng ta phân tích rất trình tự, hợp lý. Đường Phong Hoa chỉ lẳng lặng nghe.

“Như vậy chỉ còn một đầu mối cuối cùng.” Hàng mi dài của Thượng Vô Tà khẽ chớp động, mở to mắt nhìn nàng, “Mẹ ruột của ngươi tên là Phong Tiêu Tiêu, trước khi gả cho phụ thân của ngươi đã có người thương. Phụ thân ngươi si mê bà, ép buộc cưới được bà, hủy đi hạnh phúc cả đời bà.”

“Không thể nào!” Đường Phong Hoa đột nhiên quát lớn, ánh mắt kịch liệt chớp động, sắc mặt trắng bệch.

“Ta chỉ suy đoán thôi.” Thượng Vô Tà có chút thương hại nhìn nàng, nhẹ nhàng nói, “Một mình mẫu thân ngươi cũng chưa hẳn đã làm nên chuyện. Trong quân năm đó và trong triều bây giờ, luôn có một thế lực cấu kết với bà ta.”

“Ngươi dựa vào cái gì mà đưa ra suy đoán này?” Đường Phong Hoa giọng điệu không vui, giống như một con nhím xù lông để tự vệ, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt nàng ta.

“Dược tẩm trên chiếc khăn lụa kia, xuất sứ từ Nam vực.
Mẫu thân ngươi, Phong Tiêu Tiêu là người của Miêu tộc ở Nam vực.” Thượng Vô Tà chỉ đưa ra thông tin rồi dừng lại, để tự nàng tiêu hóa chúng.

Bên tai Đường Phong Hoa nghe tiếng ầm ầm, tựa như sét đánh giữa trời quang, hoa mắt chóng mặt. Nàng từ nhỏ đã không có mẹ, đặc biệt khao khát tình yêu của mẹ. Trong lòng nàng, mẹ đương nhiên là một người phụ nữ dịu dàng tốt bụng. Nàng vẫn luôn hoài nghi là phụ thân
lạnh nhạt, vứt bỏ mẹ. Nàng không ngờ, hóa ra điều mẹ
nàng căm hận nhất chính là nhìn thấy sự tồn tại của nàng.

“Hiên Viên Triệt một đêm không ngủ, tự trách bản thân sâu sắc.” Thượng Vô Tà chuyển trọng tâm câu chuyện, hòa nhã nói, “Củng cố giang sơn không giống với việc hành quân đánh trận năm xưa. Ta biết huynh ấy từng nhận lời ngươi ‘Lục cung vô phi’, nhưng ngươi biến mất bảy năm, huynh ấy cũng là thân bất do kỷ. Nếu như ngươi bằng lòng trở lại bên cạnh huynh ấy, quét sạch nghiệt đảng. Hai người nhất định có thể tay trong tay thống nhất lãnh thổ từ Nam chí Bắc, cùng hưởng vương triều thịnh vượng.”

Đường Phong Hoa lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà nghe những lời này. Nàng đưa tay xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy lòng ngột ngạt khó thở, vô cùng khó chịu.

Thượng Vô Tà thấy sắc mặt của nàng khác thường, lo ngại đưa tay đặt lên mạch cổ tay của nàng.

“Phong Hoa, bệnh cũ của ngươi tái phát!” Thượng Vô Tà kinh ngạc la lớn, vội hỏi, “Ngươi có mang theo thuốc thường dùng không? Mau lấy ra uống đi!”

Đường Phong Hoa uống thuốc mang theo bên người, nhắm mắt tập trung điều tức.

Thượng Vô Tà thật sự rất thông minh, lại am hiểu y thuật sâu sắc, nhỏ giọng lảm nhảm: “Sợ là nhát kiếm bảy năm trước kia tạo ra... Mặc dù có thể uống thuốc để áp chế, đáng tiếc loại thuốc này cũng khó mà điều chế...”

Nàng ta lẩm nhẩm một thôi một hồi. Bỗng nhiên, nàng ta đứng bật dậy, xoay người bỏ đi, chỉ để lại một câu âm
vang chính là nói: “Phong Hoa, ngươi đợi ở đây, ta phải bảo Hiên Viên huynh cứu ngươi!”

Đường Phong Hoa không để bụng, ngồi thẳng lưng vận khí. Mồ hôi tuôn ra như mưa, sự đau đớn khó thở quen thuộc kia dần dần tiêu tán.

Đằng sau rèm che bên trong phòng, có một nam tử anh tuấn mặc áo tím đang đứng im. Trong tay hắn cầm một
bình ngọc tinh xảo. Là nên thành toàn Hiên Viên Triệt
lấy trái tim của hắn ta trả lại cho Phong Hoa, hay là chính mình dâng lên trái tim hết sức chân thành của hắn?

Chí hướng cao lớn thống nhất thiên hạ của Hiên Viên Triệt chưa thực hiện được, mà hắn cũng như vậy, thù lớn chưa trả...

Chi bằng tìm một người thử nghiệm thuốc đi!

Ánh mắt Hoa Vô Hoan chợt lóe, trong đó là hai đóm lửa tà mị nồng cháy.

Một khi điều tra được kẻ nào đã làm hại Phong Hoa trong cung, hắn sẽ “tặng” thuốc hoa khiên ngưu cho kẻ đó!

***

Vào lúc hoàng hôn, Hiên Viên Triệt cải trang xuất cung. Khuôn mặt đẹp trai mang vẻ mệt mỏi ẩn giấu, chiếc cằm kiên nghị lấm tấm râu con. Nhưng ánh mắt lấp lánh có thần, thể hiện ý chí mạnh mẽ.

Khi Đường Phong Hoa nhìn thấy hắn ở hậu viên của Hoa phủ, sắc mặt cũng nhuốm màu rệu rã, làn da trắng có phần tiều tụy.

“Phong Hoa, nghe nói sức khỏe nàng không tốt?” Hiên Viên Triệt đưa ra một chiếc hộp gỗ dài, thân thiết hỏi.

“Bệnh cũ mà thôi.” Đường Phong Hoa nhận lấy, mở nắp hộp ra. Bên trong là một củ nhân sâm hoang dã, khá nặng tay, quả thực là thứ rất quý giá.

“Vô Tà nói có biện pháp chữa trị tận gốc bệnh tim của nàng.” Hiên Viên Triệt ngưng mắt nhìn nàng. Khuôn mặt nàng tái nhợt, giống như mắc bệnh nặng, bộ dạng lao lực quá độ.

“Ta cũng có biết phương pháp trị tận gốc.” Đường Phong Hoa miễn cưỡng xua tay, bờ môi trắng bệch hơi cong lên, trào phúng nói, “Ta không muốn làm quái vật ăn tim người.”

Hiên Viên Triệt trầm mặc, mắt đen sâu thăm thẳm che giấu tất cả rung động gợn sóng vào chỗ sâu nhất. Vô Tà đã đưa cho hắn một ít thuốc nước hoa khiên ngưu. Dặn hắn mỗi ngày uống một ít, sau trăm ngày có thể xẻo thịt chế thuốc. Mặc dù hiệu quả không bì kịp với thuốc nghiền từ trái tim, nhưng cũng có thể ngăn chặn tần suất tái phát bệnh của Phong Hoa.

“Chuyện quân lương, ngươi để Diễm Liệt trực tiếp trao đổi với Hoa Vô Hoan đi.” Đường Phong Hoa đi vào đình nghỉ mát, ngồi dựa lưng trụ cột bên lan can gỗ, nhẹ giọng hỏi, “Chuyện đêm qua đã có manh mối mới chưa?”

“Có người đã ra tự thú.” Sắc mặt Hiên Viên Triệt trầm xuống, ánh mắt phức tạp.

“Là ai?” Đường Phong Hoa ngẩng mặt lên, nhíu mày thắc mắc.

“Tử Diên.”

“Sao lại là nàng ta?”

Đường Phong Hoa vô cùng kinh ngạc. Nàng căn bản không hề nghĩ đến Vệ Tử Diên, sao lại có thủ đoạn và cả gan làm thế?

“Tử Diên tự động nhận tội, thái giám quản sự trong cung của Lam phi là người do nàng ấy sắp xếp vào.” Hiên Viên Triệt nheo mắt ngửa đầu, ánh nắng chiều còn rơi rớt lại chiếu vào đáy mắt hắn, càng thêm rét lạnh, “Việc này ta đã tra ra, cho nên nàng ấy mới đứng ra tự thú. Nàng ấy đã sai tên thái giám quản sự kia kết nối với phủ nội vụ, để đưa mấy tên hành hung kia vào cung.”

“Vì sao nàng ta phải làm như vậy?” Đường Phong Hoa cau chặt ấn đường, càng nghĩ càng cảm thấy việc này kỳ quặc.

“Nàng ta nói có người đã liên lạc với nàng ta, muốn hợp tác với nàng ta. Việc này vừa có thể diệt trừ Lam phi, lại có thể hủy hoại nàng, đối với nàng ta chỉ có lợi mà không có thiệt.” Tâm tư Hiên Viên Triệt nhớ đến việc Thượng Vô Tà đã nhắc đến Phong Tiêu Tiêu, không khỏi đưa mắt ngóng nhìn nàng. Giả sử thật sự là do mẫu thân nàng đặt bẫy hại nàng, e rằng nàng sẽ bị tổn thương cả đời, khó lòng lành lặn.

“Vệ Thanh Đồng cố chấp cho dù bị đánh chết, nàng ta cũng không nói ra ai đã liên lạc với nàng ta.” Đường Phong Hoa cười khẩy. Các dấu vết đều hướng đến mẹ ruột của nàng, nàng còn có thể ôm một tia hy vọng xa vời nào nữa sao?

Hiên Viên Triệt cũng không hé răng. Tử Diên vốn nói là, cho dù nàng ta có thua, cũng không để kẻ thắng được vui sướng!

Đường Phong Hoa vịn trụ cột đứng lên, đôi mắt phát sáng lạnh căm. Khuôn mặt có chút tàn khốc khát máu, lại nói: “Nếu Vệ Tử Diên không chịu khai ra kẻ chủ mưu. Ta sẽ cho nàng ta nếm mùi vị bị người ta xâm phạm.”

“Phong Hoa?” Hiên Viên Triệt chau mày kiếm, đôi mắt đen có vẻ lo lắng. Hắn đã quyết định cách chức Diên phi, xử trảm vào mùa thu. Phong Hoa lại muốn làm chuyện tàn nhẫn hơn? 

“Ngươi luyến tiếc sao?” Đường Phong Hoa lạnh lùng liếc nhìn hắn, giọng nói như đóng băng, “Nợ máu phải trả bằng máu, có gì sai?”

“Không phải là ta không nỡ.” Hiên Viên Triệt nuốt xuống một cái thở dài, nói đều đều, “Trái tim bị oán hận chồng chất rất dễ bị mờ mắt, ta không muốn thấy nàng sẽ làm chuyện khiến bản thân hối hận.”

Nàng là chiến tướng trời sinh, tay nhuộm vô số máu tươi, cũng không hề nương tay. Nhưng nàng tuyệt đối không phải là người ức hiếp phụ nữ và trẻ em, lại càng không dùng thủ đoạn tàn bạo vô nhân đạo để hành hạ tù binh. Bây giờ nàng muốn làm chuyện cưỡng hiếp, e rằng tương lai nàng sẽ hối hận.

“Sau này có hối hận hay không, đều là chuyện của bản thân ta.” Đường Phong Hoa không hề cảm kích, đem hộp gỗ nhét vào trong tay hắn, “Nếu ngươi không ủng hộ cách làm của ta, thì có thể ngăn cản ta gặp Vệ Tử Diên.”

Dứt lời, nàng quay bước ra khỏi đình nghỉ mát, bóng dáng thon dài nhưng bước chân phù phiếm. Nàng mới đi đến dưới một tán cây hoa quế, đã lảo đảo, yếu ớt ngã nhào lên bãi cỏ.

“Phong Hoa!” Hiên Viên Triệt kinh hãi, vội chạy đến.

Da dẻ của nàng cực mỏng, bây giờ lại càng thêm trắng ngần đến trong suốt, có thể thấy rõ những mạch máu nhỏ dưới da. Hiên Viên Triệt nhìn thấy mà sợ hãi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, để nàng nằm xuống đất. Hắn đặt đầu nàng lên đầu gối của mình, một tay chạm vào sau lưng nàng. Một luồng chân khí ấm áp rót vào, hi vọng nàng có thể tỉnh lại.

Đường Phong Hoa không muốn tỉnh lại.

Nàng cảm nhận được một luồng nhiệt có sức mạnh tràn ngập đang đổ dồn vào cơ thể của nàng. Vô hình trung nó vỗ về trái tim đau nhức, thế nhưng nàng vẫn không muốn tỉnh dậy.

Nhân gian vô tình, xấu xa tàn nhẫn. Nàng từ nhỏ đã thông minh, cố gắng hoàn thành kỳ vọng của phụ thân. Mặc dù nàng không nói, nhưng trong lòng vẫn âm thầm hi vọng phụ thân sẽ khen nàng một câu, sẽ ôm nàng một cái. Song, khi nàng đọc xong một quyển sách uyên thâm khó hiểu, khi nàng học được một võ công cao cường, đều không giành được sự cưng chiều, một câu khen thưởng, hay thậm chí là một nụ cười từ phụ thân. 

Sư phụ của nàng cũng như vậy, cực kỳ nghiêm khắc. Năm nàng tám tuổi, đã bị sư phụ nhốt vào một thạch động băng để luyện công. Người không cho nàng nước và thức ăn, không cho ai đến gặp nàng. Nàng chỉ có thể
liếm băng đá để giải khát. Bảy ngày ròng rã, đầu lưỡi của nàng đã đông cứng tê liệt. Lúc được thả ra ngoài, sư phụ chỉ nói một câu với nàng, “Tư chất không tệ, sau này càng phải nghiêm chỉnh tu luyện thêm.” 

Nàng chưa từng oán hận phụ thân và sư phụ, nàng chỉ là khao khát được tình thân sưởi ấm. Trong tâm trí của nàng khi còn thuở bé, luôn tưởng tượng ra mẫu thân dịu dàng yêu thương. Nếu mẫu thân ở bên cạnh nàng, nhất định sẽ ôm nàng hôn nàng, thương xót cho sự vất vả của nàng.

Bây giờ, những ảo tưởng của nàng đều đã sụp đổ. Thế giới này sao lại lạnh lẽo vô tình như vậy...

“Phong Hoa, có phải nàng  cảm thấy rất lạnh không?” Thấy nàng run rẩy, Hiên Viên Triệt một tay ôm chặt nàng, ngón tay chạm lên mạch của nàng. Mạch đập dần dần bình ổn, sao cơ thể của nàng lại lạnh buốt như vậy?

“Lạnh, lạnh quá... Sư phụ, con không muốn luyện công
nữa...” Đường Phong Hoa nhỏ giọng nói mớ, giống như đột nhiên đặt mình trong hang động băng đá kia một lần nữa. Tay chân mất dần hơi ấm, lạnh đến tận xương tủy.

“Phong Hoa, nàng đang nằm mơ thôi, mau tỉnh lại!” Hiên Viên Triệt cố sức xoa ngón tay lạnh cứng của nàng, giơ tay lên miệng hà hơi vào, dịu dàng gọi: “Tỉnh dậy sẽ không lạnh nữa. Ngoan, tỉnh dậy nhé?”

“Không... Tỉnh dậy sẽ lạnh hơn...” Đường Phong cắm đầu vào lòng ngực ấm áp của hắn, không nằm yên mà cọ quậy. Sao lại muốn lay nàng tỉnh lại? Là ai nhẫn tâm như thế?

Hiên Viên Triệt đem đôi bàn tay lạnh căm của nàng bỏ vào trong áo hắn, dán sát vào vòm ngực nóng ấm của hắn. Hắn lại cởi tất và giày của nàng,  xoa nắn hai chân, sưởi ấm cho nàng.

Nàng vốn đã có thể hàn, hàng năm vào mùa đông cơ thể tựa như khối băng vậy. Vào buổi tối, hắn đắp cho nàng mấy lớp chăn lông cừu mà nàng vẫn cuộn mình run cầm cập. Hắn luôn mặc kệ cơ thể lạnh băng của nàng mà ôm chặt vào lòng. Mãi đến khi nhiệt độ cơ thể của nàng tăng lên, hắn mới im lặng dịch người ra, nhưng cơ thể của hắn
cũng đã cứng đờ.

Đường Phong Hoa tìm được nguồn nhiệt, theo bản năng kề khít vào. Hai tay thoải mái áp lên cơ thể nóng hổi của hắn. Mặt cũng tiến vào trong quần áo hắn, nằm trước ngực hắn.

Hạ nhân trong phủ ngẫu nhiên đi qua vườn hoa, trông thấy tư thế mờ ám của hai người không khỏi nhắm mắt cúi đầu, vội vã bỏ đi, mắc cỡ không dám nhìn tiếp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp