Trong Thiên điện, lặng ngắt như tờ.

Hiên Viên Triệt vội vã đến nơi, sắc mặt tái xanh, mắt đen cũng tối sẫm.

Đường Phong Hoa khép chặt quần áo thái giám rộng thùng thình, rũ mí mắt xuống, không rên một tiếng. Khi chuyện xảy ra nàng chỉ cảm thấy hơi kinh hãi, lúc này mới có một tia nghĩ đến là thấy sợ xẹt qua đáy lòng. Cho dù nàng có võ công cao, nhưng không phải thần tiên. Nếu không phải nàng ứng phó kịp lúc, hơn nữa trong người sẵn có sức đề kháng với dược tính, nên vừa rồi mới không bị vũ nhục, bị hủy trinh tiết.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì!” Hiên Viên Triệt đột nhiên quát lớn, làm người khác sợ run: “Đi chuẩn bị trà nóng! Kêu nội quan chuẩn bị phòng tắm nhanh lên!”

Cung tỳ quỳ gối ngoài điện run cầm cập, lên tiếng vâng dạ, rồi cuống quít lui ra.

Lồng ngực Hiên Viên Triệt phập phồng, hơi thở hổn hển, gân xanh bên thái dương hằn lên. Hắn chợt đi nhanh đến gần Đường Phong Hoa, rồi lại chợt đứng trước mặt nàng cách một khoảng.

Hàng mi dài dày của Đường Phong Hoa khe khẽ run run, ngước mắt nhìn vào đôi mắt âm u của hắn.

Thấy nàng không nói lời nào, chỉ im lặng ngưng mắt nhìn hắn chăm chăm, khuôn mặt tuyết trắng rất là thuần khiết. Hiên Viên Triệt bỗng xót xa trong lòng. Nàng đã bị tổn thương rồi sao? Hắn lại để nàng bị làm nhục như vậy trong chính hoàng cung của hắn!

Hắn duỗi tay về phía trước, chạm đến vạt áo của nàng, kéo nhẹ ra để lộ những vết bầm tím trên da thịt trắng mịn. Tay hắn không khỏi phát run, nhắm tịt mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.

“Phong Hoa!” Hắn bỗng sải bước dài, gắng sức ôm lấy nàng, tựa như muốn đem nàng nhập vô cơ thể của chính mình, chặt chẽ không buông.

“Ta không sao.” Tay hắn dán sau ót của nàng, mặt của nàng vùi trong hõm gáy của hắn, giọng nói đôi phần khó chịu.

“Nàng cho tới bây giờ đều nói mình không sao!” Hiên Viên Triệt không biết vì sao lại rít gào, ánh mắt xẹt qua mấy lọn tóc rối tung của nàng. Trong nháy mắt, ngọn lửa trong tim chạy tán loạn, thiêu rụi toàn bộ đau đớn, nhức nhối trong lồng ngực, “Trên chiến trường bị tên bắn trúng vai, nàng nói không sao! Leo núi vượt đèo bị ngã loét cả cánh tay, nàng cũng bảo không sao! Thế nào mới xem là có sao?!”

Nhiệt độ trên lòng bàn tay hắn rất nóng, gắt gao giữ chặt sau gáy của nàng, tức giận đến mức quên khống chế lực đạo. Lúc Đường Phong Hoa muốn vẹo cả cổ, hắn mới chợt phát giác, vội vàng thả lỏng tay, nhẹ giọng nói: “Ấn đau nàng sao?”

“Không sao.” Đường Phong Hoa vô thức trả lời, thấy đáy mắt của hắn lại bắt đầu có lửa giận phừng phừng. Nàng mới phát hiện chính mình vừa rồi phản ứng xuất phát từ bản năng tự vệ, không chịu để lộ ra chút mềm yếu nào.

Hiên Viên Triệt hơi đẩy hai người ra tạo thành khoảng cách, in trán hắn lên trán của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Bọn chúng đã làm gì?”

Đường Phong Hoa rũ mí mắt xuống, thanh âm nhàn nhạt: “Mưu đồ cường bạo.”

Hai tay Hiên Viên Triệt buộc chặt quanh thắt lưng nàng, chóp mũi hắn gần như chạm vào nàng. Giọng điệu hắn càng nói càng dịu dàng, giống như sợ sẽ làm nàng kinh hãi: “Trẫm có thể xem vết thương trên người nàng được không?”

“Bị bầm tím do sờ soạng một chút mà thôi.” Đường Phong Hoa hời hợt trả lời.

Hiên Viên Triệt lại lần nữa nhắm chặt mất, trong đầu hiện lên cảnh tượng nàng bị người ta kéo vào vườn hoa. Cho dù không tận mắt chứng kiến, cũng có thể tưởng tượng ra, đó là một cảnh đáng sợ ra sao. Lúc hắn nghe thị tỳ đến bẩm báo, tâm trí gần như đổ vỡ trong phút chốc. Trên đường hối hả chạy đến đây, trước mắt hắn gần như biến thành màu đen, cảm giác sợ hãi không thể đè nén được.

“Giết được lắm!” Hắn đột ngột ngóc đầu lên, ánh mắt hung tàn, sát khí ngùn ngụt: “Đưa bọn chúng phanh thây ngàn mảnh cũng chưa hả dạ mà!”

“Nhưng mấy tên này đã chết, thì chặt đứt đầu mối rồi.” Đường Phong Hoa đẩy hắn ra, chỗ bầm trước ngực bị hắn cấn sinh đau.

Hiên Viên Triệt hơi nhích ra một chút, nhưng vẫn ôm sát người nàng, làn môi mỏng phát ra từng lời độc ác cùng nghiêm túc: “Chuyện xảy ra trong hoàng cung, hung thủ trốn không thoát!”

“Nếu hung thủ là con gái của trọng thần, là phi tử của đế
vương, ngươi cũng có thể bất chấp hạ lệnh xử trí?” Trong mắt Đường Phong Hoa nổi lên ánh sáng trong veo thâm thúy.

“Bất luận hung thủ có thân phận ra sao, đã phạm phải cái tội ác tày trời này, cũng không thể tha thứ được!” Hiên Viên Triệt siết chặt đôi tay sau lưng nàng, mười ngón tay đan xen kêu răng rắc. Hắn đã tổn thương nàng một lần, sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm lần nữa!

“Chuyện này cũng không khó điều tra.” Đường Phong Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nói rằng: “Mấy tên này giả mạo thái giám tiến cung, có thể vào được cung vua, ắt hẳn có người đã âm thầm sắp xếp. Tìm kiếm theo lối này, lần mò nghiêm ngặt xuống tiếp nữa, cuối cùng sẽ tra được manh mối.”

“Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho nàng một cái công đạo.” Hiên Viên Triệt giơ hai tay lên, nhẹ nhàng bưng mặt nàng, giọng càng thêm mềm mỏng, “Trẫm đã nói rồi, ân oán giữa chúng ta do nàng quyết định giải quyết ra sao. Ngoài điều đó, trẫm hi vọng nàng không gặp chuyện liền một mình chống đỡ. Thỉnh thoảng yếu đuối, không có nghĩa là mềm yếu.”

“Ngươi là đang hi vọng ta khóc?” Đường Phong Hoa khẽ động khóe môi, cười lãnh đạm, “Ta đã giết những kẻ ức hiếp làm nhục ta, cần gì phải khóc? Hung thủ phía sau, ta tuyệt đối sẽ không để kẻ đó sống dễ chịu, càng không có cớ để yếu đuối.”

Hiên Viên Triệt ôm chặt nàng, cúi đầu gác lên vai nàng, im lặng không nói.

Cho dù tính cách nàng có kiên cường đến đâu, thì trong mắt hắn, nàng vẫn là nữ tử ôn nhu trong đêm động phòng hoa chúc kia. Đêm đó, hắn lần đầu tiên thấy nàng khóc, cũng là lần duy nhất.

Đau đớn lần đầu của nữ tử, hắn cả đời này cũng sẽ không không thể biết được. Nàng ở dưới thân hắn khẽ khàng rên rỉ, khóe mắt chảy ra dòng lệ trong suốt. Lúc đó hắn chấn động, yêu thương hôn giọt nước mắt của nàng. Giọt nước mắt đó như chui vào trái tim hắn, vĩnh viễn ở đó!

Không muốn làm nàng khóc, không muốn làm nàng đau,
nhưng hắn lại không thể làm được. Bức tường ngăn cách trong tim, hắn mới xây mấy ngày gần đây, vào tối nay đã đổ ập không một tiếng động. Không làm được, cuối cùng cũng không lạnh nhạt với nàng được.

“Bệ hạ...” Tiếng thưa bẩm sợ hãi vang lên bên ngoài điện, “Phòng tắm đã chuẩn bị xong rồi.”

Hiên Viên Triệt không ôm nữa, nắm chặt tay Đường Phong Hoa, đưa nàng đi tắm rửa.

Đường Phong Hoa rút tay ra, bình tĩnh nói: “Ta đi theo thị tỳ là được, ngươi đi tra thân phận của mấy tên kia đi.” Dừng một chút, nàng lại hỏi: “Bách nhi ở đâu? Có an toàn không?”

“Bách nhi đang ở Lưỡng Nghi điện, trẫm đã lệnh cấm vệ quân bảo vệ nghiêm ngặt. Mặt khác, trẫm đã truyền Diễm Liệt và Minh Hàn vào cung.” Hiên Viên Triệt có phần lo lắng, khẽ hỏi, “Thực sự không cần trẫm đi cùng nàng à?”

Đường Phong Hoa lắc đầu, tự mình một mạch đi theo cung tỳ.

Đợi nàng biến mất trong tầm mắt, vẻ nhu hòa trong ánh mắt Hiên Viên Triệt dần biến mất, thay vào đó chính là ánh mắt sắc nhọn âm u.

***

Đêm càng lúc càng sâu, sắp tới giờ Hợi.

Đường Phong Hoa tắm rửa thay y phục hoàn tất, thì khẩu dụ của hoàng đế truyền đến, mời nàng đến Lưỡng Nghi điện một chuyến.

Những đèn lồng chiếu rọi lên mái ngói, phòng ốc ngọc lưu ly, lộng lẫy chói lòa. Nàng đến thềm đá trước đại điện, hơi dừng bước, ngửa đầu nhìn lầu son trước mắt. Cửa điện đóng kín, không biết bên trong đang có quang cảnh thế nào. Người có liên quan đến chuyện kia có đang quỳ chờ ở đó hay không? Hoặc có lẽ, Hiên Viên Triệt cuối cùng đã quyết định dẹp chuyện đặng yên thân, tùy tiện giao ra một người để kết thúc mọi việc?

Đường Phong Hoa khẽ nhếch khóe môi, tựa như đang tự chê cười chính mình. Nàng đã không còn tin tưởng hắn giống như trước đây. Bởi vì bây giờ hai người họ đã không còn là bạn đời kề vai sát cánh khi xưa nữa.

Nàng bước lên bậc thềm, đẩy cửa điện, cả căn phòng sáng sủa hiện ra.

Chao đèn treo cao có khoảng mười hai cốc, chiếu sáng đến những khuôn mặt trong điện đều tỏa ra hào quang lấp lánh, đặc biệt lạnh lẽo.

Hiên Viên Triệt ngồi trên long ỷ đài ngọc. Phía dưới có
Diễm Liệt và Hiên Viên Minh Hàn đứng một bên, thẳng lưng, nét mặt nghiêm trọng. Giữa cung điện trống trải có một nữ tử mặc cung trang đang quỳ rạp trên mặt đất.

Đường Phong Hoa chậm rãi đi vào, đến đứng bên cạnh
Hiện Viên Minh Hàn, nheo mắt liếc nhìn nàng kia.

“Lam phi, tự nàng nói.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng mở miệng, tiếng nói vừa trầm thấp vừa nặng nề vang lên khuấy động bầu không khí.

Tạ Lam Tâm yếu ớt ngẩng khuôn mặt đầy lệ lên, vừa khóc thút thít vừa nói: “Bệ hạ, thần thiếp đã khai hết rồi, quyết không mảy may lấp liếm. Quần áo mà mấy tên thái giám kia đã mặc quả thực là từ cung của thần thiếp. Thần thiếp cũng đúng là đã cử bốn gã thái giám, nhưng chỉ là muốn mời Phong phu nhân qua cung nói chuyện. Không ngờ bốn gã thái giám kia mới đi được nửa đường đều bị người ta đánh bất tỉnh, lột y phục. Bởi vậy có người giả mạo, có ý đồ giá họa cho thần thiếp.”

“Xin hỏi Lam phi nương nương, bốn gã thái giám kia hiện đang ở đâu?” Đường Phong Hoa lạnh nhạt nhìn nàng ta. Sang cung nói chuyện? Nàng và nàng ta có chuyện gì để nói?

“Bệ hạ đã tự mình kiểm tra mấy tên thái giám kia.” Hiên Viên Minh Hàn nói chen vào, nhẹ giọng bảo: “Kẻ tập kích bọn chúng là dùng tay đánh sau lưng, bọn chúng vẫn chưa kịp thấy dung mạo của kẻ đó.”

Đường Phong Hoa trầm ngâm không nói. Ba tên đã tập kích nàng kia cũng không che mặt, hiển nhiên là không sợ chuyện thất bại. Nghĩ như vậy, xem ra trên người bọn chúng sẽ không lưu lại đầu mối đặc biệt nào.

“Bên phía phủ nội vụ cũng đã tra qua, ba tên kia là tân thái giám được quản sự thái giám sắp xếp vào cung và được điều đến cung của Lam phi nương nương.” Hiên
Viên Minh Hàn không hề nhận xét, chỉ tiếp tục trần thuật lại: “Tên quản sự thái giám kia đã hối lộ người phụ trách nhân lực của phủ nội vụ, mà hai người đó đều đã sợ tội tự sát.”

“Nghe qua tựa như có người dồn hết tâm trí để hãm hại Lam phi nương nương.” Ánh mắt Đường Phong Hoa trong suốt lạnh lùng, lượn một vòng trên người Tạ Lam Tâm, bỗng nhiên cười nói: “Lam phi nương nương, kẻ thù của ngươi chỉ sợ là muốn Tạ gia của ngươi từ nay về sau không gượng dậy nổi.”

Tạ gia trưởng tử làm việc thất trách, Tạ gia thiên kim phạm tội. Cho dù Tạ lão tướng quân là khai quốc công thần, e rằng cũng không có sức xoay chuyển mọi chuyện.

Tạ Lam Tâm đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, oán hận
cắn môi, giận dữ nói: “Tâm tư kẻ đứng sau quá độc ác! Bệ hạ, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp.”

Dưới long ỷ trên đài cao đột nhiên bò ra một cậu bé, lớn tiếng chen vào: “Ngươi cũng không phải là người tốt!”

Tạ Lam Tâm sửng sốt không thôi, nhưng thấy hoàng đế sủng ái xoa đầu của cậu bé kia, không chút nào trách cứ, càng cảm thấy giật mình.

Đường Bách lạch bạch chạy xuống đài cao, túm váy của mẹ cậu bé, liên mồm liên miệng liền tố cáo rõ ràng: “Mẹ, lúc mẹ còn chưa đến ấy, cái bà Lam phi này nói, bà ta phái thái giám đi tìm mẹ là muốn cho mẹ một trận đánh đòn phủ đầu, cảnh cáo mẹ đừng hòng leo lên hoàng thất.”

Đường Phong Hoa không khỏi mỉm cười. Suy nghĩ này của Lam phi, nàng sao mà không biết cơ chứ?

Đường Bách cầm tay của mẹ cậu, xoa nhẹ nó một cách
rất yêu thương, dịu dàng nói: “Mẹ, họ nói có người bắt nạt mẹ. Chắc chắn là mẹ đã đánh người xấu, tay đau lắm không?”

“Không đau.” Ý cười trên môi Đường Phong Hoa càng thêm sâu, khom lưng hôn con trai, lòng cảm thấy vui vẻ.

Hiên Viên Triệt đằng hắng hai tiếng, trầm giọng nói: “Lam phi, cung nhân của nàng hối lộ kết bè kết đảng, nàng còn có lời nào muốn nói không?”

Tạ Lam Tâm dập đầu lĩnh tội: “Thần thiếp quản giáo
không nghiêm, cam nguyện bị phạt.” So với tội lớn cưỡng dâm hung ác kia, thì trừng phạt nho nhỏ này có
đáng là bao?

Đường Phong Hoa liếc mắt trông nàng ta, ngược lại có
phần nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa. Tuy Lam phi
điêu ngoa, có tính ghen ghét, nhưng rốt cuộc cũng biết cân nhắc nặng nhẹ.

“Lui xuống dưới lĩnh phạt đi.” Hiên Viên Triệt phất tay, lại bổ sung thêm một câu, “Chuyện lần này không được công khai. Phàm là những người biết chuyện đêm nay, nếu có ý để lộ, trẫm nhất định không tha!”

“Vâng! Thần thiếp xin cáo lui!” Tạ Lam Tâm cũng không dám liếc mắt nhìn Đường Phong Hoa, chỉ làm lễ rồi cung kính lui ra.

Trong đại điện, không khí lại vắng lặng.

Tình hình hóc búa hơn so với dự tính, kẻ đứng sau vụ hành hung đã sớm có mưu đồ, sắp đặt kín đáo, quyết không phải loại người bình thường. Hiên Viên Triệt yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói: “Mấy tên kia có thể né tránh thị vệ tuần tra, có thể thấy võ công cao cường. Phong Hoa, nàng có giao đấu với bọn chúng, có biết võ công đó xuất xứ từ môn phái nào hay không?” 

Đường Bách nhảy ra, gào lên một tiếng: “Mẹ đệ tên Phong Uẩn.”

Không ai để ý đến cậu bé. Đường Phong Hoa nhíu mày trả lời: “Lúc chuyện thất bại, bọn chúng vẫn chưa ra tay đánh nhau với ta, dường như không muốn lưu lại nhược điểm.”

Hiên Viên Triệt gật đầu, lại nói: “Khăn lụa tẩm nước thuốc, trẫm đã sai thái y kiểm nghiệm, có lẽ sẽ có manh mối.”

Đường Bách không cam lòng chịu bị ngó lơ, lại nhảy ra nói: “Sư phụ con là thần y, để sư phụ kiểm nghiệm tốt hơn!”

Lần này Đường Phong Hoa quay sang nhìn cậu bé với ánh mắt khen ngợi, tiếp lời: “Bách nhi nói đúng. Đợi thái y kiểm nghiệm được, chi bằng để ta mang chiếc khăn lụa đó trở về?”

“Được.” Hiên Viên Triệt đáp ứng.

Đường Bách nhìn sắc mặt mấy người lớn đầu đang trầm trọng, rung đùi đắc ý nói: “Mọi người đừng quá lo lắng. Tiểu Hoa đã nói, ác giả ác báo. Kẻ nào ức hiếp mẹ khẳng định kẻ đó chết không được tử tế.”

Diễm Liệt vẫn đang trầm mặc lại phát ra tiếng hừ hừ từ lỗ mũi, đối với cậu bé khó ưa này vô cùng bất mãn, giễu cợt: “Một đứa nhóc lại nói lời độc ác thế kia.”

“Độc ác ở đâu?” Đường Bách ngây thơ cùng vô tội ngoẹo đầu, lại ngưỡng cao đầu nhìn hắn, hỏi ngược lại, “Kẻ ức hiếp mẹ của ta, không nên chết sao?”

Lời của trẻ con vô ý, người nghe lại cố tình. Diễm Liệt
dùng khóe mắt liếc về phía Hiên Viên Triệt. Nếu thật sự muốn tính sổ, bệ hạ cũng từng “ức hiếp” Đường Phong
Hoa...

Sắc mặt Hiên Viên Triệt có hơi cứng nhắc, mím chặt môi không thốt nên lời.

Đường Bách không hiểu lễ tiết cung đình, càn rỡ chạy
lên đài cao. Cậu bé trèo lên đùi Hiên Viên Triệt, vòng tay qua cổ hắn, dùng giọng điệu trẻ con nói với hắn: “Hiên huynh, huynh vừa kêu Lam phi gì kia đi lĩnh phạt, huynh đã phạt bà ta cái gì vậy?”

Đường Phong Hoa nghe vậy cũng có chút hứng thú, quay đầu nhìn sang.

Hiên Viên Triệt cũng nhìn nàng, bình thản nói: “Hạ phân vị.”

“Cái gì là hạ phân vị?” Đường Bách khó hiểu lắc đầu, bĩu môi nói, “Đệ không thích Lam phi kia, Hiên huynh sao lại không đánh mông bà ta?”

Diễm Liệt phụt cười một cái, cao giọng nói: “Từ nhất phẩm chính phi bị giáng xuống làm nhị phẩm trắc phi, đủ để khiến Lam phi đêm dài khó ngủ rồi. Nếu Hiên huynh của ngươi đánh mông nàng ta, chỉ e nàng ta cầu còn không được.”

Nếu không phải Tạ gia gặp họa, Tạ Lam Tâm quyết sẽ không ôn thuần dễ bảo như vậy. Đường Phong Hoa lòng sáng tỏ như gương, cong môi cười nhạt.

“Ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì.” Đường Bách không giữ thể diện cho Diễm Liệt, hừ một tiếng. Cậu bé lại bò sang bên cạnh Hiên Viên Triệt, giành một phần trên long ỷ, lẩm bẩm nói, “Cái ghế này lạnh thì rất lạnh, cũng quá cứng, ngồi cấn cũng đau.”

Ba người phía dưới đều thầm cả kinh, cậu bé lại ngông cuồng tự ngồi lên long ỷ?!

Ý cười hiện lên trong mắt Hiên Viên Minh Hàn, nghiêng đầu nói nhỏ với Đường Phong Hoa: “Tình yêu đối với đứa trẻ mất sớm kia của bệ hạ đã chuyển sang người Bách nhi, như vậy thật ra cũng tốt.”

Ánh mắt Đường Phong Hoa lại đen thẫm lại. Bách nhi quả thực nói được thì làm được. Nó đang hướng về mục đích đoạt ngôi vị hoàng đế.

“Bách nhi, xuống đây.” Nàng vẫy tay với con trai, nét mặt thản nhiên, chỉ nói, “Đêm khuya rồi, chúng ta phải về thôi.”

Đường Bách từ trên long ỷ nhảy xuống, ngọt ngào nói với Hiên Viên Triệt: “Hiên huynh, đệ phải đi rồi. Hôm khác sẽ đến thăm huynh.”

Hiên Viên Triệt mỉm cười gật đầu, Đường Bách được một tấc lại muốn một thước. Cậu bé đến gần hắn, tại bên má của hắn hôn một cái "chụt".

Hiên Viên Triệt nhất thời giật mình. Chỗ âm ấm bên má có xen lẫn mùi hương thanh mát đặc biệt của trẻ con. Nó len lỏi vào trong đáy lòng hắn, lay động mảnh đất mềm mại ở nơi sâu nhất của trái tim hắn.

Đường Bách cười hì hì trở lại bên cạnh mẹ cậu, trong đôi mắt to tròn đen láy chớp lên một tia xảo trá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play