Trên tờ thủ dụ của hoàng đế, tuyên triệu Đường Phong Hoa tiến cung yết kiến, không hề có nửa câu nói liên miên rườm rà.
Một chiếc cung kiệu có đỉnh màu xanh lam đang chờ sẵn bên ngoài Hoa phủ. Màu sắc và hình dáng kiệu đều rất bình thường. Đường Phong Hoa được lão thái giám vén rèm và đỡ mình bước vào kiệu.
Kiệu được nâng lên nhẹ nhàng, mọi thứ đều được tiến hành rất yên lặng, trình tự.
Đường Phong Hoa ngồi trong kiệu u tối thầm suy tính. Hiên Viên Triệt quả nhiên có thể nhìn thấu tương lai, biết nàng có hành động khác thường. Chuyến đi này, còn chưa rõ tình hình giương cung bạt kiếm ra sao.
Cỗ kiệu vừa vào trong hoàng cung, không đi cửa chính, mà im lặng đi qua bên cửa hông. Lần này là hoàng đế âm thầm triệu kiến, mà nàng lại không danh không phận, cũng không phải triều thần, không được đi đường chính.
Đường Phong Hoa ngồi yên trong kiệu, không có cơ hội
xem xét phong thái tôn quý của hoàng cung. Mãi đến khi đến cung vua, nàng mới được mời xuống kiệu, dẫn vào trong Nghi điện.
Hành lang quanh co uốn khúc, mái cao trổ ngà voi. Gạch vàng đại điện phản chiếu ánh sáng. Đường Phong Hoa chậm rãi đi tới trung tâm điện. Cánh cửa điện màu son nặng nề phía sau kẽo kẹt đóng lại, ánh sáng trong điện bỗng nhiên tối hẳn. Mơ hồ có thể nhìn thấy ngai vàng trên đài cao có một người đang ngồi, im lặng không tiếng động, nhưng lại có khí tức uy nghiêm lạnh thấu xương tản mát ra.
“Tham kiến bệ hạ.” Đường Phong Hoa đứng rất thẳng, không có quỳ xuống hành lễ, chỉ hơi gật đầu.
Tiếng bước chân trầm ổn từ phía trước truyền đến, Hiên Viên Triệt đi xuống từ đài cao, áo bào hoàng đế màu vàng kim dưới ánh sáng yếu ớt vẫn sáng chói lấp lánh, khí phách cao quý bày ra đầy đủ.
“Phong Hoa.” Hắn đứng trước mặt nàng, ánh mắt chói mắt như ánh kim trên quần áo hắn vậy, “Hôm nay nàng phải chịu thiệt đi vào từ cửa hông. Nàng không cam lòng phải không?”
Đường Phong Hoa vốn tưởng hắn muốn chất vấn chuyện tích trữ lương thực, không ngờ hắn lại hỏi một câu như vậy. Nàng ngẩn người, sau đó mới nhếch môi trả lời rõ ràng: “Hoàng gia tự có quy củ của hoàng gia, dân nữ nào dám không cam lòng?”
“Nàng không cần ở trước mặt trẫm tự xưng dân nữ.” Hiên Viên Triệt cong môi, vui buồn khó nhận ra, nhàn
nhạt nói rằng, “Nàng là nhân tài quân sự, nếu dốc sức vì triều đình, mở rộng biên cương bờ cõi, phong hầu xưng tướng đều là chuyện quá đơn giản.”
“Ý bệ hạ là muốn dân nữ đến biên cương xa xôi, đừng bao giờ trở lại đế đô cho khỏi chướng mắt?” Đường Phong Hoa ngữ điệu cung kính, từng lời lại sắc như đao.
“Nàng chẳng bao giờ buôn bán, cũng không hề hứng thú
với những thứ đó, hà tất phải miễn cưỡng như thế.” Sắc mặt Hiên Viên Triệt vẫn không đổi, khẽ khàng nói, “Nếu nàng muốn đi thi nữ học, Minh Hàn tất sẽ vì nàng giới thiệu trung gian, không cần nửa phần tiền bạc để làm quân cờ.”
“Bệ hạ có thể đã từng rất hiểu Đường Phong Hoa của ngày xưa, nhưng chưa hẳn đã biết Đường Phong Hoa bây giờ hứng thú với cái gì.” Nàng nhướng mày cười khẽ, ý cười dạt dào trong đáy mắt, vừa trong veo lại vừa lạnh lẽo.
“Nàng muốn cung cấp lương thực cho quân đội Kim Triều, trẫm nói có sai không?” Hiên Viên Triệt không vòng vo tam quốc, giọng nói trầm khàn lạnh đi mấy phần, kiên quyết nói, “Đừng vọng tưởng, trẫm sẽ không đồng ý.”
“Bệ hạ tuyên triệu dân nữ vào cung, là muốn nói những lời này?” Đường Phong Hoa hơi cúi người một cái, thần sắc không biến đổi, lại nói: “Nếu bệ hạ không còn chuyện gì khác phân phó, dân nữ xin cáo lui.”
“Đường Phong Hoa!” Hiên Viên Triệt cuối cùng cũng bùng phát tức giận, gương mặt anh tuấn đã lộ ra vẻ tăm
tối, “Ân oán cá nhân giữa trẫm và nàng, đừng đem con dân xã tắc làm vật hi sinh!”
Mỗi lần hắn thật sự nổi giận sẽ gọi cả tên lẫn họ của nàng. Đường Phong Hoa nhìn hắn chăm chú, không lên tiếng, nét mặt càng thêm lạnh lùng.
Lồng ngực của Hiên Viên Triệt vì tức giận mà lên xuống dồn dập, bỗng nói lảng sang chuyện khác: “Nàng lần đầu tiến cung, có muốn đi chung quanh một chút không?”
“Bệ hạ không sợ miệng người đáng sợ sao?” Đường Phong Hoa cười khẩy, ôn hoa trả lời, “Hoặc là có cần dân nữ cải trang thành thái giám, tránh tai mắt người khác?”
Hiên Viên Triệt chắp tay sau lưng, nắm chặt, lại chậm rãi bước đi vững chãi như tùng bách.
Đường Phong Hoa thu lại giễu cợt, bình tĩnh nói: “Nếu tiện, dân nữ muốn đến nhìn mộ chôn quần áo và di vật.”
Hiên Viên Triệt âm thầm chấn động, nàng còn nhớ những lời Tử Diên đã nói sao? Khu rừng cấm địa trong cung, là chỗ mà bảy năm qua hắn đến để lắng đọng tâm hồn. Mỗi khi chính sự phiền não, mệt mỏi không chịu nổi, hắn đều đến đó tĩnh tâm suy nghĩ. Hai năm trước, Nguyên Triều rục rịch ngóc đầu dậy, thường xuyên đột kích biên giới, khi đó hắn luôn không ngừng tưởng tượng. Nếu Phong Hoa còn sống, nàng sẽ có thượng sách nào đó để phản kích. Hắn là vua của một nước, phải trấn giữ đế
đô, nếu nàng vẫn còn sống, trong hai người thì sẽ có một người có thể bứt ra khỏi đây, xông pha trận mạc.
“Nếu bất tiện, thì thôi vậy.” Thấy hắn một lúc lâu không
nói, Đường Phong Hoa lại khom người muốn cáo lui lần nữa.
“Trẫm đi sai người chuẩn bị kiệu.” Hiên Viên Triệt hoàn hồn, liếc nhìn nàng trong chốc lát, rồi lại hờ hững nói: “Nàng ở đây chờ một lát.”
Từ sau sự kiện ám hương lần trước, hắn bị phong hàn xâm nhập, lên cơn sốt và ho khan mấy ngày, cho đến hai
ngày gần đây mới hoàn toàn bình phục. Hành động gọi kỹ nữ cho hắn của nàng, làm trái tim hắn buốt giá. Mặc dù không thể căm ghét nàng, nhưng cũng khó lòng bày ra bộ mặt hân hoan, lờ đi cái chuyện đó được.
Tuyên nội thị thái giám đến đây, chưa đầy nửa khắc, ngự niễn đã chờ bên ngoài điện.
Hai người bước lên xe, buông rèm gấm kín đáo xuống, che đi những ánh mắt hiếu kỳ. Bánh xe xoay tròn, phát ra những âm thanh có tiết tấu, rời khỏi các cung điện huy hoàng, đi vào con đường mòn yên tĩnh rậm rạp.
Đường Phong Hoa vốn tưởng rằng khu rừng cấm địa là mảnh rừng hoang dã, lúc xuống xe mới giật mình cả kinh. Rừng cây tùng thẳng tắp rộng lớn, màu xanh dày đặc che cả ánh mặt trời, núi non sơn động tầng tầng lớp lớp, rất yên tĩnh. Ngoài rừng cây cổ thụ xanh ngắt trước mắt, còn có một hồ nước xanh biếc, trong hồ trồng vô vàn đóa hoa sen trắng hồng. Còn rất nhiều loại cây khác như hoa sứ, cây xạ hương, hoa dâm bụt, loại hoa quế mọc dưới nước. Cả khu rừng dậy ngát hương hoa.
Chỗ này đâu phải là cánh rừng, rõ ràng là thắng cảnh nghỉ mát trong hoàng cung mà.
“Mộ phần ở nơi nào?” Tiện tay ngắt một đóa hoa dâm bụt lên ngắm nghía, một mặt hỏi hắn.
Hiên Viên Triệt đi về phía thượng nguồn, vượt lên đi trước, lúc đi sát qua người nàng thì vươn tay ra giật mất đóa hoa dâm bụt trong tay nàng.
“Sao nhỏ mọn vậy chứ?” Đường Phong Hoa khẽ chau mày, nhấc chân đuổi theo bước hắn.
Khu rừng thật sâu, hai người không nói chuyện với nhau, một trước một sau thẳng tiến. Đến tận cùng khu rừng cấm, là rừng bách kéo dài bát ngát. Bên cạnh cánh rừng có một gò đất hình vuông nhô lên, bia gỗ dựng đứng, chữ viết rõ ràng.
“Ngô thê chi mộ - Hiên Viên.”
Đường Phong Hoa đứng lại nhìn phía trước mộ, không
khỏi nhếch môi lên cao, tự cười tự giễu. Sau khi nàng ‘chết’, ngay cả tên cũng không có, xem như là cô hồn vất vưởng vô chủ.
Hiên Viên Triệt liếc mắt ngóng nhìn nàng, muốn giải thích nhưng lại mím môi trầm mặc. Ban đầu hắn định là, một khi tra rõ sự thật, thì sẽ truy phong danh hiệu Hoàng hậu cho nàng. Cái mộ phần này chỉ là nơi hắn đến để tưởng nhớ một mình mà thôi.
Một bàn tay giơ lên cao, lướt qua búi tóc của nàng. Một đóa hoa dâm bụt cánh trắng nhụy tím được gắn vào mái tóc nàng. Nàng yêu màu trắng đơn giản, lại hay mặc xiêm váy màu xanh lơ, không trang điểm. Trước đây khi nào hắn rỗi rãi, thì đi hái hoa tươi cài lên đầu nàng, khen nàng còn đẹp hơn hoa.
Hành động này lâu rồi không có làm, lại cảm thấy mới mẻ, đáy lòng mơ hồ buồn bã.
Đường Phong Hoa cảm nhận được động tĩnh rất nhỏ trên tóc, chỉ đứng im không nhìn, miệng lại nói một câu không đâu: “Chữ trên bia gỗ này, là ngươi đích thân khắc à?”
Hiên Viên Triệt “ừ” một tiếng, lại nói: “Phần mộ này đã không cần phải tồn tại nữa, trẫm sẽ mau chóng xử lý.”
“Giữ lại nó, được không?” Đường Phong Hoa xoay người, ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt long lanh phát sáng.
“Vì sao?” Hiên Viên Triệt nhíu mày, mồ mả chung quy đều không may mắn. Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái
gì?
“Mỗi người chúng ta đều sẽ có một ngày trở về cát bụi, về với đất mẹ.” Đường Phong Hoa không muốn nhiều lời, ngồi xổm xuống. Nàng lấy tay dịu dàng vuốt ve dòng chữ khắc sâu ba phân trên bia mộ. Phần bia mộ này, tựa như chứng thực sự đoạn tuyệt giữa nàng và hắn. Vết thương lòng rách toạc không biến mất, san bằng mộ thì có ích gì chứ?
Hiên Viên Triệt lẳng lặng ngóng nhìn nàng, nhìn nàng vuốt ve mộ bia của chính mình, nhìn nụ cười nhạt của nàng, nhìn vẻ mặt thê lương của nàng.
Một cơn gió xuyên rừng thổi tới, đóa hoa dâm bụt trên tóc nàng lung lay muốn rớt. Hắn vô ý thức đưa tay qua, đóa hoa đó theo gió rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Bên ngoài rừng cấm, có một tiếng huýt dài, là ám hiệu của riêng của hắn và Diễm Liệt vang lên. Hắn nhất thời sầm mặt, trầm giọng mở miệng nói: “Phong Hoa, Diễm Liệt có quân tình cần báo cáo, nàng ở đây chờ trẫm.”
Đường Phong Hoa không ngẩng đầu, vẫy tay bảo hắn cứ tự nhiên.
Hiên Viên Triệt vội vã rời đi. Đường Phong Hoa nhìn bia gỗ kia chằm chằm trong giây lát, phong chưởng mơ hồ chuẩn bị phát động, rồi lại biến mất. Quên đi, nên giữ nó lại. Đợi đến khi tất cả những chuyện bụi bặm kia được rửa sạch, nàng mới có cuộc sống mới thật sự.
Trong rừng cấm âm u thoáng mát này, nàng chậm rãi đi dạo một vòng, lại đến lối ra. Ngự niện đã không còn ở chỗ cũ, cũng không có cung nhân đứng chờ. Nàng đi loanh quanh vùng lân cận một lát, bị ánh nắng gay gắt giữa trưa chiếu lên người, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Con đường sỏi xung quanh rừng cấm màu sắc sặc sỡ. Đường Phong Hoa chán ngán, dứt khoát ngồi chồm hổm xuống, chăm chú nghiên cứu một khối đá. Bất thình lình, có một bóng râm bao phủ. Mùi cánh hoa trộn lẫn với huân hương nồng đậm. Đường Phong Hoa không vội ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nheo mắt.
“Ngươi ở đâu mà dám ngáng đường ta?” Một nữ tử vận
cung trang đứng trước mặt nàng, không kiên nhẫn nhấc chân đá bả vai của nàng, quát lớn: “Ngươi là cung nữ cung nào? Thấy bản cung còn không tránh đường!”
Đường Phong Hoa xoa bả vai, thong thả ngẩng mặt lên. Đôi mắt sáng như sao trời bắn ra tia sáng lạnh băng sắc bén, vô cùng tương phản với ánh nắng hè chói chang thiêu đốt.
Nàng kia sửng sốt, kinh ngạc với dung mạo xinh đẹp của cung nữ này, càng kinh sợ hơn với ánh mắt sắc nhọn của nàng.
“Ngươi là ai?” Nữ tử kia quan sát nàng tỉ mỉ. Lúc này mới phát hiện nàng không có mặc cung phục, nàng ta càng hồ nghi hơn.
Thị nữ cầm quạt hầu hạ đứng sau nữ tử kia ghé tai nói nhỏ: “Nương nương, nàng ta chính là Phong Uẩn kia.”
Nữ tử cả kinh, lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt nàng ta trở nên cao ngạo, từ trên cao đánh giá Đường Phong Hoa.
Đường Phong Hoa nhận ra thị nữ tên gọi tiểu Mẫn kia, đương nhiên cũng đoán ra nữ tử mặc cung trang kia là Tạ Lam Tâm, Lam phi của một trong tứ phi.
“Dân nữ Phong Uẩn, ra mắt Lam phi nương nương.” Đường Phong Hoa không muốn gây sự, cúi người thi lễ, lui sang bên mép con đường mòn.
“Sao ngươi ở trong cung?” Tạ Lam Tâm hơi chau mày liễu, dùng tư thế kiêu căng của phi tử, trách mắng: “Hoàng cung há là nơi ngươi có thể tùy tiện đi lại sao? Thái giám dẫn ngươi tiến cung đang ở đâu? Thất trách như vậy, đáng bị phạt!”
“Người dẫn đường bảo dân nữ ở đây chờ một chút.” Đường Phong Hoa không muốn dây dưa với nàng ta, đành nói, “Nương nương cao quý đang có chuyện gấp, dân nữ sẽ không cản đường nương nương nữa.”
Tạ Lam Tâm cười nhạt một cái, giọng điệu êm ái lại thích đâm chọt: “Đây là ngươi đang đuổi bản cung? Trước bản cung tán thưởng ngươi là nhân tài, sai cung tỳ bên mình đi kết bạn với ngươi. Nào ngờ ngươi rượu mời không uống, kiêu ngạo ngang ngạnh. Hôm nay lại dám xông thẳng vào hoàng cung, khiêu khích trước mặt bản cung.”
Đường Phong Hoa giơ tay lên che nắng, bộ dạng biếng
nhác, cũng lười chẳng muốn mở miệng đôi co với nàng ta.
Tạ Lam Tâm sắc mặt khẽ biến, âm u hơn vài phần, bước tới gần nàng, hung hăng nói: “Ngươi cho là tìm mọi cách vào cung, là có thể mê hoặc bệ hạ? Cũng không tự nhìn xem thân phận của mình ra sao, cô nhi quả phụ mà hòng đặt chân vào đế vương gia. Chớ nói không hợp cung quy, bệ hạ chắc chắn sẽ không nuôi con hoang cho kẻ khác!”
Đường Phong Hoa bỗng chốc hạ cánh tay xuống, đôi mắt phát ra tia sáng buốt giá, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ai là con hoang?”
Tạ Lam Tâm cuối cùng cũng thấy mặt nàng biến sắc, cười đắc ý, ngạo mạn nói tiếp: “Ngươi đã là phụ nữ, lại có một đứa con, sống nhờ trong phủ trạch của nam nhân, lại trăm phương nghìn kế lấy lòng Hàn quận vương, còn muốn mê hoặc bệ hạ. Chẳng nhẽ không phải ngươi định cho đứa con trai có nguồn gốc bất minh của ngươi một kho tiền mới hay sao?”
“Nguồn gốc bất minh? Con hoang? Ngươi tốt nhất hãy
thu hồi những lời vừa nói đi.” Đường Phong Hoa cười gằn, lửa giận đã nhen nhóm, đã có dấu hiệu càng cháy càng mạnh. Chửi rủa nàng thì cũng cho qua, nhưng không ai có thể sỉ nhục con trai của nàng!
“Thôn phụ hoang dã đúng là thôn phụ hoang dã, dám nói với bản cung như vậy!” Tạ Lam Tâm chép miệng, không giấu sự khinh miệt trong lời phỉ nhổ, “Con trai ngươi mang họ của ngươi, căn bản không biết phụ thân nó là người nào, thế chẳng phải con hoang thì là cái gì?”
Đường Phong Hoa ngẩng cao đầu, nở nụ cười rạng rỡ. Nàng bất ngờ vung một tay lên, hung hăng tát vào cái miệng cay nghiệt của nàng ta, khiến nàng ta không kịp phòng bị!
Tiếng bốp giòn tan vang lên, vang vọng trên con đường mòn không người. Tạ Lam Tâm giống như nhất thời không thể phản ứng kịp, kinh ngạc đứng sững. Sau một lát, nàng ta mới giơ tay ôm mặt, phẫn nộ thét chói tai: “Ngươi thật to gan. Ngay cả cha ta cũng chưa từng đánh chửi ta. Ngươi lại dám đánh ta!”
Khiếp sợ cùng phẫn nộ tăng cao, nàng ta quên cả việc tự xưng bản cung, cất tiếng la lớn: “Người đâu! Mau đây! Bắt điêu phụ phạm thượng làm loạn này ngay!”
Âm thanh của nàng ta chói tai hăng chí. Một đội thị vệ đang tuần tra ở phía xa vừa đúng lúc đi qua đây, nghe tiếng la liền lũ lượt chạy tới.
“Lam phi nương nương! Xảy ra chuyện gì?” Thị vệ trưởng kính cẩn hành lễ.
“Điêu phụ này dám phạm thượng, đánh bản cung! Chiếu theo cung quy, phải lập tức dùng hình phạt đánh trượng ngay tại chỗ!” Tạ Lam Tâm một tay che mặt, một tay chỉ Đường Phong Hoa, tức giận đến mức ngón tay run rẩy.
Thị vệ trưởng nhìn về phía Đường Phong Hoa, thấy nàng không mặc cung phục, nhíu mày hỏi: “Ngươi là người hầu ở cung nào? Sao lại phạm tội?”
Tạ Lam Tâm không cho Đường Phong Hoa cơ hội nói rõ, bỗng nhiên khóc rống lên, vừa khóc vừa nói không ngừng: “Con tiện nhân này mê hoặc chủ tử, bản cung chẳng qua giáo huấn ả ta vài câu, vậy mà ả ta lại động thủ đánh ta! Bản cung bây giờ ngay cả một kẻ dưới cũng
không có quyền trách phạt hay sao?!”
Thị vệ trưởng vẫy một thuộc hạ tiến lên, sai ra ngoài bẩm báo với tổng quản nội vụ, sau đó nói với Tạ Lam Tâm: “Nương nương, chi bằng giao nữ tử này cho phủ nội vụ xử lý?”
Tạ Lam Tâm cáu giận lườm thị vệ trưởng, không muốn dong dài với hắn, tự mình đi tới gần Đường Phong Hoa. Nàng ta vươn tay lên, một cái tát giáng xuống.
Đường Phong Hoa dễ dàng ngăn cánh tay của nàng ta, lạnh nhạt nói đều đều: “Cái miệng thối của ngươi, nếu không biết mở miệng nói sạch sẽ một chút, ta nghe một lần lại muốn tát một lần.”
Tạ Lam Tâm trợn tròn mắt, không dám tin nhìn nàng đăm đăm: “Ngươi... ngươi!” Một dân phụ cỏn con mà lại kiêu ngạo như vậy, thực quá hoang đường!
Đường Phong Hoa chỉ khẽ nghiêng người sang, bàn tay
lanh lẹ chạm vào sau thắt lưng của nàng ta mà không ai hay biết, rồi nhanh chóng thu tay lại, nói hời hợt: “Ta khuyên ngươi không nên làm chuyện này ầm ĩ lên, bằng không người mất mặt chỉ có mình ngươi thôi!”
“Nực cười!” Tạ Lam Tâm hoàn hồn, cắn răng căm hận nói, “Bản cung thân là một trong tứ phi, phụ thân là khai quốc công thần, nhận được nhiều thánh ân. Nếu hôm nay ta không trừng trị được dâm phụ ti tiện nhà ngươi, thì tên của bản cung sẽ viết ngược lại!”
“Vậy ngươi chuẩn bị đổi tên đi ha.” Đường Phong Hoa lắc đầu, giống như thương hại nhìn nàng ta.
Tạ Lam Tâm nổi giận đùng đùng, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn vì tức giận mà phát run. Ngón tay với móng tay thật dài chỉ thị vệ trưởng, lạnh lùng nói: “Bản cung muốn ngươi ngay bây giờ thi hành phạt trượng. Nếu ngươi dám
cãi lệnh của bản cung, bản cung nhất định sẽ khiến chức quan trên đầu ngươi bị tước mất!”
Thị vệ trưởng kia ở bên cạnh nên nghe rất rõ. Đường Phong Hoa quả thực đã vô lễ chống đối, bất luận nàng là cung nữ ở cung nào, cũng đều đáng bị phạt.
Thị vệ trưởng phất một tay, lúc này hai tên thuộc hạ tiến lên bắt Đường Phong Hoa.