Lục Cung Vô Phi

Quyển 2 - Chương 14


1 năm

trướctiếp

Kế hoạch tích trữ lương thực được tiến hành hừng hực khí thế. Hoa Vô Hoan bận rộn đến độ không thấy bóng
dáng, mới nửa tháng mà gầy sọp đi không ít. Đường Phong Hoa vẫn ở lại đế đô. Hàn vương thường xuyên mời nàng đến phủ chơi, giới thiệu nàng với các đại thần trong triều, nói với người khác nàng là họ hàng xa bên nhà mẹ của hắn.

Người dân Kim Triều cởi mở phóng khoáng, nữ tử xuất đầu lộ diện chẳng có gì lạ. Đường Phong Hoa làm quen với giới quý tộc, chỉ nói mình mùa thu này sẽ tham dự kỳ thi dành cho nữ giới, để góp sức mọn cho triều đình.

Hôm đó, Đường Phong Hoa đưa con trai đi mua quần áo
mới. Dạo bước trên đường phố phồn hoa tấp nập nhất Kim Lăng, Đường Bách giống như ngựa hoang mất dây cương, nhảy nhót khắp nơi.

“Mẹ! Mau đến đây xem! ngực người kia có thể đập cả tảng đá lớn!” Đường Bách chạy vào đám người đang vây quanh gánh xiếc, giống như con cá chạch lách mình vào trong.

Đường Phong Hoa mỉm cười nhìn ngó, từ từ chen vào dòng người, nắm chặt tay con trai.

“Mẹ, vì sao người kia bị thiết chùy đập mạnh xuống cũng không bị thổ huyết?” Đường Bách vô cùng ngạc nhiên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tò mò hỏi.

“Nếu tảng đá lớn đặt ở trên ngực, mà không phải là toàn
bộ thân trên, thì người bình thường sẽ bị đè nát xương sườn.” Đường Phong Hoa nhẹ nhàng giải thích, “Thiết
chùy đánh xuống, nhanh và mạnh, sức mạnh đều do tảng đá hấp thụ, còn người thì chịu lực rất ít.”

“Nếu đổi lại là một hòn đá nhỏ thì sao?” Đường Bách nghe mẹ nói mà như lọt vào màn sương mù, nhưng cũng xem là thông minh nhanh trí, liền hiểu ra đạo lý huyền diệu trong đó, “Có phải sẽ thành đá nghiền ngực, sẽ ói máu không ạ?”

Đường Phong Hoa xoa đầu con trai, chỉ cười không nói. Những người giang hồ biểu diễn xiếc chỉ là muốn kiến
miếng cơm mà thôi, nàng không cần phải cắt đứt đường sống của người ta.

Đường Bách cũng hưng phấn, nóng lòng muốn thử: “Mẹ, vậy để con đi thử một chút được không?” Hắn có chân khí phái Phạm Thiên hộ thân, hẳn là chịu được tảng đá lớn đó?

“Con định sau này lớn lên sẽ dựa vào cái nghề này để hiếu thuận với mẹ sao?” Đường Phong Hoa cầm chặt tay con trai, không cho cậu bé làm bậy.

“Sau này con lớn lên phải làm gì đây?” Đường Bách vẹo đầu sang một bên, có hơi đau đầu suy nghĩ, “Con không muốn giống sư phụ tiểu Hoa đi buôn bán con cái như vậy...”

Những người đứng bên cạnh nghe thế nhất thời liếc mắt sang. Nhìn hai mẹ con nhà này ăn mặc sạch đẹp sáng sủa mà lại đi buôn bán người sao? Đúng là thói đời bây giờ, lòng người thật hiểm ác à!

“Bách nhi, sư phụ con không có...” Đường Phong Hoa mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn con trai.

“Con biết.” Đường Bách cười khà khà. Cậu đương nhiên biết sư phụ tiểu Hoa không phải người xấu, hơn nữa sư phụ tiểu Hoa cũng không có con cái.

Trong đám đông, có một cô nương dáng dấp thanh tú từ
phía sau luồn qua đây, đưa tay vỗ lên vai Đường Bách, dịu dàng hỏi: “Vị tiểu thiếu gia này, có phải họ Phong không?”

“Đúng, ngươi là ai?” Đường Bách quay đầu, đôi mắt ngây thơ mở to, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi biết ta họ Phong?”

Cô nương kia cười cười, ngẩng đầu lên, nhìn Đường Phong Hoa, lại nói: “Vậy vị này nhất định là Phong phu nhân.”

Đường Bách phản đối nói leo vào: “Mẹ không phải Phong phu nhân, mẹ là Phong cô nương.” Mẹ cậu còn chưa lập gia đình mà, hừ!

Cô nương kia cũng không để bụng, vẫn tươi cười thân
thiết nói: “Không biết hai vị có thời gian hay không? Để ta có thể làm chủ, mời hai vị bữa trưa, được không?”

Đôi mắt Đường Phong Hoa lóe sáng, cũng ôn hòa trả lời:
“Gặp nhau là duyên, vị cô nương này quá khách khí rồi.”

Cô nương kia tựa như nghe không hiểu cái này là lời cự
tuyệt khéo léo, tự mình đẩy mọi người mở đường. Cô ta đến một chỗ trống trên đường, nhiệt tình vẫy tay với hai mẹ con họ.

Đường Phong Hoa dắt con trai đến đó, mỉm cười dịu dàng nhưng hàm xúc, vừa cười vừa nghiền ngẫm. Chỉ mới nửa tháng mà đã có người thiếu kiên nhẫn, tự mình tìm đến nàng.

Cô nương kia đi trước dẫn đường, đưa hai người họ đến
quán rượu nổi tiếng ха hoa bậc nhất Kim Lăng.

Một căn phòng ở lầu hai đã được chuẩn bị tươm tất, thanh tịnh rộng rãi. Đợi khi ba người đã yên vị, những tô đĩa sứ tinh xảo đựng đồ ăn thơm phức, nghi ngút khói lần lượt được đặt lên bàn, ước chừng hơn mười hai món.

“Phải gọi cô nương thế nào nhỉ?” Đường Phong Hoa mặt không biến sắc, mở miệng hỏi với giọng đều đều.

“Phong phu nhân cứ gọi ta là tiểu Mẫn là được.” Tiểu Mẫn kia kính cẩn trả lời, cười nhẹ. Mặc dù thần sắc rất lanh lợi cùng khiêm tốn, nhưng trong đó mơ hồ để lộ thói ngạo mạn khoe khoang.

“Xin hỏi tục danh chủ tử của tiểu Mẫn cô nương là gì?” Sở trường của Đường Phong Hoa là quan sát sắc mặt người khác. Thấy điệu bộ nàng ta bưng trà châm nước liền biết đó là thói quen hầu hạ người khác của nàng ta.

“Phong phu nhân quả nhiên là thông minh.” Tiểu Mẫn đứng lên khom người xuống, vẫn kiên trì gọi nàng là Phong phu nhân, kính cẩn nói rằng, “Chủ tử nhà ta không tiện xuất cung, nhưng lại ngưỡng mộ Phong phu nhân tài mạo song toàn, đặc biệt sai tiểu Mẫn đến để kết bạn với Phong phu nhân.”

“Không tiện xuất cung?” Đường Phong Hoa khẽ cười thành tiếng, đôi mắt phát sáng như ánh mặt trời rực rỡ, nói từ từ: “Theo như ta được biết, Minh phi của Giản thị xuất thân trên yên ngựa, không câu nệ tiểu tiết, rất hay xuất cung du ngoạn. Quyên phi của Triệu thị tính tình nhã nhặn lịch sự, thích ở trong nhà, ít lui tới với người khác. Vậy xem ra, chủ tử của ngươi chính là Lam phi của Tạ thị.”

Tiểu Mẫn nhẹ nhàng vỗ tay khen ngợi: “Phong phu nhân sống chốn chợ búa lại nắm chuyện hậu cung rõ như lòng bàn tay, tiểu Mẫn bội phục.”

Trong lời tán thưởng có kim châm, Đường Phong Hoa tiếp nhận chẳng vui vẻ gì, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Ta không quen biết với Lam phi, cũng không qua lại với Tạ thị, bữa tiệc rượu sơn hào hải vị này ta không dám nhận.”

Tiểu Mẫn rót một chén máu Yến, nhẹ nhàng đặt trước mặt nàng, ôn nhu nói: “Nghe nói Phong phu nhân có chí làm quan, chủ tử của ta hi vọng có thể giúp Phong phu nhân một tay.”

“Hả?” Đường Phong Hoa nhếch mày, đợi nàng ta nói tiếp.

“Chuyện bệ hạ có nhà riêng bên ngoài, trong cung đã lan truyền rộng rãi.” Tiểu Mẫn chỉ nói thế, không hề nói rõ rằng trong hậu cung đâu đâu cũng nghe thấy lời đồn này. Mọi người đều biết chuyện bệ hạ muốn nạp một góa phụ vào cung. 

“Nếu Phong phu nhân chỉ hướng đến con đường quan quyền, chủ tử nhà ta rất bằng lòng xin Tạ đại nhân tiến cử Phong phu nhân.”

Một chữ “chỉ” mang hàm nghĩa sâu xa. Đường Phong
Hoa lòng sáng tỏ như tuyết trắng, mím môi cười nhẹ, cũng không trả lời.

Tiểu Mẫn cũng không sốt ruột, ân cần gắp thức ăn cho
Đường Bách và nàng, lễ độ chu đáo.

Đường Bách ngoan ngoãn ngồi im, con giun tham ăn trong bụng bò loạn, nhưng không hề chạm đũa vào những món trên bàn. Cậu bỗng lên tiếng: “Bệ hạ mà ngươi nói chính là Hiên huynh sao?”

Tiểu Mẫn hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn cậu bé, dùng giọng điệu dịu dàng dụ dỗ hỏi cậu: “Phong tiểu thiếu gia đã gặp bệ hạ?”

“Gặp rồi.” Đường Bách gật đầu, hết sức tùy tiện nói: “Huynh ấy muốn nhận ta làm con trai, nhưng mẹ ta không đồng ý.”

Tiểu Mẫn thất kinh, lẽ nào đúng như những gì Lam phi nương nương lo lắng. Bệ hạ đã vì quả phụ xinh đẹp này mà thần hồn điên đảo?

“Còn nữa,” Đường Bách gõ chiếc đũa mạ vàng, vẫn ăn
nói rất tùy tiện như cũ, “Nếu mẹ ta muốn làm quan, thì không cần Tạ đại nhân gì đó tiến cử. Nếu mẹ ta muốn vào cung, thì Lam phi gì đó của ngươi cũng không ngăn
cản được.”

Tiểu Mẫn nghẹn họng nhìn trân trối. Nàng ta không ngờ một đứa bé nhỏ tuổi như vậy mà miệng lưỡi cay độc, cuối cùng khiến nàng ta á khẩu không trả lời được.

“Nhóc con đừng nói nhiều.” Đường Phong Hoa lấy đi chiếc đũa trong tay cậu, vỗ vào sau ót cậu, cười mắng,
“Ngươi mới mấy tuổi đầu à, biết nhiều chuyện như vậy để làm gì?”

Đường Bách ngước đôi mắt long lanh của cậu lên, nhìn mẹ cậu, nhếch miệng cười ngây ngô.

Tiểu Mẫn nhìn chằm chằm cậu bé trước mắt, nhất thời có chút hoảng hốt khó hiểu. Lúc này thoạt nhìn tiểu công tử này không hề giống người thông minh lão luyện, như một kẻ bề trên đã nói những lời cay độc để chỉnh lưng nàng ta vừa rồi?

“Mẹ, con không đói bụng, chúng ta về đi.” Đường Bách nhảy lên người mẹ cậu, quấn lấy cổ nàng, nũng nịu nói.

Đường Phong Hoa áy náy nhìn về phía tiểu Mẫn, cười trừ, liền cáo từ: “Con nhỏ bướng bỉnh, ta đem nó về nhà dạy bảo lại.”

Ôm lấy con trai, nàng bước từng bước thong dong nhàn tản bỏ đi, chỉ lưu lại một mình tiểu Mẫn đang ngây người tại chỗ.

Ra khỏi quán rượu, sắc mặt Đường Phong Hoa tối sầm lại, nhỏ giọng nói với con trai: “Sư phụ con đã nói cái gì với con hả?”

Đường Bách bày ra bộ dạng ngây thơ, không sợ chết trả lời thẳng: “Tiểu Hoa nói bóng nói gió, mơ mơ hồ hồ. Tuy nhiên con vốn sẵn thông minh tuyệt đỉnh. Khà khà, con đã biết hết!”

“Con biết chuyện gì?”

“Biết một kiếm xuyên tim kia là ai đã gây ra à.”

Đường Bách hất cằm, vênh váo nói: “Dám ăn hiếp mẹ của con, con phải khiến hắn đau khổ triền miên!” Cậu bé đắc ý với cách dùng từ mình mới học được, lại nói tiếp: “Hắn là hoàng đế bệ hạ, mà lại muốn nhận con làm con
trai, chẳng phải con đây chính là thái tử sao? Đợi đến khi con đoạt được ngôi vị hoàng đế của hắn, sẽ đưa cho mẹ!”

Đường Phong Hoa đưa tay chống gáy, hết nói nổi. Con trai còn giả dối tàn nhẫn hơn nàng. Hãy còn nhỏ mà lại hiểu biết tính toán dễ dàng như thế, sau này lớn lên thì
thế nào đây?

“Mẹ, mẹ đừng đi làm quan, mà vào thẳng hậu cung đi!” Đường Bách thật ra không quá hiểu cái gì gọi là quyền mưu cung đấu, dõng dạc tuyên bố: “Mẹ làm hoàng hậu, con làm thái tử, chúng ta liên thủ lật đổ hoàng đế xuống đài!”

Đường Phong Hoa bụm cái miệng nhỏ nhắn nói xằng nói bậy của cậu bé, khẽ mắng: “Những lời này, sau này không được nói nữa!”

Đường Bách “ê a” hai tiếng, gật đầu như giã tỏi.

Đường Phong Hoa thả tay ra, cậu lập tức lên tiếng: “Không nói! Chỉ làm!”

Đường Phong Hoa làm bộ muốn đánh mông cậu bé, cậu liền đẩy một cái nhảy ngay xuống đất. Cậu vừa cười toe toét vừa chạy vòng quanh người mẹ, nghịch ngợm vô tư, không còn điệu bộ ông cụ non vừa rồi nữa.

***

Ba ngày sau, một cửa hàng lương thực khiêm tốn khai trương trên phố xá sầm uất, trước cửa vắng vẻ, không có người đến xem.

Bên trong Hoa phủ, Hoa Vô Hoan long đong vất vả bao ngày, bây giờ mới mệt mỏi trở về. Khuôn mặt tuấn tú nhuộm màu mệt nhọc, nhưng kiêu ngạo cười nói: “Không đầy một tháng, tất cả các cửa hàng gạo ở Kim Lăng sẽ cạn lương thực!”

“Ngươi đã thu mua hết các cánh đồng trồng lương thực
trong các thành trấn lân cận rồi ư?” Đường Phong Hoa kinh ngạc trước hiệu suất làm việc của hắn, càng kinh ngạc mức độ giàu có của hắn.

“Tích tiểu thành đại.” Hoa Vô Hoan nheo mắt, đôi mắt thành một đường ngang, ánh sáng chợt lóe: “Ta đã xuất
tiền cho mỗi kẻ dưới, sai đi mua vài mẫu ruộng, như vậy có thể phân tán sự chú ý của những kẻ khác, lại có thể lũng đoạn nguồn cung.”

“E là không chỉ có vậy chứ?” Đường Phong Hoa chộp được ánh mắt chợt lóe sáng rồi biến mất của hắn, nói thong thả: “Ta nghe Mạch Sâm nói, ngươi còn đang đặt chân vào bên phía vận chuyển đường bộ.”

“Đúng là vậy.” Hoa Vô Hoan cầm ấm trà đổ thẳng vào miệng, mi dài mắt phượng hiện lên vẻ vừa kích động vừa cuồng ngạo, “Khi lương thực ở đế đô ở tình trạng khẩn cấp, các thương lái lương thực chỉ còn cách nhập hàng từ các thôn trấn xa xôi, đến lúc đó tăng phí vận chuyển đường bộ, giá gạo đương nhiên sẽ phải tăng mạnh.”

Cho dù đại bộ phận thương lái đều có ruộng đồng của riêng mình, nhưng cũng không đủ để cung ứng cho toàn bộ đế đô cùng các thành trấn xung quanh. Lương thực Kim Lăng tăng giá, là tình hình không thể tránh khỏi.

Đường Phong Hoa cũng không biểu hiện vui mừng rõ nét. Mặc dù hành động của Hoa Vô Hoan vô cùng nhanh chóng, ra tay rất tàn nhẫn. Nhưng triều đình cũng không phải là những kẻ không có tài cán gì. Chắc hẳn Hiên Viên Triệt đã nhận được tin tức.

“Ta đã dẫn trước rồi. Phong Hoa, tiếp theo ngươi muốn làm gì?” Hoa Vô Hoan dựa lưng vào ghế tựa êm ái, thở phào một hơi, nhàn nhã hỏi.

“Không thể để bách tính chịu khổ.” Đường Phong Hoa nhếch mắt, môi hơi cong thành nụ cười nhẹ nhàng, lạnh lùng, “Ta chỉ muốn nắm quyền Hoàng thương danh chính ngôn thuận, từ đó có thể cung cấp lương hướng cho đại quân Kim Triều.”

Hoa Vô Hoan mếu máo, bày bộ dạng đáng thương nói:
“Ta đây không làm thì thôi, đã làm thì phải cắt hết mọi đường sống, bằng không thì khiến triều đình rối loạn một
phen. Còn ngươi chỉ muốn nắm quyền Hoàng thương nhỏ nhặt đó.”

Đường Phong Hoa cười liếc mắt trông hắn, nói: “Thời khắc quyết định, còn chưa tới.”

Kim Triều và Nguyên Triều sớm muộn gì cũng khai chiến, khi đó mới chính là thời điểm thắng làm vua thua làm giặc.

“Phong Hoa...” Hoa Vô Hoan đứng lên từ ghế ngồi, yếu ớt dựa cằm lên vai nàng, kể khổ: “Ta ngày đêm bôn ba, cực khổ kiệt sức, ngươi định thưởng ta thế nào?”

“Ngươi muốn cái gì?” Đường Phong Hoa lấy ngón tay ngăn hắn càng ngày càng dựa sát vào người nàng, khẽ hừ, “Đừng nói cụm từ lấy thân báo đáp nữa, đổi sang từ mới đi.”

“Ta cũng không muốn gì nhiều, chỉ cần một chút thôi.” Hoa Vô Hoan đứng thẳng dậy, khoảng cách chỉ bằng hai đốt ngón tay, khóe miệng cong lên thành nụ cười xấu xa, “Ở đây, chạm một cái, xem như an ủi, được không?” 

Hắn chu môi, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Đường Phong Hoa bẻ ngón tay răng rắc, không lưu tình chút nào mà đập mạnh lên trán hắn, xoay người rời khỏi.

Hoa Vô Hoan ôm đầu kêu la oai oái, lòng càng kiên quyết, bỗng bổ nhào tới ôm eo của nàng! 

“Vô Hoan, buông tay.” Đường Phong Hoa vẫn bình tĩnh lên tiếng, không hề ngoái đầu lại.

“Không buông, đánh chết cũng không buông!” Hoa Vô
Hoan chơi xấu siết chặt nàng, lời nói lại cực kỳ vô sỉ, “Nếu ngươi không thương, thì đánh chết ta đi!”

“Ta sẽ không đánh ngươi.” Đường Phong Hoa khe khẽ hé môi, tia láu cá xẹt lên trong ánh mắt, đột nhiên cất
giọng la lớn: “Đại Bạch, đến đây, cắn hắn!”

Một con sói con có lông trắng sáng không biết từ đâu nhảy ra, không nói không rằng phi đến chỗ chân Hoa Vô Hoan, cắn ống quần hắn, uy hiếp hắn thả Đường Phong Hoa.

“Chết tiệt!” Hoa Vô Hoan cả kinh giơ chân lên, cúi đầu nhìn đôi mắt phát sáng của sói con, hàn khí dày đặc. Hắn không khỏi lạnh cả người, nhưng vẫn không chịu buông tay. Toàn thân hắn dán chặt vào sau lưng Đường Phong Hoa, kêu cứu: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Mau đến đây ôm Đại Bạch của nhà ngươi đi đi!”

Phía sau rèm trân châu của phòng lớn, có một cậu bé đang ngồi xổm, má gác lên đầu gối. Bộ dạng rõ ràng là
đang vui vẻ xem kịch, miệng thúc giục: “Sư phụ tiểu Hoa, người mau mau hôn đi! Đại Bạch đang chờ đó!” 

Sói con nhìn chằm chằm như hổ đói. Cậu bé còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Hoa Vô Hoan lòng ngập tràn căm phẫn, hai tay ghìm chặt thắt lưng của Đường Phong Hoa, quyết làm tráng sĩ không sợ chết nói: “Dù có khả năng cụt chân, ta hôm nay cũng phải âu yếm vuốt ve!” 

Chụt một cái, dấu môi in lên mặt Đường Phong Hoa... 

Lúc hắn vừa há miệng, sói con cũng song song há mồm. Những chiếc răng trắng sắc nhọn, cắm phập lên bắp chân của Hoa Vô Hoan.

“Á á á!” Hoa Vô Hoan bất chấp hình tượng, co chân nhảy loạn trong phòng, căm phẫn muốn chết gào thét: “Trên thế gian này có nam nhân nào thảm thương hơn  ta cơ chứ? Dốc lòng dốc mạng, đổi lại là một dấu răng sói à!”

Đường Phong Hoa lau chùi chỗ ấm nóng trên gương mặt, quay người lại, hờ hững nhìn hắn, cười nói: “Không phải ngươi muốn đổi lấy một dấu răng khác đấy chứ?”

Ánh mắt Hoa Vô Hoan rực cháy, nhìn nàng với ánh mắt đầy ắp chờ mong.

Đường Phong Hoa vui vẻ nhìn lướt qua phía sau tấm rèm, trêu đùa nói: “Đóng cửa, thả tiểu Bạch!”

“Mẹ!” Đường Bách bất mãn, khua tay hét lớn: “Mẹ ức hiếp người ta! Sư phụ tiểu Hoa gạt người! Đại Bạch sẽ không tùy tiện cắn người, con cũng sẽ không tùy tiện cắn người!”

Hoa Vô Hoan vén ống quần lên, tức giận nói: “Tự con đến xem, đây là dấu răng Đại Bạch nhà ngươi mà!”

Một vòng dấu răng nhạt, không có lủng da, cũng không chảy máu. Đường Bách khinh thường liếc mắt, miệng hừ một cái. Cậu bé không thương cảm cho hắn, ôm lấy sói con, tự mình ra sau nhà chơi.

Hoa Vô Hoan lần nữa căm phẫn, lại lẩm bẩm xác nhận: “Trên đời này không có nam nhân nào thảm thương hơn ta.”

Đường Phong Hoa lắc đầu, cũng xoay người bỏ đi.

Lúc này, bên ngoài Hoa phủ có một lão thái giám mặt mày sáng sủa không râu, tay cầm thánh dụ, một tay khác đưa lên gõ cửa cộp cộp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp