Lục Cung Vô Phi

Quyển 2 - Chương 16: Nỗi đau của Hiên Viên Triệt


1 năm

trướctiếp

Tạ Lam Tâm thấy thị vệ bẻ quặp hai tay Đường Phong Hoa ra sau, bị giữ chặt. Nàng ta hài lòng, cong mày cười rộ lên: “Hôm nay rốt cuộc ai phải mất mặt? Cho dù ngươi lại ngang ngược càn rỡ, nhưng đây chính là cấm địa hoàng gia. Há lại để cho một dân đen hạ lưu như ngươi giở thói lưu manh hay sao?”

Nàng ta vào cung đã mấy năm nay, mặc dù không được sủng ái, nhưng tứ phi đều không nhận được ân sủng. Hậu vị vẫn để trống, chung quy vẫn còn một tia hi vọng. Huống hồ, cho dù nàng ta không có được đi nữa, cũng là đế phi tôn kính, há có thể để một kẻ dân quê chuyên quyến rũ đàn ông trèo lên đầu lên cổ, ức hiếp mình chứ!

Sắc mặt Đường Phong Hoa vẫn thản nhiên, dù bị trói buộc cũng không hề phẫn nộ hay ủy khuất, lãnh đạm nói: “Con người cứ tự sỉ nhục mình rồi mới sỉ nhục người khác.”

“Bản cung đã làm chuyện gì tự sỉ nhục bản thân?” Tạ Lam Tâm cười nhạo, mắt lộ vẻ khinh thường, “Ngươi làm chuyện cáo già, bản cung sao lại không thể? Con trai ngươi không dòng họ không gia phả, chỉ sợ là do ngươi đã tằng tịu với một nam nhân thôn quê nào đó, sinh ra thứ con hoang kia. Ngươi đã làm ra được, lẽ nào không dám nhận!”

Đôi mắt Đường Phong Hoa bỗng đông cứng, khóe môi mấp máy nụ cười nhạt, giọng nói nguội lạnh, rành mạch và chầm chậm: “Tạ lão tướng quân trọn đời trung dũng, công trạng hiển hách. Công tử Tạ Trường tuổi trẻ, đầu hứa hẹn, đường công danh rộng mở. Không ngờ Tạ gia lại có đứa con gái nhõng nhẽo ngu đần ngang ngược như vậy. Sau này, nếu Tạ gia sa sút, e rằng đều bại trong tay ngươi.”

Tạ Lam Tâm cắn môi, gầm lên: “Nhục mạ triều thần và bản cung, tội không thể tha!” Nàng ta lập tức xoay mặt trừng mắt với thị vệ trưởng, khiển trách: “Điếc cả rồi sao? Còn không ép ả ta quỳ xuống!”

Thị vệ đang khống chế Đường Phong Hoa nghe thế, liền giơ một chân lên muốn đá vào phía sau đầu gối của Đường Phong Hoa!

Đường Phong Hoa ngay cả hàng lông mi cũng không động. Nàng dễ dàng nhảy lên tránh, tên kia đá hụt.

“Được lắm! Lại còn dám phản kháng!” Tạ Lam Tâm thấy thế giận sôi gan, mắng nhiếc, “Một lũ vô dụng, giữ chặt lấy ả ta! Bản cung muốn tự mình giáo huấn điêu phụ kia!”

Nàng ta sải hai bước đến gần, bàn tay với những móng tay sơn màu chợt giơ lên, hung ác vặn một cánh tay của Đường Phong Ноа, nói lạnh: “Quỳ xuống cho bản cung!”

Đường Phong Hoa khẽ nhíu mày, nheo mắt nhìn thẳng vào Tạ Lam Tâm. Ánh mắt như mũi đao sắc bén đâm thẳng vào đôi mắt nàng ta.

Tạ Lam Tâm bị khí thế của nàng trấn áp thầm cả kinh.
Nhưng thấy xung quanh có hơn mười tên thị vệ, dũng khí tăng cao, một tay vung lên cao rồi giáng cái tát xuống!

Đường Phong Hoa đã có phòng bị từ sớm. Nàng mượn lực của thị vệ bên cạnh làm giá đỡ, hai chân vọt lên không, mũi giày móc lên, chuẩn xác đá vào cằm của Tạ Lam Tâm!

Một tiếng “Á” sợ hãi la lên. Bàn tay Tạ Lam Tâm còn chưa chạm đến mặt của nàng, thì cả người nàng ta đã bay vọt ra ngoài, dưới cằm lập tức hiện lên một mảng máu bầm tím xanh!

Không đợi bọn thị vệ kịp phản ứng, Đường Phong Hoa thuận thế lật ngửa người, bàn chân đá lên đầu hai thị vệ đứng phía sau, trong chớp mắt đã thoát thân.

Trên con đường nhỏ vắng vẻ yên tĩnh nhất thời ầm ĩ, chỉ nghe thấy tiếng quát ngút trời: “Bắt lấy ả ta! Chớ để chạy thoát!”

Đường Phong Hoa cũng không định bỏ trốn. Dải lụa trắng trong tay áo vọt ra, ngăn cản những kẻ ào tới như thủy triều. Mặt khác nàng cất cao giọng, nghiêm nghị nói: “Ta được bệ hạ mời vào cung, nắm trong tay lệnh bài thông hành hoàng cung. Các ngươi muốn xử trí ta, cũng nên bẩm báo lên trên trước!”

Mọi người đang ở thế tiến công chợt dừng lại, thị vệ trưởng nói với giọng cứng rắn: “Lệnh bài ở đâu, mời đưa ra.”

Đường Phong Hoa chớp mắt khẽ cười, lại nói: “Trước khi các ngươi đến, Lam phi nương nương đã cưỡng đoạt lệnh bài của ta.”

Lời vừa dứt, mọi người đều khiếp sợ. Tạ Lam Tâm ngã
nhào cách đó không xa, đang chật vật bò dậy. Nàng ta không buồn bận tâm đến đau đớn như lửa đốt trên người, cất cao giọng nói chua ngoa, la lớn: “Nói năng bậy bạ! Bản cung cưỡng đoạt lệnh bài của ngươi lúc nào? Chết đến nơi còn dám vu cáo hãm hại bản cung. Theo bản cung thấy, ngươi căn bản không có lệnh bài thông hành gì đó!”

Đường Phong Hoa thấy bọn thị vệ đã ngừng tấn công, liền thu hồi dải lụa trắng, nhàn tản nói: “Lam phi nương nương cướp lệnh bài để vào trong túi hương của mình. Nếu các ngươi không tin, thì có thể mời Lam phi nương nương cởi túi hương xuống mà xem.”

Chúng thị vệ do dự, không ai dám lục soát Lam phi, không thể làm gì khác hơn là tất cả đều quay đầu nhìn thị vệ trưởng.

Tên thị vệ trưởng kia cảm thấy bản thân hắn hôm nay
đặc biệt xui xẻo. Hắn gặp phải Lam phi điêu ngoa không nói phải trái nhất, còn đụng phải một nữ tử thân phận bất minh. Nữ tử này từ hình dáng đến khí chất đều xuất chúng dọa người. Hắn cũng nghe loáng thoáng bệ hạ có kết giao với một quả phụ xinh đẹp ở ngoài cung, e rằng chính là người đang đứng trước mặt đây.

“Lam phi nương nương.” Thị vệ trưởng bất chấp khó khăn bước lên trước, cung kính hành lễ với nàng ta, thấp giọng nói, “Vì danh dự của nương nương, chi bằng lấy túi hương ra để chứng minh sự trong sạch của người?”

Tạ Lam Tâm đỏ mắt long sòng sọc, tức giận kéo mạnh túi hương đeo bên thắt lưng, ném phạch xuống đất, căm
hận nói: “Nói xấu bản cung, mang tội chém!”

Túi hương rơi xuống đất, có âm thanh leng keng vang lên, chứng tỏ bên trong có cất vật cứng. Thị vệ trưởng cẩn thận nhặt lên, vừa mở ra xem, mặt lập tức biến sắc. Lệnh bài thông hành này không phải dành cho các trọng thần nội các, mà là lệnh bài nhỏ bằng vàng ròng mà hoàng đế ngự ban. Cả hai mặt của nó đều khắc rồng, phát sáng chói mắt, đại biểu cho hoàng ân cuồn cuộn. Nhìn chung, toàn bộ Kim Triều này, chỉ có Hàn quận vương và Diễm tướng quân mới có vật này, chẳng ngờ bây giờ lại xuất hiện ở chốn này.

Kim quang chợt lóe, Tạ Lam Tâm trợn trừng mắt há hốc mồm, kinh ngạc tới cực điểm. Trong túi hương của nàng ta từ khi nào lại có đồ vật đó? Mà quả phụ này sao lại có lệnh bài ngự ban?

“Ngươi cái đồ đàn bà đê tiện này!” Tạ Lam Tâm lấy lại tinh thần, khuôn mặt xúc động phẫn nộ mà đỏ bừng, giọng nói run rẩy chửi rủa, “Giữa ban ngày ban mặt, ngươi lại vu oan bản cung, ức hiếp bản cung chân yếu tay mềm! Tiểu Mẫn, sang đây!”

Thị nữ ngoan ngoãn lẳng lặng tiếng lên, khom người nói: “Nương nương có gì sai bảo?”

“Vừa rồi ngươi vẫn luôn ở đây, nên biết bản cung có làm hay không!” Tạ Lam Tâm cố gắng rướn thẳng lưng, sắc mặt u ám, “Ngươi nói đi! Bản cung cưỡng đoạt thứ đó của con đàn bà ti tiện này khi nào?”

“Nô tỳ có thể làm chứng, dân nữ này đã tát nương nương, mà nương nương cũng không ra tay cướp giật bất cứ cái gì.” Khóe mắt tiểu Mẫn khẽ liếc xéo nhìn Đường Phong Hoa, lại khe khẽ lên tiếng: “Mọi người cũng thấy, nữ tử này lớn mật phạm thượng, tung chân đá nương nương, khiến nương nương bị thương.”

Tầm mắt của Đường Phong Hoa chuyển sang nhìn tiểu Mẫn, mỉm cười dịu dàng: “Dân nữ đá bay Lam phi nương nương, thật ra chỉ là hành động tự vệ bản năng. Nếu không phải do nương nương trước thì sỉ nhục người khác, sau thì cưỡng đoạt lệnh bài, cho dù dân nữ có một trăm lá gan, dân nữ cũng không dám phẫn nộ mà phản kháng.”

Bên nào cũng cho là mình đúng, dường như đều có đạo lý. Thị vệ trưởng kiêng kỵ chiếc lệnh bài trước mặt, nhất thời cảm thấy vô cùng khó xử.

Lúc này, phía trước có thân ảnh phủ quần áo sắc lam đang phiêu dật đến đây. Ánh mắt thị vệ trưởng đột nhiên phát sáng, giống như thấy đấng cứu thế. Hắn ta vội vàng nghênh đón, cung kính nói: “Hàn quận vương!”

Hiên Viên Minh Hàn giơ tay phất nhẹ, ý bảo hắn ta miễn lễ, thanh bạch như cơn gió mát, mở miệng nói: “Chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”

Thị vệ trưởng kể hết đầu đuôi câu chuyện, sau đó thối lui đứng một bên, lòng mừng thầm vì không cần phải nhúng tay vào nữa.

Hiên Viên Minh Hàn đi tới trước mặt Lam phi, khẽ gật đầu một cái. Hắn lại đến gần Đường Phong Hoa, mỉm cười ấm áp. Trong lời nói trách mắng mang theo chút ý tứ cưng chiều: “Tính xấu khó sửa.” 

Đường Phong Hoa bĩu môi, mắt liếc Tạ Lam Tâm, nhưng lại nói với Hiên Viên Minh Hàn: “Vương gia, Lam phi nương nương nhục mạ Bách nhi là con hoang, lại còn ương ngạnh cướp đi lệnh bài bệ hạ ngự ban, Phong Uẩn không thể nhịn được nữa, nên mới...”

Hiên Viên Minh Hàn mắt cười mang vẻ thấu hiểu. Cô nàng sư muội này của hắn, từ nhỏ tính tình đã dũng cảm, cứng đầu. Chỉ có nàng trêu đùa người khác, nào có ai sỉ nhục ức hiếp được nàng ấy? Hơn nữa, nàng xem Bách nhi như tính mạng của mình, ai động đến Bách nhi dù chỉ là cọng lông, nàng không liều mạng với người ta mới là lạ.

“Lam phi nương nương.” Thu lại nét mặt buồn cười, hắn xoay người nhìn Tạ Lam Tâm, ôn hòa cùng lễ độ nói, “Phong Uẩn là họ hàng thân thích bên phía nhà mẹ của Minh Hàn, có thể nể mặt Minh Hàn, chuyện hôm nay coi như không có gì được không?”

Tạ Lam Tâm đều bị mọi người chê cười, lửa giận khó tiêu. Nàng ta há có thể vì dăm ba câu của Hiên Viên Minh Hàn mà dập tắt được. Vừa nghe xong những lời đó, nàng ta liền hất chiếc cằm bầm tím lên, cao ngạo nói: “Hàn quận vương bao che người nhà, bản cung không tin bệ hạ cũng hồ đồ như vậy!”

“Đem việc ầm ĩ này đến trước mặt bệ hạ, e là không hay.” Hiên Viên Minh Hàn khuyên bảo khéo léo. Đừng nói có túi hương trên tay thị vệ trưởng làm bằng chứng, chỉ riêng việc Lam phi nhục mạ Bách nhi là con hoang, cũng đủ để khiến bệ hạ nổi giận rồi.

“Có gì không hay hả?” Tạ Lam Tâm lại cho rằng Hiên Viên Minh Hàn đang sợ hãi, nàng ta càng thêm kiêu căng lớn tiếng: “Bản cung có nhân chứng, không hề làm chuyện đó. Ả đê tiện này đừng hòng leo lên đầu bản cung!”

Hiên Viên Minh Hàn lắc đầu lấy làm tiếc. Trọng điểm của chuyện này không nằm ở chỗ cướp giật lệnh bài, đáng tiếc Lam phi không hiểu. Nếu như không phải do biến cố năm xưa, sao Tạ Lam Tâm có chỗ trong tam cung lục viện?

Vẫn đang giằng co chưa xong, từ xa xa lại có hai thân hình cao lớn tuấn tú từ từ đi tới. Rõ ràng là Hiên Viên Triệt với áo bào lóng lánh sắc vàng và Diễm Liệt với mái tóc đỏ nổi bật.

“Náo nhiệt thế?” Diễm Liệt liếc mắt thấy Đường Phong Hoa, nhếch mép cười gian với nàng, “Ngươi cuối cùng cũng vào cung rồi.”

Đường Phong Hoa giật nhẹ khóe môi không mấy vui vẻ.
Diễm Liệt nói vậy chắc chắn đã biết thân phận của nàng. Phỏng chừng tâm tình hắn đang xoắn xuýt, vừa sợ nàng cướp mất bệ hạ của hắn, lại vừa sợ nàng đối địch với bệ hạ của hắn.

“Minh Hàn huynh, huynh ở đây rồi à.” Diễm Liệt thấy nàng không trả lời hắn, ngược lại cũng không để bụng. Hắn vui vẻ đến vỗ vai Hiên Viên Minh Hàn, trêu đùa, “Gặp lại cố nhân, như nắng hạ gặp mưa rào à!”

Hiên Viên Minh Hàn cũng lộ ra nụ cười nhạt, đáp lời: “Diễm huynh biết nhiều chuyện quá, cần phải bảo trọng tính mạng hơn mới được.”

Diễm Liệt không thèm quan tâm, ve vẩy đuôi tóc đỏ, vẫn ngông cuồng như cũ: “Muốn cái mạng này, ai có bản lĩnh lấy được, thì cứ việc nhào tới!”

Cái màn chào hỏi lại như giễu cợt này diễn ra trước mắt, thế nhưng Hiên Viên Triệt đứng bên lại nhíu mày sít cả lại, ánh mắt dán lên mặt Đường Phong Hoa, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Đường Phong Hoa thả lỏng cơ mặt, đem những gì đã nói
với Hiên Viên Minh Hàn kể lại lần nữa.

Quả nhiên, Hiên Viên Triệt vừa nghe thấy hai chữ “con hoang” thì sắc mặt đông lạnh, đôi mắt đen rét lạnh thêm vài phần. 

“Lam phi, có chuyện này hay không?” Lúc này hắn mới quay sang nhìn Tạ Lam Tâm, giọng nói nặng nề không mang theo một tia ấm áp.

“Thần thiếp bị oan!” Tạ Lam Tâm đột nhiên quỳ xuống, thống khổ khiếu nại, “Xin bệ hạ hãy nhìn đây, gương mặt thần thiếp vẫn còn lưu lại dấu vết, hàm dưới nóng rát sinh đau. Đến tột cùng là ai làm nhục ai, vừa xem đã biết ngay!”

“Trẫm hỏi nàng, có nói hai từ ‘con hoang’ hay không?” Hiên Viên Triệt bước tới trước hai bước, lạnh nhạt trông nàng ta từ trên cao, “Nàng xuất thân gia đình danh giá, lẽ nào đối với lễ nghi cơ bản nhất cũng không biết? Lời nói nhơ bẩn như vậy, cũng có thể mở miệng nói hả?”

Bị hắn quở mắng, Tạ Lam Tâm oán hận trong lòng thoáng cái tăng vọt. Nàng ta cắn chặt răng, nước mắt lạnh buốt nổi lên rưng rưng bên khóe mắt, chợt ngẩng đầu, nói ào ào: “Thần thiếp đã mắng nàng ta thì đã làm sao? Nàng ta động thủ đánh thần thiếp. Nếu luận tội trách phạt, nàng ta phải bị đánh ba mươi trượng ngay tại chỗ, sau đó bắt tống vào thiên lao, phán trọng tội!”

Đường Phong Hoa ngoảnh mặt làm thinh, trong lòng dần cảm thấy bực mình. Nhiều thê nhiều thiếp nhiều thị phi. Nàng và Hiên Viên Triệt đã không còn là vợ chồng, hà tất phải gây khó dễ với phi tần của hắn.

Nghĩ như vậy, lúc này nàng mới giơ tay lên, giọng nói nhàn nhạt: “Lam phi nương nương cầm lệnh bài của dân nữ, lệnh bài đó là vật thánh thượng ban cho. Cưỡng đoạt nó được coi là khinh thường quân uy, cũng là phạm thượng. Nếu như bàn về xử phạt, tội của Lam phi nương nương cũng không nhẹ hơn so với dân nữ. Nếu Lam phi nương nương không muốn truy cứu chi nữa.”

“Ngươi đổi trắng thay đen!” Tạ Lam Tâm giận dữ hét lên the thé.

Đường Phong Hoa bình thản ung dung đến bên cạnh nàng ta, hơi khom lưng xuống, nói nhỏ bên tai nàng ta: “Ta quả thực đổi trắng thay đen, nhưng mà, có một việc ngươi vẫn chưa biết. Huynh trưởng của ngươi phụ trách vận chuyển quân lương, chi viện tướng sĩ biên cương thủ thành. Lần này hắn ta lại bị người ta chặn đường cướp hơn phân nửa lương hướng. So với trọng tội không làm tròn bổn phận đó, cuộc cãi vã đánh nhau nhỏ bé này giữa ta và ngươi có đáng là gì đâu?”

Tạ Lam Tâm giật mình trầm trọng, một lúc lâu mà không thốt nên lời. Gia tộc hưng suy và vinh nhục của cá nhân nàng ta đều chung nhịp thở. Nếu những lời nữ nhân này nói là sự thật, vậy thì Tạ gia tướng có đại họa. Nếu nàng ta dây dưa kì kèo, chọc giận hoàng thượng tại đây thì không phải họa vô đơn chí hay sao? Một khi Tạ gia thất thế, nàng ta còn có thể lấy gì để tranh đoạt hậu vị đây?

Trong lòng nàng ta lúc này giống như bị lửa thiêu đốt, ngay sau đó lại bị một thùng nước lạnh dội xuống, toàn thân run bần bật. Nàng ta đột nhiên nằm rạp xuống, đầu chạm đất, kính cẩn lại khiêm tốn nói: “Bệ hạ, thần thiếp hôm nay đã thất lễ, tự nguyện cấm túc kiểm điểm. Phong phu nhân vốn cũng không có ý mạo phạm thần thiếp, mong bệ hạ đừng giáng tội lên đầu nàng ấy.”

Tình thế xoay chuyển, Diễm Liệt và Hiên Viên Minh Hàn hứng thú dạt dào đứng một bên xem, đều thầm nghĩ: Nếu luận về độc ác, có thể có rất nhiều nữ tử cao hơn Đường Phong Hoa một bậc. Nhưng nếu luận về mưu kế, thì ai có thể gian xảo tàn nhẫn hơn Đường Phong Hoa? 

Chỉ thấy Hiên Viên Triệt phất mạnh tay áo, lạnh lùng nói: “Lui xuống hết đi.” 

Tạ Lam Tâm dập đầu tạ ơn, xin cáo lui. Thị vệ trưởng dâng túi hương, lấy lệnh bài giao nộp lại cho hoàng đế, rồi dẫn bọn thị vệ giải tán. Trên con đường lát đá cuội, chỉ còn có ba nam nhân im lặng nhìn khuôn mặt bình thản của nữ tử.

“Phong Hoa.” Hiên Viên Triệt khẽ gọi nàng một tiếng, nhưng không nói gì thêm, dường như có chút bất đắc dĩ. 

“Dân nữ họ Phong, tên độc một chữ Uẩn.” Đường Phong Hoa khom người, ôn hòa sửa sai câu nói của hắn.

Hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí bế tắc. Diễm Liệt nhảy ra, vỗ mạnh lên bả vai Đường Phong Hoa, vui vẻ hỏi: “Thằng nhóc nhà ngươi, rốt cuộc có phải huyết mạch của bệ hạ  hay không?”

Đường Phong Hoa hơi nghiêng vai, tránh bàn tay của hắn, không thèm trả lời.

Hiên Viên Minh Hàn cười nhạt, nói chen vào: “Năm đó Phong Uẩn bị trọng thương, thai nhi khó giữ. Đứa trẻ chết yểu kia đã lập mộ ở Phồn hoa cốc.”

Thân hình Hiên Viên Triệt rúng động, đồng tử co rút. Lập mộ? Đứa con của hắn và Phong Hoa thật sự đã chết non?!

“Vậy thằng nhóc ranh tên Bách nhi kia ở đâu ra?” Diễm Liệt nhướn hàng lông mày rậm, hỏi dồn.

“Là đứa bé Phong Uẩn nhận nuôi.” Giọng điệu Hiên Viên Minh Hàn vẫn đều đều bình tĩnh, nghe qua tựa như cơn gió mát thổi bừng trong tiết trời heo mây. Nó vốn làm người ta cảm thấy mát lạnh cả người, nhưng lúc này nó đối với Hiên Viên Triệt mà nói là lạnh lẽo thấu xương.

Con của hắn... Hắn không biết sự tồn tại của nó, không có duyên kề sát bụng Phong Hoa, không được nghe tiếng tim đập yếu ớt kia, càng không thể nghe con mình gọi hắn một tiếng “cha”.

Cái cảm giác đau đớn muốn chết khi mất vợ đã từng xuất hiện, luôn ẩn náu dưới đáy lòng. Cái cảm giác quen thuộc đó lại lần nữa trỗi dậy, tựa như đầu kim rất nhỏ đâm vào tim hắn từng cái từng cái. Không thấy máu, không chết, thế nhưng đau đớn khó ngăn chặn, sinh sôi nảy nở, xẻo trái tim hắn từng chút một.

Ánh mắt Đường Phong Hoa thoáng lướt qua khuôn mặt đờ đẫn cứng ngắc của hắn, trong lòng chợt xẹt qua một tia không đành lòng. Đối với hắn, cũng là đối với Bách nhi. Cha con gặp mặt mà không thể nhận nhau, là quá mức tàn nhẫn. Nhưng nàng không muốn Bách nhi căm hận phụ thân của chính mình. Nàng cũng không muốn Bách nhi bị kẹt ở giữa, trở thành đại hoàng tử để người ta tranh giành cướp giật.

“Phong Hoa...” Trong đôi mắt Hiên Viên Triệt tựa như không thấy những người khác, bình tĩnh khóa chặt nàng, mở miệng nói cực khẽ: “Ta muốn chính miệng nàng nói cho ta biết, con của chúng ta ở đâu?” 

Giọng nói khẽ đến độ bị cơn gió nhẹ thổi bay mất. Nhưng hi vọng nhỏ nhoi trong lời nói ấy lại rất rõ ràng.

Đường Phong Hoa đảo mắt nhìn xuống mặt đất loang lổ bóng nắng, bờ môi khẽ hé ra: “Tại Phồn hoa cốc.”

Thân thể cao lớn sừng sững của Hiên Viên Triệt nhoáng lên, đáy mắt ngập tràn đau đớn bi thương.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp