Đường Phong Hoa cũng mỉm cười, trả lời: “Thượng cô nương, mời ngồi.”
Nàng ta cũng không khách khí, từ chối cho có lệ, mà tự động ngồi xuống còn rót rượu cho nàng. Mặt mày tươi cười rạng rỡ không hề che giấu: “Đường Phong Hoa, đã lâu không gặp.”
“Mười năm không gặp, vậy mà ngươi vẫn nhận ra ta.” Đường Phong Hoa không nói năng lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề chính: “Lần gặp trước đây, ta đã dịch dung, làm sao ngươi điều tra ra chuyện của ta?”
Thượng Vô Tà thấy nàng nâng chén giả vờ nhấp miệng nhưng không chạm môi, liền tự rót cho mình một chén, một ngụm uống cạn, mới chậm rãi nói: “Trước đây vài ngày, ta đã ở Tô Thành. Cái đêm ngươi đến hành quán, ta đã phát giác điểm khả nghi. Muốn tra ra ngươi là ai, cũng
không khó lắm.”
Nàng ta nói chuyện thoải mái, Đường Phong Hoa cũng vui vẻ hơn, ôn tồn hỏi: “Ngươi phái người bám theo ta tới Nham Thành, là muốn lấy thuốc giải cho Hiên Viên Triệt, hay là muốn giết người?”
Bờ môi phấn hồng của Thượng Vô Tà dính một ít rượu đỏ, càng làm nó thêm hồng. Chỉ thấy nàng ta giơ hai ngón tay, nghiêng đầu nở nụ cười ngây thơ thuần khiết: “Cả hai đều đúng.”
Ánh mắt Đường Phong Hoa tối sầm lại, mang tia sắc bén
rồi nhanh chóng biến mất. Cô gái này nhìn qua thấy xinh đẹp vô hại, nhưng thật ra tà khí bức người.
Thượng Vô Tà tự rót rượu uống, đôi mắt phát sáng lấp lánh, tự lên tiếng: “Năm ấy ta thành toàn cho ngươi và Hiên Viên Triệt, vì được nghe kể câu chuyện tình yêu thâm tình của hai người, kề vai sát cánh, cùng đàm luận
việc quân. Sao biết thế sự vô thường, ngươi lại biến mất thảm thương như vậy.”
Đường Phong Hoa chỉ cười không đáp, biết nàng ta còn chưa nói xong.
“Mặc dù ta chỉ gặp ngươi chỉ một lần, nhưng ta lại có ấn tượng sâu sắc với ngươi.” Thượng Vô Tà gắp đồ nhắm, yên lặng nhìn thẳng vào mắt nàng, nét mặt rất nghiêm túc.
“Trong đôi mắt của ngươi không có vẻ tà nịnh gian xảo, chỉ có mũi đao kiên cường. Ta không tin ngươi là gian tế có thể bán máu thịt lẫn tình cảm.”
“Ngươi không hận ta đã cướp mất phu quân vốn thuộc về ngươi sao?” Đường Phong Hoa có hơi không ngờ đến, những lời bộc bạch của nàng ta không giống như đang nịnh nọt xã giao, mà tựa như những lời tiếc thương xuất phát từ đáy lòng.
“Có gì phải hận?” Thượng Vô Tà cười lớn, giọng nói càng thêm lảnh lót, “Nếu như ta hận ngươi, thì đã không
giao Hiên Viên Triệt cho ngươi. Chí ít, nếu ta khóc nháo long trời lở đất, cũng đủ khiến hai người không được yên ổn.”
“Ngươi không có chút tình cảm nào với Hiên Viên Triệt sao?” Nếu như không có, sao hôm nay lại làm nhiều việc như thế?
“Không có.” Thượng Vô Tà lắc đầu, lại vừa gật đầu, liền giải thích: “Ta và huynh ấy cũng xem như là thanh mai trúc mã. Ta kính trọng huynh ấy, sùng bái huynh ấy, bằng lòng gả cho huynh ấy. Nhưng huynh ấy yêu ngươi, ta hy vọng huynh ấy được hạnh phúc.”
Thật thà ngay thẳng như thế, khiến Đường Phong Hoa cũng không khỏi thở dài đáng tiếc.
Thượng Vô Tà lại nói tiếp, “Bảy năm qua, ta thỉnh thoảng có đến gặp huynh ấy, biết huynh ấy không bỏ xuống được, cũng biết trong lòng huynh ấy rất khổ sở.
May mà ngươi vẫn còn sống, huynh ấy sẽ không phải cô đơn vô vọng cho đến chết. Ta không cho phép bất cứ ai đoạt đi hạnh phúc của huynh ấy, ngay cả Hoa Vô Hoan bên cạnh ngươi cũng không được, thậm chí là ngươi cũng không được phép.”
Đường Phong Hoa không khỏi sững sờ. Nếu cô gái đối
diện là một người ngang ngạnh tàn nhẫn, nàng có thể hiên ngang nghênh chiến. Nhưng cô nương xinh đẹp có
phần tà khí này chỉ là chấp nhất đơn thuần, mỗi câu đều đâm thẳng vào tim người ta, bảo người ta phải ứng phó làm sao đây.
“Đường Phong Hoa.” Thượng Vô Tà đưa tay qua cầm lấy tay nàng, cười rạng rỡ: “Ngươi và ta vốn là tình địch, ta lại không muốn rơi vào lối mòn cũ rích kia. Ta muốn làm tri kỷ với ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Đường Phong Hoa nhất thời không thốt nên lời, cảm xúc lẫn lộn. Nàng luôn sinh tồn trong thế giới của nam nhân, từ bé đã chẳng có bạn thân là nữ. Không ngờ trong tình cảnh này gặp một nữ tử kỳ lạ, muốn kết bạn với nàng.
“Vô Tà.” Đường Phong Hoa định thần, hòa nhã lên tiếng: “Ta rất hiểu ngươi đối với Hiên Viên Triệt rất tốt. Thế nhưng giữa ta và hắn đã không còn như thuở ban đầu, những chuyện đã xảy ra không thể hàn gắn lại, càng không thể vượt qua.”
Dừng lại đôi lát, nàng mới nói, “Vô Hoan là bạn của ta, nếu ngươi muốn giết hắn, thì chính là kẻ thù của ta.”
Thượng Vô Tà nhíu mày, nhớ tới cái tên nam tử lưu manh thích mặc áo màu tím chói sáng đó, nàng ta khinh miệt bĩu môi: “Cái tên Hoa Vô Hoan đó không xứng với ngươi. Ta có thể tạm thời không giết hắn, nhưng nếu có một ngày hắn tạo sự uy hiếp với Hiên Viên Triệt, ta muốn hắn chết thật khó coi.”
Biết nàng ta đã lui một bước, Đường Phong Hoa khẽ cong môi, bỏ qua chuyện đó lại nói: “Thế chuyện ám hương thì tính làm sao đây?”
Thượng Vô Tà lấy tay áo che miệng cười gian, nói: “Ngươi phải biết là, thuốc mê tình không có thuốc giải, chỉ có thể trải qua chuyện cá nước thân mật mới giải quyết được.”
Đường Phong Hoa nhướn mày, chống tay lên bàn đứng dậy: “Vậy để Hiên Viên Triệt chịu dày vò cả đêm nay đi, ta đi về đây.”
Thượng Vô Tà bất ngờ dang tay cản lại, ánh mắt lộ ra tia sáng giảo hoạt: “Ta đã đồng ý với ngươi tạm thời không giết Hoa Vô Hoan, ngươi cũng nên nhận lễ thì phải đáp lễ mới phải chứ. Nếu không ta đành phải lật lọng thất tín rồi.”
“Ngươi muốn ta làm thế nào?” Đường Phong Hoa không còn lựa chọn nào khác.