Ánh sáng trong phòng tối mờ, nhưng ánh mắt của nàng phát sáng khóa chặt ai đó. Hiên Viên Triệt trận trận tê dại trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy hơi đau đớn.

Nàng vừa mới mở mắt, hay là vẫn nhìn nãy giờ?

Hắn vốn không phải là kẻ phong lưu phóng túng. Việc
này đối với một “người chồng” nhiều năm tuân thủ nghiêm ngặt, chưa từng thay đổi tình cảm, càng chưa từng mê loạn mất lý trí mà nói, chỉ có ở trước mặt nàng mới kìm lòng không đậu xuất hiện ý nghĩ kỳ quái. Nhưng
mà, nàng sẽ suy nghĩ thế nào?

Hắng giọng ho khan một tiếng, hắn ngẩng đầu đi vào phòng, dừng lại cách nàng một quãng. Hắn hắng giọng
nói: “Phong Hoa, nàng vẫn ổn chứ?”

“Ổn.” Đường Phong Hoa nhếch môi cười nhạt, ý tứ mờ ám. Tầm nhìn của nàng lướt từ mặt hắn trở xuống, xẹt qua bụng dưới một chút, sau đó lại đánh mắt trở lên, ung dung nói, “Quên nói cho ngươi biết, ta nhiều năm dài luôn ăn thuốc bồi bổ cơ thể, gần như độc tố không thể xâm hại thân thể ta.”

“Cho nên...” Hiên Viên Triệt lời nói cứng ngắc, khuôn mặt anh tuấn đông cứng. Nàng có thể tự mình bức ra độc tính ám hương, còn hắn phải khó khăn lắm mới vượt qua được cơn sóng dược tính mê tình đầu tiên.

“Muốn ta đuổi theo Thượng Vô Tà không?” Đường Phong Hoa mỉm cười đứng lên, ưu nhã phủi váy và ống tay áo, lại thành bộ dạng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Thấy bộ dạng sung sướng như thường của nàng, Hiên Viên Triệt nổi lửa giận trong lòng. Hắn liếc mắt lườm mặt một cái, trầm giọng nói: “Đuổi theo cũng vô dụng, phải chăng nàng muốn nàng ấy đến cười chê ta?”

Đường Phong Hoa khẽ rũ mí mắt, che lại ý cười, sợ hắn thẹn quá hóa giận. Vừa rồi nàng vốn không có nhận ra, nhưng nghe thấy âm thanh hít thở khàn đục của hắn, nàng mới len lén nhìn sang, làm sao biết hắn đúng là đang...

“Đường Phong Hoa!” Hiên Viên Triệt thực sự tức giận, hung hăng trừng trừng nàng, cấm nàng cười. Hắn vươn tay túm chặt cổ tay của nàng: “Nàng dám cười dù chỉ một chút xíu nữa xem, đừng trách ta không quân tử nữa đấy!”

Hắn nắm tay nàng rất chặt. Nàng nhướn mày, cười gian xảo, thuận thế ngả vào lòng hắn. Nàng kề môi ghé sát vào tai hắn, thỏ thẻ như thổi khí: “Ngươi muốn làm gì nào?”

Đôi mắt đen của Hiên Viên Triệt gợn sóng, vừa nóng bỏng lại vừa phức tạp. Hắn biết rõ nàng đang cố tình giày vò hắn, nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện phản công. Không phải là sợ nàng, mà là tôn trọng sự hồi sinh của nàng.

“Loại ám hương này, dược tính kéo dài bao lâu?” Ngón tay Đường Phong Hoa trượt trên quần áo của hắn vòng xuống dưới, xấu xa khiêu khích hắn đến cực điểm: “Ngươi định lát nữa lại xối nước lạnh, hay là cả đêm tự mình giải quyết?”

Hiên Viên Triệt bất ngờ đẩy nàng đến bên cạnh cửa, trợn trừng mắt chỉ tay ra ngoài: “Nếu nàng đã không sao, thì tự động rời khỏi đây đi!” Hắn đường đường là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, há có thể không chịu đựng được chút mê tình tán này chứ? Nếu không phải do có nàng ở bên cạnh, sao hắn phải suy nghĩ đen tối, khó kìm chế dục vọng của bản thân cơ chứ?

Đường Phong Hoa cũng không ép hắn quá đáng, chỉ cười cười nhìn hắn, thản nhiên nói: “Vậy ta đi đây.”

Nàng dứt thoát nhanh chân ra khỏi phòng, không hề nhìn hắn thêm một cái, ngẩng cao đầu bước tiếp.

Hiên Viên Triệt dựa lưng vào ván cửa, khẽ nhếch môi mỏng thành nụ cười tự giễu. Dòng nhiệt khô nóng phút
trước vừa được dập tắt trong cơ thể, nay lại trỗi dậy. Trên trán, mồ hôi túa ra như mưa. Hắn ngồi thẳng xuống đất, nhắm mắt tĩnh tâm, để mặc dục vọng chạy tán loạn, không muốn làm xằng làm bậy lần nữa.

Đường Phong Hoa ra khỏi căn nhà đó, ánh mắt hững hờ trở nên sắc bén, ác liệt. Đã biết Thượng Vô Tà nảy sinh ý định muốn giết Vô Hoan, nàng đương nhiên muốn đi tìm nữ tử đó. Thượng thị là võ lâm thế gia, có vô số môn hạ cao thủ. Lần này dính líu đến Thượng Vô Tà, chỉ e hậu
hoạn khó lường.

Đường Phong Hoa cũng không phải đi tìm quá xa. Theo như nàng đoán, Thượng Vô Tà chắc chắn đang ở quanh đây, chờ kết quả nàng ta đã hạ dược. Nàng và nữ tử này chỉ có duyên gặp mặt một lần, nên không biết nàng ta hành sự quái đản. Nhưng mà nàng ta lại biết nàng chưa chết còn quay trở về, xem ra cũng có chút năng lực.

Đường Phong Hoa tựa như ngông nghênh đi tản bộ, lượn
lờ xung quanh, hiên ngang bước đi dưới ánh đèn sáng tỏ. Rêu rao như vậy, đương nhiên là muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Màn đêm buông xuống, quán trà quán rượu còn chưa tấp nập đông đúc. Nàng vô ý lướt qua một bảng hiệu có một chữ “Thượng”, một linh cảm lóe lên, liền cất bước vào quán rượu kia.

Quán rượu này không lớn lắm, khách cũng không đông, tụm ba tụm bốn quanh bàn uống rượu buôn chuyện. Nàng đến ngồi bên một chiếc bàn nhỏ trong góc tối, gọi một bầu rượu, nhưng không uống, chỉ im lặng chờ đợi.

Nửa khắc trôi qua, bức rèm trong phòng tựa như bị gió thổi bay lên, nhẹ nhàng đong đưa qua lại. Một cô gái thanh tú diễm lệ từ đó đi ra, mỉm cười dịu dàng. Nàng ta đi đến bên cạnh nàng, lên tiếng lảnh lót: “Ngươi đến rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play