Lục Cung Vô Phi

Quyển 2 - Chương 11: Tưởng tượng kiều diễm


1 năm

trướctiếp

Áng mây ráng chiều cuối cùng bên ngoài đang dần mất sắc. Hô hấp của Hiên Viên Triệt hơi loạn, đường nhìn rơi vào sau gáy của nàng.

Vùng da trắng tuyết nõn nà đã ửng hồng, dụ dỗ người ta đưa tay vuốt ve. Hắn lại siết chặt tay thành nắm đấm, nắm chặt rồi thả lại lỏng, cuối cùng nhịn không được chậm rãi đưa tay thăm dò...

Da thịt mềm mịn, giống như là gấm Kim Lăng thượng
hạng, chạm vào vô cùng nhẵn nhụi. Lòng bàn tay của Hiên Viên Triệt dán vào đó, liền không nỡ rời khỏi nữa. Nàng trước đây chỉ là một nữ tử có dung mạo bình thường, nhưng đã có tư thái trời ban, đường cong gợi cảm, làn da trắng quyến rũ. Sau bảy năm, nàng trở nên xinh đẹp đến lóa mắt. Trời xanh dường như đặc biệt ưu đãi nàng, vẫn chưa lưu lại dấu vết tuổi tác trên người
nàng.

“Phong Hoa, nếu như ta thừa dịp nàng say rượu mà trộm hương cắp ngọc, khi nàng tỉnh dậy sẽ không giết ta đâu nhỉ?” Hiên Viên Triệt nhếch môi cười. Bàn tay đang dừng ở cổ nàng, từ từ di chuyển xuống dưới, đến chỗ xương quai xanh trước ngực nàng.

“Ừm...” Đường Phong Hoa bỗng nhiên lay tỉnh, mí mắt hé mở. Tay nàng kéo lấy tay áo của hắn, lôi nhẹ lười nhác nói: “Sao chàng còn chưa ngủ?”

Hiên Viên Triệt thu tay lại, để nàng nằm thẳng trên giường. Còn hắn đứng ngay ngắn bên giường, dịu dàng
lên tiếng: “Nàng ngủ trước đi, ngoan nào.”

Đường Phong Hoa mụ mị khép mắt, liếc nhìn xung quanh, dần dần cũng tỉnh táo hơn. Nàng uống rượu dễ say, nhưng cũng dễ tỉnh. Có phải vừa rồi nàng đã lẫn lộn thời gian, để hắn chiếm tiện nghi?

Trong đầu nàng vẫn lờ mờ như cũ, cơ thể mệt lử trì trệ. Nàng nhắm mắt, thản nhiên nói: “Phiền ngươi ra phòng
ngoài, ta nằm một chút sẽ dậy liền.”

Ánh mắt Hiên Viên Triệt hơi buồn bã, không rõ tâm tình lúc này là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm mím môi, im lặng xoay người rời khỏi đó.

Trước cửa sổ đang để ngỏ một nửa, cơn gió nhẹ kéo đến. Xen lẫn trong đó là mùi hương không biết tên, tựa như loại rượu mạnh thôi thúc người ta uống say.

Đường Phong Hoa vỗ thái dương, không khỏi nhăn ấn đường lại.

Hiên Viên Triệt vừa đi tới cửa, chợt xoay người quay trở lại, đóng sập cửa sổ lại!

“Có chuyện gì?” Đường Phong Hoa chống tay ngồi dậy, nhíu mày thắc mắc.

Hiên Viên Triệt ra hiệu bằng tay, bảo nàng nín thở. Đường Phong Hoa chậm rãi lắc đầu, nói: “Nếu mùi hương này có điểm khác thường, thì bây giờ có nín thở cũng không kịp nữa rồi.”

Ánh mắt Hiên Viên Triệt u ám, mở miệng nói rất nhỏ: “Đây là ám hương độc môn của Thượng gia, Thúc tâm mê tình.”

Đường Phong Hoa không tiếp lời, ngồi xếp bằng vận khí điều tức. Nàng đã trải qua nhiều năm ăn thuốc, thể chất đặc thù, cũng chẳng sợ các loại bột mê độc dược thông thường. Dùng nội lực bức ra một lớp mồ hôi nóng. Nàng nhảy xuống giường, nhưng bất giác thấy hoa mắt, cuối cùng đứng không vững.

“Phong Hoa?!” Hiên Viên Triệt tiến lên đỡ lấy nàng, nhưng hai chân cũng mềm nhũn. Hai người ngã nhào xuống đất, cơ thể vướng vào nhau.

Đường Phong Hoa đúng lúc lấy tay ngăn cách với hắn, hắn hừ nhẹ một tiếng. Nàng vừa đẩy vừa lắc mình sang một bên, nằm bên cạnh hắn.

“Đây là mê hương gì...” Đường Phong Hoa nằm ngửa mặt, cảm giác tay chân vô lực, chân khí trong cơ thể lại không sao.

“Thúc tình...” Hiên Viên Triệt cười khổ. Nàng có lẽ không biết, Thượng Vô Tà có tư tưởng kỳ lạ, hành sự luôn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

“Vì sao?” Đường Phong Hoa hỏi ngắn gọn.

“Nàng ấy muốn tác hợp cho chúng ta.” Hiên Viên Triệt
trả lời cũng rất thẳng thắn rõ ràng.

Hai người nằm im, nhất thời trầm mặc không nói gì. Loại mê hương này không đả thương người, cũng không khóa chân khí trong người, chỉ khơi mào ham muốn nam nữ, thúc đẩy việc kích tình.

Thượng Vô Tà trước truy sát Hoa Vô Hoan, xem ra là muốn thay Hiên Viên Triệt diệt trừ tình địch, chứ không
phải mượn cơ hội hãm hại hắn.

Đường Phong Hoa cong môi khẽ cười trào phúng. Nàng
không sợ chém giết gươm đao công khai, cũng không sợ ám khí dụng độc gian xảo. Ai dè lại đụng phải một nữ tử cổ quái chuẩn bị áo cưới vì người khác.

Ám hương nhè nhẹ lan tỏa khắp phòng, không hình không dạng, lẫn trong không khí chạm vào da người. Hương này tựa như mang theo hơi nóng, trêu ghẹo tiếng lòng, khơi gợi dục vọng.

Hiên Viên Triệt nhắm mắt tĩnh tâm, sắc mặt cũng chầm chậm đỏ lựng. Cơ thể dưới lớp áo im lặng nóng hầm hập, dục hỏa thiêu đốt tận xương tủy.

“Ta ra sau vườn múc nước!” Hắn bỗng nhiên bật dậy, lảo đảo đẩy cửa ra ngoài. Đường Phong Hoa trở mình nằm nghiêng, cuộn mình trong góc tường. Mặc dù cả người nàng nóng lên nhưng cảm thấy quá mức khó chịu. Có lẽ nhiều loại thảo dược trong Phồn hoa cốc đã chống được ám hương của Thượng gia. Trên người nàng, mồ hôi không ngừng thấm ra, tự phát tự động bức ra khí nóng.

Phía bên kia, Hiên Viên Triệt không có may mắn như nàng, mấy gàu nước lạnh giội từ đầu đổ xuống, áo trong đã ướt đẫm. Thế nhưng dục niệm trong đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt. Hắn nghĩ đến Phong Hoa đang ở trong phòng, vươn tay là có thể chạm vào, thì càng thêm xao động gian nan.

Lại xối thêm một gàu nước giếng lạnh buốt nữa, hắn mới vịn tường đi trở về, tới trước cửa phòng ngủ thì dừng bước. Cánh cửa không đóng chặt, hắn xuyên qua khe cửa thấy váy áo của nàng đã thấm ướt mồ hôi, dính bệt vào cơ thể duyên dáng yêu kiều, vẽ nên đường cong quyến rũ. Bụng dưới hắn không khỏi lại căng cứng.

Hắn âm thầm siết chặt hai tay, đường gân xanh trắng hằn lên. Cần bao nhiêu khí lực mới có thể ngăn chặn kích động muốn ôm nàng, muốn hôn nàng? Thế nhưng, nếu hắn cưỡng bức, nàng nhất định sẽ hận càng thêm hận hắn.

Ánh mắt rừng rực khóa chặt thân hình bên trong phòng.
Thấy mấy sợi tóc xõa dài bên má, cau mày mím môi, phong thái duyên dáng và quyến rũ. Dường như có một dòng điện chạy dọc trong cơ thể hắn, làm cơ thể dưới quần áo ướt sũng cũng run run, nơi nào đó căng cứng rồi.

Bên trong phòng ngủ, Đường Phong Hoa phát hiện mình có thể tự xua tan dược tính của mê hương, chẳng mảy may hay biết người bên ngoài phòng đã dục hỏa đốt người.

Hiên Viên Triệt dựa người vào tường, một bàn tay không kiểm soát được mà trượt xuống dưới cơ thể của chính mình. Hắn dù sao cũng là nam nhân tinh lực dồi dào, cũng từng hưởng qua niềm vui sướng ân ái triền miên. Vào giờ khắc này, trong tình cảnh này, bảo hắn làm sao nhẫn nhịn được?

Ngóng nhìn thân thể nảy nở của nàng, chiếc cằm xinh đẹp hơi ngửa lên, khẽ thở nhè nhẹ từng hơi. Hắn không tự chủ được tưởng tượng, hơi thở nhẹ nhàng đó phả bên tai hắn, đôi môi hồng phấn cong cong của nàng trượt trên cổ hắn, bàn tay nhỏ bé trắng mịn của nàng chu du vòng vòng trên người hắn, cơ thể hai người hợp lại cùng nhau...

Những suy nghĩ phiêu xa liên tục chiếm cứ đầu óc hắn,
mê hoặc đến cực điểm. Trong lòng hắn tự biết bản thân trốn ngoài phòng làm chuyện như vậy thật là xấu xa vô sỉ. Nhưng hắn lại không chống cự được cảm giác hưng phấn kích thích như vậy.

Yết hầu lên xuống, tiếng thở dốc trầm đục phát ra khỏi miệng. Cơ thể rắn rỏi của hắn buộc chặt như dây cung, mơ hồ run run. Một dòng chất dịch phun ra trộn lẫn với nước trên quần áo, dấu vết không rõ.

Dòng nhiệt cuồn cuộn trong cơ thể cũng thoáng hạ xuống. Hắn mở mắt, một đôi mắt sáng mát lạnh bên trong phòng đang chiếu sang đây, như cười như không.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp