Một cơn gió đêm thổi tới, Đường Phong Hoa che miệng nấc cục, đầu óc dần dần choáng váng. Rượu Phần thôn Hạnh Hoa khá mạnh ngấm từ từ. Màu đỏ trên mặt nàng lan tràn khắp nơi, cái cổ tuyết trắng cũng nhuộm màu đỏ anh đào quyến rũ, sắc đỏ kéo dài đến cổ áo.

Hiên Viên Triệt ôm eo của nàng, một tay vỗ nhẹ sau lưng nàng, dịu dàng nói: “Sau khi say rượu dễ nôn, chi bằng nàng vào phòng nghỉ một lát.”

Đường Phong Hoa đẩy tay hắn ra, bước chân xiêu vẹo, người lảo đảo lắc lư đến góc tường bên gốc cây đại thụ, vịn thân cây nôn ọe một trận.

Hiên Viên Triệt nhíu mày kiếm, vào phòng lấy khăn mặt, lại đến giếng nước múc gàu nước mát, vắt khăn ướt đưa cho nàng.

Đường Phong Hoa nôn kịch liệt, ngồi thụp bên gốc cây,
chìa tay ra sau lấy chiếc khăn ướt lau miệng qua loa.

“Phong Hoa, nàng có sao không?” Hiên Viên Triệt cau chặt mày, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhịp nhàng vài cái.

“Không sao...” Nàng đứng dậy, cười ha ha với hắn, nhét
chiếc khăn bẩn trong tay vào trong lòng hắn.

Hiên Viên Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, cam chịu cầm chiếc
khăn bẩn. Đại khái nàng thực sự uống say rồi, mới có thể cười ngô nghê như vậy với hắn, tùy hứng trêu đùa giống như trước đây, vừa mang chút bướng bỉnh lại thích chọc ghẹo người khác.

Đường Phong Hoa nhìn bờ lưng rộng của hắn, trong ý thức mơ hồ cảm thấy vô cùng quen thuộc thân thiết. Nàng lắc lư đi đến gần, dang hai tay ra, nằm sấp lên đó, nói nỉ non: “Chàng đang làm gì đó? Giặt quần áo? Sao không gọi ta giặt giúp chàng?”

Bị cơ thể mềm mại cám dỗ kia dựa vào người, bờ lưng của Hiên Viên Triệt cứng đờ, có cảm giác kích thích. Nghe tiếng nàng khe khẽ êm tai rót vào tai hắn, càng cảm
thấy tinh thần thêm dao động.

“Phong Hoa, lau mặt đi.” Hắn xoay người, cầm bàn tay không an phận của nàng, nâng khăn lau mặt cho nàng.

“Không cần!” Nàng hất tay hắn, không vui trách mắng hắn, “Là khăn bẩn, ta đây không muốn dùng nó lau mặt.”

Hiên Viên Triệt dở khóc dở cười. Nói nàng say, nhưng vẫn biết bản thân đã làm cái gì.

Đường Phong Hoa giơ một tay lên, chỉ thẳng vào hắn, bất mãn nói: “Chàng đang cười ta say rượu đúng không? Ta không có say.”

“Đúng, đúng. Nàng không có say.” Hiên Viên Triệt bắt lấy ngón tay của nàng, vừa kéo vừa dụ dỗ: “Trời tối rồi, chúng ta về phòng thôi.”

Lần này nàng không giãy ra nữa, dựa vào cánh tay hắn, bước cao bước thấp đi vào phòng.

Vào phòng ngủ, Hiên Viên Triệt ôm nàng đặt lên giường, vén chăn giúp nàng đắp, dịu dàng nói: “Ngủ một lát đi, ta ở đây canh cho.”

Hắn an vị bên mép giường, im lặng nhìn nàng nhắm mắt, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

“Trước đây khi uống rượu, mặc dù bình thường nàng cũng hơi say, nhưng chưa từng nôn lần nào.” Hắn nhẹ
giọng nói, ngón tay xẹt qua mạch cổ tay của nàng, “Phải
chăng liên quan đến việc sinh Bách nhi, nên làm sức khỏe nàng yếu hơn sao?”

Trên cổ tay hơi ngưa ngứa, Đường Phong Hoa mở mắt, mê man hỏi: “Ta đây sinh con lúc nào chứ?”

Hiên Viên Triệt mỉm cười, đưa tay qua che mắt của nàng, dỗ dành: “Không được mở mắt, ngủ mau lên.”

Nàng nghe lời nằm yên lặng. Lòng hắn xẹt qua tia đau lòng. Là do nhát kiếm kia sao? Thương tổn đến trái tim nàng, tổn hại nguyên khí của nàng. Không biết khi nàng chuyển dạ, có đau lắm không? Có oán hận hắn hay không?

Nếu năm đó hắn biết nàng đã có thai thì...

Hiên Viên Triệt cười cay đắng. Khi đó đánh Kim Lăng, thành hay bại đều quyết định ở đây. Hắn mang gánh vác sứ mạng tiêu diệt hôn quân chuyên chế. Trên người không chỉ được gửi gắm nguyện vọng của phụ thân, mà còn là hi vọng của quân dân miền Nam. Nếu hắn vì tình riêng mà thả nàng đi, thì thẹn với trời đất, cũng càng đẩy nàng vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn. Một tên “gian tế” mà toàn quân đều hận, nàng lánh nạn khỏi gió lửa thời loạn được một lần, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người ta giết lén lút. Hắn chỉ là muốn bảo đảm cơ hội sống cuối cùng cho nàng. Nào có biết hắn suốt đêm chạy ngược về tìm nàng, lại thấy trận hỏa hoạn lớn thiêu thi thể!

Nhát kiếm đâm vào người nàng, trái tim hắn còn đau hơn cả nàng. Thời gian bảy năm đằng đẵng, rửa sạch hoàn toàn những chấn động khi biết được thân thế của nàng, cũng gột hết những oán hận trong lòng không còn một điểm. Hắn từng rất hận nàng đã không nói thật, hận nàng lấy thân phận gián điệp ẩn nấp trong quân đội. Thế nhưng sau khi lắng đọng, hắn càng nghĩ càng đau. Ngàn ngày phu thê, nàng đối xử với hắn thế nào, sao hắn không biết được chứ?

Trong vô thức, Hiên Viên Triệt đưa tay ấn ngực tráí, môi mỏng nhếch lên nụ cười nhạt đầy thê lương. Trái tim hắn sống trong thế giới băng giá trống rỗng tròn bảy năm, còn khó chịu hơn so với cái chết. Nếu như có thể, hắn tình nguyện đổi chỗ cho nàng, để nàng leo lên ngai vàng hoàng đế, còn hắn sẽ xuống hoàng tuyền.

“Phong Hoa...” Hiên Viên Triệt cúi đầu bật ra một tiếng thở dài khe khẽ. Hắn giơ tay vuốt tóc mai của nàng, hơi cúi người xuống in nụ hôn ấm áp lên đó, “Không có gì quan trọng hơn việc nàng còn sống. Nàng không cần lo lắng, ta sẽ không giành mất Bách nhi của nàng. Ta biết, ta không có tư cách cướp con từ tay nàng.”

“Hửm?” Hàng mi dài của Đường Phong Hoa run run, ánh mắt mông lung nhìn hắn, “Chàng muốn cướp ai? Lại khai chiến sao?”

Nàng vừa nói vừa định ngồi dậy, Hiên Viên Triệt đè vai nàng xuống, khẽ cười nói: “Không có chiến tranh, an tâm ngủ đi.”

Nàng cựa quậy vài cái, gối đầu lên đùi hắn, lẩm bẩm: “Đánh đấm nhều năm như vậy, chưa từng được ngủ yên một giấc nào.”

Hiên Viên Triệt xoa làn tóc đen dài của nàng, lòng vừa thỏa mãn vừa bi thương.

Giá như thời gian có thể dừng lại vào thời khắc này, nàng chỉ nhớ khoảng thời gian hai người yêu nhau, sẽ tốt xiết bao?

Đường Phong Hoa thấy hắn không phản ứng, bĩu môi, há
miệng liền cắn lên đùi hắn, giọng điệu khó chịu nhưng cũng rất ngang ngạnh: “Chàng đang nghĩ việc quân cơ trọng yếu gì đó? Không được nghĩ nữa, đi ngủ với ta!”

Tiếng ợ lại nảy lên, nàng không thể làm khác hơn là nhả ra. Nàng vòng cánh tay trắng bóc ôm lấy eo hắn.

Hiên Viên Triệt chỉ cảm thấy bụng dưới sôi trào, lại cố gắng ngăn chặn dục hỏa lần nữa dấy lên hừng hực.

Đường Phong Hoa không chống đỡ nổi men rượu, mơ mơ hồ hồ thì thầm vài câu. Đầu hơi lệch sang một bên, gối đầu lên đùi hắn ngủ mất.

Hiên Viên Triệt nghiêng đầu ngắm nhìn một bên mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng. Đôi mắt đen tựa như biển dục dậy sóng, ánh lửa phát sáng.

“Phong Hoa?” Hắn thử gọi nàng. 

Mặt của nàng kề sát bụng của hắn, nhúc nhích một xíu xem như đáp lại, cũng không biết là mình đang dày vò ai đó.

Cái tư thế này quá mập mờ. Hiên Viên Triệt ngồi cứng còng. Lòng bàn tay để sau đầu của nàng, giống như muốn đẩy ra, lại như muốn đẩy vào gần hơn.

“Phong Hoa, buông tay ra.” Hắn cố gắng kiềm chế, giọng có hơi khàn khàn.

Đôi tay Đường Phong Hoa vòng quanh thắt lưng của hắn, ôm chặt không tha, giống như công khai chủ quyền.

Một tay Hiên Viên Triệt âm thầm gỡ tay nàng ra, một tay khác lại đặt sau ót của nàng, tự rơi vào sự giãy dụa giao tranh kịch liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play