Trời nhá nhem tối ngày hôm sau, Đường Phong Hoa nhận được một hộp gấm từ trong cung đưa tới. Chiếc hộp được bọc lớp gấm vàng bên ngoài, mở ra thì thấy một chiếc chìa khóa sắt, kèm theo là tờ khế ước mua nhà và một phong thư. Trong thư viết: “Ta biết nàng bây giờ không muốn vào cung. Ta tặng căn nhà không phải giấu kiều[1] mà thầm nghĩ nàng và Bách nhi lúc cần cũng có một căn nhà che nắng che mưa.” Phần ký tên vẫn là hai chữ mạnh mẽ hiên ngang: Hiên Viên.
[1] Giấu kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp để cất giấu giai nhân, người tình, tiểu thiếp. Liên quan chuyện Hán Vũ Đế có hoàng hậu đầu tiên là Trần A Kiều, họ là thanh mai trúc mã, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn rằng: nếu sau này ta cưới A Kiều làm vợ sẽ xây cho nàng một tòa lầu cao đẹp để ‘giấu’ Kiều.
Giờ phút này, hai chữ đại diện cho quyền thế cao quý bậc nhất đó lại không có cùng hàm nghĩa. Mấy năm hành quân đánh trận kia, hai người họ thường xuyên tự mình dẫn binh viễn chinh, mỗi khi quân hàm được đưa tới, họ đều sẽ nhận được một bức “thư nhà” được dán bằng bùn đỏ kèm theo. Mặc dù không có những lời tâm tình lãng mạn, chỉ một câu đơn giản “Phong Hoa, ta đã về doanh trại, chờ nàng về” cũng đủ khiến ai đó an tâm mỉm cười. Mà chữ ký, vẫn là hai chữ Hiên Viên mãi mãi không thay đổi.
Trên nắp hộp gấm, Đường Phong Hoa còn chưa gấp bức thư đã bị người khác thừa cơ cầm lấy, chính xác hơn là cướp mất.
“Phạch phạch phạch...” Hoa Vô Hoan dùng hai đầu ngón tay nắm tờ giấy mỏng, bộ dạng vô cùng ghét bỏ, nói với giọng khinh thường: “Thật buồn thay, hắn ngồi trên giang sơn xã tắc, ra tay lại keo kiệt như thế, chỉ là một tòa nhà hỏng, tưởng chỗ nào hiếm lạ!”
Đường Bách chui ra từ trong góc, bật lên cướp bức thư, cố gắng nhận mặt từng chữ từng chữ một: “Tặng căn nhà... Giấu kiều... Nàng và Bách nhi...”
Hoa Vô Hoan nghe thế càng buồn bực, tức ngực. Sớm
biết thế hắn đã tặng nàng một tòa nhà vàng kim, há lại để cho Hiên Viên Triệt đoạt lấy cơ hội trước!
“Tiểu Hoa sư phụ, người xem, con cũng là ông chủ có nhà rồi!” Đường Bách phe phẩy bức thư, tựa như khoe khoang với Hoa Vô Hoan, còn nói: “Con không cần buôn bán người, cũng có thể trở thành kẻ có tiền!”
“Đồ bố thí!” Hoa Vô Hoan cười giễu cợt.
Đường Phong Hoa đưa tay xoa huyệt thái dương, có chút bất lực. Nàng vốn là người lĩnh quân nhận bổng lộc, thân không có của cải dư thừa. Sau khi dưỡng bệnh lâu dài, toàn bộ đều do Vô Hoan chiếu cố. Vậy nên vẫn không khi nào suy nghĩ đến chuyện tiền nong cơm nước.
Vừa suy nghĩ đến điểm này, trong nháy mắt tâm tư nàng lóe sáng như gương. Nàng nhếch môi, khẽ cười hỏi: “Vô Hoan, ngươi có hứng thú làm Hoàng lương[2] không?”
[2]Hoàng lương: từ để chỉ chức quan, trong chiến tranh phụ trách đốc thúc chế tạo binh khí và vận chuyển lương thảo, thời bình thì phụ trách mua vật liệu, đồ dùng, vải vóc...
Hoa Vô Hoan không có tâm trạng vui vẻ nên miễn cưỡng nói: “Làm thế để làm gì? Ngân lượng ta kiếm được đủ để nuôi các ngươi một đời.”
Đáy mắt nàng nổi lên tia ranh mãnh, nhìn hắn chăm chăm, cười mà không nói.
Hoa Vô Hoan nghênh đón ánh mắt xảo trá của nàng, ngẩn người, từ từ suy nghĩ lại dụng ý câu hỏi của nàng.
“Ngươi muốn khống chế lương hướng[3] của Kim Triều?” Đôi mắt của hắn cũng dần phát sáng, vỗ tay bôm bốp tán thưởng, vui sướng nói cười: “Được! Được lắm! Năm đó hắn đâm ngươi một kiếm, hôm nay ngươi bóp cổ hắn, không thể tuyệt hơn!”
[3] Lương hướng: từ để chỉ phần lương thực và tiền cấp cho quân đội để chia cho mỗi quân binh.
“Ngươi có nhiều thuộc hạ, trước tiên hãy âm thầm thu mua lúa gạo ở tất cả các thành, đầu cơ tích trữ.” Đường Phong Hoa tán thành, tiếu ý nồng đậm.
“Việc này phải làm không được lộ dấu vết. Ngươi yên tâm, ta sẽ làm thỏa đáng.” Hoa Vô Hoan đáy mắt trong veo, không giấu được những mũi nhọn sắc bén. Mặc dù hắn không có dã tâm xưng đế, nhưng rất có hứng thú đấu với Hiên Viên Triệt một trận!
“Về phần ủy quyền Hoàng thương, ta sẽ nghĩ biện pháp.” Đường Phong Hoa một lời đã định, cầm lấy hộp gấm, vẫy tay nói: “Ta ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi.”
Tà váy lay động, tiêu sái biến mất khỏi tầm mắt của Hoa Vô Hoan. Ra khỏi cửa phủ, Đường Phong Hoa thu lại ý cười trên môi, nhếch lên tạo thành vòng cung lành lạnh. Nàng vốn muốn sau khi điều tra ra kẻ giật dây đứng phía sau năm đó, thì sẽ trả lại Hiên Viên Triệt một kiếm. Bây giờ dường như có một cách tốt hơn, nhát dao không thấy máu, nhưng đau thấu tận xương tủy.
Không để ý một lúc nàng đã đi tới phố Tường Vân. Nàng mở cửa, trực tiếp đi vào.
Trong nhà dễ nhận ra đã có người dọn dẹp, sáng sủa sạch sẽ. Trên bàn ở đại sảnh có đặt một dĩa trái anh đào, từng trái đỏ tươi sáng bóng.
Nàng nhặt lên một trái, cười khẩy, rồi lại thả về chỗ cũ.
Năm tháng có thể dễ dàng vứt bỏ người ta, trái anh đào đỏ mọng, quả chuối xanh. Có thể Hiên Viên Triệt chưa quên tình cảm ngày xưa, nhưng một chút quyến luyến dịu dàng này chỉ tồn tại trong hồi ức mà thôi, sao tránh được sự gột tẩy của thời gian?
Đặt hộp gấm xuống, Đường Phong Hoa quay người bỏ đi.
Trước sân có một người đang đi vào, mặc áo bào cài đai ngọc, tóc buộc kim quan. Khuôn mặt anh tuấn có phần uể oải, nhưng ánh mắt lại lấp lánh có thần, nhìn thấy nàng ở đây thì càng phát sáng hơn nữa.
“Nhận được đồ chưa?” Hiên Viên Triệt cong môi cười, ngóng nhìn cô gái đứng dưới tán cây anh đào. Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu lam, dải lụa trắng thắt làm đai lưng, thanh nhã thoát tục. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng noãn của nàng, giống như vầng trăng non sống động, tươi sáng hút lấy hồn phách người khác.
Bỗng nhiên, tim hắn đập rộn ràng, một dòng nhiệt chạy dọc theo cơ thể hắn, ấm nóng làm toàn thân nóng lên. Phong Hoa, rõ ràng là Phong Hoa duyên dáng yêu kiều đang ở trước mắt hắn, không còn là ảo ảnh hư vô trong mơ nữa, hắn cũng không bao giờ phải đau lòng trống rỗng sau mỗi lần tỉnh dậy nữa.
“Trả lại rồi.” Đường Phong Hoa cũng nhếch môi cười, ánh mắt sáng rỡ đưa tình nhưng không có độ ấm “Vật không giống người, đồ giả lại càng không giống, cũng
không có ý nghĩa.”
Hiên Viên Triệt hoàn hồn, cũng không khuyên nhủ, chỉ nói: “Trong phòng có hai vò rượu Phần[4], nàng có thể uống với ta một chén không?”
[4] Rượu Phần: loại rượu ngon, được sản xuất ở Phần Dương, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Hắn tự mình đi vào trong, Đường Phong Hoa nhíu mày, đi theo, quan sát mọi biến động.
Hiên Viên Triệt cầm vò rượu và chén rượu đến hậu
viên, ngồi bên cạnh bàn đá, khẽ mở miệng nói: “Ta đã tra ra người đã truy sát các ngươi.”
Đường Phong Hoa lúc này mới ngồi xuống, nhận một chén rượu ngon hương bay tứ phía, một hơi uống cạn.
“Phong Hoa, nàng có còn nhớ ta từng có một vị hôn thê
đính ước từ trong bụng mẹ không?” Hiên Viên Triệt nâng chén mời nàng, chầm chậm nói, “Khi ta quyết định lấy nàng, ta đã về quê giải trừ hôn ước với nàng ta.”
“Còn nhớ.” Đường Phong Hoa tự rót một chén đầy cho mình, tiếp lời, “Khi đó ta giả binh sĩ cùng về với ngươi,
nàng ta vô cùng thẳng thắn, nói đã có người trong lòng, đang lo không biết làm sao để hối hôn.”
“Thật ra không phải là như vậy.” Hiên Viên Triệt lắc đầu thở dài, giọng nói trở nên trầm thấp kể lại, “Hiên Viên là một nhánh của hoàng tộc, tổ tiên được phong Hầu, sở hữu Mân Nam (Phúc Kiến). Tới đời của cha ta, quân vương Kiền Triều tàn bạo bất nhân, tin tưởng bọn nịnh thần hoạn quan, bách tích chịu khổ không thấu, dân chúng nghĩa quân nổi lên khắp nơi. Phụ thân chiêu binh khởi nghĩa, sau khi chết bệnh thì do ta tiếp nhận binh quyền. Loạn thế hỗn loạn, ta lúc đó căn bản không có tâm trí đâu nghĩ đến chuyện thành thân, nên cái hôn sự định trước kia cứ như vậy mà trì hoãn mãi.”
Đường Phong Hoa gật nhẹ đầu. Việc này nàng cũng biết, bao gồm cả vị đã từng là hôn thê Thượng Vô Tà của hắn, hắn cũng đã kể hết sự thật.
“Thượng gia là võ lâm thế gia, ta và Thượng Vô Tà khi còn bé cùng bái một sư phụ.” Hiên Viên Triệt tiếp tục kể. “Vô Tà bụng dạ rất tốt, biết ta muốn lấy người khác, liền lập tức nói dối để từ hôn.”
“Nhưng thật ra nàng ta vẫn canh cánh trong lòng, che đậy hận ý à?” Đường Phong Hoa nhớ lại cô gái xinh đẹp vô song đó, không khỏi bùi ngùi. Nếu như khi đó Thượng Vô Tà khăng khăng muốn Hiên Viên Triệt thực hiện hôn ước, với tính cách trọng tình trọng nghĩa của hắn, khó đoán chuyện sẽ thế nào. Bây giờ xem ra, Thượng Vô Tà là đã thành toàn cho nàng và Hiên Viên Triệt.
“Ta còn chưa tra được chuyện năm đó của nàng có liên quan đến nàng ta hay không, nhưng mà lần này quả thực là nàng ta đã phái người truy sát.” Hiên Viên Triệt đứng dậy, quay về phòng lấy cái chén to hơn, rót rượu ngửa đầu uống cạn, chắp tay nói: “Chuyện vì ta mà ra, ta nên nói tiếng lỗi.”
Hương rượu ngào ngạt, sắc mặt Đường Phong Hoa đã đỏ bừng, ôm khuỷu tay yên lặng không nói. Đây là một đầu mối mới, có lẽ cũng là một phiền phức mới.
Hiên Viên Triệt đưa mắt ngắm nàng, thấy một bên mặt trầm tĩnh suy tư của nàng, gò má hồng hào như áng mây chiều, môi như cánh hoa, sóng mắt trong vắt, xinh đẹp không gì sánh được. Trái tim hắn đập thình thịch, hô hấp cũng dường như trở nên hỗn loạn nặng nề.
Hắn còn nhớ rất rõ nét, vẻ nũng nịu sau khi say rượu của nàng. Tửu lượng của nàng bình thường, uống quá ba chén là bắt đầu tùy hứng. Nàng luôn thích yếu ớt nằm úp trên lưng hắn, tinh nghịch ghé vào tai hắn thổi phù phù, xem hắn nhạy cảm run run, nàng liền thích thú cười rộ lên. Đợi hắn cứng người nín nhịn, nàng lại dùng ngón tay vẽ tranh trên lưng hắn, tìm kiếm chỗ mẫn cảm làm hắn không thể tự kiềm chế được. Tay nàng lại phát động tấn công, mềm mại chui vào trong y bào của hắn, không kiêng nể gì cả mà trắng trợn lần mò khiêu khích.
Càng nhớ, thân thể hắn càng khô nóng, tựa như men rượu bỗng nhiên trào dâng, lại tựa như khó cầm lòng. Bảy năm, tròn bảy năm không chạm vào nàng, cũng không buông thả phát tiết dục vọng chính mình trên người nữ nhân nào khác. Khả năng tự khống chế như tăng nhân khổ hạnh cấm dục, vào giờ khắc này lại tan rã như vỡ đê không hề báo trước.
Đường Phong Hoa lại không biết suy nghĩ của hắn, tiện tay nâng chén rượu, uống cạn chén mà vẫn còn trầm tư. Thượng Vô Tà là người trong giang hồ, năm đó không tòng quân, cũng có mấy phần khả năng đặt cạm bẫy kín đáo, giết nàng không kịp trở tay hay không?
Hiên Viên Triệt cũng không làm phiền nàng. Một tay hắn đặt dưới bàn đá, cố ý hoặc vô ý ngăn cản cột buồm nào đó trỗi dậy, một tay khác bưng chén rượu uống một ngụm lớn, muốn dập tắt dục hỏa đang lặng lẽ dâng cao.
Một vò rượu Phần thôn Hạnh Hoa rất nhanh đã thấy đáy. Mặt Đường Phong Hoa đã đỏ ửng như hoa đào, như được tô phấn hồng, sóng mắt say ngà ngà mê ly. Nàng chống tay lên bàn đứng dậy, cười nói: “Lâu rồi không uống rượu, cũng quên rồi cái cảm giác bồng bềnh lướt trên mây này.”
Tiếng cười véo von giòn tan như châu như ngọc. Nàng không tự nhận biết, lắc lư xiêu vẹo đi vài bước, “Ta phải đi đây, nhà này ngươi tự giữ đi.”
Bước trên con đường nhỏ lát sỏi, bước chân càng gập
ghềnh, cơ thể càng lắc lư dữ dội hơn. Hiên Viên Triệt vươn tay nhẹ nhàng đặt bên hông của nàng, nhỏ giọng nói: “Để ta tiễn nàng.”
Cơ thể mềm mại thơm ngát trong lòng, ánh mắt hắn chập chờn lúc sáng lúc tối, giống như ngọn lửa dập dờn giữa biển. Có dập cũng không tắt, mà nhân dịp ngọn lửa còn cháy bùng lên.