Ngày thứ hai vào kinh, thời tiết khá tốt. Bầu trời xanh thẳm điểm thêm vài đám mây trắng bồng bềnh, màu sắc rực rỡ thích mắt.
Tinh thần Hoa Vô Hoan cũng rất vui vẻ, hăng hái.
Hắn dẫn Đường Phong Hoa và Đường Bách đi dạo ngọn núi phía sau phủ đệ. Một rừng cây dương mai[1] rộng lớn thình lình đập vào mắt. Những cây ăn quả xanh um bạt ngàn san sát nhau, cùng những chùm trái đỏ rực đầu mỗi cành, khiến người ta vừa trông thấy đã thèm chảy nước miếng.
[1]Cây dương mai: cây có quả màu hồng chỉ có ở Trung Quốc, có lợi cho tiêu hóa, có giá trị dinh dưỡng và là một loại thuốc có giá trị cao.
Đường Bách dang rộng hai tay, chạy ào đến, vui mừng reo vang: “Là trái dương mai con thích ăn nhất! Nhiều, nhiều quá đi!”
Cái dáng người nho nhỏ chân ngắn, bước chân chậm chạp. Nhưng thật ra cơ thể khá nhanh nhẹn, cậu ôm một gốc cây dương mai, cọ cọ vài cái đã leo lên đến đỉnh cây.
Cậu hái xuống một mớ trái cây tươi ngon, vẫy tay với mẹ cậu, la lớn: “Mẹ! Mẹ ăn trước, chụp nè!”
Mặt mày Đường Phong Hoa ngậm ý cười, lòng bàn tay khẽ đảo, quả cây rơi vào trong đó.
Hoa Vô Hoan đứng bên cũng có hơi thèm thuồng, nói lẩm bẩm: “Tiểu Bách, con có biết ‘không xin đã hái cũng tính là kẻ trộm’ không hả?”
Đường Bách ngồi trên một nhánh cây, cười tươi như ánh dương rạng rỡ, mặt dày trả lời: “Đồ của sư phụ tiểu Hoa, thì cũng là của con mà!”
Vừa nói, cậu vừa hái xuống một nhành cây dương mai, quay về phía Hoa Vô Hoan lắc lắc. Mắt thấy Hoa Vô Hoan làm động tác giơ tay chuẩn bị chụp, cậu nhe răng cười khà khà, ngắt trái dương mai bỏ vào miệng mình.
Đôi tay Hoa Vô Hoan đông cứng giữa không trung, giận dữ quát to: “Tên nhóc xấu ха đáng ghét nhà ngươi! Ngươi đợi ta đó!” Cẩm bào màu tím nhạt tung bay trong gió, thân ảnh cao lớn trong nháy mắt đã lên tới đỉnh. Hắn vươn tay, xách cậu nhóc đang làm bộ muốn trèo xuống.
Đường Bách kêu la oai oái: “Mẹ! Mẹ ơi! Cứu con! Tiểu Hoa muốn mưu sát đệ tử này!”
Đường Phong Hoa cong môi cười, lưng dựa vào thân cây, thong dong lên tiếng: “Vết thương của sư phụ con chưa lành, con cứ chọc vào vai hắn, hắn tự nhiên sẽ thả con ra à!”
Tròng mắt Đường Bách đảo qua đảo lại, ngón tay mập mạp giơ lên, cười trộm hai tiếng: “Sư phụ tiểu Hoa, đây là đồ nhi trịnh trọng tuân lệnh của mẫu thân đại nhân...”
Hoa Vô Hoan cúi đầu cắn ngón tay béo kia, nói úp úp mở mở: “Tên nhóc nhà ngươi và mẹ ngươi tính cách giống nhau như một. Xem ta cắn ngươi thành quái nhân chín ngón đây!”
Đường Bách cực kỳ sợ hãi, luống cuống gọi: “Mẹ ơi! Làm sao bây giờ?”
Đường Phong Hoa không nhịn được cất tiếng cười to. Nàng xoay người đi vào sâu trong cánh rừng, không thèm quan tâm đến hai người đang đùa giỡn kia nữa.
Trong không khi ngày hè rực sắc vàng, Đường Phong Hoa đến bên cạnh bìa rừng, thấy một khe suối nước chảy róc rách, làn nước trong veo có thể nhìn thấy đáy. Nàng liền cởi giày và tất, thò chân xuống ngâm. Trong đầu lại
yên lặng suy nghĩ về một chuyện. Sáng nay nàng đã sai Mạch Sâm đi truyền tin cho một người. Người đó thấy chữ viết của nàng, nhất định sẽ chấn động không thôi, hẳn là rất nhanh sẽ đến tìm gặp nàng?
Nàng ngước mắt nhìn về đằng trước, xa xa có một bóng hình thấp thoáng, tựa như trong mây mù, như mộng như ảo. Người nọ giỏi nhất là trèo núi vượt dốc, ngay cả vách núi dựng đứng, trơn tuột, người đó cũng có thể dễ dàng vượt qua.
“Phong Hoa.”
Tiếng nói khàn khàn rõ ràng vang lên bên cạnh người nàng.
Quay đầu nhìn, Đường Phong Hoa nở nụ cười nhạt, khẽ khàng mở miệng: “Huynh đến rồi.”
Người đến mặc y bào màu chàm, dung mạo bình thường đơn thuần, chỉ có đôi mắt như ngôi sao, đặc biệt phát sáng long lanh. Hắn vén áo ngồi bên cạnh nàng, bình tĩnh nói: “Huynh đã biết mà, muội không có chết. Đường Phong Hoa cao ngạo mạnh mẽ sao lại chết uất ức như vậy được chứ.”
“Sư huynh, huynh không hỏi muội chân tướng sao? Không kiểm tra thân phận của muội?” Đường Phong Hoa đá chân trong dòng nước mát, nghiêng đầu cười hỏi.
“Trên đời này, còn có ai biết huynh sợ nhất là sâu róm?” Nam tử cũng cười theo, khuôn mặt sáng sủa, ám áp như ánh mặt trời.
“Sư huynh đệ trước đây đều biết mà.” Đường Phong Hoa
hơi nghiêng mặt sang, cười tà trêu chọc hắn: “Có một lần, muội lén thả sâu róm trong chăn đệm của huynh, huynh thà nằm ngủ trên đất cũng không chịu ngủ trên giường kia, bị mọi người chọc quê hơn một tháng.”
Đôi mắt nam tử không khỏi ôn nhu hơn, giống như đang hồi tưởng lại quãng thời gian tươi đẹp đó, trầm giọng nói:
“Trong bao nhiêu sư huynh sư đệ, thì muội là người nghịch ngợm nhất.”
Đường Phong Hoa ngắm nhìn hắn, tình cảm trong lòng trỗi dậy dạt dào. Từ lúc năm tuổi đến năm mười lăm tuổi, nàng đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ dành cho một vị thần, vừa muốn tiếp cận lại vừa không dám khinh thường. Hắn tựa hồ có một loại khí chất sáng chói bẩm sinh, sạch sẽ lại đạm bạc giống như ánh mặt trời xuyên qua đám lá chiếu tới đây, lại càng giống như cơn gió phe phẩy khó nắm bắt trong tay.
Đường Phong Hoa bậm môi, loại bỏ những tạp niệm, mỉm cười nói: “Sư huynh, bây giờ huynh đã là Hàn quận vương. Tới giờ muội mới biết hóa ra thân phận của huynh lại tôn quý như vậy.”
Nam tử thu lại nét mặt, nghiêm túc nói: “Huynh họ kép Hiên Viên, tên Minh Hàn, là em họ của đương kim thánh thượng. Huynh vốn mồ côi từ nhỏ, năm đó đến Phạm Sơn học võ, cũng không hề biết thân thế của mình, không phải là cố ý giấu diếm.”
Đường Phong Hoa gật đầu, nói sang đề tài khác: “Sư huynh, huynh tham chính đã bảy năm, đối với chuyện triều chính nhất định là nắm rõ trong lòng bàn tay, có thể giúp muội điều tra một người không?”
“Là ai?”
“Hiên Viên Triệt.”
Nam tử giật mình, thắc mắc hỏi: “Muội muốn điều tra
chuyện gì?”
Đường Phong Hoa thu chân lại, chậm rãi mang tất và giày vào, không nhanh không chậm trả lời: “Năm đó muội bị tử hình tại chỗ, hẳn là huynh cũng có nghe nói. Lúc đó đúng vào thời khắc quan trọng trong cuộc giao tranh giữa hai phe, quân Bách Thắng dưới trướng của muội lại vừa mới bị đẩy ra sau phòng tuyến, làm cho
muội một thân một mình. Chuyện này, cho đến nay muội không biết có phải trùng hợp hay không.”
“Muội nghi ngờ hoàng thượng định giết muội?” Nam tử không khỏi lắc đầu, chậm rãi nói: “Hắn là người quang minh lỗi lạc, sẽ không làm những chuyện nham hiểm đê tiện như vậy.”
“Muội chỉ muốn tìm ra ngọn nguồn vấn đề thôi.” Đường Phong Hoa khẽ nhíu mày, ánh mắt phát ra những tia sáng như dao nhọn: “Có người dẫn muội đi lòng vòng, bất kể người này có mưu đồ gì, muội đều phải bắt được kẻ đó.”
Nam tử không hề hỏi nhiều, đứng dậy gật đầu với nàng: “Được, huynh sẽ tìm hiểu giúp muội.”
Tiếng suối róc rách, ánh mặt trời phản chiếu trên mặt nước, lăn tăn gợn sóng như ánh trăng, lóng lánh ánh sáng bạc. Nam tử yên lặng đến, cũng rời đi không một tiếng động.
Đường Phong Hoa ngồi bên khe suối không động đậy. Một lát sau thì nàng quay người lại cười nhạo: “Vô Hoan, ngươi và Bách nhi còn muốn rình trộm đến khi nào?”
Áo tím chợt lóe, từ trong rừng sâu hiện ra. Một tay Hoa Vô Hoan ẵm cậu bé, một tay khác cầm theo giỏ trúc, khó chịu hầm hừ: “Ngươi thì hay rồi! Lại ở sau lưng ta hẹn hò cùng tình nhân cũ!”
Cậu bé phát huy tinh thần hiếu học, ngay lập tức tiếp lời hỏi hắn: “Cái gì gọi là hẹn hò?”
Hoa Vô Hoan đáp: “Chính là lén lút gặp mặt nam nhân đó.”
Cậu bé trai ngả đầu suy tư, cảm thấy khó hiểu: “Vì sao mẹ con phải lén lút, mẹ có thể quang minh chính đại hẹn hò mà.”
Hoa Vô Hoan đặt giỏ trúc xuống, trong nháy mắt đã cú lên trán của cậu bé, buồn bực nói: “Quang minh chính đại thì còn gọi gì là hẹn hò?”
Đường Bách vô tội xoa trán, nhảy xuống đất, chạy nhanh đến bên cạnh mẹ cậu nói thầm: “Mẹ ơi, tiểu Hoa không thích mẹ gặp mặt nam nhân. Sau này con trưởng thành, có phải hắn cũng không thích con gặp mẹ đó chứ?”
Đường Phong Hoa véo khuôn mặt béo tròn của cậu, cười nói: “Đừng để ý đến sư phụ con nói xàm. Ngoan, đi rửa một ít quả dương mai mang lại đây.”
Hoa Vô Hoan nghe thế càng thêm căm phẫn, ngửa đầu
kêu trời: “Một Hiên Viên Triệt đủ làm ta đau đầu rồi, bây giờ lại thêm một Hiên Viên Minh Hàn. Số ta sao mà khổ thế này!”