Lục Cung Vô Phi

Chương 7: Một vòng dấu răng


1 năm

trướctiếp

Nhiệt độ không khí bên trong dường như đột ngột tụt xuống trong nháy mắt, lạnh lẽo vắng ngắt.

Hàng mi rủ xuống của Đường Phong Hoa hơi run run, ngón tay nàng lại lướt đến mạch cổ của hắn, rồi đến mạch cổ tay. Không có dấu hiệu tim đập, da hắn dần dần lạnh giá, cho dù ra sức chà xát cũng không ấm lên được.

Đường Phong Hoa kinh ngạc ngồi bệt dưới đất, hoang mang cùng hoảng hốt trơ mắt nhìn hắn. Là do Tỏa tình tán phát tác trước thời hạn sao? Hay là Vô Hoan đưa nhầm thuốc rồi?

Hiên Viên Triệt, cứ như vậy mà buông tay ra đi hay sao? Không phải hắn muốn quyết chí ổn định xã tắc, thống nhất giang sơn và xây dựng một đế quốc hưng thịnh sao? Một nam nhân mạnh mẽ mình đồng da sắt như vậy, sao lại chết một cách khó hiểu thế này?

Nàng bỗng dưng tức giận đùng đùng, giơ cao tay rồi cố sức đánh mạnh lên ngực trái của hắn, cả giận nói: “Hiên Viên Triệt! Ngươi há lại có thể chết đơn giản như vậy! Ngươi cũng biết, ngươi vừa chết thì âm mưu của Sở thị sẽ thực hiện được, Kim Triều sẽ có nguy cơ rơi vào nguy hiểm? Ngươi cực khổ giành lấy giang sơn, lại chắp tay dâng cho kẻ khác, lẽ nào ngươi có thể nhắm mắt hả?”

Hiên Viên Triệt vẫn nằm yên, mày kiếm hơi nhướng lên, chỉ còn sót lại vẻ anh tuấn ngày thường. Khuôn mặt lại mang màu xanh quỷ dị, hiển nhiên là biểu hiện của việc trúng độc mà chết.

“Ngươi nhắm mắt quá bình yên rồi! Trọng trách trên người ngươi, tội ác ngươi còn thiếu nợ, đều vứt bỏ hết! Hiên Viên Triệt, ta nói cho ngươi biết, giang sơn thành lũy này không phải của một mình ngươi, ngươi không có
tư cách khiến nó sụp đổ ầm ầm!” Đường Phong Hoa lại đánh mạnh phát nữa, khiến cơ thể hắn bắn lên. Nhưng nàng không đau lòng chút nào, phẫn nộ quát lớn, “Cho dù ngươi muốn chết, cũng chỉ có thể chết dưới kiếm của ta! Ngươi lập tức đứng dậy cho ta!”

Đáp lại cơn tức giận của nàng chỉ là một căn phòng vắng lặng. Nàng từ từ chán nản nhụt chí, cánh tay nhỏ nhắn buông thõng trên ngực hắn, dường như không còn sức vươn lên nữa. Oán giận, căm hận ẩn giấu cùng kiềm chế bao nhiêu năm, giờ đây bị phá toạc. Tựa như chiếc đèn lồng da trâu bị chọt thủng, gió lạnh vi vu luồn vào trong, thổi tắt ánh nến le lói.

Nàng nhớ lại lúc đánh vào Kim Lăng, bào đệ của hắn – Hiên Viên Phong đã tự mình tiến cử dẫn quân tiên phong. Nàng cho rằng đây chính là thời cơ đánh úp bất ngờ, nên quả quyết đập bàn đồng ý. Khí hắn biết bào đệ đã chết trận, cả đêm không nói gì. Hắn chỉ đứng ngoài trướng nhìn ngọn núi xa xa, hôm sau đáy mắt đầy tơ máu.

Tâm trạng của hắn khi đó có phải cũng giống như nàng lúc này hay không? Cảm thấy miệng yếu ớt, sức lực cả người như bị rút hết.

Nàng nhếch môi, bật cười ha hả. Kẻ đã phụ nàng, nàng việc gì phải đau lòng vì hắn?

Nàng chống tay lên ngực hắn muốn đứng dậy, chợt thấy vạt áo bị kéo căng.

Nàng nghiêng đầu nhìn, không khỏi sững sờ mất hồn.

Đôi mắt đen bóng trong veo, tinh thần phấn chấn hừng
hực, nào có nửa điểm khác thường? Cái này không phải
chết rồi sống lại, càng không phải xác chết vùng dậy, hắn rõ ràng là giả chết!

“Hiên Viên Triệt!” Nàng nghiến răng rống giận, quả thật rất muốn tát một cái lên cái khuôn mặt tuấn tú đang cười hớn hở của hắn quá đi!

“Ừ?” Hắn miễn cưỡng lên tiếng, ngón tay khẽ nhúc
nhích, ánh mắt dán lên phần da thịt lộ ra ngoài trên vai nàng.

Cảnh xuân lả lướt, làn da trắng tuyết như ngọc, vô cùng mịn màng. Nếu nói đến tỳ vết nhỏ, đó là một dấu trăng mờ nhạt. Vết tích đã rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được trước đây từng có người cắn xuống rất sâu. Vết răng gần như in sâu vào da thịt, mới có thể để lại dấu vết rõ ràng như thế.

“Cuối cùng...” Hiên Viên Triệt chậm rãi cong đôi môi mỏng của mình, nụ cười tươi rói, mơ hồ có vài phần tà ý, “Năm đó, lúc ta cắn nàng, nàng cũng nghiến răng nghiến lợi như thế, oán hận không thôi. Nhưng mà, khi đó sắc mặt nàng ửng hồng, tựa như đóa hoa đào xinh đẹp rực rỡ.”

Gương mặt Đường Phong Hoa bây giờ cũng nhuộm hồng cả lên, nhưng không phải vì ngượng ngùng mà là bực đến cực hạn. Hắn lại còn cả gan dám đùa bỡn nàng! Dám giả chết để ép nàng thổ lộ thật tình, lại thừa dịp kéo vạt áo của nàng, tọc mạch xem dấu vết! Đê tiện vô sỉ như vậy, nàng không giáo huấn tên lỗ mãng này để mặc hắn xem nàng là con cọp giấy à!

Khép áo lại, Đường Phong Hoa cong môi cười quyến rũ, dịu dàng nói: “Nhận mà không trả rất khiếm nhã. Lúc đó ta quên báo đáp, giờ ta sẽ trả bù.”

Vừa dứt lời, nàng đẩy hắn nằm xuống lại, cúi người nhào lên người hắn. Nàng há miệng cắn một miếng thật to trên vai hắn!

“Á, đừng!” Hiên Viên Triệt lạnh sống lưng, đau đến rên lên một tiếng.

Đường Phong Hoa không nhả ra, chỗ hàm răng sắc bén phập sâu vào vai hắn đang chảy máu, mùi máu nhập vào khoang miệng nàng. Nàng nằm trên người hắn, miệng hoạt động liên tục, nhưng trong đầu lại hiện lên kỷ niệm khi xưa.

Mùa đông năm ấy rất lạnh, nàng bị nhiễm phong hàn. Nhưng thấy mặt sông đóng băng, thế là tính cách bướng
bỉnh nổi lên, nàng chạy ra sông xem, đục băng câu cá, thu được rất nhiều cá. Ban đêm bệnh càng thêm nặng hơn, Hiên Viên Triệt phải cởi sạch quần áo để sưởi ấm cho nàng. Nhưng hắn tức nàng vẫn còn sức cãi hắn, thế là hắn cắn một phát lên vai nàng. Hắn bảo nàng nhận sai, bảo nàng hứa sau này không được làm bừa nữa. Nàng quật cường không chịu mở miệng, hắn đau lòng vì cắn nàng nên dừng lại. Hai người liền quấn chặt với nhau, sau đó biến thành một chuyện kiều diễm...

“Nàng định cứ như vậy mà cắn chết ta?” Hiên Viên Triệt cắn răng chịu đau, chỉ khẽ rên rỉ, lại nói: “Cũng được, Phong Hoa đã trở về, có đau hơn nữa cũng đáng lắm.”

Đường Phong Hoa bỗng nhả ra, đứng dậy rồi quay đầu đi.

“Phong Hoa!” Hắn đứng phía sau, lớn tiếng gọi nàng, “Ta nợ nàng một kiếm, sau khi ta sửa lại bản án cho nàng sẽ trả lại nàng.”

Nàng dừng bước, quay đầu lại, lãnh đạm nói: “Đã bảy năm rồi, nếu ngươi muốn sửa lại bản án cho ta, thì đã làm xong từ lâu rồi.”

Hắn đuổi theo, cơ thể cao lớn như thân tùng sừng sững. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào đây, cả thân hắn nhuộm trong ánh sáng chói lòa. “Bảy năm qua, ta chưa bao giờ dừng việc truy xét bản án cũ. Bây giờ chính nàng trực tiếp đều tra, sẽ biết trong đó có bao nhiêu phức tạp. Nếu đây là chuyện dễ dàng, thì đã không xảy ra chuyện đáng tiếc năm xưa.”

Đường Phong Hoa ngưng mắt nhìn về phía bệ cửa sổ, ánh trăng như mũi nhọn bắn vào đáy mắt của nàng, lạnh lẽo trập trùng. Đúng, quả thật rất rắc rối phức tạp, đến lúc này nàng còn chưa nắm được manh mối nào. Giả sử phụ thân không hại nàng, mà Sở thị cũng không phải kẻ đứng sau giật dây, nàng thật sự không nghĩ ra được người nào căm thù nàng đến mức muốn thiêu thi thể của nàng.

“Bách nhi, là con trai ruột của ta?” Hiên Viên Triệt khẽ hỏi, đôi mắt đen xẹt nét ôn nhu.

Đường Phong Hoa hoàn hồn, đón nhận ánh mắt trong sáng lẫn ấm áp của hắn, thản nhiên phun ra hai tiếng: “Không phải.”

Hiên Viên Triệt trầm mặc, khóe môi vẫn phác họa nên đường cong kiên nghị. Hắn không tin, giống như trước đây không tin nàng không phải Phong Hoa vậy.

“Sau khi hạ triều mỗi ngày, ta đều đến đây ở một canh giờ.” Hắn bình tĩnh dời đi trọng tâm câu chuyện.

Đường Phong Hoa vẫn xoay người rời đi, đôi môi đỏ thắm cũng nhếch lên thành vòng cung cương quyết. Bách nhi là cục cưng của nàng, nhất định phải ở bên cạnh nàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp