Căn phòng đơn sơ mộc mạc, bàn ghế và đồ dùng bằng gỗ
đã ngả màu vàng nhạt. Chiếc mành tre chia căn phòng thành các ngăn khác nhau, vén mành đi vào liền thấy hai cánh cửa phòng, một gian là thư phòng, một gian khác là phòng ngủ.
Đường Phong Hoa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy bàn trang điểm với chiếc gương được chạm khắc đơn giản, cùng với chiếc giường lớn được buông màn lụa mỏng.
Ngón tay nàng vuốt ve mặt bàn trang điểm, chỗ xù xì thô ráp có một dòng chữ cực nhỏ hiện lên rõ ràng dưới ngón tay.
...“Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như mài như ma.” [1]
[1] Đây là một câu trong Kinh Thi, có nghĩa là: Có người quân tử thanh tao, như cắt như giũa thật chăm chỉ, như dài như mài thật tinh tế.
Trong đó câu ‘như cắt như giũa’ là mới việc học của người quân tử, câu ‘như dùi như mài’ là nói việc trau dồi phẩm chất.
Đây là dòng chữ tự tay nàng cầm dao găm khắc từng chữ một. Khi đó, hắn ôm nàng từ phía sau, thò đầu ra nhìn.
Hắn mỉm cười, cầm lấy dao găm, khắc xuống dưới một câu khác.
...“Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương. Giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tang.”[2]
[2] Đây là 2 câu trong bài Dã hữu man thảo trích từ Kinh thi.
Có nghĩa là:
“Đẹp thay bỗng có một người,
Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.
Bất ngờ gặp được nhau đây,
Nguyện ước cùng nhau kết mối duyên lành.”
Hiên Viên Triệt đứng ở cửa phòng, ánh mắt khóa chặt Đường Phong Hoa, cười nhạt, mở miệng nói: “Năm đó, ta cùng với thê tử thành hôn trong quân doanh, sau đó chinh chiến hơn ba tháng ròng rã. Đợi đến khi có chút thời gian rảnh, mới tìm đến một căn nhà thanh tĩnh, trải qua cuộc sống bình thường.”
Đường Phong Hoa đương nhiên còn nhớ, lúc đó hai người đã trải qua bảy ngày sống nhàn nhã, ấm áp ngọt ngào. Mỗi sáng sớm, hắn tết tóc vẽ chân mày cho nàng. Sau đó hắn sẽ theo nàng đi chợ bán thức ăn, mua thịt xách gạo, cười đùa vui vẻ. Lúc nàng nhóm lửa nấu cơm, hắn sẽ ở một bên thêm củi quạt lửa, luôn luôn bị khói hun đen mặt. Nàng cười hắn giống như một kẻ ăn xin, hắn liền nhào qua, cố sức tô trét, làm nàng trở thành bà lão ăn mày.
Sau giờ Ngọ, hai người họ sẽ đến trước sân nhà, bẻ cành cây luyện công. Hắn lúc nào cũng cố ý để nàng làm rách áo của hắn, sau đó là la hét ỏm tỏi đòi nàng xỏ kim may áo cho hắn. Chập tối, hai người sẽ leo lên nóc nhà hóng mát. Hắn sẽ chuẩn bị quả anh đào đã được rửa sạch, còn nàng chỉ việc vui vẻ nàng cắn một miếng chàng cắn một miếng.
Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, nàng thích loại trái màu hồng, óng ánh như mã não này. Sau này mỗi khi đến đầu hạ, bất kể việc quân bận rộn cỡ nào, hắn cũng không quên hái một ít, lặng lẽ đặt bên cạnh giường trong quân trướng,
mang sự ngạc nhiên vui mừng đến cho nàng.
“Mọi thứ ở đây đều mang từ phòng cũ chuyển qua đây sao?” Đường Phong Hoa vô ý mở miệng hỏi một câu.
“Chỉ có cây anh đào là được trồng mới thôi.” Nụ cười trên khóe môi của Hiên Viên Triệt càng sâu. Có phải nàng đã thừa nhận thân phận của mình?
“Bệ hạ đối với Đường sư tỷ chính là nhớ mãi không quên.” Đường Phong Hoa cười nhạt, mau miệng gạt bỏ mọi dấu vết có liên quan, “Hay là, lúc mất đi rồi mới càng quý trọng hơn?”
Ánh mắt Hiên Viên Triệt bỗng tối sầm, cất bước đi vào phòng. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của nàng, trầm giọng nói: “Đến giờ này, nàng vẫn không chịu thừa nhận?”
“Thừa nhận cái gì?” Đường Phong Hoa nhún vai, hời hợt trả lời, “Ngươi cố ý dẫn ta đến nơi này, là muốn ta động tâm, để ta đưa ngươi thuốc giải?”
“Phong Hoa.” Hiên Viên Triệt đột nhiên khẽ gọi, giọng điệu thận trọng. Hai tay hắn nắm chặt vai nàng, cúi đầu nhìn sâu vào đáy mắt nàng: “Hôm nay ta mang nàng đến đây, là muốn tính toán nợ cũ với nàng.”
“Tính sổ?” Đường Phong Hoa nhếch môi, rõ ràng là nụ cười trào phúng.
“Đúng, là tính sổ!” Bàn tay Hiên Viên Triệt siết lại, nắm đầu vai mềm mại của nàng, dường như hơi tức giận, “Ta thẳng thắn thừa nhận, là ta phụ nàng. Thế nhưng, không phải nàng cũng đã lừa gạt ta, không đúng sao?”
Đường Phong Hoa lẳng lặng chớp mắt, dung nhan xinh đẹp phủ một màn sương thu mờ mịt.
“Nàng là thám tử của phòng tình báo Kiền Triều, về điểm này nàng không thể phủ nhận được?” Giọng của Hiên Viên Triệt càng nói càng trầm thấp hùng hồn, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén, nói rành mạch từng chữ: “Ta tin rằng nàng thành thân với ta không phải xuất phát từ mục đích lợi dụng. Thế nhưng nàng cũng không hề nói cho ta biết về thân thế thật sự của nàng. Ngay cả dung mạo của nàng, giọng nói của nàng, tất cả đều đã được sửa đổi hòng che giấu mọi thứ.”
Cánh tay hắn bất giác tăng sức mạnh, màu mắt đen đặc như đáy biển sâu vẫn nổi sóng, “Người thê tử kết tóc se duyên mà ta đã lấy, từ đầu đến cuối đều dùng bộ mặt giả tạo đối đãi với ta. Nàng có nghĩ đến, như vậy rất không
công bằng với ta. Là vợ chồng ba năm, nàng hãy để tay lên tim tự hỏi xem, ta đã từng giấu giếm nàng chuyện gì hay chưa?”
Nếu không phải như vậy, khi chuyện năm đó phát sinh thì hắn cũng đã không kinh hoàng đến mức đó. Hắn vốn
định báo cho nàng biết trước, rằng hành hình trước mặt mọi người chỉ là kế hoãn binh. Nhưng vì nỗi đau nhất thời mà hắn đã lựa chọn im lặng không nói.
“Nếu như ngay từ đầu ngươi biết rõ mọi chuyện, ngươi còn có thể lấy Đường sư tỷ sao?” Đường Phong Hoa cười rộ lên, không biết là cười hắn hay là đang cười chê chính mình. Hóa ra mầm móng của sự ngờ vực đã sớm nhen nhóm. Cho dù trong quá trình đó nàng có đối xử thật lòng ra sao, cũng sẽ không trốn khỏi quả đắng sau cùng.
“Lấy!” Hiên Viên Triệt trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, “Không phải vì vật đổi sao dời ta mới trả lời dễ dàng như vậy. Vấn đề này, ta cũng đã tự hỏi mình rất nhiều lần. Nếu nàng nói thẳng với ta trong đêm tân hôn đó, ta vẫn sẽ không hối hận vì đã cưới nàng.”
“Nhưng ngươi sẽ đưa Đường sư tỷ đi, cho đến khi chiến loạn kết thúc.” Nụ cười trên môi Đường Phong Hoa càng nồng đậm, giống như vầng trăng lưỡi liềm cuối tháng, long lanh nhưng lạnh lùng và ảm đạm.
Nàng rất hiểu tính cách của hắn. Hắn là người trọng tình trọng nghĩa, cũng là người muốn nắm quyền thống trị thiên hạ. Cũng bởi vì quá hiểu hắn, cho nên nàng mới một mực giữ bí mật, giúp hắn công thành chiếm đất, để hắn có thể không âu lo mà chuyên tâm hoàn thành đại sự.
Hiên Viên Triệt buông lỏng hai tay ra, cúi đầu bật ra tiếng thở dài thườn thượt. Nàng nói không sai, hắn nhất định sẽ làm như vậy. Nhưng nàng là một người kiêu ngạo như vậy, hắn làm sao có thể để nàng cô đơn bóng chiếc, nhốt mình trong phòng chờ đợi đằng đẵng? Bản thân nàng là một kẻ tài giỏi hơn người, nếu vì lấy hắn mà phải mai một, hắn sao nhẫn tâm làm như vậy được đây?
“Quá khứ đã qua, không cần nhắc lại.” Đường Phong
Hoa hất hai cánh tay hắn, nét mặt hờ hững. Nàng lấy ra bình ngọc trong người đưa cho hắn, lại nói, “Đây là thuốc giải Tỏa tình tán, bất luận ngươi tin hay không, cũng phải uống. Bằng không qua giờ Tý, ngươi dùng bất kỳ thuốc hay phương pháp châm cứu nào cũng vô dụng.”
Hiên Viên Triệt nhận bình dược, không nói hai lời, trút viên thuốc ra cho vào miệng. Đúng như nàng nói, nhớ lại cũng vô ích. Vậy thì hôm nay hắn sẽ ra tay vạch trần câu đố.
“Có một chuyện, ta muốn hỏi thẳng với ngươi.” Đường
Phong Hoa nhìn hắn nuốt viên thuốc giải, giọng điệu hơi nhuốm lạnh.
“Chuyện gì?” Hiên Viên Triệt đưa mắt nhìn nàng, khuôn mặt khí khái anh hùng mơ hồ có một lớp khí đen.
“Ta với Vô Hoan bị người ta truy sát ở Nham Thành, việc này có liên can với ngươi không?” Đường Phong Hoa hỏi thẳng vào vấn đề, ánh mắt trong veo dán chặt lên mặt hắn.
“Bị người ta truy sát?” Hiên Viên Triệt lo ngại quét mắt dò xét nàng từ đầu đến chân, xác nhận nàng không sao, mới nói: “Quả thực ta có phái người theo dõi hành tung của các ngươi, nhưng không có đưa ra chỉ thị nào khác.”
Đường Phong Hoa đang định hỏi tiếp, nhưng thấy sắc mặt hắn không ổn, không khỏi nhíu mày.
Khí sắc của Hiên Viên Triệt trong giây lát đã trở nên tím tái, đôi môi xám xịt.
“Ngươi làm sao vậy?” Đường Phong Hoa đưa tay bắt lên mu bàn tay của hắn, còn chưa kịp bắt mạch, cơ thể hắn đã nghiêng vẹo, rồi cắm đầu ngã xuống đất.
Đường Phong Hoa kinh hãi, vội cúi người nâng hắn dậy. Ngón tay nàng thử dò hơi thở của hắn, lòng tê cứng.
Hắn lại tắt thở, chết bất đắc kỳ tử?!