Trên đường trở về, trong thùng xe chật hẹp nồng đậm một mùi hương kỳ diệu như có như không. Hoa Vô Hoan gần như không hề đề cập đến chuyện đã xảy ra trước đó, chỉ chuyên tâm giã thuốc. Ngắt toàn bộ cánh hoa khiên ngưu rồi giã nát, trộn vào đó loại dược không biết tên, chế ra một bình nước hoa nhỏ.

Đường Phong Hoa thấy hắn điều chế xong, cũng không dùng, hiếu kỳ hỏi: “Vô Hoan, ngươi đang điều chế cái gì vậy?”

Hoa Vô Hoan ngẩng đầu cười bí hiểm, giả vờ thần bí nói: “Đồ tốt, sau này ngươi sẽ biết.”

Đường Phong Hoa nhặt lên vài cánh hoa đã khô héo, một mặt ngắm nghía, mặt khác thong dong nói: “Đợi ta cầm cái này đến hỏi hiệu thuốc, để xem ngươi lại chế ra thứ gì mới lạ.”

Sắc mặt Hoa Vô Hoan khẽ biến, nghiêng người về trước đoạt lấy cánh hoa trong tay nàng, nhét vào trong tay áo.

“Khẩn trương vậy sao?” Đường Phong Hoa cảm thấy hứng thú, vỗ tay bồm bộp hai tiếng, cái miệng nở nụ cười ngọt ngào kèm theo ý đe dọa không che giấu: “Vô Hoan, ngươi biết là con người đều có tính tò mò chứ? Ngươi càng không chịu nói, lại càng chọc cho người ta muốn biết rốt cuộc là cái gì.”

Hoa Vô Hoan xụ mặt, dứt khoát đem cánh hoa khiên ngưu ném trả lại cho nàng lần nữa, tức giận nói: “Đây là hoa khiên ngưu, có thể trị bệnh tim của ngươi! Còn thiếu một vị thuốc dẫn, thì có thể điều chế thành công.”

Đường Phong Hoa kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Không phải là ngươi định tùy tiện tìm một người dưỡng thuốc? Người của Tùng Trúc Viên? Hay là...”

Nàng dừng lại, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, quát lớn: “Đừng nói với ta rằng, ngươi định đem chính mình ra làm vật thí nghiệm!”

Hoa Vô Hoan im bặt không nói, sóng mắt đung đưa, giống như mặt nước hồ thu gợn sóng.

Nhìn hắn ngầm thừa nhận như vậy, Đường Phong Hoa nổi giận nhưng lại bật cười. Cánh tay giương lên, giọng nói uy hiếp bức người: “Nếu ngươi có suy nghĩ này, hôm nay ta sẽ phá hủy cái bình này, nhân tiện đánh cho cái đầu gỗ của nhà ngươi tỉnh táo lại!”

Vừa nói xong, hai tay tát mạnh vào hai má ai đó sinh đau. Hoa Vô Hoan vội vàng xoay lưng lại, bảo vệ bình thuốc, vội mở miệng la lớn: “Ngươi đừng làm bừa! Để ta nói hết không được sao?”

“Nói đi!” Đường Phong Hoa thu lại nội lực, bàn tay không khách khí đập sau ót của hắn một cái.

Hoa Vô Hoan vô tội xoa đầu, quay mặt lại, trên bờ môi vẽ ra một đường cong gian tà: “Đây là món quà ta cẩn thận chuẩn bị, sắp sửa đưa cho Hiên Viên Triệt!”

Đường Phong Hoa thấp giọng hừ một tiếng, không thèm bình luận gì thêm.

“Phong Hoa, ngươi nói xem, Hiên Viên Triệt có bằng lòng khoét tim cho ngươi hay không?” Khuôn mặt Hoa Vô Hoan ngậm cười, đầy vẻ trêu tức.

“Ta không phải hắn, sao biết hắn có bằng lòng hay không?” Đường Phong Hoa thuận miệng trả lời, trong lòng lại nhớ về cuộc tập kích hôm trước. Hiện Viên Triệt vì thuốc giải Tỏa tình tán, mà muốn ra tay giết Hoa Vô Hoan?

“Ta vô cùng chờ mong điều đó.” Hoa Vô Hoan tay chống cằm, bày ra bộ dạng mơ mộng xa xôi, “Tương lai ngươi thừa nhận thân phận thật của mình, hoàng đế Kim Triều vì hổ thẹn cùng hối hận đã tự nguyện uống thuốc cắt tim. Sau khi hoàng đế băng hà, truyền ngôi báu cho con trai của mình là Đường Bách. Ngươi liền buông rèm chấp chính, trở thành một thái hậu anh minh nhìn xa trông rộng, truyền tụng thiên cổ.”

Đường Phong Hoa phì cười, theo lời hắn nói tiếp: “Hoàng đế uống thuốc băng hà, khiến cho nội bộ rối loạn. Đại quân Nguyên Triều nhân cơ hội đến xâm phạm. Vì vậy thái hậu buông rèm chấp chính ta đây vô cùng mệt mỏi. Sau cùng phải tự mình ra trận, chết trên sa trường, từ đó về sau lưu danh muôn đời.”

Hoa Vô Hoan không nói gì hết, liếc mắt lườm xéo nàng, thầm mắng chửi: “Ngươi không nói được vài câu nào dễ nghe hay sao? Ví dụ như nói, ngươi chẳng cần đến quyền lực tối cao. Sau khi báo thù xong, sẽ quy ẩn núi rừng, không màng đến thế sự, sống cùng ta cho tới già!

***

Dọc đường toàn tán chuyện tào lao, Hoa Vô Hoan cũng tiện thể dưỡng thương. Hai ngày sau đó trở lại Tô Thành, đón Đường Bách, rồi liền xuất phát về hướng đế đô Kim Lăng.

Đến Kim Lăng đã xế chiều. Quả nhiên Hoa Vô Hoan có nhà cao cửa rộng, tiền bạc bề bề, trong các thành trì đều có xây dựng sản nghiệp. Cả nhóm bốn người vào ở trong phủ đệ của hắn. Hoa phủ rộng lớn, rường cột chạm trổ, khắp nơi đều có thể thấy những lầu các xinh đẹp, tao nhã. Phủ đệ này còn rộng và hoa lệ hơn Tùng Trúc Viên ở Tô Thành nhiều.

“Vô Hoan, ngươi nói thật đi. Mấy năm nay ngươi đã hoạt động làm ăn cái gì thế?” Đường Phong Hoa dẫn con trai di dạo trong phủ, khoan thai vừa đi vừa hỏi.

“Buôn bán thuốc độc, buôn bán vũ khí, buôn bán người.” Hoa Vô Hoan trả lời cợt nhả. Một thân cẩm bào gọn gàng tươm tất cả người hắn lúc này, thoạt nhìn phong thái hiên ngang ngọc thụ lâm phong. Đáng tiếc, nụ cười xấu xa trên mặt kia đã phá hủy tất cả khí chất đó.

“Buôn bán người là gì ạ?” Đường Bách ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hiếu kỳ hỏi: “Là đem con cái nhà mình bán cho nhà khác làm nô bộc ạ? Tiểu Hoa sư phụ, người đã bán mấy đứa con rồi?”

Hoa Vô Hoan nhất nghẹn họng, mặt đen như than.

Đường Phong Hoa cười lớn tiếng, nắm bàn tay be bé của Bách nhi đi vào phòng.

Hoa Vô Hoan đứng trước cửa phòng, tung ra một bình bạch ngọc, nói: “Tối nay là kỳ hạn cuối cùng của Tỏa tình tán, ngươi đi đưa thuốc giải đi.” Nói xong, hắn không xem nàng phản ứng ra sao, đã xoay người bỏ đi.

Đường Phong Hoa nắm bình ngọc trong tay, ánh mắt đen tối di vài phần.

Nếu thật sự là Hiên Viên Triệt phái người truy sát Vô Hoan, nàng tất sẽ báo thù này thay cho Vô Hoan!

Thu xếp cho con trai xong, đã gần đến giờ Tuất, màn đêm buông sớm từ lâu. Trên trời, những ngôi sao lấp lánh, chiếu rọi khắp đế đô một màn ánh sáng thanh bình.

Đường Phong Hoa nắm trong tay lệnh bài thông hành hoàng cung, đi thẳng đến cửa hoàng cung. Tướng lĩnh canh giữ vừa thấy lệnh bài hoàng kim, lập tức đứng chào nghiêm nghị. Xin nàng chờ trong chốc lát, liền lập tức đi bẩm báo.

Đứng dưới vách tường cao đỏ thẫm, Đường Phong Hoa đưa mắt trông rа ха. Cung điện, lầu các trùng trùng, những mái ngói lưu ly rực rỡ, mái hiên ngọc bích lấp lánh, diễm lệ ха hoa. Nơi đây, chính là mục tiêu tàn sát cuối cùng của quân Hiên Viên năm đó. Có thể tưởng tượng ra quang cảnh lúc tân đế đăng cơ, cao ngạo nhìn quần thần ba quỳ chín lạy khí thế ra sao. 

Nàng cũng là khai quốc công thần mở rộng bờ cõi, nhưng lại chưa từng hưởng thụ một chút vinh quang nào, ngược lại còn phải chịu tội danh suốt đời.

Chỉ chờ trong giây lát, kẻ đi vào bẩm báo đã quay trở lại, hai tay dâng lên một tờ thủ dụ.

Đường Phong Hoa đọc xong, quay người đi vào. Dòng chữ cứng cáp trên tờ giấy Tuyên Thành thượng đẳng kia viết là kêu nàng đến Hiên Trạch của Tường Vân Nhai. Phía dưới không phải ngự ấn, mà là hai chữ “Hiên Viên” đơn giản. 

Mặt trăng tròn vằng vặc nhô cao, rọi sáng cho Đường Phong Hoa đến cuối đường. Thấy một căn phòng treo biển “Hiên Trạch” bên ngoài, nàng giơ tay gõ cửa.

Không có người trả lời. Đứng chờ trong giây lát, phía sau chợt xuất hiện mùi Long diên hương. Nàng lấy lại tinh thần, thong thả quay đầu.

“Chờ nàng thật lâu.” Người nọ khẽ nhếch môi, mặt mày anh tuấn, ánh mắt sóng sánh.

“Chờ ta đến đưa thuốc giải?” Đường Phong Hoa cũng nhướng mày, nhàn nhạt hỏi lại.

“Chờ nàng đến Kim Lăng.” Hiên Viên Triệt không để bụng, lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa, làm điệu bộ mời nàng vào.

Đường Phong Hoa đi vào, đi qua sân trước, trong lòng thầm kinh ngạc. Cây anh đào? Lại tiến vào trong phòng, bước chân không khỏi dừng lại.

Ký ức ngày xưa như thủy triều dâng cao, lẳng lặng trào về. Chỗ này giống hệt gian phòng tân hôn của hai người bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play