“Ta đi một chút sẽ trở lại.” Hoa Vô Hoan quay đầu nói với Đường Phong Hoa một tiếng, rồi tự mình đi đến chỗ khác trên bãi biển.

Đường Phong Hoa định đuổi theo, chợt nghe Mạch Sâm thấp giọng hỏi: “Phong cô nương, lẽ nào cô không muốn gặp phụ thân cô sao?”

“Nếu ông ta không muốn gặp ta, cần chi phải ép buộc.” Giọng điệu Đường Phong Hoa bình thản, xa cách mà hờ hững.

“Cô nương không muốn hỏi cho rõ ràng sao?” Mạch Sâm lại hỏi, tiếng nói thanh trong không hiểu vì sao lại trầm
khàn hơn vài phần. Đôi mắt hắn phản chiếu sắc trời xanh
thăm thẳm, ánh sáng đan xen nhau, kỳ lạ khó phân biệt.

“Còn phải hỏi cái gì?” Đường Phong Hoa cười khẽ, ánh mắt trong sáng nhưng lại có vẻ thanh lạnh cứng rắn, vẻ mặt cũng lạnh lùng: “Mặc dù ta không thân thiết với phụ thân, nhưng ta rất hiểu tính tình của ông. Chuyện ông không muốn nói, cho dù có kề dao vào cổ ông thì ông cũng hé nửa lời.”

Hành động thiêu căn nhà, đó là chứng cứ tốt nhất. Chỉ sợ
suốt cuộc đời này ông cũng sẽ không bao giờ chịu nói với nàng, mẫu thân nàng là ai. Không biết giữa ông và mẫu thân đã từng xảy ra chuyện gì ầm ĩ? Mẫu thân của nàng, đến tột cùng là người nữ tử như thế nào? Vẫn còn sống trên thế gian này chứ?

Gió biển từ từ thổi đến, tay áo hai người đang đứng trên bờ cát tung bay. Từng đường nét nhìn ngang đều tinh tế đẹp đẽ như nhau, cũng phảng phất lộ ra sự cao ngạo quật cường tương tự nhau.

Ở chỗ xa xa, Hoa Vô Hoan bay lộn người qua hàng rào, thấy trong nhà không có ai, hắn để lại một thỏi bạc trước cửa.

Vòng qua hàng rào trúc vây quanh căn nhà gỗ, đào gốc cây, trên thân cây có lác đác những bông hoa hồng nhạt.

Hoa Vô Hoan nhếch mày mỉm cười, nào ngờ ở chỗ này lại tìm được giống cây hoa khiên ngưu công hiệu hiếm thấy này. Có thể nói là lúc cần thì chẳng thấy đâu, lúc không cần thì lại xuất hiện. Đến đây hoàn toàn không uổng phí công sức chút nào.

Hắn nhân tiện đeo sọt trúc, hái hết hoa khiên ngưu xuống, lại còn tìm kiếm đến nhà bên cạnh.

Vừa đến sân sau của nhà hàng xóm, đột nhiên phát hiện sát khí vờn quanh bốn phía!

Bảy tên bịt mặt mặc áo bào xanh thẫm, yên lặng không
tiếng động cầm kiếm bay ra, mũi kiếm dày đặc lập tức bao quanh Hoa Vô Hoan!

“Anh hùng phương nào, hãy xưng tên.” Hoa Vô Hoan thầm run sợ, nhưng cố bình tĩnh đứng yên tại chỗ, chậm rãi quét mắt bọn họ.

Trong số những kẻ bịt mặt bước lên trước nửa bước, vung kiếm thủ thế, mũi kiếm lóe sáng giữa không trung.

Hoa Vô Hoan nhếch môi cười, vẫn thản nhiên mở miệng nói: “Đây là bảo ta giơ tay chịu trói?”

Tên bịt mặt kia ra hiệu tay, sáu tên khác di chuyển với bước chân kỳ lạ, trong nháy mắt đã vây quanh Hoa Vô Hoan, hình thành Thất tinh trận pháp.

“Xem ra là ta không đánh lại các ngươi. Các ngươi muốn
gì, cứ nói thẳng.” Hoa Vô Hoan trong lòng hơi hoảng sợ, nhưng nét mặt vẫn lười nhác ngỗ ngược. Thất tinh trận thất truyền đã lâu, hôm nay hắn lại “may mắn” được gặp!

“Thuốc giải.” Tên lãnh đạo lạnh giọng phun ra hai chữ, lời ít mà ý nhiều.

“Thuốc giải?” Hoa Vô Hoan cau chặt mày, suy ngẫm giây lát rồi hỏi ngược lại, “Cái các ngươi muốn chẳng lẽ là thuốc giải Tỏa tình tán?”

Người nọ gật đầu, ánh mắt lạnh căm, biểu hiện ý tứ hàm
xúc rõ ràng chỉ cần hắn cự tuyệt thì sẽ phát động thế tấn công quyết sát.

“Được, cho các ngươi.” Hoa Vô Hoan tùy ý móc một lọ thuốc từ trong túi ra, ném ra ха.

Người nọ chụp được lọ thuốc, cũng không kiểm tra thuốc.
Hắn ta vung tay lên, bảy người không lưu tình chút nào đồng loạt cầm kiếm tấn công!

Ống tay áo của Hoa Vô Hoan rung động, rắc ra bột thuốc, mặt khác lại nói: “Lũ khốn kiếp các ngươi dám nói mà không giữ lời, cầm được thuốc giải còn muốn giết người diệt khẩu!”

Bột phấn làm mờ mắt, Hoa Vô Hoan nắm bắt thời cơ,
vọt người bay lên nóc nhà. Bảy tên kia cảnh giác nín thở, lập tức đồng thời nhún người phi thân truy kích, trận pháp cách mặt đất vẫn như cũ, không mảy may bị rối loạn.

Cho dù khinh công của Hoa Vô Hoan tuyệt đỉnh, đối mặt
với bảy kẻ bao vây tấn công, lại không có binh khí trong
tay, rất nhanh liền rơi vào thế bất lợi. Bảy thanh kiếm cắt áo bào của hắn, những vệt máu nhè nhẹ thấm ra, nhìn thấy mà giật mình.

“Vô Hoan! Cố gắng lên!” Tiếng quát réo rắt bỗng nhiên
bay đến gần. Dải lụa trắng tựa mây theo gió mà đến, như
cơn gió mạnh xoắn chặt bảy thanh kiếm, một chiêu đã
đánh bại thất tinh trận pháp cường đại uy lực.

Hoa Vô Hoan đang tưởng thần chết đã đến gần, bỗng cảm thấy khí tức sắc bén xung quanh mình đã tiêu tán hơn phân nửa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đường Phong Hoa người còn chưa thấy mặt, nhưng cổ tay xoay chuyển, vô số ngân châm trong chiếc vòng tay bán ra. Những mũi kim nhọn trắng tuyết lóe mắt bay vùn vụt. Ngân châm bắn trúng bảy thân kiếm, phát ra tiếng kêu “keng keng” nhỏ nhưng giòn tan.

Bảy tên kia nhất thời cả kinh, ánh mắt hoảng sợ. Thiên cương chân khí thuần túy? Cây kim mảnh nhỏ như vậy lại có lực đạo mạnh mẽ hung ác!

“Các ngươi là ai?” Đường Phong Hoa thả người đứng
thẳng trên nóc nhà đón gió. Làn váy trắng dưới ánh mặt trời càng thêm lấp lánh, cũng tôn lên đôi mắt long lanh nghiêm nghị.

Bảy tên kia trao đổi ánh mắt với nhau, xoay mũi kiếm, phát động một cuộc tấn công mới!

Đường Phong Hoa cười khẩy. Dải lụa trắng nhảy vọt lên thân rồng, điên cuồng đùa bỡn với bảy thanh kiếm. Như một cái vòi rồng cắn nuốt lưỡi kiếm, tốc độ cực kỳ nhanh, lại vừa mạnh! Bảy kẻ bịt mặt đều cảm thấy lạnh sống lưng, thanh kiếm trong tay đã không còn cách nào chống đỡ, chỉ có thể cắn răng đón nhận. Tùy theo sự biến hóa chiêu thức của bọn chúng, Đường Phong Hoa truyền chân khí vào dải lụa bấy nhiều. Dải lụa như dòng xoáy trắng bỗng chốc cuốn sạch, rồi bỗng chốc lại rút về, tựa như âm hồn hư ảo khó lường.

Trên trán bảy tên đó đã thấm ướt mồ hôi, cảm thấy mỗi
thanh kiếm như đều đang tự chém vào một dòng nước đá biến ảo không cố định, chỉ tổ tốn nội lực. Mà dải lụa trắng càng đánh càng hăng, chất chứa trong đó là cỗ nội lực không  ngừng nghỉ, tựa như dòng nước chảy xiết trên sông Trường Giang và Hoàng Hà chuẩn bị đổ nhào xuống dòng thác, tẩy trừ hấp thu sạch sẽ lực kiếm của bọn chúng.

Giữa lúc cuộc chiến đến hồi gay cấn, bảy tên kia muốn lui cũng không lui được. Đột nhiên nghe thấy tiếng cười
ngạo nghễ của nam tử vang lên...

“Đến lúc phát độc rồi.”

Người đó vừa nói thế, trong lòng bảy tên kia trào dâng khí muốn nôn, cùng lúc “phụt” ra ngụm máu đen!

Rầm rầm phịch phịch, những tiếng nặng nề liên tục vang lên. Thân người ngã khỏi mái nhà, vết máu bay lên.

Đường Phong Hoa хоау cổ tay, thu bạch băng về lại ống
tay áo. Nàng hít thở sâu điều tức, kéo Hoa Vô Hoan nhảy xuống mặt đất.

“Bị thương có nặng không?” Nàng không màng nhìn mấy tên tàn hơi trên mặt đất, chỉ chăm chú kiểm tra thương tích của Hoa Vô Hoan. 

Hoa Vô Hoan một thân chật vật, vết máu loang lổ, cúi đầu nhìn một chút, hừ một cái: “Vết thương ngoài da mà thôi.”

Đường Phong Hoa mỉm cười với hắn. Nàng chậm rãi đi
đến trước mặt của một kẻ bịt mặt đang co giật vì trúng độc, bễ nghễ nhìn từ trên cao, lạnh giọng nói: “Nói ra kẻ chủ mưu, ta có thể tha cho các ngươi một mạng.”

Bảy tên kia tay chân đều co giật, thần trí chỉ còn vài phần
tỉnh táo, có tên lẩm bẩm nói không rõ: “Chúng ta phụng mệnh đến lấy thuốc giải...”

Hoa Vô Hoan tiến lên từng bước, cả giận quát: “Vừa rồi đã cho các ngươi thuốc giải, sao còn độc ác muốn lấy mạng?” 

Người nọ phun ra một ngụm máu lớn, hơi thở mong manh lặp lại: “Chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự...”

Hoa Vô Hoan càng tức giận thêm, lớn tiếng quát tháo: “Là phụng mệnh của kẻ nào? Không muốn phát độc chết thì nói nhanh đi!”

Ngón tay kẻ đó động vài cái, đầu nghiêng sang một bên, đúng là tự hủy mạch máu.

Sáu tên còn lại dường như đã hẹn trước, không tên nào cầu xin tha mạng, đồng loạt tự sát.

“Tử sĩ! Tử sĩ chết tiệt!” Hoa Vô Hoan mắt thấy không thể ngăn cản, oán giận quát tháo. 

Đường Phong Hoa nhíu mày, ngồi xổm xuống. Nàng vươn tay lục lọi tìm đồ bên trong quần áo của kẻ bịt mặt. Bảy tên này đều mặc y bào màu xanh thẫm, nhìn thoáng
qua cũng không có gì đặc biệt. Nhưng trên mặt giày của mỗi tên đều có thêu dòng chữ nhỏ.

“Trước lấy thuốc giải sau giết người.”

Bảy chữ này nối thành một câu, đúng là lời khai trước khi chết của bọn chúng. Có người muốn lấy mạng của Hoa Vô Hoan.

“Phong Hoa.” Hoa Vô Hoan chợt bình tĩnh hơn, thản nhiên liếc mắt xem dòng chữ kia. Hắn đi đến bên người nàng, gác dầu lên bả vai nàng. Khuôn mặt tuấn tú cố ý nhăn lại như giẻ lau, rên rỉ nói: “Vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới. Ta bây giờ rất cần sự an ủi của
ngươi...”

Đường Phong Hoa cong môi cười, dìu hắn đến chỗ chiếc xe ngựa dừng chân. Đôi mắt thông minh xán lạn như bị mây đen giăng kín che khuất ánh sáng, u tối lặng câm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play