Lục Cung Vô Phi

Quyển 2 - Chương 3: Hỏa thiêu nhà gỗ


1 năm

trướctiếp

Buổi tối có một cơn mưa, không khí đồng quê đặc biệt tươi mát ẩm ướt. Sắc trời tờ mờ sáng, nhóm ba người của Đường Phong Hoa đã lái xe lên đường. Họ ngủ qua đêm ở Thiệu Thành, đến trưa ngày thứ ba mới đến Nham Thành.

Nham Thành không lớn lắm, là vùng duyên hải cách biển
không xa, đại đa số dân chúng đều kiếm sống bằng nghề đánh bắt cá, người dân chất phác. Khi còn bé, nhà cũ của
Đường Phong Hoa là ở ngoại thành ven biển, là một gian nhà gỗ không bắt mắt, không khác gì những căn nhà của các ngư dân bình thường.

“Phong Hoa, hóa ra khi còn bé ngươi dã ở chỗ này.” Hoa Vô Hoan kinh ngạc nhìn mặt nước biển xanh biếc, hít vào một hơi thật sâu mang theo hương vị của biển, dang hai tay làm bộ dạng chạy về hướng biển.

Đường Phong Hoa khẽ mỉm cười, lấy đoản kiếm cậy mở cánh cửa gỗ, đẩy cửa đi vào.

Mùi ẩm thấp mốc meo xộc thẳng vào mũi. Đập thẳng vào mắt là bàn ghế gỗ đơn sơ đều tích đầy bụi bẩn, có thể thấy đã lâu không có người ở.

Nàng ngắm nhìn xung quanh, trong lòng khe khẽ thở dài.
Lúc năm tuổi, nàng và vú nuôi đã ở đây, suốt ngày chơi đùa bơi lội, đắp cát nhặt vỏ sò, đã từng rất vô ưu vô lo. Phụ thân rất ít khi về nhà, mỗi lần về nhà đều quăng cho nàng mấy cuốn sách. Người bảo vú nuôi dạy nàng đọc chữ, không có bao nhiêu quan tâm và yêu thương.

Đi vào phòng ngủ trong nhà, nàng nhẹ nhàng phủi bụi trên chiếc rương gỗ nằm trong góc phòng. Nàng từ từ mở ra, liền trầm mặc.

“Quần áo khi nhỏ của ngươi à?” Hoa Vô Hoan vào theo nàng, mặt tươi cười hớn hở. Hắn vừa tưởng tượng vừa nói luyên thuyên: “Một bé gái mặt ngọc mày ngài, mặc váy áo dễ thương, đầu thắt hai bím tóc, chạy tới chạy lui trong phòng, không cẩn thận té ngã, liền ngồi bệt khóc nhè.”

Đường Phong Hoa quay đầu liếc hắn một cái, cười nhếch
mép: “Từ nhỏ ta đã không thích khóc, ngươi nói chính là ngươi hồi bé đó sao?”

Hoa Vô Hoan sờ sờ cái mũi cao thẳng, ngượng ngùng nói: “Ta đã khóc mấy lần, ta không có sắt đá giống như ngươi.”

Đường Phong Hoa không nói tiếp nữa, lấy quần áo và đồ dùng từ trong rương từng cái một, cẩn thận lục lọi. Trước khi vú nuôi tự sát đã từng ám chỉ, tại dây có thứ gì đó nàng muốn tìm.

Thừa dịp nàng đang hết sức chăm chú, Hoa Vô Hoan nhanh tay cầm lên một chiếc khăn lụa hình vuông, cười khì khì: “Để ta đem về cho Bách nhi làm đồ kỷ niệm.” Cũng không màng chờ nàng đồng ý, hắn đã vô liêm sỉ nhét đồ vào trong túi áo.

Đường Phong Hoa không buồn phản đối, lục tung chiếc rương gỗ lần nữa, vẫn không tìm được vật nào đặc biệt, có chút thất vọng.

“Trên ngọc bội này khắc chữ gì vậy?” Hoa Vô Hoan tinh
mắt, nhặt một khối ngọc từ đáy hòm, ung dung nói, “Là chữ ‘Phong’, cha ngươi đưa cho ngươi sao?”

Đường Phong Hoa nghe vậy ngẩn cả ra, đưa mặt qua nhìn rõ. Khi nàng còn bé quả thực có đeo một miếng ngọc, trên mặt có khắc chữ “Đường”, không phải chữ “Phong”.

“Ồ? Mặt trái cũng có chữ!” Hoa Vô Hoan xoay miếng ngọc bội lại, đọc dòng chữ nhỏ khắc trên đó, “Tặng ái nữ - Phong Tiêu Tiêu.”

Đường Phong Hoa cau chặt mày, trong lòng cũng dần buộc chặt. Dường như có một sợi dây vô hình đang siết chặt trái tim nàng, có chút đau đớn lại có chút khẩn trương.

“Nhũ danh của ngươi là Tiêu Tiêu?” Hoa Vô Hoan đem ngọc bội trả cho nàng, nghi hoặc hỏi.

“Không, đó có lẽ là tên của mẹ ta.” Đường Phong Hoa dịu dàng vuốt ve dòng chữ trên miếng ngọc bội, trong đôi mắt ánh lên vẻ đau thương nhàn nhạt. 

“Cha ngươi chưa từng đề cập đến mẹ ngươi?” Hoa Vô Hoan ngưng mắt nhìn nàng, không kiềm được dịu giọng nói.

“Khi còn bé, chỉ cần ta vừa hỏi đến mẹ ta, ông liền lạnh lùng quay người bỏ đi.” Đường Phong Hoa trân trọng cất miếng ngọc bội, cúi đầu tiếp tục lật tìm đồ đạc.

Hoa Vô Hoan chỉ trầm tư trong chốc lát, chậm rãi nói: “Có thể, vú nuôi của ngươi không phải là muốn nói cho ngươi biết đầu mối về chuyện năm xưa, chỉ là muốn nói cho ngươi biết về tăm tích của mẹ ngươi.”

Đường Phong Hoa không nói, ngồi xổm trước rương, lẳng lặng tìm kiếm một lần nữa.

Mùi khét cực nhẹ mơ hồ phiêu tán, chậm rãi chui vào phòng. Mạch Sâm đang canh giữ bên ngoài vội vàng sải bước vào trong, la lớn: “Hậu viện cháy rồi!”

Đường Phong Hoa đứng bật dậy, sắc mặt lạnh lẽo, mở miệng nói: “Mạch Sâm, ngươi đem rương gỗ này ra ngoài đi. Ta sẽ đi tìm người phóng hỏa.”

Chỉ vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng gió rít. Mũi tên gắn đuôi lửa bay vụt qua cánh cửa sổ, ánh lửa xẹt qua,
nhắm thẳng vào rương gỗ một cách chuẩn xác không gì sánh được!

Mạch Sâm ôm chiếc rương, nhanh nhẹn nghiêng người tránh, lại thấy mũi tên khác xuyên cửa sổ bắn trúng chiếc rương. Ngọn lửa từ chỗ cắm vào chiếc rương bùng lên mạnh mẽ, mùi keo tùng nồng dậm tràn ngập trong nháy mắt. Trong giây lát, toàn bộ chiếc rương gỗ như một bếp lửa, khói đen ngùn ngụt.

“Không ổn rồi, đi thôi!” Những mũi tên lửa không ngừng bắn vào phòng. Hoa Vô Hoan kéo cánh tay của Đường Phong Hoa, lao ra khỏi căn nhà gỗ.

Chàng thiếu niên vẫn còn đứng tại chỗ, đôi mắt màu hổ
phách hơi nheo lại. Hắn đưa tay thò vào chiếc rương đang mở, không để ý đến thế lửa phừng phực, cố gắng kéo ra vài bộ quần áo đã bị cháy phân nửa. Hắn ném đồ
xuống, giẫm chân lên dập tắt lửa, rồi ôm lên chạy ra khỏi gian nhà.

Chỉ qua giây lát, khói lửa bốc lên, đốm lửa bắn ra tung tóe. Căn nhà gỗ nổ đôm đốp, xà ngang sập xuống cái rầm, toàn bộ căn nhà cháy rụi! 

“Mạch Sâm! Tay ngươi...” Trên bờ cát, Đường Phong Hoa nhíu mày nhìn chàng thiếu niên.

“Vật dụng của cô nương.” Thần sắc của chàng thiếu niên
vẫn tĩnh lặng như nước, đưa quần áo đã bị cháy sém một nửa, không hề để ý đến vết sưng đỏ trên mu bàn tay.

Đường Phong Hoa không khỏi lạnh người.

“Phụ thân người muốn thiêu chết người.” Khuôn mặt thiếu niên điềm đạm nho nhã, dịu giọng nói, tựa như đau đớn bỏng rát không phải đến từ bàn tay của chính hắn.

“Không hẳn.” Đường Phong Hoa quay đầu nhìn căn nhà đã hóa thành biển lửa, nhếch môi cười giễu, “Ông ta chờ chúng ta đến mới phóng hỏa, hiển nhiên là không biết vú nuôi giấu đồ ở đâu.”

Xa xa, có một thân ảnh bạch y phiêu dật ẩn nấp phía sau ngọn lửa. Người đàn ông tuổi gần năm mươi kia, bộ dạng
cũng nho nhã xuất chúng.

Khó khăn sương gió của năm tháng hằn lên trán ông, tăng thêm vài phần mị lực trưởng thành.

“Phong nhi...”

Tiếng hét chứa đầy nội lực xuyên không truyền đến, tựa như tiếng chuông chùa trầm thấp âm vang, nhưng từng lời từng tiếng rõ ràng vang bên tai Đường Phong Hoa, “Năm đó cha sai trinh thám mang bức thư mật đến quân
doanh, căn dặn phải giao tận tay Hiên Viên Triệt, không ngờ thám tử bị phục kích giữa đường, bị người ta đoạt mất bức mật hàm! Bất luận con có tin hay không, năm đó, cha già này chỉ là muốn đứa con lạc đường lạc lối biết quay đầu lại!”

Nội công độc môn, chỉ có một mình Đường Phong Hoa nghe được âm thanh này. Hoa Vô Hoan và Mạch Sâm chỉ thấy màng tai chấn động, vo ve nhức óc. 

Ánh mắt Đường Phong Hoa biến ảo, màu mắt đen tối, đột nhiên cất cao giọng hét: “Mẹ ta là ai? Ông có nghĩa vụ nói cho ta biết!”

Trong không khí, tiếng vọng trầm bổng, từ từ biến mất, nhưng chỗ đó yên ắng không có tiếng đáp trả.

“Hắn đã đi rồi.” Mạch Sâm ngước mắt trông xa, mở miệng nói đều đều.

Đường Phong Hoa thu lại ánh nhìn xa xăm, chuyển sang
nhìn chàng thiếu niên. Nếu như phụ thân không nói dối, vậy thì chính là Mạch Sâm đã lừa nàng.

Chàng thiếu niên chống lại ánh mắt của nàng, không hề né tránh, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. 

Trong lòng Đường Phong Hoa nổi lên tia nghi ngờ, nghĩ đến con trai đang ở Tô Thành, cảm thấy không ổn.

Thiếu niên dường như biết lo lắng của nàng, khẽ nhếch môi cười, Hắn vừa ôn hòa vừa kiên định nói thẳng: “Phong cô nương, ta lấy tính mạng của mình ra thề, cuộc đời này tận hiến cho công tử, quyết không làm phản. Người muốn bảo vệ ai, ta tất sẽ không làm tổn thương một chút xíu nào.”

Đường Phong Hoa không tỏ thái độ nào, chỉ lấy lại bộ dạng hòa nhã vốn có.

Một bên, Hoa Vô Hoan nheo mắt trông về một chỗ nào đó, ánh mắt phát sáng kỳ lạ.
Bên trong hàng rào giậu bên cạnh căn nhà gỗ phía xa kia, hình như trồng toàn hoa khiên ngưu?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp