Trên giường, cậu bé ngủ say sưa, thỉnh thoảng chép miệng một cái. Cánh tay cùng cẳng chân nhỏ nhắn đều quấn trên người Hoa Vô Hoan. Hai người thân mật giống như một cặp cha con.
“Ừm?” Hoa Vô Hoan đã tỉnh dậy, vân vê thái dương, mệt mỏi mở miệng: “Có phải bên phía Mạch Sâm có tin gì không?”
Đường Phong Hoa đến bên giường, cúi người thật thấp, giảm âm lượng cực khẽ, lo lắng nói: “Vô Hoan, ngươi để Mạch Sâm xuất đầu lộ diện, có ảnh hưởng đến kế hoạch của ngươi hay không?”
Ánh mắt Hoa Vô Hoan khẽ biến, tia sáng sắc nhọn trỗi dậy, cũng nhỏ giọng nói: “Ngươi thấy ta có kế hoạch gì chứ?”
Đường Phong Hoa nhếch môi cười mỉm, ánh mắt giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Hoa Vô Hoan nhẹ nhàng tách khỏi tay chân của Đường Bách, trở mình xuống giường. Rồi bỗng nhiên hắn đến gần nàng vài bước, xoay tròn thắt lưng vây chặt Đường Phong Hoa vào cây cột bên cạnh giường.
Hai cánh tay hắn tạo thành gông cùm xiềng xích, thấp giọng khẽ hỏi: “Ngươi đã biết cái gì rồi?”
Hơi thở mang theo mùi hương thảo dược phả lên trán của nàng, ấm áp khiến người ta ngứa ngáy. Đường Phong Hoa hơi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy hẹp dài, mị hoặc của hắn, dịu dàng trả lời: “Tùng Trúc Viên là sản nghiệp của ngươi, có lẽ nó cũng chỉ là một phần nhỏ không đáng kể. Những thiếu niên và ca nữ này đều là thế
lực ngươi âm thầm bồi dưỡng. Ngoại trừ Tô Thành, còn có bao nhiêu địa phương tồn tại cứ điểm như vậy?”
Dừng lại một chút, nàng thở dài rồi nói: “Vô Hoan, ngươi
cũng biết, đây là tội mưu phản, đại nghịch bất đạo mà?”
Đôi mắt tối tăm của Hoa Vô Hoan dường như co giật, thanh âm càng nói càng nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm: “Ngươi cho rằng ta thèm khát giang sơn của hắn sao? Ngươi cho rằng ta muốn ngồi lên long ỷ hoàng đế? Nếu không bởi vì...”
“Ta biết.” Đường Phong Hoa cắt ngang lời hắn, nghiêm mặt nói, “Ngươi đang hộ tống cho ta, cũng là đang hộ tống cho Bách nhi. Nhưng ta cho tới bây giờ chưa từng muốn xưng đế, cũng không định đem Bách nhi lên ngồi trên ngai vàng hoàng đế lạnh lẽo đó.”
“Không, không chỉ vì ngươi.” Trên khuôn mặt khôi ngô của Hoa Vô Hoan hiện lên thần sắc u tối, “Phàm là người đã làm hại người thân, đều cần phải bị trừng phạt.”
Đường Phong Hoa không nói gì, ngưng mắt nhìn hắn. Nàng và hắn đều là người mang thù hận trên lưng, nhưng loại hận này không giống nhau. Trong lòng nàng có một đường ranh giới rõ ràng. Đối với kẻ thù bên ngoài nàng quyết không lưu tình, đồng thời sẽ trả lại gấp đôi. Đối với người đã từng thân thích, nàng chỉ cần người đó trả giá giống như thế. Còn sự hận thù của Vô Hoan, càng nồng đậm kịch liệt hơn nhiều so với nàng, giống như một ngọn lửa âm u cháy phừng phực, sẵn sàng thiêu trụi tất cả mọi lực lượng hắc ám.
“Phong Hoa, đừng cản ta.” Hắn cúi đầu gác cằm lên đỉnh đầu của nàng, thì thầm như nói mớ: “Chúng ta hẳn là đồng loại. Từ khi sinh ra trên đời, thế giới này đã từ bỏ chúng ta. Ta chỉ muốn làm cho bản thân càng trở nên mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ chính mình và người bên cạnh không bị tổn thương.”
“Chỉ cần ngươi cảm thấy vui là được.” Đường Phong Hoa cười nhạt, vươn tay đặt lên vai hắn, “Chỉ cần ngươi nhớ, đừng làm chuyện bản thân sẽ hối hận.”
“Phong Hoa, ngươi sẽ luôn ở bên cạnh ta chứ?” Đôi tay hắn siết lại, ôm chặt lấy nàng, tựa như đang hấp thụ độ ấm và năng lượng trên người nàng.
“Sẽ, ta sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ ngươi.” Đường Phong Hoa không chút nào do dự, trả lời chắc nịch.
Hắn nhếch khóe môi, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét hoàn mỹ lộ ra nụ cười hài lòng thỏa mãn.
Trên giường, cậu bé vừa mới tỉnh dậy nhìn hai người bọn họ chằm chặp, đôi mắt tròn xoe phát sáng. Sư phụ tiểu Hoa cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà? Có đúng là cậu phải nhanh đi chóng đổi sang gọi tiểu Hoa là cha đấy chứ. Vậy sau này cậu sẽ có mấy người cha đây?
“Tiểu Bách?” Khóe mắt Hoa Vô Hoan vô tình lướt qua bộ dạng cười trộm của Đường Bách, liền đẩy ôn hương nhuyễn ngọc trong người ra, không được tự nhiên ho khan hai tiếng.
“Con không nghe cũng không thấy gì cả!” Đường Bách giơ tay lên che mắt, đôi mắt sau kẽ tay chớp lia lịa, cười hì hì nói: “Sư phụ tiểu Hoa, người cứ tiếp tục làm chuyện người muốn làm đi!”
Sắc mặt của Hoa Vô Hoan đã ửng đỏ cả lên, không rõ là
đang tức giận hay là xấu hổ.
Hắn sải bước đến bên giường, gõ lên trán của Đường Bách, vang lên tiếng cốp giòn tan: “Tiểu tử nói bậy gì đó!”
Đường Bách ôm đầu kêu oai oái, bĩu môi lầm bầm nói:
“Dám làm không dám nhận, tiểu Hoa không phải là nam nhân đại trượng phu!”
“Ta không phải, lẽ nào ngươi phải?” Hoa Vô Hoan hừ một tiếng, nắm áo cậu kéo lên, ôm vào lòng.
“Con thì đương nhiên rồi!” Đường Bách trong lòng Hoa
Vô Hoan giống như con sâu nhúc nhích, vừa đưa tay nhào về phía mẹ cậu, vừa nói: “Nếu sau này con thích một cô nương, nhất định sẽ ôm chặt không buông tay, ai cũng không cướp đi được!”
Đường Bách nhào vào lòng mẹ cậu, đôi tay béo tròn vòng quanh cổ mẹ, biểu thị công khai quyền chiếm hữu.
Đường Phong Hoa cười cười, véo má mũm mĩm của cậu, trêu ghẹo: “Sau này con cưới cô nương con thích, có phải sẽ không yêu mẹ nữa không?”
“Không đâu!” Đường Bách lắc đầu nguây nguẩy, vô cùng nghiêm chỉnh nói, “Mẹ là nữ nhân con yêu nhất, sau này con cưới vợ, nàng sẽ xếp thứ hai!”
Lời nói của ông cụ non, khiến hai người lớn nghe xong đều buồn cười, còn cười lớn nữa.
Trong phòng ấm áp một mảng. Còn bên ngoài, nam tử anh tuấn đang định gõ cửa đành bỏ tay xuống, lặng lẽ xoay người rời đi.
Đường Phong Hoa ngừng cười, nghe thấy người bên ngoài đã đi xa, mới nghiêm túc nói: “Vô Hoan, Mạch Sâm đã tra ra một ít thông tin, ta muốn tự mình thẩm vấn người nọ tường tận.”
“Trước đó ta đã dặn dò với Mạch Sâm rồi, đừng giết chết kẻ đó.” Hoa Vô Hoan nhún nhún vai, những lời độc ác như vậy lại mở miệng nói dễ dàng.
“Tốt, chúng ta đi thôi.”
Hai lớn một nhỏ cùng ra khỏi phòng, không bị ai ngăn cản, hiên ngang rời khỏi hành quán.
Ở một góc khác, nam tử áo bào đen và nam tử tóc đỏ đang trầm mặc, cùng nhìn theo ba người họ. Một lúc lâu, nam tử tóc đỏ vỗ vai nam tử áo bào đen như đang an ủi, thổn thức nói: “Đường tình của ngươi đã định trước phải nhấp nhô gập ghềnh, chi bằng theo ta đi.”
Nam tử áo bào đen hất tay hắn ra, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, trầm giọng nói: “Triều đình đang có biến, lập tức khởi hành hồi cung.”
“Nhưng trong cơ thể ngươi vẫn còn lưu lại độc Tỏa tình tán.”
“Không sao, họ sẽ nhanh chóng đến Kim Lăng.”
Ở chân trời xa xa, vầng mặt trời đang nhô cao, ánh sáng đỏ nhuộm vàng những đám mây, ánh nắng lóa mắt. Một ngày mới lại bắt đầu, bánh xe số phận cũng lăn một vòng mới.